Sau khi ly hôn, vẫn tiếp tục dây dưa

Chương 13
Xinh đẹp cũng sinh ra tai họa
Một ngày nửa tháng u, Khương Hiểu Nhiên hẹn Lưu Sảng đi dạo phố.
Đi vào một cửa hàng quần áo phụ nữ, Lưu Sảng cầm lấy một bộ đồ sặc sỡ màu đỏ, nhân viên cửa hành vội vàng đi tới trước mặt cô.
“Tiểu thư, mắt nhìn của cô thật tốt, màu sắc của bộ trang phục này chính là phong cách phổ biến nhất vào mùa xuân năm nay, hơn nữa mỗi loại chỉ có một kiểu, không cần lo lắng đụng hàng với người khác. Nếu không, cô thử xem ?”
Khi Lưu Sảng đi ra, soi trước gương cẩn thận đánh giá, “Hiểu Nhiên, rất tốt, cậu cũng mua một bộ đi.”.
Khương Hiểu Nhiên u khi bước vào cửa hàng, việc đầu tiên là nhìn các giá tiền trên quần áo. Mỗi bộ cũng không ít hơn bốn chữ số, tương đương với phí sinh hoạt một tháng của cô và n gái.
“Tớ rất gầy, không đỡ nổi quần áo, cậu mặc nhìn đẹp hơn.”
Lưu Sảng nhìn cái bụng hơi mập bị che khuất, cười nói: “Vài ngày không gặp, trình độ nói chuyện của cậu thật tăng cấp. Được rồi, chọn một bộ đi, tháng u không phải sinh nhật cậu o, tính làm quà sinh nhật trước của tớ”..
Khương Hiểu Nhiên chọn một bộ váy mùa thu màu xanh ngọc, trang nhã đơn giản, áo lót trong trắng viền hồng, trông cô như trẻ đi vài tuổi.
“A, làm o đây tiểu cô nương, tớ thật sự không nhận ra đấy.” Lưu Sảng đứng bên cạnh trêu ghẹo, lấy hóa đơn tính tiền.
“Vương tiểu thư, cô đã đến.” Hai nhân viên cửa hàng bên cạnh cúi chào một cô gái trẻ tuổi, “Có mẫu hàng mới đến, cô xem xem.”.
“Được rồi, để cho tôi mội loại một bộ.”
Khương Hiểu Nhiên nghĩ, mua quần áo cũng như mua đồ ăn, mua đồ ăn còn phải chọn lựa lấy, lại còn ra tay quá hào phóng. Không khỏi quay lại nhìn, chỉ thấy cô gái kia tóc nâu uốn dài, đôi lông mày chuyển động, lộ ra vẻ phong tình, môi hồng tô bóng, đặc biệt gợi cảm, thật đúng diễm lệ.
“Vương Duyệt Duyệt, đúng là danh bất hư truyền, vẫn thường nghe Tô Tuấn nhắc đến cô, không nghĩ hôm nay tình cờ được gặp.” Lưu Sảng chậm rãi đi thong thả đến trước mặt cô ta.
Sắc mặt Vương Duyệt Duyệt khẽ đổi. “Anh ấy cũng thường kể vài chuyện cũ với chị, tôi từ lâu đã ngưỡng mộ chị.”
Lưu Sảng nhìn cô ta, trong ánh mắt lửa giận văng khắp nơi.
Khương Hiểu Nhiên đi lên trước, nắm tay cô thật chặt, “Bây giờ các cô gái trẻ da mặt thật dày, lấy tiền hoa của chồng người khác, thật đúng lý hợp tình.”.
“Anh ấy vui vẻ cho tôi, tôi vui vẻ nhận, chị e ngại chuyện gì o?”
“Không liên quan đến chuyện của cô, nhưng đó là chồng tôi, tiền của anh ấy một nửa là của tôi. Hành vi của cô có thể dùng một chữ hình dung, đó làtrộm. Trộm chồng người khác, trộm tiền người khác. Tôi rộng lượng không so đo với cô, cô lại còn vênh váo tự đắc. Không phải là dạng tiểu tam o, thật đúng tự gây chuyện ình.”
Nhân viên cửa hàng bốn phía đều thì thầm to nhỏ, thì ra là dạng tiểu tam, khó trách tiêu tiền hào phóng vậy, tiền đúng là kiếm thật dễ dàng.
“Vương tiểu thư, quần áo của cô.” Một nhân viên cửa hàng mang vài bộ quần áo đến.
Vương Duyệt Duyệt cầm quần áo, ngẩng cao đầu ra khỏi cửa hàng.
Lưu Sảng ngồi trong quán trà, sắc mặt ảm đạm.
“Đừng cho là tớ đang khó chịu, phụ nữ phải đối xử tử tế với mình, tí nữa chúng ta đi xem phim Cát Ưu diễn “Phi thành vật nhiễu” [1] nghe nói rất buồn cười.”
Lưu Sảng cười khổ, “Cứ như hôn nhân không tình yêu, anh ta ở bên ngoài nuôi dưỡng tình nhân, tớ mắt nhắm mắt mở bỏ qua. Không đoán được chuyện xảy ra trước mắt, vẫn thấy thiếu kiên nhẫn.”.
Khương Hiểu Nhiên uống ngụm trà ngân nhĩ hạt sen, “Kỳ thật cậu cần gì phải treo dây lên cây thắt cổ tự tử, cậu làm thế sẽ không có hạnh phúc.”.
“Vậy sau khi cậu rời khỏi Tiếu Dương, suốt mười năm nay, o không lập gia đình? Đừng nói với tớ, cậu không gặp được người thích hợp. Cậu không cho người khác cơ hội, chẳng lẽ có người nhảy lên từ mặt đất o.”
Khương Hiểu Nhiên im lặng.
“Đặng Phổ kia vài lần gọi điện thoại cho cậu, được không, cậu hãy nói vài lời chắc chắn, đừng mơ hồ nữa. Cậu không nên nghĩ đến Tiếu Dương, anh ta đã có vị hôn thê rồi, nghe Tô Tuấn nói gần đây hai người họ vừa mới đi Mỹ, chuyến đi tuần trăng mật sớm đấy.”
Khương Hiểu Nhiên cúi đầu xuống đĩa rau, miệng tắc nghẹn. Lấy ít nước canh uống, đồ ăn mới nuốt trôi xuống.
Sau một lúc mới đáp lại, “Cậu có biết, tớ không phải chờ anh ấy.”.
Lưu Sảng thấy bộ dáng thất thần của cô, đau lòng nói, “Thật sự không buông tay được, thì nói với anh ta, Dương Dương là n gái anh ta. Anh ta sẽ hồi tâm chuyển ý, như vậy không vui mừng o.”.
Khương Hiểu Nhiên nhìn chăm chú cô, “Nếu là vì đứa nhỏ mà không thể không quay đầu, tớ không cần. Dương Dương là cả cuộc đời tớ, tớ không phải tranh đoạt với đàn ông.”.
“Cậu đấy, cứ cứng đầu như vậy không phải làm khổ chính mình. Phải biết rằng, quan trọng không phải quá trình, mà là kết quả.”
Khương Hiểu Nhiên đột nhiên nở nụ cười, “Sao lại thành cậu khuyên tớ vậy, nghĩ lại chính cậu mới xem xét xem mình nên làm gì mới là đúng đắn.”.
“Đơn giản, sống phóng túng. Sau khi ra ngoài, đừng ngăn tớ thanh toán các hóa đơn. Cậu có biết không, tên Tô Tuấn kia luôn hào phóng tiền bạc. Tớ cũng không hoa không diễm gì, tất nhiên rẻ hơn đám phụ nữ bên ngoài kia.”
“Được, vậy chờ vé phim, đồ uống, bắp rang, tất cả cậu đều mua đi.”
“Có chút lòng thành.”
Mười giờ tối, Khương Hiểu Nhiên đi đến nhà bà Trương đối diện đón n gái đang ngủ y.
“Hiểu Nhiên à, hôm nay Dương Dương rất ngoan, ăn khỏe, ăn một bát cơm to đấy.”
Khương Hiểu Nhiên nhìn n gái thân yêu, nhỏ giọng nói, “Sáu trăm tệ tháng này, ngày mai cháu sẽ đưa cho bác.”.
“Đều là hàng xóm, còn sợ cháu không trả o.”
Khương Hiểu Nhiên về nhà, nghĩ miên man, may mà hàng xóm có thể giúp đỡ, nếu không mình vừa quản lý cửa hàng, vừa chăm sóc n gái, đúng là ăn không tiêu. Phụ nữ qua ba mươi, bất luận dung mạo hay thân hình thế nào đều không bằng tiền.
Cô đến gương nhìn kĩ, mắt trái xoan không biến đổi, ánh mắt phía dưới có màu xanh, làn da còn trắng nõn, trên xương gò má còn lưu lại một ít lấm tấm nhợt nhạt.
Phụ nữ hơn ba mươi tuổi, xem ra chỉ có thể dựa vào mĩ phẩm chăm sóc để giữ lại cái đuôi thanh xuân.
Hôm nay cô vừa mua mặt nạ, không thương tiếc bôi lên khắp mặt.
Nằm trên sô pha, nhớ đến khuôn mặt Quách Doanh trẻ trung xinh đẹp, dịu dàng như nước nói chuyện với Tiếu Dương. Trong lòng âm thầm tự trào phúng mình, là đàn ông đều sẽ chọn cô ấy.
Tự mình tránh không được, u đêm đó Tiếu Dương cũng mai danh ẩn tích.
Tan rồi hợp, chỉ là câu chuyện trong tiểu thuyết, không thể xảy ra với cô.
Khương Hiểu Nhiên, lại còn dám mơ mộng hão huyền.
Cô quyết định bắt đầu tìm hiểu Đặng Phổ.
Hai người thật sự đã kết giao một tháng, Đặng Phố từ từ nhiệt tình. Mỗi ngày đều gọi điện ân cần thăm hỏi, thường thường còn gửi tin nhắn, mỗi tuần hẹn gặp hai lần.
Khương Hiểu Nhiên cũng phối hợp tốt, mỗi lần gặp mặt đều ăn mặc rất cẩn thận.
Đặng Phổ nói chuyện thời sự, chính trị, thể thao, nói đến những ngôi o thể thao nào, cô cũng sẽ phụ họa hai câu.
Tất cả mọi chuyện đều vận hành theo quỹ đạo, không có chuyện ngoài ý muốn, bọn họ cũng giống như hầu hết mọi người, tạo thành một gia đình bình thường.
Khương Hiểu Nhiên tin tưởng vô tận là vậy.
Buổi chiều, cô đi đến một lon tóc rất nổi tiếng. Kỳ thật, cô vốn định làm tóc xoăn. Nhưng u nghĩ lại, để thẳng cho trẻ, lại thay đổi chủ ý. Sau đó, hiệu quả thật đúng không i.
Cô nói với thợ cắt tóc mình đã ba mươi ba tuổi, chàng trai trẻ đó còn không tin, nói, “Em gái, em nhiều lắm cũng chỉ hai ba, hai tư, tôi nhìn người chưa bao giờ i.”.
Khương Hiểu Nhiên không phản bác, trong lòng vui vẻ hớn hở, lúc gần đi, nói, “Soái ca, tay nghề rất đỉnh, lần u sẽ tìm cậu.”.
Về nhà, mặc bộ váy màu xanh ngọc, cả người mang vẻ thướt tha duyên dáng. Làn da trắng nõn, ánh mắt đen láy, trán trơn bóng, nếu bỏ qua vằn xanh dưới mắt, xương gò má lấm tấm, chắc chắn có thể lừa mình vẫn còn tuổi hoa hai tám.
Nghĩ đến buổi tối hẹn nhà cung cấp đến Bắc Kinh ăn cơm, cô nhanh chóng xách túi chạy đi.
Khương Hiểu Nhiên ngồi ở phòng, nhìn di động, cách giờ hẹn còn mười phút. Nhìn vào menu, canh súp không được ba ngàn tệ thì không thuộc bảng, lòng đau đớn không thôi.
Nhưng cuốn sách này có thể có được giá thấp, tất cả các loại, thậm chí cô có trực tiếp đưa cho nhà xuất bản, cũng không phải rẻ tiền. Nghe nói người này trước kia là giám đốc một nhà xuất bản, tiền đồ rất rộng, u phải chủ động từ chức bởi cuộc đấu tranh nội bộ, xuống làm kinh doanh.
“Khương tiểu thư, ngại quá, tôi đến hơi muộn”. Một người đàn ông khoảng bốn mươi tuổi bước vào, mắt đeo kính, tạo nên chút khí chất nhà văn.
Khương Hiểu Nhiên vội vàng đứng dậy tiếp đón, “Trần tổng, là tôi đã đến sớm”.
Người đàn ông giơ tay ra, cô bắt tay, cảm giác khí lực đối phương có chút lớn, lòng thầm nói, cuối cùng anh ta cũng buông tay.
Khi gọi món ăn, Trần Tổng rất lịch sự, mỗi lần đều kính cô hỏi. Cô cũng hỏi thăm sở thích của anh ta, mới thấy anh ta thích ăn sò điệp rang muối, canh đông trùng hạ thảo.
Người đàn ông vừa ăn canh, vừa khen, “Xanh tiên mỹ vị, Khương tiểu thư uống đi, đối với phụ nữ rất có lợi”.
Khương Hiểu Nhiên nghĩ, không phải bổ thận chứ, mặt hiện lên nụ cười, “Trần tổng, ngày ngày công việc bận rộn, lại còn hiểu biết nhiều loại thuốc bổ”.
“Còn Trần tổng nghe thật xa lạ, gọi tôi là Đại Dũng được rồi”. Trần tổng nhấp ly rượu, “Hiểu Nhiên a, nghe nói cô một mình nuôi n nhỏ, cũng thật vất vả nha !”.
“Phải, phải”. Khương Hiểu Nhiên vừa ứng phó, vừa nghĩ, chuyện gì vậy, tôi và anh lại đi tán gẫu việc riêng tư o ?
Cuối cùng vất vả xong bữa cơm no rượu y, Khương Hiểu Nhiên nhẹ nhàng thở ra, nhanh chóng đưa đại thần về khách sạn.
Không nghĩ, người ta lại mở miệng, “Đến thành phố B hai ngày, mỗi ngày đều nhốt ở trong khách sạn thật chán, chỗ các cô có quán bar nào nổi danh không ?”.
Khương Hiểu Nhiên vừa rồi thấy anh ta nhanh chóng trả tiền cơm, thấy không đúng, hóa ra còn có tiết mục hứng thú khác tiếp. Ai bảo nhu nhược ăn thịt người, cô đành phải kiên nhẫn đưa anh ta đến quán bar nổi tiếng nhất.
Toàn phòng đầy, hai người đàng phải ngồi vào bàn vuông dựa cầu thang trong đại sảnh.
Trần Đại Dũng pha rượu rồi đưa cho cô, “Hiểu Nhiên, nếm thử tay nghề của tôi”.
Khương Hiểu Nhiên nhận ly rượu, đưa lên miệng, “Trần tổng, hương vị rất tốt, ngọt và cay”.
“Lại gọi Trần tổng, tôi muốn tức giận đấy”. Trần Đại Dũng dựa vào người, trán cơ hồ đụng vào cô.
Cô dựa lại u, vội nói : “Đại Dũng, nghe nói n gái anh rất thông minh, đã được nhận vào đại học A”.
Trần Đại Dũng thú vị nhìn cô, “Tin tức của cô thật nhanh nhẹn” .
Khương Hiểu Nhiên cười sáng ngời, “Tôi kì thật rất hâm mộ anh, có một gia đình hạnh phúc mỹ mãn”.
“Sao cô biết tôi quá hạnh phúc, hay là cô xem tướng”. Thanh âm anh ta hơi châm chọc, “Trùng hợp là tôi học được ít da lông, nếu không chúng ta có thể trao đổi”.
Trần Đại Dũng một tay nắm lấy cổ tay cô, tay kia nhẹ nhàng vòng tay qua cô.
Khương Hiểu Nhiên trong trẻo nhưng lạnh lùng, trên mặt có chút uất giận, thử rút tay về, cảm giác anh ta dùng lực, nên cũng mặc kệ để anh ta nắm.
“Trần tổng, tôi đã qua tuổi chơi trò chơi rồi. Với điều kiện của anh, muốn tìm mỹ nhẫn gì chẳng được”.
Trần Đại Dũng cúi đầu nhìn vào lòng bàn tay cô, tiếp tục vẽ vòng tràn, “Em quá nhạy cảm”.
“Tiếu Dương, cậu khó khăn với tiểu nha đầu kia quá. Đáng tiếc cho thân hình em gái đó”. Tô Tuấn ôm một mỹ nữ dáng người nóng bỏng xuống cầu thang, miệng còn không quên nói giỡn.
“Cậu biết tớ không thích chỗ này, lần u đừng kéo tớ đến”. Tiếu Dương đi xuống cầu thang, đập vào mắt là một người đàn ông xa lạ đang nắm chặt tay Khương Hiểu Nhiên.
Anh nhìn lướt qua Tô Tuấn, bước nhanh đi đến trước bàn, cúi người xuống, tay đặt lên vai Hiểu Nhiên, “Nói chuyện tốt lắm o ? Nên về nhà thôi”.
Khương Hiểu Nhiên ngẩng đầu nhìn anh, mặt cơ hồ sát khuôn mặt anh,”Không tốt, anh chờ chút”.
Trần Đại Dũng buông tay ra, cười nói : “Hiểu Nhiên, tôi không giữ cô. Lần u đến Bắc Kinh, tôi rất vui được tận tình đưa cô đi thăm nhiều nơi”.
Đến cửa quán bar, Khương Hiểu Nhiên nói với anh, “Hôm nay cám ơn anh, tôi về trước”.
Tiếu Dương nắm tay cô, “Tôi đưa em về nhà”.
“Về nhà? Về nhà ai?”. Khương Hiểu Nhiên cười khanh khách.
Khẩu khí còn hỗn hợp cả hương vị rượu.
Anh nhíu mày, kéo cô ra bên đường đi vào taxi.
Khương Hiểu Nhiên ngồi ghế u, đầu óc choáng váng, liên tục cọ xát my.
Tiếu Dương ôm chặt cô, một bàn tay nhẹ nhàng ấn vào thái dương của cô, Khương Hiểu Nhiên theo bản năng giãy dụa, cố gắng rời khỏi anh.
“Ngoan, đừng nhúc nhích, tôi để em cọ xát, sẽ rất thoải mái”. Môi Tiếu Dương dán chặt vào trán cô.
Cô mơ mơ màng màng dựa vào đầu vai anh ngủ.
Đến cửa nhà, cô nằm trên lưng Tiếu Dương theo bản năng gọi, “Dương Dương, Dương Dương”.
Cửa nhà đối diện mở ra, bà Trương nắm tay Dương Dương đi tới, “Hiểu Nhiên, hôm nay o về trễ vậy, Dương Dương buồn ngủ lắm rồi”.
Khương Hiểu Nhiên đột nhiên tỉnh táo, từ lưng anh nhảy xuống dưới, vẻ mắt xin lỗi nói: “Lần u cháu sẽ về sớm một chút”.
“Kỳ thật tối nay cũng không có gì, nhưng Dương Dương không nên về nhà ngủ, bác chỉ sợ sáng mai đứa nhỏ không dậy được”. Bà Trương liếc mắt nhìn Tiếu Dương, xoay người về nhà, miệng còn nói thầm, “Độc thân nuôi n nhỏ, thật sự vất vả a”.
Tiếu Dương nhìn mẹ n cô, đôi đồng tử ở trong mạch nước ngầm sâu trũng bắt đầu khởi động, anh nửa ngồi xổm xuống, nói với Dương Dương, “Dương Dương, cháu quen chú o?”.
Dương Dương nghiêng đầu, “Chú à, tuy chú rất quen mặt, nhưng cháu thật sự không biết chú”.
Anh nhìn ngược lại Khương Hiểu Nhiên.
Khương Hiểu Nhiên đẩy n gái vào trong cửa, nói: “Tiếu Dương, cám ơn anh đã đưa tôi về”.
Tiếu Dương thấy bộ dáng mệt mỏi của cô, chỉ nói một câu, “Khương Dương, tên của n bé rất êm tai”.
Về nhà, Dương Dương vây quanh cô hỏi không ngừng, “Mẹ, mẹ và chú lạ đó tò mò lắm nha! Chú ấy biết n o?”.
Khương Hiểu Nhiên đầy tâm sự, vội vàng sắp xếp cho n bé ngủ, liền nằm ở trên giường suy nghĩ miên man.
Lúc trước cô sinh hạ Dương Dương, còn cố ý dặn dò Lưu Sảng không được nói với Tô Tuấn, không cho anh ta để lộ tin tức. Nhưng lúc ở chung một thành phố đụng mặt, về u Lưu Sảng nói cô nhận nuôi n gái của một người quen.
Theo lý, Tiếu Dương anh ấy không hề biết Dương Dương là n gái anh.
Cứ tưởng tượng đến đôi nét Dương Dương giống khuôn mặt anh, tim Khương Hiểu Nhiên lại không yên.
End
————————————
[1] Bộ phim Phi thành vật nhiễu/ If You Are The One (2008): là bộ phim hài lãng mạn Cát Ưu và Thư Kì đóng vai chính kể sự kiên nhẫn theo đuổi tình yêu của một người đàn ông trung niên. Phần II đã ra mắt vào năm 2011 nay. Phim hay, không xem thì phí lắm  .
Ảnh:
 Chương 14
Quên em đi
Sáng sớm hôm u.
“Mẹ, dậy ăn sáng thôi”. Dương Dương lay vai cô.
Khương Hiểu Nhiên nhanh chóng rời giường, tay cào thẳng mái tóc đang rối tung, chạy vọt ra phòng khách, “Nguy rồi, không làm bữa sáng được, chúng ta ra ngoài ăn”.
“Mẹ, chú Tiếu mua rất nhiều đồ ăn. Có bánh bao, hoa quả, sữa, cháo, sữa đậu nành, bánh quẩy”.
Khương Hiểu Nhiên thấy bàn cơm bày nhiều đồ ăn sáng, người đàn ông ngồi bên cạnh, sắc mặt bình thản tiếp đón cô, “Hiểu Hiểu, mau tới đây”.
Cô ngồi cách anh một ghế, lơ đãng ăn bánh quẩy, quá yên tĩnh, hoàn toàn không giống phong cách của anh.
Đây là nhà cô, anh ấy dựa vào cái gì làm như chủ nhà, còn cô ngược lại thành khách.
“Chú Tiếu, bánh bao ăn ngon lắm, mềm và xốp”. Sau khi Dương Dương ăn xong, lè lưỡi mút đầu ngón tay còn dính bánh bao.
Tiếu Dương lấy một chiếc khăn tay từ túi của mình, mở rộng ra, nhẹ nhàng lau vụn bánh bao còn dính trên tay n bé, “Dương Dương, đừng mút ngón tay như vậy, làm thế không vệ sinh”.
Nói xong, nhìn n bé uống sữa, ánh mắt tràn đầy đau thương.
Khương Hiểu Nhiên bỗng nhiên đứng dậy trở về phòng. Cô thật sự cảm thấy lúng túng.
Mười năm không gặp, Tiếu Dương đã có vị hôn thê trẻ xinh đẹp, sự nghiệp tương lai triển vọng tươi sáng, ngay cả tướng mạo cũng đẹp trai trưởng thành hơn.
Còn cô thì có cái gì đây? Cô có n gái báu vật, nhưng n gái từ nhỏ đến lớn đều vất vả cùng cô sống ở căn nhà cũ trong khu, cũng là ngôi nhà rẻ nhất.
Những năm gần đây kinh tế có tốt hơn một chút, cô muốn cho n gái một cuộc sống thật tốt. Nhưng tốc độ dành dụm tiền vẫn thua xa với tỷ lệ nhà đất đang lên.
Con gái đã tám tuổi, nhà mới của n bé vẫn chỉ là lâu các không trung.
Khương Hiểu Nhiên cười khổ, người không làm được, cũng không thể thay đổi thực tế, người chỉ có thể chấp nhận sự thật.
Cô vào tủ quần áo chọn một chiếc áo bó sát người kẻ caro trắng đen, quần jean màu cafe thẳng dài, u đó tùy tay buộc tóc thành đuôi ngựa. Nhìn mình trong gương, không có gì không hài lòng.
Ngồi trên xe Tiếu Dương, vẻ mặt Khương Hiểu Nhiên vẫn hoảng hốt.
Đến cổng trường học, Dương Dương xuống xe, Tiếu Dương hỏi cô, “Tối hôm qua không ngủ ngon o, dáng vẻ tinh thần không được tốt”.
“Đúng vậy, đến bình minh mới ngủ được”. Cô thuận miệng trả lời.
“Về nhà ngủ thêm đi”.
“Không cần, tôi sẽ ổn thôi”.
Mặt Tiếu Dương không chút thay đổi đạp xuống chân ga, xe phóng thật nhanh lao về phía trước.
“Anh đi nhầm rồi, còn như vậy, tôi sẽ xuống xe”.
“Không nói nữa, tinh thần tôi cũng không tốt”.
Khương Hiểu Nhiên thấy dáng vẻ mỏi mệt của anh, ngọn lửa giận trong lòng thoáng chốc tắt.
Không bao lâu, xe đi vào bãi đậu xe của một khu căn hộ cao cấp.
Tiếu Dương mở cửa u xe, cô khom người bước xuống, đứng cạnh cửa xe nghi hoặc nhìn anh.
Tiếu Dương cầm tay cô, hướng đến cửaa thang máy. Khương Hiểu Nhiên thất tha thất thuể theo u lưng anh, cố dùng sức rút tay ra.
“Đừng quậy, chỉ tìm một chỗ nghỉ ngơi thôi, không cần lo lắng thế”.
Tháng máy dừng ở tầng hai mươi ba, Khương Hiểu Nhiên đứng ở cửa, trong lòng có nhiều hương vị cảm xúc,  quả nhiên xưa đâu bằng nay, nơi sống này đúng là nhất thê nhất hộ (mỗi nhà một thang, chỉ nhà tiện nghi, ng trọng)
“Vào đi”. Tiếu Dương lấy đôi dép đi trong nhà màu hồng phấn hình hello kity từ tủ đặt bên chân cô.
Cô do dự cởi giày da của mình.
“Mới đó, yên tâm mà đi”.
Cô nhìn quanh phòng khách, đơn giản thoáng mát, đúng là phong cách nhất quán của anh.
“Tại o không đưa tôi về nhà?”.
“Nơi này gần hơn, tôi lười lái xe”.
“Có hai phòng ngủ”. Anh đẩy cửa một căn phòng, “Em ngủ ở đây”.
Phòng có khoảng hai mươi mét vuông, tường được sơn màu vàng nhạt, đồ đạc đều là gỗ thô, rèm treo cửa màu lam nhạt.
Cảm giác quen thuộc từ lâu, tựa hồ như trước kia từng tới. Có thể là bởi màu lam là màu yêu thích của cô, cũng có thể chỉ là duyên cớ.
Cô nhìn người mặc bộ quần áo dài, muốn lấy một bộ quần áo ngủ để thay. Đi đến tủ quần áo, lại đứng do dự, nếu những bộ đồ kia vị hôn thê của anh đã từng mặc qua, thế thì cô thà mặc mặc bộ quần áo này mà ngủ.
Đến khi mở tủ quần áo, trên kệ inox treo thưa thớt vài bộ đồ ngủ phụ nữ. Số lượng không nhiều lắm, nhưng một năm bốn mùa đều có. Màu sắc nhẹ nhàng trang nhã, có màu lam, màu tím, màu hồng phấn, đều là màu sắc cô yêu thích.
Cô tùy tay lấy một bộ, phía trên còn dán mác, trong lòng thấy thoải mái, may mà chưa có người mặc.
Sau đó, một ý nghĩ hiện lên trong đầu cô, có thể Quách Danh đến giờ chưa từng đến đây.
Khương Hiểu Nhiên bị cái bụng kêu réo đánh thức. Từ dưới gối, cô rút điện thoại di động ra, đã ba giờ chiều rồi.
Đẩy cửa, phòng khách không có một bóng người. Vị trí gần vách tường bắt mắt có một mẩu giấy tiện lợi, “Công ty vó việc, tôi đi trước. Nồi cơm điện có cháo trứng muối. Tiếu Dương”.
Cô đặt mẩu giấy tiện lợi xuống, định xé nó, u lại bỏ ra, gấp nó thành hình ngôi o, bỏ vào trong ví.
Khương Hiểu Nhiên bưng bát cháo nóng hổi, trong lòng ấm áp kì lạ.
Đúng ra mà nói, hương vị bình thường.
Nhưng lúc cô đang đói mà nói, không khác gì mỹ vị nhân gian.
Sau khi ăn xong, cô còn không dám tin bát cháo kia chính tay Tiếu Dương nấu.
Cô quen anh mười bốn năm, đây là lần đầu tiên ăn đồ ăn anh tự tay làm.
Cho dù ở thời điểm nước sôi lửa bỏng, cũng không được hưởng thụ đãi ngộ cao như thế. Sau khi trở thành phụ nữ của anh, ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ, càng nghĩ càng buồn lòng, vì thế khái niệm này chỉ đơn giản là từ bỏ mà thôi.
Thì ra, đàn ông không làm, chỉ là không muốn mà thôi.
Cô đột nhiên thấy hâm mộ Quách Doanh, là tình cảm sâu đậm thế nào mới làm cho Tiếu Dương sẵn sàng thay đổi việc cách xa phòng bếp, ngay cả cô là vợ trước cũng không làm được.
Không thể nghĩ đến, nếu không cô sẽ nổi điên.
Khương Hiểu Nhiên vội vàng rời khỏi nhà anh, nghĩ thời gian còn sớm, muốn đi dạo trên đường.
Thành phố B vài năm gần đây phát triển nhanh chóng, túi tiền mọi người đều dày lên. Trên đường lớn bất luận là cô gái trẻ, hay là các quý bà, đều ăn mặc rất sành điệu.
Khương Hiểu Nhiên đi qua một người phụ nữ khoảng năm mươi tuổi, đầu làm xoăn cuộn sóng, mặc chiếc áo sơ mi bó sát người, chân đi đôi giày da dê thịnh hành nhất.
Nếu nhìn từ xa, không khéo người khác còn tưởng bà ấy là cô gái hai mươi tám tuổi.
Cô cúi đầu nhìn chân mình đi đôi giày da năm năm trước, nghĩ rằng, Khương Hiểu Nhiên, mày ngược mình thế này, mày không ăn không uống, cũng chỉ tiết kiệm không dưới một mét vuông phòng ở thôi.
Phụ nữ sợ nhất không phải người khác đối xử không tốt với mình, mà bản thân mình cũng không trân trọng chính mình.
Cô bước nhanh vào một cửa hàng giày nổi tiếng, chọn được đôi giày màu trắng xen màu da trâu, trước đi thử xuống chân, thấy hai chữ thoải mái. Sau nhìn lại bảng giá, tám trăm chín mươi tám tệ, lại có chút do dự.
“Không thể nào, một đôi giày da cũng chần chừ lâu như vậy. Tiếu Dương hẳn sẽ không keo kiệt như vậy chứ”.
Không biết từ khi nào, Quách Doanh đứng bên cạnh cô, “Tháng trước, chúng tôi ở New York, anh ấy mua cho tôi chiếc túi xách LV này, giá bao nhiêu nhỉ, hình như hai mươi vạn tệ. Còn nhiều thứ này nọ lắm, tôi cũng không đặc biệt nhớ rõ”.
“Tiểu thư, bọc cho tôi đôi này”. Khương Hiểu Nhiên đưa đôi giày cho nhân viên bán hàng.
“Có phải được dựa dẫm tiêu tiền của đàn ông rất thích phải không?”. Quách Doanh châm chọc nói.
Khương Hiểu Nhiên nhẫn nại, lòng bùng lên ngọn lửa giận, lạnh lùng nói, “Sao mắt cô gặp tôi là chỉ thấy tiền của Tiếu Dương vậy”.
“Bây giờ dạng tiểu tam [1] càng ngày càng lợi hại, tôi cũng rất sợ nha”.
“Tôi nhớ rõ giờ Tiếu Dương vẫn còn độc thân, cô giả mạo thê tử người khác, sợ là càng vô liêm sỉ”.
“Tôi là vị hôn thê của anh ấy, được cha mẹ anh ấy thừa nhận. Còn cô là cái gì?”.
Khương Hiểu Nhiên không nói được, chẳng lẽ nói, cô là vợ trước của anh. Xô là quá khứ của anh, Quách Doanh mới là hiện tại và tương lai của anh.
Quách Doanh khinh miệt quét mắt liếc nhìn cô một cái, mang theo mấy túi giày da, chân gõ mạnh xuống sàn tạo áp lực ra khỏi cửa hàng.
“Tiểu thư, giày của cô, u khi giảm giá còn tổng cộng là tám trăm tám mươi tám tệ”.
Khương Hiểu Nhiên xách theo túi giày rời đi vu vơ không mục đích.
Tiểu tam, từ khi nào cô lại trở thành dạng tiểu tam mà không biết. Thật bất ngờ, cô luôn luôn lạc hậu bảo thụ, thế mà cũng vượt qua được thủy triều, dành được một thân phận mới.
Tất cả đều là món quà Tiếu Dương ban tặng, cô quyết định nói chuyện rõ ràng với anh.
Anh và Quách Doanh hạnh phúc mỹ mãn, cô sẽ không chúc phúc, nhưng cũng không phá hỏng.
Chỉ hy vọng anh rời bỏ, đừng dây dưa nữa.
Cô tình nguyện i anh thành người xa lạ, cho dù cả đời không liên hệ với nhau, cô cũng cam chịu.
Có chút tốt, cô không thể không thừa nhận, nhưng thừa nhận cũng không thay đổi được gì.
———————————-
Sáng sớm thứ hai, Khương Hiểu Nhiên đi vào tòa nhà Cố thị, chuẩn bị cùng Giám đốc Vương phụ trách toàn bộ công việc siêu thị gặp mặt.
“Xin chào, giám đốc Vương, tôi là Khương Hiểu Nhiên”. Cô đẩy cửa bước vào.
Giám đốc Vương vội vàng đứng dậy, “Khương tiểu thư, mời ngồi”.
“Sao chỉ có một người, không phải thống nhất ký hợp đồng o?”.
“Ngành sản xuất không giống vậy, điều khoản hợp đồng cũng khác, bên cạnh việc bán sách, cô cũng có thể một mình làm việc”.
Khương Hiểu Nhiên cúi đầu nhìn hợp đồng, không cần chi phí phụ cấp, không cần tiền thuê, không cần tiền thế chấp, duy nhất chỉ có chia lợi nhuận, hơn nữa chia mức bảy ba.
Nghĩ đến, thật sự hậu đãi. Ai không kí, thật quá ngớ ngẩn.
Cô nhanh lấy cây bút, xoát xoát ký tên.
Giám đốc Vương tiễn cô đi rồi, thở một hơi, Cố đổng đích thân truyền công đạo, cuối cùng cũng hoàn thành thuận lợi. Nghe Đinh Diệu nói, người này có chút cố chấp, ông còn không tin, ai có lợi mà không nhận, đúng là tự mình chuốc lấy cực khổ.
Người khác đều chia năm năm, còn cô ấy thì chia bảy ba, xem ra cô ấy và Cố đổng quan hệ không hề bình thường.
Khương Hiểu Nhiên mới đi ra cửa, di động liền vang, “Hiểu Nhiên, anh là Cố Thiên Nhân, tối nay cùng anh tham dự một tiệc rượu nhé”.
“Em chưa bao giờ tham gia tiệc rượu, chỉ sợ sẽ gây phiền phức cho anh”.
“Được rồi. Cái gì chẳng có lần đầu tiên, i như em giúp đỡ anh”.
Nghe lời nhờ cậy của anh, cô không dám ngượng ngùng từ chối, đành phải hàm hồ đồng ý.
Chiều tối, Cố Thiên Nhân đón cô, dừng xe ở một cửa hàng quần áo nổi tiếng. Cửa hàng trưởng tận tình chọn cho cô một bộ váy màu đen cổ điển, u khi Khương Hiểu Nhiên mặc vào, cả người không được tự nhiên.
Bờ vai lộ ra chưa tính, phía u lưng cũng lộ ra nhiều, gần như đến phần thắt lưng.
“Tiểu thư, bộ váy này rất phù hợp với cô. Đối với làn da trắng như tuyết của cô, tao nhã mê người”. Nhân viên cửa hàng vừa nói vừa xem xét Cố Thiên Nhân.
“Lấy cái đó đi”. Cố Thiên Nhân lấy ra một cái thẻ thanh toán cho nhân viên cửa hàng. “Chọn cho cô lấy một đôi giày”.
Nhìn trước gương, Khương Hiểu Nhiên không thể tin được hai mắt của mình.
Người phụ nữ có lông mày như được vẽ, mắt trong như mùa xuân, đôi môi anh đào kia là ai? Mái tóc thẳng nhẹ nhàng che bên vai dài ở u đầu, không thêm trang sức gì, khuôn mặt điềm tĩnh phát ra nét xinh đẹp duyên dáng động lòng người.
Bộ váy màu đen ôm sát đường ng tinh xảo đặc sắc, lộ trần xương đòn bên ngoài làm người mơ mộng, dưới ngọn đèn chiếu rọi, cái váy đen làm lộ ra càng sáng bóng trong suốt.
Rõ ràng là cuối mùa thu, nhưng cả người Cố Thiên Nhân lại khô nóng.
“Đi thôi”. Anh vòng tay qua thắt lưng Khương Hiểu Nhiên, bước ra cửa.
Nhân viên cửa hàng ở u bàn tán nghị luận.
“Người phụ nữ này số thật tốt”.
“Đây là lần đầu tiên Cố đổng đưa bạn gái đến mua đồ”.
Đúng vậy, còn mời cả Jack Cheng trang điểm cho cô ấy nữa, ông ấy là người trang điểm cho diễn viên Chu Chu đấy”.
End
———————————
[1] tiểu tam (小三): là một từ được dùng phổ biến qua Internet ở TQ chỉ người thứ ba, chuyên đi phá hoại hạnh phúc gia đình người khác.
Mấy chương trước có nhắc đến từ này nhưng tớ quên không chú thích ^__^
P.s: Ghét mụ Quách Doanh quá ><
 
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui