Ấn kí của vụ đánh dấu tối qua lưu lại rất rõ ràng trên tuyến thể của cậu, phàm là người có mắt có mũi thể nào cũng đoán ra được là ai làm ra tội này.
Ôn Biệt Yến bảo sáng nay em ấy gặp mẹ rồi, mà đường đường là chuyện lớn như này, khỏi nghĩ cũng biết ba ẻm cũng tới cho mà xem.
Vết tích đánh dấu trắng trợn hiện rõ trên cẩn cổ của con trai cưng bọn họ thế này...!nếu đổi lại thành con của anh chắc khéo khi anh sẽ túm cổ thằng nào đánh dấu con anh ra tẩn cho vài trận mất, nói gì ba mẹ cậu.
Hơn nữa ngõ hẻm kia còn có cả camera nữa, chắc đến cả cảnh anh đè con người ta ra giở trò lưu manh hôn môi cháo lưỡi đến mức khóc kia cũng không giấu nổi nữa rồi.....
"Cô chú sẽ đánh anh thành tổ ong vò vẽ hả?"
Giọng anh run rẩy chất chứa nỗi sợ hãi, nhưng cũng chứa đầy sự dũng cảm sẵn sàng đương đầu với khó khăn: "Cơ mà chắc không sao đâu, anh cũng kháng đòn ghê lắm, chỉ cần cô chú đánh đủ rồi, đã tay rồi thì có mắng em trách em cũng đừng đánh em, còn anh thì sao cũng được hết trơn."
"Lúc cô chú hỏi em cứ việc đùn hết trách nhiệm lên người anh ý, vụ này không liên quan đến em một xíu xìu xiu nào đâu.
Cứ bảo em không muốn yêu sớm, là do anh không kiềm chế nổi, do anh quá thích em nên mới tìm cách trăm phương nghìn kế câu dẫn em, trêu chọc em."
"Chắc thành tích bây giờ của anh cũng khá khẩm hơn nhiều rồi nhỉ? Ngữ Văn đã đủ điểm để đạt tiêu chuẩn, giành giải nhất kì thi so tài tri thức toán học, như vậy chắc cũng miễn cưỡng làm cô chú vừa lòng rồi phải không? Sẽ không cảm thấy anh dạy hư em đấy chứ?"
"Anh có nên giải thích lại về vụ việc tối qua chỉ là tình huống đặc biệt thôi không nhỉ? Thực ra anh ngoan lắm, chưa bao giờ chủ động gây chuyện! Mấy chuyện như trốn học đi chơi anh sẽ không bao giờ tái phạm nữa, quyết tâm chăm chỉ học tập hướng đến tương lai nước nhà!"
...
Còn chưa biết chuyện gì sẽ xảy ra mà Dư Duy đã tự dọa sợ bản thân rồi, trong đầu anh bây giờ đang nảy sinh ra vô số cách giải quyết.
Ôn Biệt Yến có chút mừng rỡ, hỏi anh: "Sao anh nghĩ được nhiều cách thế? Anh nghĩ đến chuyện này từ lâu rồi phải không?"
"Không em, vừa mới nghĩ ra thôi." Dư Duy xụ mặt: "Nếu anh không nghĩ kĩ, dù chỉ 1% thôi thì mẹ em cũng sẽ cho rằng là anh lừa em, biến em từ một người khỏe mạnh thành cải trắng bị heo gặm nát tươm, thế thì chẳng phải cuộc đời anh đi tong à?"
"Yến Yến à, làm thế nào để lấy lòng bố mẹ vợ đây em, anh sầu chết mất thôi, chẳng nghĩ được gì cả.
Tại sao năm nào anh cũng đóng một đống học phí, vậy mà chẳng ai dạy anh rằng bây giờ anh nên làm gì mới phải phép vậy?"
Từng câu từng lời anh nói ra đều lộ rõ vẻ trẻ con.
Bảo yêu đương sẽ giúp người ta ngốc hẳn đi, xem ra cũng chẳng sai mấy.
Bỗng dưng Ôn Biệt Yến chẳng biết nên khóc hay cười nữa, may mà bạn trai cậu không nhìn sắc mặt cậu bây giờ, nếu không chắc trái tim nhỏ của ảnh lại vỡ tan ra mất.
"Anh bình tĩnh coi nào." Cậu an ủi anh: "Mẹ em chưa biết, em bảo với mẹ lúc ấy là tình huống khẩn cấp, lại không có thuốc ức chế nên bất đắc dĩ mới phải nhờ anh đánh dấu cho.
Đám lưu manh kia là đầu sỏ gây tội trước, bọn nó dám dùng pheromone để áp bức em nên chuyện này không liên quan tới anh đâu."
"......!Ơ??"
Trông...!cũng đúng ha?
Loại chuyện "động trời động đất" này mà cô cũng nhắm mắt cho qua được hả?
Dư Duy ngờ ngợ nhìn cậu: "Cô không nghi ngờ gì hả?"
"Ừm, mẹ em tin tưởng em lắm, sẽ không nghi ngờ em đâu."
"........."
Dư Duy khó khăn lắc đầu vài cái, miễn cưỡng tỉnh táo lại: "Đánh dấu thì có thể cho qua được, nhưng camera đâu? Anh...!anh còn cưỡng hôn em cơ mà....."
"Em thấy camera rồi." Ôn Biệt Yến nghiêm túc nói hươu nói vượn: "Chỗ bọn mình hôn vừa hay lại là góc chết, không tới được."
À ——
Dư Duy phát ngốc.
Anh đã chuẩn bị tinh thân bị mẹ em Yến treo lên cây lấy chày cán bột đập cho một trận, ai ngờ lại có thể dễ dàng vượt ải tử thần như vậy, đến cả thẩm vấn cũng không cần thẩm luôn?
Này phải gọi là "Sơn trùng thủy phúc nghi vô lộ, liễu ám hoa minh hựu nhất thôn" ......
Niềm vui ập tới quá bất ngờ, Dư Duy cũng chưa thích ứng kịp: "Yến Yến, anh thấy khó tin thật đấy, người gánh vác nghiệp chướng nặng nề như anh mà cũng có thể ung dung ngoài vòng pháp luật?"
"Nghiệp chướng nặng nề gì cơ chứ?" Ôn Biệt Yến rướn người hôn anh một cái: "Anh là đại anh hùng cưỡi mây bảy màu đến cứu em."
Anh hùng lớn hay anh hùng nhỏ gì chẳng quan trọng, Dư Duy lại được bạn trai hôn cho một cái lâu ơi là lâu, mềm ơi là mềm, trong tâm trí lại bắt đầu gợi lại nụ hôn khuấy động toàn bộ dây thần kinh đầu óc của anh tối qua.
Ánh mắt anh cứ dí chằm chằm vào đôi môi hồng nhạt của bạn trai, tâm tư muốn giở trò lưu manh lại bắt đầu ngo ngoe rục rịch.
"Yến Yến......"
"Cơ mà anh không bị tính là ung dung ngoài vòng pháp luật đâu."
Anh còn chưa kịp đưa ra yêu cầu thì đã bị cậu cắt ngang
Ôn Biệt Yến: "Ba mẹ em bảo là vì anh cứu em nên mới bị thương, với lại hình như anh đang ở một mình, không có ai chăm sóc, vậy nên đợi chiều xuất viện rồi anh đến nhà em ở một thời gian đi.
Chờ vết thương lành lại, hoặc là chờ ba mẹ anh về rồi thì hẵng về."
"???"
Tâm tư kiều diễm muốn giở trò lưu manh của thiếu niên lại tắt ngủm đi, Dư Duy trừng mắt nhìn cậu.
"Cô chú....!muốn anh đến nhà em trị thương???"
Ôn Biệt Yến gật đầu: "Vâng, đến nhà em ở vài hôm."
Dư Duy: "Bọn họ cũng ở đó?"
Ôn Biệt Yến lại gật đầu.
Dư Duy khó khăn gằn từng chữ: "Nói cách khác thì...!mấy ngày nữa, anh với em phải sống....!dưới ánh nhìn như viên đạn của cô chú hả?!!"
"Đại khái là như thế."
Dư Duy: "......"
Dư Duy hệt như quả bóng xì hơi, ủ rũ gục xuống vai Ôn Biệt Yến.
Anh còn nói được gì nữa?
Cạn lời rồi, chỉ còn có thể cầu mong cho một thế giới tràn đầy hòa bình mà thôi.
Với lại ——
Cố lên nhóc Dư, đến giờ kiểm tra khả năng diễn xuất của cưng rồi.
Trưa hôm đó, chú Ôn đã giải quyết gần xong mọi việc ở Cục Cảnh Sát trực tiếp lái xe đến đón bọn họ.
Rời khỏi bệnh viện xong cũng không vội về thẳng nhà cậu luôn, mà ông lái đến nhà Dư Duy thu dọn ít đồ đạc, túi lớn túi bé để ở cốp xe, hai đứa nhỏ kè kè bên nhau ngồi ở ghế sau.
"Mọi chuyện đang chuyển biến khá thuận lợi."
Ôn Tỉ kể lại một vài tin tức quan trọng, giọng điệu lộ rõ vẻ vui mừng, rõ ràng là rất hài lòng với mức phạt được đưa ra: "Đồng phạm có tiền án sẽ ở trong trại giáo dưỡng khoảng ba tháng hơn để uốn nắn lại hành vi, tiểu Hàm cũng hỏi rồi, không nộp tiền bảo lãnh được.
Còn Dương Tiêu cầm đầu vụ này, tháng trước nó vừa đủ mười tám tuổi rồi nên sẽ phải chịu trách nhiệm hình sự theo quy định pháp luật.
Alpha có hành vi hoặc ý định là tổn thương Omega là tội không nhẹ, ít nhất cũng phải hai năm tù."
"Hai năm tù? Hay là nửa năm ở trại giáo dưỡng ạ?"
"Tù, trong hồ sơ có ghi đấy."
Ôn Tỉ: "Mới tí tuổi đầu đã làm ra loại chuyện như này rồi thì nửa năm ở trại giáo dưỡng sao đủ, mà có bắt nó ở trại một năm ba thấy vẫn còn nhẹ tay chán."
"Vậy nếu có bằng chứng khác thì sao ạ?" Dư Duy cúi đầu nhắn tin nãy giờ, bỗng dưng chen vào: "Chú Ôn, nếu cháu có bằng chứng Dương Tiêu bắt nạt Omega từ trước thì có thể xét phạt nặng hơn không ạ?"
Ôn Tỉ nhìn anh qua tấm kính: "Ý cháu là?"
"Cháu có bằng chứng khác." Dư Duy quơ quơ điện thoại: "Cháu có bản video nó bắt nạt Omega, cũng từ khá lâu rồi.
Ban nãy cháu cũng đi hỏi nạn nhân vụ hôm đấy, mấy bạn ấy cũng đồng ý giao nộp bản video này cho cảnh sát rồi, chỉ cần che mặt mấy bạn ý đi là được."
Tin vui ập đến ngoài ý muốn
Nếu đấy có thể trừng phạt kẻ gian gây hại cho con trai mình thì sao Ôn Tỉ lại không đồng ý được?
Ông bật cười, liên tục gật đầu: "Được được được, tẹo nữa tiểu Dư gửi video cho chú nhá!"
Dư Duy gật đầu đồng ý, sau đó hớn hở ra hiệu OK với Ôn Biệt Yến.
Đánh cọp xong còn có thể nhét thẳng nó vào ngục giam song sắt, không những chẳng lỗ đồng nào mà lại còn được hời to.
Ôn Tỉ đưa bọn họ về nhà xong đã lập tức quay xe lái đến cục Cảnh Sát, trước khi đi còn liên tục dặn dò Ôn Biệt Yến nữa: "Nếu đến giờ ăn tối rồi mà ba với mẹ còn chưa về thì mấy con cứ ăn trước đi, muốn ăn gì thì cứ ăn, không cần chờ đâu.
Cơ mà đừng ăn gì quá cay đấy nhé, kẻo bị mẹ phát hiện ra là toi."
"Vâng, ba đi đường cẩn thận."
Hai người kéo hành lý vào nhà, Ôn Biệt Yến bắt Dư Duy ngồi yên trong phòng khách nghỉ ngơi, còn mình thì kéo hết đồ của anh vào trong phòng cho khách, vỗ nhẹ chiếc gối đầu giường rồi mới lưu luyến ra ngoài,
Lần này có cả ba mẹ cậu giám sát nữa, phỏng chừng như không thể giở trò làm nũng được rồi.
Vết thương của Dư Duy yêu cầu một ngày bôi thuốc hai lần, sáng nay bôi một lần rồi, tối phải thêm một lần nữa.
Quả nhiên ba mẹ cậu mãi cũng chưa về, bọn họ ăn tối tắm rửa xong xuôi rồi mới kéo nhau ra ghế sofa chuẩn bị thoa thuốc.
Vết thương mới tinh, do mới xuất hiện chưa đầy một ngày nên vẫn còn hiện rõ sắc tím sắc xanh.
Ôn Biệt Yến ôm mặt anh cẩn thận quan sát tình hình, trong lòng bỗng dưng như bị dao cứa: "Sao lại nghiêm trọng như này chứ? Đau lắm không anh?"
Dư Duy ngồi trên ghế sofa, ngẩng mặt ngoan ngoãn cho cậu soi xét: "Đúng là hơi đau thật, không chạm vẫn thấy nhức."
Ôn Biệt Yến nửa ngồi nửa quỳ trước mặt anh, vừa cầm tăm bông nhúng nước thuốc vừa nâng cằm anh lên thoa vào, vô cùng cẩn thận tỉ mỉ, vừa thổi vừa xoa như sợ làm đau anh vậy.
Dư Duy không muốn làm cậu lo lắng nên dù có đau như nào cũng chẳng dám hó hé.
Có chỗ miệng vết thương bị nứt ra, lúc nước thuốc ngấm vào cảm giác như đang giày vò cả thể xác lẫn tinh thần anh vậy.
Dư Duy chỉ đành ngắm bạn trai hòng mong sao có thể dời đi chút lực chú ý.
Ai ngờ lại dễ dàng hơn anh tưởng.
Yến Yến nhà anh thật sự rất ưa nhìn đó.
Làn da trắng trẻo toát lên vẻ trong sáng thơ ngây, nhưng lại chẳng toát lên nổi chút yếu ớt nhợt nhạt nào.
Cậu đâu giống như những Omega ngọt ngào mềm mại như hoa hải đường ngoài kia đâu, mà cậu lại càng giống với những chiếc lá thông phủ tuyết trắng nơi núi cao hiểm trở hơn.
Tinh tế, thuần khiết, kiên cường chịu đựng được những cơn giá rét thâu xương buốt óc, nhưng cũng ẩn chứa biết bao sự dịu dàng bên trong.
Hàng mi dài rũ xuất che khuất non nửa đôi mắt, ánh đèn vàng ấm áp dọc theo sống mũi cậu, sau đó dừng lại ở nơi khiến tâm trí anh rối như tơ vò suốt cả ngày hôm nay.
Vì lo lắng mà khóe môi cậu khẽ mím lại, muốn trêu anh nhưng lại chẳng nỡ nên đành thôi.
Vết thương trên trán đã xử lý xong xuôi rồi, Ôn Biệt Yến đổi sang cây bông nhúng thuốc mới, chuẩn bị xử lý vết thương bên khóe môi.
Chỉ là còn chưa kịp chạm vào vết thương thì cổ tay đã bị ai đó nắm chặt lấy.
"Câu hỏi khẩn cấp, thuốc này có uống được không?" Dư Duy hỏi.
Ôn Biệt Yến nhịn cười: "Không được đâu anh à, đây là thuốc thoa ngoài da mà."
Cậu tưởng Dư Duy còn đang ngại ngùng vì xấu hổ, lại còn thêm cơn đau từ vết thương nữa nên mãi chẳng thấy anh nói gì thêm, còn đang định an ủi anh thì bỗng dưng Dư Duy cất tiếng: "À đúng rồi, tí nữa lại thoa chỗ này tiếp nha, được không em?"
Ôn Biệt Yến thấy hơi khó hiểu: "Sao vậy?"
Thoạt nhìn Dư Duy trông có vẻ bình tĩnh đấy, nhưng hai bên lỗ tai đã đỏ chót vì ngại rồi: "Vì anh muốn hôn em, anh sắp không nhịn được nữa rồi."
Ôn Biệt Yến chớp chớp mắt không nói cũng chẳng rằng gì.
Cậu chỉ yên lặng ném hết đống tăm bông dính thuốc vào thùng rác, sau đó ngoan ngoãn nhìn về phía Dư Duy.
Hơi thở dần dần quấn quýt vào nhau, rõ ràng đây chẳng phải là lần đầu tiên nhưng hai trái tim lại vô cùng ăn ý, cứ như hòa chung một nhịp đập vậy.
Cánh môi nhẹ nhàng chạm vào nhau, bỗng dưng tiếng chuông điện thoại vang lên từ chiếc điện thoại đáng thương bị Dư Duy vứt ở một xó.
Ôn Biệt Yến liếc nó một cái, mơ hồ thấy hai chữ Tiền Húy trên màn hình điện thoại vứt sau lưng Dư Duy, cánh tay đặt sau gáy cậu bỗng dưng đẩy mạnh cậu vào, kéo gần khoảng cách giữa hai người hơn.
Anh tham lam cạy môi cậu ra, mạnh mẽ thâm nhập vào sâu bên trong, chiếm trọn tất cả dư vị ngọt ngào bên trong.
Nụ hôn này như muốn kéo toàn bộ tâm trí cậu xuống vực sâu vạn trượng, muốn nhấn chìm cậu vào trong sự dịu dàng ngọt ngào triền miên vô pháp tiết chế này của anh vậy.
Tiếng chuông điện thoại lại vang lên thêm lần nữa, rồi lại thêm lần nữa, nhưng chẳng ai thèm để ý đến nó cả.
Vết thương trên khóe môi anh vẫn còn ở đó, nói không đau là giả, nhưng so với mật ngọt mà bạn trai đang trao tặng cho anh đây thì cũng chẳng đáng là bao.
Dư Duy vốn luôn như vậy, vẫn luôn mang trong mình bản tính kiên cường cố chấp mãnh liệt.
Anh muốn hôn bạn trai, em ấy cũng đã đồng ý, vậy thì trừ khi ba mẹ em đẩy cửa xông vào thì trời có sập anh cũng nhất quyết không cho bất cứ thứ gì xen vào.
Ôn Biệt Yến níu chặt lấy tay Dư Duy, khóe mắt cậu ửng đỏ, đầu lưỡi bị truy đuổi gặm cắn mãi không thôi.
Toàn thân như chẳng còn chút sức lực nào nữa, chỉ có thể bám chặt lấy anh như chiếc phao cứu sinh cuối cùng.
Trong cơn mê man hỗn độn này, bỗng cậu chẳng nhớ nổi lần đầu tiên hai người hôn môi nhau như thế nào nữa, thậm chí đến cả cảm giác cũng chẳng nhớ nổi, chỉ nhớ rõ cảm giác triền miên ướt át trong nụ hôn nồng liệt ở con hẻm nhỏ tối qua, vừa chân thực lại vừa mãnh liệt hệt như bây giờ vậy.
Có thật là cả hai đã từng hôn nhau trong phòng học không?
Tại sao bỗng dưng cậu lại thấy đoạn ký ức kia mơ hồ quá, hệt như nó chưa từng tồn tại trên cõi đời này vậy, hay tất cả chỉ là do cậu tưởng tượng ra mà thôi?
Không đợi Ôn Biệt Yến nghĩ xong, răng nanh của anh bỗng dưng cắn nhẹ một cái vào đầu lưỡi của cậu, cảm giác tê dại lan truyền ra khắp cơ thể khiến cậu khẽ rùng mình, thoáng chốc cướp đi toàn bộ sự tỉnh táo ít ỏi cuối cùng còn đọng lại trong tâm trí.
Cuối cùng thì trời cũng đã tạnh mưa.
Nụ hôn nồng cháy mãnh liệt xâm chiếm ban nãy dần dần trở thành nụ hôn nhẹ nháng thoáng qua, Ôn Biệt Yến cảm nhận được rõ sự thỏa mãn đang dần dâng trào trong lòng Dư Duy, vì cậu cũng thế, cũng đang luyến tiếc bứt rứt không muốn rời khỏi bầu không khí ái muội này.
"Yến Yến." Dư Duy thì thào kêu tên cậu, cụng đầu cả hai vào với nhau
"Em đây anh."
"Anh muốn tuyên bố với em một chuyện"
Anh gằn từng chữ từng chữ một, vô cùng nghiêm túc: "Nếu sau này, đột nhiên em không còn thích anh nữa, không còn muốn ở bên cạnh anh nữa, nếu em muốn cắt đứt quan hệ giữa hai ta thì cứ việc nói thẳng với anh, chắc chắn anh sẽ đồng ý."
"?" Ôn Biệt Yến ngơ ngẩn: "Anh ơi, em không ——"
"Tất nhiên!" Dư Duy bổ sung: "Dù có chia tay anh cũng sẽ không buông tay em đâu! Anh sẽ theo đuổi em, sẽ mãi mãi theo đuổi em, sẽ theo em đến tận lúc nào em chịu đồng ý mới thôi."
"Bảo anh không biết xấu hổ cũng được, bảo anh lì lợm la liếm em cũng được, dù sao anh cứ thích ăn vạ em đấy, anh chỉ muốn ở bên cạnh em, chỉ muốn kết hôn với em thôi! Trừ em ra, anh không cần gì cả!"
Lời tuyên thệ hệt như viên đá bị vứt xuống biển sâu không đáy, cứ những tưởng như nó đã chìm xuống vực sâu mãi mãi chẳng thể nhìn thấy ánh sáng lần nào nữa.
Ai ngờ đâu nó lại được một cánh tay cẩn thận nâng niu vớt lấy, hệt như ánh sáng cứu tinh đón nó đến với ánh mặt trời, đến sóng biển cũng trở nên dịu dàng lạ thường.
Ôn Biệt Yến khẽ ừ một tiếng, sau đó chui rúc vào lòng anh
Em cũng vậy, trừ anh ra, gì em cũng không cần.
...
Cả hai ân ân ái ái bôi thuốc xong được một lúc thì ba mẹ về.
Dư Duy vừa gặp Chương Dao cái đã toát hết cả mồ hôi lạnh, nỗi lo lắng dần dần trào dâng trong lòng anh, hai bên vai bỗng chốc cứng đờ, tự giác nghiêm túc ngồi thẳng lưng.
"Cháu chào chú Ôn."
Sau đó lại nghiêm túc cúi đầu với Chương Dao: "Cháu chào cô Ôn."
Không cần căng thẳng không cần căng thẳng, mẹ em ấy chưa biết mình là heo gặm cải trắng đâu, bình tĩnh nào bình tĩnh nào......
Bình tĩnh cái quần què ý!
Ai bình tĩnh nổi trước lần đầu tiên ra mắt mẹ vợ thì nhận Dư Duy anh đây một lạy!
Đặc biệt là khi "được" mẹ vợ cảm ơn bằng gương mặt lạnh như băng, đậm chất luật sư đang trong trạng thái làm việc luôn, xong lại còn được mời ăn khuya cùng nữa chứ.
Nỗi áp lực trong lòng Dư Duy sắp đạt đến mức tối đa luôn rồi.
Tất nhiên Ôn Biệt Yến cũng thấy rõ rằng anh đang vô cùng căng thẳng, yên lặng nghĩ nghĩ một hồi rồi quyết định ngồi chen giữa hai người Chương Dao và Dư Duy.
Đồ ăn khuya không phải là tôm hùm nướng hay thỏ nướng cay hay gì, mà là sủi cảo với khoai mỡ hầm phù hợp với tiêu chí sống khỏe sống tốt của Chương Dao, đến cả nước chấm cay cũng chỉ cho một xíu xìu xiu ớt.
Ôn Biệt Yến vừa ăn vừa len lén theo dõi mẹ cậu không dám rời đi một giây nào, bởi vì Chương Dao cũng đang khoanh tay nhìn chằm chằm vào Dư Duy không chớp mắt, chăm chú đến nỗi suýt nữa thì nhét luôn miếng khoai mỡ vào lỗ mũi.
Ôn Tỉ chỉ dám ăn hai miếng sủi cảo rồi buông đũa lau miệng, nhìn về phía vợ mình rồi nói: "Tiểu Hàm à, bôn ba một ngày cũng đủ mệt mỏi rồi, hay là chúng ta về phòng nghỉ ngơi đi, để tụi nhỏ tự ăn?"
"Anh mệt lắm à?" Chương Dao hỏi ông
Ôn Tỉ thành khẩn gật đầu: "Hơi hơi."
"Ồ, được thôi." Chương Dao nói: "Vậy anh về phòng ngủ đi, lần đầu tiểu Dư đến nhà làm khách, em muốn tâm sự với cháu nó tẹo."
Ôn Tỉ: "......"
Ôn Biệt Yến: "......"
Dư Duy: "O.O!!!"
Chương Dao nói xong rồi lại quay sang nhìn Dư Duy.
Chỉ là lần này cô không còn im lặng nữa, thong thả mở lời: "Tiểu Dư, nghe nói cháu với Yến Yến ngồi chung bàn đúng không? Quan hệ với Yến Yến chắc cũng tốt lắm nhỉ?"
Dư Duy gượng cười: "Đúng ạ, bình thường mối quan hệ giữa hai bọn cháu cũng khá tốt."
Chương Dao gật đầu:"Mối quan hệ hai đứa tốt như vậy, cô có thể hỏi vài câu được không? Không cần phải căng thẳng quá, chỉ nói chuyện phiếm cho vui thôi."
"Tất nhiên rồi ạ, mời cô hỏi."
"Vậy thì cô cũng không khách khí nữa."
Tay Chương Dao đan chặt vào với nhau, nghiêng đầu nhìn anh.
Không hiểu sao Dư Duy bỗng dưng cảm thấy vô cùng ngột ngạt, ngột tới nỗi cả tuyến thể cũng đang nỗ lực kìm nén pheromone của anh lại, chỉ sợ nhỡ tiết ra một chút thôi là tạch.
"Nhà cháu có bao nhiêu người, đều sống ở Hoài Thanh hết à?"
"Từng yêu đương với ai chưa? Hình mẫu lý tưởng là Omega hay Beta?"
"Thích ăn ngọt hay là cay nóng? Uống nước dùng tay trái hay là tay phải?"
"Ngủ có đá chăn không? Cháu thử nhận xét bản thân lúc ngủ xem?"
"Bình thường ở nhà sẽ tự mình nấu cơm à?"
"Không làm được bài hay thua trò chơi có muốn đánh người không?"
"......"
Ôn Biệt Yến với Ôn Tỉ ăn ý liếc nhau, sau đó nhìn về phía nhóc Dư đáng thương.
Nhóc Dư nghe xong chính thức choáng váng hết cả đầu
Gương mặt anh lộ rõ vẻ mơ hồ nhìn về phía Chương Dao, trên trán viết rõ bốn chữ bằng mực vàng lấp lánh ánh kim sa: Hoài nghi nhân sinh..