Kepler là một hành tinh được đặt theo tên Johannes Kepler (1571 – 1630) là một nhà toán học, thiên văn học và chiêm tinh học người Đức.
Ông nổi tiếng về: Những định luật của Kepler về chuyển động thiên thể, giả thiết Kepler, bảng Rudolf,...
Vị trí bên cạnh Tô Tân dành cho chị Diêu, Cố Phi Nam cũng không biết lúc nào cùng chị Diêu đổi vị trí, ngồi vào nơi này.
Ngữ khí cầu khen ngợi này không giống một đại minh tinh mà giống như tiểu đệ đệ nhà bên dính người vậy, bị fan hâm mộ thấy chỉ sợ không khỏi kinh ngạc.
May mắn bốn phía ngồi đều là những nhân vật có mặt mũi, đám fan hâm mộ đều bị bảo an ngăn ở khu vực hậu phương.
“Soái, đương nhiên soái, không thấy toàn hội trường đều vì cậu điên cuồng sao?” Tô Tân vui đùa.
Cố Phi Nam mím mím khóe miệng, đè nụ cười đắc ý xuống, để mình lộ ra một chút điểm khiêm tốn: “Nhiều năm không có khiêu vũ, xương cốt đều cứng rắn, luyện thêm mấy ngày hẳn là có thể nhảy tốt hơn.”
“Làm sao, cậu muốn làm nghệ sĩ toàn năng hay sao? Đừng nhảy, chuyên tâm vào diễn xuất, cho các nghệ sĩ khác có không gian phát triển.” Tô Tân tranh thủ thời gian ngăn lại ý nghĩ của cậu.
“Được, em nghe chị.” Cố Phi Nam ngoan ngoãn đồng ý.
Giản Diệc Thận ở bên cạnh càng nghe càng cảm thấy khó chịu, đây giống như giọng điệu của một nghệ sĩ nói với bà chủ sao? Nghe xong có thể biết được, cái tên tiểu thịt tươi này có ý đồ không thể nói với Tô Tân, cặp mắt đào hoa câu người kia lúc nhìn Tô Tân hết sức chuyên chú nhập thần, không hổ là diễn viên chính của một bộ phim lớn, diễn rất tốt, diễn bộ dáng thâm tình chậm rãi thật thuận buồm xuôi gió.
Anh ho nhẹ vài tiếng, muốn đem lực chú ý của Tô Tân về phía mình: “Tiểu Tân, chương trình tiếp theo Kepler, danh tự này có chút kỳ quái.”
Tô Tân sửng sốt, cúi đầu nhìn thoáng qua danh sách tiết mục, tiết mục thứ bảy viết ba chữ “Kepler”.
Đây là tên của một nhà vật lý thiên văn, ũng được đặt theo tên của một hành tinh, ông đã từng đưa ra ba định luật về các vận hành của hành tinh Kepler.
Những người từng bị tra tấn bởi vật lý thời trung học hẳn đã quen thuộc với ông ta.
Tô Tân nhớ kỹ nó, là bởi vì có một ngày cảm thấy hứng thú với vũ trụ đầy sao rộng lớn nên đã thu thập rất nhiều kiến thức về vũ trụ, cũng một lần mua được các loại thiết bị quan sát khác nhau, muốn tìm tòi vũ trụ huyền bí hư thực.
Thế nhưng về sau cô dần dần biết một đạo lý, ngắm hoa trong màn sương mới là đẹp nhất, hiện thực thường rất tàn khốc.
Trong bầu trời đêm lãng mạn mê người những ngôi sao được phóng đại vô số nhìn chẳng khác một đống nguyên tố hoá học tạo thành vật chất, hoang vu, cứng nhắc, lạnh lùng đứng lặng lẽ trong vũ trụ hẻo lánh.
Giống như cô và Giản Diệc Thận, ba năm sớm chiều ở chung, cuối cùng đánh nát tình yêu ảo tưởng trong lòng cô.
“Chị Tân, chị biết người này?” Giọng nói cảnh giác của Cố Phi Nam vang lên bên tai.
Cô giật mình vang lên bên tai: “Tổng giám đốc công ty Nhanh Chụp.”
Cố Phi Nam nhìn chằm chằm Giản Diệc Thận một lát, đột nhiên nhớ lại, đây không phải chồng trước của Tô Tân sao? Là người đàn ông khi Tinh Hà đứng trước nguy cơ phá sản, chật vật nhất lại nhẫn tâm ly hôn với Tô Tân!
Cậu khinh bỉ liếc nhìn Giản Diệc Thận, lập tức đứng lên, hạ giọng căm tức hỏi: “Anh ta đến quấy rối chị sao? Đến đây, chúng ta đổi chỗ.”
“Được.”
Chờ Giản Diệc Thận nhìn ra ý đồ của Cố Phi Nam, muốn ngăn cản đã không kịp, Tô Tân cùng Cố Phi Nam đã đổi vị trí.
Trêи sân khấu người dẫn chương trình vừa nói dứt, ánh đèn toàn bộ đều tối sầm lại, vài giây sau trêи bầu trời sân vận động xuất hiện dãy Ngân Hà sáng chói, đếm không hết bao nhiêu ngôi sao ở trêи bầu trời đêm đầy sắc tím.
Những tiếng thở dốc phấn khích lần lượt đến.
“Ôi trời, đẹp quá.”
“Lãng mạn đến mức làm tôi ngộp thở.”
...
Sau một thời gian, sắc điệu bỗng nhiên biến đổi, từ màu tím lạnh lẽo chuyển thành màu hồng nhàn nhạt, dải Ngân Hà không có biến mất mà còn trở nên kiều diễm hơn, âm nhạc triền miên vang lên, vở nhạc kịch bắt đầu.
Cốt truyện rất đơn giản, hai người yêu nhau thời thơ ấu chia lìa vì hiểu lầm nhưng không thể từ bỏ tình cảm dành cho nhau, cuối cùng họ đoàn tụ dưới bầu trời đầy sao và thấy rằng nhau là ngôi sao sáng nhất trong trái tim mình.
Các vũ công mặc trang phục đính sequin màu xanh lam đi lên sân khấu, giống như nhiều đám tinh quang quay quanh bên người nam nữ chính, nam nữ chính là một đôi nghệ sĩ đang hot, nam soái nữ tịnh, khiến người ta hưởng thụ một bữa tiệc nhan sắc.
Cuối cùng, vở nhạc kịch kết thúc trong một đoạn điệp khúc của nam và nữ chính, hoàn toàn phù hợp với tên của chương trình « Kepler ».
“...!Em chỉ là một vì sao xoay quanh anh, âm thầm bảo vệ anh và là người yêu anh nhất”
Khi nốt nhạc cuối cùng kết thúc, bầu trời đêm đầy sắc tím cùng dải Ngân Hà lại xuất hiện trêи bầu trời sân vận động, một mực chờ âm thanh của người dẫn chương trình vang lên, toàn hội trường mới giật mình lấy lại tinh thần, tiếng vỗ tay như sấm vang lên.
“Ai biên đạo tiết mục này? Rất sáng tạo, chị Tân có đẹp không?” Cố Phi Nam cũng có chút kϊƈɦ động, tràn đầy phấn khởi muốn cùng Tô Tân trao đổi.
Tô Tân tựa lưng vào ghế ngồi, trầm mặc không nói.
Đến lúc này, trong lòng của cô đã rất rõ ràng, bữa tiệc tối này là Giản Diệc Thận cố ý mời cô tới.
Bài hát « Bạch Hoa Lâm », dải Ngân Hà và vũ trụ Kepler đều là những thứ cô đã từng thích.
Nhưng mà nỗ lực như vậy có ích gì?
Quá khứ đã qua, không tìm lại được.
“Chị Tân?” Cố Phi Nam thấy cô không trả lời, hoang mang kêu cô một tiếng.
Tô Tân liếc xéo, ánh mắt Giản Diệc Thận cực kì nóng bỏng rơi vào mặt cô, như thể anh cũng đang đợi câu trả lời của cô.
“Bình thường ” Tô Tân thản nhiên nói “Vừa hoa lệ vừa có cảm giác bí ẩn hư vô mờ mịt, chị không có chút cảm tình nào.”
Ánh mắt nóng bỏng ảm đạm đi, ngọn lửa đang đập tắt dần.
Giản Diệc Thận há to miệng, nhưng lại đem lời muốn nói nuốt vào trong, lòng tràn đầy đắng chát.
Cố Phi Nam có chút không hiểu, nhưng đương nhiên sẽ không phản bác lại lời nói của Tô Tân, liên tục gật đầu: “Chị nói rất đúng, dù sân khấu lộng lẫy, dỗ ngon dỗ ngọt dễ nghe đi nữa, cũng không bằng bát canh nóng hổi đúng không?”
“Không kém bao nhiêu đâu.” Tô Tân lung tung trả lời một câu.
Bên trái có người tiến đến, là Đàm Phi.
Tô Tân lạnh lùng nhìn hắn một cái, Đàm Phi lúng túng không thôi, kiên trì giải thích: “Tô tiểu thư, thực xin lỗi, không phải có ý gạt cô,vì chuyến bay bị hoãn nên mới có thời gian tới.”
Cùng người làm công so đo cũng không có ý gì, Tô Tân quay đầu nhìn sân khấu.
Đàm Phi hạ giọng nhắc nhở: “Giản tổng, ngài nên khởi hành đi, bằng không sẽ không đuổi kịp chuyến bay.”
Giản Diệc Thận cẩn thận đứng lên, vừa rồi một nháy mắt thất thố, may mắn anh đã che giấu rất tốt.
Anh gật đầu chào tạm biệt từng vị tổng giám đốc ở hàng ghế này, ánh mắt cuối cùng ở trêи người Tô Tân một chút, sau đó cùng Đàm Phi đi.
Tiết mục phía sau thay nhau lên cao trào, đạt đến đỉnh điểm của bữa tiệc khi hai người có lượng truy cập hàng đầu hát cùng nhau, Tô Tân lấy điện thoại di động mở ra, thời gian thực tỉ lệ người xem một lần xông phá hai, nhiệt độ này khiến người líu lưỡi.
Nhanh Chụp trong những năm này được chứng minh đầy đủ về hiệu quả của việc hướng dẫn nội dung và quảng bá, vào hôm nay hiện ra vô cùng tinh tế, đội hình minh tinh này, điệu múa hoa mỹ này, tài lực hùng hậu.
Ngay cả khi Tô Tân và Giản Diệc Thận đã phân rõ giới hạn, cũng không thể không thừa nhận điểm này, càng không thể không thừa nhận Giản Diệc Thận là một nhà đầu tư trời sinh có đầu óc kinh doanh.
Lý thuyết về lợi nhuận của anh, mặc dù máu lạnh nhưng lại rất hữu hiệu.
Tiệc tối nhanh kết thúc, Cố Phi Nam phải nói lời chia tay trước với Tô Tân, độ nổi tiếng hiện tại của cậu quá cao, đã không giống như trước đây tùy tâm sở ɖu͙ƈ [1], cùng chung một chỗ với cô, trêи đường đi fan hâm mộ đều rất điên cuồng, thường đem cậu chắn lại không có đường nào để đi.
[1] Tùy tâm sở ɖu͙ƈ: không theo ai hết, cứ theo ý mình mà làm.
Sau khi xem xong màn biểu diễn, Tô Tân theo dòng người đi ra ngoài, xe của cô đậu bên ngoài cổng số 6.
Chẳng hiểu sao, ngoài cổng số 6 xe cộ qua lại đông đúc, nhiều cô gái xếp hàng dài hai bên cổng nhìn vào trong, thập phần hưng phấn.
Tô Tân không khỏi dừng bước, tò mò nhìn một lát.
Một trận ồn ào truyền đến, Cố Phi Nam được trợ lý và vệ sĩ vây quanh đi ra ngoài, đám fan hâm mộ tất cả đều vây lại, thét chói tai, ánh đèn camera lóe lên liên tục.
Cố Phi Nam đành phải hạ thấp mũ lưỡi trai xuống, được vệ sĩ mở đường khó khăn mà đi ra cửa.
Tô Tân cau mày.
Việc Cố Phi Nam ra cửa nào không được công khai, bình thường sẽ không có fan hâm mộ đứng tụ tập ở đây, có thể ai đó đã tiết lộ tin tức.
Hoạt động ở bữa tiệc tối lớn như vậy, fan hâm mộ rất dễ dàng có cảm xúc kϊƈɦ động, xảy ra chuyện không dễ xử lý.
Đây là thời điểm tốt để chỉnh đốn nhân viên công tác bên cạnh Cố Phi Nam.
Tô Tân phát cho Trịnh Vân một tin nhắn nói về vấn đề này, vừa chuẩn bị rời đi, những người hâm mộ tập trung trước cửa đột nhiên trở nên kϊƈɦ động, khi Tô Tân nhìn thấy, đám đông nhanh chóng giải tán, ở giữa có hai cô gái túm tóc đánh nhau, trong đó có một người vóc dáng hơi cao, áp chế người kia.
“Tiện nhân! Cướp vị trí chụp ảnh của tao, tao nhịn mày lâu lắm rồi!”
“Cô...!Mới là tiện nhân...!Tôi cũng chờ rất lâu...!Mới có chỗ đứng tốt, là cô chen vào trước!” Một giọng nói khác mang theo tiếng khóc nức nở vang lên.
“Đừng đánh nữa!” Có một số người bên cạnh lo lắng khuyên can, nơi xa cũng có bảo an nghe tiếng chạy tới.
Người cao dùng sức đẩy mạnh một cái, thuận tay tát một cái, đầu lệch qua một bên, bàn tay không có đánh tới, nhưng bị máy ảnh treo ở cổ nện xuống, cô gái che lấy cái cằm kêu đau một tiếng, ngồi xuống đất.
Người cao cười nhạo một câu “Đáng đời” rồi phủi ʍôиɠ đi.
Mọi chuyện diễn ra quá nhanh, chỉ chưa đầy một phút, người xung quanh vây xem thấy mọi chuyện ổn thỏa nên an ủi cô gái kia vài câu, rồi tản ra.
Tô Tân đứng đó, nhất thời không biết có nên tiến lên xem một chút hay không.
Gây gổ với người khác còn đánh nhau, lại là Giản Diệc Noãn.
Lúc này Giản Diệc Noãn tóc tai rối bời, áo khoác lông bị giật rách một mảng, đôi mắt to ngân ngấn nước, cố gắng nén xuống.
Một tiểu thư được bảo hộ nuông chiều thế mà học người khác truy tinh, kết quả bị xã hội đánh đập, Tô Tân không biết mình nên đồng tình hay chế giễu.
“Chị...!sao chị lại ở đây!” Giản Diệc Noãn cuối cùng cũng phát hiện ra Tô Tân, kinh ngạc kêu lên.
“Trời lạnh, cô đứng lên trước đi ” Tô Tân nhíu mày nói “Mau thu dọn đồ đạc về nhà đi.”
Giản Diệc Noãn nhìn cô chằm chằm một hồi, nước mắt trong hốc mắt nhịn không được, lập tức rơi xuống.
Tô Tân bất lực, đành phải đi đến bên cạnh, lấy khăn giấy ra để trêи đùi cô nàng: “Đừng khóc, mất mặt lắm phải không?”
“Đều tại chị! Đều tại chị!” Giản Diệc Noãn kêu la.
Tô Tân quả thực không hiểu nổi: “Cô cùng người khác đánh nhau còn trách tôi? Cô đúng là không có thuốc chữa mà, cô cứ từ từ mà khóc đi.”
Cô đi rời đi, Giản Diệc Noãn bôi nước mắt hung hăng nói: “Tôi biết chị đang coi thường tôi! Có phải trong lòng chị sớm cười vỡ bụng hay không? Chị cho rằng tôi rảnh rỗi đứng ở cửa truy tinh sao, nếu không phải Cố Phi Nam được chị nâng đỡ, tôi đã không trốn tránh anh trai đến đây xem cậu ấy, tôi cũng sớm để anh tôi an bài để tôi cùng cậu ấy cùng ăn cơm! Hiện tại tôi bị người khác đánh, chị còn cười nhạo tôi, tôi sẽ đi nói cho anh hai biết!”
Tô Tân dở khóc dở cười: “Cô thanh tỉnh chút đi, tôi đã không còn là chị dâu của cô nữa rồi.”
Giản Diệc Noãn ngơ ngác một chút, thở hổn hển rồi ngừng nói.
“Được thôi, cô khóc cũng vô dụng, muốn báo thù, tìm bảo an làm chứng, đến đồn công an báo án, vừa rồi tôi thuận tay chụp hai tấm ảnh, đợi lát gửi cho cô làm chứng cứ, tôi đi đây, cô mau về nhà đi.”
Tô Tân giao phó xong, muốn gửi ảnh cho cô ấy, lại phát hiện trong danh bạ không có số.
“Số điện thoại.” Cô ngắn gọn hỏi.
Giản Diệc Noãn buồn bực nói ra một chuỗi dãy số.
Tô Tân gửi ảnh chụp, quay người đi.
Bãi đỗ xe còn cách một đoạn, cô đi được một nửa, nghe được sau lưng có tiếng bước chân, nhìn lại Giản Diệc Noãn khập khiễng, yên lặng đi theo sau.
Tô Tân không để ý tới cô ấy, đi đến trước xe, kéo cửa xe ra chuẩn bị ngồi vào, Giản Diệc Noãn giữ cửa xe lại, đáng thương khẩn cầu: “Chị có thể giúp tôi được không? Tôi không dám một mình ở đêm hôm khuya khoắt.”
*Tác giả có lời muốn nói: Ngược ngược trước cô em chồng, đúng là đại tiểu thư điêu ngoa.
*Edit có lời muốn nói: Chương này khá tốn thời gian edit và beta nên mn nhớ vote ủng hộ bọn mình nha.