Sau Khi Mất Nước Ta Gả Cho Kẻ Chân Đất FULL


Ánh mặt trời đỏ lửa dần bò ra khỏi sơn cốc, ánh sáng như hạt vàng nhuộm rừng cây xanh tốt thành một màu sáng rực.
Thẩm Châu Hi đứng trước cửa miếu Quan Công đổ nát nôn nóng nhìn cuối con đường núi không có bóng ai.
“Phu nhân, ngài đi vào nghỉ ngơi một lát đi.” Thị Nương lo lắng nói.
“Không được.” Thẩm Châu Hi hạ quyết tâm, “Tiếng vang phía trước quá quỷ dị, chưa biết chừng trên đường đã xảy ra việc gì…… Ta phải qua xem.”
“Phu nhân!” Thị Nương sốt ruột nói, “Ngài phái vài người đi qua xem là được, sao bản thân ngài có thể lăn lộn như thế chứ? Chẳng lẽ ngài đã quên bản thân mình hiện tại đang mang thai sao?”
Thẩm Châu Hi không muốn chờ nữa vì thế nàng gọi phó tướng thân tín của Lý Vụ tới để hắn triệu tập người đi phía trước xem Lý Vụ sao rồi.
Đang lúc tướng sĩ chuẩn bị xuất phát thì một bóng dáng chật vật nghiêng ngả lảo đảo chạy tới.

Thẩm Châu Hi vừa thấy rõ bộ dạng của hắn thì lập tức chấn động: “Biểu ca!”
Nàng ngăn tướng sĩ vừa định rút vũ khí sau đó bước nhanh tới trước mặt Bạch Nhung Linh, khiếp sợ nhìn bộ dạng chật vật của hắn và hỏi: “Ngươi làm sao vậy? Không phải ngươi đang ở Tương Dương sao?”
“Nói ra thì rất dài, không có thời gian nữa đâu —— mau cùng ta về Dương Châu đi!” Bạch Nhung Linh mang vẻ mặt nôn nóng, tay phải nắm chặt lấy tay trái bị thương lúc này vẫn chưa ngừng chảy máu.
“Cùng ngươi về Dương Châu ư?” Ánh mắt Thẩm Châu Hi nhìn phía sau hắn và hỏi, “Vậy Lý Vụ đâu?”
“Là Lý Vụ dặn dò đó! Hắn muốn ta lập tức đưa ngài cùng về Dương Châu —— không có thời gian nữa đâu, đi mau!” Bạch Nhung Linh dùng bả vai huých nàng, chẳng lo phân trần mà đẩy nàng về phía xe ngựa.
Thẩm Châu Hi mơ màng hồ đồ đi tới chỗ xe ngựa, ánh mắt vẫn không ngừng nhìn về phía con đường núi bên ngoài cửa sổ giống như ngay sau đó Lý Vụ sẽ giục ngựa xuất hiện và cùng nàng lên đường vậy.
“Lý Vụ ở đâu?” Thẩm Châu Hi nói, “Ít nhất cũng nên để lại 300 tướng sĩ này cho hắn……”
“Để lại cái rắm!” Bạch Nhung Linh lập tức đánh gãy lời nàng, “Chính ngài nghĩ lại xem là hắn cần bảo hộ hay ngài cần bảo hộ! Ngài để 300 người này lại cho hắn còn bản thân tay không đi Dương Châu, vậy dù hắn chết ——”
Hắn đột nhiên ngừng lại, dưới ánh mắt hoài nghi của Thẩm Châu Hi hắn lập tức chuyển thái độ nói: “…… Dù hắn xé rách lông vịt của mình thì cũng không chấp nhận.”
Thẩm Châu Hi lại nhìn ra cái gì đó từ thái độ của đối phương, biểu tình của nàng trở nên khác thường, cứ thế yên lặng nhìn Bạch Nhung Linh hỏi: “…… Lý Vụ đã xảy ra chuyện sao?”
“Không xảy ra việc gì! Hắn thì có thể xảy ra chuyện gì……” Bạch Nhung Linh nhẹ nhàng bâng quơ nói.
“Nếu ngươi không nói cho ta rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thì ta sẽ không cùng ngươi về Dương Châu.” Thẩm Châu Hi nói.
Bạch Nhung Linh cứng lại, sau đó tức giận nói: “Sao ngài lại ——”
“Hắn là chồng ta, là cha của con ta.” Thẩm Châu Hi xoa bụng nhỏ của mình sau đó kiên quyết nhìn hắn, “Nếu không có lý do thuyết phục thì ta sẽ không cùng ngươi về Dương Châu.”
Bạch Nhung Linh theo bản năng hỏi: “Con? Không thể nào ——”
Hắn chỉ nói một nửa bỗng nhiên có một ý nghĩ bùng lên trong đầu, Bạch Nhung Linh cứ thế nuốt xuống nửa câu sau và chuyển đề tài: “Một khi đã như vậy ngài càng phải cùng ta về Dương Châu! Ngài lớn bụng rồi còn muốn mạo hiểm trên đường, nếu có gì bất trắc thì ngài sẽ ăn nói thế nào với Lý Vụ đây?!”
Lời Bạch Nhung Linh nói làm khí thế của Thẩm Châu Hi lập tức yếu hơn.

Nàng trầm mặc một lát sau đó mới nhìn hắn và nói: “Ta sẽ cùng ngươi về Dương Châu, nhưng ngươi phải nói với ta Lý Vụ đã xảy ra chuyện gì và vì sao người lại có mặt ở nơi này?”
“Ta có thể nói với ngài nhưng ngài phải để đoàn xe khởi hành đã.” Bạch Nhung Linh nói.
Thẩm Châu Hi do dự.
“Cho dù hiện tại ngài đi về phía trước thì cũng không tìm được Lý Vụ đâu! Ta là vì tốt cho ngài và Lý Vụ mới đề nghị quay lại Dương Châu! Ta tuyệt đối không muốn hại ngài! Ta có thể dùng danh nghĩa cha ta mà thề, nếu ta nói dối nửa câu thì nửa đời sau cha ta không thể giao hợp được!”
Lời thề này đủ nặng nhưng đúng là có chút nói không nên lời.
Cuối cùng Thẩm Châu Hi cũng để đoàn xe lên đường dưới sự thúc giục của Bạch Nhung Linh.

Cả đoàn người quay lại con đường tới Dương Châu.
Trên xe ngựa xóc nảy Thị Nương tự giác ngồi bên ngoài, Thẩm Châu Hi thì tìm băng gạc và nước trong rửa sạch vết thương trên tay và băng bó cho Bạch Nhung Linh.

Đó là một vết thương lớn chừng một tấc, gần như xuyên qua toàn bộ tay hắn, máu nhuộm đỏ cả chậu nước.

Điều đáng mừng duy nhất chính là vết thương vừa lúc tránh được gân mạch nếu không tay trái của Bạch Nhung Linh coi như phế rồi.
“Ngươi làm sao vậy?” Nàng nhíu mày hỏi.
“Không biết!” Bạch Nhung Linh tức giận nói, “Đầu óc ta nóng lên thế là thành như vậy! Ai con mẹ nó biết ta có trúng cổ hay không!”
Đến loại công tử ca học đòi văn vẻ như Bạch Nhung Linh cũng buột miệng học Lý Vụ chửi bậy thì chứng tỏ lực ảnh hưởng của tên rắm thối kia đúng là không tầm thường.
“Ngươi nói đi, đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì?” Thẩm Châu Hi hỏi.
Nàng cầm lấy một cái khăn mặt đã vắt khô và tinh tế lau cát bụi, đất đá trên miệng vết thương cho hắn.

Bạch Nhung Linh rúc vào một góc, bộ dạng nhe răng trợn mắt giống như đang bị ném vào chảo dầu.

Nếu không phải Thẩm Châu Hi túm chặt lấy cổ tay trái của hắn thì cái tay này hẳn đã vuột khỏi tay nàng mấy lần rồi.
“Đừng nhúc nhích!” Nàng nhấn mạnh lần nữa.
Uy nghiêm của công chúa còn sót lại khiến Bạch Nhung Linh dừng vặn vẹo vì đau.

Hắn ép bản thân không nhúc nhích, trên khuôn mặt dữ tợn tràn ngập thống khổ.
Đây không phải lần đầu tiên Thẩm Châu Hi thấy trường hợp này.

Nàng thuần thục dùng khăn lau cát sỏi trên miệng vết thương sau đó lại dùng kim lấy ra đống cát sổi lẫn trong đó.
“…… Ngài không sợ sao?” Bạch Nhung Linh hé mắt nhìn nàng, trên mặt là biểu tình không thể tin được.
“Cái này thì tính là cái gì.” Thẩm Châu Hi nói, “Nếu ngươi đã thấy đám dân chạy nạn vọt tới Tương Dương sau khi Thương Giang Yển đổ ……”
Ngân châm đâm vào thịt, chuẩn xác lại quyết đoán lấy ra một mảnh đá vụn.

Thẩm Châu Hi vẫn mặt không đổi sắc nói: “Thì ngươi sẽ biết…… đổ máu chẳng đáng nói.”
Bạch Nhung Linh trầm mặc nhìn nàng, thần sắc phức tạp giống như mới quen nàng ngày đầu tiên.
Thẩm Châu Hi dùng băng gạc quấn chặt lên miệng vết thương cho hắn sau đó thắt nút và nhẹ nhàng thở ra.

Nàng nhìn thẳng đôi mắt hắn và hỏi: “Nói đi, đã xảy ra chuyện gì?”
Bạch Nhung Linh do dự một lát mới nói: “…… Về Dương Châu rồi nói.”
Thẩm Châu Hi lập tức trầm mặt.
“Ta nói! Ta nói!” Bạch Nhung Linh kêu lên, “Ta từ Tương Dương chạy tới đây! Các ngươi đúng là không nghĩa khí, cứ thế ném ta lại! Mụ Mẫu Dạ Xoa kia mỗi ngày chảy nước miếng với bản công tử, bên cạnh còn có tên họ Ngưu cả ngày châm ngòi thổi gió nói Mẫu Dạ Xoa kia sớm muộn gì cũng ăn ta —— vậy ngươi nói xem ta có ở đó được nữa không?!”
Thẩm Châu Hi sửng sốt hỏi: “Thế Lý Vụ đâu?”
“Không phải ta đang nói sao?!” Bạch Nhung Linh nhanh chóng xoay chuyển ý nghĩ trong đầu, “Ta từ Tương Dương chạy tới Dương Châu, lúc đi qua Thọ Châu thì gặp phải một đám giặc cướp.

Bọn chúng thấy ta béo tốt nên giam ta lại muốn đòi Bạch gia tiền chuộc.

Nếu ta ngoan ngoãn để bọn chúng cướp tiền của nhà mình thì tên tuổi Bạch tiểu gia của ta đặt ở chỗ nào? Vì thế ta nhân lúc đêm tối thành công trốn ra khỏi sơn trại và gặp được Lý Vụ ở chân núi —— đám sơn tặc kia thấy thế thì chặt một cây đại thụ ngăn hắn lại!”
“Sau đó thì sao?” Thẩm Châu Hi hỏi.
“Sau đó —— sau đó Lý Vụ đánh nhau với đám sơn tặc, trong lúc ấy ta cũng bị thương ở tay.” Mắt Bạch Nhung Linh xoay tròn mấy lần, giọng cũng nhanh hơn, “Lý Vụ lên núi diệt phỉ nên để ta mang ngài về Dương Châu trước.

Nơi này quá nguy hiểm, chờ hắn tiêu diệt giặc cướp xong tự nhiên sẽ tới Dương Châu đón ngài.”
“Hắn diệt phỉ thì cứ diệt phỉ, tại sao lại muốn ta về Dương Châu?” Thẩm Châu Hi hồ nghi hỏi, “Dù muốn ta về thì cũng nên đi Tương Dương chứ?”
“Không thể về Tương Dương!” Bạch Nhung Linh không chút nghĩ ngợi đã hét lên.
“Vì sao?”
“Ta…… sao ta biết được hắn nghĩ cái gì, dù sao hắn để ngài về Dương Châu với ta.

Chờ an toàn rồi hắn sẽ tới đón ngài.” Bạch Nhung Linh dùng cái tay phải lành lặn đào đào trong ngực áo và lấy ra một túi tiền nói, “Đây là hắn để ta đưa cho ngài, hiện tại ngài tin ta chưa?”
Túi tiền đúng là của Lý Vụ, Thẩm Châu Hi nhớ rõ rành mạch tên rắm thối kia khâu từng đường kim mũi chỉ rồi đeo trên người sau đó cả ngày khoác lác rằng đây là nàng khâu cho hắn.
Bạch Nhung Linh có thể lấy được túi tiền này thì đúng là đã gặp Lý Vụ.

Nhưng vì sao Lý Vụ lại muốn nàng về Dương Châu?
Sự tình có vẻ hợp lý nhưng quả thực không giống tác phong của Lý Vụ.

Thẩm Châu Hi có thể nhận thấy chút cổ quái trong này: Bạch Nhung Linh tất có việc đang giấu nàng.
Nhưng hắn đã dùng hạnh phúc nửa đời sau của cữu cữu để thề…… nếu hiện tại nàng trở về tìm thì cũng chẳng tìm được Lý Vụ.
“Nếu ngươi còn bị thương…… vậy Lý Vụ có khỏe không?” Thẩm Châu Hi cầm túi tiền và hỏi.
Bạch Nhung Linh dừng một chút mới cao giọng nói: “Người tốt không sống lâu nhưng tai họa thì sống ngàn năm —— ngài cứ yên tâm đi, hắn chắc chắn sẽ sống lâu hơn ta!”
“Ngươi lại trả lời một câu hỏi của ta…… Không được nói dối.” Thẩm Châu Hi nói.
“Ngài hỏi đi.”
“Nếu ta ở lại có phải không giúp được Lý Vụ, ngược lại còn mang thêm phiền toái cho hắn không?”
“…… Hắn không nhất định gặp phiền toái, nhưng ngài ở lại chẳng có chỗ tốt gì.

Ngài và 300 tướng sĩ này…… không giúp được hắn.” Bạch Nhung Linh nửa che nửa lộ mà nói, “Chuyện này chỉ có thể xem ý trời.

Hiện tại chỉ có Dương Châu Bạch thị là có thể bảo vệ ngài một chút.

Mà ngài cần bảo vệ mình cho tốt thì Lý Vụ mới có thể yên tâm làm việc khác.”
Bạch Nhung Linh nói nhiều như vậy nhưng chỉ có một câu cuối cùng là thuyết phục được Thẩm Châu Hi.

Nếu nàng ở lại cũng chẳng giúp được gì, thậm chí có khả năng trở thành gánh nặng cho Lý Vụ khiến hắn gặp bất lợi thì thà nàng lui lại, an phận đón nhận bảo vệ của người khác.
Nàng không nhiều lời nữa mà trầm mặc ngồi trong xe ngựa nhìn cảnh vật bên ngoài cửa sổ.
Bạch Nhung Linh nhìn thần sắc của nàng và thử hỏi: “Vừa rồi ngài mới nói ngài…… có thai ư? Đã khám đại phu chưa?”
“Mời rồi ——” Thẩm Châu Hi chần chờ một chút mới nói, “Nhưng vì một vài lý do nên chưa khám được.”
Bạch Nhung Linh nhẹ thở ra: “Chẳng trách ——”
“Chẳng trách cái gì?” Thẩm Châu Hi khó hiểu hỏi.
“Ngài nghe lầm rồi, ta nói là tốt quá!” Bạch Nhung Linh nói, “Sau khi về Dương Châu ta sẽ cho mời đại phu tốt nhất nơi ấy tới bắt mạch cho ngài.

Ngài yên tâm, nhất định ngài sẽ được hầu hạ đến trắng trẻo mập mạp! Đúng rồi, túi thơm ta đưa cho ngài đâu? Ngài còn mang trên người không?”
“Ta đặt dưới gối, mỗi đêm đi ngủ ta đều dùng —— ngươi muốn xem sao?”
“Không cần, không cần.

Như vậy rất tốt, ngài cứ đặt dưới gối đi.”
Đối thoại kết thúc, Thẩm Châu Hi vẫn đang lo lắng cho Lý Vụ nên tâm sự nặng nề nhìn ngoài cửa sổ.

Bạch Nhung Linh cũng không tốt hơn bao nhiêu, lo âu trong lòng hắn chỉ nhiều hơn nàng chứ không ít.

Bàn tay truyền đến đau đớn làm hắn nhe răng trợn mắt, lòng như đứng đống lửa, như ngồi đống than.
Phó Huyền Mạc đưa chủy thủ cho hắn nhưng cuối cùng hắn lại đâm vào chính mu bàn tay mình.

Một câu “Có chạy cũng phải mang theo ngươi mới chạy chứ?” của Lý Vụ khiến đầu óc hắn nóng lên.

Hắn mạo hiểm khả năng bị Phó Huyền Mạc phát hiện mà đâm chính mình.

(Ebook tạo bởi EbookTruyen.Net) Lý Vụ cứu hắn một mạng thì hắn cũng phải trả lại, nhưng hắn cũng chỉ có thể làm được thế thôi.
Lý Vụ rơi xuống vực sâu vạn trượng, cửu tử vô sinh.

Lúc sau Kiến Châu có biến nên Phó Huyền Mạc lựa chọn hành quân gấp về đó.

Trước khi đi tên kia lệnh cho hắn đưa Việt Quốc công chúa lông tóc không tổn hao gì về Dương Châu.
“…… Nếu công chúa biết chân tướng thì chỉ thương tâm một lúc, nhưng những kẻ khiến nàng thương tâm như các ngươi thì không chỉ rơi lệ là xong đâu.”
Câu nói đầy thâm ý của Phó Huyền Mạc lại vang lên bên tai, Bạch Nhung Linh nhớ biểu tình u ám của hắn giấu trong mưa lạnh thì không nhịn được run lên.
Cha!
Ông nội!
Sao lúc này bọn họ không ở bên cạnh hắn!
Hắn có thể làm gì đây? Hắn cũng thực bất đắc dĩ mà!
Tiết độ sứ và Tham Tri đánh nhau, một kẻ không quan không chức như hắn thì liên quan cái rắm gì? Giàu có chẳng lẽ cũng là tội sao?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui