"Nha dịch đại ca, xin dừng bước."
Từ Chấn Anh đứng dậy, gọi nha dịch lại.
Những người trong Từ gia đều nhìn qua, biểu cảm khác nhau.
Thái độ của những nha dịch này đối với bọn họ đều không tốt, thậm chí thỉnh thoảng còn dùng gậy đánh bọn họ.
Hồi mới vào ngục, đại bá nương Tiểu Hoàng thị là người gây rối nhiều nhất, lập tức bị đánh cho đến khi da thịt rách nát, từ đó mới chịu yên lặng.
Hiện giờ Tiểu Hoàng thị vừa nhìn thấy nha dịch đã sợ hãi, hơi kéo kéo khóe miệng cuối cùng lại không dám nói gì, chỉ chạy đến gần Hoàng thị.
"Nương, Lục nha đầu có phải bị điên rồi không, nó gọi nha dịch làm gì?"
Từ Lạc Chí cũng tức giận
"Lục tỷ có phải cảm thấy bây giờ còn chưa đủ loạn không, nhất định phải hại chết chúng ta mới cam tâm sao?"
Mọi người nhìn thấy Từ Chấn Anh đi tới gần, qua rào cúi chắn cúi chào nha dịch.
Người ta thường nói, giơ tay không đánh mặt cười, huống chi đây là một nàng gái nhỏ nhắn.
Nha dịch họ Cao vẫn giữ vẻ lạnh lùng thường ngày, nhưng không quát mắng nàng nàng.
"Có chuyện gì?"
" Cao thúc đúng không?"
Từ Chấn Anh nghe thấy những nha dịch khác gọi người này là lão Cao, theo quan sát của nàng, người này thuộc nhóm nha dịch dễ nói chuyện, đưa tiền liền sẽ làm việc.
"Hôm qua nghe nói tức phục của Cao thúc vừa mới sinh con, hôm nay thấy cả người thúc đều tràn đầy niềm vui, chắc hẳn nhà đã có thêm quý tử.
Ta ở đây cũng muốn hưởng chút niềm vui, chúc mừng thúc trước."
Những lời này nói rất khéo léo, lại là lời chúc mừng, Cao nha dịch dù biết Từ Chấn Anh có điều muốn nhờ, nhưng cũng không nhịn được vui trong lòng
"Nha đầu này cũng thật là tỉ mỉ.
Đúng là đêm qua ta có thêm một cậu con trai nặng bảy cân sáu lạng."
"Đã là chúc mừng, thì không thể để tay không được, hay là thế này——"
Từ Chấn Anh giơ tay, tháo đôi khuyên tai của mình, mỉm cười.
"Đôi khuyên tai này tuy không đáng bao nhiêu tiền, nhưng mấy ngày trước rời nhà vội, trên người chỉ có món này là đáng giá.
Nếu thúc không chê đen đủi, cứ mang về tặng phu nhân để tạo niềm vui."
Nghe Từ Chấn Anh một câu đều là "phu nhân" cao quý, tuy biết rõ nàng có ý tâng bốc, nhưng Cao nha dịch trong lòng vẫn rất đắc ý, ngoài mặt không lộ, hắn nhận đôi khuyên tai cất vào, nó.
"Đa tạ."
Sau đó hắn ta nhìn về phía Từ Chấn Anh, giọng giống như đang xử lý theo việc công, nhưng hiển nhiên so với hai ngày trước thì đã thân thiện hơn vài phần.
"Nha đầu nói đi, ngươi muốn gì?"
"Lời này thức nói ——"
Từ Chấn Anh hơi mỉm cười.
"Lẽ nào không thể chỉ đơn giản là chúc mừng sao?"
“Lời này của ngươi là đang đùa ta sao?”
“ Chủ yếu là muốn chúc mừng thúc, còn mặt khác.....!tất nhiên là có chuyện muốn nhờ Cao thúc, chỉ là thúc yên tâm đi, nhất định sẽ không làm thúc khó xử đâu.”
Cao nha dịch chỉ cảm thấy tiểu nàng nương còn rất biết xử sự, nhìn qua tuổi cũng không lớn, làm việc cũng không thuộc dạng chua ngoa đanh đá, nhìn động tác hối lộ này hình như cũng thuộc dạng thành thạo.
“Ngươi nói đi.’
"Nàng nói đi."
"Thúc cũng biết, Từ gia bị bắt vào ngục là do thánh chỉ, các nữ quyến cũng không biết đã xảy ra chuyện gì thì đã bị bắt vào đây, đến giờ vẫn chưa gặp được chủ quân nói câu nào.
Hai ngày này ta thật sự là thấp thỏm lo âu trong lòng, lại không dám tự ý phỏng đoán thánh ý, tổ mẫu sốt ruột đến mức miệng mọc đầy mụn nước.
Cảm giác chờ chết thật sự quá gian nan, ta muốn nhờ Cao thúc qua chỗ nhị bá ta hỏi thăm một chút, chỉ cần hỏi xem sự việc này lớn hay nhỏ, cũng để cho những người bên này yên tâm."
Cao nha dịch nhìn Từ Chấn Anh từ trên xuống dưới, trong lòng tính toán giúp chuyển lời cũng không phải là chuyện lớn gì, liền quay đầu nói.
"Chờ ở đây đi."
"Đa tạ Cao thúc."
Từ Chấn Anh quay lại, thấy mọi người trong Từ gia đang nhìn mình, nàng nhướn mày.
"Đều nhìn ta làm gì?"
"Lục nha đầu, ngươi không sợ bị hắn ta dùng gậy đánh ngươi sao?" Đại bá mẫu hỏi.
"Ta không làm gì hắn ta, tại sao hắn ta lại đánh ta?"
"Hắn ta là nha dịch,là quan lại, quan lại chẳng có ai tốt cả."
Nhị bá mẫu cũng kinh ngạc trước sự thay đổi của Từ Chấn Anh, nhíu mày, cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng chỉ nói một câu.
"Bình thường không nhận ra, con cũng khá thông minh đấy."
"Chẳng lẽ nhị bá mẫu không muốn biết bây giờ tình hình ra sao? Là chặt đầu hay lưu đày, mấy người chúng ta cho dù cho có nghĩ nát óc cũng sẽ không nghĩ ra được, chi bằng hỏi người biết chuyện."
Lý lẽ là vậy, nhưng mấy ngày nay sự đe dọa và đánh đập của nha dịch đã làm mọi người trong Từ gia sợ hãi, ai còn dám tiếp xúc với nha dịch nữa?
Từ Nhạc Chí cười đến không có ý tốt.
"Nhà tam bá phụ muốn phải ra ngoài làm ăn, chắc chắn không tránh khỏi việc hối lộ nịnh nọt, xem lục tỷ vừa rồi làm cũng rất thuần thục, xem ra cũng đã học được tinh túy trong đó rồi.
Chỉ là thương nhân chung quy vẫn không thể có được cốt cách thanh nhã được, nếu lục tỷ muốn tìm được một vị hôn phu tốt, vẫn nên học thêm chút nữ công thi thư đi thì hơn."
"Muội yên tâm đi, biết đâu vài ngày nữa chúng ta không chỉ phải học bản lĩnh của thương nhân, mà còn phải xuống ruộng làm nông nữa đó.
Nữ công thi thư tất nhiên là tốt, nhưng những người chân đất thì sẽ rất chướng mắt những đó đấy, bọn họ chỉ thích những người sinh đẻ tốt, làm việc được, chịu khổ được.
Muội muốn gả đi thì phải cố gắng thêm đấy.
Người nói có đúng không, đại bá mẫu?"
Bị bất ngờ gọi tên, đại bá mẫu còn đang lơ đãng, chưa hiểu gì đã gật đầu.
"Phải, phải, đúng rồi… Lục nha đầu nói đúng, mấy đứa không biết chứ, người ở quê chọn vợ toàn chọn người vạm vỡ, eo thô, mông tròn."