Khi đến tầng, cô vẫy tay đầy duyên dáng, vừa định bước ra khỏi cầu thang, lòng bàn tay cô đột nhiên trống rỗng, bình sữa đã bị Nhạc Cận Thành lấy đi.
Phó Giai Hi khẽ nâng cằm hỏi: “Chẳng phải sếp Nhạc không uống đồ của người khác sao?”
Ánh mắt và ngữ khí của Nhạc Cận Thành bình tĩnh, nói: “Đồ mà em đã uống thì không còn là của người khác nữa.”
Cửa thang máy đóng lại, hai người một đứng trong một đứng ngoài, khoảng cách hai cánh cửa ngày càng thu hẹp, hai người vẫn đứng đối diện nhìn nhau.
Giây phút cuối cùng trước khi cửa đóng lại hoàn toàn, Nhạc Cận Thành giơ bình lên nhấp một ngụm sữa mà cô đã uống một cách tự nhiên.
Phó Giai Hi còn chưa kịp sững sờ, cửa thang máy đã hoàn toàn đóng lại.
Không biết có phải là ảo giác hay không, nhưng khi Nhạc Cận Thành uống sữa, khóe môi dường như cũng cong lên.
Tiêu Duệ đã chứng minh đó không phải là ảo giác.
Bị ép hít drama ngay trong thang máy, ông sếp này cũng dễ dỗ quá rồi, động tác uống sữa lúc cuối của anh như một đòn phản công trong công cuộc thả thính.
—
Lưu Quân dần dần chấp nhận Phó Giai Hi trong công việc.
Kể từ cuộc họp lần trước, cô đã đứng lên một cách chính nghĩa.
Chắc phải thay đổi được điều gì đó chứ.
Đánh giá, nhận xét về thị trường hàng ngày và đêm, chỉ ra các điểm cảnh báo rủi ro, những điều trước đây vốn không được coi trọng, đều được Nhạc Cận Thành đích thân chỉ ra và báo cáo từng người trong ban quản lý cấp cao.
Lưu Quân là người cổ hủ, đôi khi hơi cố chấp, hôm trước còn tranh cãi rất lâu với Phó Giai Hi về một phần dữ liệu.
Vốn dĩ Phó Giai Hi có thể lùi lại một bước, nhưng cô lại nổi tính ngang bướng, kiên quyết không chịu nhượng bộ.
Lưu Quân chất vấn mối tương quan tham chiếu trong dữ liệu của cô không mạnh, vì vậy Phó Giai Hi đã tổng hợp cơ sở dữ liệu trong hai mươi năm qua, lập công thức, lập biểu đồ và sắp xếp các đường xu hướng một cách rõ ràng.
“Ông nói xem, là ai đúng đây?” Cô hỏi kết quả một cách nghiêm túc và quyết liệt.
Lưu Quân nén một bụng tức giận, nói: "Cô đúng."
Phó Giai Hi lập tức cười rạng rỡ: "Xin lỗi nha, tổ trưởng, tôi nóng nảy quá, ông đừng để trong lòng, lần sau tôi sẽ chú ý đến phương pháp của mình."
Lưu Quân sửng sốt khi thấy thái độ của cô thay đổi như chong chóng, lạnh lùng nói: "Còn có lần sau à?"
"Người khác tôi không dám nói, nhưng ông, chắc chắn là cấp trên thích ‘có lần sau’.”
Cô rất chân thành, còn biết thông minh đúng lúc.
Đương nhiên, Lưu Quân sẽ không để lộ sự tán thưởng của mình ra ngoài mà gửi cho cô một liên kết.
Phó Giai Hi: "Đây là?"
"Tài khoản mô phỏng, lúc rảnh rỗi, cô có thể thực hiện giao dịch mô phỏng." Lưu Quân nói: "Cho dù cô có học được nhiều thứ ra sao, học được một cách có hệ thống thế nào, đích đến cuối cùng vẫn là phải áp dụng được những gì cô học."
Khoảng thời gian này, cuộc sống của Phó Giai Hi khá suôn sẻ, công việc cũng đang tạm đi vào quỹ đạo.
Thẩm Dã cũng không ngừng theo đuổi cô, tiếp tục cố gắng tăng số lần xuất hiện trước mặt cô.
Nhưng chàng trai này cũng rất khéo léo, mọi hành động đều thể hiện EQ cao.
Mấy trò lặt vặt như tặng bữa sáng, tặng hoa hồng này, Thẩm Dã không thèm dùng đến.
Việc cậu ta làm là mỗi sáng, canh đúng thời gian, lái xe theo sau Phó Giai Hi, đưa cô đi làm như vệ sĩ.
Sau khi đưa cô đến trước cổng công ty, không đến gần chào hỏi, cũng chẳng hạ cửa kính xuống mà chỉ lái xe rời đi một cách lạnh lùng.
Đúng là lạt mềm buộc chặt.
Phó Giai Hi không xen vào, cứ để mặc cậu ta tiếp tục chơi một mình.
Cuối tuần, Nhạc Gia Nhất được đón đến nhà họ Nhạc như thường lệ, Phó Giai Hi cũng nhân cơ hội đến thăm Chu Tiểu Quân ở Mãn Uyển.
Trong đình cạnh ao sen, bà cụ đang nằm trên ghế bập bênh, nhàn nhã cắn hạt dưa.
"Không cần kiểm tra điện thoại của bà đâu, gần đây bà không boa cho anh chàng đẹp trai nào cả."
"Còn cháu có ngoan không thế, có hẹn hò với cậu trai trẻ nào không?"
Phó Giai Hi nói: "Bà đoán xem ạ?"
"Bà chẳng đoán." Chu Tiểu Quân nói: "Nếu không hẹn hò thì ra đây ngắm ảnh đi, bà lại sưu tầm được rất nhiều ảnh thanh niên trẻ trung."
Phó Giai Hi vội vàng bưng đĩa mồi cá lên nói: “Bà nội, cá đói rồi kìa.”
Chu Tiểu Quân nhìn cô rải thức ăn cho cá, dựa vào lan can hồ được khoét rỗng, mái tóc dài buông xõa xuống một bên khuôn mặt, để lộ hàng mi cong vút, cả người đắm chìm trong ánh hoàng hôn ngày càng đậm dần, ánh sáng khiến làn da cô trông càng mịn màng.
Sự kiên cường giữa lông mày và ánh mắt, cũng trở nên dịu dàng và bình yên.
Chu Tiểu Quân thở dài: "Cháu không nhìn một chút thật à, ảnh đợt này toàn người đẹp trai lắm đấy."
Phó Giai Hi ném thức ăn cho cá đang cầm trong tay ra, nghiêm túc nói: “Bây giờ cháu thích người xấu trai rồi.”
Chu Tiểu Quân nói: “Vậy thì Cận Thành có cơ hội rồi.”
Phó Giai Hi và bà nội nhìn nhau, cả hai cùng bật cười.
…
Biệt thự nhà họ Nhạc.
Nhạc Cận Thành không hiểu sao lại hắt hơi hai cái, Vạn Ngọc vội vàng đưa trà nóng tới, quan tâm nói: "Anh cả, thời tiết thay đổi thất thường, anh nên chú ý giữ gìn sức khỏe."
Nhạc Cận Thành nhận lấy, gật đầu cảm ơn.
Cách đó không xa, có một sân thượng nhỏ.
Mấy chị em đang tán gẫu với nhau, giọng điệu khinh thường: “Chị dâu hai mới vào đúng là giỏi thật đấy, còn biết nịnh hơn cả Bánh Trôi nữa.”
"Bánh Trôi là ai?"
"Con chó nhà em đó."
Những tràng cười như pháo rang lại vang lên từng hồi.
"Cô ta cứ tưởng rằng gả vào đây là thành người một nhà rồi." Một cô chị họ nói với giọng điệu âm dương quái khí: "Cô ta còn chẳng bằng Phó Giai Hi nữa."
"Thôi nào, chị đề cao cô ta quá rồi.
Ít nhất Phó Giai Hi còn tốt nghiệp một trường đại học danh tiếng.
Cô ta thì đến thi đại học cũng không đỗ, có gì để so sánh? Thôi không nói nữa, có người đến rồi."
Ngay lập tức, những câu chào hỏi đầy thân thiết, nhiệt tình vang lên: "Chị dâu hai, hôm nay chị đẹp thật đấy!!"
…
Ban đêm, ánh trăng sáng dịu dàng, không làm giảm cảnh sắc tuyệt đẹp vào buổi tối.
Phó Giai Hi ăn tối với Chu Tiểu Quân ở Mãn Uyển, sau đó đến Phật đường tụng kinh cùng bà cụ rồi mới rời đi.
Lúc từ Mãn Uyển trở về, phải đi ngang qua biệt thự nhà họ Nhạc, cô ước chừng thời gian, rồi gửi tin nhắn cho Nhạc Cận Thành: [Tôi tiện đường sẽ đến đón con luôn, anh không cần cất công đưa nó về nữa đâu.]
Khi tin nhắn được gửi đi, cô đã đợi ở ngoài biệt thự được mười phút rồi, chắc là Nhạc Cận Thành không xem điện thoại, nên không thấy anh trả lời.
Thôi bỏ đi, để anh đưa về vậy.
Phó Giai Hi nghĩ thế nên định lái xe đi…
"Đi qua cũng không vào, chị cũng xa lạ quá rồi đấy."
Nhạc Vân Tông vừa cười vừa đi tới cạnh xe cô: "Anh chị em trong nhà đều ở đây, hay là vào trong ngồi một lát?"
Phó Giai Hi xuống xe, hào phóng chào hỏi: "Giám đốc Vân Tông."
Nhạc Vân Tông nói: "Bây giờ ai cũng gọi tôi như vậy.
Đây là nhà riêng, không cần gọi vậy đâu."
Phó Giai Hi nói: "Việc công hay việc riêng đều như nhau.
Cậu nói khách sáo thì tôi cũng không thể coi là thật, thế thì thiếu tôn trọng quá."
Nhạc Vân Tông cao hơn cô rất nhiều, nhất là khi đứng gần.
Ba anh em nhà họ Nhạc đều có ngoại hình ưa nhìn và đẹp trai theo nét riêng của mình.
Tuy nhiên, Nhạc Vân Tông trời sinh đã có khí chất hơn người, rõ ràng là đang cười nhưng bên trong sự dịu dàng đó lại ẩn chứa con dao sắc bén.
"Thật ra chị không cần phải ép bản thân mình đến Bách Phong." Nhạc Vân Tông nói: "Nếu chị không có chỗ nào để đi, rảnh rỗi không chịu được, thì tôi có thể giới thiệu cho chị vào một công ty tốt, một vị trí tốt."
Phó Giai Hi giơ tay bụm miệng, vẻ mặt kinh ngạc như thật: "Giám đốc Vân Tông, chẳng lẽ cậu cho rằng Bách Phong không phải là công ty tốt, không có vị trí tốt sao?"
Sắc mặt Nhạc Vân Tông nghiêm nghị, nghe mấy lời mượn cớ của cô mà không nói được gì.
Anh ta ngừng cười, nói: "Có anh cả ở đây, Bách Phong sẽ ngày càng phát đạt."
Phó Giai Hi mỉm cười càng tự nhiên hơn anh ta: "Được đi theo một lãnh đạo như cậu, tôi cũng sẽ ngày một tốt hơn."
Gặp chiêu hóa chiêu, hòa hợp cùng kiếm tiền.
Hai điều này, Phó Giai Hi đã học đến mức thành thạo, quả thật là y chang Nhạc Cận Thành.
Vốn dĩ Nhạc Vân Tông muốn cố tình gây áp lực cho cô, nhưng bây giờ xem ra không kiếm được chút lợi gì.
Phó Giai Hi lạnh nhạt nói: “Giám đốc Vân Tông, nếu cậu không có chỉ thị về công việc nào khác, vậy tôi không quấy rầy cậu nghỉ ngơi nữa.”
Cô mở cửa xe, chuẩn bị rời đi.
"Chị dâu."
Tiếng gọi này của Nhạc Vân Tông vang lên quá bất ngờ, như có lưỡi dao bên trong, khiến cả người cô như bị điện giật, sau lưng tê dại.
Nhạc Vân Tông mỉm cười, không hề cảm thấy ngượng ngùng: “Chị dâu, tôi biết tình cảm giữa chị và anh cả vẫn còn đó, không thể phai nhạt cũng không thể vứt bỏ.
Chị là người đã cùng anh ấy vượt qua khó khăn, đồng hành cùng anh ấy đến khi tiếp quản nhà họ Nhạc, lên đến vị trí CEO tập đoàn Bách Phong.
Cuộc sống có nhiều chuyện nhỏ nhặt phải lo nghĩ, như cơm áo gạo tiền, sự chung thủy, bất đồng quan điểm, đều không thể chia cắt được hai người yêu nhau.”
Phó Giai Hi đứng vững, cô nhìn đối phương bằng ánh mắt kiên định, không dao động.
Tuy nhiên, hơi thở của cô vẫn hơi loạn nhịp, lộ ra khuyết điểm.
Người đàn ông lớn lên trong một gia đình như nhà họ Nhạc, có bản lĩnh dời sông lấp biển, có ý chí kiên cường như anh ta, thì giỏi nhất là hiểu được lòng người để xoay chuyển tình thế.
Lời nói của Nhạc Vân Tông đã chạm đến phần thịt mềm mại và sâu nhất trong trái tim cô, bóp nát nó đến mức đau đớn không nói nên lời.
"Chuyện nhỏ nhặt đó có là gì? Còn tình cảm, trái tim gần gũi thì lo gì không thắp được lửa.
Chỉ là..." Anh ta giả vờ thở dài: "Từ khi nào mà, chị cũng thích xài trò trẻ con mà chỉ có đám thanh niên mới dùng vậy, hay là… Đây là trò tình thú giữa vợ chồng độc quyền của chị và anh cả? Ôi chao, chị dâu, nếu chị muốn nối lại tình xưa với anh cả thì cứ nói ra đi."
Giọng điệu khinh thường, ghê tởm, xúc phạm, chê bai giống như xát muối, lại như đổ dầu vào lửa, như đang xé từng lớp lòng tự trọng của Phó Giai Hi.
Đêm nay ánh trăng lạnh lẽo.
Phó Giai Hi im lặng một lúc, đột nhiên mỉm cười và nói: "Nếu vậy không nói thẳng ra thì hơn, tôi sợ giám đốc Vân Tông đây sẽ không chịu được sự thật này."
Nhạc Vân Tông hơi nheo mắt lại: "Có ý gì?"
"Cậu nói đúng.
Có những lúc tôi cũng có ý định muốn quay lại với anh ấy, nhưng đó chỉ là xúc động nhất thời mà thôi." Phó Giai Hi nói: "Bởi vì tôi vừa nghĩ đến điều đó, lỡ như tái hợp rồi, lại bị cậu gọi là chị dâu, tôi thấy thật là kinh tởm."