Lạc Hưng Ngôn đặt nước xịt muỗi sang một bên và nói: "Chúng tôi bị muỗi đốt đánh thức và không thể ngủ được. Tôi tên Lạc Hưng Ngôn, anh trai, anh tên gì? Chúng ta kết bạn và trò chuyện nhé."
Đôi mắt tên mập mạp sáng lên, nói: "Tôi tên Vương Tiểu Bàn, kết bạn rất vui. Tôi, Vương Tiểu Bàn, thích kết bạn nhất."
Lạc Hưng Ngôn chủ động đưa ra chủ đề: "Anh có thể đăng câu chuyện của chính mình trên Tạp chí khẳng định văn chương của anh phải rất hay. Anh đang viết về cái gì?"
Vương Tiểu Bàn sửng sốt một lát, xua tay thở dài: "Đừng nhắc tới, tạp chí sắp đóng cửa rồi, nhắc tới cũng thấy buồn, quá khứ đau đớn không thể nhìn lại. Chúng ta hãy thay đổi đề tài khác đi."
Lạc Hưng Ngôn gật đầu: "Chúng ta có thể đổi chủ đề, Tiểu Bàn, anh kể cho chúng tôi nghe về những người sống trong căn hộ này đi."
Vương Tiểu Bàn bắt đầu có chút hứng thú khi nói về hàng xóm của mình, hắn nói: "Những người sống trong biệt thự? Hahaha, điều đó thật thú vị."
"Đợi một chút, tôi sẽ cho anh xem một thứ."
Hắn ngồi trên ghế, lục lọi trong ngăn bàn cũ, lấy ra một bức ảnh màu rồi ném lên bàn.
Vương Tiểu Bàn cho biết: "Trước đây công ty đưa cho tôi một chiếc máy ảnh và bảo tôi đến Hoài Thành ngẫu nhiên chụp vài bức phong cảnh để minh họa cho tạp chí. Khi phim sắp hết, tôi đứng ở tòa nhà đối diện, chụp bức ảnh cuối cùng. Tôi sẽ cho anh xem biệt thự Trường Minh dưới ánh hoàng hôn."
Diện mạo của biệt thự Trường Minh rất độc đáo, nằm giữa những tòa nhà cao tầng được bọc vải xanh bảo vệ, nhô ra khỏi mặt đất, phía đông là một bức tường cao hơn vài mét.
Bức ảnh này giống như một bức tranh trừu tượng.
Mỗi tầng chỉ có hai hộ gia đình là 01 và 02 là có thể chụp ảnh từ phía trước. Bên cạnh biệt thự có một ngọn đèn đường cao, trái ngược với sự tương phản khiến tòa nhà trông nghiêng hơn. Ở đây không ai quan tâm đ ến việc sinh sống, đồ lót, tất và ga trải giường được treo cùng nhau, đung đưa trong gió. Dưới ánh hoàng hôn buông xuống, những sợi dây điện lộn xộn, những đường ống nước bẩn và những bức tường trắng rách rưới đều mang một màu cam.
Mọi cửa ra vào và cửa sổ đều mở vào buổi tối.
Răng rắc một tiếng.
Những gì được ghi lại trong ống kính dường như là mọi khía cạnh của thế giới con người.
101. Chủ nhà đang kiểm tra tài khoản và đếm tiền.
201. Người phụ nữ đang nghịch chiếc vòng ngọc trên tay với vẻ mặt kiêu hãnh đắc ý.
202, người đàn ông đang hút thuốc và gọi điện đe dọa để đòi nợ lãi suất cao.
301. Người chồng ở bên ngoài đá, đấm con.
302, người vợ đứng trước bếp vừa lau nước mắt vừa nấu ăn.
"Tôi tin rằng anh đã trải nghiệm cái đức hạnh của chủ nhà. Dùng thêm một kilowatt giờ điện và tắm thêm một lần mỗi ngày chẳng khác nào gi ết chết cả gia đình bà ta. Trả tiền thuê nhà đúng hạn thì không sao, nhưng nếu không trả tiền thuê nhà đúng hạn, bà ta sẽ nhìn anh một lần mắng anh một lần. Và chủ nhà không thích tiếng ồn ào của chúng tôi sau khi trời tối. Nếu chúng tôi gây ra bất kỳ tiếng động nào vào ban đêm, bà ta sẽ cầm gậy đến và nói cậu cút ra ngoài đi."
"Những người thuê nhà ở biệt thự Trường Minh đến rồi đi, hầu hết đều rời đi sau khi ở được một tháng vì không thể chịu nổi bà già - bà ta là loại người điên sợ chúng ta dùng quá nhiều nước và sẽ lén lút nhón chân để trông chừng chúng ta khi chúng ta đi tắm hoặc đi vệ sinh."
Lạc Hưng Ngôn: "..." Bà ta quả thực đủ điên rồi.
"Đôi tình nhân sống ở tầng 2 không phải là người tốt. Người phụ nữ từng làm việc trong một câu lạc bộ nhưng bị đuổi ra ngoài vì tay chân không sạch sẽ ăn trộm đồ dùng. Người đàn ông là kẻ cho vay nặng lãi và giúp ông chủ của họ giết người, ngày ngày cầm dao đi đòi nợ."
"Gia đình ba người ở tầng ba cũng là một gia đình kỳ lạ, đứa trẻ này là một đứa trẻ câm, không thích nói chuyện, ngày nào cũng chỉ viết nguệch ngoạc và vẽ vào vở. Người phụ nữ là một người hay chanh chua mỉa mai người ngoài nhưng lại nhẫn nhục chịu đựng chồng mình mỗi ngày, ngày nào bà ta cũng lấy nước mắt rửa mặt. Chồng bà ta đúng là trời sinh một đôi với bà ấy, hèn nhát với người ngoài nhưng ngày nào cũng đánh đập mắng mỏ vợ con. Ngày nào tôi cũng nghe thấy tiếng đánh đập, mắng mỏ, khóc lóc."
Vương Tiểu Bàn thở dài nói: "Thật ra hàng xóm không quan trọng. Tuy chúng ta ở cùng một tòa nhà, nhưng chúng ta đều bận công việc, có thể một tuần cũng không gặp nhau."
Lạc Hưng Ngôn: "Ngoại trừ những người này, trong biệt thự còn có ai khác sao?"
Vương Tiểu Bàn lắc đầu: "Căn hộ này mỗi tháng thay đổi rất nhiều người, tôi không đếm nổi, chỉ có chúng ta ở chỗ này."
Lạc Hưng Ngôn gật đầu: "Ồ."
Anh nhìn xuống bức ảnh, đột nhiên nói: "Bức ảnh này đẹp thật, tôi muốn lấy lại xem thử có được không?"
Vương Tiểu Bàn xua tay: "Đương nhiên."
"Cảm ơn."
Tuỳ tùng: "......"
Hắn lại xác nhận lần nữa rằng Lạc Hưng Ngôn, boss này dường như không có từ "khách khí" trong từ điển.
Đêm nay Lạc Hưng Ngôn biết được những điều đó đã thỏa mãn, nóng vội ăn không hết đậu phụ nóng*, anh định quay về nghỉ ngơi thật tốt trước.
*Nóng vội ăn không hết đậu phụ nóng (心急吃不了热豆腐): phải kiên nhẫn
Vương Tiểu Bàn tiễn họ ra ngoài một cách nồng nhiệt và hiếu khách.
Lạc Hưng Ngôn vừa rời đi vừa nghiên cứu những bức ảnh. Tên tùy tùng theo sát phía sau, háo hức muốn quay trở lại.
Vì vậy, cả hai đều không để ý rằng nụ cười ấm áp của tên béo đang đứng trước cửa nhìn họ dần biến mất. Đầu hắn run rẩy và tay hắn run rẩy như mắc bệnh Parkinson. Tên mập ngâm nga một bài hát, cuối cùng rón rén trở về phòng, như đang khiêu vũ.
Lạc Hưng Ngôn trở lại tầng bốn và không tìm thấy gì, anh đặt những bức ảnh sang một bên và đi ngủ nghỉ ngơi.
Tên tùy tùng đi xuống nhà vào lúc nửa đêm nhưng sợ hãi và chán nản quay trở lại 403.
Lạc Hưng Ngôn tuy mất đi cảm giác đối với giá trị thần quái nhưng độ nhạy cảm của anh không hề giảm xuống, giấc ngủ này khiến anh rất khó chịu. Anh sống ở phía sau biệt thự, nhưng vào nửa đêm anh nghe thấy tiếng gõ cửa ở phía bên kia, tiếng đập vào cửa sổ và thỉnh thoảng dường như có ai đó đang nói chuyện.
Theo lý mà nói, Lạc Hưng Ngôn lẽ ra đã tỉnh dậy từ lâu, nhưng dường như có thứ gì đó đang đè nén trong biệt thự khiến mí mắt của anh buồn ngủ đến mức không thể mở ra được. Cho đến tận đêm khuya, tiếng động đột nhiên trở nên lớn hơn và bắt đầu vang lên những lời chửi rủa.
Giọng nói sắc bén của chủ nhà đã hoàn toàn đánh thức Lạc Hưng Ngôn. Sau khi tỉnh dậy, anh lập tức kiểm tra thời gian trên điện thoại và phát hiện đã hai giờ rưỡi sáng.
Lạc Hưng Ngôn xỏ giày, bước ra ngoài và nhìn thấy ba người đang đứng ở cầu thang tầng bốn.
Chủ nhà, người chồng ở tầng ba và tên bạn trai ở tầng hai.
Bà chủ nhà mặc bộ đồ ngủ màu trắng, trong tay cầm một chiếc búa, vẻ mặt nhăn nhó dữ tợn hỏi: "Ai làm! Ai làm! Tôi đã bảo các cậu ban đêm không được làm ồn, đừng làm ồn, các cậu muốn chết à mà làm ồn không để cho người khác ngủ."
Người đàn ông trung niên vốn kiêu ngạo với vợ con đột nhiên cảm thấy bất lực khi đối mặt với thanh niên hung hãn, trên mặt lộ ra vẻ sợ hãi: "Chỉ là hiểu lầm, chỉ là một hiểu lầm mà thôi."
"Hiểu lầm cái chó má ấy!" Người thanh niên là một tên xã hội đen, cao lớn thô kệch, thân hình cường tráng, làn da ngăm đen.
Gã túm cổ áo của người đàn ông trung niên mập mạp, nghiến răng nghiến lợi nói: "Tôi đã sớm thấy anh là con tôm chân mềm đến phát tởm rồi. Suốt ngày anh cứ v3 vãn con đi3m đó trong nhà tôi, nhưng anh không để cho tôi bắt được nhược điểm, bằng không tôi sẽ lột da cả hai người."
Người đàn ông trung niên không ngừng phàn nàn nói: "Tôi không có, tôi không có, thật oan uổng."
Người thanh niên nói với chủ nhà: "Đêm nay bạn gái tôi không có ở trong phòng. Tôi đã tìm kiếm ở tầng hai và tầng ba nhưng không tìm thấy ai. Vừa lên đến tầng bốn, tôi đã nhìn thấy hắn ta từ nhà vệ sinh đi ra. Mẹ kiếp, hai người này làm chuyện xấu sau lưng tôi."
Bà chủ nhà hiển nhiên đã đến giới hạn kiên nhẫn, bà cầm búa, những vết nhăn cùng những đốm lấm tấm trên mặt dưới ánh đèn lóe lên tia máu mờ nhạt, giây tiếp theo, bà chủ nhà đột nhiên giơ búa lên, khuôn mặt nhăn nhó định chặt nó vào đầu người thanh niên.
"Chết tiệt! Bà già khốn kiếp..." Sắc mặt của người thanh niên thay đổi rõ rệt, gã nhanh chóng chạy xuống lầu.
Người đàn ông trung niên nằm rạp trên mặt đất như một cục mỡ, mồ hôi đầm đìa.
Bà chủ nhà oán hận nói: "Tôi đã bảo các người đừng ồn ào nữa, kêu các người đừng ồn ào nữa. Mấy người cho rằng ở đây chỉ có một mình mấy người sống hay sao?" Bà ta cầm chiếc rìu trên tay đi xuống dưới. Trước khi rời đi, bà còn quay lại nhìn, âm trầm nhìn người đàn ông trung niên: "Nếu nửa đêm mà tôi còn nghe thấy anh gây ra tiếng động nào nữa, tôi sẽ chặt anh ra thành từng mảnh."
Người đàn ông trung niên vẻ mặt kinh hãi: "...Được rồi, được rồi."
Lạc Hưng Ngôn trốn trong bóng tối và nhìn cảnh tượng này với vẻ mặt không rõ ràng. Anh nhìn vệt máu uốn lượn ra từ nhà vệ sinh và biết rằng tối nay chắc chắn có người đã chết. Nếu bà chủ nhà không bị đánh thức, tối nay có thể sẽ có thêm càng nhiều người chết, thậm chí có thể toàn bộ quân đã bị tiêu diệt không chừng.
Anh không nhìn xem ai đã chết, những người bị cuốn vào thế giới này đều là những dị năng giả. Những dị năng giả có những quy tắc xám của riêng họ, nằm ngoài tầm kiểm soát của Cục Phi tự nhiên, và sự sống chết được phó mặc cho số phận của họ. Suy cho cùng, bản thân anh cũng không thể đảm bảo rằng mình sẽ sống sót sau câu chuyện của Cố Sự Đại Vương.
Đêm đầu tiên ở biệt thự Trường Minh có thể nói là vô cùng yên bình. Ngoại trừ người đàn ông trung niên háo sắc và cô gái tóc xoăn kiêu ngạo, ham tiền, không ai chủ động ra tay chống lại người bên ngoài.
Dù có sự can thiệp của bà chủ nhà, kế hoạch của hai người cũng chỉ mới thực hiện được nửa chặng đường.
So với đêm đáng sợ ở tầng dưới, tầng trên lại yên tĩnh. Diệp Sanh vốn tưởng rằng mình sẽ bị dị đoan đánh thức vào nửa đêm, nhưng không ngờ lại có một giấc ngủ ngon và ngủ đến tận bình minh. Cậu có đồng hồ sinh học của riêng mình và thức dậy đúng giờ lúc 7 giờ mỗi ngày.
Bảy giờ, mặt trời ở Hoài Thành vừa mọc lên, chiếu sáng thành phố, bên ngoài công trường đã bắt đầu xây dựng. Tiếng máy xúc, thang máy vang lên không ngừng.
Diệp Sanh mở mắt ra, phát hiện có một bàn tay đặt ở eo mình. Cậu có chút choáng váng, quay đầu lại thì phát hiện mình đang tựa trên cánh tay của ai đó, trong tư thế hoàn toàn bị người ôm lại.
Sau một thời gian ngắn bị ngắt kết nối, Diệp Sanh nhanh chóng nghĩ lại mọi chuyện xảy ra tối qua.
"..."
"............"
Trong lúc Diệp Sanh đang tự hỏi liệu tối qua cậu có mất trí không, cậu bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ về mối quan hệ giữa cậu và Ninh Vi Trần. Đang suy nghĩ, ngón tay trên thắt lưng của cậu đột nhiên cử động, đầu ngón tay chạm vào vết thương của cậu, dấy lên một cảm giác ái muội quá mức nhạy cảm như bị điện giật. Lúc này Diệp Sanh mới nhận ra vết thương mình dùng dao gọt hoa quả cắt dường như đã lành lại.
Diệp Sanh kinh ngạc nhìn lên.
Giọng nói của Ninh Vi Trần vang lên: "Tỉnh rồi à?"
Diệp Sanh nhìn khuôn mặt mà cậu rất quen thuộc, muốn nói chuyện, nhưng cổ họng lại như bị giấy nhám chà xát mạnh, nếu tùy tiện khẽ động yết hầu, cậu sẽ cảm thấy đau nhói không thể chịu nổi.
Diệp Sanh: "..."
Ninh Vi Trần cười nhẹ, hắn vừa mới tỉnh lại, trên người còn có cảm giác lười biếng.
Ngón tay hắn chạm đến vết thương của Diệp Sanh rồi một đường sờ dọc lên đến tận xương quai xanh và yết hầu, sau đó vuốt v e làn da kia như tán tỉnh, cười nói: "Chào buổi sáng, anh trai."
Diệp Sanh hất tay hắn ra và ngồi dậy trên giường. Cậu thản nhiên nhặt quần áo lên, duỗi đôi vai gầy nhưng rắn chắc rồi mặc áo vào.
Ninh Vi Trần ở bên cạnh, dùng ánh mắt nghiêm túc quan sát từng động tác của cậu, ánh mắt hung hãn này khiến Diệp Sanh rất không vui, cậu quay đầu mở miệng, nhưng mỗi lần cử động, cổ họng lại đau dữ dội.
Ninh Vi Trần nhìn một màn này quả nhiên như dự liệu, nhếch lên khóe môi nói: "Lúc anh nôn ra Thai Nữ còn sống ra khỏi cơ thể hẳn là anh đã đoán trước được tình huống này. Em có thể giúp anh chữa trị vết thương trên thân thể nhưng yết hầu của anh do bị dị giáo cấp A xé nát thì chỉ có thể tự mình từ từ khôi phục."
"Tốt nhất bây giờ anh không nên nói một lời nào cả."
Diệp Sanh: "..."
Lúc đầu, dù là đàm phán với Quỷ Mẫu hay Lương Húc, cậu đều nói rất nhiều, hoàn toàn không để ý đến vết thương ở cổ họng khi nhổ Thai Nữ ra. Cậu không ngờ báo ứng lại đến nhanh đến vậy.
Vẻ mặt của Diệp Sanh trông rất khó xem.
Cậu không thích nói chuyện, nhưng điều đó không có nghĩa là cậu muốn trở thành người câm.
Tâm tình của Ninh Vi Trần lại rất tốt, nhìn chằm chằm vẻ mặt Diệp Sanh thay đổi thất thường, cười lớn: "Bảo bối, lúc anh không nói chuyện thật ngoan nha."
"Nào anh yêu, bây giờ chúng ta xuống nhà ăn sáng nhé."