Bí thuật trong Vô Cấu phái có rất nhiều loại, chẳng hạn như vô tận ảo ảnh, có thể biến một giọt nước thành một vũng nước; thuật phân thân, có thể phân tán hình dạng cơ thể của một người biến nó thành hàng ngàn; còn có nhập mộng thuật, có thể lẻn vào giấc mơ của người khác, v.v.
Sở Lan đã từng đi vào giấc mơ của người khác khi y học thuật nhập mộng, nhưng y không bao giờ sử dụng nữa, y không phải loại người thích thăm dò đời tư của người khác, bây giờ, để giải quyết lão yêu bà, y không còn cách nào khác ngoài việc sử dụng thuật nhập mộng lần nữa.
Y nói với Vân Trầm: "Ta chưa bao giờ thử đưa người khác vào giấc mơ, vì vậy có thể ta sẽ không thành công."
Y hy sinh sợi tơ Linh Lung Như Ý, hai đầu của sợi dây được cột trên cổ tay của y và Vân Trầm tương ứng.
Khi sư phụ dạy thuật nhập mộng, ông ấy từng nói rằng nếu hai người được kết nối bởi một loại pháp khí, họ có thể đồng thời cùng chìm vào giấc mơ mà không lạc mất nhau.
"Chúng ta thử đi."
Vân Trầm xoay sợi tơ Linh Lung Như Ý trên cổ tay, tự tin nói: "Ngươi chắc chắn có thể làm được."
Sở Lan thi thuật và niệm chú, vẽ bùa vào lòng bàn tay trái.
Hai người nhắm mắt lại, một lúc sau mở ra, đã không còn ở trong biển hoa, mà là Hồ Điệp trấn, đông đúc người qua lại, bận rộn bốn bề.
Hai người đang đi trên đường, hai bên đường không ngừng vang lên tiếng la hét của những người buôn bán và cầm đồ.
Sở Lan nói: "Đây vẫn là Hồ Điệp trấn, nói cách khác, kiếp trước lão yêu bà và Minh Đăng là quen nhau ở Hồ Điệp trấn."
"Dựa theo kinh nghiệm lớn lên trong ma quật của ta, mụ già kia là một con bướm tinh tu luyện trăm năm." Vân Trầm nhìn xung quanh, nheo mắt và nhìn lên mặt trời.
"Tại sao chúng ta không tìm một quán ăn, ăn một bát canh cá trước, canh cá diếc là ngon nhất."
Từ cách ăn mặc của lão yêu bà và việc hang ổ của mụ ta ở Hồ Điệp cốc, Sở Lan cũng lờ mờ đoán ra mụ ta là một con bướm thành tinh.
Đúng lúc này, một con ngựa phi nước đại, đá qua người bán hàng rong, khiến người đi đường kinh hãi, Sở Lan theo bản năng nắm lấy cổ tay Vân Trầm, nghiêng người sang một bên, dùng thân mình thực hiện lời hứa "bảo vệ đại ma đầu Vân Trầm".....
Y hoàn toàn quên mất rằng việc lẻn vào giấc mơ người khác, bản thân sẽ không liên quan đến bất kỳ người hay vật nào trong giấc mơ, nó tương đương với một người trong suốt.
Hai người khoác tay nhau, Vân Trầm trên môi nở nụ cười nói:
"Hiện tại mặt trời chiếu sáng rực rỡ, nhìn bộ hôn sa trên người Tinh Hồi Tiên Quân, quả nhiên rất hợp với nước da, da trắng áo đỏ, ngọc thụ lâm phong*."
*Hôn sa: trang phục cưới được làm từ lụa mỏng.
*玉树临风:Ngọc thụ lâm phong: cây cổ thụ quý giá đón gió, ngụ ý miêu tả vẻ đẹp của người con trai mạnh mẽ như cây cổ thụ tùng bách.
Sở Lan khiêm tốn, nhưng không phải là y không được khen ngợi.
Những tiền bối ở Vô Câu phái thường khen y trông rất tuấn tú, nhưng khi tự soi gương, y cảm thấy mình không khác gì những người khác, thậm chí nhìn trông còn yếu hơn.
Chẳng hạn như sư huynh Giang Giới Chi dáng người cao như trúc, luôn cao thẳng, tu vi cao thâm, thường được sư phụ khen ngợi, là đồ đệ cưng của sư phụ, cũng là chưởng môn đời sau.
Sở Lan cảm thấy mình không bằng Giang Giới Chi, vì vậy y thường coi những lời khen ngợi đó là những lời khen có lệ.
Nhưng lúc này nghe Vân Trầm nói như vậy, y cảm giác người này là từ đáy lòng khen ngợi mình, không có chút nào nịnh nọt.
Sở Lan ánh mắt lại hướng Vân Trầm trên người, rõ ràng người này da trắng áo đỏ, phong thái dị thường, mỹ mạo không chê vào đâu được.
Hỉ phục của Vân Trầm là trang phục nam, vừa vặn với hắn, nhưng hỉ phục của Sở Lan là hôn sa dành cho tân nương, có phần không đẹp bằng.
Y buông tay Vân Trầm, nghiêm túc trở lại nói: "Chúng ta chú ý một chút, lão yêu bà cùng Minh Đăng nhất định ở đâu đó gần đây."
Một lúc sau, một đám trẻ con từ trong ngõ lao ra, cậu bé lớn nhất cầm đầu cả đám lắc lắc ống trúc trong tay nói: "Cuối cùng cũng bắt được con bướm này! Trong toàn bộ Hồ Điệp cốc, mỗi con bướm này nhìn đẹp nhất!"
Có ba bốn đứa trẻ đi theo, tranh nhau nói trước: "Cho ta xem một lần nữa, một lần nữa thôi! Ta chưa từng thấy con bướm nào đẹp như vậy."
Cậu bé kia cũng hào phóng, muốn thể hiện khoe khoang một chút, nó dùng tay trái mở nửa ống trúc, nhưng tay phải lại giữ chặt ống trúc, sợ ống trúc bị giật mất, nói: "Mau nhìn đi, mau nhìn đi, ta sắp đóng nắp rồi!"
Nhìn thấy một con bướm sặc sỡ bên trong ống tre, đứa trẻ lại reo lên: "Đẹp quá! Nó đang ăn hoa anh túc!"
"Đủ rồi, đủ rồi! Bỏ tay ra đi!" Cậu bé mặt mày hớn hở, lại càng đắc ý, muốn che ống trúc lại, nhưng hai tay bị ai đó ngăn lại.
Cậu bé nhìn lên và thấy đó là một tiểu hòa thượng trạc tuổi mình.
Tiểu hòa thượng tướng mạo tuấn tú, ngữ khí trẻ con: "Tiểu thí chủ, bươm bướm cũng là linh hồn của trời đất, một đời hồn nhiên, cần gì phải trêu chọc nó?"
Cậu bé hung dữ nói: "Ngươi muốn cái gì?"
Tiểu hòa thượng thái độ chân thành: "Trời có đức tính yêu đời, nếu tiểu thí chủ thả được con bướm này, tương lai ắt sẽ được Phật Tổ phù hộ cho."
Cậu bé hiểu ý tiểu hòa thượng, nói: "Ngươi muốn cứu nó chắc? Tốt thôi.
Đưa ta một lạng bạc, ta sẽ bán con bướm này cho ngươi."
Tiểu hòa thượng lắc đầu nói: "Tiểu thí chủ, ta là một người xuất gia, không một xu dính túi, ta chỉ có một viên kẹo mơ do thí chủ cho hôm qua".
Tiểu hòa thượng lấy kẹo mơ ra khỏi túi.
"Vẫn xin Bồ Tác tiểu thí chủ từ bi, tha cho con bướm đáng thương này."
Cậu bé vung tay, viên kẹo mơ rơi xuống đất, chế nhạo:
"Ngươi muốn đuổi ta đi với viên kẹo tan chảy như này à? Ngươi nghĩ ta ngốc lắm hay gì? Nếu ngươi không có tiền, thì cút cho ta! Ngươi so với ta còn nhỏ hơn! Còn có gan gọi ta tiểu thí chủ.
Đồ con lừa trọc thối!"
Cậu bé muốn đóng nắp ống tre lại, nhưng phát hiện ra cái nắp đã bị tiểu hòa thượng giữ chặt, và cậu không thể di chuyển nó.
Đừng nhìn tiểu lừa trọc này trông gầy yếu nhưng sức lực lại rất lớn.
Cậu bé cố gắng đóng nắp lại nhưng không được, cái nắp đã bị tiểu hòa thượng mở ra hoàn toàn, con bướm từ bên trong bay ra ngoài như một sự nỗ lực tuyệt vọng.
Thấy con bướm bay càng lúc càng cao, càng lúc càng xa, không thể đuổi kịp, cậu bé tức giận đến nỗi trút hết bực tức lên tiểu hòa thượng, rủ bạn bè đánh đập cho đến bầm cả mặt mũi sưng lên, cho đến khi tiểu hòa thượng không thể đứng dậy được nữa.
Tiểu hòa thượng không đánh trả, thậm chí không phòng thủ, tùy ý bị đánh đá, nhìn thấy con bướm sặc sỡ tự do bay lên trời, liền cười nhẹ nhõm, thấp giọng lẩm bẩm: "Bay đi, bay thật xa."
Sở lan và Vân Trầm không nhìn con bướm đang lượn vòng, mà nhìn tiểu hòa thượng đang nằm trên mặt đất khóe miệng chảy máu.
Sở Lan nói: "Hắn là Minh Đăng, thì ra Minh Đăng kiếp trước là người xuất gia hắn cùng lão yêu..."
Bây giờ con bướm kia gọi là "Lão yêu bà" xem ra cũng không thích hợp, nhưng nhất thời không tìm được cái tên khác, đành phải giữ nguyên như cũ, "Nhân duyên của Minh Đăng và mụ ta có lẽ bắt đầu từ ân cứu mạng này."
Vân Trầm hai tay chắp trước ngực, nhướng mày:
"Theo ta thấy, tiểu hòa thượng này quá hỗn láo, đám tiểu tử kia đùa giỡn vui vẻ, tên nhóc này lại nhiều chuyện xen vào khiến người khác không vui, tự chuốc lấy rắc rối, kiếp trước hay hiện tại hắn vẫn vậy."
Một cái phát ngôn không thể nào thô hơn, nhưng suy đi xét lại cũng có vẻ đúng.
Xét cho cùng, thiên hạ bận rộn cũng chỉ vì lợi ích cá nhân, có không ít đâu đó những vị thánh nhân luôn mang trong mình tấm lòng nhân ái với muôn loài trên thế gian, ví như sư phụ của Sở Lan Thanh Tùng Chân Nhân, hòa thượng Minh Đăng cũng là một trong số họ.
****
Sau khi đám trẻ con rời đi, con bướm bay xuống đậu trên tay Minh Đăng, khẽ chớp cánh, Minh Đăng cười không nói.
Con bướm lại đáp xuống viên kẹo mơ bị rơi, như thể yêu cầu Minh Đăng nhặt kẹo mơ, Minh Đăng nhặt viên kẹo mơ và bỏ lại vào túi.
Những năm sau đó, Minh Đăng đi khất thực đến đâu cũng có một con bướm sặc sỡ màu theo sau.
Vài lần có người đi theo muốn bắt bướm, Minh Đăng cố hết sức thuyết phục cũng không được, cũng không ra tay đấu tranh, chỉ liều mạng bảo vệ con bướm sặc sỡ, coi nó như mạng sống của mình.
Bảy tám năm sau, Minh Đăng từ một tiểu hòa thượng, lớn lên trở thành một hoà thượng tuấn tú, mặc áo cà sa chắp vá, lông mày và ánh mắt nhân hậu, lời nói và việc làm đều có lòng từ bi thuần khiết.
Ngay cả khi một hòa thượng như vậy dù sống trong bùn nhơ, thậm chí không có gì để ăn, nhưng người ta vẫn tin rằng hắn từ bi và lấy việc cứu độ chúng sinh làm trách nhiệm của mình, khi cần thiết, chiếc áo cà sa chắp vá duy nhất trên người vẫn sẽ được trao cho ai đó thật sự cần.
Con bướm sặc sỡ vẫn theo hắn, mỗi mùa đông con bướm lại biến mất nhưng mùa xuân năm sau nó lại xuất hiện.
Minh Đăng đã từng hỏi con bướm: "Ngươi có còn là con bướm trước đây không?" Làm sao tuổi thọ của một con bướm lại dài như vậy?
Bướm cứ im lặng, Minh Đăng cũng không hỏi lại, một người một bướm cứ lang thang lối này.
Minh Đăng không phát hiện ra, nhưng Sở Lan và Vân Trầm đã nhìn thấy, con bướm này thỉnh thoảng sẽ biến thành một thiếu nữ, lặng lẽ đi theo sau Minh Đăng, giống như sợ sẽ hù dọa đến Minh Đăng, không bao giờ dám để hắn phát hiện ra, chỉ là lặng lẽ nhìn hắn làm việc thiện.
Sở Lan cảm thán thở dài: "Không ngờ một con bướm cũng si tình như vậy, lại còn tình cảm hơn cả con người."
Gọi mụ là lão yêu bà quả thực không thích hợp, đành tạm thời đổi tên vậy.
Vân Trầm liếc nhìn Sở Lan, dường như không đồng ý với lời nói của y, nói: "Tinh Hồi Tiên Quân có lẽ không biết một điều, nếu nói về tình cảm, ta nghĩ con người sẽ si tình hơn, chẳng qua do ngươi vẫn chưa biết mà thôi."
Nghe như tiểu quỷ đã trải qua bảy kiếp thì có ba kiếp bị ngược luyến tình duyên không bằng vậy, Sở Lan không có ý tranh cãi với hắn, im lặng, tiếp tục xem câu chuyện của Minh Đăng và hồ điệp tinh.
*****
Sau khi Minh Đăng ban ngày tụng kinh cho người phụ nữ chết vì khó sinh, hắn cảm thấy buồn lòng, muốn trở về túp lều tranh mà mình thường nghỉ ngơi, đi được hai bước thì trời bắt đầu đổ mưa.
Minh Đăng buồn phiền, đi trong mưa gió, nhớ về quá khứ, lúc sinh ra hắn cũng là lúc mẹ hắn cưỡi hạc đi tây thiên.
Sau đó, cha hắn đau buồn quá độ, trước khi qua đời, cha giao hắn cho một vị hòa thượng du hành khắp thiên hạ, tiếp đó vị sư già cũng ra đi, chỉ còn lại Minh Đăng một mình một cõi.
Minh Đăng nhân từ và mạnh mẽ, nhưng hắn không thể chống lại quá khứ đau thương tràn ngập đang chảy khắp người như thủy triều.
Khi hắn bật khóc, một chiếc ô giấy dầu màu lục lam giương lên trên đầu che mưa chắn gió cho hắn, là một thiếu nữ, thiếu nữ này do hồ điệp tinh biến thành.
Minh Đăng không hỏi nàng là ai, sâu thẳm trong trái tim dường như hắn đã biết rõ người này, chỉ lặng lẽ đi cùng nàng.
Thiếu nữ đi cùng Minh Đăng trở về nơi ở của mình, chăm sóc hắn ba ngày ba đêm không ngủ, trước khi được cô cứu thì hắn đã bị sốt cao.
Minh Đăng không yêu nhiều, nhưng hắn đã dành cho thế gian này nhiều tình yêu nhất có thể, và lần này cuối cùng hắn đã được đền đáp, nhìn bóng dáng bận rộn và lo lắng của thiếu nữ trong sự bàng hoàng, trái tim khô cằn héo úa ngày nào của hắn dần được lấp đầy.
Minh Đăng hỏi tên của thiếu nữ, nhưng cô ấy chỉ lắc đầu, Minh Đăng gọi cô ấy là "Tiểu Điệp cô nương".
Kể từ đó, con bướm sặc sỡ thường đi theo Minh Đăng đã biến mất, thay vào đó là Tiểu Điệp cô nương.
Khi Minh Đăng lên núi hái thảo mộc, Tiểu Điệp cũng đi theo giúp xác định các loại thảo mộc; mỗi khi Minh Đăng đi làm việc thiện Tiểu Điệp đi theo để giúp đỡ, Tiểu Điệp bên cạnh cũng niệm chú không rõ lý do gì; cả hai luôn nhìn nhau mỉm cười, nhưng họ không chạm đến tình cảm mà chỉ lặng lẽ như ánh trăng trôi trên mặt nước.
Thỉnh thoảng Minh Đăng lấy trong túi ra một viên kẹo mơ và nói: "Ăn kẹo mơ đi." Tiểu Điệp cầm viên kẹo mơ trong lòng bàn tay rất lâu rồi mới nhẹ nhàng bóc lớp đường phủ bên ngoài kẹo cho vào miệng cẩn thận thưởng thức.
phảng phất như nếm được vẻ đẹp của cả mùa hạ.
Sở Lan thầm nghĩ, tình cảm kiếp trước của hai người này thật sự rất đẹp, khó trách Tiểu Điệp cô nương không buông bỏ được, bám lấy Minh Đăng đến kiếp sau.
Vân Trầm hai bàn tay cong lại trước mặt Sở Lan, trong lòng bàn tay xòe ra một hạt đào, cười nói: "Kẹo mơ không ngon bằng hạt đào, ăn thử đi."
- -------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Cầu thêm bộ sưu tập ~
________________
Tình yêu của ai cũng đẹp chỉ có tui là không...