Nói xong, mụ ta đẩy Lữ Đại Kiều ra và chạy về phía nhà họ Thường.
Khi đến gần nhà họ Thường, mụ ta đúng lúc gặp phải Đại Canh.
"Ồ, thím Diêu đến rồi." Đại Canh hét lên.
Bà Diêu nhìn thấy ông ấy vội vàng hỏi: "Đại Canh, Thường Nhạc đã sinh rồi à?"
Đại Canh cười và nói: "Không chỉ đã sinh mà còn sinh ba cơ.
Đây đúng là một kỳ tích..."
Khi bà Diêu nghe đến đây, trong đầu mụ ta "bùm" một tiếng, lập tức trở nên trống rỗng.
Đại Canh thấy mụ ta không bình thường, trông điệu bộ sắp ngất đi nên nhanh tay nhanh mắt đỡ mụ ta: "Ấy ấy, thím Diêu, bà không sao chứ?"
Bà Diêu hít mấy hơi mới đứng yên tại chỗ, trong nháy mắt dáng vẻ nhớn nhác trông như muốn khóc nhưng lại không có nước mắt.
Đại Canh nhìn ra chút manh mối, buông mụ ta ra, không vui nói: "Thím Diêu, đây là chuyện vui ngàn năm khó gặp của nhà anh Anh Tử, bà đừng có làm người ta khó chịu."
Bà Diêu hừ lạnh, trừng mắt nhìn ông ấy, oán hận nhìn về phía nhà họ Thường nói: "Khó chịu thì sao chứ, nhà họ Thường đã sớm thỏa thuận muốn tôi đỡ đẻ cho Thường Nhạc Bảo rồi, làm cho tôi còn từ chối mấy nhà khác.
Giờ thì sao đây, làm hỏng cả quy tắc của tôi!"
Đại Canh không biết chuyện Bà Diêu thông đồng với Lữ Duệ Siêu, sau khi nghe những lời đó, ông ấy cười ha hả và nói: "Là như vậy à.
Ôi, chuyện này thì có gì đâu, điều quan trọng là mẹ con cháu gái nhà tôi đã bình an vô sự.
Đợi khi lũ trẻ đầy tháng bà đến uống ly rượu mừng là được rồi."
Bà Diêu phớt lờ ông ấy, đi thẳng đến nhà họ Thường để hỏi tội.
Đại Canh thấy vậy, vừa đuổi vừa chặn, không cho bà ta đi.
Đúng lúc Thường Anh ra ngoài rót nước nhìn thấy bọn họ, ông đặt chậu đồng xuống, quát: "Đại Canh, các người đang làm gì vậy?"
Đại Canh quay đầu nhìn Thường Anh, bà Diêu lợi dụng kẽ hở chạy lên.
Mụ ta chất vấn Thường Anh: "Thường Anh, lúc đầu các người đã nói gì với tôi? Rõ ràng đã thống nhất là do tôi đỡ đẻ rồi, sao giờ lại đổi ý? Hôm nay tôi muốn xem thử xem là ai không có mắt đến đây đỡ đẻ, dám phá hỏng quy tắc của tôi, bà ta không xong với tôi đâu!"
Thường Anh giận tái mặt, lạnh giọng nói: "Thím Diêu, ban đầu là bà hết lần này đến lần khác đến nhà tôi nằng nặc đòi đỡ đẻ, nói gì mà muốn làm chút chuyện cho Nhạc Bảo? Tuy rằng hiện tại không làm phiền bài, nhưng nhờ Bồ Tát phù hộ mà mẹ con bình an, bà còn làm loạn cái gì!"
Bà Diêu tức giận nói: "Tôi chỉ muốn hỏi ông, là ai đã đỡ đẻ cho Thường Nhạc?"
"Là tôi!" Một giọng nữ thẳng thắn, sành sỏi vang lên.
Họ nhìn về phía cửa, chỉ thấy Mạnh Thúy Lan không nhanh không chậm bước từ trong sân ra.
Bà ấy nhìn bà Diêu, bình thản nói: "Tôi là dì của Nhạc Bảo, còn bà là thím Diêu nhỉ, tôi từng nghe Thúy Phương nhắc đến bà."
Bà Diêu liếc nhìn bà ấy từ trên xuống dưới, ngẩng cao đầu, khiêu khích nói: "Đã hơn mười năm nhà họ Thường không có người thân đến thăm, bà là dì đến từ đâu vậy?"
Mạnh Thúy Lan không hề tức giận, chỉ lấy một nén bạc từ trong ngực ra, đi tới trước mặt bà Diêu nói: "Nhạc Bảo đột ngột chuyển dạ sinh sản, nên không kịp đi gọi bà, tôi chỉ tạm thời lâm trận, may nhờ Bồ Tát phù hộ mà mẹ con bình an! Hơn nữa, tôi nghe từ Thúy Phương rằng vì Nhạc Bảo mà bà đã từ chối một số nhà.
Thỏi bạc này là sự đền bù của chúng tôi, vẫn mong bà bỏ qua cho."