"Bùi Hồi, bồi hồi giả." Demeter lặp lại một lần, ngoan ngoãn gật đầu, coi như nhớ kỹ.
Các quan chấp hành cấp S ở trên đỉnh của kim tự tháp và hiếm khi chú ý đến những thứ ở cấp giữa và cấp thấp hơn của kim tự tháp. Vì vậy, cô ấy thực sự biết rất ít người.
Turing tháo kính ra, lau lau rồi nói: "Tôi vừa dùng dị năng nhìn xuyên qua toàn bộ công viên nhưng không tìm được lối ra. Có vẻ như chúng ta phải đợi thư của giám đốc mới biết câu trả lời."
Turing nói: "Đêm đầu tiên, chúng ta hãy nghiên cứu kỹ bản đồ và nội quy của công viên."
Ninh Vi Trần không có ý định ở lại đây với họ nữa, hắn gật đầu và cùng Diệp Sanh trở về phòng đôi. Sau khi vào phòng, Diệp Sanh tìm thấy một cửa sổ kính trong suốt từ trần đến sàn rất lớn. Khung cảnh bên ngoài như được đóng khung trong một bức tranh. Tấm rèm trắng nhẹ như bông, bồng bềnh trong gió.
Họ là những vị khách đầu tiên và đã đặt phòng ở tầng trên cùng của khách sạn nên chỉ cần liếc nhìn là có thể nhìn thấy vòng đu quay khổng lồ ở đằng xa. Ngoài ra còn có trò chơi đặc trưng của công viên giải trí "Đoàn tàu hoa anh đào". Đường đi của nó đi qua những ngọn đồi và đường hầm, có độ dốc vuông góc 90 độ và những con đường bằng phẳng xuyên qua rừng hoa anh đào. Tầm nhìn ban đêm của Diệp Sanh rất tốt, cậu có thể nhìn thấy rõ đường ray xe lửa đã rỉ sét. Lớp gỉ đen bao phủ đường ray khiến người ta khó mà không thắc mắc liệu tàu lượn siêu tốc có thể tiếp tục hoạt động hay không.
Diệp Sanh nói: "Ninh Vi Trần, cậu đề nghị đi nhà ma trước, là bởi vì nhà ma không cần máy móc vận hành sao?"
Ninh Vi Trần nói: "Cũng có nguyên nhân này."
Diệp Sanh cho biết: "Công viên đã bị bỏ hoang từ lâu. Nếu những trò chơi này không thể hoạt động thì sao? Sách hướng dẫn nói rằng nếu du khách muốn liên tục vui vẻ thì phải chơi ít nhất một trò chơi và xem pháo hoa mỗi ngày. Nhưng tôi cảm thấy đường ray tàu lượn siêu tốc và bánh xe của vòng đu quay đã quá mức rỉ sét không thể hoạt động được. Những máy móc này rất nguy hiểm... Cậu có nghĩ chúng ta chỉ có thể chơi một trò chơi trong ba ngày không?"
Ninh Vi Trần nói: "Sách hướng dẫn không nói mỗi ngày nhất định phải chơi một trò chơi khác nhau, chúng ta có thể thử xem."
Diệp Sanh: "Vậy chúng ta thử xem."
Vào ban đêm, Turing điều tra toàn bộ công viên, phân tích tất cả thông tin có giá trị thần quái và gửi cho họ một bản đồ mới, tình hình còn tệ hơn Diệp Sanh nghĩ.
Bởi vì công viên bị bỏ hoang đến mức nhiều trò chơi đã bị đóng cửa hoàn toàn.
Hiện tại chỉ có bốn chỗ cho bọn họ lựa chọn trong khu vui chơi, bao gồm Vòng đu quay, đoàn tàu hoa anh đào, vòng quay ngựa gỗ và ngôi nhà ma ám.
Diệp Sanh có linh cảm sâu sắc rằng nếu lên chuyến tàu hoa anh đào, cậu có thể không bao giờ đến được ga. Nghĩ đi nghĩ lại, thật ra nhà ma là nơi an toàn nhất.
Diệp Sanh chỉ tốc chiến tốc thắng ở Nhạc Viên. Nhiệm vụ hiện tại của họ là nhận được phản hồi từ giám đốc, biết lối ra của công viên rồi ra ngoài gặp giám đốc.
Cốc, cốc, cốc. Trong khi Diệp Sanh đang suy nghĩ và phân tích thì bên ngoài có tiếng gõ cửa. "Xin chào, tôi đến đây để chuyển thư cho các bạn."
Thư? Diệp Sanh sửng sốt.
Cậu mở cửa và tìm thấy con mèo đen robot của khách sạn.
Con mèo đen ngẩng đầu lên, trên chân cầm một lá thư màu hồng trắng, nói một cách sinh động và đáng yêu: "Đây là thư của giám đốc gửi cho mọi người lần đầu đến công viên. Mọi người nhớ trả lời nhé."
Trong thư mơ hồ có hương hoa xuân.
Mèo đen chớp đôi mắt to nói: "Quý khách, trong phòng có giấy, bút, phong thư không?"
Diệp Sanh đi vào nhìn chung quanh, gật đầu: "Có."
Một chồng giấy viết thư, một lọ mực và một cây bút được đặt ngay ngắn trên bàn.
Mèo đen nói: "Vậy thì tốt. Giám đốc công viên rất quan tâm đ ến tâm trạng của du khách. Ông ấy hy vọng rằng trong ba ngày này, các bạn có thể viết thư cho ông ấy mỗi ngày: các bạn đã chơi trò chơi gì, các bạn đã ăn gì, sau khi bắn pháo hoa các bạn đã làm gì? Bất cứ ai các bạn nhìn thấy đều có thể viết vào lá thư. Sau ba ngày, giám đốc sẽ trả lời các bạn. Chỉ những người thực sự hạnh phúc và không tiếc nuối mới được giám đốc thông báo cho người đó biết đường ra khỏi Nhạc Viên."
Mèo đen ưỡn ngực kiêu ngạo nói: "Dù sao mục đích của chúng ta là để mọi người vui vẻ rời khỏi Nhạc Viên."
"Ngày đầu tiên mọi người vừa mới nhận phòng, tôi không quấy rầy hai người. Chúc hai vị khách ngủ ngon."
Diệp Sanh nhận lấy lá thư, gật đầu với con mèo đen, đóng cửa lại và xé lá thư ra.
Một kẻ dị giáo cấp A+ viết thư cho họ?
Nghĩ như thế nào thì cũng vô cùng quỷ dị.
Mở thư ra, bên trong thực ra có vài bông hoa anh đào màu hồng nhạt nằm rải rác.
Bức thư ngày xuân này không phải viết tay mà được đánh máy. Chữ viết đều đặn, ngay ngắn, trang nghiêm.
【 Các du khách thân mến:
Xin chào tất cả mọi người.
Tôi là giám đốc của Nhạc Viên Vong Ưu.
Lời đầu tiên, thay mặt toàn thể nhân viên công viên, tôi xin chào mừng các bạn đã đến đây. Mỗi bông hoa, ngọn cỏ, ngọn núi và mặt nước trong công viên sẽ phục vụ các bạn, mọi nhân viên của công viên sẽ cố gắng hết sức để đảm bảo chuyến đi của bạn diễn ra suôn sẻ.
Có những màn pháo hoa nở đúng giờ vào lúc 8 giờ hàng đêm, một ngôi nhà ma ám ly kỳ, một chuyến tàu hoa anh đào xinh đẹp và lãng mạn, và một vòng đu quay nơi các bạn có thể nhìn thấy tận cùng bầu trời từ trên cao.
Tôi chân thành mong các bạn tìm được hạnh phúc ở đây.
Tôi tin rằng bạn rất tò mò về Nhạc Viên và tôi. Một số người đến đây vì lợi nhuận, số khác đến đây với mục đích gi ết chết tôi.
Ý định của các bạn không trong sáng, nhưng không sao, tôi vẫn hoan nghênh chào đón các bạn. Khi đến công viên, các bạn chỉ có một thân phận duy nhất, đó là du khách, tôi chỉ muốn bù đắp cho những tiếc nuối của các bạn. Điểm dừng chân đầu tiên trong công viên là Tiệm chụp ảnh Tiếc Nuối, và điểm dừng chân cuối cùng trong công viên là Phòng Chiếu Phim Viên Mộng. Tôi sẽ chỉ cho các bạn cách chính xác để rời Nhạc Viên trong lần hồi âm tiếp theo của tôi —— nếu lúc đó tôi nghĩ bạn đủ hạnh phúc.
Mỗi nơi đều có quy tắc riêng và Nhạc Viên Vong Ưu cũng không ngoại lệ. Với tư cách là giám đốc công viên, tôi có thể thành thật nói với các bạn rằng: "Hãy cẩn thận với bóng tối". Bởi vì tôi không thể kiểm soát họ, và tôi không thể đoán trước được họ sẽ làm gì.
Một số người chắc chắn sẽ nghĩ tôi nói dối, nhưng tôi không nói dối các bạn.
Một số cái bóng này thậm chí còn mạnh hơn tôi.
Những cái bóng của Nhạc Viên ban đầu là những người bảo vệ duy trì trật tự trong Nhạc Viên, nhưng giờ họ đã trở thành những kẻ hành quyết điên cuồng không theo khuôn mẫu. Tôi không thể ngăn chặn chúng nên tôi chỉ có thể tóm tắt một số quy tắc giết người của bóng tối mà tôi biết.
Tôi hy vọng điều này sẽ giúp ích cho các bạn và hãy chắc chắn sống sót cho đến ngày thứ ba.
Đầu tiên, đừng khóc lóc hay làm ầm ĩ khi vào Nhạc Viên.
Thứ hai, đừng rời khách sạn lúc 12 giờ tối.
Thứ ba, chơi ít nhất một trò chơi mỗi ngày.
Thứ tư, căn cứ vào thời điểm chụp ảnh, hãy rời công viên đúng giờ sau ba ngày và không vượt quá thời hạn.
Các bạn có thể gặp những cái bóng bất ngờ tấn công các bạn trên Nhạc Viên, nhưng miễn là các bạn không vi phạm bốn quy tắc chung ở trên, các bạn có thể chống lại những cái bóng này và tiêu diệt chúng.
Tôi hy vọng các bạn sẽ không gặp phải những quy tắc giết chóc không xác định khác.
Chúc mọi điều tốt đẹp nhất. 】
Diệp Sanh đọc bức thư này ba lần, càng đọc sắc mặt càng lạnh lùng. Cậu cảm thấy 【Giám đốc Nhạc Viên】 là cố ý, làm sao nó, với tư cách là dị giáo A+ ở diễn đàn thứ tư, lại không nắm bắt được tin tức Lữ Khách liều mạng truyền tin tức ra thế giới bên ngoài cho Tổng cục.
Thế là nó viết một bức thư, rõ ràng dặn dò bọn họ phải cẩn thận với bóng tối, lời nói có vẻ chân thành, nhưng đối với quan chấp hành cấp S của Cục Phi tự nhiên thì đó là sự chế nhạo trắng trợn.
"Nó viết cái gì?"
Sau khi Ninh Vi Trần lấy lá thư từ trong tay cậu ra, đọc xong nội dung trong thư, vẻ mặt không thay đổi, gấp lại ném vào thùng rác.
Diệp Sanh nói: "Giám đốc Nhạc Viên nói không cách nào khống chế những cái bóng này, có chút còn mạnh hơn nó. Những cái bóng này là cái gì?"
Ninh Vi Trần nói: "Kỳ thật điểm trọng tâm của em là giám đốc công viên nói, điểm dừng chân cuối cùng của công viên là phòng chiếu phim Viên Mộng. Cục cưng, anh có nhìn thấy phòng chiếu phim Viên Mộng trên bản đồ không?"
Diệp Sanh lắc đầu: "Không. Có lẽ phòng chiếu phim Viên Mộng nên được đưa vào thư trả lời của giám đốc vào ba ngày sau, giống như lối ra công viên vậy."
Ninh Vi Trần ngước mắt nhìn cảnh vật bên ngoài.
Trên bầu trời vầng trăng đỏ thẫm, ban đêm hoa anh đào rơi như tuyết.
"Anh ơi, anh có thấy Nhạc Viên quen thuộc không?"
Diệp Sanh: "Hả?"
Ninh Vi Trần: "Em không có ấn tượng gì về Nhạc Viên, nhưng em cảm thấy rất quen thuộc. Có lẽ trong ký ức đã bị xóa sạch của em, chúng ta đã từng đến đây."
Diệp Sanh: "Ý của cậu là, chúng ta trước kia đã tới Nhạc Viên sao? Kiếp trước?"
Ninh Vi Trần: "Đúng vậy. Bình thường, hương thơm của hoa anh đào rất nhẹ, cơ hồ không có hương thơm, nhưng là trong Nhạc Viên, mùi hoa anh đào quá nồng, có lẽ Nhạc Viên có thể đánh thức cảnh trong mơ của tiềm thức con người."
Ninh Vi Trần nói xong, có hứng thú mỉm cười, sau đó nghiêng đầu nói: "Nếu thật sự là như vậy, em sẽ rất cảm kích giám đốc công viên."
Diệp Sanh cũng sẽ cảm ơn giám đốc công viên.
Bởi vì cậu rất tò mò về kiếp trước của mình.
Ninh Vi Trần cười nói: "Bảo bối, hôm nay chúng ta đi ngủ sớm đi."
Diệp Sanh: "Tôi đi tắm trước."
Cậu cảm thấy toàn thân mình tràn ngập một mùi lạ, mùi màng phim, mùi ion bạc và mùi sunfua. Khi Diệp Sanh bước ra, cậu thấy Ninh Vi Trần đang đứng trước cửa sổ kính trong suốt từ trần đến sàn, vầng trăng đỏ chiếu ánh sáng tà ác lên khuôn mặt hắn, sâu trong mắt hắn có ánh sáng màu tím bạc, sâu thẳm như vực thẳm lạnh lẽo. Nghe thấy tiếng bước chân, Ninh Vi Trần quay người lại, mỉm cười với Diệp Sanh nói: "Anh à, em chắc chắn chúng ta đã từng đến đây rồi."
Diệp Sanh: "Nhưng là tôi không có ký ức, cậu cũng vậy."
Nụ cười của Ninh Vi Trần vẫn rất đẹp, nhưng trong màu máu lại có chút kỳ quái: "Đúng vậy, em cũng không có ký ức, Đảo Bướm đã tẩy sạch ký ức của em."
Đảo Bướm lấy cái gì tẩy đi ký ức của hắn?
Đáp án rất rõ ràng.
Trên đời này chỉ có một thứ có thể trấn áp hắn, khiến hắn sợ hãi.
Đêm đầu tiên ở Nhạc Viên, hiếm khi Diệp Sanh không bị người nào đó trêu chọc. Cậu dựa vào chiếc gối mềm mại và ngủ thiếp đi trong bóng tối. Ninh Vi Trần nói cho cậu biết, trước đây bọn họ đã từng tới Nhạc Viên, Diệp Sanh cảm thấy kiếp trước nếu đến nơi này, nhất định cậu đã đến khi còn rất nhỏ. Khi lớn lên, cậu thấy công viên giải trí quá ồn ào, chứ đừng nói đến việc đến chơi những trò chơi này. Trước khi đi ngủ, cậu cố ý ôm chặt khối bát diện. Dị đoan giết người trong mộng là chuyện bình thường, cậu cần bảo đảm mình tỉnh táo, không bị lạc trong mộng.
Tuy nhiên, cậu không hề mơ thấy điều gì kỳ lạ.
Cậu cảm thấy mình sẽ mơ về điều này, không liên quan gì đến Nhạc Viên. Nó liên quan đến việc cậu đã từng đến đây và rất xúc động trước cảnh tượng này.
Lần này, Diệp Sanh mơ thấy một con sứa. Một con sứa nổi trong chất lỏng màu xanh lam, với cơ quan tiêu hóa màu đỏ như máu nhấp nháy, giống như một ngọn hải đăng. Có người nhẹ nhàng nói ở cuối phòng thí nghiệm.
"Đây là sinh vật có cấp bậc dị giáo cao nhất mà con người bắt được cho đến nay, 【Hải Đăng】. Tiến sĩ nói rằng nó là anh em sinh đôi chưa hình thành của một kẻ dị giáo cấp S. Sau khi nó lớn lên cũng có thể là cấp S."
"Ban đầu Đảo Bướm dự định dùng 【Hải Đăng】 làm vật cấy ghép cho anh, nhưng anh không muốn tiến hành phẫu thuật, nên cuối cùng mới chọn người khác."
"Thật ra, anh trai... nó hoàn toàn không thể cấy ghép được. Việc đánh cắp sức mạnh của người điều hành cấp S sẽ phải trả giá, ngay cả khi đó là một ấu thể chưa phát triển đầy đủ."
"...Hải Đăng sắp chết."
"Đảo Bướm luôn thúc giục em rút chất dịch cấy ghép từ nó trước khi nó chết, nhưng em không muốn, em muốn nhìn nó chết một cách tự nhiên. Có lẽ sau khi Hải Đăng chết đi, em có thể biến nó thành 【Nhau Thai】. "
"Một vật phẩm cấp S có thể khiến con người sống lại, trẻ hóa họ và "tăng trưởng ngược", sự tái sinh."
---Tác giả có lời muốn nói---
Cốt truyện độc đáo của kiếp này và kiếp trước là: đảo ngược quá trình phát triển đến mức cực đoan, trở thành phôi thai lần nữa và tái sinh hahahahahaha.