Sau khi Hạ Văn Thạch hoàn thành kế hoạch trả thù tối nay, anh vui vẻ mở phòng phát sóng trực tiếp ra.
Đổi thành camera trước, nâng nhan sắc lên cấp mười, sau đó xuất hiện trước mặt mọi người với mái tóc vàng bù xù, vô cùng cao hứng mà cùng mọi người chào hỏi trong nhà: "Haha, anh chị em trong phòng phát sóng trực tiếp buổi tối vui vẻ, tôi đã trở lại rồi đây."
Nhưng mà nghênh đón anh là một đống antifan.
"Anh trở lại làm cái gì? Ai muốn xem anh, mau kêu trợ lý ra lộ mặt!"
"Tôi muốn xem trai đẹp! Đầu vàng mau tránh ra!"
"Nếu không muốn mất đi fan này, nhanh chóng yêu cầu trợ lý của anh nói gì đó với người dẫn chương trình! [ lửa giận] [ lửa giận [ lửa giận]]"
"Mấy người hết hy vọng đi, Tiểu Diệp sẽ không lộ mặt."
Hạ Văn Thạch hoàn toàn đoán trước được tình huống hiện tại.
Với ngoại hình và giọng nói của Diệp Sanh, cậu mà phát sóng trực tiếp thì có thể đánh bại được nhất ca khu đỉnh lưu giá trị nhan sắc.
Việc làn đạn nông cạn này bị thanh âm của Diệp Sanh mê hoặc cũng là chuyện thường.
Thành thật mà nói Hạ Văn Thạch lớn lên cũng không tệ, nhưng khí chất của anh quá lôi thôi lếch thếch.
Một đầu tóc vàng cùng với khuyên tai, cười toe toét đuổi muỗi bên hồ vào mùa hè, khiến người ta khó có thể đánh giá cao đường nét khuôn mặt thanh tú của anh.
Suy cho cùng, những anh chàng đẹp trai đều dựa vào cảm giác bầu không khí xung quanh của họ.
Hạ Văn Thạch chua chát nghĩ, thời điểm này một người đàn ông hài hước không có đường sống.
Anh giơ di động lên, vừa nhìn làn đạn vừa trả lời: "Trợ lý có đẹp trai hay không? Đẹp trai chứ, tất nhiên là đẹp trai.
Không hề thổi phồng, Tiểu Diệp là người đẹp trai nhất đời này mà tôi từng gặp qua.
Tiểu Diệp không có bạn gái, bạn trai cũng không có.
Phương thức liên hệ của cậu ấy? Ha ha, đừng nghĩ đến chuyện đó, Tiểu Diệp lớn lên là một bộ dáng không yêu con người.
Ai nha mấy người thật là nhàm chán, ngày nay chỉ có mấy em gái mới còn mê luyến mấy chàng trai lạnh lùng ít nói, nữ sinh thông minh đều biết cùng với những anh chàng lạnh lùng ít nói yêu đương không thú vị.
Vẫn nên là cùng những người đàn ông ôn nhu săn sóc, chẳng hạn như tôi."
Số lượng người coi đêm nay rõ ràng cao hơn so với người khác, đặc biệt là so với số người xem trong lần livestream lần đầu vào nhà ma.
Dù sao chiêu trò lần này rất hay, kịch bản ngược tra cầu Nghiệm CHân hấp dẫn vô số người xem nhàm chán.
Cùng với giọng nói của Diệp Sanh, một nhóm người đã vội vàng chuyển phát phòng phát sóng trực tiếp cho bạn bè đến xem soái ca.
Tuy nhiên những lời từ đáy lòng của anh cũng không được làn đạn tán thành.
【 Hạ học trưởng anh nói rất có đạo lý nhưng tôi vẫn muốn được thấy soái ca [ hoa hồng] [ buông tay] 】
【 Tóc vàng, điều buồn cười duy nhất của những người đàn ông hài hước là anh tự gọi mình là người đàn ông hài hước.
】
【 ha ha ha ha ha ha ha ha nhưng mà những người đàn ông hài hước đều rất hợp với đại mỹ nữ [ chó độc thân][ ủy khuất ]】
【 Có thể đừng làm mọi người mất hứng ăn hay không, chỉ cần kêu trợ lý đứng trong góc quay cũng có thể muốn mạng anh】
"No no no." Hạ Văn Thạch lắc đầu, anh là một người dẫn chương trình ngoài trời có chính kiến, nếu không được cho phép sẽ không cho người không quan hệ lọt vào ống kính.
Đương nhiên ngoại trừ tra nam, tra nam không có quyền riêng tư.
"Tiểu Diệp không có hứng thú với internet.
Mọi người đừng hỏi chuyện của cậu ấy.
Tôi phải sống chết bảo vệ quyền riêng tư của nhân viên của tôi.
Nếu thật sự cảm thấy hứng thú với Tiểu Diệp, vậy thì hoan nghênh ghi danh vào đại học Hoài An."
Anh cười haha, rốt cuộc cũng làm một số tích cực tuyên truyền công khai cho trường học cũ.
Sau khi Hạ Văn Thạch trở về trăm triệu lần không nghĩ tới phát sóng trực tiếp lần này của anh lại lên hot search một lần nữa.
Lần trước ảnh chụp của Diệp Sanh lên hot search, một nhóm người đã lao đến nhà ma Scare You.
Tuy rằng vẫn chưa thấy soái ca trong truyền thuyết nhưng đối với ông chủ nhà ma tóc vàng này vẫn có chút ấn tượng.
Lúc này phát sóng trực tiếp hồ tình nhân đã khiến độ nổi tiếng vượt quá mức quy định, vừa vặn có một số du khách nhớ rõ mặt của Diệp Sanh, lập tức trợn mắt há hốc mồm.
Nếu streamer này là ông chủ nhà ma Scare You.
Tiểu Diệp là nhân viên của anh, giọng nói nhẹ nhàng, một anh chàng đẹp trai lạnh lùng ——
Uh huh huh? Cảm giác như sự thật đã bị phơi bày?
Vì thế # nhà ma Scare You # cùng # phòng phát sóng trực tiếp 484848 # cùng nhau lên hot search.
Lý Quang Vận lần này thật là dùng hết vận khí, mất mặt trước mặt nhân dân cả nước.
Diệp Sanh không phải là loại người suốt ngày ôm di động lướt những loại tin tức rác rưởi.
Sau khi trở về cậu định liên hệ Trình Tắc hỏi một chút chuyện về ps, nhưng post scriptum này là thứ cậu dùng Search mới biết được.
Diệp Sanh nghĩ nghĩ, thay đổi vấn đề, hỏi Trình Tắc về chuyện người điều hành diễn đàn thứ bảy Cố Sự Đại Vương.
Trình Tắc nhanh chóng trả lời tin nhắn của cậu và nói.
【 Cố Sự Đại Vương giống như tên của nó, có năng lực là biến những điều kì dị trở thành hiện thực.
Nó rất thích viết truyện, vô số dị đoan sinh ra dưới ngòi bút của nó, một số có cấp bậc cao, một số có cấp bậc thấp.
】
【 Cục Phi Tự Nhiên Trung Quốc đã xử lý một số câu chuyện ra đời dưới ngòi bút của nó, tôi có thể cung cấp cho cậu một ít để tham khảo.
】
Ngay sau đó Trình Tắc đã gửi tới một số tài liệu.
Phân biệt là "Khuy Nương", "Hai Vợ Chồng Sống Trong Tường", "Xác Treo Nứt Miệng", "Người Chơi Đánh Đu".
Trình Tắc nói.
【 Nếu dị đoan ra đời dưới ngòi bút của Cố Sự Đại Vương, Thiên Xu sẽ có tín hiệu đặc biệt cho chúng tôi biết nhưng người bình thường không phát hiện ra được.
】
【 Nếu cậu gặp phải một số câu chuyện ma được lưu truyền rộng rãi, hãy cẩn thận một chút.
Bởi vì Cố Sự Đại Vương là một người điều hành diễn đàn rất thích viết truyện.
Không có "người kể chuyện" nào mà lại không hi vọng câu chuyện của mình được nhiều người nghe hơn.
】
Diệp Sanh gửi lại lời cảm ơn, sau đó bắt đầu xem tư liệu Trình Tắc gửi đến cho cậu.
Trong tư liệu do Cục Phi tự nhiên biên soạn lại, việc giải thích trình độ cấp bậc, năng lực cùng với nơi xuất hiện rất đơn giản.
Diệp Sanh đem một số từ ngữ mấu chốt lên internet để tìm kiếm, một loạt truyện ma được lan truyền một cách ra hình ra dáng ngay lập tức xuất hiện.
Nó được lưu hành rộng rãi trên các phần mềm mạng xã hội khác nhau.
Ví dụ như câu chuyện đầu tiên, Khuy Nương.
Nó được kể bằng ngôi thứ nhất:
Có một câu chuyện được lưu truyền ở quê hương chúng tôi, nếu bạn nhìn thấy một nữ nhân tóc dài cổ quái đang ngồi xổm cạnh ngôi mộ trên núi thì đừng gây ra bất kì thanh âm nào, cũng không cần nhìn bà ta, chỉ cần tay chân nhẹ nhàng coi như cái gì cũng chưa phát sinh mà nhẹ nhàng rời đi.
Bởi vì một khi bạn nhìn về phía bà ta, Khuy Nương sẽ quay đầu lại nhìn bạn; nếu bạn phát ra bất kì thanh âm nào thì sẽ kinh động khiến Khuy Nương xoay người lại.
Con người không thể bị Khuy Nương "nhìn thấy".
Bởi vì khi bị bà ta "nhìn thấy" rồi, bạn sẽ bị bà ta quấn lên người và "nhìn" cho đến chết.
Cả đời Khuy Nương đều sẽ "nhìn lén" trong WC, trên đầu giường, ở ghế sau, trong gương...!Nếu tìm được ai đó, bà ta sẽ bám theo cho đến khi "nhìn" chết người.
Sau khi bạn chết, bà ta sẽ chuyển đến kế bia mộ của bạn và tiếp tục "nhìn" cho đến khi có người đi ngang qua và gây ra tiếng động thì bà ta quay đầu lại nhìn người đó.
Cục Phi Tự Nhiên chỉ đưa ra vài câu thông tin.
【 Tên: Khuy Nương
Cấp bậc: Cấp E
Năng lực: Theo dõi 】
Diệp Sanh mặt vô biểu tình đi xem một câu chuyện khác.
Hai Vợ Chồng Sống Trong Tường: Tôi sống ở tiểu khu Bắc Loan trước khi nó được cải tạo.
Lúc đó tôi vừa mới ra trường và không có tiền để sống trong thành phố với giá rẻ.
Hiệu quả cách âm trong phòng ở thành thị đặc biệt kém, mỗi đêm tôi đều bị đánh thức bởi âm thanh cãi nhau của hai vợ chồng nhà hàng xóm.
Tôi không hiểu sao người phụ nữ kia vẫn chịu đựng một ông chồng thô lỗ như vậy.
Mỗi đêm người phụ nữ kia đều khóc và người đàn ông thì đêm nào cũng chửi bới.
Điều phẫn nộ nhất là vào một buổi sáng sớm, tôi nghe thấy tiếng khóc rống thét chói tai của người phụ nữ và tiếng người đàn ông đang đánh cô ấy bằng một vật nặng.
Đây có phải là bạo lực gia đình? Tôi sợ tới mức kinh hồn táng đảm, hoang mang rối loạn gọi cảnh sát.
Một lúc sau có tiếng gõ cửa, tôi mở cửa ra thì phát hiện là cảnh sát.
Viên cảnh sát cau mày nói: "Hàng xóm của anh đã gọi cảnh sát và báo cáo rằng anh đang bị bạo hành gia đình."
Tôi không hiểu ra sao, cái gì cơ? Lúc này cửa phòng cách vách mở ra, một sinh viên có vẻ mặt bực bội đi đến, mắng tôi không ly hôn là do đầu óc bị nước vào à?
Sắc mặt tôi trắng bệch, đột nhiên chợt hiểu người sống bên cạnh mình không phải là một đôi vợ chồng, từ đầu đến cuối chỉ là một sinh viên năm ba thi lên thạc sĩ.
Thì ra có một gia đình khác sống trong bức tường giữa tôi cùng với hắn.
【 Tên: Hai Vợ Chồng Trong Tường
Cấp bậc: Cấp F
Năng lực: Không có 】
Câu chuyện thứ ba.
Xác Treo Nứt Miệng: Chuyện xảy ra khi tôi học tiểu học.
Tôi không biết bạn đã từng nhìn thấy kiểu công trình xây dựng dang dở như vậy chưa, dầm, sàn, cột, tường đã hoàn thiện, mái nhà đã hoàn thiện, nhìn từ xa là một ngôi nhà xi măng trơ trụi.
Tòa nhà trên đường đến trường trông vẫn như cũ, xây dựng dở dang suốt một năm, bỗng một ngày tôi nhìn thấy một người đàn ông mặc đồ đen đứng trên tầng cao nhất.
Đứng ở quá xa nên tôi cũng không thấy rõ, chỉ nhớ rõ miệng người đàn ông kia trông rất lớn, trông như đang cười toe toét.
Hắn vẫn không nhúc nhích đứng bên cửa sổ, tôi còn tưởng là chủ đầu tư có lương tâm phát hiện nên về khảo sát.
Khi về tôi kể lại sự việc cho bố nghe.
Bố tôi chỉ vào tiểu khu đối diện nhà nói với tôi rằng trước đây nó cũng là những tòa nhà dang dở được xây dựng cứ mười năm một lần.
Sau đó chủ đầu tư nói cái thứ súc sinh này gọi là "mười năm để mài một kiếm".
Tôi cười chết, nhưng khi ngẩng đầu lên lại đổ mồ hôi lạnh, rốt cuộc không cười nổi.
Bởi vì tôi phát hiện ra rằng khi nhìn lên mái nhà từ góc độ này, tôi thật sự có thể nhìn thấy trần nhà.
Người đàn ông mặc đồ đen mà tôi nhìn thấy đang đứng trong phòng nhưng bị treo lơ lửng trên trần nhà.
Ông ta đang mỉm cười với tôi.
Ông ta nhìn chằm chằm vào tôi với khuôn mặt vô cảm với khuôn miệng bị nứt ra.
【 Tên: Xác Treo Nứt Miệng
Cấp bậc: Cấp F
Năng lực: Không có 】
Những câu chuyện ma này được trải nghiệm bởi những người khác nhau ở những thành phố khác nhau.
Hầu hết những câu chuyện nhỏ kì lạ này đến câu chuyện khác đều được mọi người kể lại.
Ví dụ trước đây có một ấn phẩm có tên là《 Tập Chuyện Xưa 》 đã rất phổ biến ở Trung Quốc từ lâu.
Chỉ là 《 Tập Chuyện Xưa 》 đã ngừng xuất bản từ nhiều thập kỷ trước.
Diệp Sanh có chút tò mò, nếu cậu dùng Search đi chụp mấy câu chuyện này thì sẽ ra ps nào từ Cố Sự Đại Vương.
Ba câu chuyện đầu tiêm về cơ bản là dị đoan cấp F và cấp E không gây thương tổn cho con người.
Bản thân Cố Sự Đại Vương với tư cách là người điều hành diễn đàn thứ bảy, là một kẻ dị giáo siêu cấp S nhưng trên mặt giảng giải câu chuyện thì giống như lâm vào một vòng luẩn quẩn, những câu chuyện hắn ra kể rất "thân thiện với mọi người'.
Kẻ dị giáo cuối cùng cuối cùng thì cũng đã đạt đến cấp độ cao hơn và là một dị đoan cấp C.
Người Chơi Đánh Đu.
Người Chơi Đánh Đu: Vào dịp Tết Nguyên Đán, tôi cùng người bạn thân đi đến thăm giáo viên ở trường trung học cơ sở cũ.
Khi tôi rời khỏi đó, tôi nhớ đến những ngày đi học nên chúng tôi cùng nhau lên sân thượng.
Trên sân thượng có một chiếc xích đu và hầu như học sinh trường Thập Nhị Trung nào cũng đến chơi ở đó.
Đu dây trên sân thượng là một trò chơi rất thú vị nên bạn đừng lo lắng về độ an toàn.
Vì dây xích đu dài và nhiều người đã thiệt mạng do nhảy khỏi tòa nhà trong những năm đầu nên trường đã xây hàng rào xung quanh mép sân thượng.
Tấm gỗ của xích đu rất dài, ban đầu tôi và người bạn thân cùng nhau ngồi lên đó và đạp lên nhưng xích đu rất nặng, sức lực lại hơi yếu nên chúng tôi dùng hết sức lực để đu cũng không cao bao nhiêu.
Vì thế tôi đã xuống dưới và giúp cô ấy đẩy xích đu từ phía sau.
Bạn thân của tôi đã có một khoảng thời gian vui vẻ.
Tôi đẩy cho cô ấy một lúc, bụng hơi đau nên tôi rời đi trước để đi vệ sinh.
Ngoài nhà vệ sinh tôi gặp một dì đang lau dọn hành lang.
Cô trợn mắt nhìn tôi và bảo cô vừa lau sân thượng nên các em nhớ vứt rác đi nhé.
Tôi không phục, làm gì có nhiều người, hai người thì có thể có bao nhiêu rác rưởi?
Dì nói hai người? Em cho rằng mắt tôi mù à, vừa nãy em đang chơi xích đu tôi vừa đi ngang qua, tôi thấy trên ván gỗ ngồi ít nhất bảy người chen chúc nhau.
Bảy người.
Tôi lập tức sợ hãi choáng váng chạy như điên lên sân thượng và nhìn thấy một cảnh tượng mà cả đời này tôi sẽ không bao giờ quên.
Bạn thân nhất của tôi ngồi ở giữa với sắc mặt tái nhợt, quả thật có người ngồi cạnh cô ấy, bọn họ đều mặc đồng phục của trường Thập Nhị Trung, mặt đầy vết bầm tím huyết nhục mơ hồ.
Khi ngồi trên xích đu, bọn họ chỉ ngồi đó và xếp chồng lên xích đu.
Xích đu lắc rất cao! Nó cao đến mức trông giống như sắp ném cô ấy ngã khỏi sân thượng vậy!
Tôi nhìn thấy một người đang đẩy xích đu từ phía sau cô ấy.
Đó là một ông lão lưng còng, đứng nghịch ánh sáng, khuôn mặt hiền từ lại cổ quái, gắt gao nắm chặt sợi dây đẩy chiếc xích đu ra khỏi sân thượng như một kẻ điên.
Tôi hét lên gọi tên bạn thân của tôi, khi cô ấy nhìn thấy tôi, cánh môi run rẩy hốc mắt đều đỏ, tôi biết cô ấy cũng cảm giác được có điều không thích hợp, nhưng cô không động đậy.
Cuối cùng tôi cũng không biết tôi như thế nào mà có dũng khí chạy tới, kéo cô ấy xuống khỏi xích đu.
Ông lão đẩy xích đu liếc nhìn tôi một cách bực bội rồi biến mất trong ánh nắng giữa trưa.
Dù sao đi nữa tôi không muốn chơi xích đu một lần nào nữa cho đến hết đời.
【 Tên: Người Chơi Đánh Đu
Cấp bậc: Cấp C
Năng lực: Sức mạnh to lớn, cố định 】
Đây là những dị đoan đã được xử lý và đến từ dưới ngòi bút quái đản của Cố Sự Đại Vương.
Sau khi Diệp Sanh xem qua từng cái, vẻ mặt hơi sững sờ, thật sự có cảm giác như đang nghe một câu chuyện.
Cậu cảm thấy rằng Cố Sự Đại Vương đang theo đặc biệt theo đuổi "bầu không khí của câu chuyện".
Cố Sự Đại Vương không thích tạo ra những dị đoan cấp cao để hủy diệt thế giới.
Hắn ta thích những câu chuyện ly kỳ, quái dị, đặc biệt là những câu chuyện trong sinh hoạt hàng ngày.
Ví dụ như bốn trong số đó xảy ra ở một ngôi mộ lẻ loi ở nông thôn, một ngôi làng ở thành phố, một ngôi nhà đang xây dở và trên sân thượng của một trường học.
Nó giống như những bài văn ngắn trong 《 Tập Chuyện Xưa 》 mà bạn thấy trong góc hiệu sách.
Khi bạn nghe thấy nó, bạn có thể đang nói chuyện trong ký túc xá vào ban đêm, hoặc đến từ một người lạ giỏi ăn nói trên tàu.
Mọi người sẽ cảm thấy sợ hãi và kìm nén sự tò mò, bởi vì không ai nghĩ rằng mình sẽ xui xẻo như những người trong câu chuyện.
Diệp Sanh vẫn đang là sinh viên trường đại học Hoài An nhưng lại chưa có thẻ sinh viên để đăng ký vào mạng của trường nên không thể đăng nhập vào BBS của trường.
Nhưng cậu biết —— nếu cậu đăng nhập BBS và tìm kiếm từ khóa "hồ tình nhân" thì chắc chắn cậu sẽ tìm thấy vô số câu chuyện với góc nhìn thứ nhất tương tự như vậy.
Vậy thì Thai Nhi thì sao? Dị đoan Thai Nhi cấp A, Cố Sự Đại Vương trăm phương nghìn kế tìm cách đưa nó đến Hoài Thành để làm gì?
Những gì diễn đàn tiết lộ cho cậu đến bây giờ vẫn chỉ là phần nổi của tảng băng chìm.
Diệp Sanh đột nhiên cảm thấy nếu cậu cần lấy bất biến ứng vạn biến, cậu sẽ giả vờ bình tĩnh mà theo học ở đại học Hoài An.
Vậy thì hồ tình nhân có thể là bước đột phá để cậu tiếp xúc với diễn đàn thứ bảy.
Cậu lại lấy khẩu súng trong tủ kia ra, khi nhẹ nhàng chạm vào súng, trong lòng Diệp Sanh luôn cảm thấy bình tĩnh đến lạ thường.
Súng bị cấm ở Trung Quốc cũng không mua được đạn ở trên mạng.
Hơn nữa Diệp Sanh cảm thấy có lẽ đạn khẩu súng này cần có lẽ không giống đạn thông thường.
Cuối cùng Diệp Sanh mua một lọ thuốc nhỏ mắt và một ít kim chỉ màu đen trên mạng.
Ngày hôm sau khi đến nhà ma để làm việc, cậu vô tình biết được mình lên hot search.
Hoàng Kỳ Kỳ đôi mắt sáng lấp lánh: "Đàn em, em nổi tiếng như vậy thì phải mở một tài khoản Weibo.
Chỉ cần mấy phút là có thể thu hút được hàng triệu người theo dõi.
Về sau dựa vào lưu lượng ăn cơm, không cần phải đi làm công!"
Cô đương nhiên biết Diệp Sanh đến từ Âm Sơn, từ quần áo có thể đoán được hoàn cảnh gia đình cậu không tốt.
Hoàng Kỳ Kỳ thật sự cảm thấy vui vẻ vì Diệp Sanh.
Diệp Sanh cảm ơn những thứ này và nhẹ nhàng lắc đầu: "Cảm ơn đàn chị, em không xử lý tốt tài khoản xã hội nên không cần sử dụng nó."
Cậu không thích những thứ náo nhiệt này, càng không thích những thứ nhiệt tình như thủy triều đến với mình.
Hạ Văn Thạch đã đoán được tính cách nhân viên của mình và nói: "Tiểu Diệp, anh cảm thấy trong vài ngày nữa sẽ có một đám đông đổ xô đến để gặp em.
Mấy ngày nữa em hãy đi cùng với anh.
Chúng ta đi bố trí cảnh tượng tân nương quỷ đi."
Hạ Văn Thạch cuối cùng cũng tạo ra cảnh tượng thứ hai của nhà ma.
Anh dự định lấy chủ đề về việc cưới một tân nương ở một ngôi làng cổ trên núi.
Diệp Sanh: "Được."
Hoàng Kỳ Kỳ cảm thấy tuy rằng thật đáng tiếc, nhưng vẫn tôn trọng quyết định của Diệp Sanh.
Lúc này chuông cửa vang lên, cô làm nhân viên tiếp tân lập tức nở nụ cười rạng rỡ ngọt ngào: "Chào mừng đến nhà ma Scare You."
Tuy nhiên nụ cười biến mất sau khi nhìn thấy vị khách.
Bởi vì người tới không phải là người khác.
Đó là Lý Quang Vận, tên tra năm mà cô dọa rớt xuống hồ ngày hôm qua cùng với bạn thân plastic* trước đây của Hoàng Kỳ Kỳ, Trình Tiểu Tiểu.
*plastic: Kiểu bạn giả tạo như nhựa.
Trình Tiểu Tiểu cùng với Lý Quang Vận giống như trà xanh đối với hải vương, tra nam tra nữ câu dẫn lẫn nhau.
Hai bên chỉ muốn lên giường với đối phương chứ không có cái gì thật lòng.
Nhưng Trình Tiểu Tiểu đã bị Hoàng Kỳ Kỳ mắng mỏ và cho vào danh sách đen trước đây không lâu, còn bị mọi người biết rằng cô ta là một tiểu tam, mất hết mặt mũi tức giận đến hộc máu.
Bây giờ lại kéo tay Lý Quang Vận đến đây để làm Hoàng Kỳ Kỳ tức chết.
Hôm qua Lý Quang Vận cũng nhìn thấy các hot search, cũng biết từ đầu đến đuôi là do Hoàng Kỳ Kỳ chơi chính mình, tức giận đến mức cả đêm không ngủ.
Nếu cô có thể thả bộ đàm trong nước thì chắc cô cũng có thể đặt được máy chiếu.
Hóa ra con ma đó chính là do máy chiếu mà ra.
Nghĩ đến việc mình làm ngày hôm qua, Lý Quang Vận tức giận đến mức muốn xé sống Hoàng Kỳ Kỳ.
Trình Tiểu Tiểu ngoài cười nhưng trong không cười: "Kỳ Kỳ đã lâu không thấy.
Cô không phải là bạch phú mỹ người địa phương Hoài Thành sao, tại sao còn ở chỗ này làm công?"
Hoàng Kỳ Kỳ trải qua chuyện đêm qua, sau đó cả người cảm thấy sảng khoái đến trợn mắt: "Từ khi nào tôi quảng cáo rùm beng mình là bạch phú mỹ.
Chính cô suốt ngày lén lút khoe giàu trên internet, chị ơi, nữ thần internet có dễ làm không?"
Trình Tiểu Tiểu tức giận đến cắn răng: "Dễ làm chứ, một đám đàn ông vội vàng xông tới tỏ ra xum xoe với tôi, trong đó còn có bạn trai của cô, thật là ngại ngùng nha Kỳ Kỳ."
Hoàng Kỳ Kỳ nói: "Wow, cô không cần cần mẫn nhặt rác rưởi của tôi như vậy, cô có tâm nhặt rác rưởi như vậy đáng giá được quần chúng nhân dân kéo biểu ngữ cảm tạ đó!"
Trình Tiểu Tiểu: "......"
Lý Quang Vận lúc này mới hoàn toàn hiểu được hắn ta cùng Hoàng Kỳ Kỳ đã sớm xé rách mặt, liền cũng không tỏ vẻ quen biết cô.
Là một sinh viên thể dục, Lý Quang Vận ỷ vào vóc người cao lớn của mình, trực tiếp đen mặt đi lên phía trước, vươn tay kéo Hoàng Kỳ Kỳ từ quầy lễ tân ra ngoài, tức giận mắng: "Hoàng Kỳ Kỳ, lão tử ngày hôm qua không nên cho cô mặt mũi."
Nhưng tay của hắn còn chưa đụng đến Hoàng Kỳ Kỳ đã bị một người khác giữ lại cánh tay.
Đôi bàn tay của cậu xinh đẹp, sức lực rất lớn, giống như có thể bóp gãy xương hắn.
Lý Quang Vận đau đến mức đồng tử co chặt, đồng thời bên tai vang lên một thanh âm lạnh lùng: "Cút đi."
Trình Tiểu Tiểu sửng sốt, ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy một thanh niên cao gầy đi ra từ nhà ma.
Thiếu niên mặc áo thun đen, quần tây đen, đôi mắt sắc bén bị mái tóc đen che khuất, đôi môi mỏng không có chút máu, nhưng trong đôi mắt hạnh lại có vẻ tàn nhẫn lạnh lùng đủ để kinh sợ mọi người.
Lý Quang Vận mặc dù có khổ người cơ bắp đầy đặn, nhưng cánh tay của hắn suýt chút nữa bị Diệp Sanh bẻ gãy, hắn dùng ánh mắt kinh ngạc mà nhìn về phía Diệp Sanh.
"Cậu là ai?"
Hạ Văn Thạch cầm một cây chùy đi ra từ phía sau.
"Trên cửa hẳn là có một tấm bảng, chó không được vào."
Lý Quang Vận vốn là thường bắt nạt kẻ yếu, nuốt nuốt nước miếng, ngoài mạnh trong yếu mà mắng: "Hoàng Kỳ Kỳ cô là một độc phụ!" Sau đó hắn liền vội vội vàng không cam lòng túm Trình Tiểu Tiểu rời đi.
Hoàng Kỳ Kỳ hừ một tiếng, sau đó nước mắt lưng tròng cảm động, nói là vì chúc mừng chính mình khôi phục cuộc sống độc thân, nhiệt tình mà muốn mời bọn họ ăn cơm.
Hạ Văn Thạch đương nhiên không có ý kiến, cao hứng mà vỗ tay.
Diệp Sanh vốn dĩ muốn từ chối, nhưng hôm qua cậu mới mua nước nhỏ mắt, kim chỉ, nhân viên tư vấn giao tài liệu, phí in ấn và tiền xe bus đến trường là mấy chục tệ nên trên người cậu chỉ còn năm tệ.
......!Được rồi, một bữa cơm mà thôi, không có gì.
Lựa chọn thứ hai của Hoàng Kỳ Kỳ lần này là tại phố ẩm thực cổng nam của đại học Hoài An.
Đây là nơi sinh viên đại học thường đến nhất ở làng đại học.
"Em không giàu bằng ông chủ đâu." Cô dẫn bọn họ đến một quán xiên que sầm uất trong con phố ẩm thực đông đúc, cô mỉm cười nói: "Mời không được mọi người ăn món ăn đắt nhất, thì mời mọi người ăn đồ ăn em cảm thấy ăn ngon nhất."
Diệp Sanh vừa bước vào cửa hàng, cậu bất ngờ nhận được ánh mắt chào đón của mọi người.
Những người đó đều ngạc nhiên trước khuôn mặt và tính cách của cậu, sau đó nhìn thấy quần áo giặt đến bạc trắng của cậu, họ đều lộ ra vẻ mặt vi diệu và âm thầm châu đầu ghé tai.
Những đồ dụng đa dạng trong mùa tựu trường đã giúp Diệp Sanh tiết kiệm tiền mua quần áo mới.
Hơn nữa Diệp Sanh cũng không cảm thấy mình cần mua quần áo.
Cái loại đồ vật như quần áo này chỉ cần có thể mặc được không phải được rồi sao?
"Đàn em, em muốn ăn cái gì? Không cần khách khí!"
Hoàng Kỳ Kỳ đưa thực đơn cho cậu.
Khi Diệp Sanh cầm thực đơn lên, cậu có một cảm giác rất lạ.
Cậu chưa bao giờ tưởng tượng được cuộc sống đại học đầy sức sống như vậy.
Cậu luôn cảm thấy mình như một con quái vật đang cố gắng hòa nhập vào xã hội loài người.
Cảm giác hiện tại của cậu vẫn tốt, không đến mức khiến cậu phải phản kháng.
Hoàng Kỳ Kỳ biết Diệp Sanh không thích chủ động nói chuyện, vì thế đề tài luôn là cô cùng với Hạ Văn Thạch cùng nhau nói chuyện.
"Đàn em, em biết về video quảng cáo tuyên truyền trong trường không?"
Diệp Sanh: "......!Biết." Lúc cậu đi nộp hồ sơ xin học sinh nghèo, người cố vấn nhìn cậu một lúc rồi mỉm cười nói với cậu chuyện này.
Hạ Văn Thạch làm mặt quỷ: "Học đệ, Em có hứng thú tham gia tuyển chọn video quảng cáo cho sinh viên năm nhất không? Khuôn mặt em quả thật là tờ rơi tuyển sinh tốt nhất của đại học Hoài An."
Hoàng Kỳ Kỳ cũng nói: "Đúng đúng đúng, mỗi năm video tuyên truyền tân sinh viên của đại học Hoài An đều sẽ bị các đài truyền hình lớn đưa tin, điên cuồng lên hot search.
Trước kia đều do người của khoa biểu diễn tổ chức, nhưng lần này không giống nhau.
Đàn em, chị cảm thấy em xứng đáng là giáo thảo của đại học Hoài An, hoàn toàn xứng đáng là nam chính."
Diệp Sanh dội một gáo nước lạnh vào sự nhiệt tình của bọn họ và nói thật: "Không được, em sẽ không diễn kịch."
Cậu cũng dùng lý do này mà từ chối người cố vấn, cậu sẽ không diễn kịch, nếu một hai cậu phải cười trong video quảng cáo thì có lẽ cậu có thể biến nó thành một bộ phim kinh dị.
Hoàng Kỳ Kỳ và Hạ Văn Thạch nhìn nhau thở dài.
Ai, quả nhiên là tính cách của đàn em.
Đúng lúc Diệp Sanh đang đợi đồ ăn được bưng lên thì đột nhiên có một cuộc điện thoại gọi tới.
Một dãy số hoàn toàn xa lạ.
Diệp Sanh cau mày rồi trả lời cuộc gọi.
Sau đó cậu nghe thấy giọng nói lười biếng chứa ý cười của Ninh Vi Trần giữa đám người ồn ào trên phố ẩm thực.
"Chào buổi tối."
"..."
Diệp Sanh giữ chặt điện thoại một lúc, bình tĩnh nói: "Có chuyện gì vậy?"
Ninh Vi Trần cười khúc khích: "Nhất định phải có việc mới có thể gọi điện cho anh sao?"
Nhưng hắn biết nếu hắn không đưa ra một lý do thì giây tiếp theo Diệp Sanh sẽ cúp điện thoại, chỉ có thể thở dài một tiếng: "Andrew đã đến Hoài Thành, em đến đón anh đi xử lý chuyện "con" của chúng ta."
Diệp Sanh: "......" Hiện tại cậu vừa nghe đến "con", cậu liền nghĩ đến cảm giác lần đầu tiên nuốt sống dị đoan, trong nhát mắt cái gì cũng ăn không vô.
Hoàng Kỳ Kỳ cùng với Hạ Văn Thạch không biết người ở đầu bên kia điện thoại của Diệp Sanh là ai, chỉ nhìn sắc mặt của Diệp Sanh mơ hồ đoán ra họ đang nói chuyện quan trọng, hai người bọn họ liền im lặng không nói chuyện.
Diệp Sanh rũ mắt nói: "Được, tôi đi tìm cậu."
Ninh Vi Trần mỉm cười: "Không cần, em tới đón anh."
Diệp Sanh ngạc nhiên: "Cậu tới đón tôi?"
Ninh Vi Trần: "Ừm, bây giờ em đang ở đường Hoài An.
Vốn dĩ em muốn đến chỗ làm việc của anh, nhưng chỗ đó đóng cửa rồi, em đoán anh đang ăn cơm ở gần đây.
Đưa địa chỉ cho em."
Phản ứng đầu tiên của Diệp Sanh vẫn như cũ là: "Cậu có bằng lái?"
Ninh Vi Trần cười một tiếng, nhàn nhạt nói: "Cảm ơn anh đã nhắc nhở.
Ngày hôm đó em đã làm thủ tục, hiện tại em đã có bằng lái xe của Trung Quốc."
Diệp Sanh dứt khoát lưu loát nói: "Tôi ở phố ẩm thực cửa nam."
Ninh Vi Trần: "Ừm."
Kỳ thật chuyện Thai Nữ tốt nhất là không để ai biết được.
Mặc dù Diệp Sanh kiêng kị mọi người xung quanh, nhưng cậu dường như có một niềm tin không rõ đối với Ninh Vi Trần.
Diệp Sanh cúp điện thoại, ngẩng đầu, nói với Hạ Văn Thạch cùng Hoàng Kỳ Kỳ: "Xin lỗi, em có khả năng phải xử lý một số việc."
Hoàng Kỳ Kỳ lo lắng nói: "Không sao đâu đàn em.
Chuyện có nghiêm trọng không? Có muốn chúng tôi đi cùng em không?"
Cô biết Diệp Sanh một mình không nơi nương tựa ở Hoài Thành.
Diệp Sanh: "......"
Chuyện xem thai này cậu thật sự không muốn bị bất luận kẻ nào biết được.
Diệp Sanh hàm hồ nói: "Không cần, có người lại đây đón em."
Hạ Văn Thạch sửng sốt: "Là thân thích à?"
Cậu cùng Ninh Vi Trần sao có thể tính cái gì thân thích.
"Không phải." Diệp Sanh nói: "Bạn."
Nói xong cậu liền đứng dậy đi ra ngoài.
"Mọi người nhìn ra ngoài!"
Đột nhiên toàn bộ cửa hàng im lặng đi, khi đang đi, Diệp Sanh mơ hồ nghe thấy ai đó đang thì thầm cái gì xe, giá cả và nhãn hiệu.
Lúc này cả nam lẫn nữ đều nhìn ra ngoài, vẻ mặt sửng sốt.
Đây là phố ẩm thực gần trường đại học, rất hiếm có chiếc xe nào có giá ngàn vạn.
Mà chiếc ô tô màu đen đỗ bên đường kia có thể tính là đặt trong khu nhà giàu, nơi tập trung toàn bộ tinh anh phú nhị đại khiến mọi người chú ý.
Hạ Văn Thạch tròng mắt đều trợn tròn: "Chết tiệt! Anh biết chiếc xe này, 1300 vạn, Bentley Arnage bản giới hạn!"
Hoàng Kỳ Kỳ sau khi nghe Hạ Văn Thạch báo giá, vẻ mặt ngọa tào* nhìn ra chiếc xe sang trọng đó đang an tĩnh đợi trong ánh đèn dầu hỗn loạn của phố ẩm thực.
Đồng tử cô mở to, trong nháy mắt cảm thấy như mình đang xuyên vào một cuốn tiểu thuyết nào đó, như cô đã quen với các chuyện tình lãng mạn của bá tổng ngôn tình internet, cô mở miệng nói.
*ngọa tào: ĐM phiên bản Trung Quốc
"Cảm ơn ông chủ, thật điên rồ.
Đây là vị bá tổng nào đưa kiều thê của hắn đến ăn nướng BBQ ở làng đại học để thể nghiệm nhân sinh."
Lúc này Diệp Sanh đã bước ra khỏi cửa hàng.
Ninh Vi Trần lại gọi điện, cười hỏi: "Hình như em đã nhìn thấy anh.
Có cần em xuống xe đến đón anh không?"
Diệp Sanh nhàn nhạt nói: "Không cần, tôi cũng thấy cậu rồi."
Trong đầu Hoàng Kỳ Kỳ nhanh chóng não bổ ra một đống chuyện chim hoàng yến cá chậu chim lồng, từ những câu chuyện ngược luyến tình thâm đến ngọt văn vườn trường, dù sao cô cũng đã đọc mọi thể loại rồi.
Cho đến khi cô nhìn thấy đàn em của cô bước vào chiếc xe đó????
- - Editor muốn nói --
Ninh Ninh và tiểu kiều thê của em ấy hehehehehe.