“Giá!”
“Giá!”
Trên con đường núi hẹp nhỏ uốn lượn hai con ngựa đang phóng nhanh.
Thẩm Châu Hi cố nén sợ hãi mà kẹp chặt bụng con ngựa đang cưỡi, nửa người trên kề sát lưng ngựa cho đỡ xóc nảy.
Bên cạnh là Bạch Nhung Linh thân hình gầy ốm, gương mặt tái nhợt.
Ánh nắng gắt trút xuống người bọn họ như bùa đòi mạng, không để bọn họ da tróc thịt bong thì không chịu buông tha.
Nó dính vào làn da, xuyên qua máu thịt khiến lòng hai người nóng bỏng.
Tính tính thời gian thì hiện tại Phó Huyền Mạc hẳn đang mang binh đuổi theo.
Chiến mã của Phó gia quân và hai con ngựa phổ thông tầm thường mà Thẩm Châu Hi tiện tay lấy khác nhau không phải một hai.
Nếu cứ như vậy thì chuyện bọn họ bị bắt chỉ là sớm muộn.
“Không thể cứ thế này,” Thẩm Châu Hi cất lời trước khi tới giao lộ phía trước, “Chúng ta phải tách ra mà chạy!”
“Tách ra sao?” Bạch Nhung Linh khiếp sợ nhìn nàng, “Một mình ngài thì đi làm sao? Nếu như bị bọn chúng bắt được thì chẳng phải ngài chỉ có thể mặc người xâu xé ư?”
“Ngươi ở lại thì có thể làm gì?! Chẳng lẽ ngươi cảm thấy mình là đối thủ của Phó gia quân sao? Ngươi không gây thêm phiền toái cho ta đã là cám ơn trời đất rồi!” Lưng ngựa xóc nảy khiến Thẩm Châu Hi cũng nói nhanh hơn, giọng nàng lúc tức giận cũng càng thêm chân thật, “Chúng ta tách ra chạy còn có thể có thêm đường sống, nếu đi cùng nhau thì chỉ có đường chết chung thôi!”
Trong mắt Bạch Nhung Linh có bi thương lóe qua nhưng hắn chẳng nói gì mà chỉ héo rũ gật đầu đầu, tỏ ý nghe lời nàng.
Giao lộ đã ở phía trước, Thẩm Châu Hi không chút do dự nói: “Ngươi đi bên trái, ta đi bên phải!”
“Điện hạ ——” Bạch Nhung Linh mới vừa gật gật đầu đã nhớ tới cái gì thế là vội vàng hỏi, “Chúng ta gặp nhau ở đâu?”
“Dương Châu!” Thẩm Châu Hi nắm chặt dây cương rồi ngồi thẳng dậy nói: “Chúng ta gặp nhau ở Dương Châu Bạch gia!”
Gió mạnh thổi phần phật bên tai, chỉ chớp mắt hai con ngựa đã phóng theo hai con đường khác nhau.
Thẩm Châu Hi thấy Bạch Nhung Linh biến mất giữa những bóng cây thì giơ tay kéo khuyên tai bên tai trái xuống ném lại phía sau.
Khuyên tai xanh biếc vạch một đường trong không trung sau đó rơi vào bụi bặm bay lên và nhẹ nằm trên con đường núi đá gập ghềnh.
Thẩm Châu Hi kẹp chặt bụng ngựa thét: “Giá!”
Nàng căn bản không có ý định trở về Dương Châu Bạch gia một mình.
Nàng chỉ có một mục tiêu duy nhất ở phía trước.
Qua chừng nửa nén hương nàng dừng ngựa bên một rừng cây sau đó đổi sang chạy.
Nàng cẩn thận tránh nhánh cây dưới chân và đi tới Thôn Thiên Động đang được trọng binh canh gác cách đó không xa.
Nàng nhìn lướt qua thì thấy ít nhất có 40, 50 tướng sĩ võ trang hoàn chỉnh đang canh ở đó, nếu muốn phá vỡ phòng thủ của bọn họ mà tiến vào nơi kia thì chắc chắn là nằm mơ.
Thẩm Châu Hi rút trâm cài và mấy thứ linh tinh trên đầu, kéo búi tóc sau đó lấy chút đất bôi lên mặt mình rồi cắn chặt răng nghiêng ngả chạy ra khỏi rừng cây.
“Người đâu!”
Tướng sĩ cầm đầu nhận ra Thẩm Châu Hi nên vội vàng ra hiệu cho mọi người thả lỏng.
“Ti chức tham kiến điện hạ, sao ngài lại hoảng loạn như thế?”
“Có một đội dư nghiệt của Ngụy Đế chừng vạn người bất ngờ đánh vào doanh địa.
Phó Huyền Mạc đang lãnh binh phòng thủ nhưng người không đủ nên hắn bảo ta tới truyền lời lệnh cho người ở đây lập tức tới cứu viện!”
“Để điện hạ tới truyền lời cho chúng ta sao?” Tướng lãnh sửng sốt, trong mắt sinh ra hoài nghi.
“Không chỉ có ta! Quân hộ tống đi cùng ta từ doanh địa có ba mươi mấy người nhưng bọn họ đều đã hy sinh trên đường, chỉ có mình ta tới được đây!” Thẩm Châu Hi vội vàng nói, “Đây đều là lời Phó Huyền Mạc muốn ta truyền lại, chẳng lẽ các ngươi không nghe lời hắn ư?!”
“Nhưng mà……”
Không đợi tướng lãnh nói chuyện Thẩm Châu Hi đã giơ miếng ngọc mình nắm chặt trong tay ra và lớn tiếng nói: “Đây là mệnh lệnh của Phó Huyền Mạc! Các ngươi muốn kháng lệnh chắc?!”
Miếng ngọc xanh biếc tỏa ánh sáng dưới tia nắng mặt trời.
Tướng lãnh vừa nhìn thấy miếng ngọc thì lập tức nói: “Ti chức lập tức ——”
“Không thể!”
Cùng với một tiếng hét lớn truyền tới còn có tiếng vó ngựa dồn dập.
Yến Hồi ngồi trên lưng ngựa, phía sau có bảy tám kỵ binh vọt tới từ chỗ rẽ ở đường núi.
Bọn họ đang lao nhanh tới nơi này.
Thẩm Châu Hi và tướng lãnh đều thấy một màn ấy nhưng lúc tên kia còn ngây ra không hiểu gì thì nàng đã kịp hành động.
Nàng đột nhiên xoay người vọt vào rừng cây, trong lúc ấy nàng suýt thì bị làn váy dưới chân vấp làm ngã.
Nàng cũng ngó lơ tiếng gọi lớn phía sau mà cưỡi ngựa thét: “Giá!”
Nàng dùng sức lực lớn gấp đôi mà kẹp bụng ngựa nên suýt thì ngã xuống chân con ngựa đang vọt đi.
Càng ngày càng có nhiều truy binh xuất hiện trong rừng cây.
Thẩm Châu Hi coi như không nghe thấy tiếng bọn họ gọi, nàng một lòng kẹp chặt bụng ngựa, tay vung roi liều mạng chạy nhanh hơn.
Gió mạnh quất qua khiến nàng đau đớn, màng tai như nổ tung nhưng nàng không dám quay đầu lại.
Khóe mắt nàng thấy một bóng dáng màu xanh lá cây giống mũi tên rời cung bật ra bám chặt phía sau.
Thẩm Châu Hi cảm nhận được ánh mắt như ung nhọt phía sau lưng khiến người nàng run lên.
Con đường núi uốn lượn, một đám ngựa cao lớn mạnh mẽ lao nhanh như gió đuổi theo một con ngựa nâu lẻ loi không bỏ.
Mắt thấy phía trước có ánh nắng chói mắt xuyên qua rừng rậm thế là Phó Huyền Mạc ngồi thẳng người, gỡ cung tên trên lưng ngựa và chậm rãi nhắm vào bóng dáng đang liều mạng chạy trốn phía trước.
Yến Hồi và tướng sĩ xung quanh khó tin mà nhìn hắn.
Yến Hồi suýt thì bật ra tiếng kinh hô nhưng hắn đột nhiên hoàn hồn và hung hăng cắn môi mạnh mẽ nuốt tiếng nhắc nhở xuống.
Công tử cần gì nhắc nhở?
Phó Huyền Mạc mặt không biểu tình, cả người ngồi thẳng, hai chân kẹp chặt bụng ngựa, thân trên vững như bàn thạch mà kéo trường cung.
Mũi tên mảnh dài đáp trên đó chuẩn xác nhắm vào người trước mặt.
Hắn không cần nhắc nhở.
Bóng dáng kia đã sớm khắc vào máu và theo trái tim hắn róc rách chảy khắp người.
Ngọn lửa phản bội lúc này cũng theo máu hắn chảy từ ngực tới toàn thân khiến cổ hắn như bị bỏng, bụng lộn lên.
Thống khổ và phẫn nộ cực hạn khiến hắn mất đi mọi biểu tình, lửa nóng cháy thiêu khắp thân thể tiếp tục thiêu đốt lý trí mà hắn lấy làm tự hào.
Chỉ nguyên việc duy trì biểu tình như đã chết này cũng đủ hao hết toàn bộ sức lực của hắn.
Hiện tại hắn chỉ muốn bức nàng tới góc tường, vây trong lồng giam, cướp toàn bộ tự do của nàng sau đó nhìn chằm chằm nàng mà chất vấn ——
Vì sao lại phản bội hắn.
Vì sao.
Vì sao tới nàng cũng muốn phản bội hắn.
Lúc mọi người phản bội hắn vẫn có thể mặt không đổi sắc, nhưng vì sao đến nàng cũng muốn phản bội hắn đây?
Lúc con ngựa màu nâu nhạt kia lao khỏi rừng cây thì Phó Huyền Mạc cũng buông lỏng cây cung trong tay.
Tiếng kim loại vang lên, mũi tên phóng như bay tới bóng dáng phía trước.
Đầu mũi tên chuẩn xác cắm vào con ngựa kia khiến nó thống khổ hí vang, móng trước tung cao, bóng người ngồi trên lưng ngựa vì thế mà rơi xuống đất.
Bùm một tiếng, nàng ngã trên mặt đất, khuỷu tay và đầu gối đều truyền đến đau đớn nóng rát.
Nhưng nàng căn bản không có tâm tình bận tâm, vừa rơi xuống đất nàng đã dùng cả tay và chân bò dậy, nghiêng ngả lao về phía trước.
Nơi đó chính là chỗ Lý Vụ ngã xuống vực.
Nếu không ngừng bước thì nàng sẽ phải tan xương nát thịt.
Nhưng Thẩm Châu Hi lại chẳng giảm tốc độ mà ngược lại còn dùng hết toàn lực lao về phía vực sâu.
“Hi Nhi!”
Giọng Phó Huyền Mạc mang theo hoảng loạn bất an, mơ hồ có thể đoán được là vì hắn thấy hành vi của nàng mà sợ hãi.
Bình tĩnh không gì chặn được của hắn rốt cuộc cũng sụp đổ vào lúc này.
Nàng không quay đầu lại, cũng không dừng lại.
Vạn trượng kim quang ở ngay trên đỉnh đầu có thể xua tan mọi yêu ma quỷ quái.
Không ai có thể đủ sức cản nàng lúc này.
Mấy ngày nay nàng chưa bao giờ nghĩ tới khả năng xấu nhất xảy ra với Lý Vụ.
Bởi vì nàng không dám nghĩ.
Nàng bức bản thân mình tự hỏi làm sao để cứu hắn nhưng nàng vẫn không thể khống chế những tưởng tượng kinh khủng nhất mỗi khi đêm khuya tĩnh lặng.
Nàng không điều khiển được nước mắt nóng bỏng mỗi đêm.
Lần nào nàng cũng trốn trong chăn nuốt tiếng khóc nức nở.
Nàng đã nghĩ hết mọi cách, nhưng vẫn không thể kịp thời tới Thôn Thiên Động nghĩ cách cứu Lý Vụ.
Đã qua một tháng, Lý Vụ thật sự còn sống trên nhân thế ư?
Ánh mặt trời chói lòa chiếu lên nước mắt trên mặt nàng.
Tầm nhìn trước mặt nàng bị nước mắt tẩy sạch, áp lực cùng tuyệt vọng đè nén thật lâu cuối cùng cũng tràn bờ trong giờ khắc này, hoàn toàn mất khống chế.
Nàng còn muốn gặp lại Lý Vụ.
Không có Lý Vụ nàng chẳng muốn đi đâu.
Nàng cố giả vờ kiên cường nhưng nàng không phải như thế.
Nếu không có tảng đá ấy chống đỡ thì nàng sẽ đi lạc trong bóng đêm.
Nàng muốn gặp hắn.
Ngay lúc này đây nàng muốn gặp hắn.
Nhân gian này không có hắn thì vạn vật đều mất đi màu sắc.
“Hi Nhi!”
Theo một tiếng thét to đến tê tâm liệt phế Thẩm Châu Hi không chút do dự thả người nhảy xuống.
Nhưng cảm giác không trọng lượng chỉ giằng co một giây rồi dừng lại.
Thẩm Châu Hi thấy hai chân mình treo giữa không trung, mấy khối đá vụn theo vách núi lởm chởm lăn xuống rồi lặng yên biến mất dưới vực sâu vạn trượng.
Một bàn tay dài thon gầy tái nhợt nắm chặt lấy cổ tay nàng như muốn bóp nát nó.
Xương ngón tay của Phó Huyền Mạc trắng bệch, mu bàn tay nổi gồ gân xanh vì dùng sức quá mức.
Hắn cắn chặt khớp hàm, cơ bắp trên gò má cũng căng lên, vì kích động mà tơ máu như nứt toạc trong con mắt hẹp dài của hắn.
“Hi Nhi ——” mắt Phó Huyền Mạc như muốn nứt ra, kẽ răng phun ra mấy chữ nặng trĩu này.
“Buông ra……” Thẩm Châu Hi nói.
Nàng chịu đựng đau đớn trên cổ tay và dùng một tay khác ra sức bẻ tay hắn ra.
Nhưng năm ngón tay kia lại như bằng sắt nắm chặt lấy cổ tay nàng không buông.
“Hi Nhi…… Đừng làm việc ngốc…… Nàng chạy trốn ta cũng không trách nàng…… Nàng muốn làm gì ta đều đồng ý, đừng làm việc ngốc……”
Lời Phó Huyền Mạc nói chẳng tạo ra được gợn sóng nào trong lòng nàng.
Hắn không đáng để nàng tin tưởng.
Nàng không thể nào lừa gạt bản thân được nữa.
Một tháng qua vẫn chẳng có tin nào của Lý Vụ truyền tới, vậy hắn còn sống được sao?
Nàng không thể lừa chính mình nữa.
Nước mắt theo gò má của nàng cuồn cuộn chảy xuống không ngừng, nhanh chóng thấm ướt vạt áo.
Thẩm Châu Hi mang biểu tình chấp nhất và quyết tuyệt: “Buông ta ra……”
“Hi Nhi, Hi Nhi……”
Thẩm Châu Hi bỗng nhiên buông bàn tay đang cố cạy tay hắn ra, Phó Huyền Mạc thấy thế thì lập tức vui vẻ.
Ai biết một cây trâm bén nhọn lại nhanh chóng đâm lên mu bàn tay hắn.
Đau đớn đột ngột khiến hắn không tự chủ buông lỏng tay.
Thân thể Thẩm Châu Hi lập tức rơi xuống dưới một chút nhưng hắn lại túm được ống tay áo nàng.
Máu tươi chảy xuống ống tay áo màu xám của nàng sau đó chảy xuống dưới đậu trên mặt nàng.
Nàng mở to hai mắt, không chút do dự rút cây trâm ra và lại đâm vào tay hắn.
Phó Huyền Mạc rên lên một tiếng nhưng bàn tay nắm lấy ống tay áo của nàng lại vẫn siết chặt không bỏ.
“Hi Nhi……”
Phó Huyền Mạc nhìn nàng, trong giọng nói run rẩy có lẫn nghẹn ngào: “Hi Nhi…… Đừng rời bỏ ta……”
Thẩm Châu Hi nhìn ánh mắt cầu xin của hắn và lần đầu tiên mở miệng: “…… Ngươi thật đáng thương.”
“Mặc dù tồn tại cũng chỉ càng thống khổ hơn chết.”
“Thế gian này với ngươi mà nói cũng chỉ là một địa ngục khác có độ ấm mà thôi.”
“Tội nghiệt mà ngươi phạm phải…… ta sẽ không quên.
Những người vì ngươi mà chết cũng sẽ không quên.”
“Ta đã sớm tự do……” Nàng nói, “Còn ngươi sẽ phải tiếp tục sống trong nhà giam.”
Nhát thứ ba nàng nhắm chuẩn gân mềm trên tay hắn mà đột nhiên đâm xuống.
Năm ngón tay của Phó Huyền Mạc lập tức buông lỏng theo phản xạ khi trâm kia đâm vào.
Thân thể Thẩm Châu Hi như con chim bị bắn trúng, cứ thế rơi thẳng xuống dưới.
“Hi Nhi ——”
Tiếng thét tuyệt vọng của Phó Huyền Mạc cách nàng ngày càng xa.
Không trung xanh thẳm ánh vào mi mắt nàng.
Không trung vạn dặm không mây, mặt trời chói chang trên cao.
Sao mà sạch sẽ.
Tiếng gió gào thét như nâng thân thể nàng lên để đưa nàng tới phương xa.
Thẩm Châu Hi tin tưởng nơi đó nhất định sẽ có Lý Vụ.
Đợi tới khi nàng mở mắt ra, trước mắt nhất định sẽ là khuôn mặt cà lơ phất phơ đáng ăn đòn của Lý Vụ.
Hắn thấy nàng gào khóc nhất định sẽ nhẹ nhàng gõ trán nàng một cái sau đó dùng giọng điệu yêu chiều mà chính hắn cũng không nhận ra để nói: “Khóc cái gì mà khóc, lão tử còn chưa chết đâu.”
“…… Dưa ngốc.”