Sau khi ly hôn, vẫn tiếp tục dây dưa

Chương 33
Nỗ lực
 “Vào đây đi”. Cố Thiên Nhân vẫy tay về phía cô.
Dưới ô như thành một thế giới nhỏ, hai người đứng cạnh nhau rất gần.
Cố Thiên Nhân đưa ô che sang chỗ cô.
“Sao anh lại đến thành phố A?”.
“Công ty anh chuẩn bị mở một chi nhánh siêu thị, anh đến đây khảo sát”.
“Sao anh lại biết em ở đây?”.
“Anh gọi điện thoại đến nhà dì em, bà ấy nói cho anh biết”.
“Sao anh lại biết số điện thoại nhà dì em?”.
“Em gái trông cửa hàng em nói cho”.
Khương Hiểu Nhiên nhớ lại đã để điện thoại cho em gái ở cửa hàng biết cách liên lạc với cô, nếu có việc có thể tìm cô giải quyết.
“Thẩm vấn xong chưa?”. Ngữ điệu Cố Thiên Nhân mang ý cười.
Khương Hiểu Nhiên ngượng ngùng cúi đầu, ngữ điệu của cô vừa rồi thực sự giống như thẩm vấn phạm nhân.
“Còn gì không rõ ràng, cứ hỏi tiếp”. Anh lại bổ sung một câu.
“Được rồi, đừng ép em”.
Đi đến chỗ để xe, Cố Thiên Nhân mở cửa xe cho cô, Khương Hiểu Nhiên cúi người ngồi vào trong.
Cố Thiên Nhân vẫn giơ cao ô che, cho đến khi cô ngồi vào mới đi sang bên kia, ngồi về chỗ tay lái.
Ô tô từ từ lăn bánh, cần gạt phát ra tiếng rít vang nhẹ.
Khương Hiểu Nhiên nhìn ngoài cửa xe một màu trắng xóa, ngón tay vô thức vẽ một hình người nhỏ bé trên hơi nước bám vào cửa kính xe.
Cố Thiên Nhân đưa mắt về phía cô, khóe miệng khẽ cười, “Vẽ gì thế”.
Khương Hiểu Nhiên ngơ ngác nhìn chằm chằm, lông mi dày đậm, mũi dọc thẳng anh tuấn, ánh mắt sáng ngời, sao lại quen thuộc như vậy.
Cô lắc đầu, “Vẽ linh tinh thôi”.
Hỏi tiếp, “Anh đến thành phố A lúc nào vậy”.
“Sáng nay”.
Lúc Khương Hiểu Nhiên xuống xe đã là 12 giờ 15 phút trưa.
“Ở nơi nào?”.
“À, đến phía trước là được rồi”.
Mặt đất trơn trượt tuyết, ban đầu tưởng chỉ mất 30 phút đi nhưng đã kéo dài đến 50 phút.
Bụng Khương Hiểu Nhiên kêu réo rắt, nhắc nhở cô đã đến giờ ăn cơm.
Xe dừng ở dưới tầng nhà dì, Cố Thiên Nhân xuống xe, đi đến đầu cửa xe bên kia, bật ô.
Hai người sóng vai cùng đi đến dưới hiên nhà.
“Mau về đi, áo khoác ướt rồi, về rồi thay luôn đi”. Cố Thiên Nhân dặn dò cô.
Bụng Khương Hiểu Nhiên lại tiếp tục kêu.
Cô xấu hổ cười, “Cũng đến giờ ăn cơm rồi, nếu anh không ngại thì vào nhà dùng cơm luôn”.
“Đã lâu không ăn đồ ăn thường ở nhà rồi, anh sẽ không khách khí đâu”.
Đi đến cửa nhà, bà Khương mở cửa gặp hai người đứng cạnh nhau, mắt lộ vẻ kinh ngạc, “Mau vào đi”.
Cố Thiên Nhân đặt ô ở cạnh cửa, đi vào nhà, cúi thấp người chào, “Bác, cháu đã làm phiền bác rồi”.
Bà Khương thấy khí chất người đàn ông này tao nhã, ngoại hình tuấn tú, bà mỉm cười đón khách, “Phiền hà gì, đã đến đây rồi thì ngồi ăn bữa cơm đạm bạc nào”.
Dì đứng ở phòng bếp thấy cô đi vào bê bát canh khoai, kéo ống tay áo cô, “Hiểu Nhiên, bạn trai đúng không, đưa về ra mắt rất đúng”.
“Không phải đâu dì, là bạn bè bình thường thôi”.
“Vậy cháu phải nắm chặt, đừng bỏ lỡ”.
Trong lòng Khương Hiểu Nhiên ảo não, sao tự dưng mình lại đưa anh ấy về nhà làm gì thế này. Nhưng những lời này cô chỉ dám nói thầm trong lòng.
Chờ khi cô lấy bát đũa ra, Cố Thiên Nhân đi lên trước nhận lấy, “Hiểu Nhiên, áo em vẫn ẩm ướt. Nhanh đi thay áo đi”.
Bà Khương ngồi một bên nhìn, ánh mắt híp thành đường chỉ.
Vội mời Cố Thiên Nhân ngồi xuống.
Lúc ăn cơm, dì lấy ra lọ rượu Mao Đài, rót mời anh.
Dì cũng uống một chén, “Tiểu Cố à, Hiểu Nhiên nhà chúng ta cái gì cũng tốt, chỉ có cái tính tình hơi trầm. Nhưng như vậy cũng tốt, phụ nữ lải nhải nói nhiều, đàn ông sao chịu được”.
“Cháu cảm thấy tính cách Hiểu Nhiên rất tốt, tự nhiên, giản dị”. Ngữ khí Cố Thiên Nhân rất thành khẩn.
Khương Hiểu Nhiên thấy tình thế có vẻ không ổn, vội giơ chén rượu lên, “Sao lại ngồi nói chuyện suông thế này. Dì à, dì đã lấy bình rượu quý hiếm mười năm ra rồi, không nên để lãng phí vậy”.
Sắc mặt Cố Thiên Nhân hơi tối, nhưng vẫn cầm chén rượu lên mũi hít ngửi, “Quả nhiên là rượu ngon, hương thơm ào ạt lên mũi”.
“Cháu đường xa đến đây, không có gì chiêu đãi, chỉ có chút cơm rau dưa này thôi”. Bà Khương vừa nói vừa gắp vào bát anh miếng đùi gà.
“Bác à, bác đừng quá khách khí. Cháu đến đường đột thế này còn chưa mua quà gặp mặt biếu bác nữa. Nhưng, ở đây cháu có một chiếc vòng ngọc được bạn gửi đến. Cháu mượn hoa hiến Phật [1], tặng bác làm quà”. Cố Thiên Nhân lấy từ túi ra một chiếc hộp đẹp tinh xảo, đưa cho bà.

Bà Khương nhìn con gái, ngại ngùng nói, “Món quà quý giá như vậy, bác thật xấu hổ không dám nhận”.
“Bác, đây là tấm lòng của cháu. Nếu bác không nhận chính là khinh thường cháu”. Cố Thiên Nhân ấn vào tay bà.
Tiếp theo lấy một phong bao lì xì cho dì, “Đi vội vàng, có chút lòng thành, dì nhất định cầm cho cháu vui”.
Khương Hiểu Nhiên ngồi bên cạnh ném một câu, “Anh đi vội vàng như vậy, không biết anh còn chuẩn bị được cái gì nữa đây?”.
Dì rơi vào tình thế khó xử, lấy cũng không phải, không lấy cũng không phải.
Khương Hiểu Nhiên với tay nhận phong lì xì đưa cho dì, “Dì cứ nhận đi, nếu không anh ấy không được tự nhiên”.
Quà đã tặng xong, mọi người ngồi vào bàn ăn uống nhiệt tình.
Dùng cơm xong, Cố Thiên Nhân lễ phép nói, “Đồ ăn hôm nay rất có cảm giác gia đình, cảm ơn mọi người nhiều”.
Trước khi đi, bà Khương còn bảo Khương Hiểu Nhiên tiễn anh.
Khương Hiểu Nhiên mặc thêm áo khoác, đưa anh xuống lầu.
Đến tầng dưới, Cố Thiên Nhân bảo cô đi lên.
“Thiên Nhân, anh có thể đến thăm em, em rất vui vẻ. Mấy lời của người già nói, anh đừng để trong lòng. Họ muốn bán em đi thật nhanh đấy, mặc kệ là ai cũng đều như vậy, chỉ cần là đàn ông”.
Cố Thiên Nhân hiểu rõ hàm ý trong lời nói của cô, nói nhỏ, “Anh hiểu”.
Một lúc sau Khương Hiểu Nhiên về nhà, hai người già đã ngồi trên ghế sô fa bày trận địa sẵn sàng đón quân địch.
“Gì vậy, sao nghiêm túc thế này”.
“Hiểu Nhiên, con không phải tính ở chung với cậu ấy chứ?”. Bà Khương đặt câu hỏi đầu tiên.
“Mẹ, không phải đâu”.
“Nhưng đây là lần đầu tiên con đưa nam giới về nhà”.
“Người ta đến thăm con, đã quá giờ ăn trưa, con không thể để anh ấy đói bụng mà về được”.
“Hiểu Nhiên à, Cố tiên sinh bề ngoài nhã nhặn, gia giáo cũng tốt, cháu nên nghĩ đến cậu ấy đi”. Dì nói xen vào.
“Mẹ và dì không biết đấy thôi, anh ấy là chủ tịch công ty Cố Thị, gia sản tính bằng tiền triệu. Chúng ta nhà nghèo cửa nhỏ, nào dám trèo cao”.
Bà Khương ngây ngẩn cả người, một lúc lâu mới nói, “Trèo cao thì không với tới, đáng tiếc”.
Lấy lại tinh thần, bà Khương hỏi cô, “Hôm nay đến bệnh viện, ba con thế nào rồi?”.
“Còn thế nào được nữa, không làm phẫu thuật thì cùng lắm là nửa tháng nữa thôi. Làm phẫu thuật cũng khó nói. Còn phải chuẩn bị ít nhất mười vạn tệ”.
“Bọn họ không chuẩn bị tiền phẫu thuật sao?”.
“Người đàn bà kia nói không có tiền, cứ để như vậy. Lúc ấy con quá tức giận nên đã nói tiền con sẽ bỏ ra”.
“Hiểu Nhiên, tiền của con dùng để mua nhà, thanh toán tiền mặt đấy”.
“Vâng con biết, chưa kịp nghĩ đã đau đầu rồi”.
“Hiểu Nhiên, dì có hai vạn, con cầm trước mà dùng”.
“Đó là tiền dì dưỡng lão, không được”.
“Đứa nhỏ này, còn khách sáo với dì sao, bảo con cầm thì cứ cầm đi”.
“Dì nói con cứ cầm trước. Sau này có tiền rồi trả dì là được”. Bà Khương lên tiếng.
Khương Hiểu Nhiên gật đầu, “Trước để ông ấy làm phẫu thuật, chi phí trị bệnh bằng hóa chất nghĩ cách khác vậy”.
Lúc tối đi ngủ, cô nằm trên giường, trước mặt cứ lởn vởn xuất hiện hình ảnh khuôn mặt vàng vọt già nua của ba.
Trước khi đến thành phố A, cô vẫn cho là mình rất hận ba. Bỏ rơi hai mẹ con cô nhiều năm, sống cuộc sống mình tự tại vui thú với người đàn bà khác. Lúc nghĩ đến, trong lòng cảm thấy rất xót xa.
Nhưng khi thấy ông bệnh tật nằm trên giường bệnh trắng xóa, bao nhiêu oán trách trong lòng đột nhiên tiêu tan.
Ba cũng đã 63 tuổi, lại mắc phải bệnh này, liệu còn lại bao nhiêu ngày? Nghĩ đến một ngày nào đó đột nhiên ông không còn, trong lòng cô cảm thấy trống rỗng, còn có một cơn đau đớn nhói lên.
Như thể chân tay hòa hợp, mạch máu nối nhau, thì ra thực sự có gắn kết khăng khít với nhau như vậy.
Cô không dám nghĩ tiếp, trong lòng tự nhủ, đừng lo lắng, ông ấy sẽ ổn thôi, nhất định sẽ ổn thôi.
Ngày hôm sau, trời vừa tờ mờ sáng, Khương Hiểu Nhiên đã rời gường, cả đêm cô ngủ không được ngon giấc.
Ăn sáng thật sớm, cô làm một cốc nước táo bằng máy xay hoa quả, sau đó cho vào lò vi sóng đun nóng, để vào phích giữ ấm, chuẩn bị đưa đến bệnh viện.
Khi ra khỏi nhà, bà Khương đưa cho cô một cái khăn quàng cổ, “Trời rất lạnh, đừng để mình bị đông cứng đấy”.
Tối hôm qua tuyết rơi cả đêm, mặt đất tích tụ cả một tầng tuyết dày, cô bước chân cao chân thấp đến nhà ga.
Giày đã ẩm ướt thấm vào trong, chân đã lạnh cóng không còn cảm giác.
Ngồi trên xe, cô ôm chặt phích nước ấm. Người trên xe rất nhiều, đến chỗ đứng cũng không có, Khương Hiểu Nhiên khó nhọc thở trong cái không gian chật hẹp ấy.
Thật vất vả mới xuống xe, cô hít thở thật sâu lấy không khí thoáng đãng.
Đến phòng bệnh, mu bàn tay ba cắm đầy ống tiêm, bình truyền dịch chảy từng giọt từng giọt theo dây truyền mềm, rơi chậm rãi vào mạch máu ông.
Cô đặt phích nước lên trên tủ đầu giường.
Mở ra đổ vào cốc, lấy cái thìa, đút từng thìa vào miệng ông.
Uống xong nước trái cây, Khương Hiểu Nhiên cầm cốc ra ngoài rửa sạch.
Ông Khương cúi đầu xuống thật nhanh, lấy tay lau đi giọt nước mắt.
Khương Hiểu Nhiên rửa sạch cốc, đi vào phòng bác sĩ, “Bác sĩ Vương, ngày hôm qua ông đã nói sắp xếp cho ba tôi làm phẫu thuật, dự kiến đến đâu rồi?”.

Bác sĩ Vương tươi cười đón tiếp cô, “Ngồi đi, tiểu Khương. Vào trường hợp bình thường, ba cô sẽ được phẫu thuật ba ngày sau. Nhưng, bác sĩ Lưu của chúng tôi quyết định ngày mai tiến hành làm phẫu thuật cho ông ấy luôn”.
Khương Hiểu Nhiên sửng sốt, “Bác sĩ Lưu à, tôi không tìm ông ấy”.
“Nhà cô có người tìm. Cô phải biết, bác sĩ Lưu không chỉ có tiếng cầm dao lành nghề trong bệnh viên chúng tôi, mà còn có danh trên cả nước. Mấy năm trước, nhiều bệnh viện ở Thượng Hải đã bỏ ra số tiền lớn để mời ông ấy. Nhưng ông ấy không muốn xa gia đình nên đã từ chối thẳng thừng. Trong những năm gần đây, ông ấy đang có suy nghĩ muốn về hưu, người bình thường, ông ấy sẽ không mổ”.
Đi ra khỏi văn phòng bác sĩ, Khương Hiểu Nhiên cố suy nghĩ mọi khả năng, nhưng cũng không nghỉ nổi là ai đã tìm.
Đến phòng bệnh nhìn thấy người đàn bà kia, cô hỏi, “Dì, dì tìm bác sĩ Lưu sao?”.
“Bác sĩ Lưu, tôi chưa từng gặp qua”.
“À, bệnh viện thông báo ngày mai làm phẫu thuật. Ngày mai tôi sẽ giao tiền”.
Người đàn bà kia thở dài, “Tùy cô đi!”.
Khương Hiểu Nhiên rời khỏi bệnh viện, tuyết đọng lại trên mặt đất càng ngày càng dày. Từ bệnh viện đi đến nhà ga, mất đến mười phút, chân cô bị lũ tuyết làm cho sưng lên, bước từng bước rất khó khăn.
Một chiếc xe Jeep đỗ bên đường ấn còi to.
Cô tiếp tục đi về phía trước.
Còi lại vang lên lần nữa.
Ai vậy? Cô quay đầu, thấy một người đàn ông xuống xe, vẫy tay về phía cô.
“Nhanh lên xe đi”. Tiếu Dương gọi.
Trên xe mở điều hòa, có thể do nhiệt độ trong ngoài chênh lệch quá lớn, Khương Hiểu Nhiên đột nhiên hắt xì.
Tiếu Dương tăng nhiệt độ điều hòa, thấy sắc mặt cô tái nhợt, tay không khỏi giơ lên sờ trán cô.
“May mắn là không sốt. Trong người không thoải mái ở đâu?”.
Chân Khương Hiểu Nhiên đã đông cứng không còn cảm giác, miệng cũng không nói được lời hay, “Anh không cần quan tâm!”.
Tiếu Dương nhìn từ đầu đến chân xem xét, thấy chân cô đã biến dạng, vội kéo lấy chân cô, đặt lên đùi mình.
Sau đó, từ từ cởi giày của cô.
“Tôi tự làm được rồi”. Khương Hiểu Nhiên muốn rút chân về.
“Đừng cứng đầu nữa”. Tiếu Dương độc đoán giữ hai chân cô, gạt nước cởi tất.
Mặt Khương Hiểu Nhiên thoáng hiện lên mây đỏ, bàn chân trắng như tuyết đang nằm trong tay anh ấy.
Chân cô rất đẹp, mảnh mai mịn màng, trắng như đậu hũ, còn tay Tiếu Dương lại có màu lúa mạch, ở cùng một chỗ tạo nên một tác động mạnh mẽ đánh vào thị giác.
Khương Hiểu Nhiên theo bản năng muốn rút chân về.
Tay Tiếu Dương vẫn giữ chặt chỗ mắt cá nhân, lấy từ trong hộp một tờ giấy, nhẹ nhàng lau hết nước còn vương lại trên chân cô.
Sau đó, đặt chân vào trong lòng mình.
End
———————————————-
[1] Mượn hoa hiến Phật: mượn hoa của người khác dâng lên cúng Phật. Ý nói: Dùng đồ của người này để lấy lòng người khác.
 Chương 34
Ấm áp
Ở trong lòng anh nhiệt độ phù hợp, chân lạnh như băng đã dần cảm thấy ấm áp lên.
Bàn tay Tiếu Dương khẽ xoa chân cô, “Đừng động đậy”.
Tư thế hai người rất kì quái, Tiếu Dương cúi xuống gần ngực cô bàn tay đang anh ủ ấm chân cô, còn Khương Hiểu Nhiên lại nghiêng ra sau dựa nửa người vào cửa xe.
Tiếu Dương hơi ngẩng mặt, nhìn thấy mặt cô quay một bên, hai gò má ửng hồng, tay vịn chặt vào tay lái, không dám nhúc nhích.
Trong không gian chật hẹp nổi lên hơi thở mờ ám, tim Tiếu Dương không khống chế được cảm xúc, anh khẽ ấn cổ họng, ho nhẹ hai tiếng, “Lần sau ra khỏi nhà nhớ gọi xe, thời tiết khắc nghiệt thế này”.
Khương Hiểu Nhiên không phản bác được, “Ừm”.
Bàn chân đã dần ấm áp, Tiếu Dương cởi áo khoác đặt trên đùi cô, sau đó khởi động ô tô.
Đi vào con đường nhộn nhịp Trung Sơn của thành phố A, Tiếu Dương dừng lại ở siêu thị bách hóa, xuống xe đi vào trong.
Khương Hiểu Nhiên ngồi một mình thấy nhàm chán ấn nút bật đĩa CD, một giọng nữ quen thuộc khẽ hát lên, “Là ai gõ cửa trái tim tôi, là ai trêu trọc dây đàn kia, đó là khoảng thời gian bị lãng quên, nhưng đã dần dần trở lại trong trái tim tôi…” [1].
Lời bài hát làm sống lại những kỉ niệm ngày xưa trong cô, khi vừa kết hôn, Tiếu Dương cũng từng đưa cô đến siêu thị, nhưng mỗi lần đi đều để cô vào cửa hàng chọn lựa, anh ở ngoài cửa chờ.
Sau đó cô đã hỏi anh, nếu đã đến đây rồi sao không vào đi.
Anh nói anh không thích cái cảm giác đi vào siêu thị mua cái này cái nọ rất phiền phức, không đến bắt đắc dĩ anh sẽ không vào siêu thị.
Nhưng bây giờ anh đã đến thời điểm bất đắc dĩ.
Cửa kính xe có tiếng gõ, Khương Hiểu Nhiên hạ cửa xe xuống.
“Chào cô, đây là lối đi bộ, không thể dừng xe”. Cảnh sát giao thông nhắc nhở lịch sự.
“À vâng, chờ một chút nữa”.
Cảnh giát giao thông lấy một phiếu phạt đưa cho cô, “Cô đã vi phạm luật giao thông, bị phạt tiền”.
Khương Hiểu Nhiên nhận vé phạt, trợn mắt thấy, má ơi, là hai trăm tệ.

Chờ khi Tiếu Dương lên xe, Khương Hiểu Nhiên đưa cho anh.
“Cái gì vậy”. Anh liếc qua, cầm tờ phiếu phạt.
“Có một ít phút đã mất toi hai trăm rồi”. Khương Hiểu Nhiên tức giận nói.
“Đau lòng à, vậy về sau em giúp anh quản tiền”.
“Tôi là gì của anh, câu này anh nên nói cho người khác ấy ».
Tiếu Dương không nói tiếp, sau đó đưa cho cô một chiếc hộp giày, còn có cả tất nữa.
Trong tay Khương Hiểu Nhiên nặng trịch, tựa như trong lòng cũng bị một tảng đá to đè ép.
Xe thong thả chạy, tiếng hát vẫn tiếp tục vang lên: “Là ai gõ cửa trái tim tôi, là ai trêu trọc dây đàn kia, những kỉ niệm vui vẻ năm xưa, từ từ hiện lên trong tâm trí tôi…”.
Tiếu Dương chuyên chú lái xe, Khương Hiểu Nhiên vụng trộm nhìn anh.
Môi anh mím chặt, đường nét trên khuôn mặt sắc nét hiện rõ vẻ lạnh lùng.
Xe rẽ trái rồi rẽ phải, đi đến trường trung học Viễn Đông nổi tiếng của thành phố A.
Sau khi xuống xe, Khương Hiểu Nhiên không hiểu chuyện nhìn anh, Tiếu Dương chỉ vào biển bổn chữ Trung học Viễn Đông, nói, “Trường có lịch sử một trăm năm, nghe nói thành lập từ triều đại cuối cùng của nhà Thanh”.
“Anh học trung học ở đây?”.
“Đúng vậy, trước kia không phải em nói muốn đến thăm nơi anh đã học tập sao, vừa hay hôm nay đi qua đây”.
Hai người đi vào trong khuôn viên trường, trên cành cây vẫn còn phủ kín một tầng tuyết mỏng manh, có cành còn bị đóng băng trong suốt.
Khương Hiểu Nhiên vui vẻ chỉ vào viên đá trên cành nói: “Ngày tôi còn trẻ con, cứ đến mùa đông lại hy vọng có tuyết rơi, sau đó chờ khi trên cây phủ hết băng đá, liền hái đá xuống ăn, giống như được ăn kem ấy”.
Tiếu Dương chăm chú nhìn cô.
Mỗi lần hai người ở cùng nhau, không phải tranh cãi thì cũng là chiến tranh lạnh, dường như có bao nhiêu hình ảnh đã lâu không phát hiện thấy, mơ hồ là khi yêu nhau, cô vẫn thường lộ ra dáng vẻ rất trẻ con như thế này.
Anh sải bước đến cành cây, nhảy lên lấy xuống một viên đá.
Sau đó đến trước mặt cô, lắc lắc giống như khoe, “Có muốn tìm lại dư vị ngày xưa không?”.
Khương Hiểu Nhiên chìa tay tiếp nhận.
Tiếu Dương lại đưa vào miệng mình liếm liếm, “Ồ, đúng thật là có hương vị thơ ấu”.
Khương Hiểu Nhiên rút tay về, “Đã lớn rồi, thậm chí cũng có cả con cái rồi, tôi không muốn ăn cái này nữa”.
“Cứ ăn đi, ăn đi. Đừng từ chối thế, cũng không phải chưa từng ăn qua nước bọt của anh còn gì”.
Khương Hiểu Nhiên bước nhanh đến dưới cành cây, cũng nhảy lên, tự mình lấy một viên đá.
“Hừ, tôi tự lực cánh sinh”. Nói xong, cắn mạnh một phát.
“Em ăn nó thật à”. Tiếu Dương chạy đến chỗ cô.
“Anh cho là tôi nói chơi hả?”.
“Thời tiết rất lạnh, sợ không tốt cho dạ dày”.
Nghe được từ “dạ dày”, cô bỗng nhớ đến ba đang nằm viện, đột nhiên cô cảm thấy rùng mình, viên đá trên tay không khỏi rơi xuống.
Tiếu Dương thấy sắc mặt cô nhợt nhạt, anh hỏi : “Bệnh ba em có phải rất nghiêm trọng hay không?”.
“Ung thư dạ dày, giai đoạn cuối, ngày mai mổ, tỷ lệ thành công chỉ có 20%”.
“Viện phí thì sao, tiền có đủ không?”.
“Lại nói mà tức, cái người đàn bà kia còn định không trị bệnh. Cứ để bệnh ông ấy thế”.
Tay Tiếu Dương đặt lên vai cô, mắt nhìn thẳng cô, “Hiểu Hiểu, đừng một mình chịu đựng mọi chuyện, có gì hãy chia sẻ với anh, được không?”.
Hai chữ chia sẻ phút chốc đi vào lòng cô.
Từ sau khi chia tay, cô đều tự mình gánh chịu cuộc sống gian khổ. Nhiều đêm dài thấy cô quạnh, cô cũng từng nghĩ muốn có một bờ vai để mình có thể dựa vào.
Nhưng ý nghĩa vừa hiện lên trong đầu, đã bị cô gạt bỏ ngay.
Đã từng có một bờ vai để cô dựa vào, nhưng cuối cùng vẫn từ bỏ. Giờ bờ vai ấy lại sẵn sàng tìm đến cô, nhưng liệu có đảm bảo có thể cho cô dựa vào nó mãi được không?.
Nếu nhất định mất đi, thì không bằng đừng bao giờ tồn tại.
Khương Hiểu Nhiên nghiêm túc trả lời, “Một người đã quen dựa vào chính mình thì không muốn nhận sự giúp đỡ từ người khác”.
Tiếu Dương thu tay, vẻ mặt trở nên đùa cợt, “Phụ nữ quá nghiêm túc sẽ nhanh già đi đấy. Lại nói, Dương cũng lớn như vậy rồi, tiền học khẳng định không ít, cứ coi như anh trả tiền học đại học trước. Sau này anh sẽ không cấp nữa”.
Nghĩ đến tiền ba phải trị bệnh hóa chất sau phẫu thuật, Khương Hiểu Nhiên lại thấy do dự.
“Em cũng không muốn Dương Dương mất đi ông ngoại đúng không?!”.
“Được, tôi nhận”. Nói xong, tâm tình cô cảm thấy thoải mái rất nhiều.
“Tốt lắm, vấn đề được giải quyết. Chúng ta đi lên phía trước thôi”.
Khuôn viên trường vào ngày thứ bảy, lại là ngày tuyết rơi, sân thể dục to như vậy cũng chỉ có vài người.
Tiếu Dương chỉ vào cột bóng rổ, “Trước kia anh từng là đội trưởng đội bóng rổ, khi đó mới mười sáu tuổi, chiều nào sau khi tan học anh cũng đến đây chơi một tiếng mới về nhà”.
Trước mặt Khương Hiểu Nhiên hiện lên hình ảnh một chàng thanh niên mặc bộ quần áo thể thao, mồ hôi nhễ nhại, bật nhảy thật cao lên úp bóng vào rổ.
Cô không khỏi mỉm cười.
“Cười ngây ngô cái gì vậy? Đã đói bụng chưa, anh đưa em đi ăn?”.
Đi đến một cửa hàng trong con hẻm cạnh trường học, bên trong có bốn bàn ăn đều đã chật kín người.
Khương Hiểu Nhiên nhìn quanh đồ ăn, tôm hùm, ốc bươu vàng, bánh rán, đều là món mà cô thích ăn.
Thật vất vả mới chờ được có chỗ trống. Mặt bàn còn chưa đợi lau sạch, hai người đã ngồi xuống.
“Ông chủ, đến lau bàn”. Tiếu Dương gọi.
Chủ cửa hàng là một người đàn ông già khoảng trên dưới năm mươi tuổi, ông ấy khẽ nghiêng người xem xét Tiếu Dương, “Tôi thấy cậu rất quen”.
Tiếu Dương cười, “Trước kia tôi thường xuyên đến đây, nhưng đó là chuyện cách đây rất lâu rồi”.
“Tôi nhớ rồi, trước kia cậu còn là thanh niên mới lớn, dáng vẻ cũng không thay đổi nhiều lắm, chỉ thấy trưởng thành hơn trước”.
Khương Hiểu Nhiên nghĩ, đã qua mười bảy mười tám năm, không trưởng thành mới là lạ.
“Trước kia cậu là đệ nhất đại bang, mỗi lần đến là cửa hàng của tôi lại đông khách”.

“Bao nhiêu chuyện lâu như vậy mà ông chủ vẫn còn nhớ rõ”.
“Ha ha, những người tôi đã ấn tượng thường không quên được, muốn quên cũng rất khó”.
Ông chủ bưng lên một đĩa tôm hùm luộc, ốc xào, rau nộm, còn có canh đậu nấu đầu cá nóng hổi.
“Lại còn cả rượu gạo nữa”.
“À, đây là quà tặng. Khách hàng cũ bao nhiêu năm mà còn nhớ đến cửa hàng nhỏ của tôi, tôi rất vui mừng! ».
Khương Hiểu Nhiên vui vẻ ăn, tay vẫn cầm tôm hùm bóc không ngừng khiến môi tê nóng.
“Uống bát canh đi”. Tiếu Dương đưa cho cô.
Ông chủ cười tủm tỉm nhìn hai người, “Hạnh phúc thật, không muốn nàng dâu chịu đau đây”.
“Đàn ông mà để vợ chịu thì là chuyện kinh thiên động địa đấy”. Tiếu Dương nghiêm trang nói tiếp.
Khương Hiểu Nhiên thấy anh càng nói càng xa, trong lòng thấy ghét, định phản bác lại.
Tiếu Dương cẩn thận bóc tôm hùm đặt xuống bát cô, “Nhân lúc còn nóng, em ăn đi, để nguội lại tanh”.
Đồ ăn ngon ở trước mặt, cô vùi đầu ăn liền, một lát đã quên hết lời định nói.
Khương Hiểu Nhiên cảm thấy thỏa mãn ngẩng đầu, đã lâu chưa ăn uống vui vẻ như vậy.
“Ăn xong rồi, đi thôi”. Tiếu Dương đứng dậy, “Ông chủ, cảm ơn rượu gạo của ông”.
Ông chủ đi ra cửa, “Ha ha, lần sau lại đến nha, tôi sẽ chiêu đãi hai người”.
Đã là ban đêm, gió lạnh thổi xào xạc khắp nơi, Khương Hiểu Nhiên khoác chặt áo bông.
Tiếu Dương cầm tay cô, dùng sức nắm chặt.
“Gì vậy”. Cô cố rút ra.
“Để cho ấm”. Anh nắm chặt hơn.
Dù sao cũng không bỏ ra được, mặc kệ để anh ấy nắm.
Xe chạy đến dưới nhà cô, Khương Hiểu Nhiên chuẩn bị xuống xe.
“Ngày mai anh đến đón em”.
Cô nghĩ đến phí trị bệnh bằng hóa chất, liền gật đầu đồng ý, lại hỏi một câu, “Anh quen bác sĩ ngoại khoa Lưu sao?”.
“Khá nổi tiếng, đã nghe danh, nhưng chưa từng gặp”.
Không phải là anh ấy tìm, vậy là ai? Khương Hiểu Nhiêm mang theo nghi hoặc về nhà.
Ngày hôm sau Tiếu Dương đưa cho cô một thẻ tín dụng và mật khẩu.
Khương Hiểu Nhiên nhìn mật khẩu một lần, a, đúng là sáu chữ số sinh nhất cô mà.
“Tên của em, bên trong có hai mươi vạn”.
Hình như cô chưa đồng ý, sao anh lại làm được thẻ tín dụng đứng tên cô? Nhưng nghĩ đến ba anh ấy làm giám đốc ngân hàng, một chút việc nhỏ này không làm khó được anh ấy.
Tiếu Dương đi cùng cô đến bệnh viện, sáng sớm ba đã được đưa vào phòng phẫu thuật.
Khương Hiểu Nhiên chạy đến quầy thu trả tiền phí chữa bệnh.
Đi đến phòng bệnh, người đàn bà kia vừa nhìn thấy cô thái độ đã rào đón, “Hiểu Nhiên à, bạn cô thật tốt bụng. Vốn không giao tiền sẽ không thể vào phẫu thuật, nhưng khi cậu ta vừa lên tiếng, bệnh viện lập tức sắp xếp”.
“Người ta đâu?”.
“Có việc đi trước rồi”.
“Anh ấy có để lại tên không?”.
“Không có”.
“Bề ngoài anh ấy trông như thế nào?”.
“Trông cao lớn, cũng khoảng 1m8, diện mạo tuấn tú, tuổi khoang ba mươi”.
Không phải là Cố Thiên Nhân chứ? Lần tìm trong đầu, ngoài anh ấy ra, không còn người nào khác, cô thầm nghĩ.
Tay Khương Hiểu Nhiên nắm chặt cửa phòng phẫu thuật, Tiếu Dương đứng bên cạnh cô.
Thời gian trôi qua từng giây, Khương Hiểu Nhiên lúc đầu ngồi, lúc sau lại đứng dậy đi tới đi lui, sau đó lại ngồi trở lại chỗ ngồi, không lâu sau lại đứng dậy, động tác cứ lặp lại như thế nhiều lần.
Tiếu Dương thấy vẻ sốt ruột của cô, trong lòng cũng thấy lo lắng, một tay anh ôm cô vào lồng ngực, nhẹ nhàng vỗ vào lưng cô.
“Không sao đâu, không cần lo lắng, phẫu thuật sẽ thành công thôi”.
Khương Hiểu Nhiên tựa trong lòng anh, vẫn không động đậy, tự nhiên ngoan ngoãn bất thường.
Không biết thời gian trôi qua bao lâu, phòng phẫu thuật mới mở, y tá đẩy giường bệnh đi ra.
Cô vội vàng chạy đến, chỉ thấy ba vẫn còn nhắm mắt, dường như mất đi ý thức.
“Thế nào vậy?”.
“Phẫu thuật rất thành công, cô có vấn đề gì thì hỏi bác sĩ”. Y tá vừa đi vừa trả lời.
“Bác sĩ Lưu, cha tôi phẫu thuật có tốt không?”.
“Phần nên cắt bỏ đã cắt bỏ rồi, tôi chỉ có thể nói ca phẫu thuật này về cơ bản đã đạt đến mục tiêu dự đoán. Kết quả về phần sau, còn phải xem hiệu quả của quá trình trị bệnh bằng hóa chất”. Người đàn ông già lịch sự giải thích.
“Vậy khi nào thì bắt đầu trị bệnh bằng hóa chất?”.
“Qua hai ngày nữa có thể bắt đầu”.
Chạy đến phòng bệnh, thấy người đàn bà kia đang lau người cho ba bằng khăn bông ẩm, chà nhẹ lên đôi môi khô nẻ ba.
Ông Khương mở mắt, ánh mắt chuyển đến Khương Hiểu Nhiên, lộ ra vẻ vui mừng cười, “HIểu Nhiên, ba không có việc gì, con về nhà đi. Mấy ngày nay, con chạy tới chạy lui cũng mệt mỏi rồi”.
Giọng nói của ông vẫn còn khàn, nhưng vào trong tai Khương Hiểu Nhiên lại là tiếng nói hay nhất trên thế gian.
Khương HIểu Nhiên và Tiếu Dương cùng đi ra khỏi phòng bệnh, từ xa nhìn thấy cuối hành lang có một người đàn ông bước vào thang máy, hình bóng rất quen thuộc.
End
——————————————–
[1] Bài hát Thời gian bị lãng quên (被遗忘的时光) :  mp3.zing.vn/bai-hat/Thoi-gian-bi-lang-quen-Thai-Cam-Tsai-Chin/IW6666W9.html
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận