Mây đen giăng đầy trời giống như tâm tình của Lý Vụ giờ phút này.
Hắn nằm nghiêng trên một tấm gỗ sạch sẽ đặt ngay dưới mái hiên, tay cầm bầu rượu uống ừng ực mấy ngụm lớn.
Tình cảnh này đúng là hợp ý thơ.
Nhưng vừa nghĩ đến người duy nhất có thể tán thưởng các tác phẩm của hắn đã không còn bên cạnh thế là Lý Vụ chẳng còn hứng thú đối với việc ngâm thơ nữa.
Hắn nhìn chằm chằm đám mây đen trên bầu trời, càng nhìn càng cảm thấy ông trời đang cười nhạo hắn.
“Ngươi nhìn cái rắm ấy!” Lý Vụ trừng mắt mắng không trung, “Có tin lão tử xé ngươi xuống làm gối đầu không?!”
Đám mây trên trời đang bay lượn bị Lý Vụ mắng thế là nhanh chóng lẩn ất.
Ấy vậy mà Lý Vụ vẫn ngại chưa đủ mà bật dậy, nhìn không trung hùng hổ mắng tiếp: “Ngươi vỗ mông chạy thì hay rồi, có nghĩ tới người nhà lo lắng không yên không? Lão tử lại sợ bị ngươi liên lụy hả? Lão tử sợ ngươi bị cái tên lòng dạ hiểm độc chó cũng không bằng kia gặm đến xương cũng không còn ấy!”
Hắn mắng một trận, mãi đến khi trên trời không còn một đám mây mới buồn bực đẩy ngã bầu rượu trống rỗng sau đó đứng dậy.
“Lão tử mắng đến khô cả miệng mà sao ngươi còn chưa xuất hiện?” Lý Vụ bất mãn lẩm bẩm, “Nếu là ngày xưa thì ngươi đã sớm xuất hiện……”
Từ khi Lý Vụ phát hiện chỉ cần hắn thở ngắn than dài vài tiếng là có thể gối lên chân nàng và ôm một cái thế là hắn chuyên chọn lúc Thẩm Châu Hi ở gần mà mặt ủ mày ê.
Nàng vừa thấy bộ dáng này của hắn thì lập tức nói gì nghe nấy.
Biện pháp này lần nào cũng đúng.
Mãi tới mấy ngày trước quả dưa ngốc này bắt đầu bận rộn.
Không biết nàng đang làm gì.
Dù có là chuyện đại sự thì sao mà quan trọng bằng an ủi chồng mình đúng không?
Lý Vụ quay lại phòng ngủ và phát hiện không có ai.
Hắn mở cửa thư phòng thấy bên trong vẫn không có ai.
Không chỉ thế, buổi sáng rời giường hắn còn thấy đám hạ nhân bận rộn thu xếp trước sau nhưng nay bọn họ cũng biết mất.
Cả Lý phủ rộng lớn như vậy mà hình như chỉ còn lại một mình hắn.
Hắn đang muốn gân cổ lên tìm kiếm quả dưa ngốc của mình thì một tiếng trống đột ngột vang lên ở hậu viện.
Theo tiếng động kia hắn đóa là từ hoa viên.
Lý Vụ híp mắt đi ra khỏi thư phòng, trong lúc ấy hắn thuận tay cầm lấy một con dao rọc giấy trên bàn.
“Đông ——”
Tiếng trống lại vang lên, vẫn là một tiếng lẻ loi vang lên rồi lại rơi xuống yên tĩnh.
Lý Vụ giấu con dao rọc giấy trong tay áo và bước chậm rãi tới nơi phát ra tiếng trống.
Đi xong hành lang hắn bước vào hoa viên cỏ cây xanh um, núi giả san sát.
Lý phủ đời trước vẫn tên là Lý phủ, nhưng chủ nhân là Lý Hiệp.
Bất kể là phong thuỷ hay trang trí đều nhất phẩm.
Thẩm Châu Hi vào ở rồi lại chỉnh sửa cải cách lại, còn dẫn nước vào tạo hồ khiến đình viện vốn thanh u tĩnh mịch có thêm chút dịu dàng của vùng sông nước Giang Nam.
Tầm mắt Lý Vụ lướt qua khúc quanh và dừng ở bóng dáng nhàn nhạt bên trong nhà thủy tạ.
Hắn không nhịn được mà dừng bước.
“Đông ——”
Tiếng trống lại vang lên, lúc này hắn đã nghe thấy tiếng trống truyền đến từ đâu.
Trong nhà thủy tạ có mấy chục cái khay bạc cao thấp lớn nhỏ khác nhau, mỗi lần giàu múa nạm châu ngọc chạm vào thì đá quý sẽ va vào khay bạc và phát ra tiếng trống trong trẻo rền vang.
“Thịch thịch thịch ——”
Thẩm Châu Hi mặc một bộ váy lụa mỏng manh như làn mây ngũ sắc đang xoay nhẹ trên khay bạc.
Ở trong mắt Lý Vụ nàng như một gốc cây chống lại gió lạnh mà nở rộ, bông hoa theo gió lắc lư đẹp kinh người.
Vòng eo mềm mại, nhưng lại có thể khuấy đảo cơn gió.
Bỗng nhiên trong gió lạnh thổi đến có xen cả tiếng đàn phối hợp với tiếng trống không ngừng róc rách ào ạt trong không trung.
Tiếng đàn du dương ôn hòa đột ngột biến đổi, bóng dáng xoay tròn trên khay bạc giống như hòa thành một với tiếng đàn.
Trong một khắc ấy cả hai đều tăng tốc, tiếng trống dồn dập như mưa gõ lên mái hiên rào rào không ngừng.
Nụ hoa hồng phấn hé nở.
Tay áo màu đỏ bay lên giống cánh hoa trong ánh nắng chiều bao lấy tầm nhìn của Lý Vụ.
Những động tác múa phức tạp diễn ra dồn dập khiến trang sức bên hông của nàng cũng reo vang, châu ngọc lấp lánh ngũ sắc, cả người nàng ảo diệu vô cùng.
Lý Vụ chưa bao giờ nhìn thấy nàng như vậy trước đây.
Hắn đã từng xem rất nhiều điệu múa, nhưng chưa từng có một điệu múa nào có thể hấp dẫn hết ánh nhìn của hắn như bây giờ.
Không đơn thuần chỉ vì người múa là Thẩm Châu Hi mà còn vì sự chăm chú nhập tâm của nàng mang tới thưởng thức từ nội tâm khiến dáng điệu khi múa của nàng càng thêm chói mắt.
Mây đen vốn giăng đầy bầu trời nay lại thêm tiếng trống dồn dập thế là càng âm trầm hơn.
Cuối cùng oanh một tiếng, cuối chân trời vang lên một tiếng sấm rền.
Ngay sau đó, sét chói lòa cắt qua bầu trời.
Lý Vụ vội vàng đi qua chỗ Thẩm Châu Hi.
Nàng lại giống như không hề bị ảnh hưởng, từng động tác mạnh mẽ tươi đẹp vui sướng tràn trề vẫn tiếp diễn, tiếng trống cũng không hề ngừng lại.
Nàng như đang hoàn thành một điệu múa đã luyện 17 năm.
Hết sức chăm chú, không màng thế sự.
Nàng khoe kỹ năng pha trà, thiên phú về cầm kỳ thư họa trước mặt hắn nhưng nàng chưa từng nói mình có thể múa.
Càng không có chuyện nàng nói mình thích ca vũ.
Mưa rơi xuống.
Những giọt mưa nhỏ che kín trời đất và chạm lên mặt hồ dâng lên từng đợt khói sóng.
Trong mưa bụi mênh mông chỉ có một gốc hoa sen màu hồng phấn tươi đẹp bắt mắt nở rộ ngược cơn gió.
Vốn hắn tưởng rằng nàng quá mức nhập tâm nên không có chú ý tới mưa gió đang quét tới nhưng theo tiếng sấm vang lên phía chân trời thì tiết tấu của nàng cũng thay đổi.
Tiếng trống như mưa phùn, nhanh như tia chớp, bước chân của nàng dần dần dung hợp với tiếng sấm, mỗi một lần tiếng sấm vang lên thì tiếng trống cũng vang lên.
Tiếng trống hòa với tiếng sấm, tiếng đàn hòa với động tác múa.
Giờ khắc này, trong mắt Lý Vụ thì Thẩm Châu Hi và thế giới như hợp thành một.
Hắn nhìn nàng, như thể đang nhìn thế giới.
Khi thì mềm nhẹ, khi thì dữ dằn, khi thì gió thổi, lúc lại nắng chói.
Nhìn Thẩm Châu Hi hắn như có thể hiểu được tâm trạng của những công tử ăn chơi trác tang đang trầm mê hưởng lạc.
Nếu điệu múa nào cũng như thế này thì hắn cũng nguyện ý xem cả đời.
Ầm một tiếng, tia sét rạch ngang bầu trời.
Cùng một tiếng trống nặng nề xa xưa Thẩm Châu Hi cuối cùng cũng dừng động tác.
Nàng thở hồng hộc, cả người lung lay trên khay bạc suýt nữa không đứng vững.
Lý Vụ hoàn hồn, vội sải bước đi về hướng nhà thủy tạ.
Hắn chạy nhanh, nhưng lúc tới nhà thủy tạ lại chậm hơn.
Hắn chậm rãi đi đến trước mặt Thẩm Châu Hi lúc này đang thấp thỏm và phát hiện quần áo của nàng đã ướt gần hết, không biết là nước mưa hay mồ hôi nhưng chúng như những đóa bọt sóng nở rộ trên váy áo màu nhạt của nàng.
Nàng do dự một lát mới nắm góc váy hỏi: “Chàng…… có vui vẻ không?”
Lý Vụ giật mình.
“Mỗi lần ta không vui chàng đều ở bên cạnh cổ vũ, giảng giải và tìm mọi cách để dỗ ta vui vẻ……” Thẩm Châu Hi đỏ mặt ấp a ấp úng nói, “Lý Thước đi rồi, ta biết chàng rất khổ sở.
Ta cũng muốn làm gì đó giúp chàng phấn chấn tinh thần.”
Nàng dừng một chút, đôi mắt chân thành kia lặng lẽ nhìn hắn.
“Ta muốn khiến chàng vui vẻ, Lý Vụ.”
Trong cái nhìn chăm chú kia, bỗng hắn cảm thấy hổ thẹn.
Vì muốn hắn phấn chấn nên nàng phải nghĩ ngợi, không việc gì là không làm.
Mà hắn lại chỉ nghĩ tới việc tranh thủ sự đồng tình, không ngừng làm nàng lo lắng chỉ để lừa sự quan tâm và yêu thương của nàng.
“…… Ta sai rồi.”
Sau một lát trầm mặc Lý Vụ cởi áo ngoài ngoài của mình và khoác lên người nàng.
“Chàng sai cái gì?” Thẩm Châu Hi khó hiểu.
“Ta không nên để nàng lo lắng.”
Lời còn chưa dứt, Lý Vụ đã bế Thẩm Châu Hi lên, giày múa được khảm ngọc thạch phát ra ánh sáng lộng lẫy.
Mưa phùn từ đỉnh đầu rơi xuống nhưng không chạm được tới mặt nàng.
Lý Vụ lấy áo choàng che mưa cho nàng.
Còn nàng thì vươn tay che trên đầu cho hắn, nghiêm túc nỗ lực che mưa chắn gió giúp hắn.
Lý Vụ ôm Thẩm Châu Hi bước nhanh về phòng ngủ rồi cẩn thận thả nàng xuống giường.
Nước mưa làm ướt giày của nàng thế là hắn duỗi tay định cởi ra.
Thẩm Châu Hi biết hắn định làm gì nên lập tức ngăn lại, Lý Vụ cũng không vội mà kiên nhẫn dừng lại chờ tới khi tay nàng trượt khỏi vai hắn.
Hắn cởi đôi giày múa ướt đẫm của nàng và vứt sang một bên, lại cởi cả tất, sau đó hắn thấy vết bầm trên mu bàn chân của nàng và dừng lại.
“Ta không……”
Thẩm Châu Hi còn chưa nói xong Lý Vụ đã nâng bàn chân của nàng lên.
Không chỉ có mu bàn chân, ngay cả những chỗ khác cũng có vết bầm.
Lý Vụ nhìn những vết bầm tím trên chân nàng và bỗng nhiên hỏi: “Mấy ngày nay không nhìn thấy nàng ở đâu là do nàng luyện tập cái này sao?”
Thẩm Châu Hi hơi ngượng ngùng và nhẹ giọng đáp.
“…… Nàng có khóc không?” Lý Vụ hỏi.
Thẩm Châu Hi không hiểu sao nên chỉ đáp theo bản năng: “Không.”
“Nàng có hối hận không?”
Thẩm Châu Hi nhìn vào mắt hắn và nói: “…… Không hối hận.”
“Vậy nàng có hạnh phúc không?”
“Hạnh phúc.”
Lý Vụ cười nói: “Vậy là tốt rồi.”
Hắn đứng dậy đi lấy mấy chai thuốc mỡ từ trong tủ và mang theo một cái khăn sạch tới.
Sau đó hắn ngồi xổm trước mặt Thẩm Châu Hi.
Hắn lau từng ngón chân nhỏ như ngọc của nàng, cẩn thận tỉ mỉ sau đó lại bôi một lớp thuốc mỡ lên chỗ bầm tím.
Thẩm Châu Hi lặng lẽ nhìn sườn mặt chăm chú của hắn và ngây người.
Sau khi bôi thuốc xong nàng đang muốn rút chân về thì bỗng nhiên thét lên vì sợ hãi.
Lý Vụ cầm lấy đôi chân trơn bóng của nàng sau đó hôn lên mũi chân không bôi thuốc mỡ.
Mặt Thẩm Châu Hi bỗng đỏ lựng lên, đang muốn chất vấn thì Lý Vụ đã ngẩng đầu, thản nhiên nhìn thẳng vào mắt nàng.
“Ta rất vui vẻ.” Hắn nói, “Thẩm Châu Hi —— bởi vì có nàng ta mới có thể vui vẻ như thế.”
Hắn lau khô hai tay, giúp nàng tròng một đôi tất sạch lên sau đó đứng dậy đi tới thư phòng bên ngoài.
“Ta cũng có quà muốn tặng nàng.”
Thẩm Châu Hi nghi hoặc ngồi ở trên giường chờ đợi.
Chỉ lát sau Lý Vụ đã trở lại, trong tay cầm một thứ nàng chưa từng nghĩ tới.
“Đây là quà của ta.” Lý Vụ lại ngồi xổm trước mặt nàng và cầm lấy tay nàng đặt một cây sáo ngọc lên đó.
“Tặng cho nàng.”
Cây sáo ngọc lạnh băng nhưng nàng lại thấy nóng bỏng.
Thẩm Châu Hi cả kinh muốn thu tay lại nhưng Lý Vụ lại nắm chặt tay nàng không buông.
“Đây là vật ngự tứ!” Thẩm Châu Hi sốt ruột nói.
“Vậy thì sao?” Lý Vụ chẳng hề để ý nói, “Ta đã sớm nói của ta chính là của nàng —— chẳng lẽ nàng tưởng ta chỉ nói suông thôi à?”
“Đâu có giống nhau……”
“Không có gì khác nhau cả.” Thần sắc trên mặt Lý Vụ kiên định, hắn nhìn đôi mắt kinh ngạc của nàng và nói, “Ta là người không biết nói lời ngon tiếng ngọt, không giống những kẻ chó má khác có thể phong hoa tuyết nguyệt —— nhưng những điều ta từng nói với nàng thì nhất định ta sẽ làm được.
Mặc kệ là quan ấn hay cây sáo rách này, dù là thanh danh hay phú quý ——”
Lý Vụ nắm chặt tay nàng và cả cây sáo ngọc rồi nói: “Của ta chính là của nàng, trời có sập xuống cũng sẽ không thay đổi.”
Thẩm Châu Hi tin tưởng hắn.
Kỳ quái chính là một năm trước nàng còn nhiều lần nghi ngờ hắn, bất kể hắn làm gì hay hứa gì nàng cũng nghĩ theo hướng bi quan.
Nhưng hôm nay nàng lại không hề mảy may nghi ngờ một chút nào.
Lý Vụ hứa hẹn chân thành khiến nàng cảm động cực kỳ.
Thẩm Châu Hi nắm lấy tay hắn và nghiêm túc nói: “Của ta cũng là của chàng, dù trời sập xuống cũng sẽ không thay đổi.”
Đối với cẩu đáp lời có chút ngốc nghếch của nàng Lý Vụ chỉ nhếch miệng cười.
Mà nụ cười của hắn như mở ra thứ gì đó trong lòng nàng khiến nàng cũng không nhịn được cười theo.
“Sao trước kia nàng không nói nàng còn có thể múa hát?” Lý Vụ hỏi.
“Mẫu phi không thích ta tập múa…… Phó Huyền Mạc cũng nói đây là việc cả kỹ nữ.” Thẩm Châu Hi dừng một chút lại thấp thỏm nhìn hắn, “Chàng nghĩ sao?”
“Ta nghĩ —— nàng thích là được.”
Lý Vụ ngồi xuống cạnh nàng, cả người ngả ra sau tùy tiện nằm lên giường.
Hắn cầm tay nàng siết chặt nói: “Dù nàng thích đi hót phân thì lão tử cũng đi hót với nàng.
Ta không quan tâm đến ánh mắt của người khác, chỉ cần nàng vui vẻ là được.”
Lơi Lý Vụ nói lập tức xua tan bầu không khí ngượng ngùng.
Thẩm Châu Hi vừa định oán hận hắn gây mất hứng thì Lý Vụ lại nói tiếp: “Bởi vì nàng vui vẻ thì ta mới vui vẻ.
Mặc kệ người khác thấy thế nào, ta chỉ cần nàng là chính mình.
Bởi vì người khiến ta động lòng chính là nàng —— một người nỗ lực hơn bất kỳ ai để sống tốt.”
Thẩm Châu Hi ngơ ngẩn nhìn hắn, rốt cuộc không nhớ nổi những lời oán giận nữa.
“Thẩm dưa ngốc ——” Lý Vụ gọi.
“Hử?”
“Lão tử thật sự rất thích nàng.”
“……”
Mặt Thẩm Châu Hi nóng bỏng.
Sau một lúc lâu nàng mới thì thầm nhỏ như muỗi kêu: “…… Ta cũng rất thích chàng.”