Sau khi ly hôn, vẫn tiếp tục dây dưa

Chương 53
Cầu hôn
Tiếu Dương nhìn cô, nói rõ ràng từng chữ, “Lấy anh nhé”.
Khương Hiểu Nhiên dường như không tin điều tai mình vừa nghe được, chỉ mở to mắt nhìn anh.
“Hiểu Hiểu, em hãy lắng nghe cho rõ, ba chữ này anh chỉ nói một lần, em cũng chỉ có một cơ hội duy nhất đồng ý hoặc từ chối. Anh không hề có tính nhẫn nại như La Gia Anh [1], anh cũng không thể chờ em đến sáu mươi tuổi. Vì thế mong em hãy suy nghĩ cẩn thận trước khi trả lời”. Nói xong, anh nghiêm túc nhìn cô, cơ thể cũng không động đậy, giống như một tác phẩm điêu khắc đứng thẳng chờ đợi một câu nói.
Du khách xung quanh phát hiện thấy có chuyện hay ho liền đổ xô đến, đứng quây vòng xung quanh hai người, trong đó có mấy người trẻ tuổi đứng bên cạnh ồn ào nói, “Đồng ý anh ấy đi, đồng ý anh ấy đi”.
Khương Hiểu Nhiên hé miệng nhưng lại không nói nên lời.
Người xem càng ngày càng nhiều, mọi người cùng đồng thanh nói, “Mau trả lời đồng ý đi, mau trả lời đồng ý đi”.
Khương Hiểu Nhiên thấy choáng váng, đầu óc bắt đầu không được minh mẫn, tựa hồ mất đi suy nghĩ, môi vô thức nói ba chữ, “Em đồng ý”.
Có thể thanh âm qwá nhỏ, mọi người chưa nghe rõ, “Nói to hơn đi, nói to hơn đi”.
Tiếu Dương nhìn cô, “Anh không nghe thấy gì cả”.
Ý nghĩ Khương Hiểu Nhiên vẫn quay cuồng choáng váng, nghĩ thôi chết thì chết, đột nhiêt cô lớn tiếng bật một câu, “Em đồng ý”.
Mọi người xung quanh huýt sáo, vỗ tay, còn nói to, “Hôn một cái nào, hôn một cái nào”.
Tiếu Dương đứng dậy cúi đầu chào mọi người, “Cám ơn”.
Sau đó nắm tay Khương Hiểu Nhiên bước ra khỏi đám người, đi trở về trong xe.
Khương Hiểu Nhiên còn chưa tỉnh táo, “Sao lại đi?”.
“Em muốn biểu diễn trước mặt mọi người à?”. Tiếu Dương đóng cửa kính xe lại.
Khương Hiểu Nhiên cười phì một tiếng, ánh mắt ngờ vực liếc nhìn anh.
Trái tim Tiếu Dương thắt lại, nghiêng người qua, tay đặt ở sau cổ cô, môi gắn sát vào đôi môi đang chờ đợi của cô.
Không khí trong xe lạnh lẽo, nhưng nhiệt độ cơ thể Khương Hiểu Nhiên lại tăng lên, hai tay nắm chặt chỗ đệm ghế ngồi, cả người cứng nhắc không biết phản ứng sao.
Một bàn tay Tiếu Dương đi xuống, ôm trọn lấy thắt lưng cô. Khương Hiểu Nhiên dựa vào người anh, dần dần thả lỏng, từ từ phản ứng lại.
Lúc cô bắt đầu đáp lại nụ hôn nồng nhiệt, Tiếu Dương lại buông lỏng cô, ngồi trở lại vị trí điều khiển xe.
Khương Hiểu Nhiên vô thức chu đôi môi nhỏ nhắn, sóng mắt nhộn nhạo, ánh nhìn vẫn còn dừng lại trên mặt anh.
Tiếu Dương lập tức liếm môi, ánh mắt nhìn thẳng phía trước, đáp chân ga, phút chốc xe phóng thẳng đi xa.
Lái xe trên đường, Tiếu Dương vui đùa nói, “Còn lưu luyến sao?”.
Khương Hiểu Nhiên nghĩ một lúc lâu mới hiểu được anh đang ám chỉ chuyện gì, ngượng ngùng nhìn ra ngoài cửa sổ, im lặng không nói.
Tiếu Dương vừa lái xe vừa nghĩ, vừa rồi nếu không kịp thời ngừng lại, chỉ sợ ngay ở trong xe anh sẽ muốn cô.
Một nụ hôn đã đủ khiến anh gần như mất kiểm soát, người phụ nữ này sao lại có ma lực đến như vậy?
Xe chạy vào khu nội thành, Tiếu Dương khàn giọng nỏi, “Hiểu Hiểu, đến nhà anh hay đến nhà em?”.
Khương Hiểu Nhiên không hiểu nhìn anh, “Quá nửa đêm rồi đương nhiên là về nhà em”.
Trong lòng Tiếu Dương thầm thở dài, chán nản lái xe đưa cô về nhà.
Cho đến lúc về nhà Khương Hiểu Nhiên mới hiểu ra, câu nói của anh có ý gì, trong lòng thầm buồn cười, đã là người lớn rồi mà còn vội vàng như vậy, người đã đồng ý gả cho anh rồi mà anh còn sốt ruột.
Nằm trên giường, trong lòng Tẫn còn nghĩ đến cảnh cầu hôn của Tiếu Dương.
Khi còn trẻ, cô cũng khát khao có một lần được trải qua cảnh cầu hôn lãng mạn quanh co khúc khuỷu như vậy, nhưng khi đó Tiếu Dương không hề hiểu chuyện đó, thậm chí ngay ở trong nhà hàng đã định luôn chuyện kết hôn rồi.
Sau đó nghe Lỗ Lệ Lệ, Lưu Sảng kể chuyện được cầu hôn, trong lòng không khỏi hâm mộ.
Chẳng qua sau đó lại ly hôn, trong lòng cô cũng nghĩ, dù cho cầu hôn có thể nào đi nữa, hai người sống hạnh phúc bên nhau đến đầu bạc răng long mới là điều quan trọng nhất.
Nói thì nói vậy, nhưng khi đêm nay Tiếu Dương đứng trước mặt mọi người cầu hôn, trong lòng cô vẫn thấy rất cảm động. Có lẽ phụ nữ muốn chính là cảm giác được coi trọng như này, cái cảm giác được người ta nâng niu trong lòng bàn tay.
Mọi người đều coi đó là chuyện lãng mạn của những người trẻ tuổi, không biết rằng chỉ cần là phụ nữ, mặc kệ là mười tám, hay tám mươi mốt, đều không thể thoát khỏi bản tính theo đuổi lãnh mạn của mình.
Nghĩ đến nụ hôn trong xe, tim cô lại đập mạnh.
Rõ ràng trong phòng đang mở điều hòa, nhưng cả người lại thấy khô nóng, đêm nay có lẽ sẽ mất ngủ cả đêm.
Mấy ngay nay tâm trạng Tiếu Dương đặc biệt vui vẻ, có thể nói là trước nay chưa từng vui mừng như vậy.
Cuối cùng Hiểu Nhiên cũng đồng ý kết hôn với anh, nghĩ đến mọi người có thể được sống hạnh phúc bên nhau, quanh minh chính đại được sống với nhau, sao anh lại không vui cơ chứ?
Sáng sớm đến công ty, thư kí đi vào phòng chuẩn bị mua bữa sáng cho anh, vẻ mặt anh ôn hòa nói, « Cô đã ăn chưa? Chưa ăn thì có thể mua hai phần, à thuận tiện hỏi xem trợ lý Lý đã ăn chưa, nếu chưa ăn cũng mua thêm cho cậu ấy một phần ».
Thư kí dường như không tin vào tai mình, biết rằng thời gian gần đây văn phòng luôn ở trạng thái khí áp cao. Tổng giám đốc Tiếu không biết gặp phải chuyện gì không vui, tóm lại bình thường là người rất hòa nhã, giờ tính cách thay đổi 180 độ, trở nên nghiêm túc lạ thường.
Vì thế nhân viên công ty mỗi lần đưa văn bản đến ký, đều phải hỏi cô, giám đốc hôm nay có khỏe không, sợ vô tình đụng nhầm phải họng súng.
Nhìn thấy boss đã quay trở lại bình thường, thậm chí còn bình thường hơn so với giám đốc lúc bình thường, cô quả thực không thể tin được.
Đi ra khỏi văn phòng, cô ngọt ngào cười với trợ lý, gần như chạy nhanh ngồi vào bàn làm việc.
Trợ lý Lý thấy cô mỉm cười, trong lòng kinh ngạc, nha đầu kia, gần đây tính nết giống hệt giám đốc, mỗi ngày lại trưng ra khuôn mặt bí xị, hôm nay tự nhiên đổi tính, chẳng lẽ giám đốc đã chuyển mây mù u ám?
Anh nghĩ lại, cầm báo cào tài chính vừa làm xong đi vào trong phòng.
“Tổng giám đốc Tiếu, đây là bản báo cáo chi tiết tuần này, mời anh xem qua”.
Tiếu Dương nhận báo cáo xem xét, tâm trạng càng vui mừng thêm, không sai, tuần này lãi suất tăng 5%, rất tốt.
Chẳng qua phần lớn tiền lãi đều thu được từ thị trường chứng khoán, nhưng theo kết quả mới nhất của nhóm nghiên cứu, thị trường chứng khoán đã đạt đến một điểm tương đối cao, đây là thời điểm thích hợp nhất tìm kiếm cơ hội đầu tư mới.
“Tiểu Lý, cậu giữ một điểm đầu tư nước ngoài, chỉ đạo cho bọn họ viết báo cáo phương hướng đầu tư cuối kì cho tôi”.
Lúc chiều tan làm, đúng giờ cao điểm các con đường lớn ách tắc giao thông, Tiếu Dương ngồi ở trong xe, nhàn nhã mở radio, thấy chương trình khán giả với đường dây nóng, Tiếu Dương đang định đổi kênh.
“Chào MC, tôi và bạn trai yêu nhau ba năm, đã tính đến chuyện kết hôn. Nhưng mẹ anh ấy lại phản đối hai chúng tôi, nói tính cách tôi quá mạnh mẽ, sau này tôi sẽ bắt con trai bà ấy chịu thiệt, còn nhờ bạn bè giới thiệu đối tượng cho anh ấy. Xin hỏi, tôi nên làm gì bây giờ?”.
Tay Tiếu Dương đang đặt lên nút tắt lại dừng lại.
MC là một chàng trai trẻ có giọng nói êm dịu, “Quan trọng là phải xem thái độ của bạn trai bạn, dù sao sau này hai người cũng sẽ  chung sống với nhau”.
“Bạn trai tôi đương nhiên muốn ở bên tôi, nhưng anh ấy rất hiếu thuận với mẹ, tuần trước vì sợ mẹ anh ấy tức giận nên đã đi gặp mặt đối tượng”.
MC có chút khó nói, “Vậy bạn cảm giác thế nào?”.
“Tất nhiên là không hề vui vẻ, làm gì có người phụ nữ nào muốn bạn trai mình có liên quan đến người phụ nữ khác cơ chứ “.
“Vậy bạn có thể nói cho anh ấy biết suy nghĩ của bạn”.
“Tôi đã nói, nhưng anh ấy nói chỉ là làm ra vẻ như thế mà thôi, dù sao anh ấy cũng sẽ không gặp mặt người phụ nữ kia nữa”.
“Mặc dù vậy nhưng bạn cũng nên cho anh ấy thấy thái độ của mình, nếu không lần sau mẹ anh ấy lại giới thiệu một người nữa, anh ấy lại đi gặp mặt, chẳng lẽ bạn lại để mình đau lòng một lần nữa?”.
“Dạ vâng, anh nói thật có lý”.
“Tốt nhất phải làm công tác thông suốt tư tưởng ẹ anh ấy, dù sao cũng là bậc trưởng bối”.
“Nhưng mẹ anh ấy là góa phụ một mình nuôi anh ấy lớn lên, tư tưởng người già như vậy rất ngoan cố”.
Người MC lại khó nói lần nữa.
Nghe thế, Tiếu Dương tắt radio, giao thông trên đường lại trở lại bình thường, xe anh nháy mắt biến mất trong dòng xe cộ tập nập.
Về nhà, mẹ đang ngồi trên sofa nói chuyện với Quách Doanh, thấy anh về, “Tiếu Dương, hôm nay làm món thịt kho tàu con thích ăn đấy”.
Tiếu Dương vừa mới vào nhà tâm tình thoáng chốc đã rơi xuống vực thẳm, đó chính là nhìn thấy người phụ nữ kia.
Anh đi vào phòng, châm một điếu thuốc, sương khói lượn lờ giống như màu xám xịt tim anh, vì sao người phụ nữ kia như âm hồn không thể tiêu tan, cứ thích xuất hiện ở nhà anh như vậy.
Sau một lúc lâu anh đẩy cửa phòng, đây là nhà của anh, dựa vào cái gì anh phải trốn tránh cô ta.
Lúc ăn cơm, anh không mở miệng nói một câu, bà Tiếu cũng ngầm hiểu tâm tình khó chịu của anh, lời nói ít hơn nhiều so với bình thường.
Chỉ có Quách Doanh không bỏ qua cơ hội tìm chuyện nói với bà Tiếu.
Ăn tối xong, Quách Doanh chủ động đi vào phòng bếp rửa bát. Tiếu Dương ngồi vắt chéo chân lên sofa, ngồi xem thời sự.
Bà Tiếu nhìn vào phòng bếp, khóe miệng nhếch lên cao. Nhìn lại đứa con ngồi bên cạnh, trong lòng lại thấy khó chịu.
Cô gái tốt như vậy, sao nó lại không thích? Khương Hiểu Nhiên kia cũng đã hơn ba mươi, làm sao có thể so bì được với con gái trẻ trung chưa chồng này? Mà đã xa nhau mười năm rồi, cũng không biết đã tìm bao nhiêu người đàn ông. Cũng chỉ như một cành hoa liễu tàn mà thôi, Tiếu Dương lại còn cố tình coi trọng bao bọc con bé đó.
Nếu không có con bé đó, cổ nó có thể để lại một vết sẹo lớn như vậy không? Tuy nói bề ngoài đối với đàn ông không quan trọng, nhưng dù sao nó cũng là tổng giám đốc, phải giữ gìn hình tượng trước bao nhiêu người.
Trên báo chí đưa tin có bao nhiêu người dung nhan bị axit sunfuric hủy hoại, may mắn con trai mệnh lớn, không bị thương lên mặt, nếu không bà nhất định sẽ không bỏ qua cho Khương Hiểu Nhiên.
Con bé đó chính là con đàn bà nghèo hèn, chen chân vào gia đình người khác, làm hại nhà người ta ly hôn, khó trách vợ người ta tìm tới cửa, vậy sao ông trời không có mắt, axit sunfuric này lại không hắt lên người con bé đó chứ?
Lần này đến thăm thấy cổ Tiếu Dương có vết sẹo, bà có hỏi sao lại bị thương nặng vậy? Nó nói bị bỏng nước sôi, dám vì người đàn bà kia mà giấu diếm chuyện này với bà.
Nếu không có Quách Doanh nói cho bà biết sự thật, còn không biết mình sẽ bị lừa gạt đến khi nào.
“Bác gái, đã muộn rồi cháu phải về thôi”. Quách Doanh cười với bà nói.
Ánh mắt bà Tiếu nhìn Tiếu Dương, không đợi bà mở miệng, Tiếu Dương liền đứng dậy, “Mẹ, trời cũng muộn rồi, con đưa cô ấy về”.
Bà Tiếu nghĩ con trai cuối cùng cũng thông suốt, trong lòng thấy vwi vẻ.
Tiếu Dương đi rất nhanh, Quách Doanh gần như phải chạy mới theo được bước chân anh.
Đi ra tòa nhà, Tiếu Dương đột nhiên dừng lại, Quách Doanh bất ngờ không đề phòng, suýt chút nữa đụng vào anh.
“Quách Doanh, tôi nghĩ tôi đã nói rất rõ ràng rồi. Từ lúc cô nhận một nghìn vạn, cô nên hiểu rõ quyết định của tôi. Nếu không dựa vào cái gì tôi lại phải trả cho cô số tiền lớn như vậy chứ? Cô nên biết nhiều người cả đời, thậm chí làm việc đến chết cũng không thể kiếm được số tiền nhiều như vậy”.
“Tiếu Dương, anh hiểu lầm rồi. Là bác gái gọi điện bảo em đến, đối với yêu cầu người già em cũng không muốn từ chối, hơn nữa em cũng không có làm bất cứ hành vi gì khác người mà”. Ngữ khí Quách Doanh có chút đáng thương.
Tiếu Dương cười mỉa mai, tay nâng cằm cô ta lên, “Tiền của tôi không dễ dàng lấy như vậy. Cô chưa từng nghe qua câu lấy tiền tài của người phải biết xóa đi tai ương của người ta hay sao? Đến đạo đức cơ bản nhất mà cô cũng không có”.
“Đau quá”. Quách Doanh yểu điểu kêu một tiếng.
“Theo hiểu biết của tôi, tiền bạc của cô mất khá nhiều. Nghe nói cô học người ta đầu tư cổ phiếu, tích trữ vàng, lên đến hơn sáu trăm vạn, về cơ bản đã mất hết. Trước đó không lâu, cô có quen với một người bạn trai, cô và anh ta kết hợp mở công tay, tiền là cô bỏ ra, khoảng hơn hai trăm vạn, bây giờ công ty phá sản, thằng đàn ông đó cũng chạy”. Ánh mắt Tiếu Dương tràn đầy vẻ châm chọc.
Quách Doanh biết anh không thương hại bản thân mình, giọng nói sắc bén, “Đây chẳng phải là kết quả anh muốn nhìn thấy sao? Anh không phải muốn tôi nghèo đói không xu dính túi, tốt nhất trở thành kẻ ăn xin sao?”.
Tiếu Dương nới tay, “Cô qwá đề cao tôi rồi, nếu tôi có ý nghĩ như vậy, lúc trước sẽ không ký séc tiền cho cô. Quách Doanh, không cần đổ trách nhiệm lên đầu người khác. Hôm nay điều tôi muốn nói Tới cô chính là, cô đừng có hy vọng lấy lòng mẹ tôi thì tôi sẽ quay đầu. Bây giờ cảm giác duy nhất của tôi đối với cô là chán ghét. Vốn tính chia tay vui vẻ, dù sao cô cũng ở bên tôi hai năm, gặp mặt sẽ không giống như kẻ thùa. Nhưng nếu quả thực cô không có chừng mực, tôi sẽ làm cô không bằng kẻ ăn xin đâu”.
Trong lòng Quách Doanh run sợ, ở bên Tiếu Dương hai năm, tính cách anh ta thế nào cô khá hiểu. Tuy nói bề ngoài như vô hại, đối với người khác rất hòa thuận, đối với phụ nữ càng lịch lãm hơn. Nhưng nếu đã chọc giận anh ta, hậu quả chắc chắn sẽ nghiêm trọng.
Trước cô, Tiếu Dương đã từng qua lại với một người con gái, nhưng sau đó Tiếu Dương lại nói chia tay với cô ta. Cô gái kia chắc cũng không mwốn rời khỏi anh, cả ngày đến công ty quấy rầy, Tiếu Dương nhiều lần cảnh cáo cô ta không chịu nghe.
Sau đó đột nhiên cô gái kia không đến nữa, theo nguồn tin thân cận cho biết, cô ta còn bận đánh phấn tô vẽ cả ngày vì muốn nuôi bạn trai, cuối cùng phải lưu lạc đến quán bar tiếp rượu để kiếm sống.
Tuy nói không có chứng cứ cho biết đó chính là cạm bẫy Tiếu Dương đặt ra, nhưng theo hiểu biết của cô đối với anh ta, khả năng đó là rất lớn.
Đối với phụ nữ, anh ta có thể không cần tiền tài, nhưng quyết không thể để ảnh hưởng đến mặt mũi và tôn nghiêm của anh ta.
Nghĩ vậy, cô nói nhanh, ” Tiếu Dương, tôi sẽ tuân thủ thỏa thuận”.
Trong lòng còn nghĩ, tôi đánh không lại anh, chạy là thượng sách.
“Cô nói lời nhớ kỳ lấy lời. Tôi muốn nhìn thấy hành động của cô”.
“Sau này bác gái của gọi điện đến, tôi sẽ nói tôi có việc, dù sao tôi cũng sẽ không xuất hiện trước mặt anh nữa”.
Tiếu Dương nhìn bóng dáng Quách Doanh rời đi, cũng xoay người lên tầng.
Đẩy cửa ra, mẹ đang ngồi trên sofa xem kinh kịch, thấy anh vào vội đứng dậy lấy trong tủ lạnh một lon đồ uống mát, “Khát nước không, uống đi”.
Chờ Tiếu Dương uống hết xong, bà Tiếu tha thiết nhìn anh, “Đưa Doanh Doanh về nhà rồi hả?”.
Tiếu Dương ngồi xuống sofa, ngẩng đầu nhìn mẹ.
End
—————————————-
[1] La Gia Anh : chồng thứ hai của Uông Minh Thuyên.Chương 54
Vị ngọt
“Mẹ, con không đưa cô ấy về”. Anh thản nhiên trả lời.
Bà Tiếu nghi hoặc nhìn anh, “Không phải con nói sẽ đưa con bé về sao?”.
“Mẹ, con muốn nói chuyện nghiêm túc với mẹ”. Vẻ mặt Tiếu Dương thật sự nghiêm túc.
Bà Tiếu cũng ngồi xuống sofa, lấy điều khiển tivi giảm âm lượng, “Con nói đi”.
“Con muốn tái hôn với Hiểu Nhiên”.
“Mẹ không đồng ý”. Bà Tiếu chém đinh chặt sắt trả lời.
Tiếu Dương nhìn vào mắt mẹ, “Mẹ, mẹ cũng biết mà, năm xưa con và Hiểu Nhiên ly hôn vốn là vội vàng không suy xét kĩ. Kỳ thực bọn con vẫn còn tình cảm. Những năm tháng đã bỏ lỡ thì cũng đã bỏ lỡ rồi, nhưng xa nhau mười năm còn có thể gặp lại, chứng tỏ con và cô ấy chưa hết duyên phận, có lẽ ông trời muốn cột hai đứa con lại với nhau, hơn nữa còn có Dương Dương, nó là cháu gái của mẹ, là con gái của con, chẳng lẽ mẹ không muốn gia đình ba người chúng con đoàn tụ sao?”.
Bà Tiếu cũng nhìn thẳng vào mắt anh, “Đứa trẻ này, từ nhỏ đến lớn con là đứa con hiếu thwận. Vậy mà năm đó con tốt nghiệp đại học liền ầm ĩ muốn kết hôn với họ Khương kia, lúc ấy mẹ đã sống chết không đồng ý, nhưng con không nghe lời, lại còn phân tích một tràng đạo lý, nào là con bé đó hiền lành tốt bụng, hiểu chuyện, quan trọng nhất là hợp với con. Lúc ấy mẹ đã mềm lòng, không lay chuyển được con nên đành phải đồng ý.
Nhưng kết quả thì sao, không đến hai năm đã ly hôn. Người xưa nói rất đúng, không nghe lời người lớn sẽ phải chịu khổ. Lần đầu tiên đã không ngăn được con, lần thứ hai có nói gì mẹ cũng không phạm sai lầm làn nữa”.
“Mẹ, con đã ba mươi năm tuổi rồi, không phải là đứa trẻ hai mươi mấy tuổi như năm xưa nữa, làm chuyện gì con cũng đều suy tính cẩn thận rồi. Đặc biệt hôn nhân là chuyện lớn, tự con cũng biết thận trọng. Con xin cam đoan không phạm sai lầm lần nữa, mong mẹ hãy tác thành cho hai đứa con, được không?”.
“Tiếu Dương, lúc đầu con và Khương Hiểu Nhiên kết hôn đã không nghĩ kĩ. Con bé đó tốt bụng à, vậy sao vợ của Cố Thiên Nhân lại tìm đến tận cửa vậy? Trên báo không phải đều viết những kẻ thứ ba mới bị hắt axit sunfuric vào mặt hay sao, cô ta chắc chắn đã chen chân vào gia đình người khác, hại gia đình người ta tan cửa nát nhà, mới rước lấy chuyện khốn khổ này. Nhưng con lại là đứa không may đỡ đạn thay cho cô ta”. Bà Tiếu cao giọng nói, dường như khí huyết cũng cao lên.
Tiếu Dương vội vàng cầm cốc nước trên bàn đưa ẹ anh, “Mẹ, huyết áp mẹ cao đừng nóng giận vậy, uống ngụm nước đã”.
Bà Tiếu nhận cốc nước uống cạn, “Đừng làm ra vẻ hiếu thuận thế, chỉ cần anh không đưa con đàn bà kia về nhà, mẹ anh sẽ thấy bố dưỡng hơn cả ăn linh đan đấy”.
Tiếu Dương thấy khí sắc mẹ không tốt, biết không nên thảo luận vấn đề này bây giờ, đành phải hoãn câu chuyện lại.
Trở về phòng trong lòng thấy phiền muộn, nhớ đến cả ngày ngay không được nghe thấy giọng nói của Khương Hiểu Nhiên, vì thế gọi điện thoại cho cô,
Điện thoại vang một lúc lâu mới có người bắt máy.
“Bà xã, đang làm gì vậy, sao lâu thế mới nhận điện thoại”. Giọng nói Tiếu Dương bất giác trở bên ôn hòa rất nhiều.
Khương Hiểu Nhiên vừa mới vào phòng, cầm di động ngồi lên giường, “Còn có thể làm gì nữa? Vừa nãy em sang kiểm tra bài tập của con. Nghỉ hè chơi nhiều không chịu học hành, đến cái phép tính đơn giản cũng làm sai. Lại không nắm chắc kiến thức cơ bản, cẩn thận khai giảng rồi không theo kịp các bạn”.
“Bà xã, em vất vả rồi”. Tiếu Dương đi đến cửa sổ, dựa người lên tường.
Khương Hiểu Nhiên nghe hai tiếng bà xã cảm thấy ấm áp lạ thường, giọng nói cũng mềm mại hơn, “Đáng ghét, gọi dễ nghe nhỉ”.
Tiếu Dương cúi đầu cười, “Không gọi bà xã, vậy gọi là em yêu nhé,  từ này còn dễ nghe hơn”.
“Buồn nôn chết, sao trước kia em không phát hiện miệng lưỡi anh ghê gớm thế này nhỉ?”. Khương Hiểu Nhiên cười mắng.
“Thực ra anh đã sớm muốn gọi em là em yêu rồi, em yêu, em yêu”. Tiếu Dương cố ý gọi vài tiếng.
Mặt Khương Hiểu Nhiên phút chốc đã đỏ, “Im miệng ngay”.
“Im miệng à, trừ khi em hôn anh vài cái”. Tiếw Dương gian xảo nói.
“Chết cũng không biết xấu hổ, đang nói qua điện thoại, hôn thế nào đây?”.
“Anh nói ra một nơi, em chỉ cần qua điện thoại cố gắng chụt một tiếng thôi”.
Khương Hiểu Nhiên thấy anh cứ trêu đùa, biết không dành cho anh chút ngon ngọt hẳn anh sẽ không ngắt điện thoại, vì thế nói, “Anh chỉ có một cơ hội thôi đấy”.
“Anh muốn nhất một nơi”.
Khương Hiểu Nhiên còn chưa kịp phản ứng, theo bản năng chụt một tiếng vào micro, tiếng truyền đến tai Tiếu Dương, cả người vui sướng như được ăn kem lạnh vào hè nóng bức, trong lòng trống rỗng tức khắc tràn đầy hạnh phúc.
“Bà xã, em có biết anh muốn nhất nơi nào của em không?”.
Khương Hiểu Nhiên thuận miệng hỏi tiếp, “Nơi nào?”.
Tiếu Dương nói rõ ràng ba chữ.
Mặt Khương Hiểu Nhiên đỏ như mông khỉ, “LM đáng chết”. Nói xong liền cúp luôn điện thoại.
Tiếu Dương cười to sau đó cũng ngắt điện thoại, anh có thể tưởng tượng được vẻ mặt vừa tức giận vừa xấu hổ của cô, anh không biết sao muốn trêu chọc cô một tí, vậy mà cô đã tin là thật.
Đóng cửa sổ, Tiếu Dương nằm trên giường, tay còn đặt lên ngực, nơi đó thật sự rất ngọt ngào. Chưa bao giờ có thể dùng vị ngọt để hình dung đến nơi đó.
Hiểu Hiểu, cám ơn em, chỉ có em mới có thể cho anh cảm giác này.
Khương Hiểu Nhiên đã nửa tháng không gặp Lưu Sảng, trong lòng rất nhớ cô. Vì thế sáng sớm hôm nay liền mua vé xe buýt đến vùng thị trấn thăm cô.
Ngồi một giờ trên xe mới đến được nhà dì của cô ấy. Là một căn nhà tập thể cao tầng kiểu cũ, nhưng thấp hơn so với các khu nhà tập thể khác, dưới tầng còn có một khoảng sân lớn trống trải.
Thật vất vả mới leo lên được tầng thứ năm, gõ cửa nhà dì cô.
Vừa vào cửa, Lưu Sảng liền nắm chặt tay cô, “Hiểu Nhiên, cậu đến rồi, tớ nhớ cậu muốn chết rồi đây”.
Dì đang ở nhà, thấy cô đến liền nhiệt tình tiếp đón, “Trời nóng thế này, đi đường xa đến đây chắc cũng mệt rồi, uống cốc nước có ga đi”.
“Cảm ơn dì”. Khương Hiểu Nhiên nhận cốc nước để ở trên bàn, sau đó lấy từ trong túi to sữa bột, một ít đặc sản để lên bàn.
“Hiểu Nhiên, cậu đúng là tự coi mình là khách mà, còn mang nhiều thứ thế này làm gì”. Lưw Sảng trách cứ cô.
Lúc ăn cơm, dì nấu một nồi canh vịt, “Hiểu Nhiên à, ở nơi khác dì không dám nói, nhưng nơi này có món canh vịt là ngon tuyệt vời, không nơi nào ngon bằng đâu”.
Hiểu Nhiên uống một ngụm canh, “Thật sự rất ngon, hương vị ngon tuyệt giống như ở nhà hàng nổi tiếng vậy”.
Dì chỉ lên một bàn đầy đồ ăn, “Đây là rau nhà tự trồng, rau sạch hoàn toàn đó”.
“Ăn ngon lắm, vừa giòn vừa mát”. Khương Hiểu Nhiên khen không dứt miệng, “Dì à, thị trấn dì đồ ăn nào cũng có ạ?”.
“Mọi người ở đây sống trong một khu tập thể, đằng sau còn có một khoảng đất trống, nhàn rỗi không có việc gì vài người già như chúng ta đi khai phá trồng ít rau dưa”.
“Chú không có nhà ạ?”.
“Ông ấy và con gái trưa đều ăn cơm ở cơ quan, bình thường ban ngày chỉ có Sảng Sảng làm bạn với dì. Hiểu Nhiên, Sảng Sảng ở nhà này dì cũng vui hơn hẳn, cháu cứ yên tâm đi, dì coi nó như con gái trong nhà, như thế cho nó đỡ thấy buồn”.
“Dì này, nghe dì nói mà. Dì coi cô ấy còn hơn cả con gái nữa”.
Dì cười đến mức miệng không khép lại được, vội vàng gắp thức ăn cho cô.
Khương Hiểu Nhiên đã lâu chưa được thưởng thức bữa cơm ngon đến như vậy, cô ăn hẳn hai bát cơm đầy.
Sau khi ăn xong, Lưu Sảng và cô vào phòng nghỉ ngơi.
Hai người nằm trên giường, trong phòng mở điều hòa nhưng Lưu Sảng vẫn còn dùng thêm chiếc quạt nan.
Khương Hiểu Nhiên nhìn cô ấy đang mang thai,”Khi tớ mang thai Dương Dương cũng không to thế này, tớ còn tưởng cậu mang song thai đấy!”.
“Một đứa là đủ lắm rồi, lại còn đòi sinh đôi, chắc cuộc sống tớ bị vùi dập mất”.
“Đúng vậy, nuôi khó mà bây giờ có đứa con rất quý giá, cái gì cũng cần đến tiền”.
Lưu Sảng vuốt bụng, khóe miệng mỉm cười, “Chắc chắn là một tên nghịch ngợm đây, một ngày đạp tớ không biết bao nhiêu lần”.
Khương Hiểu Nhiên thấy bộ dạng vui vẻ của cô, bản thân không định nói nhưng vẫn không nhịn được, “Cậu vừa đi xong Tô Tuấn đã gọi điện cho tớ tìm cậu”.
“Kệ anh ta tìm, dù sao chỉ cần ly thân hai năm là có thể ly hôn được rồi”.
“Cậu chuẩn bị một mình nuôi con và sống ở đây luôn sao?”. Khương Hiểu Nhiên nhìn cô.
“Cũng không phải. Tuy nói dì đối với tớ rất tốt, nhưng dù sao bà cũng có gia đình của bà, tớ sinh con xong, chờ đứa trẻ đầy tháng sẽ chuyển đi nơi khác”.
“Một mình cậu nuôi con nhỏ rất vất vả, vừa bận công việc nhà vừa phải chăm sóc con, cơ thể ăn uống không đảm bảo”.
“Cũng không còn cách nào khác, không thể để người khác lo ình mãi được”.
“Hay là đến lúc đó tớ nhờ dì tớ đến giúp cậu, bà dù sao cũng về hưu, ở nhà cả ngày không có việc gì cũng thấy buồn chán”.
Lưu Sảng cầm tay cô, không nói câu gì.
Lúc chiều tối, Lưu Sảng và cô đi xuống dưới tầng tản bộ.
Dưới tầng có một khoảng sân rộng, ở đó rất nhiều đứa trẻ đang chơi đùa, những người già đang ngồi dưới tán cây hóng mát.
“Lưu Sảng”. Một chàng trai khoảng hai mươi bảy, hai mươi tám gọi cô.
Khương Hiểu Nhiên ngẩng đầu, nhìn thấy người đàn ông dáng vẻ nhã nhặn, ánh mắt sáng ngời, khóe miệng còn luôn mỉm cười.
“Tịch Ích, sao cậu không gọi tôi là chị, không biết lớn nhỏ gì”.
Chàng trai đi về phía cô, ánh mắt nhìn chằm chằm bụng cô, “Sắp sinh chưa?”.
“Ừ, còn nửa tháng nữa”.
Chàng trai muốn nói gì đó lại thôi, cuối cùng không nhịn được vẫn thốt lên, “Ba đứa bé sao không đến thăm chị?”.
Lưu Sảng cười, “Đây là con của một mình tôi thôi”.
Chàng trai cũng cười, “Hai chị ra sân sau mà xem, ở đó có rất nhiều đồ ăn, toàn rau xanh, nhìn rất thích”.
Khương Hiểu Nhiên đi vài bước rồi còn quay đầu nhìn lại, Tịch Ích vẫn còn đứng ở đó nhìn hai cô.
“Sảng, người đàn ông đó là ai vậy, nhìn rất quen”. Cô rất ngạc nhiên.
“Tớ lớn lên ở nơi này, lúc ấy có một đám trẻ chơi với nhau mỗi tớ là lớn tuổi nhất, tớ được xem như vua, cậu ta kém tớ sáu tuổi, cả ngày chỉ lẽo đẽo bám theo tớ, trông rất buồn cười”.
“Khó trách cậu muốn về lại nơi đây, thăm lại chốn xưa, còn có rất nhiều bạn tốt nữa”.
“Ở thành phố B một thời gian dài, trở lại nơi này mới thấy thân thiết không nói nên lời. Buổi sáng mỗi ngày tớ ăn sáng xong là ra ngoài tản bộ, có lẽ vì ít xe cộ đi lại nên không khí rất trong lành. Buổi tối xuống tầng, cùng ngồi với hàng xóm nói chuyện nhà cửa, mọi người quen thuộc giống như người một nhà. Mỗi lần đều phải để dì giục tớ mới chịu về nhà”. Trong mắt Lưu Sảng lóe lên ánh sáng rạng ngời.
Xem ra cuộc sống của cô ấy ở đây rất ổn định, Khương Hiểu Nhiên cảm thấy rất vui mừng.
Gió đêm thổi xào xạc, tuy là ngày hè nhưng hai người lại cảm thấy chưa bao giờ mát mẻ đến vậy, không khỏi nhìn nhau cùng cười.
Trên đường về nhà, Khương Hiểu Nhiên ngồi trên xe buýt nhìn ngoài cửa số. Lại nghĩ đến Lưu Sảng, cô ấy ở thị trấn nhỏ này đã thích ứng rất nhanh, tâm trạng cũng Tui vẻ lên nhiều, cô cũng thấy rất yên tâm.
Thật bất ngờ khi Lưu Sảng trưởng thành trong điều kiện gia đình rất tốt, vậy mà bây giờ cô ấy cũng biết tự thay đổi cuộc sống tương lai của mình.
Vẫn còn đang suy nghĩ miên man, xe đã chạy về đến thành phố B.
Sau khi Khương Hiểu Nhiên xuống xe, đi bộ khoảng hơn mười phút đến khu nhà. Khu nhà trồng nhiều cây xanh, ngay ở giữa có trông một vườn hoa tròn, ban đêm có rất nhiều gia đình kéo nhau ra đây ngồi nói chuyện hóng gió.
Đi về phía trước mới đến nhà cô.
Lúc này đột nhiên có một người ngoại hình cao lớn đứng chắn trước mặt cô.
Khương Hiểu Nhiên kinh ngạc nhìn anh, “Tô Tuấn”.
End
 
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui