Sau Khi Ly Hôn Chồng Cũ Luôn Muốn Theo Đuổi Tôi


So sánh Triệu Mịch Thanh cùng với chồng của mình, nhìn mình cũng giống đến bảy tám phần, nhưng mà trong lòng của Tiểu Xuân vẫn cảm thấy không cam lòng.

Kể từ khi bị dạy dỗ một lần trong phòng làm việc của Lương Hạnh, lại gặp Triệu Mịch Thanh ở ngoài cửa, cô ta đã thầm nghĩ ngoại trừ tìm đúng người đàn ông để cuộc sống của mình một bước lên mây, cô ta có chỗ nào mà không thể so sánh với Lương Hạnh cơ chứ.

Nhưng mà bình thường cô ta cũng sẽ không dám quá lộ liễu, lần này bị Triệu Mịch Thanh mắng thì lại cảm thấy ấm ức, cô gái trẻ tuổi khoảng chừng hai mươi lại đỏ hết cả hốc mắt: “Nếu như không phải là Triệu tổng lên tiếng thì chị Hạnh căn bản sẽ không cho tôi đến Thượng Đỉnh, bây giờ chị ta lại kiếm cớ điều tôi đến một nơi vắng vẻ như thế, không phải là sợ tôi có sự uy hiếp với chị ta đó chứ?”
“Uy hiếp hả?” Triệu Mịch Thanh cười lạnh một tiếng, giống như là đang nghe một câu chuyện cười.

Tiểu Xuân nhìn chăm chú vào phần ngực bị ướt, trong lòng không cam lòng, có ý đồ muốn vạch trần: “Nếu như không phải thì tại sao ban đầu chị Hạnh không chịu tuyển tôi, anh lại muốn cầu tình thay cho tôi?”
Cô ta ngẩng đầu lên, đôi mắt to tròn lấp lánh nước mắt.


Ban đầu là giữ gìn cho tôn nghiêm của Lương Hạnh, lọt vào trong mắt của người phụ nữ này lại hiểu lầm là cầu tình, mi tâm của Triệu Mịch Thanh hơi nhíu lại, anh bắt đầu suy nghĩ có phải là cách làm của mình có chỗ nào đó không thỏa đáng.

“Có vẻ như cô không biết gì về sự nghiêm khắc của tôi.

” Anh lạnh nhạt chỉnh lại tay áo sơ mi, sau đó sải bước đi ra ngoài, chỉ để lại một mệnh lệnh lạnh lùng: “Ngày mai cô không cần phải đến đây làm nữa.


Người phụ nữ vẫn còn đang ngơ ngác, sau khi kịp phản ứng lại thì nhấc chân đuổi theo, kết quả mở cánh cổng thứ hai ra thì nhìn thấy ba người đang đứng ở cổng, lập tức ngây ngẩn cả người.

Gương mặt của Lương Hạnh không có cảm xúc, chỉ lạnh nhạt nhìn Triệu Mịch Thanh đứng trước mặt, ngược lại là Lương Giai Minh lại nắm chặt bàn tay kêu lên răng rắc, gân xanh trên gương mặt đều lộ ra, trầm giọng gào lên đầy đủ tên của Tiểu Xuân.

“Kêu ba của anh tìm việc cho em là vì để em thuận tiện dan díu với đàn ông hả?”
Người đàn ông cao lớn thô kệch duỗi một đầu ngón tay ra hung hăng chỉ vào đầu của Tiểu Xuân, sau khi mắng một câu thô tục thì lại oán hận nói: “Cái thứ vô liêm sỉ, coi ông đây như là người chết à?”
Người đàn ông coi thể diện còn quan trọng hơn với mạng sống chắc chắn là không thể nuốt trôi cục tức này, cuối cùng lại hùng hùng hổ hổ nắm chặt cổ áo của người phụ nữ rồi lôi ra bên ngoài: “Đi, cô muốn dây dưa với đàn ông thì ông đây thành toàn cho cô, bây giờ chúng ta đi ly hôn.

” Ánh mắt của Lương Hạnh vô cùng tủi thân, nhưng mà cũng biết chuyện mà mình làm nếu như quan sát từ góc độ của Triệu Mịch Thanh thì đúng là không đúng, cho nên cũng chỉ có thể ấm ức mà thôi, ngay cả một câu bao biện hùng hồn cho mình cũng không nói nên lời.


Trong tin nhắn, Châu La La đang khen cô quả quyết lý trí, đồng thời cũng bày tỏ sự cảm thông sâu sắc với cô: “Cậu đã tự tay đẩy chồng mình vào trong ngực của người phụ nữ khác để làm mồi nhử, chỉ sợ cậu chính là người đầu tiên trên đời này, sếp Triệu nhà cậu không tức giận mới là lạ đó.


Quay đầu, Châu La La dùng chân đạp đạp anh Hoắc đang nghiên cứu tài liệu ở trên ghế sofa: “Nếu như em là Lương Hạnh, em mà làm ra loại chuyện như vậy thì anh có giận không?”
Anh Hoắc mang theo cặp kính mắt màu đen, nghe vậy thì chỉ lật tài liệu xoạt xoạt, trong lúc đó không ngẩng đầu lên mà chỉ nhàn nhạt "ừ" một tiếng: “Sẽ giả vờ như là đang tức giận, hù dọa em một chút.


“Bao tuổi rồi mà còn giả vờ tức giận?”
Châu La La nhíu mày, nghi ngờ đánh giá, rốt cuộc anh Hoắc lật tài liệu đến trang cuối cùng rồi ngẩng đầu lên, nở một nụ cười quyến rũ với cô: “Em cho rằng sếp Triệu dễ bị lừa như vậy hả?”
Châu La La vừa xoay điện thoại di động vừa mút kẹo, cô chớp chớp mắt, sau khi kịp phản ứng lại thì lại vạch trần, tìm thấy Lương Hạnh từ trong cửa sổ trò chuyện, nhìn chằm chằm vào bốn chữ "làm sao bây giờ" vừa mới được trả lời lại, cô gõ bàn phím cộc cộc.

“Chuyện vợ chồng bọn họ thì cứ để bọn họ giải quyết đi.


” Bất đắc dĩ nhìn tin nhắn vẫn còn chưa được trả lời, điện thoại đã bị anh Hoắc cướp đi, người đàn ông bấm tắt màn hình, sau đó rướn người tới: “Vợ ơi, ngày hôm nay cục cưng với mẹ đều không có ở đây, chúng ta nên làm chuyện có ý nghĩa hơn đi.


Mà Lương Hạnh ở phía bên kia đã ăn xong bữa cơm trưa tẻ nhạt vô vị, lúc này lại không nhận được câu trả lời của Châu La La.

Sau khi ăn cơm xong, Triệu Mịch Thanh chủ động chịu trách nhiệm rửa chén, lại bị mẹ Lương kịp phản ứng rồi đẩy ra ngoài: “Con với Lương Hạnh đi nghỉ ngơi đi, trong phòng bếp cứ giao lại cho mẹ là được rồi.

”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận