Sợi dây chuyền vảy cá trở về tay chủ nhân của nó.
Diệp Sanh sờ soạng miếng vảy màu xanh nhạt này, cúi đầu không nói nên lời.
Cậu không biết tại sao bà ngoại lại muốn lấy miếng vảy cá này làm chìa khóa mở hộp, ở trong mắt cậu đây là một chiếc vòng cổ giá rẻ mà cậu tùy tiện mua trong chợ.
Nó rẻ tới mức cậu có thể tùy tiện đưa cho người xa lạ trên tàu.
Nếu cậu không gặp Ninh Vi Trần ở trong bữa tiệc kia thì có phải cả đời này cậu không thể mở cái hộp kia ra?
Sợi dây xuyên qua miếng vảy cá kia rất thô ráp, Diệp Sanh dùng đầu ngón tay chạm nhẹ rồi bỏ nó vào trong túi.
Tiếng chuông cửa vang lên, nhân viên phục vụ khách sạn đưa di động đến cho cậu cùng với một bộ quần áo dùng để tắm rửa.
Ninh Vi Trần từ trên sô pha đứng dậy.
"Thời gian không còn sớm, nghỉ ngơi sớm một chút." Hắn lưu lại một câu như vậy, đi về gian phòng phía bên trái, để lại Diệp Sanh một mình ngồi ở đó.
Các dãy phòng ở khách sạn Rose Emperor so với khách sạn Nguyệt Thành chỉ có tốt hơn chứ không kém.
Diệp Sanh bị dính các loại mùi rượu cùng nước hoa nồng nặc trong bữa tiệc đã sớm cảm thấy không thoải mái.
Cậu cầm lấy áo ngủ, đi vào phòng tắm, vội vàng tắm giặt thay quần áo rồi đi vào phòng dành cho khách.
Cậu nằm ở trên giường, bật đèn bàn và nhìn vào chiếc vòng cổ kia.
Trên miếng vảy màu xanh nhạt có rất nhiều vết xước, đều bị xước do lúc ở Âm Sơn gây ra.
Nơi mà cậu từng muốn thoát khỏi nhất hiện tại lại dường như có một loại năng lực kì lạ, chỉ cần nhắc đến tên của nó cũng khiến cho trái tim bồn chồn của Diệp Sanh trở nên yên tĩnh lại.
Cậu quả nhiên phù hợp với Âm Sơn.
Đây là trung tâm thành phố, là khu vực thịnh vượng và đắt đỏ nhất Hoài Thành.
Trong căn phòng khách sạn đắt đỏ của Diệp Sanh, điều cậu nhớ lại chính là quá khứ bị cảnh nghèo đói hành hạ vô số lần.
Ninh Vi Trần nói cậu còn chưa đủ hiểu biết rõ chính mình.
Trên thực tế cậu chưa bao giờ nghĩ đến việc hiểu rõ chính mình.
Mình sống vì điều gì? Diệp Sanh đã suy nghĩ về câu hỏi này kể từ khi cậu được sinh ra.
Cậu không biết người khác lúc thơ ấu bị bệnh là như thế nào, nhưng đối với Diệp Sanh, nó rất đau, đặc biệt đau đớn.
Khi cậu lên cơn sốt, ý thức trở nên đờ đẫn mờ mịt, các cơ quan như bị đảo lộn và run rẩy, mọi bộ phận trong xương, máu và tâm hồn dường như phải chịu đựng ngọn lửa dữ dội dày vò.
Cảm giác đầu tiên cậu trải qua khi bước vào thế giới này là đau đớn thống khổ.
Sau khi hết bệnh rồi, Diệp Sanh giống như trở thành một con người mất hồn.
Mọi người trong thôn đều nói rằng cậu bị sốt đến hỏng đầu.
Trên thực tế cậu càng giống như bị sốt đến phát ngốc.
Từ lúc sinh ra cậu đối với thế giới này đã có một loại oán hận sâu sắc.
Cậu cảm thấy mình trở nên cuồng loạn, điên cuồng rống giận, điên cuồng hủy diệt mọi thứ, hận ý dường như không thể tiêu trừ.
Chỉ là khi cậu còn nhỏ, cơ thể quá hư nhược không thể làm ra bất cứ bộ dáng mất khống chế nào, nên cậu chỉ có thể lựa chọn nhắm mắt ngủ, im lặng mê man nên cho người khác có cảm giác cậu là một người trì độn chất phác.
Bà ngoại lại dường như có thể nhìn thấu nội tâm của cậu.
Bà mang theo cậu đi đến căn phòng ở phía sau đỉnh núi kia.
Đó là lần đầu tiên Diệp Sanh nhìn rõ toàn cảnh Âm Sơn, trăm ngàn ngọn núi nhấp nhô liên miên, sương khói mênh mông cuồn cuộn, rừng xanh như sóng.
Bà ngoại cười xoa tóc của cậu, nhẹ giọng nói: "Trời sẽ bù đắp tất cả những đau khổ mà Sanh Sanh của chúng ta đang phải gánh chịu.
Vận may của con đời này đã được bảo toàn, con chỉ cần chậm rãi lớn lên thì tốt rồi, khi con lớn lên mọi thứ sẽ trở nên tốt hơn."
Nhưng mà sau khi cậu lớn lên thì mọi thứ cũng không trở nên tốt hơn.
Cậu ở một ngôi làng miền núi nghèo khó, sự phân biệt đối xử mà cậu nhận được không khác gì một con dao cứng tàn bạo đâm vào cậu.
Sau khi lên cấp ba, nhóm bạn cùng lớp tự nhận là mình văn minh lại cho cậu trải nghiệm một thủ đoạn mềm dẻo khác.
Định kiến so với thiếu hiểu biết càng đáng sợ hơn nhiều.
Bởi vì thành kiến của mình, đám bạn học kia đã tự cho mình là đúng đắn khi phân tích từng hành động của cậu.
Phân tích nguồn gốc gia đình của cậu, phân tích về việc cậu ở tầng dưới chót rồi rút ra kết luận rằng tâm lý của cậu đen tối u ám.
Một đám người bị bại não.
Diệp Sanh vẫn chưa nghĩ ra vì sao mình sống vì điều gì.
Cái gọi là cuộc sống đại học an ổn ổn định, cái gọi là trở về Âm Sơn, cái gọi là thi tuyển công chức.
Những thứ đó chỉ là bản sao từ một người phụ nữ mà cậu biết từ văn phòng xóa đói giảm nghèo mà thôi.
Bởi vì cô là người đầu tiên nói với cậu về ý nghĩa của cuộc sống.
Khi cô gái kia cười rộ lên, ánh mắt như núi lớn lồng lộng.
Cô dùng đôi mắt cực kỳ giống với bà ngoại cậu nhìn cậu chăm chú rồi nói.
"Đem sinh mệnh chính mình để làm chuyện có ý nghĩa, chính là một đáp án tồn tại tối ưu nhất."
Liệu kế hoạch nhân sinh của cậu có thật sự xuất phát từ trái tim của cậu không? Không, cậu chỉ là bắt chước những người khác mà thôi.
Tham khảo ý nghĩa nhân sinh của người khác để tìm ra câu trả lời cho chính mình.
Giấc ngủ này của Diệp Sanh không hề yên bình.
Chiếc vòng cổ vảy cá lạnh lẽo nằm trong tay lại giống như một ngọn lửa bỏng rát.
Diệp Sanh dường như đã quay trở lại những ngày khi còn bé liên tục bị sốt nhẹ, miệng khô lưỡi khô, tứ chi tê cứng.
Vào lúc nửa đêm, cậu chợt mở mắt ra, giãy giụa mà vọt vào WC.
Cậu mở vòi nước rồi dùng nước lạnh tát lên mặt.
Diệp Sanh đứng trước gương ngẩng đầu lên, tóc nhỏ giọt nước, đôi mắt hạnh nhìn chính mình trong gương.
Đuôi mắt cậu đỏ hồng như mây, sắc hồng ửng đỏ như bị thiêu đốt.
Diệp Sanh hít một hơi thật sâu, bộ đồ ngủ tơ tằm rất rộng rãi, cậu đưa tay sờ sờ chỗ gồ ghề một cách quen thuộc.
Khi cậu mới sinh ra đã có một vết bớt màu đỏ, khi còn nhỏ nó đã khá nhăn nheo thành một nhúm.
Khi cậu trưởng thành thì nó trở nên lớn hơn và nảy nở ra, hình dạng giống như một con hồ điệp màu đỏ với đôi cánh xòe ra.
Bây giờ con hồ điệp màu đỏ này nóng đến mức tưởng chừng có thể đốt cháy các đầu ngón tay của cậu.
Diệp Sanh quay lại phòng và kiểm tra thời gian, đã năm giờ rưỡi sáng.
Hiện tại cậu vốn không định đi ngủ tiếp, cậu tính đợi đến sáu giờ mới đi ra khỏi khách sạn và không chào hỏi Ninh Vi Trần.
Cậu gọi một chiếc xe đi về đại học Hoài An.
Thời điểm ngồi trên xe, tài xế cũng một dạng chưa tỉnh ngủ sáng sớm và đang nghe đài phát thanh.
Diệp Sanh nhắm mắt lại để ngủ tiếp.
Người dẫn chương trình của đài phát thanh đang dùng giọng nói cường điệu khoa trương để nói về vụ án giết người trong kho lạnh xảy ra ở Hoài Thành cách đây không lâu.
Người sống sờ sờ bị đông lạnh đến chết trong kho lạnh, khi bị tìm thấy thì có hai mũi kim y tế bị đâm vào hai bên trái phải của đôi mắt, đầu kim thật dài dường như xuyên qua toàn bộ tròng mắt.
Vết máu đông cứng trên mặt, bộ dáng quỷ dị khủng bố, nhưng kẻ sát nhân vẫn chưa bị bắt và đưa ra công lý.
Trên thực tế ảnh chụp kho lạnh không hề bị rò rỉ, còn có nghi vấn về việc kim đâm, cảnh sát cũng đã đưa ra đáp án là người đàn ông này uống say rồi ngã vào kho lạnh, đây cũng không phải là án mạng nên cũng không hề có hung thủ.
Nhưng đối với người kể chuyện, tính chân thực của câu chuyện không quan trọng, câu chuyện càng kỳ quái càng tốt.
Hắn không ngừng phóng đại phân tích của mình và sử dụng nhiều loại giả thiết khác nhau để tô son trát phấn biến nó thành câu chuyện lố bịch đô thị.
Nhưng mà thành phố này quá lớn, mỗi ngày đều có vô số người bởi vì vô số nguyên nhân chết đi.
Một tin tức như vậy xảy ra ở ngoại ô cũng không gây ra một gợn sóng trong lòng mọi người, người dẫn chương trình phát thanh cũng chỉ đem nó ra để góp cho đủ số mà thôi.
Đến tiết mục cuối cùng, người dẫn chương trình cười nói.
"Được rồi, hôm nay Cái Miệng Nhỏ kể chuyện đến đây là xong.
Cảm ơn các bạn đã nghe đài, hẹn gặp lại các bạn vào lần sau."
Sau khi đài phát thanh kết thúc bằng một bản nhạc nhẹ nhàng trữ tình, bầu trời vẫn còn hơi tối, cậu cảm thấy buồn ngủ hơn, cuối bản nhạc kèm theo một thanh âm non nớt của một thiếu niên.
"Khi tôi còn rất nhỏ, tôi hỏi ba ba là tại sao chúng ta lại kể chuyện.
Ba ba nói, trên đời này có ba loại người: Người kể chuyện, người nghe kể chuyện, và người sống trong truyện."
"Những chuyện xưa giúp chúng ta ghi lại năm tháng, phong ấn lại hỉ nộ.
Mà người nghe chuyện xưa mà lớn lên, vào một ngày nào đó sẽ trở thành người trong truyện xưa."
Người nghe chuyện xưa mà lớn lên, vào một ngày nào đó sẽ trở thành người trong truyện xưa.
Tích.
Tài xế đậu xe ở ngoài cổng trường đại học Hoài An, ngáp một cái, lười biếng nói: "Tới rồi."
Diệp Sanh lập tức mở mắt ra.
Hiện tại không phải thời điểm kẹt xe, từ khách sạn Rose Emperor đến đại học Hoài An cũng chỉ mất một giờ.
Diệp Sanh trả tiền xong, cậu cầm chiếc vòng cổ vảy cá nhanh chóng đi về ký túc xá.
Vẫn là cây long não quen thuộc cùng với mùi thơm bột giặt quen thuộc.
Ánh nắng vàng nhạt của buổi sáng sớm chiếu xuống mặt đất, nhưng lần này cậu cảm thấy hoàn toàn khác về cuộc sống đại học êm đềm, nhàn nhã và tươi đẹp.
Tòa nhà ký túc xá của họ nằm dưới bóng cây xanh và mặt trời vẫn chưa chiếu xuyên qua.
Diệp Sanh nhanh chóng bước lên lầu đến ký túc xá 404.
Vừa bước vào ký túc xá, cậu lấy chiếc hộp trong tủ ra.
Sau đó cậu lấy chiếc vòng cổ vảy cá ra, tìm một đường may mỏng vô hình ở đáy vỏ và lắp vảy vào.
Trong quá trình nhét chiếc vảy vào bên trong, Diệp Sanh lặng lẽ nín thở.
Sau khi nhét hết vào, khóa vỏ sò vẫn không xê dịch.
Tuy nhiên Diệp Sanh cảm thấy đầu ngón tay có chút mát lạnh.
Một luồng ánh sáng xanh nhàn nhạt từ phía dưới tản ra, ánh sáng huỳnh quang tỏa ra nhàn nhạt, nhìn như vảy cá đang chậm rãi hòa tan bên trong.
Quá trình làm tan vảy cá diễn ra rất chậm.
Trong khi chờ khóa mở, Diệp Sanh nhận được cuộc gọi từ Hoàng Di Nguyệt.
Cậu lập tức cúp máy, Hoàng Di Nguyệt trực tiếp gửi tin nhắn thoại.
Cậu không biết hôm qua Hoàng DI Nguyệt đã xảy ra chuyện gì ở Tần gia, nhưng giọng điệu của bà khàn khàn và run rẩy.
Bà đã khóc vì sợ hãi cả đêm, rõ ràng là có chút rối loạn tinh thần.
Bà vừa khóc vừa nói: "Diệp Sanh, con không thể làm điều này với mẹ! Nếu không có mẹ thì con đã không được sinh ra!"
Việc lấy công sinh ra Diệp Sanh để đe dọa đã không còn tác dụng nữa.
Diệp Sanh định chặn số của bà, nhưng ngay sau đó ngón tay của cậu dừng lại trên màn hình, ngẩn người và đột nhiên bất động.
Những lời của Hoàng Di Nguyệt nói thật kỳ lạ.
Ngữ khí cổ quái, sợ hãi, oán hận như hỏng mất.
"Nếu không có mẹ thì con đã không được sinh ra." giống như một lời nguyền rủa.
Cậu lớn lên không giống Hoàng Di Nguyệt hco lắm, cùng với cha ruột kỳ thật cũng không giống.
Ngay cả tính cách ích kỷ, hèn nhát, yếu đuối, hư vinh ngu xuẩn này của Hoàng Di Nguyệt cũng khiến Diệp Sanh nhiều lần tự hỏi liệu giữa họ có mối quan hệ huyết thống hay không.
Nhưng dây rốn của cậu đã được một hộ sĩ cắt từ thân thể của Hoàng Di Nguyệt, bệnh viện có đầy đủ thông tin về sự ra đời của cậu, nhưng ảnh chụp từ khi còn nhỏ đến khi lớn lên cũng được ghi lại.
Hoàng Di Nguyệt lại gọi điện thoại thêm một lần.
Diệp Sanh đã nhận cuộc gọi.
Hoàng Di Nguyệt tựa hồ cũng không nghĩ tới cuộc gọi sẽ được thông qua, bà ngây người một lúc, sau đó điên cuồng nói năng lộn xộn, khóc lóc nói: "Sanh Sanh, con cứu mẹ đi, mẹ bị bọn họ giam giữ.
Tạ Nghiêm đánh mẹ đau quá.
Sanh Sanh, hiện tại chỉ có con mới có thể cứu mẹ.
Mẹ biết sai rồi, mẹ biết sai rồi."
Diệp Sanh: "Hoàng Di Nguyệt, bà giải thích lời nói vừa rồi của bà đi."
Hoàng Di Nguyệt: "Cái gì?"
Diệp Sanh nhàn nhạt nói: "—— nếu không phải bà, tôi căn bản không có khả năng sinh ra."
Hoàng Di Nguyệt dường như thực sự suy sụp đến tận cùng.
Mọi chuyện đêm qua như một hồi ác mộng tra tấn bà đến mức thần trí không rõ.
Bà gian nan mở miệng.
"Sanh Sanh, mẹ quả thật là mẹ của con, nhưng quá trình mẹ mang thai con có chút phức tạp."
- -Editor muốn nói --
wow somehow mình có được 100 votes rồi, cảm ơn mọi người nhiều nhé *bắn tim*.