Sau Khi Ly Hôn Tôi Trọng Sinh


Trans: Meo + Beta: Mia“Anh tại sao lại lừa chị Lâm?” Ngồi trên xe Thư Lan mới nói.
“Chị Lâm và bà nội có quan hệ rất tốt.” Lệ Bắc Đình nhíu mày, gió phả vào cổ có chút ngứa.
“Anh sợ chị Lâm nói cho bà nội biết sao?”
“Ừm, trước đây bà nội rất thích em, nhưng sau này … Bà nội đối xử với anh là tốt nhất, anh không nỡ làm trái ý bà, nên để bà nội không biết thì tốt hơn.”
Vốn dĩ bà nội không hài lòng với Thư Lan, nếu mà nói lại với bà thì sẽ chỉ làm hiểu lầm thêm.
“Em xin lỗi, là em đã phụ lòng bà nội.” Thư Lan cảm thấy mình không biết phải nói lời xin lỗi như thế nào đối với tội lỗi mà mình đã gây ra.
“Không phải vấn đề của em, về sau em nói nhiều điều tốt đẹp, bà nội sẽ không để trong lòng.”
Mẹ của Lệ Bắc Đình mất khi anh mới năm tuổi, từ đó về sau Lệ Bắc Đình vẫn luôn ở nhà ông bà nội, bà nội rất thương anh, đối với Thư Lan thì có vẻ không hài lòng, là bởi vì lần đó Lệ Bắc Đình đau dạ dày phải nằm viện mà Thư Lan một lần cũng không tới chăm sóc anh.
“Được, vậy lần sau gặp lại bà nội, em sẽ xin lỗi bà.”
“Có nói xin lỗi hay không đều không sao, bà nội sẽ không để ý.” Lệ Bắc Đình hiểu rõ bà nội, nói năng chua ngoa nhưng trong lòng như đậu hũ.
Khi đến bệnh viện, bác sĩ đã chỉ định cho Lệ Bắc Đình tiêm và uống thuốc, kê đơn thuốc rồi rời đi, trước sau không đến hai mươi phút.
“Đơn giản như vậy?”
“Dị ứng vốn dĩ cũng không có gì nghiêm trọng, đã khuya rồi, trở về nghỉ ngơi.” Phát hiện sớm và điều trị sớm, nếu kéo dài mấy ngày thì sẽ trở nên nghiêm trọng.
“Vậy ngày mai anh có đến công ty không?”
“Xem tình huống, nếu dấu vết không biến mất sẽ không đi.”
“Vậy sáng mai em sẽ nấu cháo cho anh.” Thư Lan chớp chớp mắt, “Lần này em nhất định sẽ không hại anh phải đi bệnh viện.”
“Trong nhà có đầu bếp, em không cần vì anh mà làm những việc này.”
Lệ Bắc Đình không cảm thấy Thư Lan có lỗi với anh, trước đây cả hai đã có một khởi đầu không vui vẻ, đó không phải là lỗi của Thư Lan, cô không cần phải hạ mình như thế.
“Em không có, em chỉ là tự nhiên phát hiện nấu ăn cũng rất vui, không phải vì anh.” Thư Lan ngoảnh mặt đi, có người nói muốn lấy lòng đàn ông thì phải nắm được dạ dày của anh ta, nhưng với cái tay nghề này của cô chỉ sợ là dọa cho đàn ông chạy mất.

“Đôi tay của em được dùng để thiết kế.”
“Nấu một bữa cơm cũng không có gì to tát.”
“Phòng bếp có nhiều khói dầu, lại còn phải sử dụng dao, anh tốn nhiều tiền như vậy để thuê đầu bếp không phải để họ được hưởng mức lương ngất ngưởng.” Lệ Bắc Đình cũng không yêu cầu cái gì mà vợ hiền dâu đảm, Thư Lan không cần làm.
“Được, được rồi, em muốn nấu cơm cho anh còn nói không cần, nhưng nhiều người muốn ăn cơm em nấu nha.” Thư Lan vốn không biết nấu ăn, nếu nấu thì nhất định phải học.
“Ai muốn?” Lệ Bắc Đình hôm nay tâm trạng rất tốt, nói nhiều hơn ngày thường.
Hai người họ đã không nói nhiều trong một năm qua như ngày hôm nay..
“Ba em, ba trước kia thường nói mẹ em nấu ăn rất giỏi, rất ngon, nhưng em lại không thừa hưởng tài năng của mẹ, em không thể phân biệt được các loại ngũ cốc, chứ đừng nói đến việc nấu ăn.”
Thư Lan nhớ mẹ là người quan trọng nhất trong lòng ba, dù mẹ cô đã qua đời bao nhiêu năm thì trong lòng cô vẫn còn nguyên sự dịu dàng ấm áp của mẹ.
Tình yêu như vậy, thật là làm người ta hâm mộ.
“Mỗi một người đều không giống nhau, hiện tại có rất ít cô gái có thể nấu ăn.”
Chưa kể gia đình có đủ tiền thuê đầu bếp hay không, thì Lệ Bắc Đình cũng sẽ tự mình xuống bếp.
Mười ngón tay của Thư Lan mảnh mai thon thon hình búp măng, anh không nỡ.
“Nhân tiện, để em nói cho anh biết một chuyện, hôm nay em đã sa thải một người giúp việc.”
“Ừ.” Lệ Bắc Đình gật đầu, anh cũng lười hỏi lý do.
“Thư Dung cho ông ta tiền, ông ta đem chuyện nhà của chúng ta nói cho người khác.”
Mi tâm của Lệ Bắc Đình giữa mày thoáng nét cười, ba từ “nhà của chúng ta”* này rất nặng nề.
(“我们家”: raw là có ba từ khi dịch ra thì thành “nhà của chúng ta”)
Anh và Thư Lan cuối cùng đã trở thành “chúng ta”.
“Quyết định như thế này tùy thuộc vào em.”

“Nhưng em cũng phải nói cho anh biết.

Vợ chồng không nên bàn bạc cách sống sao?” Thư Lan mím môi nói, “Em còn nhiều điều không hiểu, nếu em nói sai anh đừng để bụng.”
Về chuyện vợ chồng, Thư Lan lần đầu tiên học.
“Em không sai, ở trước mặt anh, em không cần phải cẩn thận như vậy, em là là nữ chủ nhân của gia tộc này, trong nhà có thể quyết định mọi chuyện.”
Lệ Bắc Đình rất vui sướng khi Thư Lan đã thay đổi, nhưng anh không thích cô hiện tại mỗi một câu nói hay làm một chuyện gì đều phải nhìn sắc mặt của anh, Thư Lan như vậy không phải là Thư Lan nữa.
“Em chỉ là cảm thấy mình trước kia làm sai, muốn đền bù cho anh.” Trong lòng Thư Lan cảm thấy hổ thẹn, đối với anh và ba cô, cô cảm thấy mình sẽ không bao giờ có thể thẳng lưng được.
Lệ Bắc Đình làm sao nhìn không ra cô đang áy náy, thấy cô cúi thấp đầu, Lệ Bắc Đình trong lòng cũng không chịu nổi, giơ tay xoa xoa đầu cô.
“Trước đây không có đúng sai.

Chúng ta đã có một khởi đầu không như ý.

Đó không phải là lỗi của em, anh tin rằng ba sẽ không để trong lòng, chúng ta sau này sẽ bắt đầu lại, Thư Lan em không phải là một người bảo sao nghe vậy, em là thiên kim của Thư gia, là vợ của Lệ Bắc Đình, không ai có thể chỉ trích em.”
Cho dù Lệ Bắc Đình không có tình cảm với Thư Lan, thì giữa bọn họ cũng là mối quan hệ bình đẳng, vợ chồng là chuyện cả đời, vì quyết định kết hôn, Lệ Bắc Đình phải gánh vác trách nhiệm của cuộc đời mình.
Hơn nữa, cuộc hôn nhân này vốn là do anh không từ thủ đoạn mà yêu cầu, cho nên anh không có quyền nói Thư Lan sai.
“Cảm ơn anh.” Thư Lan mũi lại chua xót, tại sao trước đây cô không nhận ra Lệ Bắc Đình có thể nói những điều dễ nghe như thế này.
Đúng vậy, trước đây cô không muốn nhìn Lệ Bắc Đình, như vậy làm sao có thể nguyện ý nghe anh nói chuyện.
“Nếu muốn cảm ơn anh, sau này em sẽ phải gánh vác trách nhiệm con dâu trưởng của Lệ gia, đừng để người bên ngoài cười nhạo anh.” Lệ Bắc Đình nửa đùa nửa thật nói, môi mỏng khẽ nhếch lên.

Cuộc hôn nhân giữa hai người quả thực đã trở thành trò cười cho người khác, trước đây Thư Lan thậm chí ngay cả giả bộ cô cũng không giả bộ, ai cũng biết người vợ mà Lệ Bắc Đình lấy về chưa từng nhìn đến anh.
Lệ Bắc Đình ở địa vị như vậy, có biết bao người ghen ghét đố kị, khó tránh khỏi xuất hiện  những lời nói có chút khó nghe, đặc biệt là trong một số dịp cần có phụ nữ đồng hành, bên cạnh Lệ Bắc Đình sẽ luôn là thư ký, bên cạnh những người khác, không phải phu nhân thì là bạn gái, khó tránh bị mọi người bàn tán sau lưng.
“Được, em hiểu rồi, người nào dám cười nhạo anh, sau này em đánh chết hắn!” Tinh thần chiến đấu của Thư Lan dâng trào, không ai có thể bắt nạt được Lệ Bắc Đình!
Đôi mắt và lông mày của Lệ Bắc Đình giãn ra và tâm trạng của anh cũng rất vui vẻ, “Được rồi, anh sẽ đợi phu nhân bảo vệ.”
Đang nói chuyện thì về đến nhà, hai người cùng nhau lên lầu ba, đến cửa phòng Lệ Bắc Đình, Thư Lan có chút do dự, “Anh nghỉ ngơi thật tốt và nhớ phải uống thuốc.”
“Ừm.” Lệ Bắc Đình trầm mặc nhìn cô, ánh mắt lóe lên, rõ ràng còn có chuyện muốn nói, “Em còn có chuyện gì sao?
“Em, em muốn thảo luận với anh một chuyện.” Thư Lan nắm lấy bàn tay nhỏ bé của mình và cẩn thận nhìn anh.
“Em nói đi.”
“Chúng ta có thể chưa ở cùng phòng được không? Em trước tiên muốn làm quen, còn chưa chuẩn bị xong.”
Mặc dù Thư Lan đã sẵn sàng bù đắp cho Lệ Bắc Đình, nhưng cô không thể vội vàng về chuyện tình cảm, cô có thể đối xử rất tốt với Lệ Bắc Đình, nhưng cô đột nhiên phải chung chăn chung gối, hơn nữa phải thực hiện nghĩa vụ vợ chồng, Thư Lan có chút e ngại.
Lệ Bắc Đình bật cười, “Anh không vội như vậy, trở về ngủ đi.” Nếu anh thật sự muốn ép cô làm như vậy, Thư Lan làm sao có thể chia phòng riêng.
“Được, vậy em trở về đây, ngủ ngon.” Thư Lan thở phào nhẹ nhõm, lập tức nở nụ cười, vẫy vẫy tay rồi trở về phòng.
Lệ Bắc Đình nhìn bóng lưng nhún nhảy của cô rời đi, đây mới là Thư Lan.
Đóng cửa lại, Thư Lan vươn vai một cái, cảm thấy hôm nay thật là dài đằng đẵng, thật lâu sau, cô cũng có được hạnh phúc chưa từng có, hôm nay thật là hạnh phúc.
Thư Lan thay quần áo rồi đi tắm rửa, dưỡng da cũng gần mười một giờ mới xong, hôm nay cô khóc bây giờ mắt đau nhức, không muốn nghịch điện thoại nữa, cô chỉ muốn ngủ.
Nằm xuống chiếc giường lớn, đèn đã tắt nhưng không kéo chặt rèm cửa, Thư Lan thích để cửa sổ mở một chút để gió tự nhiên thổi vào, để ánh trăng từ bên ngoài cũng lọt vào phòng. 
Đêm qua trời mưa to, nhưng đêm nay trăng rất sáng.
Cũng giống như tâm trạng của Thư Lan.
Không có gì lạ khi mọi người nói rằng tâm trạng tốt là liều thuốc bổ, khi bạn có tâm trạng tốt thì mọi thứ sẽ trở nên tốt đẹp.
Thư Lan thu mình vào trong chăn bông, nheo mắt nhếch mép cười, cô đến bây giờ còn có chút hoảng hốt, cô trọng sinh, cô còn làm hòa với ba và với Lệ Bắc Đình, về sau sẽ có một tương lai tốt đẹp.
Như thế bi kịch sẽ không xuất hiện nữa, những kẻ muốn biến thủ công ty của ba và chiếm vị trí của Lệ Bắc Đình sẽ không được như ý.
Kiếp trước, ba và Lệ Bắc Đình vì cô mà tan nát cõi lòng, kiếp này hãy để cô bù đắp cho bọn họ.

Thật tuyệt vời, mọi thứ vẫn còn kịp.
Thư Lan nhắm mắt chìm vào giấc ngủ, cô muốn có một giấc mộng đẹp.
Nhưng Lệ Bắc Đình thì khác, người bị ngăn cách bởi một bức tường không thể ngủ được, anh lấy một điếu thuốc và đi ra ban công để châm thuốc trong đêm tĩnh mịch.
Trước đây Lệ Bắc Đình không hút thuốc nhiều, nhưng sau khi kết hôn với Thư Lan, hai người gặp nhiều rắc rối, Lệ Bắc Đình càng nghiện thuốc lá hơn.
Bây giờ không phải lo lắng nữa, đó là một việc vui vẻ, anh cũng muốn hút một điếu.
Lệ Bắc Đình nhấp một ngụm rồi đặt xuống, tùy tiện chống tay lên ban công, trên đầu ngón tay thon dài có chút tia lửa sáng lên.
Ngày hôm nay quá huyền diệu, Lệ Bắc Đình tràn đầy cảm giác không chân thật, hồ Ngân Nguyệt lấp lánh dưới ánh trăng, như đôi mắt ai đang toả sáng.
Ở đây rất yên tĩnh, sau khi màn đêm buông xuống, ngoài đèn đường ra thì không có ánh đèn nào khác, dường như đem trung tâm thành phố Vân Thành phồn hoa ngăn cách lại, thật ra cũng chỉ mất mười phút lái xe là đến trung tâm thành phố.
Đây là lý do tại sao Lệ Bắc Đình chọn phòng cưới của hai người ở đây, không gian yên tĩnh để cho cô tập trung vẽ các bản thiết kế.

Thư Lan là một nhà thiết kế trang sức, mỗi một bản thiết kế của cô khiến cho Lệ Bắc Đình cũng vì đó động tâm.
Và người được lòng nhiều người nhất chính là Thư Lan, cô gái 18 tuổi với bộ váy đỏ rực.
Thư Lan không biết chuyện này, Lệ Bắc Đình cũng chưa từng nói ra, anh vốn định giữ trong lòng, nhưng bây giờ, nhìn dáng vẻ của Thư Lan, có lẽ một ngày nào đó bí mật này của anh cũng sẽ bị phát hiện.
Gió thổi một lúc, Lệ Bắc Đình có chút ngứa cổ, rút ​​điếu thuốc từ đầu ngón tay ra, dập tắt khói, mân mê trong lòng bàn tay, như là vẫn còn đọng lại giọt nước mắt ấm áp của Thư Lan.
*
Thư Lan đặt báo thức 6 giờ 30.

Sợ mình ngủ quên, cô muốn xem vết đỏ trên người Lệ Bắc Đình đã biến mất chưa.
Sau khi đứng dậy, cô đi tắm và chạy đến phòng của Lệ Bắc Đình, vì sợ rằng anh sẽ bỏ đi.
Cửa phòng của Lệ Bắc Đình không khóa nên Thư Lan trực tiếp vặn cửa đi vào.
Cô nghĩ rằng Lệ Bắc Đình vẫn đang ngủ, nhưng những gì đập vào mắt cô lại là một tấm lưng trần cứng cáp và mạnh mẽ…..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận