Nhạc Cận Thành đứng ở chỗ này giống như tâm bão.
Gió thổi tấm rèm vang lên tiếng xào xạc khẽ khàng.
Điều này khiến anh bị phân tâm, phải gắng gượng mới có thể duy trì sự lý trí cuối cùng của một người khuyên nhủ.
“Anh cả.” Nhạc Minh Tâm dựng tóc gáy, vẻ mặt hốt hoảng.
Cô ấy hối hận về việc tại sao mình lại bất cẩn đến vậy.
Việc thốt ra những lời vô nghĩa với người cố chấp và không chịu thông suốt này lâu như vậy, thực sự là đang tìm đường chết mà.
Nhạc Cận Thành ngước mắt lên như một mũi tên nhọn hoắt đang phóng thẳng.
Hai gò má của Nhạc Thiếu Hằng căng chặt, không nhún nhường chút nào.
Một người khó mà tiêu tan oán hận, còn người kia thì không thể nhẫn nhịn được nữa.
Chém giết từ xa, hận cũ thù mới.
Chu Tiểu Quân đã hao tổn biết bao tâm huyết, khó khăn lắm mới làm Nhạc Cận Thành tĩnh tâm, lắng đọng và điềm tĩnh trong Phật đường, vậy mà Nhạc Thiếu Hằng lại gọi “Giai Hi” một cách vô cùng thân mật hết lần này tới lần khác.
Thế là chỉ trong thoáng chốc, anh đã bị kích động và nổi cơn thịnh nộ dữ dội.
“Ba ơi!” Tiếng gọi trong trẻo và non nớt của Nhạc Gia Nhất đột nhiên vang lên, phá vỡ cục diện bế tắc của giờ phút này.
Sự hung dữ của Nhạc Cận Thành lập tức biến mất, ánh mắt nhìn về phía cửa tựa như biển sâu hiền hòa vô tận.
Nhạc Gia Nhất nhỏ bé đang dựa vào lan can gần cửa, đồng thời cầm một quả lê lớn trong tay.
“Ba ơi, mẹ đang hái lê trên cây nhưng lại không xuống được.
Ba có thể giúp mẹ được không?”
Nhạc Cận Thành thả lỏng mi tâm, cảm xúc trở nên hòa hoãn: “Được, con dẫn ba đi đi.”
Nhạc Gia Nhất chìa hai tay ra với vẻ niềm nở, sau đó nhảy về phía trước để đòi anh ôm.
Nhạc Cận Thành không khỏi bước nhanh để bế con trai trên khuỷu tay mình.
Cơ thể vừa nhỏ nhắn vừa mềm mại đang gần kề, mùi dầu gội đầu hương trái cây thoang thoảng đã xoa dịu hết thảy mọi thứ trên thế gian này.
Nhạc Cận Thành ôm lấy cậu rồi bước ra khỏi phòng khách.
Nhạc Gia Nhất ghé vào bờ vai anh, sau đó vẫy tay một cách đáng yêu: “Chú ba, cô út Minh Tâm, tạm biệt hai người ạ!”
Trẻ con luôn nói năng không hề suy tính, đưa tình hình trở lại quỹ đạo một cách tự nhiên.
Nhạc Minh Tâm thở phào nhẹ nhõm rồi khẽ nói với Nhạc Thiếu Hằng: “Nhìn xem, chị Giai Hi đã dạy dỗ Gia Nhất thật tốt.
Dẫu còn nhỏ như vậy nhưng thằng bé đã hiểu được đạo lý mọi việc sẽ thịnh vượng nhờ vào mưa thuận gió hòa rồi.”
Bên ngoài, làn gió nhẹ nhàng thổi vào mặt.
Nhạc Gia Nhất bèn xoay người sang bên phải: “Mẹ ơi.”
Rốt cuộc Phó Giai Hi không thể nào ẩn núp sau cây cột thẳng màu đỏ thẫm được nữa.
Cô đứng ra ngoài, vừa chống nạnh vừa cạn lời: “Chẳng phải mẹ đã bảo con tặng lê cho ba hả? Sao lại biến thành mẹ ở trên cây và không xuống được thế?”
Nhạc Gia Nhất gãi chóp mũi: “Con báo cho mẹ biết một điều nhé.
Con vừa mới biến thân rồi, hóa thành một con cá đấy ạ.”
“Gì cơ?”
“Con chỉ có trí nhớ trong bảy giây thôi ạ!”
“...”
Phó Giai Hi sửng sốt đến mức ngây người, sau đó giơ ngón tay cái lên.
Nhạc Cận Thành bật cười thật lớn, cả người hoàn toàn trở nên dịu dàng.
Nhạc Gia Nhất vung vẩy hai chân: “Quả lê to quá, con ăn không hết đâu, ba hãy ăn một nửa giúp con nhé.”
Phó Giai Hi tiếp lời theo bản năng: “Ba con chưa bao giờ ăn lê cả.”
Ánh mắt của Nhạc Cận Thành giật giật.
Cô vẫn còn nhớ rõ.
“Vậy mẹ cũng ăn cùng nhé.
Một quả lê chia làm ba phần, như vậy thì chúng ta có thể ăn hết rồi ạ.” Nhạc Gia Nhất trả lời một cách thông minh.
Phó Giai Hi cười ghẹo: “Phân lê* à.
Con muốn phân ly với ai thế hả?”
*Phân lê: Trong tiếng Trung, cụm từ này có nghĩa là “phân chia quả lê”, vừa đồng âm với cụm từ “phân ly”.
Không để cho đứa bé kịp suy nghĩ, quả lê Thúy Quan* bỗng dưng bị giật đi.
*Lê Thúy Quan: Một loại cây thuộc chi Pyrus thuộc họ Rosaceae.
Quả hình cầu, vỏ mỏng, màu xanh lục, quả đóng túi màu vàng nhạt, khi trưởng thành có màu trắng, thuộc họ lê cát và là một giống mới được lai tạo bởi Viện nghiên cứu trồng trọt thuộc Viện Khoa học Nông nghiệp Chiết Giang.
Nhạc Cận Thành đưa tay ra cực nhanh, có thể so sánh với tốc độ của gió.
Nhạc Cận Thành cắn một miếng, nước trái cây bắn ra giòn tan, sau đó anh lên tiếng với vẻ vô cảm: “Để ba ăn.”
—
Tiệc mừng thọ được tổ chức.
Long trọng, phồn hoa, lộng lẫy, hiếu thuận.
Tất cả từ ngữ hoàn mỹ đều được thể hiện trong ngày hôm nay.
Nhạc Thị là một dòng tộc lớn, số lượng người đông đảo, ai ai cũng tặng quà mừng thọ rực rỡ muôn màu.
Ngoài ra, nhóm con cháu còn nhân dịp này để mời một ban nhạc hát live đến đó để biểu diễn vở kịch Hoàng Mai* đã được tập luyện kỹ lưỡng, kết hợp giữa phong cách Trung Hoa và phương Tây, cực kỳ náo nhiệt.
*Kịch Hoàng Mai: Một loại hí khúc của tỉnh An Huy, du nhập từ Hoàng Mai, tỉnh Hồ Bắc, Trung Quốc.
Chu Tiểu Quân cười tươi đến độ khóe miệng chưa hề khép lại, trên người mặc bộ sườn xám màu xanh thẫm như nước được đặt may riêng, trông vừa khoan thai vừa quý phái, trên cổ thì đeo một chuỗi ngọc bích có giá trị xa xỉ.
Những bao lì xì màu đỏ được đặt trong những chiếc giỏ tre đơn giản cỡ lớn.
Chu Tiểu Quân vừa cười tủm tỉm vừa hào phóng tặng từng bao một cho đám con cháu.
Buổi tối còn có một màn lộng lẫy hơn nữa.
Pháo hoa rực rỡ nổ tung trên bầu trời, âm hưởng saxophone vui tai nhẹ nhàng vang lên.
Những chiếc bánh ngọt được đẩy ra từ toa ăn hết lần này tới lần khác, trông hoa cả mắt.
Phó Giai Hi ở trong phòng để tránh mặt một lát.
Cô không muốn xen vào chuyện trong nhà của người ta.
Chu Tiểu Quân tỏ ra vui vẻ nhưng có lẽ sự kiện vui mừng và hiếu thảo này cũng chỉ được gọi là phong thủy để giải trừ tai hoạ mà thôi.
Thân thể già nua cuối đời như ngọn nến sắp tàn trước gió, linh hồn vừa già cỗi vừa hoang liêu nhưng vẫn buộc phải tô điểm màu sắc ôn hòa.
Phó Giai Hi nhìn về phía bà cụ và cảm thấy hết sức đau lòng.
Chín giờ tối, cuối cùng khách khứa cũng giải tán.
Giống như những người khác, Phó Giai Hi cũng lịch sự chào tạm biệt rồi rời đi.
Cô vừa đưa Nhạc Gia Nhất lên xe thì Chu Tiểu Quân đã gọi điện tới.
Giọng nói vui vẻ nhưng hơi mệt mỏi vang lên: “Cháu mau tới đây để thổi nến giúp bà đi, bà vẫn chưa ước nguyện đâu đấy!”
Cuối cùng vở hài kịch vui nhộn cũng đã biểu diễn xong, bây giờ mới xem là sinh nhật thực sự của Chu Tiểu Quân.
Chú Lý mang ra một chiếc bánh ngọt nho nhỏ, có một con búp bê Barbie xinh đẹp màu hồng nhạt đang đứng bên trên.
Đây là chiếc bánh do Phó Giai Hi và Nhạc Gia Nhất đã tự tay làm ra tại nhà.
Cậu bé Gia Nhất bèn lên tiếng: “Cho dù có bao nhiêu tuổi thì con gái cũng sẽ thích búp bê màu hồng nhạt.”
Ôi chao! Chu Tiểu Quân cười tươi đến nỗi nếp nhăn trông như bông hoa đang nở rộ.
Món quà của Nhạc Cận Thành là một chiếc quạt thêu có tay cầm bằng ngọc, vừa tinh xảo vừa thiết thực.
Anh đã chú ý đến nó từ nửa năm trước, sau đó đặc biệt bay tới London một chuyến để đấu giá nó tại Christie's*.
*Christie's là một nhà đấu giá của nước Anh, được thành lập vào năm 1766 bởi James Christie.
Tự giữ vững sơ tâm, một lòng hướng thiện.
Nó thực sự rất phù hợp với lối ăn chay và tin vào Phật giáo của Chu Tiểu Quân.
“Nào nào, Giai Hi hãy thử xem.
Quạt này có tốt không? Gió có mạnh quá không?” Chu Tiểu Quân vừa cười híp mắt vừa ra hiệu.
Nhạc Cận Thành bèn đưa chiếc quạt cho cô.
Phó Giai Hi cầm lấy rồi phe phẩy, sau đó nghiêm túc trả lời: “Có mùi tiền ạ.”
Chu Tiểu Quân cười ha hả với vẻ thoải mái.
Nhạc Cận Thành khẽ ho khan hai tiếng: “Tôi thật sự đã dốc lòng tìm kiếm nó đấy.”
Phó Giai Hi tiến lại gần anh một chút rồi cũng khẽ nói: “Đương nhiên rồi.
Nếu không dốc lòng thì anh sẽ không thể nào bỏ ra số tiền đắt đỏ như vậy được.”
Khi hai người nhìn nhau, độ cong của lông mày lẫn đôi mắt đều giống hệt.
Họ cách nhau ánh đèn ấm áp màu vàng, đẹp đẽ và dịu dàng, cứ như thể… Sự ăn ý của ngày trước vẫn còn nguyên nơi đó chứ chưa bao giờ biến mất.
Nhạc Gia Nhất chạy tới với vẻ hoạt bát, kéo tay Nhạc Cận Thành đi ra ngoài: “Ba ơi, ba đi đào kho báu với con đi!”
Đương nhiên Nhạc Cận Thành sẽ thuận theo để tận hưởng khoảng thời gian vô cùng ấm áp này của hai ba con.
Sau khi hai người họ rời đi, Chu Tiểu Quân lập tức hỏi han một cách cực kỳ hào hứng: “Hi Hi à, lần trước bà đã gửi ảnh của những thằng bé kia cho cháu, cháu có thích ai không?”
Phó Giai Hi cau mày: “Ảnh mà bà đã gửi vào tuần trước ấy ạ? Đó không phải là người dẫn chương trình mà bà mới theo dõi ạ?”
“Ôi chao, đó là người thật đấy.
Bà đã tốn rất nhiều công sức để tìm kiếm và sàng lọc, sau đó giữ lại những chàng trai trẻ trung hợp tuổi với cháu đấy.” Chu Tiểu Quân vừa đau lòng vừa nhức đầu: “Làm sao nam MC kia có thể giỏi giang bằng bọn họ được chứ? Bà đã cẩn thận lựa chọn bọn họ dựa trên nhân phẩm, tính cách và trình độ học vấn mà.”
Phó Giai Hi cười: “Bà nội à, bà không cần lo lắng cho cháu như vậy đâu.”
Chu Tiểu Quân mím môi lại: “Bà đã tuyển chọn cho cháu từ lâu lắm rồi.”
Phó Giai Hi thấy bà cụ sắp nổi giận thì vội vàng trả lời: “Cảm ơn bà ạ.
Cháu đã xem kỹ rồi nhưng không thích ai cả.”
“Cháu thực sự không thích hả?”
“Thực sự không có ạ.”
Chu Tiểu Quân lập tức nở nụ cười hài lòng: “Không vội, không vội, cháu cứ đợi bà một lúc nhé.”
Cô vội vàng đi vào buồng trong.
Phó Giai Hi không rõ nguyên nhân là gì.
Trong lúc chờ đợi thì Nhạc Cận Thành tình cờ trở lại.
“Ơ?” Phó Giai Hi nhìn lướt về phía sau lưng anh nhưng không hề trông thấy Gia Nhất.
“Con trai đang nhặt bong bóng, vì bên ngoài nổi gió nên tôi lấy áo khoác cho thằng bé.” Nhạc Cận Thành lấy quần áo trên chiếc giường nhỏ mềm mại rồi cầm trong tay, sau đó thuận miệng hỏi thăm: “Bà nội đâu rồi?”
“Bà đây, bà đây.” Chu Tiểu Quân đi đứng nhanh nhẹn, không hề có một chút khập khễnh nào của một cụ già ở độ tuổi tám mươi hay chín mươi.
Trên tay bà cụ còn đang cầm một xấp đồ: “Cháu hãy nhìn xấp ảnh này đi, xem thử có người mà cháu thích hay không.”
Nhạc Cận Thành thấy rõ đó là ảnh chụp.
Của đàn ông.
Vì nhận ra điều gì đó nên bàn tay đang cầm áo khoác của anh từ từ buông xuống, sau đó quay đầu nhìn về phía Phó Giai Hi.
“Bà nội ơi, cháu không thích ai cả.” Vẻ mặt của Phó Giai Hi rất bất đắc dĩ, trán đổ mồ hôi.
“Lúc nào cháu cũng qua loa lấy lệ với bà cả.
Cháu chưa xem chúng mà.”
“Cháu nhìn rồi ạ, thật đấy.” Phó Giai Hi dứt khoát cầm lấy mấy bức ảnh rồi lật qua lật lại để xem xét một hồi: “Người này tóc ngắn quá, người này thì có hai mắt, còn người này đang mặc quần áo.”
Đây chính là qua loa chứ còn gì nữa! Cứ như thể ai đó có ba mắt hay là không mặc quần áo vậy!
Tâm trạng của Nhạc Cận Thành cũng không quá tệ.
Anh buông tay xuống, sau đó lại vươn ra để lấy áo khoác lần nữa.
“Được rồi, vậy cháu hãy nói cho bà biết đi.” Chu Tiểu Quân bèn rút mấy tấm ảnh về rồi hỏi ngược lại: “Cháu thích kiểu người thế nào? Mặt mũi, khí chất, học vấn, nghề nghiệp, công việc, tính cách.
Từng cái một, bây giờ cháu cứ nói ra đi.”
Phó Giai Hi đau đầu, lời từ chối đã tới đầu lưỡi.
“Này, hôm nay là sinh nhật của bà đấy.” Chu Tiểu Quân khẽ thở dài.
Phó Giai Hi không đành lòng khiến bà cụ vừa nhọc lòng lo nghĩ vừa không vui.
Cứ xem như cô đang dỗ dành một đứa trẻ lớn tuổi trong ngày sinh nhật đi.
“Cháu không có yêu cầu gì về ngoại hình đâu ạ.”
Bàn tay vừa chạm vào áo khoác của Nhạc Cận Thành đột nhiên khựng lại.
Dưới ánh sáng mờ ảo, khuôn mặt nghiêng nghiêng của Phó Giai Hi trông rất dịu dàng và trìu mến, đôi mắt thì thực sự chân thành và thành kính.
Cô thốt lên: “Ngũ quan tạm ổn, chiều cao tương đương với cháu, phong cách ăn mặc đơn giản và sạch sẽ, có thể giữ mình gọn gàng là được ạ.”
Nhạc Cận Thành oán thầm trong lòng, đây mà gọi là yêu cầu sao?
Đó chỉ là ý thức cơ bản của đàn ông thôi mà?
Ví dụ như anh đây này, chẳng thiếu sót một chữ nào cả.
Nhưng Chu Tiểu Quân lại chăm chú lắng nghe, đồng thời lật từng bức ảnh một: “Cháu có thích người đeo kính không? Là loại không gọng, trông rất đẹp trai đấy nhé.”
Nhạc Cận Thành chợt thẳng lưng lên theo bản năng.
Anh không bị cận thị nhưng thỉnh thoảng vẫn đeo kính trong lúc làm việc, trông rất hợp với anh.
“Cũng được ạ.
Dù có đeo kính hay không thì cháu đều cảm thấy chẳng sao cả.” Phó Giai Hi tiếp lời: “Không đeo kính cũng chẳng có nghĩa là đối phương có thị lực tốt.
Mà đeo kính cũng không có ý nghĩa gì cả ạ.”
Nhạc Cận Thành: “...”
Không biết có phải mình đang bị ám chỉ không nữa.
“Bà nhớ là trước đây cháu từng kể rằng, chàng trai mà cháu đã yêu thầm thời trung học phổ thông thích mặc áo phông màu trắng, có đôi mắt đẹp đẽ nhất, trông như ánh sao Mai dẫn đường trên bầu trời đêm ở chốn thảo nguyên tại phía bắc Vạn Lý Trường Thành.
Còn khí chất của đối phương thì y hệt hồ Sayram ở Tân Cương trong mùa thu, hoặc là giọt nước mắt cuối cùng của Đại Tây Dương.”
Nhạc Cận Thành: “...”
Phó Giai Hi ngượng ngùng đáp lại: “Bà vẫn còn nhớ rõ như vậy sao? Cháu chỉ… Thuận miệng nói ra thôi mà.”
Nhạc Cận Thành khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng trước đây anh chưa từng nghe cô nhắc đến chuyện này.
“Nếu cháu chỉ thuận miệng nói ra thì chắc chắn là rất thích người đó.” Chu Tiểu Quân lật ảnh: “Cháu nhìn tấm này đi, có phải rất phù hợp không?”
“Chỗ nào phù hợp...” Ánh mắt của Phó Giai Hi dừng trên tấm ảnh một cách qua quýt, sau đó đột nhiên im bặt.
Người đàn ông trong bức ảnh đang mặc một chiếc áo sơ mi công sở tối giản, cổ tay áo được xắn lên một cách tùy ý.
Đó là ảnh chụp nhanh khuôn mặt nghiêng nghiêng của đối phương.
Người đó đang tựa lưng vào mép bàn và thong thả uống cà phê.
Chiếc cốc sứ màu trắng được đưa lên môi, vẻ mặt vừa thư thái vừa nhã nhặn.
Dẫu đang cách nhau bởi tấm ảnh nhưng lại có một sức mạnh chữa lành nhẹ nhàng và kỳ diệu.
Chu Tiểu Quân bèn đưa nó cho cô.
Phó Giai Hi nhận lấy.
Đúng, cô đã nhận rồi.
Nhạc Cận Thành siết chặt áo khoác của con trai, chặt đến nỗi mỗi một đường gân xanh đều gồ lên trên mu bàn tay.
Giữa ánh sáng và bóng tối ấm áp, anh không hề có tư cách tỏ ra hung dữ hay suồng sã.
Nhạc Cận Thành có thể nhẫn nhịn và kiềm chế.
Nhưng ánh mắt anh lại không giỏi che giấu.
Anh dõi theo phản ứng của Phó Giai Hi một cách bức thiết, để rồi cảm thấy cay đắng, u ám và khổ sở một cách khó hiểu.
Phó Giai Hi vẫn đang cầm bức ảnh kia chứ không hề từ chối.
Chu Tiểu Quân bèn dẫn dắt từng bước một: “À, đây chính là Tiểu Du đấy.
Thằng bé này không tệ, lại còn học cùng chuyên ngành với cháu nữa.
Tiểu Du đã tự gầy dựng sự nghiệp của mình và cũng là một đứa trẻ tốt.”
Phó Giai Hi vừa mỉm cười vừa trả lại bức ảnh, sau đó tỏ vẻ thoải mái rồi trả lời: “Số ảnh còn lại đâu ạ? Bà cứ cho cháu nhìn thử đi, đừng lãng phí chúng.”
Cô tùy tiện và cởi mở, những động tác thật nhỏ như nhướng mày cũng được thực hiện một cách rất mượt mà.
“Ơ kìa? Sao cháu vẫn còn ở đây?” Chu Tiểu Quân nói với Nhạc Cận Thành với vẻ chán ghét: “Mau lấy áo khoác cho Gia Nhất đi, đừng để chắt của bà bị cảm đấy nhé.”
Nhạc Cận Thành như bị nhét một quả chanh còn xanh*.
*Ẩn dụ cho sự ghen tuông.
Cổ họng đắng nghét và đau rát.
“Cháu đi đây.” Anh cứng họng đáp lại.
Thứ mà Nhạc Gia Nhất gọi là “truy tìm kho báu” chính là nhặt lại những quả bong bóng dùng để trang trí trước đó.
Nhạc Cận Thành thực sự không hiểu công dụng của việc nhặt một đống rác là gì.
Nhạc Gia Nhất tiến lại gần bà cố rồi nói: “Cháu cảm thấy ba cháu không được vui vẻ cho lắm ạ.”
“Đừng để ý tới ba cháu nữa.
Chỉ là ghen tuông và khó chịu thôi.” Chu Tiểu Quân vuốt ve cái đầu nhỏ của Nhạc Gia Nhất, vừa cười híp mắt vừa nói: “Cháu hãy thổi nến với bà cố nhé.”
“Sinh nhật thì phải cầu nguyện.
Bà ơi, điều ước của bà là gì thế ạ?”
“Cũng giống như năm ngoái thôi.”
“Bà muốn cháu lớn lên rồi lấy vợ ạ?”
Câu trả lời đơn giản và thẳng thắn của Nhạc Gia Nhất khiến mọi người ôm bụng cười lớn.
Trong bầu không khí đang hết sức hân hoan thì sự bình an và niềm phấn khởi cũng chẳng có gì ngoài thế này nữa.
Nhạc Gia Nhất đột nhiên quay đầu lại để hỏi Phó Giai Hi: “Mẹ ơi, mẹ có biết điều ước trong ngày sinh nhật của ba là gì không ạ?”
Phó Giai Hi: “...”
Sao bộ não nhỏ bé này lại phức tạp đến thế nhỉ!
Vì không thể chịu nổi ánh mắt ngây thơ xen lẫn chăm chú của con trai nên Phó Giai Hi đã cố gắng nhớ lại, đôi mày không hề thả lỏng, vẻ mặt mờ mịt của cô đã truyền tải hai từ - khó xử.
Cứ mỗi một giây cô chần chừ thì sắc mặt của Nhạc Cận Thành lại càng trở nên lạnh lùng hơn một lần.
Ừm, nó còn lạnh lẽo hơn cả ánh sao Mai trên thảo nguyên ở phía bắc Vạn Lý Trường Thành, lại còn băng giá hơn cả giọt nước mắt cuối cùng của Đại Tây Dương.
Giọng nói của anh cũng lạnh lùng: “Một người như ba thì có thể cầu nguyện những lời chúc cao sang hay vĩ đại gì chứ? Mỗi năm ba chỉ ước nguyện những điều tầm thường như là giàu có mà thôi.”
Phó Giai Hi ngơ ngác gật đầu, sau đó nói với Nhạc Gia Nhất: “Đúng vậy, chí khí của ba con rất mạnh mẽ và thực tế, con cần phải học hỏi đàng hoàng đấy nhé.”