“Thích quà không?”
“Quyển sách này khó mua được lắm.”
“Chị à, chị phải nhìn về phía trước, ngủ ngon nhé.”
Thẩm Dã cũng đổi ảnh đại diện của Wechat thành hình mũi tên “→”.
Phó Giai Hi cười khẽ một tiếng, có nhìn về phía trước không thì cô không biết nhưng nói chung khi Nhạc Cận Thành đi thì sắc mặt rất khó coi, chắc hẳn là vẫn còn tức giận bởi vì cô hỏi đã về đến nhà chưa thì anh không hề đáp lại.
Sáng sớm hôm sau, Vu Tiểu Mễ mua cà phê cho cô: “Chị Giai Hi, cà phê Americano của chị đây.”
“Cảm ơn em nha.” Phó Giai Hi nhìn cửa phòng làm việc đang đóng chặt nên hỏi: “Trưởng bộ phận đi công tác rồi hả em?”
“Đâu có, mới sáng ra là bị giám đốc Vân Tông gọi đi rồi.” Vu Tiểu Mễ thì thầm nói với cô: “Chị Giai Hi, thật ra bọn em đều cảm thấy ngày hôm đó trưởng bộ phận Kim không nên chỉ trích chị, chuyện đó giống ông ta đang cố ý làm khó chị hơn.”
Phó Giai Hi cười nói: “Các sếp có suy tính riêng em à.”
“Em cũng mừng thay cho tổ trưởng Lưu nữa.” Vu Tiểu Mễ nói tiếp: “Người tài thì thời nào cũng có nhưng có nhận ra được không thì lại khó, cuối cùng thì năng lực của ông ấy cũng được coi trọng, chuyện này chẳng dễ dàng gì.”
Vừa mới uống được một ngụm cà phê thì Phó Giai Hi đã bị gọi đi họp.
Nhạc Cận Thời cũng có mặt ở trong phòng họp.
Nhạc Vân Tông rất có năng lực làm việc, anh ta nhắc đến chuyện thành lập nhóm nghiên cứu trong hội nghị.
Một khi đã có ý tưởng thì chọn lựa người phụ trách là việc ưu tiên hàng đầu.
Ánh mắt của mọi người có mặt trong cuộc họp đều đổ dồn về phía Lưu Quân.
Nhạc Vân Tông lắng nghe và tiếp thu ý kiến, anh ta nói: “Theo tôi thấy, tổ trưởng Lưu có kinh nghiệm làm việc, có trình độ, có kiến thức thực tế, trình độ chuyên môn vững vàng, hiểu rõ về chế độ của tập đoàn, ông ấy là ứng cử viên phù hợp nhất.”
Kim Minh cũng phụ họa bày tỏ thái độ của mình: “Trước hết tôi phải tự kiểm điểm bản thân mình vì đã không làm tròn trách nhiệm, thiếu hiểu biết về nghiệp vụ.
Tôi hoàn toàn tán thành việc xây dựng nhóm nghiên cứu chuyên nghiệp.
Lưu Quân rất ưu tú, danh xứng với thực.”
Liên tục khen đểu người khác, chắc chắn sẽ để lộ ra manh mối ngay sau đó.
Nhạc Cận Thành chẳng nói lời nào, vẻ mặt bình tĩnh, yên lặng chờ đợi những lời ông ta sẽ nói tiếp sau đó.
Quả Nhiên, Kim Minh thay đổi lời nói ngay lập tức: “Mấy ngày nay tôi cứ trăn trở suy tư mãi, thị trường khó mà đoán được, nhóm nghiên cứu thì cần phải chuyên nghiệp.
Lưu Quân một mình thì sức người cũng có hạn, cho dù là Phó Giai Hi có thể giúp đỡ được nhưng cô ấy vẫn còn trẻ, cũng có không gian để tiến lên.”
Nhạc Vân Tông gật đầu, kẻ xướng người hò: “Nói ý tưởng của ông xem nào.”
“Nhóm nghiên cứu thì phải làm, còn phải làm cho ổn thỏa, cho thật tốt.
Chi bằng cứ giao cho công ty ủy thác chuyên nghiệp làm, dịch vụ của thị trường phái sinh trong nước cũng ngày một hoàn thiện hơn, chúng ta không chỉ có thể tiết kiệm được cả thời gian lẫn công sức, lại còn có thể làm ít mà công to.”
Không thể không thừa nhận rằng đối sách này của Nhạc Vân Tông thật sự rất tuyệt diệu.
Không chỉ nghe theo chỉ lệnh của Nhạc Cận Thành mà còn lấy lại quyền chủ động về tay mình một cách hết sức hợp tình hợp lý.
Lý do thoái thác này rất logic, không có kẽ hở.
Nếu như Nhạc Cận Thành không đồng ý thì sẽ thể hiện anh là một người thiên vị còn nếu như mà anh đồng ý thì cái gọi là công ty ủy thác kia, chắc chắn sẽ là đồng minh của Nhạc Vân Tông.
Nhạc Cận Thành vẫn luôn im lặng, ngón tay chỉ gõ gõ xuống mặt bàn rồi anh lên tiếng: “Suy nghĩ chu đáo, cứ làm theo như lời anh nói đi.
Nếu bộ phận kinh doanh đã có quyết tâm lớn như thế, cung cấp nền tảng tốt như vậy, thôi thì hãy để Lưu Quân và cô ấy cùng tham gia, xem như thực hiện kế hoạch bồi dưỡng nhân tài của tập đoàn.”
Ai cũng có tiến có lùi, trận đánh này ngang tay nhau.
Sau khi tan họp, Nhạc Vân Tông và Nhạc Cận Thành mở toang cửa phòng họp rồi hai người ngồi bên trong vui vẻ nói cười, khung cảnh hoàn hảo như thể anh em đồng lòng làm việc vậy.
Nhưng khi đã quay trở lại văn phòng của mình, sắc mặt của Nhạc Vân Tông trở nên khó coi ngay lập tức.
Kim Minh cũng theo sát phía sau, ông ta nói: “Tổng giám đốc kiên quyết can thiệp, đúng như những lời cậu nói, cậu ta vẫn sẽ đưa lão Lưu vào cho bằng được.”
Nhạc Vân Tông hút thuốc trong sự bực dọc.
Kim Minh tức giận bất bình: “Chuyện này tất cả đều do Phó Giai Hi mà ra, bây giờ nghĩ lại thì thấy từ đầu đến cuối y hệt như một cái bẫy.”
“Ông đúng là đồ ngu.” Nhạc Vân Tông giơ tay lên vứt một chồng tài liệu xuống đầu Kim Minh sau đó nói tiếp: “Bây giờ ông mới nhận ra được sao?”
Kim Minh bị đau nên liên tục lùi về sau mấy bước rồi lên tiếng: “Vâng, do tôi thất trách.”
“Ông có biết Phó Giai Hi là ai không?”
Kim Minh cũng có nghi ngờ, ông ta nhớ lần nọ dẫn cô đi gặp khách hàng thì Nhạc Cận Thành đột nhiên xuất hiện tại bữa tiệc, uống rượu thay cho cô.
“Cô ấy là bạn gái của tổng giám đốc Nhạc ư?”
Nhạc Vân Tông lạnh lùng cười rồi lên tiếng: “Cô ấy là vợ cũ của Nhạc Cận Thành.”
Trước khi Nhạc Cận Thành leo lên vị trí hiện tại thì chẳng có một ai để ý đến anh.
Ai mà sẽ coi trọng một đứa con trai bị chính ba mình ghét bỏ, coi thường cơ chứ.
Anh ở nước ngoài nhiều năm như thế nhưng trong biết bao bữa tiệc của gia đình, Nhạc Phác Hồi thậm chí còn chẳng thèm nhắc đến tên anh.
Ai mà ngờ được anh có thể lội ngược dòng, xoay chuyển tình thế, lật ngược thế cờ.
Khi Nhạc Cận Thành tiếp quản Bách Phong thì anh đã đăng ký và nhận giấy chứng nhận kết hôn với Phó Giai Hi.
Hai người không làm lễ cưới, sau Nhạc Cận Thành lại bảo vệ Phó Giai Hi rất kín kẽ, tần suất cô xuất hiện trước truyền thông gần như là con số không tròn trĩnh cho nên Kim Minh không biết cũng là chuyện hết sức bình thường.
Nhạc Vân Tông vốn dĩ cho rằng Phó Giai Hi chỉ làm bộ làm tịch đi làm chung để chơi mấy trò mập mờ tình thú với chồng cũ mà thôi.
Ai ngờ được rằng Phó Giai Hi lại khác hoàn toàn với hình tượng một người vợ hiền lành thục đức, chỉ biết giúp chồng dạy con như trong ấn tượng của anh ta.
Vì thế Nhạc Vân Tông đã xem nhẹ sự sắc sảo của cô.
Việc xây dựng nhóm nghiên cứu thị trường được thực hiện ngay trong ngày, Phó Giai Hi bận đến mức tối mắt tối mũi.
Những ngày này, Nhạc Cận Thành chăm sóc cho Nhạc Gia Nhất nhiều hơn.
Tối thứ sáu, Chu Tiểu Quân cũng được đưa đến bữa tiệc ở nhà họ Nhạc.
Bạn bè đến căn biệt thự đèn sáng lung linh này càng lúc càng đông.
Quan Diệp Trăn đến cùng với ba Quan, mượn cớ là đến thăm Chu Tiểu Quân sau đó vừa hay lại vui vẻ bàn chuyện hợp tác với Nhạc Phác Hồi.
Hai nhà Quan Nhạc có quan hệ sâu sắc, từ nhỏ là Quan Diệp Trăn đã ra vào nhà họ Nhạc tự nhiên như thể nhà của mình rồi, trong số những người phụ nữ cùng thế hệ thì cô ta thuận lợi mọi bề, giống hệt như chị em thân thiết trong nhà.
Quan Diệp Trăn xinh đẹp và quyến rũ trong chiếc đầm đuôi cá màu xanh Sapphire tôn dáng khoe trọn được đường cong của mình.
“Anh Cận Thành, về phía y tế Thành Phong thì anh phải giúp em tìm người quen, châm chước cho em một xíu nha.” Quan Diệp Trăn mỉm cười nâng ly, tựa như đã quên mất chuyện ngày ấy cô ta bị Nhạc Cận Thành châm chọc thế nào.
Đây chính là sở trường của cô ta, vào bất cứ lúc nào thì cô ta cũng có thể đưa ra lựa chọn thuận theo tình thế.
Mặc dù nhà họ Quan đã không còn thịnh vượng như xưa nhưng tình nghĩa thì vẫn còn đó, Bách Phong cũng có làm ăn qua lại với họ.
Xét rõ từng việc thì Quan Diệp Trăn cũng có năng lực chứ không phải loại dâm bụt có đỏ mà không có thơm.
Đang bàn đến chuyện công việc thì Vạn Ngọc đi tới rồi nói: “Xin lỗi nha anh Cả, chị Diệp Trăn.”
Nhạc Cận Thành gật đầu rồi hỏi: “Có chuyện gì?”
Vạn Ngọc nói: “Em nhặt được cái đồng hồ thông minh này, trông quen lắm, anh cả xem thử xem có phải của thằng bé Gia Nhất không?”
Dây đồng hồ màu xanh xám nhạt, đúng là chiếc đồng hồ mà Gia Nhất chơi vui quá để quên lại.
Nhạc Cận Thành nhận lấy rồi nói tiếng cảm ơn.
Vạn Ngọc cúi người cười cười rồi nói: “Anh cả khách sáo quá, trả vật về cho chủ thôi mà, em không làm phiền hai người nữa.”
Sau đoạn nhạc đệm đó, Nhạc Cận Thành ra hiệu cho Quan Diệp Trăn tiếp tục những gì vừa nãy đang nói.
…
Phó Giai Hi vẫn còn chưa sắp xếp xong tài liệu nhưng đồng hồ vừa qua chín giờ, sau khi cô nhìn lướt qua điện thoại thì đứng phắt dậy, bỏ hết công việc qua một bên rồi vội vàng rời khỏi.
Là vì năm phút trước Nhạc Gia Nhất gửi cho cô rất nhiều tin nhắn trên Wechat.
[Mẹ ơi, mẹ đã tan làm chưa ạ?]
[Con không muốn ở chỗ này nữa đâu.]
[Mẹ ơi, mẹ đến đón con về nhà được không?]
[Con nhớ mẹ quá à mẹ ơi.]
Không có một người mẹ nào có thể thờ ơ trước những lời nói tủi thân uất ức của con mình được.
Biểu đồ và số liệu lạnh lùng trắng xóa chiếm lĩnh màn hình máy tính, động lực phấn đấu cho sự nghiệp vỡ nát trong nháy mắt trước cơn đau lòng quặn thắt.
Con trai đang cần cô! Cho dù trời có sập xuống thì cô cũng phải đến bên cạnh con mình.
Biển số xe của Phó Giai Hi vẫn luôn được lưu lại trong hệ thống bảo an của nhà họ Nhạc, cô dễ dàng qua được trạm gác mà không bị chặn lại.
Cô lái xe nhanh như chớp suốt cả quãng đường, đến khi xe dừng lại ở bên ngoài biệt thự thì Phó Giai Hi mới bình tĩnh và lý trí lại được đôi chút nhưng vẫn không kịp sắp xếp lại mạch suy nghĩ…
“Chị Giai Hi!” Vạn Ngọc bất ngờ, vui mừng chào hỏi.
Cứ như thế, Phó Giai Hi bị Vạn Ngọc nắm lấy tay, nhiệt tình dẫn cô đi vào trong biệt thự.
Ngay cái lúc cô lộ mặt, tiếng người nói chuyện như đột ngột tạm dừng, chỉ còn tiếng nhạc nhàm chán vẫn vang lên.
Ánh mắt từ mọi phương hướng tập trung hết lên người cô, như những mũi tên xuyên thẳng qua trái tim, như một lớp bùn dày đặc sệt quấn chặt lấy thân xác cô.
Chiếc đèn pha lê lộng lẫy và chói lóa, từng vòng sáng chiếu vào trong mắt khiến cho Phó Giai Hi nhớ lại rất nhiều chuyện, từng khung cảnh trước giờ ly hôn vào hai năm trước hiển hiện sống động trước mắt cô.
Vào khoảng thời gian cô và Nhạc Cận Thành xảy ra chiến tranh lạnh, tất cả mọi người đều hiểu rằng duyên phận của hai người đã hết.
Tình sâu như biển là chuyện của hai người nhưng một khi tàn đàn xẻ nghé thì cả cái đĩa nguyên vẹn sẽ vỡ tan tành.
Khi Nhạc Cận Thành tiếp nhận vị trí tổng giám đốc của Bách Phong thì giá cổ phiếu của tập đoàn Bách Phong đã ổn định hơn đôi chút, tình trạng thời kỳ giáp hạt* cũng được khống chế.
*Thời kỳ giáp hạt: Ý chỉ mùa màng chưa kịp chín nhưng lượng lương thực tồn đã sạch sẽ.