“Ta không thêu hình nhân…… Ta chiếu theo bộ dạng của ngươi để thêu……” Thẩm Châu Hi nói.
“Thế này mà còn không phải thêu hình nhân?” Lý Vụ híp mắt đón ánh sáng nhìn hình người trên cái túi thơm, mày càng nhíu chặt hơn: “Ngươi nói là chiếu theo bộ dáng của ta để thêu hả? Chân ta mà ngắn thế này? Đầu lớn thế này? Mắt ta sao giống hạt vừng thế? Tay lại còn dài ngắn không bằng nhau nữa?!”
Lý Vụ nói đều là lời thật, dù là tác giả nhưng Thẩm Châu Hi nhìn tác phẩm của mình cũng phải đỏ mặt xấu hổ.
“Ta…… Ta không học nữ hồng nhiều lắm……” Thẩm Châu Hi nhỏ giọng nói, đôi tay nắm chặt góc áo nói: “Dù sao ta cũng thêu rồi, ngươi không cần thì ném là được.”
Lý Vụ lại không ném.
“Vì thứ này lão tử đã phải ở trên núi nuôi muỗi hai ngày.” Lý Vụ nhét túi thơm vào ngực, miệng lại vẫn không quên hùng hổ: “Dù ngươi có thêu con bọ hung cho ta thì lão tử cũng không thể ném.”
Thẩm Châu Hi thấy hắn nhận túi thơm thì thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Tuy nói nàng thêu không tốt nhưng tóm lại đây cũng là sản phẩm may vá đầu tiên của nàng, nếu Lý Vụ thật sự ghét bỏ ném đi thì dù nàng không nói gì trong lòng vẫn sẽ khổ sở.
Nàng về phòng ngủ, ngồi xuống cái giường chất đầy đống đồ thêu sau đó cầm lấy kim chỉ trên đó.
Lý Vụ vén màn trúc đi theo vào hỏi: “Dựa vào công phu mèo ba chân kia mà ngươi còn muốn thêu cái gì?”
“Ta không thêu, ta đang vẽ hình thêu ——” Thẩm Châu Hi nói sau đó thu kim chỉ vào một cái hộp gỗ nhỏ, lại bỏ đống đồ thêu qua một bên.
Sau khi dọn giường, nàng lấy ra một tờ giấy Tuyên Thành bằng bàn tay sau đó nhẹ đề bút vẽ.
Chỉ vài nét bút ít ỏi rơi xuống mà một chuỗi quả nho no đủ đã hiện ra hình dáng ban đầu.
Lý Vụ đứng xem, càng nhìn thì sắc mặt hắn càng đen.
Hắn lấy cái túi thơm trong ngực ra liếc một cái rồi lại liếc nhìn hình vẽ của nàng.
Sau một lúc hắn tức giận chất vấn: “Ngươi vẽ hình thêu đẹp như thế, sao đến lúc thêu lại thành thế này? Thẩm Châu Hi, có phải ngươi cố ý không?”
Hắn tức thì mặc hắn đánh rắm.
Thẩm Châu Hi vẫn hết sức chăm chú vẽ hình thêu của mình.
Hình quả nho này là cho Chu tẩu tử, ý nhiều con nhiều phúc này hẳn bà ấy sẽ thích.
Vẽ xong quả nho nàng lại cầm tờ giấy thứ hai vẽ phù dung màu đỏ.
Hình thêu này cho Cửu Nương.
“Thẩm Châu Hi, ngươi có nghe ta nói chuyện không?”
Vẽ hình thêu so với thêu dễ hơn nhiều, Thẩm Châu Hi chỉ dùng vài nét bút đã vẽ xong một bức, nhưng nàng phải thêu rất lâu mới xong cái túi thơm của Lý Vụ.
Thêu lâu không nói, thành phẩm còn khó coi.
Có thể đưa cho Lý Vụ cũng coi như may mắn, nếu không nàng cũng không biết làm gì với cái túi thơm mình khổ cực mãi mới làm ra được.
Cái túi cỡ ấy để lại thì chướng mắt, ném đi thì lại đau lòng.
“Thẩm Châu Hi, ngươi ——” Lý Vụ ngây ra, sau đó bỗng nhiên túm lấy tay nàng hỏi: “Ngón tay ngươi làm sao vậy?”
Thẩm Châu Hi nhìn thoáng qua những lỗ kim lớn nhỏ trên ngón tay mình rồi nói: “Lúc thêu túi thơm ta không cẩn thận đâm vào tay.”
“Bôi thuốc chưa?” Lý Vụ nhíu mày hỏi.
“Không cần bôi thuốc đâu, qua hai ngày thì tốt rồi.” Thẩm Châu Hi cảm thấy hắn chuyện bé xé ra to và cười nói: “Lúc đầu ta học nữ hồng trên tay còn thảm hơn.
Còn may Phó…… mã thay ta nói ngọt nên ta mới không phải học nữa.”
“Phò mã thì có quan hệ gì với ngươi? Vì sao phải giúp ngươi nói ngọt?”
“Phò mã là hôn phu tương lai của Việt Quốc công chúa thế nên ta đương nhiên cũng dính chút hào quang của công chúa.”
Lý Vụ nhướng mày, không tỏ ý kiến gì.
Hắn buông tay Thẩm Châu Hi ra sau đó xoay người đi ra khỏi phòng ngủ.
Một lát sau hắn cầm một bình gốm nhỏ hơn lòng bàn tay đi vào.
Hắn ngồi xuống mép giường, dùng ngón tay đào chút đồ vật màu xanh mượt từ trong cái bình ra bôi lên đầu ngón tay bị kim đâm của Thẩm Châu Hi.
“Đây là cái gì?” Thẩm Châu Hi hiếu kỳ nói.
Nàng đưa ngón tay được bôi thuốc lên mũi ngửi thì thấy mùi cỏ lành lạnh.
“Cỏ xanh mài thành thuốc mỡ, đối với trị vết thương nhỏ ngoài da rất hữu hiệu.” Lý Vụ bôi xong thì nắp bình lại, ánh mắt nhìn mấy hình thêu nàng để trên giường rồi hỏi: “Ngươi định nhờ ai giúp ngươi thêu mấy cái này?”
“Ta sẽ hỏi Chu tẩu một chút.”
“Ngươi thấy quần áo tẩu ấy mặc có hình thêu không?” Lý Vụ hỏi.
Thẩm Châu Hi nhớ lại thì hình như không có.
Lý Vụ lại nói: “Tẩu ấy chỉ biết làm quần áo chứ không biết thêu đâu —— cho dù biết thì tẩu ấy cũng sẽ không thêu thứ mà ngươi muốn.”
Hắn cầm lấy hình vẽ quả nho sau đó nói: “Huống chi Chu tẩu còn phải làm ruộng, phải chăm heo, rảnh rỗi còn phải lên núi hái củi, xuống sông múc nước.
Tẩu ấy làm gì có nhàn rỗi mầ thêu túi thơm phức tạp giúp ngươi?”
Thẩm Châu Hi nghĩ mấy thứ này không có đất dụng võ thì không nhịn được vẻ mặt thất vọng.
“Vậy chỉ có thể mua túi thơm có sẵn, lại bỏ bội lan vào vậy……”
“Ai nói?” Lý Vụ vươn tay: “Mang khung thêu tới đây.”
“Ngươi còn biết khung thêu hả?!” Thẩm Châu Hi trừng mắt hỏi.
“Nhanh lên.” Lý Vụ nhướng mày.
Thẩm Châu Hi không biết hắn muốn làm gì nhưng vẫn vội vàng đưa khung thêu cho hắn.
Khung thêu là thứ dùng để cố định vải, là công cụ chuẩn bị không thể thiếu lúc thêu thùa —— vì thế với một nam tử không thông thuộc việc kim chỉ thì nó là vật ít biết đến, sao Lý Vụ nói ra lại thuận miệng như thế chứ?
Lý Vụ cầm lấy khung thêu rồi lại duỗi tay ra nói: “Vải thêu.”
Thẩm Châu Hi đưa một mảnh vải lên sau đó hỏi: “Ngươi muốn làm gì?”
Lý Vụ dùng hành động trả lời câu hỏi của nàng —— hắn ngựa quen đường cũ mà lồng vải vào khung thêu cố định lại, động tác lưu loát quen thuộc, quả thực so với cái kẻ từng học nữ hồng hai năm như nàng còn lành nghề hơn!
“Ngươi, ngươi còn biết thêu thùa ư?” Thẩm Châu Hi lắp bắp hỏi, cảm giác thế giới đều lật úp.
“Thì sao?” Lý Vụ nói.
Câu cửa miệng của mọi người đều là quân tử xa nhà bếp, thế nhưng Lý Vụ lại nấu nướng thần sầu.
Còn việc thêu thùa vốn gọi là nữ hồng, chỉ từ cái tên cũng có thể thấy đây không phải việc nam nhân sẽ làm, giống như khoa cử không phải việc của nữ nhân vậy.
Trong nhận thức của thế nhân thì nữ hồng là việc của nữ tử.
Nhưng Lý Vụ chẳng những có thể xuống bếp mà còn biết thêu thùa!
Thẩm Châu Hi không tin hắn thật sự có thể thêu được cái gì —— cũng lắm thì cũng chỉ làm được cỡ nàng là cùng.
Ai ngờ tên kia cầm lấy kim thêu sau đó không hề nể tình chọc nát chút an ủi cuối cùng của nàng.
Hắn cầm kim thêu múa may như nước chảy mây trôi.
Bàn tay to của hắn lúc đánh người sẽ khiến Thẩm Châu Hi sợ tới mức không dám nói lời nào, nhưng lúc làm việc may vá tinh tế này nó cũng không hề kém.
Chỉ thấy ngón tay dài của Lý Vụ vững vàng cầm kim sau đó đống kim chỉ giống như có ý chí của riêng mình mà linh hoạt lay động trên tấm vải.
Cái này hoàn toàn khác lúc Thẩm Châu Hi cầm kim thêu.
Thẩm Châu Hi nhìn đến ngây người.
Trên đời lại có nam tử biết thêu thùa!
Qua nửa canh giờ trên vải đã hiện ra hình dáng ban đầu của mấy quả nho, tuy không so được với những tú nương trong cung nhưng Thẩm Châu Hi nàng có thúc ngựa cũng không so được.
“Sao ngươi còn biết thêu thùa nữa chứ?” Thẩm Châu Hi nhịn không được hỏi.
“Cô nhi không nhà để về thì càng biết nhiều sẽ càng dễ sống sót hơn.” Lý Vụ nói.
“Nhưng ngươi là nam tử……”
“Lúc nghèo đến độ không có cơm ăn thì giết người ta cũng làm được, cầm cây kim thêu hoa cũng có là gì.” Lý Vụ cũng không ngẩng đầu lên mà chỉ nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Ta còn nhớ rõ khi ta còn nhỏ có một lần trời đổ tuyết lớn.
Khi ấy ta không có đồ ăn, không có áo bông, vừa lạnh vừa đói giống như sắp ngất đi và vĩnh viễn không tỉnh lại nữa.
Khi đó nếu có người cho ta một bát cháo nóng thì ta thậm chí có thể liếm giày cho kẻ đó.”
Hắn nói rất nhẹ nhàng và lãnh đạm, giống như đang nói tới một chuyện không hề liên quan tới mình nhưng Thẩm Châu Hi nghe vào tai thì trong lòng lại vô cớ sinh ra chua xót.
Nàng nhìn Lý Vụ cao lớn trước mặt, trong đầu lại hiện lên hình ảnh cô nhi quần áo tả tơi nằm trên nền tuyết lạnh.
“Có đôi khi ta cảm thấy ngươi không giống một cung nữ.” Lý Vụ bỗng nhiên nói.
“Vì sao?” Đề tài bỗng nhiên chuyển tới bên người mình nên trong lòng Thẩm Châu Hi lập tức nhảy dựng nhưng vẫn cố gắng ngụy trang giống như không có việc gì.
“Ngươi có cốt khí —— mà đại đa số người thường đều không có thứ này.” Lý Vụ ngẩng đầu, ánh mắt rõ ràng nhìn thẳng vào mắt nàng.
Thẩm Châu Hi giống như bị bỏng, trong lòng hoảng hốt nên ánh mắt cũng vội chuyển sang hướng khác.
“Thế nào, tài nghệ thêu thùa của ta còn tạm được chứ?” Lý Vụ bỗng nhiên hỏi.
Thẩm Châu Hi nhìn khung thêu hoa, đám quả nho trên đó đã hoàn thành hơn nửa.
Thứ này không bằng tú nương của Kim Ngân Lâu nhưng cũng tốt hơn vài lần so với đống hàng thêu người bán hàng rong bày trên phố.
“Ngươi thêu tốt thật đó!” Hai mắt Thẩm Châu Hi sáng lên, trông mong mà nhìn mảnh vải trong tay hắn hỏi: “Đời trước nói không chừng ngươi là tú nương đó!”
“Phi, lão tử mới không phải là tú nương.” Lý Vụ nói: “Ta giúp ngươi thêu cũng được nhưng ta không làm việc lỗ vốn.”
“Ngươi nói đi, lần này ngươi muốn cái gì?” Thẩm Châu Hi chờ mong mà nhìn hắn.
Cho dù hắn mở miệng muốn một cái túi thơm nữa thì nàng cũng sẽ không nói hai lời mà thêu luôn cho hắn —— nhưng bản thân hắn thêu tốt như thế thì vì sao còn bắt nàng thêu túi nữa?
Thẩm Châu Hi cũng không nghi hoặc quá lâu bởi vì Lý Vụ bỗng sán tới gần.
Hắn nhìn thẳng vào mắt nàng, giống như muốn xuyên qua đó mà nhìn vào nội tâm của nàng.
“Ta chỉ cần ngươi thành thật trả lời ta một câu.”
“Câu, câu gì thế?”
“Ngươi phải lấy danh nghĩa cha mẹ ngươi ra thề là ngươi sẽ không gạt ta.”
“Đến câu hỏi của ngươi là gì ta còn chưa biết thì sao ta có thể dùng danh nghĩa của cha mẹ mình mà thề chứ?!” Thẩm Châu Hi nóng nảy nói.
“Ta chỉ có một yêu cầu thế thôi.” Lý Vụ ném khung thêu trong tay đi, một bộ lợn chết không sợ nước sôi nói: “Ngươi không đồng ý thì ngươi đi mà thêu.”
“Ngươi ——”
Thẩm Châu Hi nhìn đống quả nho đã thêu được một nửa thì vừa vội vừa tức, vành mắt cũng dần đỏ lên.
Lý Vụ thấy tình thế không đúng thì không được tự nhiên mà ho một tiếng sau đó lại nhặt khung thêu hắn vừa ném trên giường lên và nói: “Như vậy đi, ngươi nghe xong câu hỏi của ta rồi quyết định có muốn trả lời hay không.
Thế được chưa?”
Thế này còn giống tiếng người.
Thẩm Châu Hi gật gật đầu, không biết đến tột cùng hắn muốn hỏi cái gì mà phải lấy danh nghĩa cha mẹ nàng ra thề.
“Ta hỏi ngươi ——” Lý Vụ chống tay lên giường, cả người dán về phía nàng.
Thần sắc và thái độ nghiêm túc khác thường của hắn cảm nhiễm Thẩm Châu Hi, làm nàng cũng không nhịn được nuốt một ngụm nước miếng, khẩn trương gấp vài lần hỏi: “…… Hỏi ta cái gì?”
“Ta hỏi ngươi,” Lý Vụ chậm rãi nói, đôi mắt vẫn không nhúc nhích mà nhìn chằm chằm nàng hỏi: “Ngươi là nữ nhân của hoàng đế hả?”
“…… Cái gì?”
Thẩm Châu Hi ngây dại.
Lý Vụ ngồi thẳng dậy, chỉ có ánh mắt vẫn không chớp mà nhìn nàng: “Ta hỏi xong rồi đó, ngươi muốn trả lời câu hỏi của ta không?”
Thẩm Châu Hi nói: “Ta đương nhiên không……”
“Thề.” Lý Vụ đánh gãy lời nàng.
Thẩm Châu Hi nuốt nước miếng một cái, thực không muốn trả lời câu hỏi ngu xuẩn này.
Nữ nhân của hoàng đế —— hình như công chúa cũng bao gồm bên trong thì phải?
Nếu nàng vẫn là công chúa tôn quý thì chỉ dựa vào những lời này của Lý Vụ nàng đã đủ chém hắn trăm lần.
Nhưng nàng thật sự luyến tiếc tay nghề thêu thùa của hắn, quả nho hắn thêu sao mà tinh xảo, nếu còn thêu phù dung thì đương nhiên sẽ không kém.
Thời tiết dần nóng hơn, nàng cũng nên thay túi thơm rồi, nàng muốn một cái túi thơm có hoa văn thạch lựu……
“Ta lấy danh nghĩa cha mẹ mình mà thề……” Thẩm Châu Hi cẩn thận gằn từng chữ nói: “Ta là người của Thúy Vi Cung, sớm chiều ở chung với Việt Quốc công chúa, tuyệt đối không phải phi tần trong hậu cung……”
Nàng quả thực ở Thúy Vi Cung, là chủ điện ở nơi đó.
Nàng cũng thật sự sớm chiều ở chung với Việt Quốc công chúa, mỗi lần soi gương đồng đều thấy bóng dáng của chính mình.
Nàng cũng không phải hậu cung phi tần.
Nàng không hề nói dối một chữ nào, cho nên cũng không hề chột dạ mà nhìn thẳng Lý Vụ rồi thề.
Hắn nhìn thẳng nàng, còn nàng cũng yên tâm thoải mái mà đáp lại.
Một lát sau thần sắc trên mặt Lý Vụ thoáng buông lỏng.
“Hoàng đế không thấy ngươi vậy đó là vận khí tốt của ngươi, dựa vào chút tâm kế của ngươi mà thật sự trở thành nữ nhân của hoàng đế thì sợ là chết lúc nào cũng không biết.”
“…… Ta cũng không ngốc như vậy.” Thẩm Châu Hi lẩm bẩm.
“Đây không phải vấn đề ngốc hay không, ngươi không thích hợp với chỗ lục đục cả ngày kia.” Lý Vụ cúi đầu tiếp tục hoàn thành việc thêu thùa.
“Vậy ngươi cảm thấy ta thích hợp với nơi nào?” Thẩm Châu Hi tò mò hỏi.
Lý Vụ cũng không ngẩng đầu lên đã trả lời rành mạch: “Chỗ có lão tử.”