Editor: Chấm
Dù sao Chu Minh Thần cũng đã nghĩ cậu là một tên đểu cáng rồi, vậy thì cậu càng phải đểu tới nơi tới chốn mới được.
Liệu Chu Minh Thần có suy sụp, Du Sướng do dự một chút, rồi nghĩ đến những gì Chu Minh Thần đã làm với cậu trước kia, cảm giác tội lỗi trong cậu ngay lập tức tan thành mây khói.
Chu Minh Thần mất trí nhớ theo kiểu rất khôn, anh nhớ như in tất cả những điều nhỏ nhặt vặt vãnh khi mối quan hệ của họ vẫn còn tốt đẹp, còn những chuyện không tốt mà anh gây ra cho cậu thì cứ như chưa từng xảy ra.
Du Sướng không thể phủ nhận chuyện xảy ra trong lúc hai người còn đang êm ấm, còn những gì không hay sau đó thì Du Sướng không thể nói ra, lần nào cũng là: "Bị mất trí nhớ rồi, không nhớ rõ nữa, anh không thể nào làm chuyện như vậy, em không được bắt nạt anh bởi vì anh mất trí nhớ đâu."
Du Sướng nhớ lại cảnh thua nhiều hơn thắng mỗi lần đấu khẩu với Chu Minh Thần.
Thực tế, đôi khi cậu nghi ngờ rằng Chu Minh Thần đang cố tình để cậu thắng một hoặc hai lần, kẻo cậu lại mất tinh thần chiến đấu và cuối cùng dừng cuộc chơi với Chu Minh Thần.
Thế nhưng dựa trên sự tin tưởng giữa con người với con người, Du Sướng không muốn nghĩ rằng Chu Minh Thần lại đen tối như vậy.
Nhưng nói kiểu gì đi chăng nữa thì cũng là Chu Minh Thần đang chèn ép người tài còn gì!
Chỉ có điều Chu Minh Thần không hề bi thương tột độ hay khó mà chấp nhận giống như Du Sướng tưởng tượng, anh chỉ hờ hững hỏi: "Em thật sự muốn chia tay anh sao?"
Du Sướng siết chặt tấm chăn trên người, trong mấy năm chung sống với nhau thì Chu Minh Thần đều ở thế yếu.
Không biết có phải là có thêm hào quang của ảnh đế hay không mà lời nói của Chu Minh Thần lúc này khiến cậu cảm thấy hơi bị áp chế.
“Đúng, chia tay, nhất định phải chia tay!” Du Sướng nói chắc nịch.
"Sướng Sướng, em có gì không hài lòng về anh thì cứ nói cho anh biết.
Anh sẽ thay đổi tất cả có được không em? Em đừng tức giận nữa, chúng ta làm hòa đi." Giọng Chu Minh Thần dịu dàng và vô cùng bao dung.
Du Sướng cảm thấy động lực biến mất lúc nãy đã quay trở lại, tuy loại tự tin có chút khác biệt so với trước đó khi cậu mang danh đạo diễn, nhưng nó khiến cậu trở nên mạnh mẽ để đối mặt với Chu Minh Thần.
“Không được, không có làm hòa gì cả, tôi không tức giận, nhất định phải chia tay!” Du Sướng rất nghiêm túc nói với Chu Minh Thần, thực ra một khi đã chấp nhận giả thuyết bản thân là tên cặn bã, Du Sướng có thể nói ra những lời này mà không cảm thấy gánh nặng chút nào, thậm chí cậu càng lúc càng nhập vai.
"Không phải anh nói yêu tôi sao? Chẳng phải tôi mới là điều quan trọng nhất sao? Vậy tại sao tôi chỉ mới đưa ra một yêu cầu cỏn con đó thôi mà anh cũng không đồng ý." Đôi mắt đào hoa đang ngái ngủ của Du Sướng đột nhiên trở nên sáng ngời, "Nếu anh thật sự yêu tôi thì đồng ý chia tay với tôi đi, nếu anh không chịu thì chứng tỏ anh không yêu tôi một chút nào! "
Hừm, thế nào, Chu Minh Thần, anh có quyền lựa chọn sao?
Quả nhiên chỉ cần khiến Chu Minh Thần thua thiệt thì cậu sẽ không buồn ngủ chút nào.
Du Sướng đợi Chu Minh Thần đưa ra lựa chọn, cậu đắc thắng nghĩ, chắc hẳn bây giờ Chu Minh Thần rất rối, hoàn toàn không biết phải làm gì, đúng không?
Đáng đời, ai bảo anh nhận bạn trai linh ta linh tinh!
Màn đêm mờ ảo, ngoài cửa sổ có trăng không sao, thế nhưng nụ cười trên mặt Chu Minh Thần còn dịu dàng hơn ánh trăng.
So với sự thờ ơ xa cách của Du Sướng đối với anh, anh càng thích cậu hiện giờ hơn.
Du Sướng vốn không biết rằng đôi mắt của Chu Minh Thần lúc này giống như đang nhìn một con mèo con nghịch ngợm.
“Nếu đây là điều em muốn thì anh đồng ý chia tay.” Giọng nói mềm mỏng của Chu Minh Thần khẽ vang lên, anh hơi bất lực nói: “Sướng Sướng, em biết là anh không có cách nào từ chối em mà.”
Ý nghĩa của lời nói dường như là đang trách móc, nhưng giọng điệu của anh thì khoan dung vô hạn.
Tim Du Sướng đập loạn nhịp, ngay cả sự phấn khích bởi Chu Minh Thần đã phủi sạch mối quan hệ với cậu cũng phai nhạt đi rất nhiều.
Cái gì gọi là không thể từ chối cậu, nói như thể cậu muốn Chu Minh Thần đi làm chuyện phạm pháp, tội lỗi hay phải hy sinh nhân cách của anh vậy!
Chẳng qua chỉ là chia tay thôi mà, với địa vị và ngoại hình của Chu Minh Thần, Du Sướng không tin trước đó anh chưa từng làm chuyện tương tự.
Vả lại họ không thực sự là người yêu của nhau, vì vậy Du Sướng ngay lập tức trở nên tự tin ngời ngời.
"Nếu đã chia tay thì chúng ta không còn quan hệ gì nữa.
Sau này không được phép gọi tôi là Sướng Sướng, không được phép thân mật với tôi, cũng không được phép nói cho người khác biết về mối quan hệ của chúng ta, hiểu không?" "Du Sướng không cảm xúc nói, trái tim của cậu mệt mỏi quá, rõ ràng là cậu chưa làm được gì, để phủi sạch thân phận của mình với Chu Minh Thần, cậu cũng không ngần ngại bôi nhọ bản thân trở thành đồ đểu.
Tinh thần hy sinh thế này, đối tượng còn là kẻ thù truyền kiếp của cậu, nếu người khác biết nói không chừng còn có thể lên cả tờ báo Trung Quốc “Nhân vật của năm” ấy nhỉ?
Chu Minh Thần im lặng một lúc mới nói: "Chuyện này anh có thể đồng ý, nhưng anh sẽ theo đuổi em một lần nữa.
Sướng Sướng, nếu em không thừa nhận quá khứ của chúng ta, vậy chúng ta hãy bắt đầu lại đi."
Du Sướng không ngờ rằng cậu đã hy sinh lớn như vậy, thế mà Chu Minh Thần vẫn còn ngoan cố lú lẫn!
“Nếu tôi không đồng ý thì sao?” Giọng điệu của Du Sướng trở nên hơi bốc đồng, “Chu Minh Thần, rốt cuộc là anh có hiểu không, tôi không hề yêu anh.”
Cả cuộc trò chuyện, Chu Minh Thần thực sự rất thoải mái.
Tuy đã sáu năm trôi qua nhưng Du Sướng vẫn không thay đổi gì nhiều, dù là ngoại hình hay tính cách thì sự trong sáng và thuần khiết ấy vẫn vậy.
Cho nên kể cả Du Sướng có phủ nhận mối quan hệ của họ hay nói lời chia tay cũng chẳng ảnh hưởng quá nhiều đến anh, trong lòng anh chắc chắn rằng hai người nhất định sẽ ở bên nhau.
Anh yêu Du Sướng, bọn họ nhất định sẽ về lại với nhau thôi.
Bởi vì chắc chắn như vậy, anh càng giống như bao dung một đứa trẻ giận dữ khó chiều trước những hành vi của Du Sướng.
Không cần biết là vì tình yêu của anh với Du Sướng, hay cảm giác tội lỗi khi quên mất một số thứ, Chu Minh Thần đều dành sự kiên nhẫn vô hạn cho Du Sướng.
Nhưng bây giờ Du Sướng nói rằng cậu không yêu anh, những lời này đâm vào điểm yếu của Chu Minh Thần một cách tàn nhẫn, giống như một cái gai sắt nhọn đâm sâu vào máu thịt trong trái tim anh.
Anh càng thở lại càng thấy đau, trong miệng mơ hồ cảm nhận được mùi máu tươi.
Đầu anh rất đau, rất rất đau, cực kỳ đau.
Chu Minh Thần ấn mạnh ngón tay lên trán, anh mừng vì Du Sướng không nhìn thấy cảnh tượng lúc này.
Những đường gân xanh trên trán anh đang phồng lên, đợi cơn đau qua đi, anh dùng giọng nói trầm thấp tự an ủi của mình: “Sướng Sướng, anh rất xin lỗi vì anh bị mất trí nhớ, dù chúng ta có mâu thuẫn gì trong khoảng thời gian anh quên đi chăng nữa, anh thay mặt anh lúc đó xin lỗi em, để em bài xích mối quan hệ của chúng ta đều là sai lầm của anh.
Anh không mong đợi có thể nhận được sự tha thứ của em ngay bây giờ, chỉ mong em có thể cho anh cơ hội theo đuổi em thêm một lần nữa."
Lời nói của Chu Minh Thần bình tĩnh mạch lạc rõ ràng, làm cho Du Sướng có chút bất lực.
Nếu Chu Minh Thần rơi vào xúc động, nói không chừng anh vẫn sẽ lợi dụng việc này.
Nhưng Chu Minh Thần hết sức bình tĩnh, thậm chí anh còn rất trưởng thành và vững vàng, anh thực sự muốn tìm ra cách hợp lý để giải quyết vấn đề của họ một cách lý trí.
Có một sự tương phản rõ rệt giữa tổ hợp hành vi của họ.
Du Sướng giống như một đứa trẻ sinh sự vô cớ ở trước mặt anh, những lời nói của cậu không có sức thuyết phục khi đối mặt với Chu Minh Thần.
Thực sự, nếu họ đúng là người yêu của nhau, với lời xin lỗi chân thành như vậy của Chu Minh Thần, Du Sướng có lẽ sẽ rung động.
Nhưng cậu biết rất rõ là giả, họ không phải là người yêu của nhau.
Cậu hy vọng sẽ nhận được lời xin lỗi của Chu Minh Thần, nhưng dưới tình huống Chu Minh Thần không nhớ gì cả, dù lời xin lỗi của anh có chân thành đến đâu cũng không phải là điều mà Du Sướng muốn.
Một đối thủ không đội trời chung bị mất trí nhớ, với một số chuyện thì cố chấp đến đáng sợ, với một số chuyện thì lại cực kỳ thấu tình đạt lý.
Du Sướng nhất thời không biết dùng vẻ mặt gì để đối phó với Chu Minh Thần.
Quên đi, có thể khiến Chu Minh Thần không tự cho mình là bạn trai của cậu đã là tiến bộ rồi.
Từ từ thôi, nói không chừng ngủ một giấc thức dậy Chu Minh Thần sẽ nhớ lại thì sao?
Du Sướng quay lưng về phía Chu Minh Thần, không đáp lại lời đề nghị của anh.
Chu Minh Thần khẽ gọi cậu hai tiếng, nhưng cậu vẫn không nói chuyện.
Cả căn phòng lại chìm vào im lặng, ngoại trừ tiếng ngáy khò khò gây mất tập trung của Mễ Dương.
Du Sướng cũng không biết cậu ngủ lúc nào, nhưng khi tỉnh dậy thì trời đã sáng rồi, Mễ Dương và Chu Minh Thần đều không có ở đây.
Sau khi Du Sướng rửa mặt xong và đi ra khỏi phòng ngủ, trong phòng khách lầu một không chỉ có mặt những vị khách mời hôm qua cậu gặp, mà còn có một bóng dáng quen thuộc đang ngồi trên chiếc ghế mây tre.
"Anh Sướng, anh dậy rồi à? Mì đã nấu xong rồi, anh muốn vị gì? Em có chuẩn bị vị trứng cà chua và nước sốt đậu tương." Tống Du Du nhìn thấy Du Sướng đi xuống cầu thang, liền nhô đầu ra khỏi phòng bếp và hỏi.
Khi lời của Tống Du Du vang lên, người ngồi trên chiếc ghế mây tre cũng quay đầu lại, anh ta đứng dậy và ôm Du Sướng.
“Đạo diễn Du, đã lâu không gặp.” Người đàn ông vóc dáng cao lớn mỉm cười với Du Sướng.
Khi Du Sướng nhìn rõ khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông, đồng tử mở to, khuôn mặt thanh tú đầy vẻ kinh ngạc: "Lạc Nghị?!"..