Sáng sớm hôm sau, sau khi tỉnh lại, Tiêu Bạch ngủ ngay bên cạnh.
Tia nắng ban mai nhảy nhót tiến vào phòng, hơi lạnh nhàn nhạt, ánh sáng ấm áp.
Giáo chủ bỗng nhiên cảm thấy mình thực sự quá vô dụng.
Chỉ nghe Tiêu Bạch nói một đêm, hôm sau lòng y đã yên ả.
Phải hiểu là, Tiêu Bạch cam tâm tình nguyện tổn hao nội lực, lại kể lại thân thế đáng thương của hắn để y thông cảm.
Điều hắn muốn chính là sự mềm lòng của y.
Nhưng mà chết tiệt, y thật sự đúng là còn có chút lương tâm, mềm lòng luôn, hết giận luôn.
Bây giờ thì sao đây? …
“Tiểu Tử, tối qua ngủ ngon không?” Tiêu Bạch mở mắt, cười tít mắt hôn lên tai giáo chủ.
“Không ngon.
” Giáo chủ lạnh lùng, “Có một con ruồi cứ vo ve bên tai ta.
”
“Ai… Tiểu Tử thật sự là rất đáng yêu nha, lúc nào cũng lạnh lùng như thế làm nũng với ta.
”
“Ngươi nói cái gì?! Đáng yêu cái gì! Làm nũng cái gì!”
“Ai… Chính là ngươi hiện tại này.
”
…
– HOÀN –
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Hành văn của tôi không được tốt lắm, mong mọi người bỏ qua cho.
Thực ra là tôi rất muốn viết H văn (cười đáng khinh)… Quả nhân háo sắc… Vô cùng sắc tính… Nếu giáo chủ bề ngoài thì ngạo kiều lại lạnh như băng, trên giường lại là nữ vương dâm loạn… Tưởng tượng thôi đã chảy máu mũi rồi… Nhưng mà đến khi viết thật thì trong đầu chẳng có chữ nào… Nói tóm lại chính là không viết được, càng miễn bàn đến việc tôi dùng cảnh H để đẩy mạnh tưởng tượng vĩ đại của truyện… Đây là thanh thủy văn nha… Tôi sẽ không nói thêm về tưởng tượng đáng khinh của mình đâu…
Editor cũng nói ra suy nghĩ của mình: Lại thêm một bộ nữa hoàn.
Chỉ là truyện ngắn, các tình tiết không quá đặc sắc, nhưng cũng là một câu chuyện không tồi, đúng không? ^^~ Hẹn gặp lại mọi người ở một bộ truyện ngắn khác ☆*:.
。.
o(≧▽≦)o.
。.
:*☆
Click to share on Twitter (Opens in new window)Click to share on Facebook (Opens in new window).