“Chị Giai Hi, dạo này chị không được nghỉ ngơi tốt hả?” Vu Tiểu Mễ đưa hai lon cà phê đen cho cô: “Nào, xốc lại tinh thần thôi.”
“Cảm ơn em nhé.” Phó Giai Hi đáp: “Chị bị cảm nhẹ ấy mà.”
“Tổ trưởng Lưu yêu cầu tương đối nghiêm khắc nên việc tăng ca hay thức khuya để viết báo cáo là chuyện bình thường thôi.
Thực ra ông ấy là một người khá tốt bụng.
Nếu chị không chịu nổi thì cứ xin ông ấy nghỉ phép đi nhé.”
“Chị vẫn ổn, còn trụ được.” Phó Giai Hi trả lời: “Chị khá thích thái độ làm việc của tổ trưởng Lưu.” Cô lại hỏi thăm: “Đúng rồi, ngày mai sẽ diễn ra cuộc họp ban chấp hành quý thứ tư, tổ trưởng Lưu sẽ báo cáo phải không? Vậy chị có cần giúp ông ấy chuẩn bị gì không nhỉ? Chẳng hạn như Powerpoint?”
Vu Tiểu Mễ muốn nói lại thôi: “Bộ phận hành chính sẽ chuẩn bị, chúng ta chỉ cần ghi âm đàng hoàng và nghe thử là được.”
Phó Giai Hi gật đầu.
Cô chỉ xem đó là một quy trình bình thường thôi.
Hai ngày nay, bệnh cảm của cô lại trở nặng, nghẹt mũi và đầu óc nặng trĩu nên cô sợ lây bệnh cho Nhạc Gia Nhất, do đó cô luôn đeo khẩu trang ở nhà.
Lúc đến căng tin để ăn trưa, cô lại đụng phải Nhạc Cận Thành một lần nữa.
Khi cửa thang máy mở ra, mọi người tự nhiên im lặng.
Nhạc Cận Thành chủ động chào hỏi: “Chào mọi người.”
Sau đó bầu không khí mới bắt đầu thư thái.
Giữa Phó Giai Hi và Nhạc Cận Thành bị ngăn cách bởi hai người khác, cứ như thể họ không hề trông thấy nhau.
Tiêu Duệ thỉnh thoảng nháy mắt để ra hiệu với cô, thế là một đồng nghiệp bên cạnh lập tức niềm nở hỏi han: “Thư ký Tiêu, mắt anh không được thoải mái hả?”
Tiêu Duệ: “...”
Phó Giai Hi nhìn sang chỗ khác, còn Nhạc Cận Thành thì quay đầu đi.
Bọn họ tựa như hai linh hồn đã tách rời khỏi thể xác, chỉ nhìn nhau từ xa chứ không muốn bước lại gần nhau.
Cuộc họp ban chấp hành hàng quý hết sức quan trọng nên toàn bộ giám đốc điều hành cấp cao đều phải có mặt để dự thính.
Phó Giai Hi ngồi ở hàng cuối cùng nhưng Lưu Quân cũng ngồi ở đây.
Điều này khiến cô hơi khó hiểu.
Chẳng lẽ ông ấy không phải là người phát biểu bản báo cáo phân tích thị trường sao?
Cuộc họp do Kim Minh chủ trì.
Ông ta đã tổng kết những thành tựu cùng với những khuyết điểm, báo cáo và phân rõ trách nhiệm, đồng thời thông báo tiến độ của dự án trọng yếu với tập đoàn, cuối cùng bàn giao cho lãnh đạo cấp cao phụ trách – cũng chính là Nhạc Vân Tông - để sắp xếp các bước tiếp theo của công việc.
Chất lượng cuộc họp ở mức chỉn chu và đúng mực, còn việc chắt lọc những tin tức mấu chốt lại càng không có gì đáng kể.
Phó Giai Hi vẫn luôn chờ đợi Lưu Quân báo cáo bài phân tích thị trường.
Nhưng cho đến cuối cùng, dường như Kim Minh hoàn toàn không nhớ tới người này.
Những lần tăng ca đến rạng sáng cùng với vô số lần kiểm tra và đối chiếu để chỉnh sửa bản báo cáo, đồng thời nó còn được đánh máy để tạo thành tư liệu cuối cùng.
Sau hai tiếng rưỡi, cuộc họp sắp kết thúc.
Kim Minh kết luận bằng giọng điệu hết sức hùng hồn: “Các vị đồng nghiệp còn muốn bổ sung gì không? Nếu không còn chuyện nào khác thì…”
“Tôi có.” Phó Giai Hi giơ tay lên.
Kim Minh không hề ngờ tới chuyện này nhưng vẫn bình tĩnh mỉm cười rồi hỏi: “À, hóa ra là Tiểu Phó - đồng nghiệp mới của chúng ta.
Cô có thắc mắc gì nào?”
Phó Giai Hi lên tiếng: “Về hàng loạt hàng hóa trên thị trường trong quý thứ tư, tổ trưởng Lưu có ý kiến bổ sung.”
Lưu Quân sửng sốt, sau đó nhìn về phía cô với vẻ khó tin.
Phó Giai Hi khẽ nhắc nhở: “Tổ trưởng.”
Kim Minh cố tình giữ im lặng khiến cả hai người họ vừa khó xử vừa mất tự nhiên, toàn bộ hội trường cũng rơi vào bầu không khí im lặng kỳ lạ.
Đúng lúc này, một giọng nói giải vây đã từ tốn vang lên:
“Mời tổ trưởng Lưu báo cáo về thị trường.”
Chính là Nhạc Cận Thành – người không có bất kỳ lời lẽ thừa thãi nào trong suốt quá trình.
Nó giống như một kim châm làm liều thuốc trợ tim, đồng thời cũng như một bậc thang được nâng cao, cho hai người họ một con đường để vượt qua khó khăn.
Lưu Quân được cho phép nên lập tức đứng dậy, lưng hơi khom xuống nhưng bước chân vẫn vững vàng.
Kim Minh đang cười nhưng đáy mắt lại không hề cười: “Tài liệu thuyết trình vẫn chưa được chuẩn bị đúng không? Vậy hãy cố gắng đơn giản nhất có thể đi...”
“Tôi đã chuẩn bị ổn thỏa rồi.” Phó Giai Hi lên tiếng.
Chẳng mấy chốc, các tư liệu thuyết trình đã được hiển thị trên màn hình chiếu.
Mỗi một tấm ảnh, số liệu và bảng biểu đều thể hiện ý tưởng vô cùng rõ ràng.
Đã lâu lắm rồi, Lưu Quân không có một cơ hội như thế này.
Ông ấy rất cẩn thận và trịnh trọng, sau đó cân nhắc từng câu từng chữ để bắt đầu trình bày.
Lưu Quân tài năng, thấu đáo và có thâm niên trong ngành, vậy nên ông ấy nắm bắt xu hướng thị trường cực kỳ nhạy bén, đồng thời hiểu rõ hình thức phát triển của tập đoàn.
Ngoại trừ lúc ban đầu hơi căng thẳng thì lời giải thích của Lưu Quân cực kỳ sâu sắc.
Dáng vẻ tập trung của những người tham gia hội nghị hoàn toàn khác với lúc nãy.
Sau mười lăm phút, Lưu Quân hoàn thành bài báo cáo của mình, đồng thời cúi đầu thật thấp.
Nhạc Cận Thành vỗ tay trước, sau đó gật đầu đáp lễ.
Ngay sau đó, tất cả nhân viên cũng vỗ tay không ngớt như tiếng sấm bên tai.
Sau cuộc họp, Kim Minh gọi một mình Lưu Quân đến văn phòng làm việc.
Không rõ nội dung cuộc trò chuyện là gì.
Nhưng khi đi ngang qua văn phòng, Vu Tiểu Mễ đã tình cờ nghe thấy một câu “Anh đã dẫn dắt được một đồ đệ tốt đấy.”
Cô ấy bèn kể với Phó Giai Hi: “Đã lâu lắm rồi em mới được nghe bài phát biểu của tổ trưởng Lưu đó.
Trình độ chuyên môn của ông ấy thực sự quá xuất sắc.
Chị là trò mà giỏi hơn cả thầy, vậy nên trưởng bộ phận Kim đang hết lời khen ngợi chị đấy.”
Phó Giai Hi cười trừ, bởi cô hiểu rằng: Thực ra lời khen kỳ quái đó chứa đầy giận dữ.
Tận dụng thời gian rảnh rỗi, Phó Giai Hi lại trở về phòng họp.
Phòng họp trống trải, lại có cửa chớp để che chắn ánh sáng cực tốt nên nơi này y hệt một nơi trú ẩn yên tĩnh.
Cô ngồi vào vị trí ban đầu rồi dựa vào lưng ghế, ngẩng đầu lên rồi nhắm mắt lại.
Vì ngồi như thế vẫn khiến cô cảm thấy uể oải nên Phó Giai Hi bèn cởi giày cao gót để mũi chân nhẹ nhàng chạm đất.
Khi mới bước vào phòng, cô còn cảm thấy nóng bức.
Nhưng qua một lúc, nhiệt độ của điều hòa dần dần mát lạnh, mang lại độ thoải mái vừa phải.
Bởi không thể cưỡng lại cảm giác mệt nhoài nên mí mắt của Phó Giai Hi càng ngày càng trĩu nặng.
Nhưng bờ vai của cô đột nhiên trầm xuống.
Giống như làn sóng dưới biển lặng, sức mạnh thích hợp.
Thậm chí Phó Giai Hi còn không hề hoảng loạn chút nào, bởi vì mùi hương quen thuộc đang tỏa ra ngay sau lưng cô.
Cũng chẳng biết Nhạc Cận Thành đã đi vào từ lúc nào, xem ra cô thật sự rất mệt mỏi.
Lực tay trên bả vai được thả lỏng và chừng mực, mỗi một huyệt đạo đều được nhắm chuẩn xác.
Phó Giai Hi cảm thấy thoải mái nên nhẹ nhàng thở ra, cơ thể căng thẳng của cô cũng hoàn toàn thư giãn.
Ngay khi cô sắp bắt đầu đắm chìm trong trải nghiệm này thì Nhạc Cận Thành chợt rút tay lại như thể đã tính toán thời gian một cách chính xác.
Phó Giai Hi loáng thoáng liếc nhìn anh: “Muốn cãi nhau à? Được rồi, xem như anh thắng đấy.
Tôi nhận thua.”
Nhạc Cận Thành tiếp lời: “Tôi không cần chiến thắng mà không cần chiến đấu đâu.”
Phó Giai Hi đáp trả: “Tổng giám đốc giữ thể diện đến vậy sao? Thật sự khó hầu hạ mà.”
Nhạc Cận Thành nhìn cô một thoáng.
Vừa rồi là ai hầu hạ ai cơ chứ? Trí nhớ chỉ có ba giây nên không thể nào cất lời khen ngợi được.
“Em tỏ thái độ này với sếp mình à? Không sợ bị trừ lương hửm?”
“Tôi đón nhận thử thách để vươn lên, đồng thời cũng đã làm phật lòng trưởng phòng cùng với toàn bộ quản lý cấp cao rồi.
Tôi hết lòng giúp đỡ tổ trưởng Lưu phát biểu vẫn chưa đủ để lập công chuộc tội hả?” Giọng nói của Phó Giai Hi hơi khàn: “Anh là một ông chủ hơi hồ đồ và hà khắc đấy nhé.”
Phó Giai Hi đang bị cảm nặng, bộ váy nhạt màu càng khiến cô trông như một đóa hoa thấm đẫm sương đêm, cả thân lẫn lá đều héo úa, chỉ có mặt mũi vẫn còn sức sống mà thôi.
Nhạc Cận Thành bèn ngồi xuống bên cạnh Phó Giai Hi, sau đó đặt đôi giày cao gót của cô sang một bên: “Em thật là to gan.
Không sợ sau này lãnh đạo sẽ ngáng chân mình à?”
Phó Giai Hi cố gắng hết sức để phản công, uể oải trả lời: “Bọn họ chỉ là lãnh đạo thấp bé thôi, anh mới là lãnh đạo chủ chốt cơ mà.
Liệu vị lãnh đạo cao quý này có giúp đỡ những nhân viên chính nghĩa hay không?”
Nhạc Cận Thành mỉm cười rồi gật đầu: “Mặc kệ tình huống ra sao, tôi cũng sẽ bảo vệ em.”
“Tôi có thể tự bảo vệ mình.” Phó Giai Hi ngoảnh mặt đi vì không thích nghe mấy lời này cho lắm.
Nhạc Cận Thành hết sức bình thản: “Em có thể biến tôi thành một trong những vũ khí ‘tự vệ’ của mình mà.”
Phó Giai Hi ngây người trong thoáng chốc, sau đó lại nhìn về phía anh: “Tổng giám đốc Nhạc à, anh sẵn sàng bị người khác lợi dụng từ lúc nào thế?”
“Không phải bất cứ ai cũng có thể lợi dụng tôi đâu.” Nhạc Cận Thành đáp.
Phó Giai Hi phản ứng lại rồi nở nụ cười tự giễu: “Vì làm mẹ của Gia Nhất nên tôi cũng có thể diện quá nhỉ.”
Cô cố tình vứt bỏ mối quan hệ giữa hai người họ sang một bên, khiến cho khoảnh khắc ấm áp và mềm mại đó kết thúc một cách không được dễ chịu cho lắm.
Sắc mặt của Nhạc Cận Thành trở nên sa sầm trong giây lát, sau đó anh mới thảo luận về vấn đề này: “Kim Minh là một người khôn khéo và xảo quyệt, đồng thời cũng là người thân cận của Nhạc Vân Tông.
Từ trước đến nay, lão Lưu chưa bao giờ được trọng dụng nên luôn bị hai người họ cố ý phớt lờ trong các cuộc họp lớn nhỏ.
Nếu như hôm nay em đã đứng ra bảo vệ lão Lưu thì sau này chắc chắn sẽ bị Kim Minh gây khó dễ và chèn ép.”
Phó Giai Hi đã sớm nhận ra và cũng hiểu rõ hoàn cảnh của chính mình rồi.
Nhưng cô không quan tâm: “Tôi chỉ là nhân viên cấp thấp nhất của Bách Phong mà thôi.
Vậy nên tôi phải nêu lên ý kiến, đề xuất kế sách và cố gắng làm tròn bổn phận của mình.
Với tư cách là một cán bộ cấp trung có tiếng lành đồn xa, nếu trưởng bộ phận Kim lại chỉ trích một nhân viên vẫn đang trong thời kỳ thực tập thì chắc chắn người bị phá hỏng danh tiếng và làm mất lòng người phải là trưởng bộ phận Kim mới đúng.”
Nhạc Cận Thành tiếp lời: “Bề ngoài thì đương nhiên người này có thể giở trò để lừa bịp người khác, xử sự một cách thích hợp.”
Phó Giai Hi nói: “Dù đối phương lén lút thì tôi cũng có cách giải quyết.”
Điềm tĩnh, tự chủ, lại có phần tự do và thản nhiên.
Phó Giai Hi đang bị bệnh, mặc dù sức lực và tinh thần không được tốt nhưng chính sự lười biếng và tùy hứng này của cô đã khiến người khác càng thêm tin tưởng và nghe theo cô.
Ngoài vẻ quyến rũ thì cô còn đáng ngưỡng mộ nữa.
Khóe môi của Nhạc Cận Thành cong lên: “Sao em lại phải nhọc lòng như vậy? Ông chủ đang đứng trước mặt em mà em cũng chẳng biết lấy lòng gì cả.”
Phó Giai Hi khẽ hừ: “Chủ động hiến thân ấy hả? Ai mà thèm cơ chứ!”
Nhạc Cận Thành lên tiếng: “Tôi bảo con trai đến đây để phân xử nhé.”
“Cái đồ gian thương.”
“Là người ba hiền từ.”
Hai người cứ anh hỏi tôi đáp, không ngừng châm chọc nhau.
Phó Giai Hi chợt nghiêng người sang một bên để đổi thành một góc độ thoải mái hơn.
Cô không nói nữa, mí mắt nhẹ nhàng khép lại.
“Mệt rồi hửm?” Ánh mắt của Nhạc Cận Thành dần dần trở nên dịu dàng, hai tay lại hạ xuống lần nữa để nhẹ nhàng xoa bóp cổ cô.
Phó Giai Hi co rúm người lại theo bản năng.
Cảm nhận được cô đang cứng đờ nên Nhạc Cận Thành bèn cất tiếng: “Đừng cử động, tôi sẽ nhẹ nhàng hơn một chút.”
Thế là Phó Giai Hi tháo dỡ sự phản kháng của mình, mí mắt đồng thời cụp xuống.
Nhạc Cận Thành đột nhiên nói khẽ: “Tối hôm đó là do tôi nói sai, giọng điệu cũng không thích hợp.
Giai Hi, xin lỗi em.
Tôi xin lỗi em.”
Cô vẫn nhắm chặt hai mắt như cũ và giữ im lặng thật lâu, sau đó đôi môi đỏ mọng mới hé mở: “Anh cứ mạnh hơn một chút đi.
Như vậy sẽ thoải mái hơn đấy.”
Nhạc Cận Thành quan sát xung quanh rồi đáp lại.
Nhưng vào thời khắc này, một ngọn đèn êm dịu đã thắp lên trong đáy lòng anh rồi.