Tiêu Duệ tiếp tục báo cáo những gì mình thăm dò được: "Trưởng bộ phận Kim để Lưu Quân hướng dẫn cô ấy.
Lão Lưu không thích nói chuyện, tính cách lại điềm tĩnh nên hẳn là sẽ không làm khó cô ấy đâu."
Anh ta lựa lời nói một cách khéo léo an ủi sếp mình cứ yên tâm đi.
"Tôi đã đọc báo cáo phân tích thị trường hằng năm của Lưu Quân rồi.
Ông ấy có tầm nhìn chiến lược và biết nhìn xa trông rộng, từ báo cáo ông ấy làm cũng nhìn ra được đây là một người điềm tĩnh.
Dù là ai đi theo ông ấy thì cũng đều sẽ học được nhiều thứ thôi."
Nghe thấy giọng điệu khách quan quả quyết của Nhạc Cận Thành, nhất thời Tiêu Duệ không đoán được ra ý anh là gì.
"Tôi thấy có vẻ như cậu rất sợ người khác làm khó Giai Hi thì phải?" Nhạc Cận Thành bất ngờ hỏi một câu.
Tiêu Duệ thầm căng thẳng trong lòng: "..."
Nhạc Cận Thành: "Cậu rất tự tin với phán đoán của mình."
Tiêu Duệ hơi hối hận vì mình lỡ lời: "Không phải đâu sếp Nhạc, anh nhìn lại đi, tôi không sợ chút nào, không hề luôn."
Nhạc Cận Thành: "Cậu không kiên định với phán đoán của bản thân, thân là thư ký mà năng lực lại không đạt."
Tiêu Duệ thật sự rất muốn cắn lưỡi: "..."
Nhạc Cận Thành vừa xoay người đi ra cửa vừa giơ tay lên cài lại nút áo khoác: "Đi thôi, tới bộ phận đầu tư và phát triển xem thử."
Tiêu Duệ: "...?"
Sau đó hai người bọn họ đi từ tòa nhà B qua tòa nhà A tập đoàn Bách Phong hết mười phút.
Tiêu Duệ thật sự rất muốn tự đánh vào đầu mình.
Đáng lẽ anh ta nên xếp cho sếp một lịch trình công việc dày đặc để anh khỏi có thời gian qua bên này mới phải.
Vì chỉ cách một cánh cửa kính tự động nên người đứng bên ngoài cũng nhìn rõ mọi chuyện xảy ra trong phòng.
Phó Giai Hi giống như một chú cá bơi không biết mệt giữa các vị trí làm việc của đồng nghiệp, lúc thì khom lưng lắng nghe, lúc thì bưng cà phê rót nước.
Chỉ mới năm phút trôi qua mà cô đã bị một người trong số đó bắt bẻ rồi, hình như là vì cô pha cà phê sai độ ngọt cho người này.
Dáng người Phó Giai Hi cao gầy, vòng eo rất nhỏ, bộ đồ màu trắng càng làm nổi bật nên khí chất của cô.
Trông cô giống như một đoá hoa thuỷ tiên vậy, rất cao quý nhưng giờ cô lại sẵn sàng hạ thấp bản thân xuống khiến Nhạc Cận Thành vô thức nhíu mày.
Tiêu Duệ rất hiểu sếp mình.
Biểu cảm này chứng tỏ anh đang rất khó chịu.
"Tôi đi nói với trưởng bộ phận Kim một chút." Thế nên Tiêu Duệ chủ động nói.
Hai phút sau, Nhạc Cận Thành vẫn không nói gì.
Bộ vest anh mặc hôm nay được cắt may rất khéo léo, không có một sợi chỉ thừa nào nhưng lại càng khiến anh lạnh lùng hơn.
"Không cần đâu." Anh đáp: "Quay về phòng làm việc thôi."
…
Có lẽ căng tin của tập đoàn Bách Phong là nơi có khả năng chữa lành nhất toà nhà này.
Mười mấy món ăn đủ mọi khẩu vị từ Bắc và Nam, người kén chọn nhất cũng phải ngả mũ đầu hàng.
Giờ nghỉ trưa, đám nhân viên cứ ba người kết thành một đội đi ăn cả, ăn ý coi Phó Giai Hi như người vô hình.
May mà cô nhanh trí đi theo một nhóm nhiều người rồi im lặng lắng nghe bọn họ nói chuyện, dáng vẻ thản nhiên như không.
Sau khi lấy cơm xong, đồ ăn rất ngon nhưng Phó Giai Hi lại không thèm ăn lắm.
Mặc dù căng tin khá rộng, cách trang trí cũng rất cao cấp nhưng lại không thú vị lắm.
Phó Giai Hi cầm hộp cơm vào thang máy đi lên sân thượng.
Nơi này rất tốt, vừa cao vừa trống trải, tiếng gió và ánh mặt trời cũng rất chân thật.
Phó Giai Hi ngồi xuống bậc cầu thang, mặc kệ cho gió thổi bay mái tóc dài của mình rồi cúi đầu nhìn ngắm phong cảnh thành phố.
"Em mà để lâu hơn chút nữa là đồ ăn nguội ngắt đấy." Một giọng nói đột ngột vang lên sau lưng Phó Giai Hi.
Cô không ngạc nhiên lắm vì giọng nói này đã quá quen thuộc với cô rồi.
Cô quay đầu lại nhìn Nhạc Cận Thành thì thấy anh cũng đang cầm một hộp cơm màu trắng: "Anh cũng đến đây ăn cơm à?"
Nhạc Cận Thành bật cười rồi ngồi xuống bên cạnh cô.
Lúc này ưu thế chân dài của anh được thể hiện ra hết.
Mỗi bước chân đều toát lên vẻ đẹp trai, ngay cả vest và giày da cũng không còn gò bó nữa.
"Anh ăn gì vậy?" Phó Giai Hi hỏi.
Nhạc Cận Thành mở nắp hộp cơm ra cho cô xem.
Tôm, cải xanh, bí đao hầm giả thịt...!Giống của cô.
"Tôi xếp hàng sau em năm người."
Phó Giai Hi chẳng có ấn tượng gì về việc này cả.
Cũng vì thấy cô cứ thả hồn lên mây như vậy nên Nhạc Cận Thành mới đi theo cô lên đây.
"Tôi tưởng tổng giám đốc thường sẽ ăn riêng." Phó Giai Hi mỉa mai.
"Hồi trước đúng là vậy nhưng hôm nay thì có em ở đây." Nhạc Cận Thành đáp lại rất trôi chảy: "Cho nên tôi muốn tham khảo ý kiến của nhân viên xem sau này có cần thay đổi gì không."
Phó Giai Hi biết trong lời nói của anh có ý sâu xa khác.
Đại khái là người đàn ông này muốn hỏi cô ngày đầu đi làm thấy thế nào.
"Rất tốt." Cô đáp: "Công việc thì ở đâu cũng giống nhau cả thôi.
Đầu tiên là làm quen, sau đó mới nói ra cảm xúc của mình, cuối cùng là tạo điều kiện để tự phát triển.”
Gió trên sân thượng thổi qua từng đợt như sóng biển, chôn vùi hiện thực và rất dễ làm người ta mất tập trung.
Ví dụ như giờ phút này, đôi mắt của Phó Giai Hi bị ánh mặt trời chiếu vào thành màu cà phê nhạt, giống như hổ phách ẩn mình rất kỹ trong rừng rậm vậy.
Nhạc Cận Thành hơi choáng váng nhưng lại cảm thấy vui vui.
Người phụ nữ bên cạnh anh vẫn không hề thay đổi.
Cô vẫn kiên cường và xinh đẹp, còn có cả quyết tâm cống hiến một cách chân thành nữa.
Phó Giai Hi rất giỏi trong việc tìm cách xây cho mình một túp lều để che mưa chắn gió khi thời tiết xấu và dùng nụ cười đối mặt với mọi chuyện.
Thời khắc này, tất cả mọi lời an ủi khác đều là dư thừa.
Nhất là khi anh với tư cách là một người bề trên thì mọi hành động ân cần đều rất dễ khiến người khác hiểu lầm, phán xét và có thành kiến.
Chờ cơn gió lớn kia tạm dừng rồi Nhạc Cận Thành mới nói: "Nếu em bị bắt nạt hay cảm thấy uất ức thì phải nói lại với tôi."
Phó Giai Hi quay đầu sang: "Anh cũng quan tâm đến tất cả nhân viên trong tập đoàn giống như vậy à?"
"Tất nhiên là không rồi." Nhạc Cận Thành nhìn thẳng vào mặt cô: "Ai có thể đối xử công bằng với tất cả mọi người được chứ?"
"Vì tôi là vợ cũ của anh hay vì tôi là mẹ của con anh?" Phó Giai Hi nói: "Anh đối xử tốt với người từng có quan hệ phức tạp với mình như vậy không sợ mất mặt à?"
Ánh mắt Nhạc Cận Thành rất bình thản: "Tôi hy vọng em sống tốt, là "tốt" theo cách cảm nhận của em ấy.
Nếu em để ý tôi có "ý đồ khác" với mình thì em đã không chọn Bách Phong rồi.
Nếu em thật sự không buông bỏ được thì bây giờ chúng ta sớm chiều gặp nhau, ngày nào cũng phải nhìn thấy tôi như vậy đối với em cũng là hành hạ và đau khổ."
Anh bình tĩnh nói tiếp: "Tôi biết em muốn nói gì.
Em muốn tôi đừng can thiệp vào chuyện của em, đừng đối xử đặc biệt với em, đừng đặt nhiều hy vọng vào em, đừng ngáng chân em bước vào cuộc sống mới chứ gì."
...!Trên mọi phương diện đều là vậy.
Phó Giai Hi chớp chớp mắt.
Có vẻ như cô rất bất ngờ khi anh có thể nói chính xác những gì mình muốn nói như vậy.
Đổi một cách suy nghĩ khác và đặt mình vào hoàn cảnh người khác đều sẽ giúp bản thân hiểu rõ hơn.
Nếu trước kia bọn họ cũng có thể giữ tỉnh táo như vậy thì có lẽ mọi chuyện sẽ không đi đến nông nỗi như ngày hôm nay...
"Không phải như vậy à?" Nhạc Cận Thành cắt ngang dòng suy nghĩ của cô.
Sau khi hoàn hồn, Phó Giai Hi mỉm cười: "Sao nghe lại thành tôi đang làm khó sếp vậy nhỉ?"
Nhạc Cận Thành không nhìn khuôn mặt xinh đẹp của cô nữa: "Tôi là sếp nên tôi cảm thấy cũng không khó khăn lắm.
Nhưng Giai Hi à, em là mẹ của Gia Nhất, là mẹ của con chúng ta, nếu em thật sự gặp khó khăn thì tôi sẽ không bao giờ khoanh tay đứng nhìn."
Phó Giai Hi im lặng suy nghĩ.
Lúc Nhạc Cận Thành lên nắm quyền điều hành Bách Phong, hai người bọn họ đã đăng ký kết hôn rồi.
Sau khi cưới anh luôn bảo vệ cô và Gia Nhất rất tốt, hoàn toàn không để hình ảnh liên quan đến hai người bọn họ xuất hiện công khai trên các phương tiện truyền thông.
Ngay cả bây giờ cô tới Bách Phong rồi mà trừ Nhạc Vân Tông và Tiêu Duệ ra vẫn không ai biết cô là ai.
Lòng dạ Phó Giai Hi như hồ nước nhỏ gợn sóng, có điều gió trên sân thượng quá mạnh nên chút gợn sóng đó cũng nhanh chóng bị thổi tan.
Cô thể hiện ý chí của mình một cách công khai và thản nhiên nhưng bên trong vẫn ẩn giấu một lưỡi dao sắc bén có thể làm tổn thương người khác.
Nhạc Cận Thành đủ tỉnh táo để đối mặt nhưng cũng có mấy lần sốt ruột nên bị đâm bị thương.
Sau khi nhận được thái độ như mình mong muốn, Phó Giai Hi như trút được gánh nặng.
Cô quay sang nhướng mày nói với anh: "Anh lấy việc công làm việc tư à?"
"Ừ."
"Vậy làm phiền sếp Nhạc mời tôi uống chai nước xoài nhé."
"Sếp Nhạc của em dị ứng với xoài nên trong căng tin và phòng trà nước của tập đoàn không bày bán những món đồ ăn thức uống liên quan đến loại quả này."
Phó Giai Hi đốp chát lại: "Anh nói lời không giữ lời, chẳng thấy chăm sóc cấp dưới gì cả."
Nhạc Cận Thành cũng không khách sáo: "Thân là cấp dưới mà em không nể mặt sếp gì cả vậy?"
Hai người cứ anh một câu tôi một câu như vậy rồi im lặng nhìn nhau.
Trong mắt cả hai đều hiện lên vẻ quan tâm, thấu hiểu, buồn bã và tiếc nuối, giống như pháo hoa rực rỡ nhưng chỉ xuất hiện giây lát trong đêm dài vô tận, đẹp thật nhưng lại thoáng qua rồi hóa thành mây trôi.
Sau hai tiếng đồng hồ nghỉ trưa, Phó Giai Hi tiếp tục giờ làm việc buổi chiều với một đống công việc lặt vặt.
Chạy vặt, photo tài liệu, chăm chú lắng nghe và bí mật phân tích mối quan hệ.
Cô mất công mất sức chạy qua chạy lại hơn nửa buổi trời, vào lúc mệt mỏi nhất thì chợt nghe một giọng nói vang lên ở khu vực làm việc: "Được rồi, mọi người nghỉ ngơi một chút đi, hôm nay có trà chiều."
Đoàn người lập tức dừng việc đang làm trong tay lại rồi vui vẻ kêu lên: "Ôi chao nhiều vậy à?"
"Thư ký Tiêu, anh tự tới phát trà chiều cho nhân viên luôn à?"
"Thư ký Tiêu lại mang lợi ích về cho chúng ta này!"
Chiếc xe đẩy hai tầng chở đầy ắp đồ ăn, đủ loại đồ uống, món tráng miệng và đồ mặn, cái gì cũng có.
Tiêu Duệ thành thạo đối phó với những lời nịnh bợ kia: "Mùa hè nóng bức nên mọi người làm việc nhớ kết hợp với nghỉ ngơi.
Nào, ai muốn ăn uống gì qua đây tự lấy nhé."
Cuối cùng nhân lúc mọi người đang đi chọn đồ ăn, anh ta bèn đặt một cái túi giấy lên bàn làm việc của Phó Giai Hi.
"Chị Giai Hi." Tiêu Duệ nói nhỏ: "Phần này là sếp Nhạc đặc biệt chuẩn bị cho chị."
Phó Giai Hi hơi sửng sốt: "À, ừm, cảm ơn nhé."
Cô mở ra xem rồi cười rộ lên.
Trong túi giấy là một cốc bingsu xoài.