"Nếu cô đã đứng ở đây thì hôm nay ta cũng yêu cầu cô điều này, cũng hy vọng cô có thể hoàn thành yêu cầu của ta thật tốt." Hà Hiểu Mạn lần nữa khôi phục cách nói chuyện thư thái cao quý.
Trên miệng thì bà thốt lên hai chữ "hy vọng" nhưng biểu đạt thì lại có ý tứ khác.
Khóe môi Hoắc Yểu khẽ nhếch nhẹ, cô còn chưa kịp lên tiếng thì bỗng từ trong nhà, mẹ của Hà Hiểu Mạn – bà Dương Thu Hoa bước ra, bà cũng chính là người bà đã nuôi lớn cô từ nhỏ.
Bà đi đến vỗ vào cánh tay Hà Hiểu Mạn một cái, ý bảo Hà Hiểu Mạn không nên quá phận, sau đó bà nhìn sang Hoắc Yểu, thần sắc trên gương mặt liền trở nên ôn hòa: "Yểu Yểu đã trở về a, con thi có tốt không?"
Hoắc Yểu "ừ" nhẹ một tiếng, lười biếng trả lời: "Tạm được ạ."
"Con đoạt giải rồi?" Bà Dương có vài phần kích động hỏi cô.
"Vâng, giải nhất ạ." Hoắc Yểu nhàn nhạt trả lời, trên mặt tuyệt nhiên không có bất kỳ vẻ kiêu ngạo nào.
Vẻ mặt hiển nhiên như thể đối với cô, việc đạt được giải nhất dễ như trở bàn tay.
Bà Dương vừa nghe liền vui vẻ tới mức chảy nước mắt: "Đứa bé ngoan."
Hà Hiểu Mạn đứng bên cạnh nhíu mày một cái, có chút không rõ hỏi bà Dương: "Thi đấu giải gì mà được hạng nhất vậy?"
Bà Dương nhìn về phía Hà Hiểu Mạn, khóe môi nâng lên, có chút tự hào nói: "Con đúng là không biết gì cả, Yểu Yểu của chúng ta không chỉ có thành tích học tập vô cùng tốt, hơn nữa còn là..."
Hà Hiểu Mạn thấy bà Dương không trực tiếp trả lời câu hỏi của mình, ngược lại còn luôn miệng khen Hoắc Yểu thành tích học tập tốt, lập tức mất hết hứng thú nghe tiếp.
Bà không nhịn được giơ tay lên, ngắt lời nói của bà Dương: "Được rồi, con đã hiểu rồi.
Mẹ cũng thật là, không cần ở trước mặt con nói tốt cho nó, chỉ bằng cái thành tích kia, đến tư cách vào trường cao trung trọng điểm của huyện cũng không có.
Nếu không phải Lục gia chúng ta bỏ tiền ra cho nó, nói không chừng, nó cũng chẳng có đường học tiếp cao trung."
Dừng lại một chút, Hà Hiểu Mạn nhìn sang Hoắc Yểu, giở giọng mỉa mai nói với cô: "Mắt cá chính là mắt cá, vĩnh viễn đều không bao giờ trở thành viên ngọc trai xinh đẹp."
Bà Dương vừa nghe, theo bản năng nhìn về phía Hoắc Yểu, sợ cô cảm thấy không thoải mái khi nghe những lời này, bà liền vội vàng giải thích: "Những năm nay con đều không để ý đến con bé, luôn không đặt con bé vào trong mắt, con căn bản không biết Yểu Yểu bây giờ đã..."
Hà Hiểu Mạn nhẹ "xùy" một tiếng, không cho lời bà Dương nói là đúng, một lần nữa cắt ngang lời mẹ mình: "Mẹ, nó không phải con gái ruột của Hà Hiểu Mạn con, cũng không phải là cháu ngoại của mẹ.
Nó họ Hoắc, không phải họ Lục! Mặc kệ nó có học tập tốt như thế nào thì đối với con đều là không tốt, nó cùng con không có quan hệ gì cả, con cũng không muốn biết."
Bà Dương sắc mặt cứng đờ, những điều chưa nói xong nghẹn lại nơi cổ họng, thật lâu sau bà mới rầu rĩ nói một câu: "Yểu Yểu chính là cháu ngoại của mẹ..."
Hà Hiểu Mạn nhíu mày, thật không biết người mẹ này của bà bị Hoắc Yểu cho uống bùa mê thuốc lú gì mà cháu ngoại ruột trở về thì không quan tâm, cứ cố tình quan tâm cái loại hàng giả không có chút giáo dưỡng này!
"Nó ở cùng chúng ta hưởng phúc 17 năm trời, mà đứa con ruột của con thì lại ở bên ngoài chịu cực khổ tận 17 năm.
Mẹ, mẹ mau tỉnh lại đi, đừng nhận bừa người thân! Mẹ nhận nó là người thân, còn nó không chừng chỉ là lợi dụng mẹ để lừa tiền của nhà chúng ta đưa cho ba mẹ ruột của nó!"
"Con im miệng!" Bà Dương tức giận đến mức run cả người.
"Yểu Yểu do một tay mẹ nuôi nấng, con bé là người như thế nào, mẹ so với con rõ ràng hơn, không cần con ác ý suy đoán này nọ!"
Sắc mặt Hà Hiểu Mạn xanh mét: "Tốt xấu cũng không phân biệt được! Mẹ, xem ra bệnh hồ đồ của mẹ cũng không hề nhẹ đi."
Bà Dương đã hơn 60 tuổi, lại có bệnh tim trong người, bị Hà Hiểu Mạn làm cho kích thích, sắc mặt bà liền tái nhợt, tay gắt gao nắm chặt lấy áo đè lên ngực trái.
Hoắc Yểu thấy vậy liền đem đồ vật đang cầm trên tay thả xuống đất, bước nhanh tới chỗ bà ngoại, đỡ bà đến chỗ ghế tre để bà ngồi xuống, đồng thời nắm lấy cổ tay bà bắt mạch..