Sau Khi Mất Trí Nhớ Người Yêu Cũ Xuất Hiện

Ninh Vi Trần bất đắc dĩ thở dài.

Nhưng đây vốn là chuyện hắn cố ý vạch trần với Diệp Sanh, hắn không muốn lần sau nhìn thấy Diệp Sanh vì lo lắng cho hắn mà hoảng sợ bị thương.

Ninh Vi Trần: "Bảo bối, lát nữa em sẽ giải thích với anh, anh để em đưa thuốc cho anh trước."

Sắc mặt Diệp Sanh âm trầm, như trời sắp mưa: "Không, bây giờ giải thích luôn đi. Bong bóng xanh của cậu chẳng phải rất mong manh và trân quý sao? Đã mấy ngày không gặp, cậu tiến bộ rất nhanh nha Thái tử."

Ninh Vi Trần bị cậu chọc cười, giơ tay lên, nhẹ nhàng chạm vào cổ tay cậu, nịnh nọt nói: "Cảm tạ Thái tử phi có cách đốc thúc em học kỹ năng."

Diệp Sanh nghiến răng và xương ngón tay dùng sức để kéo hắn lại gần mình.

Ninh Vi Trần không có phản kháng, hắn đặt tay lên người Diệp Sanh.

Diệp Sanh: "Có phải cậu đang lừa dối tôi không?"

Ninh Vi Trần nắm lấy cổ tay của cậu: "Em luôn nói cho anh biết, em không yếu như anh tưởng tượng, chính là anh chuyên chế độc tài, anh chỉ tin vào kết quả suy luận của chính mình."

Diệp Sanh lạnh lùng nói: "Ồ, trách tôi."

Ninh Vi Trần: "..."

Ninh Vi Trần lập tức phản ứng lại, chủ động thừa nhận sai lầm của mình, cười nói.

"Sao có thể như vậy được? Là lỗi của em. Là tại em không giải thích rõ ràng nên anh cứ hiểu lầm. Cứ để em chữa vết thương cho anh trước, sau đó anh có thể đánh hoặc mắng em nếu anh muốn nha anh yêu."

Ngón tay của Diệp Sanh vẫn nắm chặt áo hắn, đôi mắt hạnh lạnh lùng nhìn hắn. Mái tóc đen dính vào đôi má nhợt nhạt của cậu, vài sợi tóc dính vào cổ và xương quai xanh. Rõ ràng là cậu đang tức giận, nhưng tư thế vẫn không bố trí phòng vệ, chiếc váy cưới màu đỏ khiến làn da của cậu càng thêm thanh tú, mái tóc đen uốn lượn, hơi thở nhẹ nhàng, cứ như vậy nằm trên giường.

Ninh Vi Trần đã nghĩ tới những lời muốn nói, nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng này, hắn gần như không nói ra được. Cũng may tài năng ngôn ngữ của hắn đã phát huy hết, hắn mỉm cười nhẹ nhàng nói.

"Khi dị giáo hải yêu được cấy vào cơ thể của em, tỷ lệ thích ứng là 90%. Việc em nắm giữ nó chỉ là vấn đề thời gian, và không cần phải luyện tập chút nào."

"Em luôn ghét Cục Phi tự nhiên. Ba đám người bọn họ, Đảo Bướm, Học viện Quân sự số 1 và Cục Phi tự nhiên không thể tách rời. Việc đầu tiên họ làm khi em trở về nước là được họ giao một nhiệm vụ cấp A để kiểm tra khả năng của em. Họ nghi ngờ rằng ngoài hải yêu trong cơ thể em còn cấy ghép thêm một dị đoan cao cấp khác, vi phạm những điều cấm kỵ trên Đảo Bướm. Vì vậy, họ đưa em vào các nhiệm vụ cấp S và họ bí mật điều tra em trong hơn mười năm rồi. Em không muốn có quan hệ với họ nên đã nhiều năm như vậy em mới không sử dụng sức mạnh của hải yêu đến một lần."

Diệp Sanh lạnh lùng hỏi hắn: "Ở 《 Thành Phố Kỳ Lạ 》, bong bóng của cậu khi chọc vào sẽ nổ tung là sao vậy?"

Ninh Vi Trần nói: "Khi tiến vào 《 Thành Phố Mùa Xuân 》, sức mạnh của em sẽ không ngừng bị tan rã. Đó là ngày thứ hai của 《 Thành Phố Mùa Xuân 》."

Diệp Sanh cau mày. Cậu cẩn thận nhớ lại cuộc gặp gỡ và trò chuyện với Ninh Vi Trần. Sau khi phát hiện nhiệm vụ đầu tiên của Ninh Vi Trần thực chất là Thai Nữ dị giáo cấp A, nó đã trắng trợn nói với cậu rằng người thừa kế này không phải là người bình thường.

Trước khi bước vào nhà thi đấu cũ, cậu vẫn cảnh giác và nghi ngờ về sức mạnh của Ninh Vi Trần.

Không ngờ sau khi xác nhận mối quan hệ cậu lại như bị hôn mê. Cậu chọn lọc bỏ qua nhiều gợi ý và bất thường của Ninh Vi Trần. Lạnh lùng đưa người này đến bên người và bảo vệ hắn.

"..."

Nhưng Diệp Sanh vẫn không cho rằng đây là vấn đề của mình.

Cậu lạnh lùng hỏi: "Chơi với tôi vui không?" Nhưng sau khi hỏi xong, Diệp Sanh đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, "Chờ một chút, đom đóm!"

Ninh Vi Trần hiếm khi thấy cậu phản ứng chậm, vì thế cười nhẹ nói: "Cuối cùng thì anh cũng nhớ ra lúc đó có phát sóng trực tiếp."

Diệp Sanh chửi rủa và đứng dậy đi tìm con bọ.

Nhưng Ninh Vi Trần ôm eo cậu, Ninh Vi Trần nói: "Đừng sợ, từ khi em dẫn anh chạy trốn, đom đóm đã bị cắt đứt."

Diệp Sanh sửng sốt: "Có thể cắt phát sóng trực tiếp được không?"

Ninh Vi Trần: "Không, đom đóm đến từ Đảo Bướm, cho nên cắt đứt cũng không dễ dàng như vậy, bởi vì thí luyện đã kết thúc, cho nên tự nhiên sẽ bị cắt đứt."

Diệp Sanh không thể tin được: "Vậy lúc cậu ôm tôi cũng được phát sóng trực tiếp à?"

Ninh Vi Trần nhếch lên khóe môi gật đầu: "Đúng vậy, lúc đó anh thật nhiệt tình, anh yêu."

Mẹ kiếp. Diệp Sanh đã muốn đánh người nên cậu nắm lấy vai hắn, nghiến răng nghiến lợi, khuỵu gối để trút giận và đánh thật mạnh vào chân Ninh Vi Trần. Khi cậu thực hiện động tác này, tấm vải hơi xòe ra, để lộ bắp chân thon gọn và đầy đặn của cậu. Ninh Vi Trần không khách khí, ngón tay mát lạnh chạm vào mắt cá chân của Diệp Sanh, di chuyển lên làn da trắng nõn.

Ninh Vi Trần: "Sau khi chúng ta trở lại Học viện Quân sự, chúng ta nên giải thích với Thiên Dụ."

Diệp Sanh: "..." Cậu thà làm Thái tử phi bị sẩy thai ở nhà còn hơn. Nhưng suy nghĩ của Diệp Sanh hiếm khi bị cảm xúc ảnh hưởng, cậu nắm bắt được điểm mấu chốt: "Nếu cuộc bỏ trốn được phát sóng, liệu dị năng của cậu có bị lộ ra với Cục Phi tự nhiên không?"

Ninh Vi Trần trầm giọng nói: "Đúng vậy, anh yêu. Mọi cố gắng của em bao nhiêu năm qua đều chẳng có kết quả gì cả."

Diệp Sanh: "... Cậu có muốn giải thích với Thiên Dụ không?"

Ninh Vi Trần: "Giải thích cái gì?"

Diệp Sanh: "Giải thích chuyện che giấu dị năng."

Ninh Vi Trần nghe vậy, cười lớn, dùng tay nhẹ nhàng véo vào đùi Diệp Sanh nói: "Bọn họ sẽ không yêu cầu em giải thích."

Diệp Sanh: "Tại sao?"

Ninh Vi Trần bĩu môi nói: "Bởi vì họ biết em sẽ không nói ra sự thật, Cục Phi tự nhiên sẽ không tự làm mình phiền não."

Diệp Sanh: "..."

Ninh Vi Trần suy nghĩ một chút, nhẹ giọng nói: "Đã nhiều năm như vậy, em chỉ lo lắng làm sao giải thích chuyện này với anh." Hắn không muốn lừa dối Diệp Sanh, cũng không dám đưa cậu vào nguy hiểm ngay bây giờ. Đây là lần đầu tiên hắn thực sự phác thảo trong đầu trước khi nói.

Diệp Sanh nói với giọng điệu bình tĩnh: "Cậu có tự hào khi thấy tôi lo lắng cho cậu không?"

Ninh Vi Trần hôn lên vết thương trên trán cậu, cụp mắt xuống, nhẹ nhàng nói: "Không tự hào, tuy có chút vui vẻ nhưng em lại cảm thấy đau lòng hơn."

Diệp Sanh nhìn hắn bằng ánh mắt lạnh lùng.

Ninh Vi Trần nhìn vào mắt cậu, không tự chủ được li3m răng, nắm lấy tay Diệp Sanh đặt lên mặt hắn, nũng nịu nói: "Anh ơi, anh đánh em đi."

Diệp Sanh: "..." Hiện tại cậu rất muốn đánh Ninh Vi Trần, nhưng nghĩ đến hơn mười năm cải trang của Ninh Vi Trần đã thất bại, cậu không tức giận được.

Ninh Vi Trần mỉm cười, cúi người xuống, đặt tay lên đùi Diệp Sanh: "Anh còn nhớ biệt thự Lạc Hồ không?"

Diệp Sanh: "Sao cậu lại nhắc đến chuyện này?"

Ninh Vi Trần: "Lúc đó em hôn anh, anh lại đấm em. Tiếp theo, em muốn l@m tình với anh, anh có muốn trút giận trước không?"

Diệp Sanh: "............"

Nhìn thấy vẻ mặt không nói nên lời và tái nhợt của Diệp Sanh, Ninh Vi Trần cúi đầu, vùi mặt vào cổ và vai cậu, không khỏi bật cười.

Hơi thở của hắn làm da cậu nhột nhột.

Diệp Sanh chỉ im lặng một lúc trước khi lấy lại bình tĩnh. Những phát súng cậu đã bắn ở Làng cổ Dạ Khóc đều là đạn cấp thấp, hiện tại sau khi ngủ say, cơ thể cậu về cơ bản đã hồi phục.

Bây giờ... họ đang ở trong khách sạn, rời khỏi Học viện Quân sự số 1, đom đóm đã đóng.

Thiên thời, địa lợi, nhân hòa.

Diệp Sanh nắm lấy vai Ninh Vi Trần, bảo hắn đứng dậy, nhìn thẳng vào mắt hắn.

"Cậu muốn làm?"

Ninh Vi Trần nhìn cậu: "Ừ."

Đôi mắt Diệp Sanh lấp lánh, cậu nhẹ nhàng nói: "Tôi cũng muốn làm. Nhưng để tôi đến đi."

Ninh Vi Trần: "Trên lý thuyết là như vậy, nhưng anh yêu, em giải thích xong rồi, không phải đến lượt anh giải thích cho em sao?"

Diệp Sanh: "Hả?"

Ninh Vi Trần nén cười, cắn môi, nhẹ giọng nói: "Lâu nay em vẫn giả vờ là bạn học nhiệt tình với anh, anh hài lòng chưa, bạn học Diệp?"

Diệp Sanh nghẹn họng.

Tính tình ngoan ngoãn, nịnh nọt trước đây của Ninh Vi Trần đã hoàn toàn biến mất, hắn nhìn cậu, dù chỉ cười nhẹ nhàng cũng tràn đầy áp bức, huống chi một tay còn đang nhéo vào chân Diệp Sanh.

"Anh thực sự nghĩ em đến đây để giúp đỡ bạn cùng lớp à, anh yêu."

"Anh đã hứa với em rồi, anh còn nhớ không?"

Diệp Sanh nói: "Tôi đã thông báo cho cậu trước khi tôi đến."

Ninh Vi Trần nhìn chằm chằm vào cậu hồi lâu, đột nhiên nói: "Diệp Sanh, em biến mất anh sẽ lo lắng. Cho nên nếu anh một mình đến Làng cổ Dạ Khóc, em sẽ không lo lắng sao?"

Diệp Sanh đột nhiên không biết nên nói cái gì. Cậu không muốn nói dối Ninh Vi Trần, nhưng nếu câu chuyện về câu chuyện của người điều hành thứ bảy bị phơi bày, Ninh Vi Trần, người đã bị Đảo Bướm điều tra chặt chẽ, chắc chắn sẽ bị đẩy lên hàng đầu vì cậu.

Trong lúc im lặng này, Diệp Sanh thực sự cảm thấy có chút áy náy.

Ninh Vi Trần: "Lúc ở Làng cổ Dạ Khóc, em đã nghĩ ra rất nhiều biện pháp trừng phạt anh, nhưng bây giờ em lại rất vui vẻ. Anh trai, em sẽ không đi quá xa."

Tay Ninh Vi Trần đặt lên đai lưng của váy cưới, giọng nói có chút khàn khàn, cười nói: "Lặp lại một lần nữa, hôm nay anh trông rất đẹp."

Lương tâm cắn rứt của Diệp Sanh chuyển thành tức giận, cậu thực sự ghét người khác bình luận về bộ dạng ngu ngốc của mình, đặc biệt là khi Ninh Vi Trần nhìn thấy cậu như thế này.

"Câm miệng!"

Ninh Vi Trần cười khúc khích và nói: "Có ai khen anh xinh đẹp không, Sanh Sanh?"

Diệp Sanh sắc mặt âm trầm, ở Âm Sơn nào có ai để ý tới chuyện này, nói: "Không có. Nhưng nhất định có rất nhiều người khen ngoại hình của cậu đẹp."

Trong mắt cậu, Ninh Vi Trần là người giỏi sử dụng ngoại hình nhất. Rốt cuộc, cậu đã ngạc nhiên ngay từ cái nhìn đầu tiên.

Ninh Vi Trần thẳng thắn thừa nhận: "Ừ, cũng khá nhiều, đó là bởi vì bọn họ chưa nhìn thấy anh."

Diệp Sanh: "..." Đủ rồi.

Tay Ninh Vi Trần c ởi thắt lưng của cậu, như đang nhẹ nhàng mở món quà của chính mình.

Hắn đã sống trong sự khen ngợi từ khi còn nhỏ và trong con mắt ghen tị của vô số người.

Diệp Sanh không có khái niệm về ngoại hình và không nhận thức được vẻ đẹp và sự xấu xí.

Nhưng Ninh Vi Trần thì khác. Hắn rất rõ ràng về ngoại hình của mình trong mắt mọi người như thế nào và biết rằng ngoại hình là một lợi thế bẩm sinh trong giao tiếp. Có được ưu điểm hàng đầu này lâu như vậy, hắn đã quá quen thuộc, đến mức nhìn thấy vẻ kinh ngạc trong ánh mắt người khác, liền cảm thấy nhàm chán.

Không ngờ có ngày hắn lại nghiện nó và không thể thoát ra được. Ninh Vi Trần hôn lên tóc Diệp Sanh, nhếch đôi môi mỏng lên, khàn giọng nói: "Sanh Sanh thật đẹp."

"Sao anh trông xinh đẹp thế, tân nương của em?"

"Mọi nơi đều đẹp."

Diệp Sanh: "..."

Diệp Sanh: "............"

Trong lòng cậu thật sự cảm thấy bất lực.

Nếu người này không phải Ninh Vi Trần thì bây giờ hắn đã chết rồi. Diệp Sanh chỉ muốn móc mắt những kẻ thèm muốn mình. Những ánh mắt si mê đó dừng ở trên khuôn mặt cậu luôn khiến cậu cảm thấy bị xúc phạm.

Nhưng khi người yêu cậu nói đi nói lại điều này.

Diệp Sanh ngoài cảm giác đầu óc ướt át, chán nản không nói nên lời, còn thực sự tức giận đến mức cười lớn.

Ninh Vi Trần rất giỏi ăn nói và tán tỉnh, nhưng bây giờ khi khen cậu, hắn chỉ có thể nói đi nói lại "đẹp".

Cậu bắt đầu tin rằng Ninh Vi Trần thực sự đang ý loạn tình m3, cảm thấy đẹp.

Diệp Sanh: "Làm thì cứ làm đi, đừng nói nhảm."

Ninh Vi Trần nói: "Anh không thích em khen anh sao?"

Diệp Sanh chỉ ra điều gì đó và lạnh lùng nói: "Tôi thích cậu khen ngợi kỹ năng của tôi hơn."

Ninh Vi Trần cười nhẹ, dùng ngón tay thon dài lạnh lẽo cởi bỏ quần áo cho cậu. Hắn hôn lên lông mày, sống mũi, môi của Diệp Sanh, li3m... và chạm vào xương quai xanh của Diệp Sanh.

"Vậy thì em sẽ khen ngợi anh vì điều khác."

"Giọng của Sanh Sanh thật hay."

"Chờ khi anh khóc lên, hẳn là càng dễ nghe."

---Tác giả có lời muốn nói---

Sanh Sanh cô dâu tóc dài phiên bản giới hạn, quay lại với tóc ngắn và mát mẻ trở lại. Ninh Vi Trần là một kẻ lập dị, hahahaha.

Sau khi Sanh Sanh làm xong việc đó lần thứ ba, cậu ấy đã ở một vị trí không tốt ~~ Nhưng tư thế không ảnh hưởng đến việc Sanh Sanh xem mình là công.

---Editor có lời muốn nói---

Nào nào nào các chị em, đã chuẩn bị sẵn sàng chưa vì chúng ta sẽ lên xe ahahahaahahahahahahahaha


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui