Trong lúc bất giác cây hoa quế trong Lý phủ đã ra chồi non.
Thời tiết sang xuân dần ấm lên, những người nông dân bận rộn với vụ mùa dần quên đi bóng ma của lũ lụt năm trước.
Để bá tánh gặp họa có thể tìm được việc mưu sinh nên mỗi ngày Thẩm Châu Hi đều bôn ba.
Vì thế ngày nào Lý Vụ cũng phải tới phủ nha điểm danh, đưa ra phúc đáp độc đáo của hắn cho những việc lông gà vỏ tỏi.
“Được.”
“Không được.”
“Nghĩ cũng đừng nghĩ.”
“Đánh rắm à?”
“Đến cái việc nhỏ như đống phân vịt mà cũng phải tới xin chỉ thị, vậy ngươi đừng nhận bổng lộc nữa, đưa cho lão tử lãnh một thể đi.”
Trước khi làm quan Lý Vụ luôn tưởng đống giấy tờ trên bàn đám quan lại mặc quan phục trong phủ nha hay huyện nha ắt đều liên quan tới dân sinh hoặc chuyện lớn nào đó.
Nhưng chờ tới khi chính hắn cũng làm quan mới biết đa phần quan viên đều chất đống trên bàn mấy công văn kiểu có tên ăn chơi trác táng giục ngựa gây thương tích cho người khác có nên bắt hay không, rồi thân hào chiếm ruộng đất của nông dân có nên cường thế nhúng tay vào hay không.
Mấy việc linh tỉnh nhỏ nhặt này nói dễ làm cũng dễ, mà khó cũng khó.
Chính sách thực sự có thể ảnh hưởng tới dân sinh đã sớm được định ra từ lâu, nếu không có vấn đề lớn thì chẳng ai mạo hiểm thay đổi chính sách đã thực thi cả trăm năm rồi.
Mà dù có muốn thi hành một chính sách mới thì cũng cần trải qua thương nghị, có rất nhiều người nhúng tay vào, biết bao tiếng nói phản đối.
Còn rất nhiều kẻ bằng mặt nhưng không bằng lòng muốn phá hỏng chuyện.
Giải quyết xong đống ấy thì mới mong chính sách mới được thực thi.
Mỗi ngày Lý Vụ đều ngồi trong phủ nha nhíu mày giao thiệp với đám người tâm tư nhiều hơn lông vịt kia.
Hắn còn phải nỗ lực phân biệt đống giấy phế liệu kia xem chúng viết cái gì.
Cái này khiến hắn cảm thấy thời gian mỗi ngày đều trôi qua trong lãng phí.
Mặt trời mọc rồi lặn, nhưng ngẫm lại xem ngày này làm được cái gì thì —— hình như hắn chẳng làm được gì hết.
Ngoài cửa sổ có ánh mặt trời chiếu rọi khiến lòng Lý Vụ ngứa ngáy.
Không biết con chim tước nào ở bên ngoài kêu to làm hắn càng tâm phiền ý loạn: Đến chim còn có thể ở bên ngoài phơi nắng ngủ nướng, vì sao hắn chỉ có thể ngồi ở đây nhìn mấy thứ còn không bằng phân vịt này?
“Không xem nữa, không nhìn nữa! Cái khỉ gì thế này?!”
Một tờ công văn bị vo viên ném vèo một cái qua cửa sổ đập trúng người Phương Đình Chi.
“Bái kiến đại nhân.” Phương Đình Chi hành lễ, trong tay cầm một đống công văn đã sửa sang lại và chắn trước mặt Lý Vụ lúc này đang muốn trốn làm, “Đây là công văn trong ngoài nhận được mấy ngày nay, mong đại nhân sớm phê duyệt.”
“Phê cái rắm!” Lý Vụ không kiên nhẫn mắng, “Toàn là cái thứ như hạt vừng hay cứt chó, về sau việc thế này đừng đưa tới trước mặt lão tử nữa!”
“Cái khác tạm thời bỏ qua, nhưng đại nhân nên xem tờ công văn trên cùng đi đã.”
Phương Đình Chi đi về bên phải chắn đường Lý Vụ lúc này vẫn muốn luồn qua người hắn đi ra ngoài.
“Đây là cái gì?” Lý Vụ cau mày hỏi.
Phương Đình Chi chỉ dùng ánh mắt thúc giục hắn nhanh xem.
Lúc này Lý Vụ đành phải cầm tờ công văn trên cùng ra và đọc.
Hiện tại hắn cũng chưa đọc được nhanh nhẹn, nhưng hắn nhận được mấy chữ Tham Tri thế là sắc mặt vốn khó coi nay càng thêm thối.
“Lệnh thảo phạt Võ Anh tiết độ sứ ư?” Lý Vụ lộ ra nụ cười châm chọc, “Ngụy Liêu mới vừa đổ thế mà hắn đã gấp không chờ được muốn thanh lý môn hộ hả?”
Phương Đình Chi cúi đầu nói: “Lệnh thảo phạt này được gửi hết cho các tiết độ sứ khác.
Trấn Xuyên chúng ta hẳn chỉ là một trong số đó.
Theo hạ quan được biết thì Tuyên Hoài tiết độ sứ và Thư An tiết độ sứ Trần Du đã nhận được lệnh thảo phạt trước nhưng đến nay đều án binh bất động.”
Lý Vụ không hề ngạc nhiên.
Thư An tiết độ sứ Trần Du án binh bất động còn hiểu được vì lúc Thương Giang Yển sụp, 6 vạn quân tinh nhuệ ông ta mang tới đều chết cả.
Còn Tuyên Hoài tiết độ sứ Lương Sĩ Văn không hưởng ứng hẳn cũng vì ông ta đang tính toán.
Đi theo ăn thịt thì được nhưng xung phong làm đệm thịt thì không được.
Cho dù lệnh thảo phạt đã đưa ra nhưng cuộc chiến này trong chốc lát không đánh ngay được.
Đám tiết độ sứ đều đang quan sát, không muốn làm kẻ xuất kích đầu tiên.
Bởi vì đối phương không phải tàn binh của Ngụy Liêu mà là Võ Anh quân binh hùng tướng mạnh.
Lý Vụ ném tờ công văn lên đống giấy tờ Phương Đình Chi đang ôm và nói: “Trấn Xuyên chúng ta khắc phục lũ lụt, trấn an nạn dân, lấy đâu ra sức người đi đánh giặc nữa?”
“Thế đại nhân muốn phúc đáp thế nào?”
“Phúc đáp cái gì, lãng phí mực của lão tử.” Lý Vụ không kiên nhẫn nói, “Ta bận lắm, chính ngươi nhìn mà làm.”
“Thế này không ổn đâu, đại nhân vẫn nên……”
Phương Đình Chi còn muốn khuyên bảo nhưng Lý Vụ đã trực tiếp đẩy hắn ra và nhanh chóng rời khỏi phòng.
Sau khi bước ra khỏi phủ nha, Lý Vụ như con vịt vàng vất vả lắm mới thoát khỏi chuồng vịt thế là hắn lập tức bạch bạch bạch chạy về nhà mình.
Ai biết lúc hắn về nhà lại chẳng thấy vợ vịt nhà hắn đâu, thế là hắn tìm một cái ghế dài trong hậu viện và tùy tiện nằm dưới nắng xuân ấm áp híp mắt nghỉ ngơi.
Nắng xuân như một cái chăn xù lông đắp trên người, trong lúc nửa tỉnh nửa mộng hắn bỗng cảm nhận được người tới gần thế là đột nhiên trợn mắt lên.
Tay hắn túm lấy tay Thẩm Châu Hi đang cầm cái chăn mỏng định đắp lên người cho hắn khiến nàng hoảng sợ.
“Nàng về lúc nào thế?” Lý Vụ ngồi dậy hỏi.
“Vừa về thôi, ta về đổi quần áo.” Thẩm Châu Hi nói, “Hôm nay sao chàng về sớm thế?”
“Chả có việc gì làm nên Phương Đình Chi bảo ta về nhà chơi với nàng.” Lý Vụ mặt không đỏ tim không đập nhanh nói.
“Phương Đình Chi để chàng về chơi với ta ư?” Thẩm Châu Hi kinh ngạc hỏi.
“Đúng vậy!” Lý Vụ đúng lý hợp tình nói, “Hắn nói dù bận rộn thế nào cũng không được sơ sẩy người nhà.”
Phương Đình Chi không đời nào quản chuyện nhà của cấp trên, cái này Thẩm Châu Hi không tin.
Nàng hồ nghi mà nhìn Lý Vụ, nhưng tên kia lại ôm eo nàng kéo lại gần mình.
“Đã lâu chúng ta chưa cùng nhau ra cửa, nàng xem hôm nay thời tiết tốt như vậy, mau bỏ việc lại rồi chúng ta mang theo Điêu Nhi cùng đi chơi.”
“Hiện tại đúng là lúc ngày mùa, Tương Châu có nhiều chuyện như vậy, làm sao có thời gian…… Ai! Chàng kéo ta đi đâu?!”
Thẩm Châu Hi còn chưa dứt lời đã bị Lý Vụ bế lên.
Nàng kinh hoảng đánh nhẹ lên người hắn nhưng Lý Vụ chẳng hề hấn gì.
“Điêu Nhi! Đi ra ngoài chơi đi!” Lý Vụ hếch cằm lên hô to với sân bên cạnh.
“Chơi…… đại ca!”
Lý Côn cất giọng vang dội hồn hậu đáp lại sau đó là tiếng bước chân thùng thùng chạy tới cửa lớn.
“Được rồi! Đi ra ngoài chơi! Chàng thả ta xuống trước đã ——” Thẩm Châu Hi bất đắc dĩ nói.
Lý Vụ lại không chịu buông tay mà ôm nàng đi một đường tới cửa lớn rồi tự mình bế nàng vào trong xe ngựa.
Dọc theo đường đi tôi tớ thấy nhiều nên chẳng quan tâm, bọn họ vẫn hành lễ hỏi han như bình thường.
Chỉ có Thẩm Châu Hi là đỏ mặt không dám nhìn ai.
Lý Vụ nhảy lên xe ngựa một cái là Lý Côn tự giác ngồi xuống vị trí đánh xe.
“Không cần ngươi đánh xe đâu, trở về đi.” Lý Vụ vẫy tay với xa phu lúc này đang sững sờ ở một bên.
“Đi chỗ nào đây, chúng ta ấy?” Lý Côn lầm bầm lầu bầu hỏi.
Câu hắn hỏi cũng là câu Thẩm Châu Hi muốn hỏi.
“Mỗi ngày rúc trong phòng ngột ngạt, người lão tử mọc đầy rôm rồi đây này.” Lý Vụ hùng hổ nói, “Chúng ta ra khỏi thành, lên núi đi chơi đi.”
“Được! Đi đào trứng chim, đánh chuột đất, ăn cá nướng……” Lý Côn mang vẻ mặt hưng phấn mà đáp vang dội.
Sau khi xác định được điểm đến thế là Lý Côn lập tức giơ roi điều khiển chiếc xe ngựa chậm rãi khởi hành về phía cửa thành.
Lý Vụ ngả người trên giường nệm, thuận thế nằm lên đùi Thẩm Châu Hi.
“Chàng mệt lắm à?” Thẩm Châu Hi nhẹ nhàng vuốt tóc hắn và hỏi.
“Không mệt.” Lý Vụ nhìn nàng nói, “…… Nhưng ngột ngạt.”
Thẩm Châu Hi an tĩnh nhìn hắn.
Lý Vụ nhắm mắt lại lẳng lặng cảm thụ động tác ôn nhu của nàng.
“Chỉ có lúc ở bên cạnh nàng ta mới cảm thấy nhẹ nhàng hơn.”
……
Xe ngựa lắc lư một lúc mới dần dừng lại.
Lý Côn nhảy xuống xe và lập tức chạy tới dòng suối nhỏ cách đó không xa ngồi xổm xuống vốc nước lên uống.
Lý Vụ đẩy cửa xe nhảy xuống trước rồi mới đỡ Thẩm Châu Hi.
Nàng đưa mắt nhìn bốn phía chỉ thấy xanh tươi tốt um, không khí mát mẻ, khung cảnh tuyệt đẹp.
Nhưng nơi này ngoài bụi cây thì chính là đại thụ, nàng xuống xe rồi cũng không biết mình nên làm gì.
“Ngây ra đó làm gì? Lại đây tìm đồ ăn trưa mau.” Lý Vụ nói.
Thẩm Châu Hi vội vàng chạy qua hỏi: “Tìm cái gì?”
“Hiện tại nấm rất tươi, lát nữa có thể nướng ăn.” Lý Vụ vừa cúi đầu nhìn mặt đất xung quanh vừa cao giọng nói: “Điêu Nhi, nhiệm vụ bắt cá giao cho đệ đó.”
Thẩm Châu Hi vừa định hỏi không có cần câu thì sao mà bắt cá nhưng đã thấy Lý Côn vén ống quần lên nhào xuống suối và nhanh nhẹn tát một cái thế là một con cá to bằng bàn tay đã bắn lên bờ.
…… Nàng lo lắng nhiều rồi.
Thẩm Châu Hi xách váy đi theo Lý Vụ đi vào một mảnh cây rừng ẩm ướt.
Sau cơn mưa không khí trong lành, rừng rậm như được cọ rửa xanh biếc.
Chim tước đậu trên cành lá tươi tốt mà cao giọng hát vang, ngẫu nhiên sẽ có mấy con sóc lông xù chạy qua làm phiến lá rung lên sàn sạt.
Sau lập xuân nơi sơn dã đều có bảo vật trời đất ban tặng.
Lý Vụ lập tức phát hiện một bụi nấm dại thật lớn mọc bên nhau.
Hắn ngồi xổm xuống dùng tay không đào sau đó rũ sạch bùn đất rồi không chút để ý ném vào vạt áo quan chính nhị phẩm của mình.
Có điều hắn chỉ nhìn chằm chằm một chỗ và hoàn toàn bỏ qua một đám nấm tùng cách đó không xa.
“Sao chàng không hái nấm này?” Thẩm Châu Hi không nhịn được hỏi.
“Có độc.” Lý Vụ lời ít mà ý nhiều nói.
“Không phải tụi nó trông giống hệt nhau à?” Thẩm Châu Hi hiếu kỳ hỏi, “Phải làm sao mới biết nấm nào có độc hay không?”
“Đơn giản,” Lý Vụ nói, “Thứ nhất là tìm được nấm, thứ hai mở miệng, thứ ba gọi to Lý Vụ ——”
Thẩm Châu Hi sửng sốt, ngay sau đó nàng mới hoàn hồn nhận ra hắn đang đánh rắm.
“Ta nghiêm túc hỏi chàng cơ mà!” Nàng cáu.
“Ta cũng đang nghiêm túc mà.” Lý Vụ ngước mắt lên nhìn nàng và nói, “Ngoài lúc có ta thì nàng đừng có ăn nấm dại.”
Hắn tức giận cảnh cáo: “Lão tử không muốn còn trẻ đã góa vợ đâu.”
Tuy không dạy nàng phân biệt nấm nào độc hay không nhưng Lý Vụ vẫn dạy nàng phân biệt vài loại quả dại có thể ăn được.
Thẩm Châu Hi nhìn quanh khắp nơi và hứng thú bừng bừng gia nhập công việc hái lượm.
Chỉ một lát nàng đã hái được mười mấy quả cây chín vàng và ném vào vạt áo quan của Lý Vụ sau đó cảm khái: “Ta nhớ vào Đoan Ngọ năm kia chàng dẫn ta lên núi hái bội lan.”
Khi đó nàng trượt chân ngã xuống triền núi, còn gặp một khối nam thi.
Bội lan khi ấy nàng hái về được Lý Vụ làm túi thơm, cũng vì thế mà nàng hiểu lầm quan hệ của Lý Vụ và Phàn Tam Nương.
Rõ ràng chuyện này như mới xảy ra nhưng nghĩ lại hóa ra đã là chuyện năm kia.
Theo ký ức hái thuốc tết Đoan Ngọ nàng nghĩ tới cái phòng nhỏ bên bờ sông của Lý Vụ.
“Cũng không biết cái nhà tránh nóng của chúng ta có còn không……” Nàng thở dài nói.
Lũ lụt qua đi, Kim Châu bị ngập hết, căn phòng bằng trúc đơn sơ kia hẳn chẳng còn nữa.
Lý Vụ vừa muốn nói chuyện thì bỗng nhiên sắc mặt lại thay đổi và lấy chủy thủ bên hông ra quăng một cái.
Một tiếng phịch vang lên, một con thỏ màu xám trắng ngã xuống đất.
“Giữa trưa có thịt thỏ ăn rồi.” Lý Vụ đứng dậy đi qua chỗ kia thu chiến lợi phẩm.
Sau khi nhét con thỏ vào bao quần áo hai người họ lần lượt phát hiện thêm rau dại và măng non.
Lúc trở về Lý Vụ còn mắt sắc phát hiện một tổ trứng chim.
Hắn nhanh nhẹn trèo lên cây, dưới sự khuyên can của Thẩm Châu Hi hắn chỉ lấy đúng một quả cho mỗi người còn mấy quả khác hắn đều thả về tổ.
Lúc quay lại chỗ dòng suối thì trên bờ đã có 7,8 con cá to bằng tay Lý Vụ thế là hắn lập tức gọi Lý Côn lên bờ sau đó thuần thục nhóm lửa giết cá nướng.
Thẩm Châu Hi không giúp được việc này thế nên chỉ ngồi chồm hỗm bên cạnh chờ hỗ trợ xâu cá lên que.
Ai biết Lý Vụ lại đẩy nàng ra sau đó liếc trắng mắt nói: “Lão tử còn chưa chết đâu, còn phải mượn nàng làm việc chắc?”
Nói xong hắn quay đầu lại ném cả cá và cành cây cho Lý Côn: “Thất thần làm gì? Không muốn ăn cá hả?”
Lý Côn tưởng chỉ cần bắt cá là được nhàn nhã ăn cơm ai biết vẫn phải làm việc thế là hắn tủi thân đứng dậy đi xâu cá.
“Đừng chỉ xâu mỗi cá, nhớ thêm cả nấm, như thế mới thơm.” Lý Vụ còn không quên dặn dò.
“Biết rồi ——” Lý Côn không vui nên giọng kéo rõ dài.
Lửa cháy rồi, cá cũng nướng rồi, mùi thơm chậm rãi lan tỏa.
Mỡ cá theo cành cây chảy xuống thấm vào đống nấm tròn tròn, chỉ lát sau cả nấm và cá đều thơm nức.
Lý Côn nuốt nước miếng cái ực một phát.
Sau một nén nhang da cá đã vàng ươm, lúc này Lý Vụ rút một xâu cá ra, chọn con vàng nhất đưa cho Thẩm Châu Hi, rồi lại chọn con to nhất đưa cho Lý Côn.
Thẩm Châu Hi cầm lấy thổi nhẹ rồi cắn một miếng.
Da cá xốp giòn nhẹ tan trong miệng, mùi cá nồng đậm tràn đầy.
(Hãy đọc truyện này tại trang Rừng Hổ Phách) Nàng xoay ngang cành cây và chậm rãi cắn một miếng nấm dại.
Cây nấm dai dai, no đủ lại hút đầy mỡ cá.
Nó hòa quyện với thịt cá non mềm trong miệng đúng là món ngon mỹ vị trên đời.
Thẩm Châu Hi thỏa mãn đến độ không nhịn được than nhẹ một tiếng sau đó nhìn Lý Côn ở bên cạnh thì thấy hắn đã cầm lấy con cá thứ hai.
Đợi ba người ăn xong cá nướng thì con thỏ cũng vừa chín tới.
Lần này vẫn là Lý Vụ chia, Thẩm Châu Hi được bốn cái chân, Lý Côn được phân cả cái thân còn Lý Vụ thì cầm đầu thỏ lên gặm.
Thẩm Châu Hi lấy lý do ăn không nổi nữa mà phân cho hắn một cái chân.
“Ở chỗ này thì tốt rồi, tam đệ ấy……” Lý Côn bỗng nhiên nói.
Lý Vụ và Thẩm Châu Hi không nói gì nhưng trong lòng cũng nghĩ như thế.
Nếu Lý Thước ở đây thì tốt rồi.
Vậy cuộc sống của họ sẽ chẳng khác gì khi còn ở Ngư Đầu huyện.
Sau khi ăn xong thỏ nướng Lý Vụ dập lửa rồi chôn ba quả trứng chim xuống đống than.
Trong lúc chờ trứng chim chín hắn gối đầu lên chân Thẩm Châu Hi và nằm xuống đống đá cuội ấm áp, vừa nhìn Lý Côn ăn ngấu nghiến vừa chậm rãi thiếp đi.
“Ta ngủ một lát.” Lý Vụ nói.
“Được.” Thẩm Châu Hi vươn tay trái nhẹ nhàng vuốt tóc hắn.
Từng cơn gió nhẹ thổi qua, chậm rãi tụ lại ở cuối trời.
Những áng mây rải rác như những cánh hoa sen bạc nở rộ lan ra khắp không trung xanh thẳm.
Thẩm Châu Hi híp mắt nhìn biển hoa dần trôi về phía tây, tay nhẹ vuốt mái tóc đen mượt của Lý Vụ, trong lòng khẩn cầu cuộc sống bình an này có thể kéo dài vĩnh viễn.