Sau Khi Mất Trí Nhớ Người Yêu Cũ Xuất Hiện

"......" Diệp Sanh vẫn đang tự hỏi tại sao ông lão lại có thể mua được lá bùa đỏ đó.

Đột nhiên hai tay Ninh Vi Trần ôm chặt lấy eo cậu, giọng nói trầm khàn khàn, đưa ra lời mời.

Diệp Sanh phải tỉnh táo lại và đối mặt với h@m muốn không hề che giấu của người yêu.

Diệp Sanh hơi sửng sốt.

Làm đi?

Diệp Sanh trước đây chống cự lại sự thân mật vì bản chất của mình, nó khiến cậu không thể chịu đựng được việc lãnh thổ của mình bị hơi thở của người khác xâm chiếm.

Nhưng cậu và Ninh Vi Trần đã hôn nhau nhiều lần như vậy, đã quen thuộc với mùi hương của nhau.

Ninh Vi Trần lại nói: "Chúng ta sắp chia xa rồi, anh thật sự không muốn làm chuyện này một lần trước khi rời đi sao?" Ngón tay thon dài của hắn quấn lấy cạp quần ngủ của Diệp Sanh, kéo thành vòng tròn một cách chậm rãi và ái muội.

"..." Diệp Sanh ít khi có h@m muốn, nhưng không có nghĩa là cậu không có h@m muốn. Và bản chất của con người là gần gũi với những người họ thích.

Diệp Sanh rũ mắt xuống, nắm lấy ngón tay của Ninh Vi Trần, bình tĩnh nói: "Ninh Vi Trần, cậu đã nghỉ ngơi đủ chưa?"

Nhìn thấy thái độ thoải mái của cậu, trong mắt Ninh Vi Trần lóe lên tia sáng, khàn giọng nói: "Đủ rồi, đủ rồi."

Diệp Sanh nói: "Tôi nhớ cậu đã nói, khi cậu mất quá nhiều khống chế, chất dịch trong cơ thể của tôi sẽ có ích đối với cậu đúng không?"

Ninh Vi Trần: "Ừ."

Diệp Sanh nắm lấy bàn tay đang chạm vào cậu, lạnh lùng hỏi: "Vậy t1nh dịch vủa tôi có tác dụng không?"

Ninh Vi Trần không hề kinh ngạc đối với lời nói của cậu, hắn đan các ngón tay của Diệp Sanh vào nhau, đưa lên môi hắn rồi hôn lên, đôi mắt hoa đào hiện lên màu tím bạc khiến người ta thót tim, hắn cười nói: "Anh ơi, em muốn. Em có thể giúp anh bằng miệng được không?"

Diệp Sanh: "Không." Mục đích của Diệp Sanh rất rõ ràng.

Ngón tay của Ninh Vi Trần trượt vào trong bộ đồ ngủ màu đen chưa cài cúc của Diệp Sanh, chạm vào cặp đùi trắng nõn của Diệp Sanh, đầu ngón tay hắn hơi lạnh, chậm rãi xoa xoa dọc theo mặt trong và mặt ngoài của chân.

Đầu ngón tay hắn như bị nhiễm điện khiến lưng dưới của Diệp Sanh tê dại. Nhưng Diệp Sanh không muốn thỏa hiệp như vậy. Cậu thật sự thích Ninh Vi Trần, nhưng khi bị xâm phạm hoặc tự xâm phạm người khác, với tính tình của Diệp Sanh, rõ ràng cậu dễ chấp nhận hành động sau hơn.

Diệp Sanh gọi tên hắn: "Ninh Vi Trần."

Đôi mắt của cậu rất đẹp, đôi mắt hạnh trong suốt đen trắng có phần u ám và lạnh lùng. Tóc mái của cậu hơi ẩm và lộn xộn sau khi tắm, và lông mi của cậu cũng bị hơi ẩm bao phủ.

Diệp Sanh và từ "yếu đuối" hoàn toàn không có liên quan với nhau, ngay cả lúc này, khi cậu gọi tên hắn, đôi mắt nhìn vào hắn, cũng mang đến cảm giác lạnh lùng và sắc bén, chỉ có d*c vọng trong đó như một lưỡi kiếm được rèn nhọn.

Ninh Vi Trần nhìn thấy như vậy, yết hầu hắn lăn qua lăn lại, bóng tối trong mắt càng sâu thêm.

Hắn nhẹ nhàng thở dài: "Anh à, tuy em rất vui vì anh cũng có d*c vọng đối với em nhưng đây là lần đầu tiên vẫn nên để em thực hiện, em sợ anh chưa có kinh nghiệm."

Diệp Sanh lạnh lùng hỏi: "Cậu có kinh nghiệm sao?"

Ninh Vi Trần không hề do dự: "Em đối với anh không thầy dạy cũng hiểu, trong mơ em đã thử rất nhiều lần."

"..." Diệp Sanh nghiến răng nghiến lợi: "Ninh Vi Trần, tôi đã nói với cậu rồi, năng lực học tập của tôi rất mạnh."

"Em biết, anh trai." Lòng bàn tay Ninh Vi Trần nhéo đùi Diệp Sanh, tay kia ấn vào eo Diệp Sanh, nghiêng người về phía trước hôn lên môi Diệp Sanh, cười nói: "Em sẽ dạy anh một cách cẩn thận."

"Cậu..." Diệp Sanh bị hắn hôn không nói nên lời.

Bộ đồ ngủ của cậu đã hoàn toàn bị cởi ra, lộ ra toàn bộ làn da trắng nõn, trên chân đã có vết véo màu đỏ nhạt, có thể thấy rõ sức mạnh lớn của Ninh Vi Trần.

Diệp Sanh bị hắn nắm chặt đùi, hắn cưỡng hôn cậu, cậu phải ngả người ra sau nhưng cũng không đẩy Ninh Vi Thần ra. Diệp Sanh cảm thấy môi, răng, lưỡi và cổ họng của mình đang bị li3m m út cẩn thận trong nụ hôn này.

Ngực cậu phập phồng, cau mày, lập tức tỉnh táo thoát khỏi sự mê muội, thở hổn hển, nắm lấy vai Ninh Vi Trần, ghé sát vào tai hắn, lạnh lùng nói: "Nếu giữa chừng có vấn đề thì đến lượt tôi."

Ninh Vi Trần lần này thậm chí không buồn trả lời cậu.

Hắn bắt đầu hôn dọc theo môi dưới của Diệp Sanh, hôn qua yết hầu và xương quai xanh, cảm nhận được sự rung động nhẹ trong lồ ng ngực Diệp Sanh, hắn cười nhẹ một tiếng và hôn lên điểm nhạy cảm của cậu. Diệp Sanh run rẩy một chút và nghiến răng. Việc sử dụng súng hàng ngày của cậu cần rất nhiều sức lực, vì vậy cơ thể của cậu gầy nhưng không yếu đuối, vòng eo dẻo dai nhưng làn da lại rất trắng, thậm chí nếu có một chút màu xanh hoặc đỏ sẽ lộ rõ.

Cậu cảm thấy từng tấc da thịt của mình đều bị Ninh Vi Trần hôn lên.

Có lẽ đây có thể được coi là lần đầu tiên hắn tiếp xúc với cơ thể này nên động tác của Ninh Vi Trần rất nhẹ nhàng. Ít nhất Diệp Sanh không cảm thấy khó chịu khi đầu gối bị tách ra.

Giọng nói của Ninh Vi Trần nghe có vẻ như có chút khát: "Bảo bối, dịch cơ thể em cần không phải là t1nh dịch."

Ngón tay của Ninh Vi Trần lướt dọc theo xương sống của cậu, từng chút một đâm sâu vào giữa mông của cậu. Đồng tử của Diệp Sanh bỗng nhiên co rút lại, cậu muốn nói chuyện, lại lập tức bị một loại kh0ái cảm kỳ lạ đánh trúng, để ngăn chặn tiếng thở hổn hển của mình, cậu đành phải im lặng. Sau đó Diệp Sanh đã đưa tay che mắt, hoàn toàn buông thả chính mình, để Ninh Vi Trần dẫn cậu vào vòng xoáy d*c vọng.

Cậu vốn tưởng rằng lần đầu tiên của mình sẽ khó chịu, nhưng cơn đau xé rách mà cậu tưởng tường lại hoàn toàn không có, cậu tự hỏi liệu đó có phải là do dị năng của hải yêu hay không. Những ngón tay của Ninh Vi Trần và nụ hôn của Ninh Vi Trần dường như có tác dụng k1ch thích tình d*c mê hồn.

Khi nó tiến vào, ngón tay của Diệp Sanh siết chặt vai của Ninh Vi Trần.

"Em muốn nhìn vào đôi mắt của anh, Sanh Sanh, nhìn em." Ninh Vi Trần mỉm cười và hôn lên hàng mi của Diệp Sanh.

Lông mi của Diệp Sanh run rẩy, cậu từ từ mở chúng ra, đôi mắt vốn luôn tỉnh táo và bình tĩnh, giờ lại chứa một chút hơi sương mơ mộng. Quả thực là đẹp đến mức kinh ngạc.

Thấy vậy, trong mắt Ninh Vi Trần dâng lên d*c vọng, thậm chí có chút đen tối tàn nhẫn.

Trong khi Ninh Vi Trần bị Diệp Sanh mê hoặc thì Diệp Sanh cũng bị Ninh Vi Trần mê hoặc.

Diệp Sanh bắt đầu tin rằng sức mạnh mê hoặc của hải yêu thực sự tồn tại. Cậu nhìn vào mắt hắn. Màu tím bạc, một màu sắc vô cùng khó hiểu, tựa như cơn lốc hoàn toàn có thể hút người ta vào trong đó. Ninh Vi Trần vốn đã rất đẹp trai, khi Diệp Sanh lần đầu nhìn vào hắn, lần đầu tiên cậu bị vẻ ngoài của một người làm cho kinh ngạc. Ninh Vi Trần từ trước đến nay là một người ngoài nóng trong lạnh, bề ngoài có vẻ vô tư, buông thả nhưng thực chất lại có cảm giác xa lánh và lạnh lùng. Giờ đây đôi mắt hoa đào này tràn ngập tình yêu và khao khát tr@n trụi dành cho cậu.

Mặc dù có một vật thể lớn đâm vào người cậu nhưng cậu vẫn cảm thấy rất khó chịu. Nhưng khi Diệp Sanh nghĩ đến việc họ sắp chia xa, trái tim cậu lại dịu lại. Diệp Sanh duỗi tay ra, nhẹ nhàng vòng tay qua cổ hắn, vùi mặt vào vai và cổ của Ninh Vi Trần.

Đây thực chất là một hành động thể hiện sự dịu dàng của cậu.

Nhưng thật bất ngờ, chiếc hộp Pandora đã được mở ra.

Sự dịu dàng của cậu không thể đổi lấy sự dịu dàng của Ninh Vi Trần mà thay vào đó, hắn tiếp tục xâm chiếm và chiếm hữu cậu một cách điên cuồng vào nửa sau của đêm.

Nếu như Diệp Sanh biết sớm hơn rằng Ninh Vi Trần sẽ cho rằng hành động của cậu là sự phục tùng, điều đó có nghĩa là hắn có thể làm bất cứ điều gì với cậu. Cậu chắc chắn sẽ không chọn cách ôm hắn mà nhặt khẩu súng trên bàn cạnh giường và chĩa vào đầu hắn.

"Ninh Vi Trần." Cú va chạm đột ngột và mãnh liệt khiến Diệp Sanh cứng người. Nhưng sau đó, ngay cả hơi thở của cậu cũng trở nên đứt quãng.

Trải nghiệm đêm nay rất điên cuồng, sự ấm áp lúc đầu đã không còn nữa.

Chỉ là giả vờ thôi, nhưng sau này Ninh Vi Trần dường như đã lộ bộ mặt thật hung hãn của mình.

Niềm khao khát bấy lâu nay tựa như một tia lửa, tất cả đều lập tức giáng trả vào cậu. Chỉ có Diệp Sanh, người có thể chất đỉnh cao trong loài người, mới có thể chịu đựng được sự dày vò như vậy.

Đến giữa đêm, cậu không biết mình ngất đi từ lúc nào.

Nhưng cậu ngay lập tức buộc phải tỉnh dậy do một cuộc xâm lược không thể bỏ qua.

Diệp Sanh muốn nói nhưng giọng cậu hoàn toàn không phát ra tiếng.

Ninh Vi Trần tựa hồ đặc biệt thích bộ dáng của cậu bây giờ, cười vài tiếng, hôn cậu say đắm. Nếu không phải hiện tại toàn thân cậu run rẩy, đối phương chính là thủ phạm, cậu thật sự sẽ cho rằng Ninh Vi Trần đang làm nũng.

Diệp Sanh đã quên mất chuyện gì xảy ra tiếp theo.

Cậu chỉ nhớ Ninh Vi Trần đã đưa cậu đi tắm rửa, sau đó ôm cậu đưa cậu sang một phòng ngủ khác để nghỉ ngơi.

Dù sao khi cậu tỉnh dậy vào ngày hôm sau thì đã là buổi chiều. Thông thường, một người bình thường sẽ cảm thấy khó chịu sau đêm đầu tiên căng thẳng như vậy nhưng Diệp Sanh vẫn ổn. Cậu chỉ cảm thấy vòng eo không còn là của mình nữa. Cổ họng Diệp Sanh khát nước, cậu ôm đầu ngồi dậy, duỗi đôi tay trắng nõn đầy dấu hôn, cầm cốc nước bên cạnh lên uống hết trong một ngụm.

Vừa di chuyển, cậu có thể cảm nhận được cảm giác đau đớn do quần áo ma sát, Diệp Sanh cúi đầu nhìn vào những dấu vết trên vai, ngực và eo không thể bỏ qua. Cậu không khỏi nghiến răng.

Lúc này cửa đã mở.

Ninh Vi Trần bước vào. Khi vào Học viện Quân sự số 1, hắn phải gặp rất nhiều người nên hắn đã thay bộ vest đen, cao ráo, quý phái và lịch lãm.

Hắn cúp máy từ đằng kia với vẻ mặt lạnh lùng. Nhưng khi hắn ngẩng đầu nhìn thấy Diệp Sanh tỉnh lại, vẻ lạnh lùng trên lông mày đã bị xóa sạch, hắn lập tức nở nụ cười, giống như một con thú được nuôi dưỡng tốt.

"Bảo bối, anh tỉnh rồi à? Thắt lưng còn đau không?"

Diệp Sanh: "..."

Diệp Sanh đã thực hiện hành động mà đêm qua cậu không còn sức lực để làm, cậu nắm lấy cổ áo Ninh Vi Trần, kéo hắn lại gần, hạ giọng, nói từng chữ lạnh như sương.

"Ninh Vi Trần, tối qua tôi nói đủ rồi, cậu không nghe thấy sao?"

Ninh Vi Trần cụp mắt xuống, đáng thương nói: "Thực xin lỗi, hôm qua em mất khống chế."

Diệp Sanh: "..."

Ninh Vi Trần suy nghĩ một chút, hôn lên má Diệp Sanh nói: "Tuy nhiên, em đã cố gắng hết sức khống chế, cho nên không tiếp tục làm trong phòng tắm, sáng nay cũng không tiếp tục."

"..." Còn muốn tiếp tục làm trong phòng tắm sao??! Diệp Sanh mặt không biểu cảm nhìn hắn, đưa tay ra, định lục lọi ngăn kéo tìm súng.

Ninh Vi Trần cười không ngừng, ăn một bữa no nê, tâm tình rất tốt, việc đi Học viện Quân sự số 1 nhàm chán như vậy cũng không khó chấp nhận.

Hắn vòng tay qua vai Diệp Sanh, để khiến cậu không tức giận, hắn nhẹ nhàng ngọt ngào nói: "Bữa sáng em đã làm rồi, anh có muốn ăn không?"

Diệp Sanh: "Cậu làm à?"

Ninh Vi Trần: "Ừ."

Diệp Sanh cau mày nhìn hắn, cậu không thực sự tin tưởng vào tài nấu nướng của Ninh Vi Trần. Dù sao thì Ninh Vi Trần thật sự không phải là người có thể nấu nướng, đại thiếu gia từ nhỏ đã sống ở nhà họ Ninh, được nuông chiều và chưa bao giờ tay phải chạm nước.

Tuy nhiên, Ninh Vi Trần từ phía sau bưng một bát cháo lên, nhìn màu sắc thơm ngon, Diệp Sanh lại yên tâm.

Có vẻ như nó có vị khá ngon.

Mùi thơm truyền đến, Diệp Sanh cảm thấy trong bụng có cảm giác đói.

Ninh Vi Trần nói: "Em chưa từng nấu đồ ăn Trung Quốc, đây là lần đầu tiên em nấu, mời anh ăn thử."

Diệp Sanh đã ăn nó và thành thật mà nói, hương vị chỉ ở mức trung bình. Tuy nhiên, số lần vị thiếu gia này nấu ăn có lẽ cũng tương đương với số lần hắn sử dụng dị năng, cho nên làm được như vậy cũng đã khá tốt rồi. Hơn nữa, cháo do Ninh Vi Trần nấu, đối với Diệp Sanh có chút đặc biệt.

Diệp Sanh lặng lẽ ăn xong.

Ninh Vi Trần ngồi ở bên cạnh nhìn cậu uống cháo, khóe môi mỉm cười nói: "Thế nào?"

Diệp Sanh đưa ra ý kiến ​​đơn giản: "Cho quá nhiều nước vào." Cháo có chút loãng.

Ninh Vi Trần cầm bát, trầm tư đưa tờ giấy cho cậu, nghe được câu này, liền nói: "Cho nhiều nước quá?"

Diệp Sanh gật đầu: "Ừ."

Ninh Vi Trần khẽ cười một tiếng: "Đúng rồi, Sanh Sanh cũng cần một ít nước."

Diệp Sanh không hiểu hắn đang nói cái gì, kỳ quái nhìn hắn. "Cái gì?"

Ninh Vi Trần đột nhiên có hứng thú nói: "Bảo bối, anh còn nhớ đêm thứ hai ở 《 Thành Phố Kỳ Lạ 》em hỏi anh vấn đề kia sao?

Diệp Sanh có một trí nhớ đáng kinh ngạc và nhanh chóng nhớ lại từng lời Ninh Vi Trần nói trong đầu. Đêm thứ hai ở 《 Thành Phố Kỳ Lạ 》, họ tình cờ phải đối mặt với Người Vợ Tuyệt Vọng, để thoát khỏi người phụ nữ đang khóc, họ cũng trải qua một đêm vô cùng hỗn loạn.

Cuối cùng, Diệp Sanh nhớ tới câu hỏi mà Ninh Vi Trần đã hỏi cậu lúc đó.

【 Hóa ra hàm lượng nước trong cơ thể con người thực sự có thể đạt tới 100%. Anh ơi, em bắt đầu tò mò rồi, hàm lượng nước của anh là bao nhiêu? 】

Diệp Sanh: "..." Hàm lượng nước là bao nhiêu?

Ninh Vi Trần dùng ngón tay sờ lên mặt cậu, ánh mắt sâu thẳm, cười nói: "Cảm ơn Sanh Sanh đã cho em biết đáp án. Thì ra hàm lượng nước trong cơ thể con người thật sự rất cao."

Diệp Sanh mở miệng, nghiến răng nghiến lợi, giọng lạnh lùng nói: "Ninh Vi Trần, cậu muốn chết à?"

Ninh Vi Trần không nhịn được cười, hôn cậu một cái, nhẹ giọng nói: "Em rất thích anh, Sanh Sanh."

Diệp Sanh: "..."

Khi Diệp Sanh tỉnh dậy, cậu đã bị Ninh Vi Trần hôn vô số lần, cơn tức giận trong phút chốc trở nên im lặng. Tự an ủi mình, quên đi, ngày hôm qua cũng là do cậu đồng ý.

Ăn xong, Diệp Sanh trực tiếp hỏi thời gian: "Mấy giờ rồi?"

Ninh Vi Trần nói: "Đã ba giờ chiều rồi, anh có muốn nghỉ ngơi nữa không?"

Diệp Sanh nói: "Không, vé xe của tôi là vé đêm."

Ninh Vi Trần im lặng một lúc rồi nói: "Hãy đi cùng em đi, anh yêu. Đảo Rạn San Hô Đen là một nơi rất đặc biệt. Không có lối vào trực tiếp. Trước tiên anh phải đến Hải Thành gần đó để đưa giấy thông báo nhập học cho Cục Phi tự nhiên địa phương. Chỉ khi đó mới có người sắp xếp cho anh lên một con tàu đặc biệt."

Diệp Sanh kiên quyết từ chối và lắc đầu: "Không, tôi đã nhận được giấy chứng nhận nhập học của công hội, trên đường đi tôi có thể gặp một số người từ công hội dị năng giả."

Nghe xong, nụ cười của Ninh Vi Trần thoáng nhạt đi, hắn duỗi ngón tay nhẹ nhàng lột cổ áo của Diệp Sanh ra, chạm vào dấu hôn trên đó, nhỏ giọng nói: "Sanh Sanh cho rằng bây giờ em sẽ để anh đi gặp người khác như thế này?"

Diệp Sanh: "..." Hắn có gan nói vậy à?

Diệp Sanh: "Không phải do cậu làm ra sao?"

Ninh Vi Trần gật đầu, coi như đương nhiên nói: "Em làm ra, nhưng chỉ có em mới có thể nhìn thấy."

Diệp Sanh nhếch khóe miệng, thu dọn quần áo, xoay người nói: "Cho tôi chiếc áo có cổ cao hơn."

Diệp Sanh không có thói quen để người khác tò mò về đời tư của mình, Ninh Vi Trần cũng không cần phải nói cho cậu biết, nếu có người nhìn thấy những dấu vết này, cậu sẽ chỉ muốn móc mắt người đó ra mà thôi.

Ninh Vi Trần: "Đi cùng em không phải sẽ tốt hơn sao?"

Diệp Sanh: "Không ổn." Đi theo Ninh Vi Trần, cậu có thể đoán trước được chuyện gì sẽ xảy ra.

Ninh Vi Trần: "Sau khi máy bay đến đảo Rạn San Hô Đen, chúng ta mỗi người một ngả, như vậy có được không?"

Nếu như trước đây Diệp Sanh vẫn sẽ lợi dụng sự nhượng bộ và yếu đuối của Ninh Vi Trần. Nhưng sau chuyện xảy ra tối qua, tất cả sự nịnh nọt và nịnh nọt của Ninh Vi Trần đối với cậu đều vô dụng.

Diệp Sanh: "Không."

Ninh Vi Trần cười như không cười: "Thật vô tâm, anh yêu."

Diệp Sanh khóe miệng giật giật: "Ninh Vi Trần, cậu rất rảnh phải không?"

Cậu lại nghĩ đến dị năng dễ dàng bị một kích phá vỡ của Ninh Vi Trần.

Diệp Sanh ra lệnh. "Cậu đến Học viện Quân sự số 1 và đảm bảo rèn luyện dị năng của cậu cho tốt."

Sau khi biết được tên của Người Truyền Giáo ngày hôm qua, Diệp Sanh đã biết được mối nguy hiểm ở diễn đàn thứ sáu. Sẽ luôn có lúc cậu sơ suất, không thể lúc nào cũng ở bên cạnh Ninh Vi Trần, sự bảo vệ của nhà họ Ninh cũng không hoàn toàn kín đáo.

---Editor muốn nói---

CẢM ƠN TÁC GIẢ THIẾP TẠI SƠN DƯƠNG ĐÃ MẠNH MẼ QUÊN MÌNH VIẾT CẢNH H NÀY CHO TỤI EM MẶC DÙ ĐÃ BỊ TẤN GIANG GÕ BONK BONK. CẢM ƠN CÁC CHỊ BÊN TRUNG ĐÃ CHO EM BẢN RAW FULL VÌ EM THEO BỘ TRUYỆN NÀY TRỄ Ạ. MÃI IU MÃI IU MÃI IU HUHUHUHU

Má ơi lần đầu edit mà edit cảnh H xong tay run run gõ từng chữ =(((( Sang tuần mình thi final nên có lẽ sẽ ít đăng chương lại ạ. Cảm ơn mọi người đã ủng hộ huhu


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui