Phó Huyền Mạc bình thản như thế khiến Lý Vụ có dự cảm không tốt.
“Ngươi làm gì bệ hạ rồi?” Lý Vụ trầm mặt hỏi.
“Cái này rất quan trọng sao?”
“Đó là hoàng đế Đại Yến, còn là anh vợ của ta!” Lý Vụ nói, “Chẳng lẽ thế không quan ——”
“Đó là vợ ta.” Phó Huyền Mạc đánh gãy lời hắn và sửa đúng.
“Ngươi đoạt mạng người, đoạt quyền thế, hiện tại đến vợ người khác cũng muốn đoạt sao?” Lý Vụ phì một cái phun cây cỏ râu rồng ra và nhìn chằm chằm khuôn mặt bình tĩnh kia qua màn mưa, “Phó Huyền Mạc, sao ngươi lại không biết xấu hổ như vậy chứ?”
“…… Nàng vốn là vợ ta.” Phó Huyền Mạc lạnh lùng nhìn hắn, “Là bệ hạ nói miệng vàng lời ngọc, phong ta làm phò mã của Việt Quốc công chúa.
Ngươi mới là cái kẻ vô sỉ nhân lúc công chúa gặp nạn mà phá hỏng ý chỉ tứ hôn, đoạt lấy người ấy.”
“Ngươi không nhận được thư từ hôn của Bạch gia sao?” Lý Vụ lớn tiếng nói, “Ngươi thì tính là cọng hành nào? Bạch gia căn bản không nhận ngươi!”
Bạch Nhung Linh vốn đang cúi đầu giả chết bỗng nhiên bị lôi vào thế là trái tim nhỏ run lẩy bẩy.
Hắn càng không dám ngẩng đầu, đến bả vai cũng rụt lại, tùy ý để nước mưa theo khe hở chui vào.
Lông mi hắn dính ướt nên không mở mắt được, cả người hắn như một con chim cút kinh hoảng đứng trong mưa lớn.
Phó Huyền Mạc hơi trầm mặt: “Hôn sự là bệ hạ ban tặng, muốn lui cũng nên là bệ hạ lui hôn.
Bạch gia chỉ là thương hộ mà cũng dám từ chối việc tứ hôn ư? Quả là hung hăng ngang ngược.”
Nếu ánh mắt có thể giết người thì Bạch Nhung Linh đoán chắc giờ phút này mình đã chết ngàn lần.
Ánh mắt lạnh lẽo lướt trên người hắn nặng tựa ngàn quân, khiến hắn không dám ngẩng đầu.
“Việt Quốc công chúa không hiểu sự đời, ngây thơ hồn nhiên nhưng cũng vì thế nên nàng mới trúng kế ly gián của các ngươi.
Đợi ta tiêu diệt đám nghịch tặc các ngươi ta sẽ thẳng thắn nói chuyện với nàng một lần, hiểu lầm sẽ được gỡ bỏ.” Phó Huyền Mạc nói, “Đến lúc đó ta vẫn sẽ hoàn thành di nguyện của tiên đế, cung nghênh công chúa gả tới.”
Lý Vụ chỉ dùng một câu ngắn gọn đáp lại: “Ngươi đúng là không biết xấu hổ.”
Hắn vừa phiền chán vừa giật mình nhìn kẻ tuấn tú lịch sự trước mặt và càng cảm thấy mình không nhận người thân là chính xác.
Vào lúc đêm khuya tĩnh lặng Lý Vụ hắn ngẫu nhiên sẽ tự nghĩ lại những việc mình làm lúc ban ngày xem có quá mức vô sỉ không.
Nhưng hiện giờ hắn mới phát hiện còn có kẻ vô sỉ hơn cả hắn!
Ít nhất hắn còn biết bản thân mình đúng là vô sỉ, nhưng kẻ đối diện này lại hoàn toàn không có nhận thức đó!
Nhìn biểu tình của Phó Huyền Mạc là hắn biết những lời tên này vừa nói đều xuất phát từ nội tâm, không hề có chút đuối lý nào.
Vô sỉ đến loại trình độ này thì Lý Vụ cũng phải chào thua.
“Tiên đế đã sớm muốn giải trừ hôn ước này, chẳng qua cung biến xảy ra quá đột ngột.
Bệ hạ cũng muốn giải trừ hôn ước này, nhưng quyền to không nằm trong tay.
Việt Quốc công chúa cũng không muốn gả cho ngươi, từ ban đầu nàng đã nhận ra ngươi không phải người tốt! Bạch gia càng —— muốn hủy hôn ước, đến thư từ hôn cũng gửi rồi.
Ai bảo ngươi con mẹ nó không phải người! Đừng có lôi kéo người khác, lão tử nói thẳng là hôn sự này từ đầu tới cuối chỉ có mỗi mình ngươi đang cưỡng cầu!”
Lý Vụ nói năng có khí phách, thần sắc kiên định không sợ hãi, đến tiếng mưa rơi cũng không che lấp được giọng hắn.
Tuy Phó Huyền Mạc ngồi trong xe không bị mưa gió ảnh hưởng nhưng sắc mặt càng lúc càng khó coi.
“…… Là các ngươi mê hoặc nàng.” Hắn rũ mắt nhẹ giọng nói, giống như lầm bầm lầu bầu.
“Ngươi đừng con mẹ nó tự lừa mình dối người nữa!”
“Là các ngươi lừa nàng.” Phó Huyền Mạc ngước mắt lên, ánh mắt lạnh băng nhìn chẳng vào Lý Vụ.
“Công tử!”
Phó Huyền Mạc giơ tay ngăn Yến Hồi và cúi đầu đi ra khỏi xe.
Mưa to tầm tã trút xuống, chỉ một lát đã nhuộm ướt đẫm tay áo hắn.
(Truyện này của trang Rừng Hổ Phách) Nước mưa theo tay áo kia không ngừng nhỏ giọt xuống.
Mu bàn tay tái nhợt có ba vết sẹo đỏ như chu sa được nước mưa rửa sạch càng thêm ghê người.
“Chỉ cần ngươi chết thì mọi chuyện sẽ trở lại quỹ đạo.” Hắn nói.
“Nằm con mẹ nó mơ đi!” Lý Vụ cả giận mắng.
Phó Huyền Mạc nhìn giận dữ trong mắt Lý Vụ và chậm rãi nói: “Từ lần đầu tiên nhìn thấy ngươi ở Kim Mang Các ta đã biết ngươi có dã tâm và không cam lòng.
Đáng tiếc, dã tâm của ngươi bị tư tình quấn lấy, trước sau không thể duỗi người.
Lo trước lo sau, cái gì cũng phải quan tâm chính là nguyên nhân khiến ngươi thất bại.”
“…… Ta nên giết ngươi sớm.” Hắn nói, “Nếu ngày đó ta giết ngươi ở Kim Mang Các thì chuyện hôm nay sẽ không xảy ra.”
“Sai ——” Lý Vụ nói, “Dù ngươi giết hết người trong thiên hạ thì Thẩm Châu Hi cũng sẽ không yêu ngươi.”
Sắc mặt Phó Huyền Mạc đột nhiên trầm xuống, cái mặt nạ hoàn mỹ cao quý kia đang bong ra từng mảng, rụng khỏi mặt hắn.
“Câm mồm ——” Phó Huyền Mạc rít qua kẽ răng, “Ngươi không xứng nhắc tới tên húy của công chúa.”
“…… Nói về tài trí, công chúa là người thông minh, cái gì đã gặp là sẽ không quên.
Nói về đức và dung thì công chúa quốc sắc thiên hương, lương thiện trong sáng.
Trong thiên hạ này không có ai có thể sánh vai với nàng.
Nếu không yêu ta……” Hắn như du hồn nhẹ giọng nói, “Cũng là lẽ thường.”
“Sai hết rồi.” Lý Vụ mang vẻ mặt tự tin nói, “Người có thể sánh vai với công chúa hiện tại đang đứng trước mặt ngươi.”
Phó Huyền Mạc hé miệng nở nụ cười khinh miệt: “…… Chỉ bằng ngươi ư?”
“Trước kia lão tử không xứng ——” Lý Vụ ưỡn ngực, thản nhiên đối diện với Phó Huyền Mạc, “Cho nên lão tử đã tìm mọi cách biến thành người xứng đôi với nàng —— chứ không phải một kẻ tự biết mình là con chó nên trước tiên phải cắn chết mọi người có ý định tiếp cận nàng!”
“Ngươi không cho nàng trang điểm đẹp, không cho nàng ra ngoài giao lưu, hoặc để lòng nàng hướng ra ngoài —— tất cả không phải vì ngươi biết mình không xứng với nàng ư?” Lý Vụ không chút nể tình lớn tiếng mắng, “Ngươi biết mình không xứng với nàng nên nghĩ mọi biện pháp để che lấp hào quang của nàng.
Một đại nam nhân mà làm cái việc dơ bẩn đến loại tình trạng này thì ngươi còn tính là nam nhi không?! Lão tử mắng ngươi là chó mà đến chó cũng phải tủi thân kêu gâu gâu!”
“Ngươi ——”
Sắc mặt Phó Huyền Mạc hoàn toàn thay đổi, sát ý đang trồi lên từ gương mặt cực kỳ khó coi kia.
“Vậy thử xem……” Hắn gằn từng chữ một, “Chờ ta giết ngươi rồi tự nhiên sẽ biết ai đúng ai sai.
Mau bắt lấy đám nghịch tặc này!”
Phó Huyền Mạc ra lệnh một tiếng thế là Phó gia quân đồng loạt lao lên.
Lý Vụ cũng trầm giọng ra lệnh tấn công.
Quân sĩ hai bên lập tức lao vào nhau, tiếng chém giết kịch liệt vang lên hòa với tiếng mưa rơi.
Mục tiêu của Lý Vụ chỉ có một người, mà Phó Huyền Mạc cũng thế.
Một tiếng va chạm truyền tới, hai đôi chân đi ủng đen đều lùi lại một bước khiến bọt nước văng lên.
Tuy Phó Huyền Mạc là quan văn nhưng mấy năm nay hắn mang binh đánh giặc, hơn nữa dù đông hay hạ hắn chưa từng lơi lỏng chuyện luyện võ nghệ nên bất kể là lực hay kỹ thuật đều vượt hơn người thường.
Một đao này hai người đều dùng toàn lực, nhưng bọn họ đều cảm thấy vũ khí của đối phương truyền tới sức mạnh không thể khinh thường.
“Ta hỏi ngươi……” Lý Vụ nhìn chằm chằm Phó Huyền Mạc, “Ngươi làm gì Yến hoàng rồi?”
“Không phải ta làm gì bệ hạ mà là ngươi làm gì bệ hạ.” Phó Huyền Mạc nói, “Sau tối nay khắp thiên hạ đều sẽ biết trên đường bệ hạ tới Dương Châu đã chết vì bị Lý Vụ ra tay ám sát.
Đã không có quân … vậy cái cớ thanh quân sườn của ngươi còn dùng được sao?”
Sắc mặt Lý Vụ ngưng lại sau đó hắn cắn răng nói: “…… Ngươi dám giết cả hoàng đế ư?”
“Phó thị nhất tộc trung thành và tận tâm với Đại Yến.
Ta là người duy nhất còn lại của dòng chính của Phó thị thì sao có thể gây bất lợi cho bệ hạ được?” Phó Huyền Mạc nói, “Ta đã nói rồi, sau tối nay khắp thiên hạ đều sẽ biết bệ hạ chết trong tay ngươi.”
Hai thanh đao ghì nhau không bỏ, chẳng ai chịu nhượng bộ.
“Lúc ngươi làm những việc này có nghĩ nếu thất bại thì người nhà của ngươi cũng sẽ phải chôn cùng không?” Lý Vụ nhìn chằm chằm đôi mắt hắn và hỏi.
Phó Huyền Mạc hơi thất thần.
Lý Vụ nhân cơ hội này đột nhiên ép đao xuống, Phó Huyền Mạc khó lắm mới chặn được lúc đao của đối phương đã đến gần gò má của hắn.
Hắn hoàn hồn, ánh mắt hận thù âm lãnh nhìn Lý Vụ.
“…… Miếng ngọc trong tay điện hạ từ đâu mà tới?”
Lý Vụ nhếch miệng cười đáp: “Công chúa có nhiều bảo bối như thế, sao lão tử biết được ngươi đang nói tới cái gì?”
“…… Chờ ta bắt được ngươi thì tự nhiên sẽ biết được thôi.”
“Tùy ngươi.” Lý Vụ quét mắt về phía con sông chảy xiết, ở cuối tầm nhìn là ba con thuyền đang rẽ nước trôi nhanh xuôi dòng.
Cờ của Thanh Phượng quân không sợ mưa gió mà ngạo nghễ cắm đầu thuyền.
Phó Huyền Mạc ngay lập tức hiểu Lý Vụ lấy đâu ra tự tin để thật sự chỉ dẫn theo mấy trăm người đã dám tới khiêu chiến với hắn.
Chỉ có thuyền buồm xuôi gió xuôi nước mới có thể mạnh mẽ và nhanh hơn vó ngựa!
Phó Huyền Mạc không tiếp tục vô nghĩa nữa, hắn chủ động thu kiếm lại, tránh thoát lưỡi đao đối phương chém xuống và lập tức đưa ra đòn tấn công sắc bén nhắm vào lưng đối phương.
Lý Vụ vừa thủ vừa lui tới bờ sông.
Toàn bộ đám binh lính mặc áo giáp da cũng cố gắng lùi về phía bờ sông.
Bạch Nhung Linh tay trói gà không chặt nên đã sớm tự giác lùi tới hậu phương để phòng ngừa có kẻ bắt hắn uy hiếp Lý Vụ.
Hắn vừa khẩn trương quan sát tình thế vừa quay đầu nhìn xuống con sông và cầu nguyện ba con thuyền cứu mạng này có thể tới nhanh hơn chút.
Mưa gió mạnh hơn, trong nháy mắt ba con thuyền kia đã dựa sát bờ sông.
“Lên thuyền! Mau! Mau!” Đông Mĩ Tễ trốn ở trong khoang thuyền hét lớn.
Phó gia quân thấy vậy thì lập tức bắn tên, mũi tên theo nước mưa từ trên trời giáng xuống thành một cơn mưa mới, leng keng rơi trên thuyền.
Thanh Phượng quân mạo hiểm mưa tên lục tục lên thuyền, thường có người trúng tên rơi xuống nước phát ra một tiếng hét thảm.
Lý Vụ và Lý Côn tử thủ bên ngoài để những người khác lên thuyền trước.
“Đừng để ý tới những kẻ khác, hôm nay bất kể thế nào cũng phải bắt được hai tên thích khách ám sát bệ hạ này!”
Phó Huyền Mạc gầm lên một tiếng thế là áp lực của Lý Vụ và Lý Côn tăng gấp bội.
Không biết từ đâu có một cây đao chém tới cắt lên tay Lý Vụ, xuyên qua áo giáp để lại một vệt máu đỏ bừng.
Lý Côn thấy thế thì giận dữ rít lên một tiếng, búa trong tay loảng xoảng đập nát đầu tên tiểu binh vừa đánh lén Lý Vụ.
Não và máu bắn đầy đất, cũng làm bẩn búa của hắn nhưng Lý Côn lại chẳng thèm để ý.
Hắn nhằm vào quân địch mà dùng sức vứt búa trong tay ra, vừa rống giận vừa múa may.
Vô số tiếng kêu thảm thiết vang lên, máu thịt bay tứ tán! Phó gia quân như cỏ dại bị lưỡi hái cắt qua, không hề có sức phản kháng mà đổ rạp xuống.
“Đối thủ của ngươi là ta!” Yến Hồi ngồi xổm xuống che đầu sau đó vọt tới chỗ Lý Côn.
Lý Côn bị hắn cuốn lấy thế là Phó gia quân mới có cơ hội phản kích.
Bọn chúng tiếp tục bắn tên về phía Thanh Phượng quân, nỗ lực cản trở bọn họ lên thuyền thoát khỏi đó.
Lý Vụ vẫn quần đấu với Phó Huyền Mạc, sau mấy chục chiêu hắn đột nhiên vượt qua phòng thủ của Phó Huyền Mạc và chém trúng vai phải của đối phương.
“Công tử!” Yến Hồi không nhịn được thét lên.
“Điêu Nhi, lên thuyền!”
Tuy Yến Hồi võ công cao cường, có thể đấu ngang tay với Lý Côn khỏe kinh người nhưng vì thất thần khi thấy chủ tử bị thương nên hắn bị Lý Côn đạp cho một cái văng ra ngoài.
Hắn phun một búng máu, tiếp theo đó ngã vào vũng bùn lầy lội không thể động đậy, chỉ có thể trơ mắt nhìn Lý Côn nhanh chóng nhảy lên thuyền.
“…… Hắn đi được nhưng ngươi đi được sao?”
Phó Huyền Mạc mặt không biểu tình, tay cầm trường kiếm tiếp tục tấn công.
Máu tươi tuôn rơi từ vai phải của hắn, cổ tay áo có nước mưa nhỏ giọt sau khi rơi xuống nhuộm đỏ cả vũng nước bên dưới.
Lý Vụ bỗng nhiên cười nói: “Lão tử mệnh tiện, dùng để đổi lấy mệnh của thiên hạ đệ nhất công tử cũng đáng.”
Hắn không để ý tới một kiếm Phó Huyền Mạc đâm tới, trường đao trong tay lập tức chém vào cổ tên kia.
Một người nhắm chuẩn ngực, một người xem chuẩn cái cổ.
Hai người đều đánh cuộc xem đối phương có dám đồng quy vu tận hay không.
Lúc lưỡi đao lạnh băng sắp chạm vào cổ thì sắc mặt Phó Huyền Mạc thay đổi.
Hắn vội vàng lùi về sau mấy bước để né một đao trí mạng này.
Cũng chính lúc ấy Lý Vụ không chút do dự xoay người nhằm về phía một kị binh của Phó gia quân gần đó.
Không xong!
Chờ Phó Huyền Mạc hoàn hồn thì Lý Vụ đã kéo tên kia xuống và leo lên ngựa.
“Giá!” Lý Vụ dùng sức kẹp chặt bụng ngựa thế là con tuấn mã lao vút đi như tên bắn, vượt khỏi phạm vi tấn công của Phó Huyền Mạc.
“Cung thủ!” Phó Huyền Mạc lạnh lùng quát, “Không thể để hắn trốn!”
Từng mũi tên bay ào ào trong màn mưa nhắm về phía Lý Vụ mà bắn tới.
Chẳng biết có mũi nào trúng hay không nhưng bóng dáng hắn dần lẫn vào mưa to.
Mắt thấy ba con thuyền nương mưa gió mà biến mất trên sông như sét đánh thế là Phó Huyền Mạc nhìn chằm chằm hướng Lý Vụ vừa chạy rồi quá
“Đuổi theo!”