Edit: Thỏ Ngọc
Tại bệnh viện.
Giản Tang đến bệnh viện từ sáng sớm để giải quyết những gì đã xảy ra đêm qua.
Đánh một gậy đưa một viên kẹo ngọt, đưa cho họ chút ân huệ.
Vốn dĩ Thẩm gia nhà lớn nghiệp lớn, mấy người phụ trách sau khi tỉnh rượu đã vô cùng hối hận.
Sau khi Giản Tang đến thương lượng, họ cuối cùng mới trở nên thành thật.
Ở dưới sảnh bệnh viện, trợ lý đưa bữa sáng cho anh: "Anh Giản, anh quả thực rất lợi hại, chuyện lớn như vậy mà nhanh như thế đã được giải quyết."
Giản Tang uống hai hớp sữa đậu nành: "Tài xế đã qua đây chưa?"
Trợ lý gật đầu.
Cô lại nói: "Tuy nhiên việc giám đốc Thẩm đánh người nhân viên công ty đều đã biết.
Rất nhiều người đều đang bàn tán, nói rằng giám đốc Thẩm của chúng ta quả là một người ngay thẳng.
Thật yên tâm khi đi theo một nhà lãnh đạo như vậy.
Tuy nhiên, cũng có một số người cho rằng giám đốc Thẩm thực sự có một chút bốc đồng, và..."
Cô còn chưa nói hết đã bị Giản Tang ngắt lời: "Phân phó cho người đứng đầu các bộ phận quan tâm đến nhân viên dưới quyền mình, không cho phép bất kỳ ai được bàn luận chuyện này, nếu để lộ ra ngoài, sẽ bị xử lý cấp D."
Trợ lý sửng sốt: "Vâng."
Bọn họ ngồi lên xe.
Ngón tay thon dài tinh tế của Giản Tang một bên cầm sữa đậu nành, một bên lướt nhanh lịch làm việc trên máy tính bảng, chiếc cổ trắng như ngọc hơi cong xuống, tốc độ đọc nhanh như gió, là do nhiều năm làm việc trau dồi.
Chiếc xe lướt qua dòng xe cộ đông đúc trong thành phố.
Giản Tang thậm chí có thể gọi điện thoại cho Thẩm Minh Yến trong khoảng thời gian này: "Ừ, đúng, buổi sáng có một cuộc hội thảo kinh doanh, anh trực tiếp đến đi, tôi đã xem qua hợp đồng cho anh rồi, thời gian buổi chiều vừa lúc có hạng mục đầu tư mới cần ký hợp đồng.
Tôi đã gửi cho anh bản đánh giá và tài liệu của dự án, anh xem có điều gì cần thay đổi, tôi tới bảo người sửa."
Giọng nói trầm thấp và từ tính của Thẩm Minh Yến lười biếng vang lên: "Anh biết rồi."
Sau khi Giản Tang nói xong chuyện công việc thì chuẩn bị kết thúc cuộc gọi.
Thẩm Minh Yến lại không cúp máy, nói: "Em thì sao?"
Giản Tang sửng sốt một chút, hỏi: "Tôi làm sao?"
"Chậc." Thẩm Minh Yến khịt mũi, người đàn ông ngồi trên xe, vắt chéo đôi chân thon dài, nhướng mày: "Tối hôm qua em bị bệnh như thế mà sao buổi sáng còn đến công ty.
Để anh nói cho em biết, công ty nhà họ Thẩm cũng không có thói quen áp bức nhân viên.
Cũng không nghèo đến mức cần cả người đang bị bệnh đến làm việc, người khác không biết còn tưởng công ty chúng ta sắp phá sản rồi!"
Giản Tang hơi khựng lại: "Anh đã biết rồi?"
Thẩm Minh Yến cười nhạt: "Trong thùng rác không phải có túi thuốc sao, mắt chồng em cũng không bị mù."
Lông mi Giản Tang khẽ run, trong mắt anh có chút ấm áp khác hẳn với vẻ lãnh đạm thường ngày.
Có lẽ chỉ khi nói với chồng vài lời ấm áp thì anh mới lộ ra vẻ yếu ớt: "Em đỡ hơn nhiều rồi.
Công ty còn có chút việc không tự mình đến xem thì em không yên tâm.
Anh mau kết thúc công việc sớm một chút rồi trở về đi."
Thẩm Minh Yến trả lời rồi cúp máy.
Sau khi bọn họ cúp máy, trợ lý nhỏ bên cạnh phát hiện ra tâm trạng Giản Tang hình như đã tốt hơn rất nhiều.
Rõ ràng là từ sáng, có lẽ vì vô cớ bị sốt nhẹ, cả người anh lộ ra vẻ khách sáo, lạnh lùng xa cách, khiến người cảm thấy xa lạ khó gần.
Trợ lý thò qua cười nói: "Anh Giản, quan hệ của anh và giám đốc Thẩm có vẻ rất tốt.
Hôm qua em thấy anh tức giận như vậy, lúc từ trên lầu đi xuống cũng không nói lời nào, em còn tưởng rằng hai người đang giận nhau.
Nhưng bây giờ nhìn lại thì hình như không có chuyện đó, hơn nữa anh còn cấm những người khác trong công ty bàn luận vì sợ giám đốc Thẩm nghe được sẽ có tâm trạng không tốt sao?"
Bàn tay của Giản Tang trượt trên máy tính bảng, nói: "Không phải."
Trợ lý nhỏ sửng sốt.
"Chỉ là bởi vì..." Thanh âm Giản Tang có chút trong trẻo, nói xong liền dừng lại một chút, tựa hồ đang suy nghĩ nghiêm túc.
Kế tiếp.
Anh ngẩng đầu liếc xéo cô trợ lý nhỏ.
Người đàn ông ngồi trên xe ăn mặc chỉnh tề, lưng thẳng tắp, đôi mắt sáng ngời như chứa ánh sáng, sắc mặt lạnh lùng: "Giáo dục anh ấy là việc của tôi, không đến lượt những người khác."
...
Lúc này xe đã đến dưới lầu công ty.
Cô trợ lý nhìn theo bóng lưng Giản Tang xuống xe, cuối cùng cũng từ từ định thần lại.
Cô luôn cảm thấy anh Giản và giám đốc Thẩm không giống một cặp vợ chồng yêu nhau.
Nhưng bây giờ, cô đột nhiên cảm thấy rằng mặc dù anh Giản ngày thường cũng không bộc lộ ra suy nghĩ và cảm xúc gì, nhưng tình cảm với chồng vẫn có, hơn nữa còn không thua kém chút nào.
...
Trên tầng công ty
Giản Tang đến bộ tài vụ ở tầng 12 đúng chín giờ.
Khi anh bước vào, mọi người trên tầng đều lần lượt chào hỏi anh:
"Ông chủ."
"Giám đốc, chào buổi sáng."
"Giám đốc Giản, anh không nghỉ ngơi sao?"
Thân là giám đốc tài chính, Giản Tang đã xin nghỉ hai ngày vì bị bệnh.
Nhưng vì thực sự lo lắng, anh vẫn đến trước một ngày.
Vì vậy mọi người đều có chút ngạc nhiên khi nhìn thấy anh.
Đặc biệt là Elly.
Elly- trợ lý điều hành văn phòng chủ tịch, đang cầm một lá thư trong tay.
Khi nhìn thấy Giản Tang cô đã vô cùng sửng sốt, thậm chí còn cố gắng che đậy sự hoảng sợ.
Đôi mắt phượng xinh đẹp của Giản Tang hơi nheo lại.
Elly cười mỉa nói: "Giám đốc Giản, không phải anh đang nghỉ ngơi sao? Sao lại tới đây?"
"Tới xem một chút." Giản Tang đứng trước mặt cô, nhìn xuống tay cô: "Cô đang cầm cái gì đấy?"
Elly ngập ngừng: "Không, không có gì, chỉ là một hóa đơn nhỏ thôi."
Giản Tang đưa tay ra: "Hôm nay Minh Yến không đến công ty, cô đưa cho tôi đi, lát nữa tôi đưa cho anh ấy."
Elly mím môi, khó xửa cau mày.
Nhưng khi cô ngẩng đầu lên bắt gặp đôi mắt đen và sâu thẳm của Giản Tang, cô lại không biết phải từ chối như thế nào.
Giản Tang nhướng mày: "Làm sao?"
Da đầu Elly tê dại khi nhìn thấy ánh mắt của bà chủ.
Cô nhanh chóng đưa phong bì cho Giản Tang, đồng thời chạy đi ngay lập tức, trong lòng thầm cầu nguyện rằng giám đốc Thẩm sẽ không trách cô làm việc không tốt, sẵn sàng hứng chịu cơn giận của vợ đi.
...
Phía nam thành phố A.
Các hoạt động ký kết dự án đang diễn ra theo đúng kế hoạch.
Kết thúc buổi họp, người phụ trách mỉm cười nói: "Giám đốc Thẩm, cảm ơn anh đã dành thời gian bận rộn của mình để đến đây.
Để chúng tôi chiêu đãi ngài một bữa cơm.
Gần đây mới mở một nhà hàng rất ngon.
Đầu bếp bên trong được đặc biệt mời đến từ Hồ Nam, thậm chí nhân viên phục vụ đều là những cô gái Hồ Nam chân chính xinh đẹp.
Nghe nói ngài thích ăn cay, nhất định phải cho chúng tôi chút thể diện..."
Thẩm Minh Yến là lão hồ ly đã làm việc trên thương trường nhiều năm, khi nhìn thấy nụ cười mơ hồ phía đối diện là biết có ý định gì.
Vừa ra khỏi cửa, Thẩm đại thiếu gia vặn cái cổ thon dài, hoạt động thân thể, lười biếng nói: "Không được."
Người phụ trách sửng sốt.
Thẩm Minh Yến dựa vào xe, hai chân thon dài vắt chéo, trên khuôn mặt tuấn tú hiện lên nụ cười: "Vị kia ở nhà rất nghiêm khắc, buổi sáng còn phân phó tôi phải về nhà sớm."
Ở toàn bộ thành phố A này, không ai không biết rằng thiếu gia nhà họ Thẩm bị vợ quản lý rất chặt chẽ.
Mặc dù gia cảnh của Giản Tang bình thường nhưng sau khi kết hôn, anh không những không khuất phục ở nhà mà ngược lại còn làm chủ gia đình.
Quản lý gắt gao vị đại thiếu gia ngỗ nghịch hồi trẻ không ai dám quản, không có phép tắc kỉ cương kia.
Người phụ trách thở dài, mang theo vẻ mặt hiểu ý, nghiêng người nói: "Giám đốc Thẩm, tôi hiểu nỗi khổ tâm của ngài, nhưng có thể ngài không biết, mấy người vợ như thế này chủ yếu là cần đến sự dỗ dành.
Ngài đừng lo.
Chúng ta đi giải trí một chút.
Nếu có hỏi thì nói là vì chuyện hạng mục hợp tác mà cùng nhau ăn một bữa cơm, còn mặt khác thì..."
Người phụ trách lộ ra nụ cười ám chỉ trên mặt: "Trời cao hoàng đế xa, làm sao quản được đến tận đây."
Thẩm Minh Yến đang ngắm chiếc nhẫn cưới trên tay.
Bộ vest đen đắt tiền khiến hắn trông chững chạc và ổn định hơn nhiều.
Chỉ có sự thù địch ẩn giấu giữa hai lông mày mới có thể nói lên sự nguy hiểm của người đàn ông này.
Dựa vào tính khí thường ngày của hắn đã đá ông ta từ lâu.
Nhưng nghĩ đến nếu động chân có thể sẽ lại bị Giản Tang cằn nhằn.
Thế nên hắn nhẫn nhịn, kiềm chế.
"Giám đốc Lưu." Khóe miệng Thẩm Minh Yến hơi cong lên: "Tôi cảm kích lòng tốt của ngài, nhưng bữa cơm này tôi không đi được."
Giám đốc Lưu sửng sốt.
Thấy Thẩm Minh Yến đang đứng thẳng, người đàn ông cao lớn và cường tráng cao hơn hắn cả một cái đầu, cảm giác ngột ngạt áp bức khiến người ta có chút khúm núm.
Thẩm Minh Yến cúi xuống lại gần hắn, thanh âm trầm thấp, có chút lưu manh: "Trừ vợ của tôi ra, ông đây không có hứng thú gì với mấy cái thứ dung tục đó."
"..."
Ban đêm.
Khi tài xế đưa Thẩm Minh Yến trở về, đặc biệt đi đường vòng đến hiệu thuốc.
Tài xế hỏi: "Ngài muốn mua thuốc sao?"
"Ừ." Thẩm Minh Yến đi vào hiệu thuốc, chọn miếng dán hạ sốt và thuốc cảm: "Bà xã gần đây bị bệnh, mua cho em ấy một ít."
Kỳ thật mấy năm chung sống, hai người cũng không có bao nhiêu khúc mắc.
Giản Tang không phải người có tính cách đó, Thẩm Minh Yến cũng không phải loại người lãng mạn.
Từ nhỏ hắn đã luôn được nhận thư tình.
Chưa từng có kinh nghiệm dỗ dành hay chăm sóc người khác.
Đây là lần đầu tiên hắn mua thuốc cho vợ.
Thậm chí...
Hắn cũng không biết phải mua như thế nào.
Quên đi.
Chỉ là mua thuốc mà thôi, không có cái gì khoa trương.
Lát nữa đưa cho em ấy là được.
Khi Thẩm Minh Yến xuống xe đi đến trước nhà, thuốc đã ở trong túi.
Hắn đang suy nghĩ xem mình sẽ nói gì thì nhìn thấy vợ.
Khi khóa cửa vân tay được mở ra, hắn liền nhìn thấy Giản Tang đang ngồi trên ghế sofa.
Thẩm Minh Yến tùy ý cởi áo vest ném đi: "Yo, hôm nay anh về khá sớm này."
Người ngồi trên sô pha không nói chuyện.
Thẩm Minh Yến khẽ cau mày, vừa định mở miệng.
Anh đột nhiên nhìn thấy một phong thư trước mặt Giản Tang.
Logo độc quyền trên đó dưới ánh đèn trông hơi chói mắt, thậm chí còn khiến tim đại thiếu gia đập loạn nhịp.
Khi hắn nhìn lên thấy đôi mắt đen sâu thẳm đầy giận dữ của Giản Tang, hắn biết— hắn toi đời rồi..