Nhưng đến nửa đêm, vẫn như thường lệ tỉnh lại một lần.
Giáo chủ thống khổ cuộn mình trong lồng ngực Tiêu Bạch, chịu đựng đau đớn từ phía bụng truyền ra khắp toàn thân khiến cả người phát lạnh.
Môi y xanh tím, dáng vẻ khẽ nhíu mày trong bóng tối nhìn cực thê mĩ.
(đẹp nhưng lạnh lẽo có chút buồn)
Tiêu Bạch cũng biết loại tra tấn này như kim châm vào xương cốt, trước kia khi chưa nghĩ ra biện pháp, hắn nhìn, trong lòng cũng chỉ cảm thấy bất đắc dĩ.
Hiện tại có biện pháp rồi, nhìn thấy, bỗng thấy có chút tình cảm xen áy náy nảy sinh.
Thầm nghĩ nếu hiện tại người nằm trong ngực hắn đau đớn như vậy là Dương Mạn, hắn nghĩ hắn sẽ cứu.
Nhưng người trong ngực này!
"Ô! " Thật sự không nhịn được nữa, giáo chủ phát ra một tiếng rên rỉ đầy thống khổ.
Trong bóng đêm, Tiêu Bạch thở dài.
Thực ra cứu một người đối với hắn mà nói cũng chẳng tổn thất gì.
Nếu không cứu, mỗi tối y bị tra tấn như vậy, bản thân mình cũng mệt mỏi.
Nghĩ thông suốt rồi, Tiêu Bạch ôm lấy giáo chủ.
"Ngoan, chờ một chút, sẽ khiến ngươi thấy dễ chịu hơn.
"
!
(Bên dưới tỉnh lược XX chữ nội dung tắt đèn.
).