Sau Khi Mất Nước Ta Gả Cho Kẻ Chân Đất FULL


“Ông muốn làm gì?”
Bạch lão phu nhân biết chồng mình làm việc không theo quy tắc nên không nhịn được lo lắng thay Thẩm Châu Hi.
Bạch Du Canh lại không muốn nói chuyện nhiều: “Lát nữa bà đi viết một tấm thiệp, lấy lý do hôm nay vừa gặp điện hạ một lần đã như quen biết và muốn mời nàng tới cửa làm khách.”
“Thế Lý Vụ thì sao?”
Bạch Du Canh nhăn mày, tức giận nói: “Thằng nhãi Nhung Linh kia mà ở đây thì tốt rồi.

Cái khác không nói nhưng ăn nhậu chơi bời làm người ta ngột ngạt thì không ai bằng nó.

Để nó đi tiếp họ Lý kia thì tốt.

Nhưng lúc này nó đang ở Tương Châu…… thôi không có cách nào nữa, để An Quý gọi đám thân hào Dương Châu tới làm một bàn tiệc đón tiếp hắn đi.”
“An Quý làm việc thỏa đáng, để hắn ra mặt cũng tốt.” Bạch lão phu nhân gật gật đầu, “…… Nói thế nào thì Lý Vụ cũng là tiết độ sứ một phương, ông đừng có làm quá mức.”
“Đã biết ——” Bạch Du Canh không kiên nhẫn nói, sau khi dừng một lát ông ta lại thay đổi biểu tình và ra vẻ trấn định liếc Bạch lão phu nhân và hỏi, “…… Điện hạ thích cái gì?”
“Cái gì?” Bạch lão phu nhân sửng sốt.
“Bà hàn huyên với điện hạ nửa ngày chẳng lẽ không biết điện hạ thích cái gì hả?”
Bạch lão phu nhân nghĩ nghĩ rồi nói: “Quần áo và trang điểm của điện hạ không đẹp đẽ quý giá, thái độ với nha hoàn bên cạnh cũng kiên nhẫn ôn hòa.

Ta thấy nàng không kiêu xa như lời đồn, đúng rồi —— nàng khen đồ thêu trên quần áo của ta, nói là mới lạ thú vị, trước kia chưa thấy bao giờ.”
Mới lạ thú vị?
Thế này quá đơn giản.
Bạch Du Canh chắp tay sau lưng đi ra ngoài phòng, Bạch lão phu nhân hỏi với theo sau: “Ông hỏi cái này làm gì?”
“Thuận miệng hỏi thôi,” Bạch Du Canh ra vẻ không chút để ý mà đáp.
Nhưng vừa ra khỏi cửa ông ta lập tức đi như bay tới nhà kho hậu viện.

Gã sai vặt canh kho đang ngủ gà ngủ gật thấy ông ta bỗng nhiên xuất hiện thì sợ tới độ ngã từ trên ghế mây xuống, đến nước miếng cũng không kịp lau đã vội khom người hành lễ.
Bạch Du Canh để hắn đứng dậy mở cửa nhà kho sau đó ông ta bước vào nhà kho chứa đầy tài bảo lấp lánh, ngón tay vừa vung đã chỉ mười mấy chỗ ——
“Mang cái này, cái này, cái này…… dọn hết tới cổng lớn, lát nữa lão phu nhân phái người đưa thiệp thì mang cả theo đi.”
Gã sai vặt vừa thấy ông ấy chỉ toàn là cây san hô cao năm thước, rồi châu ngọc một đống thì suýt lồi cả mắt ra ngoài.

(Hãy đọc truyện này tại trang Rừng Hổ Phách) Đến cháu đích tôn nhà họ Bạch năm ấy làm lễ vấn tóc cũng chỉ được Bạch lão gia tử tặng một tấm thiệp viết tay ghi “Ăn nhiều cơm, nói ít thôi”.

Thế mà hôm nay ông ấy vừa vung tay đã đưa hi thế trân bảo là sao vậy?!

Thiếp kia đến tột cùng là đưa tới nhà quý nhân nào thế?
……
Xe ngựa chất đầy châu báu chậm rãi ngừng trước cửa nhà họ Thẩm, một gã sai vặt mang vẻ mặt lấy lòng cẩn thận khuân vác đống lễ vật kia xuống và giúp hạ nhân của Thẩm trạch nâng vào trong viện.
Lúc này Lý Vụ đang chắp tay bước nhàn nhã từ Bạch gia về Thẩm gia coi như tiêu cơm.

Ai biết vừa vào sân hắn đã bị hồng quang trong đó lóe mù mắt.
“Đây là đồ từ chỗ nào thế?” Hai mắt hắn tỏa sáng, chân bước nhanh tới trước mặt cây san hô kia và dạo một vòng.
“Là lễ Bạch gia đưa tới, còn có một tấm thiếp mời.” Thẩm Châu Hi cầm tấm thiếp mời do chính tay Bạch lão phu nhân viết và nói, “Bạch gia mời ta ngày mai tới phủ làm khách.”
“Khéo thế.” Lý Vụ sờ sờ cằm, “Ngày mai cữu bá cũng tổ chức tiệc và mời ta tham dự.

Bạch thị này đang muốn chia mà trị đây.”
“Ta biết chàng nghiêm túc học tập binh thư nhưng thành ngữ ấy không dùng được trong trường hợp này.” Thẩm Châu Hi nói, “Nói không chừng cữu bá muốn tổ chức tiệc đón gió tẩy trần cho chàng, khách mời đều là nam tử nên ta không tiện tham dự.

Có lẽ vì thế bà ngoại mới mời ta tới cửa để hàn huyên cho đỡ nhàm chán.”
“Nàng nhìn ai cũng nghĩ người ta tốt.” Lý Vụ không chút do dự nói, “Ông ngoại nàng chính là kẻ gian tà —— hôm nay ông ấy giết ít nhất mười con vịt để chiêu đãi ta, Bạch gia kia chỗ nào cũng có sát khí.

May mắn ta nhạy bén mới có thể nguyên vẹn mà đi ra khỏi Bạch gia đó.”
Thẩm Châu Hi bị hắn chọc cười và nhịn không được vỗ nhẹ ngực hắn trách: “Sao chàng lại nói ông ngoại như thế?”
“Lão tử nói thật, chả có lời nào là dối trá.” Lý Vụ cầm lấy tay nàng ra vẻ thâm trầm nói, “Bởi vì ta quá thành thật nên mấy năm nay không biết đã chịu bao nhiêu khổ.”
“Chàng mà thành thật?” Thẩm Châu Hi bật cười, “Ta chưa thấy người nào gian giảo như chàng.”
“Vậy lúc nàng tới cửa vấn an Bạch lão đầu thì mở to mắt ra mà nhìn nhé,” Lý Vụ nói, “Nàng sẽ không thất vọng đâu.”
Thẩm Châu Hi không nhịn được càng thêm tò mò với người ông mình mới gặp một lần.
“Đây đều là Bạch gia đưa tới sao?” Lý Vụ nhìn lướt qua các loại châu ngọc rực rỡ muôn màu ở trong viện.

Có cái đẹp đẽ, có cái hữu dụng nhưng điểm chung là đều hiếm có.
Mà hiếm có thường có nghĩa là quý giá.
Ví dụ như cây san hô trước mặt này.

Chỉ một cây san hô cao hai thước đã là cực phẩm, thế mà Bạch gia tùy tiện lấy ra tay một cây san hô đỏ cao những 5 thước, bên trên còn khảm đá quý màu tím.

Vừa nhìn đã thấy nó như cái cây đỏ ối nở đầy những đóa hoa màu tím.
Đừng nói ngoài cung, ngay cả Thẩm Châu Hi cũng yêu thích không buông tay thì chứng tỏ trong cung cũng chưa chắc đã có thứ quý giá được nhường này.
“Ngày mai cữu bá mở tiệc ở Xuân Phong Lâu.” Lý Vụ nói.

Xuân Phong Lâu ư?
Thẩm Châu Hi vừa định hỏi đó là chỗ nào thì đã thấy ánh mắt ái muội của Lý Vụ thế là nàng lập tức hiểu rõ.

Tuy nói nam tử trên thế gian ra vào giáo phường và thanh lâu là chuyện thường nhưng Thẩm Châu Hi vẫn thấy khó chịu.
Nàng không nói một câu là muốn làm bộ không để ý.
“Lúc ta đến đó sẽ không ăn không uống gì hết.” Lý Vụ nói, “Ngày mai lão tử ăn uống no đủ rồi mới tới, để xem đến tột cùng là ma cao một thước hay đạo cao một trượng!”
Hắn nhéo nhéo tay nàng và nói: “Nàng yên tâm đi, ta sẽ tuyệt đối không để đám gà rừng vịt hoang kia có cơ hội làm bẩn trong sạch của ta!”
Thẩm Châu Hi bị lời hứa hẹn của hắn chọc cho không nhịn được cười.

Bất an trong lòng nàng cũng tan theo mây khói, nàng vừa muốn thể hiện sự tin tưởng của mình thì đã thấy Lý Vụ nói đầy thâm ý: “Để tránh kẻ khác làm bẩn trong sạch của ta, không bằng đêm nay nàng làm bẩn trước đi?”
Thẩm Châu Hi lập tức đỏ mặt liếc nhìn hạ nhân ở bên cạnh theo bản năng.

Đám gã sai vặt và nha hoàn không hẹn mà cùng dời tầm mắt, kẻ thì nhìn trời người thì nhìn đất.

Từng khuôn mặt vô tội kia đều như đang nói: “Các ngươi tiếp tục đi, ta chẳng nghe thấy gì hết.”
“…… Đừng nói hươu nói vượn.” Thẩm Châu Hi dùng giọng như muỗi kêu để mắng hắn sau đó dặn đám hạ nhân cất gọn đống quà của Bạch gia.
May mắn là lúc nàng từ Tương Châu tới đây đã nghĩ tới chuyện mang theo rất nhiều đặc sản của khu vực Trấn Xuyên.

Tuy giá trị không thể so được với quà của Bạch gia nhưng cũng coi như tâm ý của nàng.

Nàng nhìn đám hạ nhân đóng gói quà đáp lễ đưa tới Bạch gia rồi mới về biệt viện.
Lý Vụ đang cong chân nằm trên giường, không biết nghĩ cái gì mà ngây ra nhìn đỉnh đầu.

Thẩm Châu Hi cũng không để ý tới hắn mà ngồi trước bàn trang điểm gỡ trâm hoa xuống và chải tóc.
Ai biết lúc này Lý Vụ bỗng gọi: “Thẩm dưa ngốc ——”
“Ừ?”
“Ta sẽ nỗ lực để Bạch gia chấp nhận ta.” Hắn chậm rãi nói, mỗi một chữ đều mang theo nghiêm túc sau khi đã suy nghĩ cặn kẽ, “Sau đó ta muốn tổ chức một hôn lễ long trọng cho nàng dưới sự chứng kiến của Bạch gia.”
Thẩm Châu Hi rũ mắt, hàng mi dài không giấu được khuôn mặt đỏ bừng.
“…… Được.” Nàng nhỏ giọng nói.
……
Ở Kiến Châu cách đó ngàn dặm lúc này gió xuân thổi qua đại địa.


Lý ra hiện tại nên là lúc xuân về hoa nở nhưng trong một rừng trúc ở vùng ngoại ô không khí lại lặng ngắt như tờ.
Dương Liễu lê cả người là máu về phía trước, phía sau nàng ta có hai thị vệ cường tráng đẩy.

Tới trước một tòa nhà xanh mướt thì nàng ta bị một thị vệ phía sau đá vào chân bắt quỳ xuống.

Xiềng xích nặng nề khóa lên đôi tay gầy yếu của nàng ta, mười đầu ngón tay tinh tế dùng để đánh đàn vẽ tranh nay đã biến dạng, khớp xương gồ lên dính đầy vết máu.
Yến Hồi đứng cạnh một cái bàn, vì tâm tình phức tạp nên không dám nhìn thẳng đồng liêu cũ của mình.
…… Sớm biết như thế thì lúc trước hà tất phải làm vậy? Lúc công tử mở một con mắt nhắm một con mắt chịu đựng nàng ta thì nàng ta cũng nên biết đây không phải công tử nể tình nghĩa mà chỉ bởi vì nàng ta còn tác dụng.

Nhưng dù có tác dụng cũng không phải không thể thay thế.
Có lẽ trong lòng công tử có người không thể thay thế, nhưng người đó hiển nhiên không phải Dương Liễu.
Thị vệ áp giải Dương Liễu tới sau đó lặng yên lui ra.

Lúc này Dương Liễu mới ngước đôi mắt mông lung đẫm lệ lên, bi thương mà nhìn cái người đang ngồi trong đình nhưng trước sau không hề liếc nàng ta một cái nào.
Một cơn gió nhẹ thổi qua, lá trúc rào rạt rung lên, cái lạnh thấu xương của tháng ba phủ lên không khí.
“Công tử……” Giọng Dương Liễu khàn khàn rách nát, mỗi chữ đều như phát ra từ một cái dây thanh bị nứt nẻ.
Lời nàng ta phá tan yên lặng trong rừng trúc, người trong đình cũng hơi nhíu mày.
Nước sôi rồi.
Trên bếp lò nhỏ có tiếng nước sôi ùng ục, Yến Hồi lặng lẽ quay sang một bên nhưng người bên cạnh lại thờ ơ thế nên hắn cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn nước tiếp tục sôi.
Trên cái bàn làm bằng trúc xanh biếc có một bức tranh sơn đen, phần đế có khắc dòng chữ mạ vàng ghi “Minh Nguyệt”.

Một bàn tay thon gầy nhẹ nhàng vuốt ve những nét chữ trên đó rồi cầm lấy bát phiến ở bên cạnh.
Tay áo nhẹ như sương trải trên chiếu trúc, giống như sương sớm còn sót lại của trời mùa đông để lộ màu chiếu trúc ảm đạm bên dưới.
“Dương Liễu, ta vốn không muốn như thế.” Phó Huyền Mạc ngước đôi mắt bình tĩnh lên và lẳng lặng nhìn nữ tử đang quỳ gối phía dưới.
“Là Dương Liễu sai rồi……”
Dương Liễu trào nước mắt, nàng ta lê cổ chân bị xiềng xích to nặng mài đến máu tươi đầm đìa mà dịch về trước hai bước.

Trên con đường mòn lát đá xanh lập tức có vệt máu loang lổ.
“Mong công tử tha thứ cho Dương Liễu một lần.

Dương Liễu sẽ không bao giờ dám tự chủ trương khiến công tử tức giận nữa……”
“Ngươi thật sự biết sai rồi sao?” Phó Huyền Mạc nhẹ giọng hỏi.
“Thật sự, Dương Liễu cũng không dám nữa…… Về sau công tử bảo Dương Liễu làm gì thì tiểu nhân sẽ làm cái đó, tuyệt đối không dám lừa trên gạt dưới tự quyết định!”
“Nếu như thế —— ngươi có thể lấy cho ta một thứ không?”
Phó Huyền Mạc chậm rãi mở nắp cái ấm trên bếp, hơi nước màu trắng bốc lên nghi ngút và dần tan trong không khí.
“Công tử muốn cái gì? Bất kể và cái gì Dương Liễu cũng sẽ lấy cho ngài!” Dương Liễu kích động đến độ giọng cũng biến dạng, nó vốn nghẹn nghào nay càng thêm khô nứt.
Phó Huyền Mạc nói: “Bát phiến của ta.”

Dương Liễu sửng sốt.
Bát phiến kia Phó Huyền Mạc đang cầm trong tay nhưng nàng ta lại trơ mắt nhìn hắn ném nó vào trong nước sôi.
“Ngươi có thể đưa cho ta không?” Phó Huyền Mạc hỏi.
Dương Liễu cắn chặt răng và lảo đảo đứng lên, hai chân trần dính máu bước tới đâu là để lại dấu máu tới đó.

Nàng ta chậm rãi bước vào trong đình sau đó nhìn nước sôi trong nồi, lại nhìn Phó Huyền Mạc và thò tay trái vào nồi nước.
Tiếng nước sôi chợt to hơn, theo tay trái của Dương Liễu cố sức sờ soạng, một mùi khó ngửi bay ra từ trong nồi.
Nói dài cũng không dài lắm mà bảo ngắn cũng không ngắn lắm, rốt cuộc nàng ta cũng lấy được bát phiến kia.

Nửa cánh tay nhúng vào nước sôi đã đỏ bừng, mặt nàng ta thì trắng bệch, mồ hôi to như hạt đậu rơi xuống.
Nàng ta quỳ xuống, bát phiến rơi khỏi bàn tay trái vô lực của nàng ta và ngã trên đất.
“Bát, bát phiến…… Dương Liễu đã lấy được rồi……” Nàng ta run giọng nói.
Phó Huyền Mạc nhìn nàng ta và nhẹ giọng nói, “Ngươi đã nguyện ý lấy nó từ trong nước sôi vậy tại sao không nguyện ý nói sự thật ra?”
“Dương Liễu đã nói hết rồi!” Dương Liễu khóc lóc, “Dương Liễu đã nói rồi mà!”
“Không…… Ngươi vẫn còn chuyện gạt ta.”
Phó Huyền Mạc nhìn vào mắt nàng ta và không hề dao động.
“Là chuyện gì…… mà khiến ngươi không tiếc trả giá đắt cũng không muốn nói ra chứ?” Phó Huyền Mạc hỏi, “Ta quả thực hơi tò mò đó.”
“Công tử, ngài tin tưởng ta……” Dương Liễu lã chã khóc, “Những chuyện làm sai Dương Liễu đều đã khai hết.

Ta thật sự cũng biết mình sai rồi, công tử…… công tử…… Cầu ngài nể tình Dương Liễu từng vì ngài vượt lửa qua sông mà tin tưởng ta một lần……”
“Mặt của ngươi……”
Ánh mắt Phó Huyền Mạc nhìn khuôn mặt nàng ta, trong mắt hắn hiện lên chút tiếc nuối khiến Dương Liễu cảm giác được sợ hãi thấm vào xương cốt.
“Đáng tiếc.” Hắn nói.
Dương Liễu hét lên một tiếng, bởi vì Yến Hồi đã bước tới túm lấy búi tóc của nàng ta và kéo nàng ta tới bên cạnh nồi nước đang sôi.

Hơi nóng bốc lên, thống khổ trên tay trái lúc nãy hiện tại lan trong lòng, da mặt nàng ta cũng theo đó bỏng cháy đau đớn.

Nàng ta vốn tưởng khổ hình mấy ngày này đã là cực hạn sợ hãi và thống khổ, nhưng không ngờ còn có nỗi sợ và thống khổ lớn hơn đang chờ mình.
“Ta nói —— ta nói!” Dương Liễu như hỏng mất, nước mắt và nước mũi giàn giụa lúc nàng ta hét lớn.
Yến Hồi buông lỏng tay thế là nàng ta có thể giãy giụa rời xa bếp lò nóng bỏng.
Phó Huyền Mạc không nói gì mà chỉ dùng ánh mắt lạnh băng lẳng lặng chờ đợi nàng ta tự khai.
Dương Liễu biết một khi nói ra những lời này thì nàng ta sẽ chẳng sống được nữa.

Nhưng so với cái chết nàng ta càng sợ ấn tượng cuối cùng của mình trong lòng hắn là một gương mặt xấu xí vặn vẹo.
Nàng ta hé miệng, phát ra tiếng khóc bất lực và tuyệt vọng.
“Việt Quốc công chúa…… còn sống……”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận