Sau khi ly hôn, vẫn tiếp tục dây dưa

Chương 21
Sinh nhật
Bên ngoài mỏng manh, nhìn Khương Hiểu Nhiên như rất yếu đuối, nhưng sống đến ba mươi ba tuổi ngoài lần sinh con ra thì cô chưa bao giờ vào bệnh viên.
Nhưng lần này có ngoại lệ. Mà không, vào ngày sinh nhật đó của cô, cô vinh dự đi vào.
Mới đầu chỉ là mặc ít quần áo nên bị cảm lạnh. Tiếp theo giống đại đa số người, sổ mũi, sốt và ho khan.
Cô nghĩ cửa hàng mới khai trương không lâu, công việc còn đang bề bộn, nên tự mình đi đến tiệm thuốc mua vài viên VC, nhưng đến tối ngủ lại ra nhiều mồ hôi lạnh. Ngày hôm sau bắt đầu phát sốt.
Trong lòng còn đang tự hào, mọi vấn đều có thể được giải quyết. Nếu đi vào bệnh viên, chỉ sợ không mất mấy trăm tệ cũng không được ra khỏi cửa. Ho càng lúc càng không nhiều, uống một ít xiro và thuốc hạ sốt nhưng vẫn không ngừng ho.
Thật sự không có cách nào khác, đến bệnh viên kiểm tra, bác sĩ thẳng thừng mắng cô. Nói cô đúng là không biết suy nghĩ, bệnh nhỏ không trị tận gốc để thành bệnh viêm phổi nặng, phải lập tức nằm viện ngay.
Cô nói cô muốn về cửa hàng sắp xếp vài chuyện đã. Bác sĩ đã hạ hỏa lại bắt đầu giáo huấn, nói cô lập tức truyền dịch, không được về nhà sắp xếp gì cả.
Vì thế, Khương Hiểu Nhiên nằm trên giường bệnh, vừa truyền dịch, vừa gọi điện thoại.
Đầu tiên gọi cho đứa em trông cửa hàng, lấy tiền hàng gửi vào tài khoản ngân hàng. Tiếp theo, gọi cho bà Trương, nói cô bị bệnh, tạm thời nhờ bà chăm sóc Dương Dương ít ngày.
Trong phòng bệnh có bốn giường, cô nằm ở bên trong.
Truyền dịch xong cũng đến giờ ăn cơm tối.
Giường bên trái có cô gái khoảng hai mươi mấy tuổi, phẫu thuật sỏi mật, chồng mang canh cá đến cho cô ấy.
Cô ấy uống một ngụm, nhíu mày, “Nóng quá.”.
Người đàn ông vội vàng thổi bát canh nóng.
“Toàn là nước miếng, bẩn lắm bẩn lắm.”
“Được được, cứ để vậy, nguội rồi ăn.”
Giường bên phải là ông già, hai ngày nữa sẽ xuất viện.
Ông chuẩn bị xuống căn tin gọi cơm, “Cô gái, nhà cháu không đưa cơm đến sao?”.
“Dạ, cháu chờ xuống căn tin gọi cơm.” Khương Hiểu Nhiên trả lời.
“Cháu là bệnh nhân, sao không có người chăm sóc, để bác lấy một phần cho.”
Khương Hiểu Nhiên không muốn phiền ông, vội vàng đứng dậy, “Không cần đâu, cháu cũng muốn ra ngoài một chút.”.
Ở bên ngoài hít thở không khí một lúc, cô mới vào căn tin gọi cơm. Trên đường về, cô bước đi thật chậm, để được yên tĩnh.
“Cô gái, chồng cháu đến này.” Ông lão căng cổ họng nói.
Ai? Chồng?
Cô đi vào phòng bệnh, Tiếu Dương đi lên phía trước nhận hộp cơm trong tay cô.
Vừa định nói, hiểu lầm rồi, anh ta không phải là chồng của cô.
“Chồng cháu đúng thật nhiệt tình nha, mua rất nhiều táo, nói là mời cả phòng bệnh ăn.” Ông lão tiếp tục nói.
Giường bệnh đối diện có hai túi táo đang chất đống ở đó.
Tiếu Dương xoay người, chọn một quả táo thật đỏ, mượn giường bên cạnh con dao gọi hoa quả. Gọt một vòng lại một vòng, vỏ trái cây thả ra liên tục, như một lọn tóc xoăn, quanh co uốn lượn.
“Ăn hoa quả trước đi, tốt cho dạ dày.” Tiếu Dương cười đưa cho cô.
Cô cắn một miếng, giòn và ngọt. Ăn xong, cô theo bản năng liếm khóe miệng.
Một tờ giấy trắng đưa tới trước mặt, “Lau đi.”. Đôi mắt Tiếu Dương thấp thoáng nét cười.
Khương Hiểu Nhiên mở hộp cơm, vừa ăn cơm, lại nghe thấy tiếng ọc ọc ọc bên cạnh.
Ngẩng đầu, Tiếu Dương xấu hổ cười.
Hả, anh ấy chưa ăn cơm? Thế chạy đến bệnh viên làm gì chứ? Đừng dùng ánh mắt đánh thương đó nhìn cô, cô không ăn nổi đâu.
Tiếp tục cúi đầu ăn cơm, há mồm cắn miếng cá to, ăn thật ngon, tiếng ọc ọc ọc lại vang lên lần nữa, kêu la rất thảm thiết.
Cô cắn răng oán hận, thực không muốn để cô ăn cơm vui vẻ đây. Đưa một nửa đồ ăn vào nắp hộp cho anh, “Ăn đi, thật không chịu nổi anh ầm ĩ.”.
Tiếu Dương không khách khí tiếp nhận, một lát liền ăn sạch sẽ. Còn nhìn hộp cơm của cô.
“Nếu em không ăn hết, anh giúp em, đừng lãnh phí.”
Không đợi cô phản ứng, hộp cơm đã bị anh lấy đi.
Chờ khi cô phản ứng, đồ ăn đã tiêu diệt sạch không còn thừa cái gì.
Người con gái ở đầu giường, tò mò nhìn từng cử động lời nói của họ.
Anh ta là đến thăm bệnh, hay làm hại người đây? Gần như cả hộp cơm, đều bị anh ta ăn sạch, còn cả đêm nay, chẳng lẽ muốn cô ấy vườn không nhà trống sao.
Tiếu Dương vô tư thu dọn hộp cơm, dường như không phát hiện ánh mắt giết người bên cạnh.
“Xin hỏi, vị nào là Khương Hiểu Nhiên?” Một chàng trai trẻ đi vào, còn mang theo hai hộp cơ và một cái bánh ngọt to.
“Cậu là?”
“Tôi là người của khách sạn Mỹ Hoa, có vị Tiếu tiên sinh đặt đồ ăn và canh.”
“Đặt ở đây.” Tiếu Dương chỉ vào tủ đầu giường, “Bao nhiêu tiền?”.
“Nguyên là 1480 tệ, nhưng anh là khách vip nên được giảm giá xuống 85% giá tiền, tổng cộng hết 1258 tệ.” Chàng trai trẻ hùng hồn kết thúc.
“Cậu tính sai rồi, sao lại đắt như vậy?” Vẻ mặt Khương Hiểu Nhiên không tin.
“Không có đâu. Một bát tổ yến là 980 tệ, 300 tệ cơm, một cái bánh ngọt là 200 tệ, tổng cộng đúng là 1480 tệ.”
Tiếu Dương đưa tiền cho anh chàng, “Được rồi.”.
Chàng trai trẻ đi rồi, phòng bệnh bắt đầu bàn tán ào ào.
Một bác gái nói, “Cô gái, hôm nay cô sinh nhật, chồng cô thật có lòng nha.”.
“Học, học đi, lần trước em sinh nhật, anh còn đang tập karate nhá.” Cô gái giường bên đang trách móc chồng.
Chồng cô ấy cúi đầu không nói gì.
Tiếu Dương cắt bánh ngọt thành từng miếng nhỏ, mời mọi người cùng ăn.
Bệnh nhân nhỏ nhất trong phòng là một đứa bé khoảng chừng mười một tuổi, đứa bé nhận bánh ngọt, nói, “Dì à, để cháu hát tặng dì một bài hát.”.
“Chúc mừng sinh nhật của bạn, chúc bạn sinh nhật vui vẻ, chúc bạn sinh nhật vui vẻ, chúc bạn sinh nhật vui vẻ.”
Tiếu Dương chăm chú nhìn con bé, cũng đứng lên hát theo.
Một sự ấm áp tấn công bao bọc toàn cơ thể cô, dường như cô không có khả năng chống đỡ.
Cô không dám nhìn anh, yên lặng ăn bánh ngọt, là vị dâu tây cô thích, ngọt và chua.
Tiếu Dương nhịn cười, chỉ vào khóe miệng cô.
Cô tùy tiện lấy giấy lau.
Tiếu Dương nghiêng người qua, chạm ngón tay dọc theo đôi môi cô. Khoảng cách hai khuôn mặt chỉ trong gang tấc, cả hơi thở đều giao thoa lẫn nhau.
Hơi thở nam tính đặc trưng, bao khắp người cô, cơ thể cô nghiêng nghiêng không dừng được.
“Chỉ là nhắc em lau khóe miệng dính kem đi, không cần phản ứng mạnh như vậy.”
Khương Hiểu Nhiên chật vật lấy khăn giấy lau một lần.
“Đây là canh tổ yến rất bổ, nhập khẩu từ Indonexia, em nếm thử đi.” Tiếu Dương cười đưa hộp canh cho cô.
Cũng chỉ một bát nhỏ, cô uống một ngụm hết, “Không khác vị nước đường là bao, hay là lừa tiền đấy?”.
“Ai lại ngốc như vậy, phải biết anh là khách hàng thường xuyên.” Tiếu Dương lại đưa hộp cơm cho cô, “Lúc còn nóng ăn luôn đi, vừa nãy em còn chưa ăn gì.”.
Lòng Khương Hiểu Nhiên nóng lên, thì ra là vừa rồi anh cố ý ăn hết cơm của cô. Người này cũng thật là, làm người tốt tại sao không nói.
Nhưng cần phải hỏi một điều, ngữ khí cô lại lạnh lẽo như cũ, “Sao anh biết tôi ở bệnh viện?”.
“Hôm nay có thời gian, anh muốn đến trường đón Dương Dương, lại gặp bà Trương nên nghe bà ấy nói.”
“Bây giờ người cũng thấy rồi đấy, vài ngày nữa có thể xuất viện.”
“Bệnh gì?”
“Viêm phổi. Bác sĩ chuyện bé xé ra to, căn bản không cần nằm viện.”
“Em là bệnh nhân, đương nhiên phải nghe lời bác sĩ. Khi còn đợt dịch SARS là phải cách ly đấy, viêm phổi không còn là bệnh nhỏ nữa.” Sắc mặt Tiếu Dương lo lắng.
“Được rồi, anh chừng bao mới lề mề đứng lên đây.” Khương Hiểu Nhiên không kiên nhẫn, “Anh còn nhiều việc phải làm, về nhà đi.”.
Tiếu Dương không có lý do ở lại, chào tạm biệt mọi người xong, anh rời khỏi phòng bệnh
Anh đi rồi, phòng bệnh bắt đầu sôi trào. Người vợ của đôi vợ chồng trẻ kia nói ghen tỵ với cô, khiến chồng cô ấy phải xấu hổ trốn ra ngoài phòng bệnh.
Cặp vợ chồng già cũng khoe khoang Tiếu Dương, có lễ phép, hòa nhã với mọi người, chăm sóc chu đáo cho vợ.
Đứa bé cách giường bệnh Khương Hiểu Nhiên xa nhất, ngây thơ nói, chú ấy rất đẹp trai, còn hoàn hảo hơn cả Jay Chou, sau này cháu muốn lấy một người như chú ấy.
Khương Hiểu Nhiên tủm tỉm cười với tất cả mọi người.
Xa nhau nhiều năm, Tiếu Dương vẫn như trước mua hết lòng người.
Nhớ rõ lúc trước, khi bọn họ tốt nghiệp, Tiếu Dương muốn cùng cô kết hôn.
Nghĩ đến phải ở lại thành phố B, cô kỳ thực rất do dự. Mẹ vẫn hi vọng sau khi cô tốt nghiệp có thể về nhà ở. Nghĩ đến phải ở riêng với mẹ nên cô không đồng ý Tiếu Dương.
Sau đó, Tiếu Dương biết nguyên nhân, cùng cô trở bề thành phố A, một mình anh không biết nói gì đó với mẹ. Dù sao, mới đầu mẹ luôn không chủ trương ủng hộ cô sớm kết hôn, sau thái độ mẹ khác thường, cứ thúc giục hai người thành hôn.
Nghĩ đến vậy, Khương Hiểu Nhiên không nói ọi người mối quan hệ thật sự với Tiếu Dương.
Nói rồi, ai sẽ tin đây?
Đúng vậy, vợ chồng ly hôn, chín trong mười cặp vợ chồng sẽ bất hòa, một cặp còn lại sẽ trở thành người xa lạ.
Nào có chuyện sau khi ly hôn, ân tình còn nhiều vậy, có lẽ đó chỉ là tình cảm của nam nữ đã từng là vợ chồng.
Chẳng qua, miệng còn hương vị bánh ngọt, lớp kem ngọt ngào, nhẹ nhàng tan trong miệng, đã lấp đầy trái tim cô.
Cả đêm, trên giường bệnh xa lạ, Khương Hiểu Nhiên trằn trọc không yên.
Quá khứ, hiện tại, đan xen với nhau, đầy khắp tâm trí cô, muốn quăng hết cho xong nhưng lại không thể quên được.
Chẳng qua, cô đã không biết, ở bên ngoài hành lanh bệnh viện, có một người đàn ông đang đứng bên cửa sổ, tim đập mạnh suy nghĩ lan man.
Nghe được tin cô nằm viện, anh lái xe qua cơn bão táp đến thẳng đây.
Đi vào phòng bệnh, biết cô đi gọi cơm, tim mới có chút yên ổn lắng xuống. Nhìn thấy tủ đầu giường cô trống trơn, vì thế đến cửa hàng thực phẩm mua một ít hoa quả.
Nghĩ đến thức ăn ở căn tin không có dinh dưỡng, anh gọi điện đặt bữa.
Chờ mọi chuyện sắp xếp thỏa đáng, anh nhìn thấy Khương Hiểu Nhiên mang hộp cơm bước vào, trong lòng đau đớn vô cùng, nhưng trên mặt vẫn thể hiện vẻ bình tĩnh.
Khí sắc cô không tốt, u ám, như phủ một lớp bụi. Trên mặt điểm vài nét mệt mỏi, khóe mắt hằn sâu rõ ràng.
Nhìn cô vui vẻ ăn hộp cơm, tim anh đau thắt lại.
Thật sự không có cách nào khác, anh cướp hộp cơm của cô, lúc ăn, anh chỉ cảm thấy khó mà nuốt xuống.
Đã từ lúc nào, hai người lại có chênh lệch lớn như vậy. Trong miệng cô là mĩ vị, nhưng trong miệng anh chỉ là bã cám.
Lời nói của Lưu Sảng ngày đó, luôn lặp lại quanh quẩn bên tai anh
Cách vài ngày, anh lại nghĩ đến.
Tâm trí luôn bị một ý nghĩ luôn lặp lại tra tấn, vì sao trong những năm qua cô chẳng hề bận tâm, sao cứ một mình gánh vác cuộc sống gian khổ.
Lưu Sảng nói, anh rời khỏi cô, cô không thể yêu người khác.
Anh lại vì cái gọi là tự tôn, kiêu ngạo, bỏ mặc cô.
Anh có thể làm gì đây? Để được trở lại quá khứ.
Hiện tại của anh, chỉ có một nguyện vọng duy nhất.
Khương Hiểu Nhiên, cô phải sống tốt. Cô phải sống lâu hơn anh, cô phải cười rực rỡ nhiều hơn anh.
Mặc kệ cô làm gì với anh, cũng đừng bắt anh phải rời khỏi cuộc sống của cô.
Mắng anh, nói anh mặt dày cũng được, không biết liêm sỉ cũng được.
Lần này, anh sẽ không bao giờ buông tay.
Anh lén lút đi đến cửa phòng bệnh, dựa người trên cửa.
Bên trong yên tĩnh không một tiếng động, có lẽ cô gái của anh đang ngủ!
End
 Chương 22
Phụ nữ phải được chiều chuộng.
Nếu biết nằm viện phải thực hiện nhiều đợt kiểm tra như vậy, có đánh chết Khương Hiểu Nhiên cũng không đến đây.
Sáng sớm rời giường, phải đo nhiệt độ cơ thể, 37.5 độ sốt nhẹ. Sau đó đi chụp X quang. Về phòng bệnh lại phải xét nghiệm máu, cô y tá còn đang học việc, kỹ thuật không thành thạo, đâm vài lần mới đúng mạch máu, đau đến nỗi cô phải cắn chặt răng không kêu ra tiếng.
Khi Tiếu Dương đi vào thì nhìn thấy hình ảnh này.
Anh ngồi trên mép giường, lấy băng gạc chặn máu cháy nhiều, cười nói, “Đã lớn thế này rồi mà em vẫn sợ đau à”.
“Anh không sợ thì anh đi mà nằm viện đi, tôi về nhà”. Khương Hiểu Nhiên trợn mắt tức giận.
“Chẳng qua anh không có cơ hội thôi. Được, sau này có nhu cầu, anh sẽ đến đây ở vài ngày”. Tiếu Dương bất đắc dĩ trả lời.
Anh nói như vậy khiến Khương Hiểu Nhiên khó mà nói được câu gì.
Với tay lên tủ đầu giường, anh lấy cặp lồng, “Cái gì vậy?”.
“Em uống canh đi”. Anh như hiến vật quý hiếm lên trước mặt cô.
Khương Hiểu Nhiên ngửi thấy hương vị thơm, có mùi dầu mỡ vàng ngậy, “Anh mua canh gà sao?”.
“Giống mua à?”. Tiếu Dương nhăn mặt, « Sáng sớm anh mua gà, tự mình ở nhà hầm, hầm khoảng hai tiếng”.
“Hả, khó trách nhiều dầu mỡ vậy, hầm chín xong anh không vớt lớp dầu ở trên đi sao”. Khương Hiểu Nhiên đả kích anh, miệng uống một ngụm canh.
“Để anh nếm thử”. Anh lấy cặp lồng qua rồi há miệng to, “Nhiều dầu thì đừng uống”.
“Đừng nói mất vệ sinh, nước miếng bắn hết vào rồi”. Nói thì vậy nhưng cô đã giật lại uống mấy ngụm.
“Được rồi”. Tiếu Dương cố lấy lại, “Đừng ăn đau bụng đây”.
“Ăn thịt gà đã”. Cô lấy đũa nhanh gắp một cái đùi gà.
Tiếu Dương giữ cặp lồng trước mặt cô, “Cứ như quỷ đói ấy”.
“Từ sáng đến giờ đã mười giờ rồi, một giọt nước cũng chưa uống, anh cứ thử thế xem”.
“Trưa anh đặt cơm khách sạn, em đừng đi mua ở căn tin nữa”.
“Đồ ăn thì ngon nhưng đắt quá”.
Tiếu Dương vừa định nói, chồng em vẫn có thể trả được. Nhưng lời đến bên miệng mới tỉnh ngộ, anh từ lâu đã mất đi tư cách nói những lời như vậy rồi.
“Tiền anh đặt cơm cũng tương đương với phí sinh hoạt tôi nuôi Dương Dương, không dùng là không dùng”.
“Đúng vậy, dùng cứ dùng đi”.
Nói một chọi một, thịt gà ăn hơn nửa. Khương Hiểu Nhiên nhìn trong cặp lồng, “Cũng còn nhiều, giữa trưa nóng lại ăn”.
“Đừng, anh đang đói bụng”. Cũng không khách khí, anh ăn hai ba miếng là hết sạch
“Buổi sáng anh chưa ăn gì à?”.
“Không kịp ăn thôi, bây giờ ăn cũng giống nhau”.
Lúc Tiếu Dương rửa cặp lồng, Khương Hiểu Nhiên vẫn không thể tin được, canh gà đó là do anh nấu.
Hương vị thật sự ngon, nếu không cho quá nhiều dầu thì sẽ là một món canh hoàn hảo.
Lúc uống canh, tim cô cảm thấy rất ấm áp. Có người quan tâm thật tốt.
Nếu như mười năm trước anh có một nửa sự săn sóc như hiện tại, bọn họ hẳn sẽ là một cặp vợ chồng được người người ngưỡng mộ, cũng không đến bước phải chia tay.
Đáng tiếc thời gian không thể quay ngược trở lại.
Bọn họ đã xa nhau gần mười năm, ba ngàn sáu trăm năm mươi ngày, giống như một con sông dài nước chảy siết, ở giữa có một khúc gỗ vắt ngang, cô dừng lại cố định ở đó còn anh đã ở bờ bên kia.
Đến chiều, Cố Thiên Nhân cầm một bó hoa bách hợp đến thăm cô.
Anh đặt nó trên tủ đầu giường.
“Cố đổng, sao anh lại có thời gian đến thăm em? Thời gian của anh quý giá như vàng còn gì”. Khương Hiểu Nhiên cười đùa anh.
“Hôm nay đến siêu thị, nếu không có tiểu muội trông cửa hàng nói cho thì anh còn không biết. Em đấy, đúng là không biết chăm sóc bản thân”. Ngữ khí Cố Thiên Nhân mang theo trách cứ.
Khương Hiểu Nhiên lấy ra khăn giấy lau mũi, “Em muốn xuất viện, anh có quen bác sĩ ở đây không?”.
Cố Thiên Nhân nhìn xung quanh, cau mày, “Vào được thì phải chữa lành cơ thể, nhưng phòng bệnh này chật hẹp quá. Anh nhớ nơi này có phòng đơn, chứ ở bốn người quá đông đúc.
Nói xong, bước ra khỏi phòng bệnh.
Cứ tự cho là đúng. Cô rất thích nơi này, có thể là hơi chật, hơi đông đúc nhưng đối với cô mà nói là vừa phải.
Nghĩ đến lòng tốt của anh, cô cũng không tiện từ chối.
Buổi chiều, Khương Hiểu Nhiên chuyển đến phòng đơn. Bên trong ngoài giường, còn có sô fa, bàn trà, TV, tủ lạnh nhỏ và toilet.
Chỉ chốc lát, trưởng khoa và bác sĩ Lưu đều vào.
Trưởng khoa thân thiết nói : “Tiểu Khương à, nghỉ ngơi cho tốt, không cần vội vàng xuất viện. Có gì yêu cầu cứ nói cho chúng ta biết”.
Bác sĩ Lưu cũng đặc biệt hòa nhã, “Buổi sáng kiểm tra cho cháu thì thấy sốt nhẹ, tình trạng viêm phổi còn chưa lắng dịu nên đừng bất cẩn. Hôm nay cũng xét nghiệm máu, cháu thiếu máu nặng, phải điều dưỡng thật tốt. Còn nữa thắt lưng cháu hay bị đau. Người trẻ tuổi sao lại không chú ý giữ gìn cơ thể vậy”.
“Thiếu máu thì phải bổ sung những gì?”. Cố Thiên Nhân hỏi.
“Nhanh nhất thì phải truyền máu”.
“Bác sĩ Lưu, truyền máu thì không cần, tôi ăn nhiều táo đỏ là được”. Khương Hiểu Nhiên vội vàng nói tiếp.
“Cháu đừng xem nhẹ bệnh thiếu máu, nó sẽ dẫn đến cảm cúm, cũng có tác dụng phụ với dạ dày và tim mạch”. Trưởng khoa nghiêm túc nói, “Phải nghe lời bác sĩ”.
Cố Thiên Nhân gật đầu, chuẩn bị đưa họ rời phòng.
“Cố đổng, ngài cứ ở lại”. Trưởng khoa nói.
Cố Thiên Nhân cầm tay ông, “Trưởng khoa Vương, có gì rất mong bác quan tâm hơn”.
Hai người đi rồi, trong lòng Khương Hiểu Nhiên buồn bực, ánh mắt đảo liên tục.
Truyền máu, một túi mất mấy trăm tệ. Không phải bồi bổ táo, long nhãn, đậu đỏ là được sao, vừa ăn ngon lại có ích cho kinh tế.
Cố Thiên Nhân buồn cười nhìn cô, đi đến trước mặt, ngón tay dí trán cô, “Ngốc à”.
Khương Hiểu Nhiêu cười, “Sao tính anh trẻ con vậy?”.
“Mẹ”. Dương Dương chạy ùa vào,
Khương Hiểu Nhiên ôm lấy con, hỏi “Sao con lại đến được đây?”.
Dương Dương chỉ ra sau “Chú Tiếu đưa con đến”.
Tiếu Dương xách trong tay một ít hộp sữa bột, đặt ở bàn trà. Sau đó đi đến trước tủ đầu giường, lấy bó hoa bách hợp từ lọ hoa ra.
“Bệnh viện cũng thật là, bệnh nhân dị ứng với phấn hoa mà cũng không biết”.
“Hả, Hiểu Nhiên dị ứng với phấn hoa, sao em không nói với anh?”. Cố Thiên Nhân nhìn Khương Hiểu Nhiên.
“Cũng không nghiêm trọng lắm”. Cô cười cười.
“Cố tiên sinh, anh đã đến rồi”. Tiếu Dương lúc này mới thấy anh, “Ngồi đi”.
“Tôi đến đây từ chiều, cũng phải đi rồi”. Cố Thiên Nhân nhì Khương Hiểu Nhiên, “Em phải nghe lời bác sĩ, làm tốt thì mới mau chóng xuất viện, đừng cậy mạnh ».
” Tôi sẽ nhắc nhở cô ấy, cảm ơn anh đã tới thăm cô ấy”. Tiếu Dương mỉm cười.
“Giữa tôi và Hiểu Nhiên không cần nói cảm ơn, quan tâm đến cô ấy là chuyện thuộc bổn phận của tôi”. Cố Thiên Nhân cười vui vẻ, «Xem ra anh còn phải vất vả vài ngày.
“Không còn cách nào khác, tôi không vất vả thì ai vất vả đây?”. Tiếu Dương vẫn cười.
“Dương Dương, lần sau chú sẽ đưa cháu và Diệu Tinh đến khu vui chơi”. Cố Thiên Nhân vuốt tóc Dương Dương.
“Vậy mẹ và chú Tiếu cũng có thể đi cùng không?”.
Khương Hiểu Nhiên ngây người, Tiếu Dương bây giờ ở trong lòng Dương Dương có địa vị cao như vậy.
Cố Thiên Nhân bối rối sờ cằm, “Được”.
Đôi mắt Tiếu Dương không thể che giấu ý cười, hận không thể ôm ngay con gái thật chặt.
Cố Thiên Nhân đi rồi, Tiếu Dương tựa người lên sô fa, mở tivi.
Khương Hiểu Nhiên nằm trên giường, Dương Dương xà vào lòng cô ôm ấp, nhỏ giọng nói, “Mẹ, ngày mai trường tổ chức lễ mừng năm mới, biểu diễn tiết mục, con tham gia hợp xướng. Cô giáo nói, cha mẹ phải đến xem. Con muốn chú Tiếu đến, được không?”.
“Vì sao muốn chú ấy đến?”.
” Mẹ bị bệnh. Còn nữa, bọn bạn học nói con là gia đình đơn thân, không có ba. Con nói với họ, chú Tiếu là ba con, xem bọn họ còn dám coi khinh con không”. Rõ ràng ánh mắt rất đỏ, nhưng mặt Dương Dương lại vênh cao.
Khương Hiểu Nhiên cụp mắt, đứa trẻ là vô tội, con bé có quyền biết ai là cha của nó, “Dương Dương, con muốn có ba không ?”.
“Muốn cũng vô dụng, mẹ không phải nói ông ấy đi đến một nơi rất xa, sẽ không trở về sao”.
“Nếu nói, ba sẽ trở về thì sao?”.
“Có về còn cũng sẽ không để ý đến ông ấy, con muốn chú Tiếu làm ba con”.
“Vì sao?”.
“Vì ba hại con ở trường học bị bạn bè trêu trọc, con cần gì phải để ý đến ông ấy?”.
Ánh mắt Tiếu Dương nhìn chằm chằm vào tivi, nhưng tai vẫn nghe hai mẹ con nói chuyện. Nghe được lời nói của Dương Dương, tim anh đang bay bổng trên không trung một phát rơi xuống đất.
Quả đắng của mình trồng, phải tự mình nếm thử. Anh không biết liệu mình có dũng khí thừa nhận là cha của con bé hay không nữa.
Anh ra khỏi phòng bệnh, đi đến cuối hành lang, châm một điếu thuốc, làn khói lượn lờ tựa hồ thổi vào trái tim anh, vừa đắng lại vừa chát.
“Dương Dương, ba con không phải cố ý không quan tâm đến con”. Khương Hiểu Nhiên không biết nói gì, chẳng lẽ nói, là cô gạt Tiếu Dương tự mình hạ sinh con gái, Tiếu Dương có cuộc sống riêng hơn mười năm nay, căn bản đã quên cô, tự nhiên không biết sự tồn tại của con gái.
“Dù sao con cũng không thèm để ý ông ấy”. Dương Dương mạnh mẽ như vậy thật giống cô.
Khi Tiếu Dương bước vào phòng bệnh, Khương Hiểu Nhiên đang nói chuyện với y tá tiêm thuốc.
“Cô y tá, có phải ở phòng đơn một đêm mất nhiều tiền lắm phải không?”.
“Khoảng ba trăm”.
“Không còn phòng rẻ hơn sao ?”.
Y tá kinh ngạc nói, “Phòng đơn ở bệnh viện đều đầy. Bệnh nhân phòng này vốn mai mới xuất viện, vì để cho cô vào nên cố ý cho anh ta xuất viện trước một ngày. Phòng đơn không phải muốn là được, do Cố tiên sinh mở miệng nên mới dành cho cô”.
“Tôi muốn đổi lại, để cho bệnh viên tiết kiệm tài nguyên, không phải tốt sao?”.
“Ở đây cho tốt, đổi đi đổi lại sẽ gây phiền phức cho người khác”. Tiếu Dương nói xen vào.
Y tá đi rồi, mặt Khương Hiểu Nhiên ủ rũ, quay lưng về phía anh.
Lòng Tiếu Dương tràn đầy lửa giận.
Ngày hôm qua đến thấy cô còn ở phòng bốn người, anh cũng không thoải mái. Đổi phòng bệnh đối với anh không phải việc gì khó. Nhưng với hiểu biết của anh về Hiểu Nhiên, cô sẽ sẵn sàng không đi mà ở lại. Đã qua một ngày anh cũng không đề cập đến.
Buổi chiều, anh đưa Dương Dương đến, nghe ông cụ ở phòng bệnh nói có một người đàn ông giúp cô đổi phòng bệnh. Anh đoán, chắc chắn là Cố Thiên Nhân.
Nhưng đó cũng là chuyện tốt. Môi trường thoải mái, giúp cơ thể cô mau chóng hồi phục, đúng là có ích.
Chẳng qua, ở cửa, nhìn thấy Cố Thiên Nhân và cô thân mật, tim anh thấy không thoải mái.
Đã từ bao giờ bọn họ thân mật như vậy, còn cho thấy ngầm ý không muốn để người biết.
Cô cười rực rỡ với anh ta, trong mắt không có một nét u buồn.
Đã bao lâu rồi, anh không được nhìn thấy nụ cười tươi tắn như vậy.
Tại thời khắc đó, anh đã rất ghen tỵ.
End
P.s: 2 anh đấu nhau, chỉ có Hiểu Nhiên là sướng nhất 
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui