"Thiếu gia, Lạc tiểu thư và tiểu thiếu gia bỏ đi rồi ạ."
"Bỏ đi? Đi đâu?"
Phó Huyền Thiên cau mày hỏi lại.
"Đến nhà Triệu thiếu gia ạ."
Nghe đến Triệu Thừa Mộ, Phó Huyền Thiên lập tức đi lên phòng bấm số gọi cho cậu ta.
Chắc chắn cậu ta là người bày ra mấy trò vớ vẩn này.
Triệu Thừa Mộ vốn đang ăn tối cùng với Ái Di và Phó Huyền Hy.
Lúc đang uống canh thì Phó Huyền Thiên gọi tới khiến cậu ta bị sặc rồi ho sù sụ.
Ánh mắt thì đầy đáng thương nhìn về phía Phó Huyền Hy.
Cậu bé cũng hiểu ý nên bắt máy.
"Triệu Thừa Mộ, cậu chán sống rồi sao?"
Nghe giọng nói toàn mùi thuốc súng của ba mình, Phó Huyền Hy vẫn thản nhiên bỏ miếng thịt vào miệng nhai nuốt rồi mới lên tiếng.
"Ba, chú Thừa Mộ chọc gì ba thế?"
"Phó Huyền Hy, con còn dám nói? Chuyện ngày hôm nay con không giải thích rõ ràng cho ba thì đừng có trách."
Phó Huyền Thiên lạnh giọng nhắc nhở.
Nghe ba gọi cả họ tên mình, Phó Huyền Hy liền biết ba cậu bé đang rất tức giận.
Nhưng những bức hình kia lại hiện lên trong đầu khiến cậu bé cảm thấy mình không làm gì sai cả nên không sợ mà lớn tiếng nói:
"Không phải đều tại ba sao? Con chỉ đang bảo vệ mẹ con thôi.
Ba không 'ngoại tình' thì con cần gì phải đưa mẹ bỏ đi."
Phó Huyền Thiên lập tức ngẩn ra vài giây rồi đáp:
"Con nói vớ vẩn gì thế? Ba ngoại tình bao giờ? Con nghĩ ba là loại người như vậy sao?"
"Ba đừng có chối.
Chú Thừa Mộ nói với con hết rồi.
Chính mắt chú ấy nhìn thấy còn chụp lại bằng chứng cho con."1
Triệu Thừa Mộ vừa ăn cơm vừa vểnh tai lên nghe cuộc trò chuyện của hai ba con họ Phó.
Đột nhiên bị nhắc đến tên khiến cậu ta lại một lần nữa bị sặc.
Ái Di ngồi đối diện cũng phải lên tiếng hỏi:
"Anh Triệu, anh không sao chứ?"
Triệu Thừa Mộ khẽ lắc lắc đầu.
Nhưng sắc mặt cậu ta lại không tốt lắm.
Phen này Phó Huyền Thiên không cạo đầu cậu ta mới lạ.1
Mải nghĩ nên Triệu Thừa Mộ không để ý.
Vì thế khi cậu ta quay ra thì Phó Huyền Hy đã cúp máy từ bao giờ.
Vẻ mặt của cậu bé trông không mấy vui vẻ.
"Hy Hy, con sao vậy? Ba con nói gì với con thế?"
Nghe Triệu Thừa Mộ hỏi, Phó Huyền Hy thoáng trầm ngâm một lúc mới đáp:
"Ba con nói mai con không về là ba cho người đến lôi cổ con về, ba con đòi đánh gãy hai chân con.
Còn chú, ba nói là chú thu xếp trả ba mấy cái thẻ chú mượn hồi xưa, chú không trả là ba cho chú ra đường cạp đất."
Mặt mũi Triệu Thừa Mộ lập tức trắng bệch.
Lần này cậu ta chơi ngu thật rồi.
Mỗi lần Phó Huyền Thiên bị cậu ta chọc tức cùng lắm là bắt cậu ta đi làm gì đấy để chuộc lỗi.
Lần này anh lại đòi nợ, xem ra là rất tức giận.
Triệu Thừa Mộ cũng không nhớ mình mượn Phó Huyền Thiên bao nhiêu, nói chung là rất rất nhiều, cậu ta có bán thân cũng không trả nổi.
Vì để cứu vãn tình thế nguy cấp lúc này nên sau khi ăn tối xong Phó Huyền Hy và Triệu Thừa Mộ đã mở hội nghị để bàn bạc.
"Hy Hy, con có kế gì hay không? Chú không muốn cạp đất đâu?"
Triệu Thừa Mộ rầu rĩ nói.
Phó Huyền Hy không đáp mà ngồi xoa xoa cằm đầy suy tư.
"Chú có cách rồi!"
Triệu Thừa Mộ đột nhiên đập bàn kêu lên khiến Phó Huyền Hy giật mình.
Cậu bé đầy thắc mắc quay ra nhìn chờ đợi cậu ta nói tiếp.
"Con lên nhờ mẹ con giúp đi.
Ba con dù thế nào cũng không dám cãi lại mẹ con đâu."
Phó Huyền Hy cảm thấy rất có lý liền đứng phắt dậy lao thẳng lên lầu tìm Ái Di.
"Mẹ ơi, mẹ phải cứu Hy Hy!"
Người còn chưa thấy đâu nhưng Ái Di đã nghe thấy tiếng gào thê lương của Phó Huyền Hy.
Cậu bé chạy vào, nước mắt, nước mũi tèm lem trông vô cùng đáng thương.
Triệu Thừa Mộ thập thò ngoài cửa hóng chuyện cũng phải thầm bội phục kĩ năng diễn xuất của Hy Hy.
"Hy Hy ngoan, có chuyện gì thì từ từ nói với mẹ.
Đừng khóc nữa."
Ái Di đương nhiên cũng nhận ra Phó Huyền Hy đang giả bộ nhưng cô không nỡ vạch trần thằng bé nên quyết định phối hợp theo.
"Ba muốn bắt Hy Hy về.
Hy Hy không muốn về đâu.
Mẹ phải cứu Hy Hy.
Còn cả chú Thừa Mộ nữa, chú ấy cũng đáng thương lắm..."
"Tiểu Di Di, cô nhất định phải giúp tôi.
A Thiên muốn đòi tiền tôi, cô nói với cậu ta một tiếng cho tôi khất thêm vài bữa.
Đợi lúc nào tôi bán thân được sẽ trả."1
Triệu Thừa Mộ không biết từ lúc nào đã vào phòng.
Cậu ta bắt chước Phó Huyền Hy khóc lóc nài nỉ Ái Di.
Ái Di nhìn một lớn một nhỏ đang ôm lấy chân cô thì khóe môi giật giật.
Cô cảm giác mình có hai đứa con chứ không phải một.1
Hai con người kia không thấy Ái Di nói gì thì sốt hết cả ruột.
Sợ cô không đồng ý, họ lại đua nhau sụt sùi, nức nở khiến Ái Di muốn im cũng không im được nữa.
"Được rồi, được rồi.
Hai người đứng lên đi.
Đừng có khóc nữa.
Tôi giúp là được chứ gì."
Tuy nói vậy nhưng Ái Di cũng không chắc mình giúp được.
Dù sao cô và Phó Huyền Thiên cũng chỉ quan hệ hợp đồng, vốn chẳng có tình cảm gì với nhau.
Vì thế anh chẳng có lý do gì để nghe theo ý cô cả.
"Tiểu Di Di, cô thật tốt.
Không biết cô có nhu cầu kiếm thêm một người làm ấm giường không?"
Triệu Thừa Mộ đầy mong chờ hỏi.
Nhưng không để Ái Di kịp trả lời thì Phó Huyền Hy đã lên tiếng:
"Chú Thừa Mộ, chú đừng có nhân cơ hội cướp vợ của ba con.
Không là con nói mẹ bỏ mặc chú đấy."
Nghe những lời này, Triệu Thừa Mộ chỉ biết cười trừ rồi chuồn mất.
Trời cũng đã khuya rồi nên Ái Di và Phó Huyền Hy quyết định đi ngủ.
Sáng sớm hôm sau, Triệu Thừa Mộ ra ngoài chạy bộ để giãn gân, giãn cốt.
Chỉ có Ái Di và Phó Huyền Hy cùng dì giúp việc ở nhà.
Ái Di cũng muốn ra ngoài hít thở không khí nên cô dắt Phó Huyền Hy đi cùng.
Hai người vừa mở cửa ra thì đụng mặt một người phụ nữ mặc đồ sang trọng.
Bà ấy thấy họ thì mắt mở to đầy kinh ngạc.
Sau đó còn đứng nhìn họ một lúc lâu.
Rồi sau đó nữa bà đột nhiên lấy điện thoại ra gọi cho ai đó.
Đợi đầu bên kia bắt máy thì lập tức nói:
"Chồng ơi, A Mộ nhà mình dẫn phụ nữ về nhà rồi.
Còn có một đứa bé lớn lắm.
Cái thằng này chắc nó lén sinh con bên ngoài nhưng không cho chúng ta biết.
Ông coi rồi sắp xếp công việc về đây tổ chức đám cưới cho chúng nó.
Không con dâu với cháu trai chạy mất đấy."1.