Dựa theo ước định trước khi ra ngoài thì mỗi ngày Thẩm Châu Hi và Lý Vụ đều sẽ gửi cho nhau một phong thư báo bình an.
Trước đây hai người thư từ qua lại chưa từng ngừng nhưng từ 25 tháng 12 thì thư của Thẩm Châu Hi lại chậm chạp không tới tay Lý Vụ.
“Có thư gì không?” Chỉ trong một ngày ngắn ngủi mà Lý Vụ đã hỏi thân binh tám lần.
“Bẩm tướng quân, tạm thời không có……” Thân binh khó xử nói, “Nếu không để thuộc hạ xuống dưới hỏi chút nhé?”
“…… Thôi.” Lý Vụ chép chép miệng.
Vào ban đêm Thanh Phượng quân dừng lại dựng trại đóng quân.
Dù kị binh truyền tin có gặp việc gì nên trì hoãn thì lúc này hẳn thư cũng phải tới rồi.
Lý Vụ chắp tay, bộ dạng như lão thái gia đứng trước cửa lớn của quân doanh lâm thời, mày nhíu chặt nhìn con đường núi không một bóng người.
“Ngươi mang một đội người đi phụ cận thăm dò xem có tình huống gì không.” Lý Vụ dặn đội trưởng thân binh.
Tên kia lập tức dẫn một đoàn người đi quanh đó tuần tra nhưng vẫn không có tin tức gì.
Chờ đến khi trăng treo trên đầu cành thì tin tức vốn nên tới vẫn chưa thấy đâu.
Lý Vụ dựa vào trên bàn, nhíu mày nhìn một lá thư Thẩm Châu Hi gửi tới trước đó.
Trong thư ấy nàng nói mình đang nỗ lực thuyết phục Ký Hải tiết độ sứ ủng hộ bọn họ.
Tưởng Tín Xuyên cũng không phải người xuất sắc trong đám tiết độ sứ, ông ta vừa không hoành hành ngang ngược như Thuần Vu An, vừa không ghét cái ác như thù giống Khổng Diệp.
Ông ta cũng không có xuất thân đại tộc như Lý Hiệp vì vậy nếu Thẩm Châu Hi không nhắc tới thì Lý Vụ gần như đã quên mất người này.
Khổng Diệp tin tưởng ông ta, mà Thẩm Châu Hi thì tin tưởng Khổng Diệp, còn Lý Vụ tin tưởng Thẩm Châu Hi —— nếu thế thì hắn cũng nên tin tưởng kẻ này.
Nhưng tuy nói thế thì việc Thẩm Châu Hi mất liên lạc ở Kim Hoa huyện cũng không thể thoát khỏi liên quan tới Tưởng Tín Xuyên.
Lý Vụ trải qua một đêm không an ổn, sáng sớm hôm sau hắn lập tức hỏi có thư của Thẩm Châu Hi hay không.
“Bẩm tướng quân, vẫn không có……” Thân binh kia lần nào cũng trả lời không thế là bản thân cũng thấy hổ thẹn.
Ngưu Vượng vừa ngáp vừa chui ra khỏi lều trại, liếc mắt một cái hắn đã thấy Lý Vụ đang đứng bên ngoài nói chuyện với thân binh.
Hắn nhìn sắc mặt khó xử của thân binh thì lập tức hiểu bọn họ đang nói cái gì.
“Sư phụ lo lắng quá rồi đó.
Sư nương là người thông minh, ngài còn gì phải sợ? Con đường hôm qua chúng ta đi quá tệ, xóc tới độ lão tử cũng đau cả trứng…… Theo ta thấy tên tiểu binh truyền tin kia hẳn cũng bị cái này làm chậm tốc độ, ngài chờ một lát không chừng tới trưa là có tin!”
Ngưu Vượng vừa dứt lời thì phía cửa lớn của doanh địa có một tiểu binh gào lên: “Gởi thư, gởi thư!”
Một kẻ hấp tấp cầm một lá thư chạy tới.
Lý Vụ sải bước tiến lên giật lá thư của hắn và mở ra đọc.
Ngưu Vượng muốn nhìn nhưng cảm thấy không thích hợp nên đành phải trông mong mà đứng bên cạnh chờ Lý Vụ nói với mình.
Lý Vụ đọc nhanh như gió sau đó lại đọc tỉ mỉ vài lần.
Ngưu Vượng thấy hắn vẫn nhíu mày thì cẩn thận hỏi: “Sư nương nói gì đó?”
“Chỉ là chút chuyện ở Kim Hoa.” Lý Vụ nói, “Tưởng Tín Xuyên đã đồng ý liên hợp với chúng ta.”
“Đây là chuyện tốt!” Ngưu Vượng vui mừng vội vàng hỏi, “Sư nương có nói khi nào sẽ về Dương Châu không?”
“Tưởng Tín Xuyên giữ nàng ở lại hai ngày, ngoài mượn sức nàng ông ta còn muốn chứng thực một chút chi tiết của việc liên thủ.”
“Hai ngày cũng không quá lâu,” Ngưu Vượng nói, “Từ Kim Hoa về Dương Châu nhanh hơn chúng ta, chưa biết chừng lúc chúng ta về tới nơi thì sư nương đã về Dương Châu lâu rồi.”
Đội trưởng thân binh chạy chậm tới xin chỉ thị: “Tướng quân, hiện tại chúng ta đã có thể nhổ trại chưa?”
Lý Vụ vẫn nhìn chằm chằm lá thư trong tay.
Chữ viết trên đó quả thực là của Thẩm Châu Hi, lời lẽ đối đáp cũng giống với những gì bọn họ vẫn thư từ qua lại trong thời gian này nhưng nó tới quá chậm khiến hắn cảm thấy chút kỳ quái.
“Người truyền tin có nói vì sao lại chậm trễ không?” Lý Vụ hỏi.
“Nói ——” tiểu binh hiển nhiên đã hỏi nên lập tức đáp, “Lúc tới hắn gặp phải sương mù trong sơn cốc nên ngựa không thể đi nhanh và vì thế mà tới muộn.”
Lý Vụ nhìn tờ giấy viết thư và không nói gì.
Đội trưởng thân binh đợi một lúc sau đó liếc mắt sang phía Ngưu Vượng nhờ giúp đỡ.
Ngưu Vượng hắng giọng nói: “Sư phụ, qua lát nữa là nắng gắt chiếu rồi, hôm qua có người vì cảm nắng mà té xỉu, ngài xem……”
Lý Vụ nhét lá thư vào ngực sau đó ra quyết định: “Xuất phát đi.”
……
“…… Tưởng Tín Xuyên quả thực không khác gì lời Khổng Diệp nói, ông ta rất được mọi người ở Ký Hải kính yêu.
Ta thấy ông ta là người chính trực nhân nghĩa, ắt không đành lòng nhìn thiên hạ thương sinh phải chịu khổ.
Lúc này ta tới đúng thuyết phục cuối cùng ông ta cũng đồng ý gia nhập liên quân chống lại Phó thị.”
Ngòi bút dừng lại ở đây.
Thẩm Châu Hi hơi ngước mắt nhìn lướt qua giường La Hán cách đó không xa sau đó lại nhanh chóng thêm một câu ở cuối thư.
Cuối cùng nàng viết mấy câu dặn dò như thường và chữ ký.
Sau khi viết xong hết nàng buông giấy lạnh lùng nói: “…… Xong rồi.”
Gió nhẹ thổi qua, con chim sẻ bụng tròn xoe tung cánh bay lên khỏi cành cây, chiếc lá vàng cuối cùng cũng rơi xuống.
Người đang nhắm mắt nghỉ ngơi trên giường La Hán lập tức mở mắt.
Hai ống tay áo xanh biếc như mây trời xõa trên cái giường bằng ngà voi trắng tinh.
(Hãy đọc thử truyện Nhiệt độ cơ thể ác ma của trang Rừng Hổ Phách) Phó Huyền Mạc dựa vào đầu giường lấy tay gác trên trán không nhúc nhích.
Thoạt nhìn có vẻ hắn đã ngủ lâu nhưng lúc mở mắt ra ánh mắt lại có tỉnh táo và bình thản không hề liên quan.
Màu sắc quần áo trên người càng tôn thêm màu da của hắn, từ chỗ của nàng vừa lúc có thể nhìn thấy ba vết sẹo đỏ như chu sa trên mu bàn tay của tên kia.
“Mang tới đây.” Phó Huyền Mạc vẫn bình tĩnh, giọng điệu ôn hòa.
Nhưng Thẩm Châu Hi biết đây không phải chuyện nàng có thể thương lượng.
Nàng nghẹn một hơi trong cổ họng và nhớ tới việc hắn lấy tính mạng 3000 Thanh Phượng quân để uy hiếp nàng.
Cuối cùng nàng chỉ có thể cầm lá thư nén giận đi tới trước giường La Hán và đập lên bàn.
Phó Huyền Mạc coi như không thấy động tác phản kháng nho nhỏ của nàng mà cầm lá thư và chậm rãi xem.
Sau một lúc lâu hắn mới mở miệng nói, trong lúc ấy tim Thẩm Châu Hi nảy lên tận cổ.
“…… Xóa câu ‘chúng ta đã hứa chờ ta trở lại sẽ cùng nhau tụ tập ăn lẩu dê qua mùa đông’ đi, không cần thiết.” Phó Huyền Mạc nói.
“Vì sao?!”
“Ta đã nói rồi,” Phó Huyền Mạc ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào đôi mắt khó nén tức giận của nàng và nói, “Trong thư không thể đề cập tới lời ước định nào mà ta không biết.
Lỡ ước định kia không có thật…… chẳng qua nàng chỉ muốn gửi tín hiệu cầu cứu thì sao?”
“Đương nhiên là thật!” Thẩm Châu Hi nói, “Trước mắt hắn cho rằng chỉ ít ngày nữa ta sẽ về Dương Châu.
Trước khi xuất phát ta cực kỳ có hứng thú với đông chí, nếu lúc này còn không nói một hai thì hắn sẽ sinh nghi ——”
“Vậy chờ hắn sinh nghi đi.” Phó Huyền Mạc không dao động mà đánh gãy lời nàng, “Đợi hắn đặt câu hỏi nàng lại giải thích cũng không muộn.”
Thẩm Châu Hi không còn lời nào để nói.
Tiếp theo Phó Huyền Mạc lại lấy ra mấy câu có hàm nghĩa không rõ ràng trong bức thư, mặc cho nàng giải thích ra sao hắn cũng bắt nàng phải xóa mới cho gửi ra ngoài.
Cuối cùng ánh mắt hắn nhìn một câu dặn dò trời lạnh mặc thêm áo ở cuối.
Thẩm Châu Hi khẩn trương đến độ đã quên thở.
Cũng may một lát sau hắn chuyển tầm mắt đưa lá thư cho nàng và nói: “Mang đi.”
Thẩm Châu Hi làm bộ tức giận bất bình mà cầm giấy viết thư quay lại bàn viết lại một lần, trong lòng lại cực kỳ kích động: Những câu Phó Huyền Mạc nhặt ra đều là ngụy trang nàng cố ý chuẩn bị, câu có hàm ý thực sự kỳ thật chính là câu dặn dò bình thường cuối cùng.
Ngày mùa đông Lý Vụ cũng thích nhảy xuống sông bơi lội, lâu như thế nàng cũng chưa từng thấy hắn hắt xì cái nào.
Một câu trời lạnh thêm áo nếu ở nhà khác thì cũng chỉ là quan tâm bình thường, nhưng nàng chưa từng nói với Lý Vụ.
Một lá thư trước Phó Huyền Mạc uy hiếp nàng gửi ra nàng cũng để lại một câu này trong thư.
Lý Vụ có thể phát hiện ra ám chỉ của nàng không?
Nếu không thể……
Thẩm Châu Hi lo lắng sốt ruột, không thể tưởng được mình phải chạy thoát kiểu gì khi Phó Huyền Mạc đề phòng nghiêm ngặt thế này.
Miếng ngọc kia vẫn ở trên người nàng nhưng đã dùng một lần thì chẳng thể dùng lại.
Hiện tại Phó Huyền Mạc cảnh giác cực kỳ, bất kể hạ thuốc hay đánh lén đều khó như lên trời.
Huống chi còn một Yến Hồi hận không thể mọc mắt trên người nàng, cứ kè kè không lơi lỏng.
Nếu muốn dựa vào sức một mình nàng chạy ra khỏi chỗ này thì đúng là khó hơn lên trời.
Không bao lâu một thân binh của Phó Huyền Mạc tới bẩm báo, quân đội bên ngoài đã nhổ trại và sẵn sàng di chuyển.
Người Thẩm Châu Hi mang theo được nhập vào Yến quân —— không, giờ này khắc này bọn họ đã không thể gọi là Yến quân nữa.
Thiên hạ này cũng không còn là thiên hạ của Đại Yến nữa.
Thẩm Châu Hi thừa nhận ánh mắt từ bốn phương tám hướng phóng tới, trên đầu đội mũ có rèm che đi lên xe ngựa.
A Tuyết bị Phó Huyền Mạc giữ lại bên cạnh nàng, nhưng nàng ấy cũng không có tự do, không được tự ý rời khỏi Thẩm Châu Hi.
Mà bên cạnh Thẩm Châu Hi lúc nào cũng có thêm 7,8 tỳ nữ khác trông coi, bên ngoài xe cũng có thị vệ nhiều không đếm xuể.
Cứ thế vừa đi vừa dừng, quân đội cách Kiến Châu càng ngày càng gần.
Thẩm Châu Hi cũng ngày càng thấp thỏm.
Nàng đã thử tìm cơ hội nhưng Phó Huyền Mạc trước sau không cho nàng cơ hội nào.
Mấy ngày nay nàng được chiêu đãi ăn ngon uống tốt, người hầu bên cạnh cực kỳ cung kính, không hề chậm trễ.
Phó Huyền Mạc lúc này đã là hoàng đế nhưng chưa bao giờ bắt nàng phải quỳ lạy hành lễ.
Hắn vẫn trước sau như một gọi nàng là điện hạ.
Quân đội tiến vào Quát Châu sau đó tới Lệ Thủy rồi từ đó đến Kiến Châu, quãng đường còn lại cũng chỉ tầm ba ngày.
Có lẽ trời cao nghe thấy được lời cầu nguyện của nàng nên sáng sớm ngày thứ hai Thẩm Châu Hi bị A Tuyết mang vẻ mặt khẩn trương lay tỉnh.
Nàng ta kéo tay nàng viết một câu: “Lệ Thủy bị bao vây rồi!”