Trảm Tiên Kiếm do Diệu Cơ Thần Nữ trao, Sở Lan không nhận, nàng cũng không muốn cầm.
Không thể làm gì được, tam thúc của Sở Lan, Nhược Muội Chân Nhân, đã đứng dậy, lấy Trảm Tiên kiếm trả lại cho Thanh Tùng Chân nhân, nói:
"Trảm Tiên kiếm và sư huynh của ta đã là cảnh giới nhân kiếm dung hợp, thanh kiếm này nhất định sẽ không nghe lời Lan Nhi, nó không thể sử dụng."
Sở Lan cảm kích liếc nhìn Nhược Muội, quay đầu lại phát hiện Vân Trầm vẫn đang nhìn mình, thầm nghĩ: "Cho dù ta bắt được ngươi, ngươi cũng đừng dùng cái ánh mắt oán hận đó nhìn ta chằm chằm vậy chứ?"
Nhìn thấy Sở Lan ánh mắt cuối cùng cũng hướng về phía mình, Đại ma đầu Vân Trầm bất giác nở nụ cười, điều này làm cho Sở Lan càng thêm á khẩu
Nhược Muội Chân Nhân đi vòng quanh Vân Trầm, tiếp tục hô to với mọi người:
"Đại ma đầu đã tu luyện thành bất tử tiên thân, hiện tại chúng ta không giết được hắn, nếu hắn tiếp tục tung hoành, chúng ta lại chỉ có thể ép buộc hồn phách của hắn, rời khỏi thân thể, nếu tương lai dính vào người khác sẽ là một cái đại họa, cho nên lần này diệt ma điển lễ chẳng qua là giỏ tre lấy nước?"
"Các ngươi nhốt hắn ở Vô Cấu sơn thì sao?"
"Sớm muộn gì hắn cũng tìm được biện pháp chạy trốn!"
"Đại ma đầu còn chưa chết, chúng ta còn bất an! Làm sao có thể nói đến tu luyện?"
"Nếu hắn phá được trận pháp, thiên hạ sẽ không yên! Chúng ta nhổ cỏ nhất định phải nhổ tận gốc, để sau này không còn phiền toái!"
Nghe thấy Nhược Muội Chân Nhân nói không có cách nào giết được Đại ma đầu, những người ghét hắn cũng như hận đều rất hoảng sợ, lớn tiếng xì xào, thanh âm dần trở nên như sấm.
Tục ngữ có câu, có số có sức mạnh, nếu những người này một mình đối mặt với Đại ma đầu Vân Trầm, sợ rằng sẽ sợ đến chân nhũn ra, hiện tại bọn họ tấn công theo đội, so với một người còn thú vị hơn, hơn nữa bọn họ thậm chí có thể nói là cuồng nhiệt.
Nhược Muội Chân Nhân vẫy tay, mọi người dần im lặng trở lại.
Hắn nhìn vào mắt Thanh Tùng Chân Nhân, như bị ra lệnh, lớn tiếng nói:
"Còn một biện pháp, cực bắc có Hỏa Hải, tương truyền rằng thần-ma thượng cổ xảy ra một cuộc chiến, các vị thần đã bắt giữ tất cả yêu-ma trong thiên hạ đến đây.
Tia sét từ trên trời giáng xuống dữ dội rồi nó biến thành một Hỏa Hải.
Với hỏa diễm của các vị thần tọa trấn, nếu các ngươi ném Đại ma đầu xuống Hỏa Hải, nhục thân lẫn hồn phách của hắn sẽ bị thiêu đốt đến tan biến."
"...Có tồn tại một câu chuyện như vậy à?"
"Nếu như Nhược Muội Chân Chân là đệ đệ của Tiên Minh Chủ, lời hắn nói đương nhiên là thật, ta thật nghe nói cực bắc có một nơi gọi là Hỏa Hải!"
"Nếu như có biện pháp diệt trừ Đại ma đầu thì quá tốt rồi!"
"Mau đem Đại ma đầu đốt chết đi!"
"Ta từng thấy qua Hỏa Hải trong cổ tịch, nhưng cực bắc rộng lớn bao la, ngươi cho dù đi tới đó, cũng chưa chắc có thể tìm được."
"Nhưng ai sẽ áp giải đại ma đầu đến đó?"
Phải, hành trình dài và nguy hiểm, ai sẽ áp giải Đại ma đầu đến đó? Vạn nhất nữa đường xảy ra chuyện, lạc mất Đại ma đầu, chẳng những lạc đường, còn rất có khả năng chết ở Đại ma đầu trong tay, đến lúc đó người này sẽ bị buộc tội lơ là áp giải.
Nhiệm vụ này chỉ có thể tả là vong ân, cho nên ai cũng rũ đầu xuống, sợ rằng nhiệm vụ bị đẩy cho giáo phái của mình, thậm chí là chính mình.
Nhưng có câu, có trọng thưởng ắt có dũng khí.
Nếu hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ này, sẽ có thể được ghi danh vào lịch sử và trở thành anh hùng được lưu truyền từ đời này sang đời khác trong giới tu luyện, vì vậy cũng có những người có nguyện vọng muốn thử và đề nghị áp giải, đảm bảo rằng sẽ hoàn thành nhiệm vụ.
Diệu Cơ là người đầu tiên không đồng ý, đám tiểu bối này thuật pháp không biết sài, cũng không có cái đầu lanh lợi thông minh, Đại ma đầu vừa xảo trá vừa thâm độc, bọn họ làm sao đối phó? Diệu Cơ thần nữ cao giọng nói: "Đại ma đầu không dễ đối phó, ta Diệu Cơ Thần Nữ nguyện ý đi tới cực bắc, không hoàn thành nhiệm vụ, tuyệt đối không trở về."
Không hổ danh là giáo chủ của Nữ Thần giáo phái, tâm tư bảo vệ thiên hạ của nàng rõ ràng như nhật nguyệt.
"Tuy nhiên, Minh Chủ, ta muốn mượn ngài một người." Diệu Cơ dừng lại, liếc nhìn Thanh Tùng Chân Nhân, rồi nhìn Sở Lan, nói:
"Tinh Hồi Tiên Quân.
Hắn phải dùng tơ Linh Lung Như Ý trói Đại ma đầu mọi lúc, theo ta đi Hỏa Hải, ta mới có thể đảm bảo."
Sở Lan lại đột nhiên bị người ta nhắc tên lần nữa, không khỏi thẳng lưng.
Trên thực tế, từ khi bắt đầu tu luyện, phần lớn thời gian của y đều là hỗn thủy mạc ngư, y căn bản chưa bao giờ nghĩ tới đại nguyện chiêu kẻ mạnh giúp kẻ yếu, giúp thiên hạ.
[Hỗn thủy mạc ngư:(đục nước bắt cá) Khi địch hỗn loạn, mất phương hướng chính là lúc tìm sơ hở, khống chế và lấy đi lợi ích mà địch hoàn toàn không biết.
Nước trong thì khó bắt cá.
Khó ở chỗ thò tay xuống là cá thấy mà chạy.
Nước đục thì dễ bắt dù là bằng tay không.]
Cả ngày của y bất quá là ngắm bầu trời lúc rạng đông, ngắm mây lúc hôn dạ, tối thì ăn tối, rồi lại đến mai.
Nhưng nói cho cùng, người ta khi còn trẻ đều muốn làm anh hùng trong thiên hạ, vạn người ngưỡng mộ.
Sở Lan đang nở mày nở mặt cũng không ngoại lệ, huống chi lịch sử như thủy triều xu thế đưa đẩy y đến đây, cho nên trong lồng ngực y bỗng dâng lên một làn sóng trung thành và chính nghĩa đang khuấy động, y chậm rãi gật đầu:"Đây là bổn phận của ta."
Thanh Tùng Chân Nhân ho nhẹ một tiếng, vẻ mặt kiên quyết: "Ta hiểu ý của con.
Liên Minh Kim Tiên nên bảo vệ thiên hạ hòa bình, bảo vệ thiên hạ bách tính.
Ta là Tiên Minh Chủ, nên làm gương.
Chuyện quan trọng nguy hiểm như vậy, ta tự nhiên phải đi, cho dù chết cùng Đại ma đầu, ta cũng không do dự."
Mặc dù Sở Lan không phải đệ tử đáng tự hào và sủng ái nhất của sư phụ Thanh Tùng, nhưng y luôn ngưỡng mộ vị sư phụ này, chưa kể pháp lực cao cường, có một trái tim mạnh mẽ, ông ấy luôn quan tâm đến thiên hạ, phong thái trong lời nói và cách hành sự của ông có thể được coi là hình mẫu trong thiên hạ, chưa từng mắc lỗi sai nào.
Tiên Minh Chủ vừa nói lời này, tất cả mọi người đều vỗ tay tán dương, ném ra những ánh mắt ngưỡng mộ nồng cháy, không ngớt lời khen ngợi như "Minh Chủ sáng suốt", "Minh Chủ có thiên hạ trong lòng, tương lai nhất định phi thăng tiên giới."
Đáng tiếc là ngày hôm qua khi bọn họ vây quét hang ổ của ma tộc, những người này đều không phải là đối thủ của Đại ma đầu, hơn nữa đều bị Vân Trầm đánh trọng thương.
Chỉ là, hôm nay là Diệt Ma điển lễ, bọn họ là giáo chủ, là minh chủ, là trụ trì, cho nên nhất định phải nhịn.
Ban đầu, sau khi chuẩn bị kết thúc buổi Diệt Ma điển lễ, họ lần lượt rút lui để dưỡng thương.
Nếu như đi đến địa phương cực hàn như cực bắc, chưa nói đến thương thế tăng nặng, thời khắc mấu chốt có thể sẽ bị Đại ma đầu công kích, công sức trước đó đều uổng phí, đảm bảo tức đến điên.
Nhưng vấn đề này không thể để yên! Bọn họ đã bắt được Đại ma đầu, nhưng lại không có cách nào đối phó, nếu truyền ra ngoài, Vô Cấu sơn đứng đầu Liên Minh sẽ bị thiên hạ giễu cợt, ai còn tin?
Vì vậy, Nhược Muội, người hiểu biết nhân quả, nói:
"Theo ý kiến khiêm tốn của ta, Minh Chủ của Liên Minh hoặc giáo chủ mỗi giáo phái nên quay trở lại giáo phái vào lúc này.
Mặc dù hang ổ đã bị quét sạch, nhưng các loại yêu ma quỷ quái vẫn còn đang hoành hành, chỉ là chúng nó tạm thời không còn Vương, sớm muộn gì chúng cũng sẽ âm thầm lập tân Ma Tôn, tân Ma Tôn nhất định sẽ tấn công Bách Môn Tiên Gia để lập công.
Các giáo chủ đứng đầu cũng nên chú trọng bảo vệ giáo phái của mình, về phần Đại ma đầu Vân Trầm, các ngươi có thể giao cho Sở Lan đi."
Để Sở Lan một mình áp giải Đại ma đầu Vân Trầm vào Hỏa Hải? Đang trêu đùa chắc?
Mặc dù Sở Lan bắt được Vân Trầm rồi được tôn vinh thành Tinh Hồi Tiên Quân, nhưng mọi người đều không tin rằng y có thể hoàn thành nhiệm vụ gian khổ này.
Diệu Cơ Thần Nữ thẳng thắn nói: "Không phải ta xem thường Tinh Hồi Tiên Quân, nhưng đối phó Đại ma đầu thật sự rất khó, nếu như Tinh Hồi Tiên Quân một mình đem hắn đưa vào Hỏa Hải, chỉ sợ sẽ rất khó."
Nhược Muội Chân Nhân mỉm cười không tán thành và tiếp tục: "Diệu Cơ thần nữ trước đây cũng đã nói rằng vạn vật sinh ra để khắc chế lẫn nhau.
Chúng ta không thể khuất phục được Đại ma đầu bằng tất cả các loại pháp bảo, nhưng tơ Linh Lung Như Ý tinh xảo của Lan Nhi lại có thể trói buộc nó.
Có thể thấy rằng Lan Nhi đích xác là thiên địch của Đại ma đầu."
Mặc dù vậy, hầu hết mọi người vẫn không tin, đều cảm thấy rằng việc Sở Lan một mình đưa Đại ma đầu vào Hỏa Hải là quá vô lý và không khả thi.
Nghe thấy náo động, Nhược Muội dừng một chút, rồi nói: "Các vị, thành thật mà nói, tối hôm qua ta đã suy diễn ra rằng Đại ma đầu Vân Trầm cuối cùng sẽ bị Sở Lan ném vào Hỏa Hải, chết không chỗ chôn, có thể thấy được nhiệm vụ quan trọng này nhất định phải giao cho hậu bối, cho nên chuyện này chỉ có Sở Lan mới có thể làm được."
Mọi người có mặt đều biết rằng Nhược Muội Chân Nhân rất giỏi suy diễn, điều mà không ai trên thiên hạ sánh bằng.
Hai năm trước, Nhược Muội đã suy luận rằng mỗi nghìn năm sẽ có một vị Ma Tôn xuất thế thiên hạ, không bao lâu, Vân Trầm xuất hiện thống trị thiên hạ với thế lực áp đảo cùng khí thế độc đoán, làm xáo trộn thiên hạ, tu chân giới đã phải đón một trận gió tanh mưa máu.
Nếu Nhược Muội thật sự suy diễn ra, mọi người đều có chút tin tưởng, sau khi chậm rãi suy nghĩ lại, bọn họ cảm thấy nhân quả trong lời hắn nói rất có đạo lý, hẳn là Sở Lan nên áp giải Đại ma đầu đến Hỏa Hải để thiêu rụi tâm ma.
Chẳng lẽ Sở Lan là do thượng thiên phái đến để đối phó với Đại ma đầu Có lẽ sau khi hoàn thành nhiệm vụ, Sở Lan có thể trực tiếp phi thăng, đối với y mà nói đây chẳng phải là chuyện tốt sao?
Lùi một vạn bước, cho dù Sở Lan không hoàn thành nhiệm vụ, cũng là Sở Lan chết, Sở Lan sẽ chịu trách nhiệm, Vô Cấu giáo sẽ bị mắng, việc này cùng những giáo phái khác không liên quan, do đó dần dần trong đám đông cũng có người ủng hộ ý kiến của Nhược Muội.
Sở Lan ngạc nhiên nhìn tam thúc Nhược Muội, sau đó nhìn Sư phụ, rồi nhìn đám đông đang xôn xao, và cuối cùng ánh mắt của y rơi vào Vân Trầm, người đang hơi cau mày, đi lòng vòng và hét lên trong lòng: "Chuyện này...!Ta không thể làm! Ta làm không được! Thực sự không được! Rõ ràng là ta sẽ bị Đại ma đầu làm thịt!"
Nhưng Thanh Tùng Chân Nhân là người đầu tiên vuốt râu của hắn nói: "Tiểu đệ nói cũng có lý."
Tình huống là như vậy, sư phụ đồng ý phương pháp này, liền ngay cả Diệu Cơ thần nữ vốn tràn ngập chính nghĩa cùng phẫn nộ cũng khẽ gật đầu, Sở Lan mím chặt môi, bất lực, nếu y cự tuyệt nhiệm vụ này, chắc chắn nước miếng của đám người này kiểu gì cũng dìm chết y.
Vì vậy y đành phải cắn răng nói: "Sư phụ, sư thúc, các vị tiền bối, đệ tử dù có nhảy vào nước sôi lửa bỏng, quyết không lùi bước, chỉ là đệ tử lo lắng Đại ma đầu sớm muộn gì cũng sẽ phá vỡ trói buộc của tơ Linh Lung Như Ý, có thể cho hắn uống một viên Tỏa Linh đan phong ấn linh khí, khiến hắn không thể gây rối không?"
Thanh Tùng Chân Nhân không chút do dự lấy từ trong ngực ra một cái lọ màu lam, đổ ra một viên xích sắc đan dược, đưa cho Sở Lan.
Sở Lan cầm lấy Tỏa Linh đan đi tới trước mặt Vân Trầm, y còn chưa kịp nói chuyện, Vân Trầm cả người đầy máu đã mở miệng cười, giống như một con chó sói đang chờ được cho ăn.
Vân Trầm ném viên Tỏa Linh đan vào trong miệng, muốn nói gì đó, lại không biết nên nói cái gì, cuối cùng lựa chọn không nói lời nào.
(Xích sắc: màu đỏ)
Lấy thân phận Tiên Minh Chủ, Thanh Tùng Chân Nhân ra lệnh cho Sở Lan đưa Vân Trầm đến Hỏa Hải, lúc này ông không thể không nói vài lời: "Sở Lan, ta sẽ phái hai người khác, Trì Tụng cùng Giang Giới Chi hộ tống ngươi đến nơi đó, đừng sợ, nếu gặp nguy hiểm, hãy dùng Vô Tương Kính kịp thời cấp tin tức cho chúng ta."
Trì Tụng và Giang Giới Chi cùng nhau tiến đến, "đệ tử tuân lệnh sư phụ".
Sở Lan là kiểu người nhanh chóng tiếp nhận sự thật và muốn đi bước tiếp theo, mặc dù y chưa bao giờ nghĩ đến việc phải tự mình áp giải Đại ma đầu, thậm chí chỉ một khắc trước.
Nhưng y vẫn không ngừng tự an ủi mình.
Giờ phút này, nói: "Đệ tử đã hiểu, xin sư phụ và các vị tiền bối......"
Y không dám nói: "Sư phụ, các vị tiền bối yên tâm." Rốt cuộc nhìn thấy Vân Trầm không sợ hãi mà còn tự tin bộ dáng, y cảm thấy có chút không xác định, nói: "Đa tạ sư phụ, các vị tiền bối tín nhiệm."
Từ lúc nào, Sở Lan còn chưa kịp ăn điểm tâm đã lập tức dẫn người lên đường.
Đi bằng cách nào nhỉ? Thường là ngự kiếm.
Nhưng Sở Lan kiếm còn mềm nhũn, đã gần giữa trưa, nó còn chưa có tỉnh lại, cho nên cực kỳ lười biếng.
Về điểm này, Sở Lan vô cùng ghen tị với kiếm của mình, nếu có hứng thú thì mạnh mẽ, không có hứng thú thì cá muối, nó so với người khác thì thoải mái hơn.
Đúng là thà làm kiếm còn hơn làm người.
May mắn thay, thanh kiếm của hai huynh đệ Trì Tụng và Giang Giới Chi có thể mang theo người.
Sở Lan và Đại ma đầu Vân Trầm không thể tách rời nhau, vì vậy Sở Lan một tay cầm tơ Linh Lung Như Ý, đầu còn lại của Linh Lung Như Ý trói Vân Trầm, sau đó kéo hắn lên Xích Ảnh bảo kiếm của Trì Tụng.
Trì Tụng hiển nhiên cảm thấy sức nặng của thanh kiếm đè xuống dưới chân của mình, biết rằng nhiệm vụ này rất phi thường, nếu hắn làm tốt đương nhiên sẽ mang danh anh hùng, làm không tốt thì bị thiên hạ gạt bỏ.Hắn bình tĩnh lại nói:"Sở sư đệ, ngươi phải để mắt tới Đại ma đầu."
Sở Lan kéo sợi tơ Linh Lung Như Ý trong tay, Vân Trầm đã nghiêng về phía y sau khi kéo sợi tơ, Sở Lan thậm chí có thể ngửi thấy luồng khí tức đẫm máu phía bên kia đang lao về phía mình.
Y lui về phía sau nửa bước, khẽ mỉm cười với Trì Tụng, nói: "Tự nhiên là có Lao Trì sư huynh ở đây!"
Sở Lan từ biệt sư phụ, thúc và các bậc tiền bối, bất ngờ bắt đầu cuộc hành trình đến cực bắc dưới sự chứng kiến của mọi người.
Y không thể nói cảm giác đó như thế nào, y chỉ cảm thấy rằng ngày này thật khó lường, cuộc sống thật khó đoán trước! Y thở dài trong lòng, tương lai mịt mù, hy vọng sẽ có ngày trở lại.
Trên trời mây trắng, gió thổi mạnh, sau khi ngự kiếm được một lúc, Sở Lan cảm thấy đói bụng, đói đến bụng cồn cào.
Ngay khi y đang nghĩ gọi Trì Tụng dừng lại tìm chỗ dừng chân dùng bữa, đột nhiên kiếm Xích Ảnh dưới chân rung lên dữ dội, ba người trực tiếp từ giữa không trung rơi xuống.
Chẳng qua bên dưới có một thị trấn giàu có, dân thường trên trấn nhìn thấy ba người từ trên trời rơi xuống, cho rằng là thần thánh giáng trần, đều quỳ xuống cầu xin thần linh phù hộ.
Sợ Đại ma đầu nhân cơ hội chạy thoát, Sở Lan nắm chặt dây tơ Linh Lung Như Ý trong tay, đồng thời ra sức làm phép, để tư thế ngã xuống không quá xấu hổ.
"Bùm!" Kết quả, vẫn là ngã úp mặt xuống đất, giống như một con chó bị ném rơi xuống...!Không, dưới mặt đất còn có Đại ma đầu Vân Trầm dưới thân..