Mặc dù Sở Lan là đệ tử của Vô Cấu phái, môn phái tu luyện đứng đầu thiên hạ, nhưng y bắt đầu tu luyện muộn và rất ít có cơ hội để thực hành, ngoại trừ lần bao vây và trấn áp ma quật, y chưa bao giờ thấy qua cảnh tượng giống vậy.
Chợt thấy mười mấy tiểu hài tử lang thang như ma, y không khỏi sợ hãi lẫn tò mò.
*Ma quật: hang ổ ma tộc.
Mười đứa trẻ sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, thoạt nhìn vô cảm, kỳ quái dừng lại trước một thân cây cao, xếp thành một vòng tròn, giống như những con rối không có linh hồn.
Đột nhiên, một lưỡi kiếm bạc lấp lánh xuất hiện trong tay, cắt đứt cánh tay chúng, máu chảy xuống ngay lập tức, nhưng đám hài tử này dường như không cảm thấy đau, khuôn mặt vẫn tê liệt và đờ đẫn, như thể đang đeo mặt nạ.
Nhìn thấy dòng máu tươi chảy ra từ cánh tay gầy guộc của những đứa trẻ, Sở Lan không khỏi kêu lên một tiếng.
Trong nháy mắt, mười đứa trẻ bị một tia sáng đủ màu vây quanh, một bà lão tóc bạc trắng, khuôn mặt nhăn nheo xuất hiện ở trung tâm vòng tròn, nhưng bà ăn mặc như một thiếu nữ, đeo trâm cài ngọc trai, nhiều màu sắc sặc sỡ.
Y phục, lộng lẫy và sáng sủa, không hợp với khuôn mặt cổ hủ đó, giống như một món đồ trang sức lỗi thời đựng trong một chiếc hộp tinh xảo, khiến người ta khó chịu.
Bà lão véo ngón tay lẩm bẩm mấy câu, mười đứa trẻ bay lên theo cử chỉ của bà, máu chảy ra từ cánh tay chúng đông lại trong không khí.
Bà lão này đang thi triển thuật gì vậy? Y phải ngăn bà ấy làm hại đám nhóc.
Trong phút chốc, máu của những đứa trẻ lần lượt chảy ngược vào cái miệng đẫm máu của bà lão, như dòng suối chảy ra sông biển.
Bà lão lau khóe miệng, lộ ra một nụ cười đắc ý nham hiểm, nếp nhăn trên mặt bỗng nhiên biến mất, ngay cả tóc cũng biến thành màu đen, bỗng nhiên trông trẻ ra hơn bốn mươi năm mươi tuổi, sáng sủa quyến rũ, tràn đầy sức sống.
Bà lão lấy ra một chiếc gương từ trong y phục, nhìn vào nó, đưa tay phải chạm vào gò má thanh tú của mình, nở một nụ cười mãn nguyện.
Sở Lan từng nghe nói có một loại tà thuật gọi là hồi xuân, chuyên dùng để tấn công những người sinh vào âm niên, âm nhật, âm thời.
Rồi lấy máu của họ, tinh luyện bằng tà thuật cực kỳ tà ác rồi uống.
nó, có thể làm cho người thi thuật trẻ lại.
Loại tà thuật này cần uống máu của các trinh nữ cứ sau mười ngày để giữ cho khuôn mặt của người thi thuật trẻ trung.
Những bé trai, bé gái sinh âm niên, âm nhật, âm thời, hiếm có khó tìm nên những người thi thuật sẽ tận dụng hết tài nguyên, hút đến giọt máu cuối cùng của chúng cho đến khi chết.
Tà thuật này có thể được mô tả là cực kỳ độc ác.
Nhìn bà lão thi thuật thành thạo, có thể biết đây không phải là lần đầu tiên bà làm một chuyện trái với tự nhiên như vậy.
Kể từ khi chứng kiến phải tà thuật hại người như vậy, Sở Lan không thể ngồi yên.
Ngay khi y lao ra, bà lão đã vụt đi như một tia sáng.
Ngay lập tức, nhiều nam nhân và nữ nhân trung niên chạy ra xung quanh, vừa khóc vừa ôm lấy những đứa trẻ bị hút máu, hóa ra là cha mẹ của những đứa trẻ đáng thương này, khóc cạn nước mắt, nghiến răng nghiến lợi.
Chỉ có Đa Đa đứng một mình, cho đến khi Sở Lan gọi tên, hắn mới tỉnh khỏi mộng.
Sở Lan đặt tay lên vai, truyền cho hắn hơi ấm hiếm hoi, hỏi: "Đa Đa, đệ cảm thấy thế nào?"
Đa Đa không khóc la hét hay nhíu mày, mà là cười nói: "Đại ca, ta còn sống, ta còn có thể sống."
Lời nói kỳ quái, Sở Lan hỏi: "Đa Đa, chuyện gì xảy ra? Vừa rồi ta nhìn thấy bà lão hút máu hài tử các ngươi, các ngươi mê muội hôn mê bất tỉnh, nhưng những bậc phụ mẫu này rõ ràng là biết, vì cái gì...!" Tại sao không ngăn chặn nó? Tại sao lại gửi con vào miệng cọp?
Nhưng trên đời chuyện không tưởng thường có cái khó của nó, nghĩ đến đoạn này, Sở Lan không khỏi nói tiếp.
Quả nhiên, có người vừa khóc, lập tức phản bác Sở Lan: "Ngươi cho rằng chúng ta không muốn sao? Mỗi lần lão yêu bà hút máu con trai ta, con trai ta đều phải nằm trên giường mười ngày rưỡi mới có thể đứng lên, nếu chúng ta không gửi con, thì cả nhà đều khổ!"
"Nói lúc nào cũng dễ hơn làm, ngươi có bản lĩnh diệt con quỷ đó lắm sao!"
Một người phụ nữ khác khóc đến nỗi ôm chặt con gái trong tay: "Woohoo, con ta đã bị hút ba lần rồi, nó sẽ không thể sống đến mùa thu, nó sẽ không thể ăn chiếc bánh hoa quế thơm ngọt mà nó thích!"
"Nếu ngươi có thể dành thêm một ngày cho con mình, hãy dành thêm một ngày cho con mình."
"Sinh thêm một đứa nữa đi, đừng có khổ như vậy."
"Ngươi muốn cùng ai sinh con? Chồng ta bị lão yêu bà kia bắt đi gả cho người khác!"
"Suỵt, đừng nói, đừng nói, nếu là lão yêu bà nghe được, chúng ta đều chết, trở về đi!"
Sở Lan càng nghe càng bối rối, muốn hỏi thêm vài câu, những người này sợ chuốc lấy phiền toái nên không dám nói nữa.
Sở Lan đành phải mang Đa Đa trở lại hoang miếu đổ nát, lúc này mới nhớ tới Đại ma đầu Vân Trầm vẫn còn ở bên trong, liếc nhìn thì may mắn là hắn vẫn đang ngủ, nằm bất động, không lấy cơ hội trốn thoát.
Sở Lan bảo Đa Đa ngồi xuống, nắm cổ tay, truyền cho hắn một ít linh lực, khiến Đa Đa bớt khó chịu hơn, sắc mặt cũng trở nên hồng hào hơn một chút, hỏi: "Đa Đa, những đứa trẻ khác sau khi bị hút máu đều bất tỉnh, sao ngươi không có việc gì? Đây là lần đầu tiên ngươi bị hút máu a?"
Đa Đa duỗi tay phải ra, giơ bốn ngón tay lên, lắc đầu nói: "Ta đã bị hút máu bốn lần, nếu lại hút nữa, ta sẽ chết."
Khó trách vừa rồi hắn cảm thấy mình còn sống hưng phấn như vậy, nguyên lai là bởi vì hắn biết mình mạng sống không còn bao lâu.
Đa Đa vẻ mặt ngây thơ đáng thương, nói chuyện sinh tử đều rất bình tĩnh, Sở Lan lại hỏi: "Làm sao ngươi biết mình sắp chết?"
"Bởi vì những đứa trẻ khác trong thị trấn khi bị hút máu đến lần thứ năm đều chết.
Ta bị hút thêm một lần nữa ta cũng sẽ chết." Vẻ mặt của Đa Đa không hề có chút sợ hãi, như thể đang nói rằng hôm nay hắn lại được thêm một văn tiền.
Sở Lan không khỏi cảm thấy tiếc thương khi Đa Đa bị bỏ rơi, đặt bàn tay nhỏ bé của hắn vào lòng bàn tay mình, ấm áp nói:"Ngươi chạy không được đúng không? Coi như ngươi chạy, chờ lão ma nữ muốn hút máu thời điểm, ngươi sẽ không tự chủ được đi tới trước mặt của nàng, bị nàng sai khiến."
Khi thuật hồi xuân được thi triển, người bị hút máu sẽ bị mê hoặc, sẽ có lần thứ nhất lần thứ hai, cho đến khi máu bị hút cạn khỏi cơ thể, những đứa trẻ phàm trần bình thường như Đa Đa hoàn toàn không có khả năng chống cự.
Đa Đa đáng thương gật đầu, nhìn nước da tái nhợt, thần sắc tiều tụy, quần áo rách rưới, y biết số phận không bao giờ thiên vị.
Lão yêu bà sử dụng tà thuật của mình ở Hồ Điệp trấn để đầu độc nhân gian, tai họa này phải được loại bỏ để người dân trong trấn có thể sống và làm việc trong hòa bình mãn nguyện.
Sở Lan suy nghĩ một chút, sau đó hỏi:"Vừa rồi có người nói phu quân của nàng bị lão yêu bà bắt đi, cưới người khác, vậy là có chuyện gì?"
Đa Đa chớp chớp đôi mắt to ngấn nước nói: "Ta cũng nghe người khác nói như vậy.
Lão yêu bà mù quáng thích kết đôi uyên ương.
Có người còn là anh em ruột thịt, có người sắp chết già, nhưng để lão lấy trai trẻ, thật sự rất kì quái.
Lão yêu bà đưa họ đến Hồ Điệp cốc, không cho ra ngoài."
Kỳ lạ thật sự trên đời làm gì có người nào thích phá quan làm khó người khác như vậy
Sở Lan tràn đầy phẫn nộ, hỏi: "Hồ Điệp cốc ở đâu?"
Đa Đa kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Sở Lan, lo lắng nói: "Ca ca, ngươi định đi tìm lão yêu bà sao? Lão yêu bà rất lợi hại, hung ác, nhất định sẽ giết ngươi."
Sở Lan xoa đầu Đa Đa, cười hỏi: "Ngươi có muốn ăn gà ăn mày mỗi ngày không?"
Đa Đa hét lớn: "Ta muốn!"
"Ngươi muốn được sống hạnh phúc không?"
"Ta muốn! Ta rất muốn!"
Sở Lan híp mắt cười: "Vậy nói cho ta biết Hồ Điệp Cốc ở nơi nào, đại ca có biện pháp diệt trừ lão yêu bà."
"Đại ca, ngươi có thể giết lão yêu bà?" Đa Đa hoài nghi năng lực của đại ca đẹp trai trước mặt.
Rốt cuộc, nhìn y trông rất hiền lành và nhu nhược đến nỗi lão yêu bà có thể bóp nát y bằng một cái rễ cây cứng.
"Được..." Không được thì phải thử mới biết.
Ngay cả Đại ma đầu Vân Trầm cũng bị Sở Lan bắt sống, vậy thì một lão yêu bà lại có thể làm gì? Cho dù có nguy hiểm, Sở Lan cũng phải đứng lên, vì giáo quy của Vô Cấu giáo là như vậy:"Họa loạn trung đĩnh thân, công thành thời tàng tích."
*Khi gặp khó khăn trở ngại phải biết đứng lên, sau khi việc thành công thì xóa sạch dấu vết.
Đa Đa nói với Sở Lan cách đến Hồ Điệp cốc.
Ngay khi Sở Lan chuẩn bị lên đường, y nhớ rằng Đại ma đầu Vân Trầm vẫn còn ngủ ở trong miếu, vì vậy y dặn dò Đa Đa: "Đa Đa, giúp ta trông chừng hắn."
Đa Đa kéo ống tay áo của Sở Lan, có chút sợ hãi: "Cái người kia trông hung dữ như vậy, khi tỉnh lại huynh ấy sẽ không đánh ta chứ."
Sở Lan nói: "Hắn bị dây thừng của ta trói lại, không thể động đậy, đánh không lại ngươi."
Nhưng ngay cả y cũng không tin lời an ủi này, tà khí chảy khắp người Vân Trầm rất mạnh mẽ, giống như hắn sẽ uống máu và ăn thịt y vào khoảnh khắc tiếp theo.
Tên này hắn còn nguy hiểm hơn nhiều so với lão yêu bà kia.
Sở Lan lo lắng về việc bị tách khỏi Vân Trầm, chứ đừng nói đến việc để Đa Đa ở bên Vân Trầm một mình, vì vậy y nói: "Nếu không thì, ta và ngươi đi đến Hồ Điệp cốc, ngươi đứng đợi ta ở bên ngoài cốc."
Đa Đa lắc đầu dữ dội: "Không, không.
So với người nằm trên mặt đất này, ta cảm thấy lão yêu bà đáng sợ hơn.
Lão yêu bà sẽ hút máu của ta!"
Sở Lan nghĩ trong lòng, cái tên Đại ma đầu này hắn mà bộc phát sức mạnh là có thể ăn đến xương của ngươi cũng không còn.
Y tìm thấy một chiếc chuông lớn treo trong miếu, vậy nên y đã di chuyển cơ thể của Vân Trầm, thi phép để "đập" chiếc chuông xuống, bao phủ Vân Trầm và dán một lá bùa lên chiếc chuông.
Toàn bộ quá trình, Vân Trầm cũng không có tỉnh lại, mặc cho Sở Lan đùa giỡn thân thể của mình, hắn chìm vào trong giấc ngủ say.
Sau khi Vân Trầm ổn định, Sở Lan nói với Đa Đa: "Ngươi ngồi ở cổng miếu và đừng chạm vào chiếc chuông này.
Người này sẽ không thể ra ngoài."
Sau đó Đa Đa mới nhớ ra hỏi người này là ai, nói: "Ca à, người này là gì của huynh vậy?"
Đứa trẻ này sao hỏi nhiều vậy, thắc mắc vậy sao? Sở Lan xoa xoa mi tâm, nếu nói Vân Trầm là Đại ma đầu, Đa Đa nhất định sẽ sợ hãi, vì vậy kiên nhẫn nói: "Người này là bằng hữu của ta, ngươi có thể gọi hắn là...!Vân ca ca.
Hắn uống quá chén, hơi điên, bình thường không như thế này."
Nhìn vào chiếc chuông khổng lồ, Đa Đa đột nhiên bớt sợ hãi.
Sở Lan một mình đến Hồ Điệp cốc, vừa ra khỏi cổng miếu không bao lâu, Đa Đa đã đuổi theo, nhe răng trắng nõn cười nói: "Lan ca ca, ta muốn đi cùng ngươi, ta không dám ở trong miếu.
Trong đó lạnh lắm.
Ta...!ta vẫn còn sợ Vân ca ca trong cái chuông đó."
Sở Lan cảm thấy kỳ quái, trước đây Đa Đa vẫn gọi y là "ca ca", tại sao bây giờ lại gọi mình là "Lan ca ca"? Có lẽ Đa Đa gọi Vân Trầm là "Vân ca ca", vì vậy nên hắn cũng gọi y là "Lan ca ca".
Sở Lan lúc này cũng không kịp suy nghĩ nhiều, hỏi: "Ngươi không phải sợ gặp lão yêu bà sao?"
Vẻ mặt của Đa Đa hoàn toàn mất đi vẻ sợ hãi trước đó, hắn bước tới nắm lấy tay Sở Lan, nói có lý trí: "Lan ca ca có thể trói được Vân ca ca, huynh còn có thể nhấc chiếc chuông nặng như vậy.
Ta tin rằng Lan ca ca có thể đánh bại lão yêu bà."
"Có Lan ca ca ở đây, ta không sợ lão yêu bà, hơn nữa ta muốn nhìn thấy Lan ca ca đánh lão yêu bà, đến lúc đó ta sẽ nói cho tất cả mọi người trong trấn!"
Sở Lan hơi hoài nghi, Đa Đa này có thực sự là Đa Đa không? Thái độ của hắn đối với lão yêu bà kia thay đổi quá nhanh, ngữ khí cũng có chút thay đổi, tựa hồ là đang cố ý giả bộ làm hài tử.
Sở Lan nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Đa Đa, dùng linh lực lặng lẽ kiểm tra, quả nhiên vẫn chính là Đa Đa nên y mới buông bỏ nghi ngờ.
Xét cho cùng, Đa Đa chỉ là một tiểu hài tử, việc hắn thất thường là đương nhiên.
Sở Lan và Đa Đa đến Hồ Điệp cốc.
Ánh trăng như bạc, cỏ cây um tùm, hương thơm ngào ngạt từ biển hoa anh túc bay đến, thi thoảng có những đàn bướm đủ màu bay lượn giữa biển hoa, vô cùng xinh đẹp.
Sở Lan nhất thời không dám thả lỏng, ánh mắt dán chặt vào phía trước, đột nhiên Đa Đa bắt lấy một con bướm vàng đưa tới trước mặt y, cười nói: "Lan ca ca, huynh nhìn con bướm này này trông thật đẹp."
Nhìn thiếu niên tràn đầy sức sống với nụ cười nông cùng đôi lông mày cong.
Không biết vì sao, Sở Lan cảm thấy cảnh tượng này có chút quen thuộc..