Sau Khi Mất Trí Nhớ Người Yêu Cũ Xuất Hiện

Diệp Sanh tìm một thùng rác và ném ống nghiệm rỗng vào đó. Cậu cúi đầu và thản nhiên lau khóe miệng bằng mu bàn tay. Thiếu niên tóc đen có nước da trắng lạnh, trong thành phố tối tăm với ánh đèn neon chói lóa này lại có một loại ánh sáng như men sứ quỷ dị.

Turing ở phía sau, nhìn theo bóng lưng cậu, im lặng câm miệng, tận mắt cảm nhận được cảm giác áp bức của thống đốc Đảo Bướm là như thế nào. Rõ ràng Diệp Sanh không làm gì cả và chỉ mặc chiếc áo phông và quần dài đơn giản nhất, nhưng Turing cảm thấy tính cấp bách và nguy hiểm của tính mạng mình như bị treo lơ lửng trong mỗi cử động của Diệp Sanh. Chẳng trách, trong những tài liệu tuyệt mật do Đảo Bướm cũ để lại, cậu được gọi là "bạo quân".

Một quan chấp chính không thích giết chóc, không thích máu và không thích tra tấn người khác có thể gây kinh sợ cho mọi người không kém bất kỳ người điều hành diễn đàn cấp S giết người như điên nào.

Diệp Sanh quá bình thường, ở trình độ của cậu, quá bình thường khiến cậu càng có vẻ sâu không lường được.

Diệp Sanh ném cây bút chuyện xưa lên trên, để nó tạm thời biến mất trong sương mù, rồi bước dài về phía trung tâm thành phố.

Cư dân của Jeremiel chỉ có dị giáo thuộc diễn đàn thứ tư. 【Rào cản thông tin】 của thế giới loài người cho phép những kẻ dị giáo ở diễn đàn thứ tư chỉ có thể coi Jeremiel là nhà của chúng nó. Trong số đó, ngoại trừ người máy sinh học, không ai trong số chúng nó có thể dễ dàng ngụy trang.

Diệp Sanh quan sát chúng nó và phát hiện ra rằng chúng nó trông giống như bất cứ thứ gì trong thế giới ảo. Những dữ liệu này rất đa dạng và kỳ lạ.

Những kẻ dị giáo không phải tốn nhiều công sức để đăng nhập vào Jeremiel như con người, chúng nó chỉ cần kết nối một sợi dây nhỏ có giá trị thần quái vào cáp mạng là có thể vào mạng.

Nhưng những kẻ dị giáo ở diễn đàn thứ năm, sáu và bảy sẽ chỉ đăng nhập trong những trường hợp đặc biệt. Vào đêm trước ngày【Thảm Họa】sống lại, mặc dù Jeremiel bận rộn hơn bình thường nhưng Diệp Sanh không hề nhìn thấy một kẻ dị giáo nào từ diễn đàn thứ bảy trong thành phố.

Có vẻ như trong Đế Quốc, lãnh thổ của từng diễn đàn đều được xác định rõ ràng.

Cậu cần một tấm bản đồ.

Turing nói: "Đây đều là những kẻ dị giáo từ diễn đàn thứ tư. Chúng ta không thể động tay ở trên đường phố. Chúng ta cần tìm ra manh mối bằng những cách khác."

Diệp Sanh nhắc nhở anh: "Chúng ta không thể sử dụng dị năng."

Turing: "Ừ. Diệp Sanh, cậu có biết người máy cũng có thể mơ không?"

Diệp Sanh hơi nhướng mày.

Turing hít sâu một hơi: "Dị giáo cấp thấp thuộc diễn đàn thứ tư sinh ra trong silicon, mỗi ý nghĩ đều là một luồng thông tin có thể nắm bắt được. Chúng ta có thể lấy được tất cả thông tin về Jeremiel từ giấc mơ của dị giáo. Dù sao thì, cuộc sống là sự sao chép của thông tin và tư duy là sự dao động của lượng tử."

Diệp Sanh: "Vậy bây giờ chúng ta đi tìm một kẻ dị giáo điện tử đang đắm chìm trong giấc ngủ?"

Turing gật đầu: "Đúng." Anh ngẩng đầu, duỗi ra cánh tay được cải tạo bằng máy móc, mò mẫm trong không trung. Giống như những gì anh ấy đã làm ở 【Nhạc Viên】. Thấu kính của Turing xuyên qua mạng lưới phức tạp màu xanh lam, rất nhanh, anh nhắm mắt lại rồi lại mở ra, nói với Diệp Sanh: "Được rồi."

Diệp Sanh: "Đi thôi."

Thế giới này được xây dựng bởi ENIAC. ENIAC rất kén chọn về giao diện đô thị, nó theo đuổi sự ngăn nắp và trật tự hơn con người. Vì vậy, mọi lãnh thổ của những kẻ dị giáo đều được chia thành những ô nhỏ.

Turing đưa Diệp Sanh lên tầng bảy của một tòa nhà vuông vức điển hình, đứng trước một cánh cửa, mất một lúc mới mở được cửa. Ở đây, bọn họ phải suy luận về chuỗi logic của dị giáo trước khi có thể bước vào thế giới dữ liệu của nó. Tuy nhiên, trình độ tính nhẩm của Turing cũng thuộc đẳng cấp thế giới.

Bộ não của anh ta tương đương với một siêu trí tuệ.

"Nó mở rồi." Turing nói.

Vào giây phút cuối cùng trước khi Turing nắm tay nắm cửa và mở cửa, Diệp Sanh đã nhấc điện thoại lên, dùng Search và chụp một bức ảnh về thế giới bên trong cánh cửa.

【Tên phân loại: ENIAC】

【Tên quỷ: Kẻ Dệt Mộng】

【Cấp bậc: Cấp B】

【Tổng quan: Dệt mộng.】

Một kẻ dị giáo cấp B. Sau khi Diệp Sanh chụp ảnh, cậu muốn trực tiếp tắt màn hình, nhưng phản hồi của Search có chút khác thường.

Cậu bé Mắt To thường ngủ quên sau giờ làm việc, nhưng lần này nó lại tràn đầy năng lượng. Nhìn chằm chằm với đôi mắt to ác độc, nó trèo lên phía trên màn hình điện thoại, như muốn nhảy ra ngoài để nhìn rõ.

Có vẻ như Jeremiel thực sự là quê hương của nó.

Diệp Sanh đẩy cậu bé Mắt To đang nóng lòng muốn thử ra sau, sau đó tắt điện thoại.

Sau khi bước vào cửa, cảm giác đầu tiên của cậu là nó rất thoải mái. Con người rất nhạy cảm với nhiệt độ và độ ẩm. Kẻ dị giáo cấp B 【Kẻ Dệt Mộng】 này có lẽ là một người máy mô phỏng sinh học và các giá trị số của nó đều bắt nguồn từ con người. Vì vậy, môi trường trong giấc mơ được tạo ra bởi chúng cũng làm cho họ có thể thích nghi tốt. Làn gió nhẹ như ngón tay thon dài luồn qua kẽ tóc, khi rời đi cũng nhẹ nhàng và chậm rãi như thủy triều rút của biển cả.


【Kẻ Dệt Mộng】 đang rơi vào một giấc mơ ngọt ngào. Họ thở nhẹ và hạ giọng để không đánh thức nó.

Turing nói: "Chúng ta không thể kinh động nó." Thế giới của Kẻ Dệt Mộng là một màu trắng tinh khiết.

Turing nói: "Có một số xúc tu dữ liệu vô hình trong không khí. Chúng đang cố gắng đào sâu vào ý thức của chúng ta và dệt nên những giấc mơ của chúng ta. Chúng ta cần phải dung hợp với nó."

Diệp Sanh: "Vậy để nó dệt đi."

Đến thời điểm này, không còn bí mật nào để che giấu. Những quan chấp hành cấp S phải đối mặt với quá nhiều kẻ dị giáo trong lĩnh vực tinh thần. Họ hiếm khi có bí mật trong đầu, và ngay cả khi họ có bí mật, họ cũng sẽ không bị ảnh hưởng.

Turing suy nghĩ một chút, nghiêm túc đề nghị: "Diệp Sanh, tốt nhất chúng ta không nên hành động riêng lẻ ở Jeremiel. Chúng ta có thể thảo luận xem trước đây cậu đã có những giấc mơ gì, xem liệu chúng ta có thể cùng nhau dệt nên giấc mơ giống nhau hay không."

Khi Diệp Sanh nghe thấy điều này, vẻ mặt của cậu có chút vi diệu. Đời này mỗi lần cậu nằm mơ, cậu đều mơ về kiếp trước của mình. Hoặc là cậu mơ thấy Ninh Vi Trần, hoặc là cậu mơ thấy Diệp Vẫn, hoặc là cậu mơ thấy Đảo Bướm.

Điều cậu mong muốn nhất chính là hủy diệt Đảo Bướm, điểm này Turing tuyệt đối không thể đồng ý với cậu.

Nhìn thấy vẻ mặt của cậu, Turing suy nghĩ một chút, lựa chọn nói chuyện của chính mình trước.

"Sau khi lớn lên tôi hiếm khi nằm mơ. Nhưng khi còn nhỏ, tôi từng mơ thấy mình ở Tổng cục Cục Phi tự nhiên và trèo tường đi ra ngoài để truy cập Internet."

Diệp Sanh ngước mắt lên.

Turing tự cười mình.

Thị lực của Turing rất tốt, thấu kính đối với anh chỉ là công năng phụ trợ, anh ở trong thế giới của Kẻ Dệt Mộng không cần đến nó, trực tiếp dứt khoát tháo nó xuống. Khi anh đeo kính vào, sợi dây xích bạc buông nhẹ, trông anh vừa hiền lành vừa lạnh lùng, giống như lần đầu tiên Diệp Sanh nhìn thấy anh ở quán bar của Thành phố Giải trí Thế giới.

Nhưng khi tháo kính ra, anh lại có một cảm giác thư thái và gần gũi kỳ diệu.

Chắc là vì kiếp trước Diệp Sanh là thống đốc.

Turing không cần phải làm gương, gánh vác gánh nặng làm anh trai trước mặt cậu nên anh đã nói về vấn đề này rất thẳng thắn.

Anh nói: "Ngay khi tôi được sinh ra, tôi đã được chọn làm người kế vị Natalia và đưa đến Tổng cục Cục Phi tự nhiên. Họ đặt kỳ vọng rất cao vào tôi, và theo đó, yêu cầu của họ đối với tôi cũng rất khắt khe."

"Khi tôi còn nhỏ, thời gian của tôi hoàn toàn bị Tổng cục quản lý. Nhưng Natalia đối xử với tôi rất tốt. Bà ấy nói rằng trẻ con không cần phải mệt mỏi như vậy nên ngoại trừ thời gian để ngủ, tôi có hai giờ mỗi tuần để hoạt động tự do."

"Tổng cục không có bất kỳ phương tiện giải trí nào, tất cả thiết bị điện tử bên trong đều là tuyệt mật. Để ngăn chặn những kẻ dị giáo từ diễn đàn thứ tư tiến vào, mọi giao diện kết nối với mạng đều được bảo vệ nghiêm ngặt."

"Nhưng khi còn nhỏ tôi rất thích chơi game. Vì vậy, tôi đã từng lẻn ra ngoài với 10 nhân dân tệ trong túi và đến một quán cà phê Internet đen cách trụ sở hơn 20 km để lướt Internet."

Turing nói tới đây, cười một cái.

Anh ta cho phép các xúc tu dữ liệu của Kẻ Dệt Mộng đi vào tiềm thức của mình và để nó dệt nên bức tranh này. Thật ra anh chỉ tới quán Internet mấy lần, nhưng lập tức bị Đảo Bướm chặn lại. Anh là một thiên tài về toán học, giống như một nhà toán học có trình độ, những trò chơi mà anh thích khi còn nhỏ nên là Sudoku, giải mã và các phép toán logic khác nhau.

Nhưng không phải vậy, khi còn nhỏ anh chỉ là một cậu bé nghiện Internet. Anh ta thích nghiên cứu bản đồ trò chơi, thích viết ra thời gian hồi chiêu của tất cả các kỹ năng, tính toán trong đầu thương tổn của mọi người và sử dụng số lần để bao trùm xác suất, và anh ta đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi. Loại tính toán này đối với anh rất đơn giản, cho nên Turing là người bất khả chiến bại trong trò chơi. Anh còn đặc biệt thích nghe người khác khen ngợi và chìm đắm trong những tiếng gọi "đại thần" và "boss".

Diệp Sanh: "Anh thích chơi game sao?"

"Ừ." Turing gật đầu, khiêm tốn nói: "Hiện tại tôi chơi tất cả các trò chơi phổ biến trên thị trường, và tôi chơi khá giỏi."

Diệp Sanh: "Anh chưa từng bị người khác báo cáo sao?"

Turing ngây ngốc: "Báo cáo cái gì?"

Diệp Sanh nhẹ nhàng bâng quơ nói: "Gian lận."

Turing nhìn Diệp Sanh như thể nhìn thấy quỷ, sau đó chớp mắt nghi hoặc, nhịn hồi lâu, nhịn không được nói: "Thái tử phi, cậu thật sự có thể nói đùa."

Nhưng Turing nhanh chóng nhận ra rằng mình thực sự đang làm ầm ĩ lên.

Tại sao Thái tử phi lại không biết nói đùa? Anh đã nhìn thấy qua ở Nhạc Viên.

Khi Lạc Hưng Ngôn đệ đơn về Cố Sự Đại Vương, hắn cũng thường phàn nàn với anh về cặp đôi cẩu nam nam này ở Hoài Thành chọc giận hắn đến mức nào.


Có lẽ thân phận của Diệp Sanh đã khiến anh quá khiếp sợ.

Cậu là người đã giết Marguerite, cậu là người đã giết Hội Trưởng Hiệp Hội Bảo Vệ Động Thực Vật, và cậu cũng là người đóng vai Cố Sự Đại Vương ở Jeremiel.

Điều đó khiến anh cảm thấy thống đốc phải tỉ mỉ và lạnh lùng. Anh không thể tưởng tượng được Diệp Sanh đang đùa giỡn hay nói về những chủ đề bình thường.

...Nhưng người đang đứng trước mặt anh lúc này lại là Diệp Sanh.

Từ khi còn nhỏ Diệp Sanh đã là người rất quái gở, không có bạn cùng chơi nên khi buồn chán, cậu thường tự chơi các trò chơi offline. Khi cậu mới ra khỏi Âm Sơn, điện thoại của cậu có rất nhiều trò chơi nhỏ offline. Khi đó năng lực các phương diện của cậu đều bị suy giảm rất nhiều do ràng buộc của【Nhau Thai】, cho nên, mặc dù Diệp Sanh rất giỏi chơi game, nhưng cũng không đạt đến đẳng cấp không phải người, đôi khi cậu cũng gặp khó khăn và bị mắc kẹt trong game.

Nhưng khi Turing chơi game thì không khác gì gian lận, thậm chí còn đáng sợ hơn cả gian lận. Bị báo cáo là chuyện bình thường.

Turing: "Lúc đó tôi nhận được lời mời kết bạn nhiều như báo cáo."

Bây giờ Turing đã tiết lộ tuổi thơ của mình, Diệp Sanh cũng không có ý định che giấu.

"Trước khi rời khỏi Âm Sơn, tôi đã mơ về cuộc sống đại học của mình sẽ như thế nào."

Turing choáng váng.

Diệp Sanh khó có thể nhớ mình trông như thế nào khi lần đầu tiên bước ra khỏi núi Âm Sơn.

Ông già nói đúng, giết quá nhiều người sẽ khiến người ta quên mất chính mình.

Sau khi nhận được thông báo nhập học của Đại học Hoài An, xách vali bước vào sân ga, ngay cả bản thân cậu cũng bắt đầu cảm thấy kỳ lạ.

Thật sự Diệp Sanh đã từng có suy nghĩ cố gắng kìm nén sự bạo lực và lòng căm thù con người trong lòng mình và trải qua bốn năm đại học một cách tốt đẹp.

"Turing, dựa vào trường đại học, có lẽ giấc mơ của chúng ta thật sự có thể đan xen. Dù sao, trường đại học trong trí tưởng tượng của tôi rất bình thường."

Turing: "Vậy... để tôi thử."

Chỉ bằng cách tích hợp hoàn toàn những giấc mơ của bọn họ vào thế giới của Kẻ Dệt Mộng, bọn họ mới có thể tìm thấy Kẻ Dệt Mộng.

Turing nhắm mắt lại, hoàn toàn mở rộng tâm trí, để 【Kẻ Dệt Mộng】 tiến vào.

Một trường đại học bình thường sẽ trông như thế nào.

Nền giáo dục của Turing khác với nền giáo dục của xã hội bình thường, nhưng anh gần như cái gì cũng biết. Chỉ một phần nhỏ giấc mơ có thể được con người điều khiển, còn lại là ngẫu nhiên nhưng gần như đủ để tạo nên một bản sao.

Những đám mây khói trắng tinh khiết bên cạnh anh tan đi, Turing nghe thấy tiếng lật trang sách, tiếng xô đẩy bàn ghế, tiếng người trong tiếng thủy triều rút khi nước phủ lên cát.

Turing bị đau đầu, cảm giác như bị say rượu. Anh giơ tay lên xoa xoa thái dương với cơn đau đầu, nhưng ngay sau đó anh cứng đờ.

Bởi vì anh nghe thấy Lạc Hưng Ngôn ngậm cái gì đó trong miệng mơ hồ chửi thề.

"Sao trên điện thoại của cậu không có game gì vậy, lông trắng? Ngày nào cậu cũng ôm sách chuyên ngành đi ngủ à?"

Turing ngẩng đầu, phát hiện La Hành cùng Lạc Hưng Ngôn đang ngồi ở trước mặt mình. Có lẽ ba người họ ở cùng một ký túc xá. Hôm qua anh tự mình trèo tường để lên mạng cả đêm, đã ngủ suốt buổi sáng, và hiện giờ vẫn chưa tỉnh táo.

Trong lúc Lạc Hưng Ngôn đang chơi game trong lớp thì điện thoại của anh ta bị hiệu trưởng 【Thiên Dụ】tịch thu, anh ta đau khổ đến mức quay lại giật lấy điện thoại của La Hành để chơi. La Hành đang ghi chép trên máy tính, bị tiếng ồn làm khó chịu, vươn tay ra muốn đánh người. Lạc Hưng Ngôn cầm điện thoại di động của hắn trốn đi.

Khi Turing tỉnh dậy, chuông tan học vừa vang lên. Lạc Hưng Ngôn đứng dậy, nhét vài cuốn sách vào cặp sách màu đen rồi vác lên một bên vai. Anh quay đầu lại muốn rủ Turing đi cùng để xin lại điện thoại, nhưng anh lại nhìn thấy khuôn mặt ngơ ngác của Turing.

Lạc Hưng Ngôn vô tình nuốt hết kẹo trong miệng.

"Turing, cậu ngủ ngu người rồi à?"

Turing đứng dậy giơ tay lên và thấy mình đang ngồi ở hàng ghế cuối cùng của giảng đường. Trên người anh không có dấu vết của sự biến đổi máy móc, ngón tay của anh không còn là thép mà là máu thịt của con người. Turing nhìn chằm chằm vào bàn tay của mình, không quen với nó và chìm vào suy nghĩ một lúc.


Mặt khác, Lạc Hưng Ngôn đã bắt đầu tung ra tin đồn với La Hành.

"La Hành, cậu đến xem đi. Hôm qua trưởng ký túc xá của chúng ta đã thức suốt đêm chơi game trên mạng, chơi đến mức cả đầu óc mình cũng toàn là nước."

La Hành chậm rãi thu dọn máy tính: "Vậy cậu có thể đưa ra ý kiến ​​cho trưởng ký túc xá. Dù sao thì cậu cũng có kinh nghiệm hơn trong lĩnh vực này."

Lúc này, Dư Chính Nghị từ một phòng học khác chạy tới và hét lên với bọn họ: "Mấy người đã xem thông báo của trường chưa?"

Turing liều mạng xoa xoa thái dương, nghe được giọng nói của【Đầu Bếp】, anh giật mình, ngẩng đầu lên, khàn giọng nói: "Trường học thông báo cái gì."

Dư Chính Nghị nói: "Nhân dịp kỷ niệm ngày thành lập trường năm nay, trong số những học sinh cuối cấp xuất sắc tốt nghiệp năm ngoái, bọn họ mời Diệp Sanh và Ninh Vi Trần."

Ngón tay của Turing cuộn lại. Diệp Sanh, Ninh Vi Trần?

Lạc Hưng Ngôn: "Chết tiệt!"

Lạc Hưng Ngôn: "Mặc dù tôi rất muốn gặp Diệp Sanh, nhưng nếu hai người này xuất hiện cùng nhau, liệu họ có thực sự sẽ không làm nổ tung trường học sao?"

【Kẻ Dệt Mộng】 chỉ là một kẻ dị giáo cấp B nên những giấc mơ mà nó dệt nên rất nông cạn đối với Turing. Anh có thể nhìn xuyên qua nó trong nháy mắt.

Nhưng trong tưởng tượng đơn giản và dễ hiểu như vậy, Turing thực sự đã thả lỏng.

Dư Chính Nghị cười khúc khích: "Tôi nghe nói đàn anh Diệp Sanh vừa tốt nghiệp đã nhập ngũ. Lễ kỷ niệm ngày thành lập trường hẳn là cơ hội hiếm có để chúng ta được gặp anh ấy."

Lạc Hưng Ngôn: "Vậy thì tôi phải tham dự lễ kỷ niệm trường này. Tôi sẽ gọi Cố Ngộ về ngay!"

Turing không khỏi suy nghĩ, quả nhiên giấc mơ không thể khống chế được, trong cuộc sống sinh viên bình thường, sau khi tốt nghiệp làm sao Diệp Sanh có thể nhập ngũ.

Có lẽ trong tiềm thức, anh cảm thấy Diệp Sanh nên có địa vị cao. Giống như thống đốc của Đảo Bướm, cậu trở thành một đàn anh được thần thánh hóa trong lòng họ.

...một sinh viên tốt nghiệp xuất sắc của Học viện Quân sự số 1 đã trở thành thiếu tá khi còn trẻ.

Diệp Sanh không ngờ rằng cuộc sống mà Turing đã sắp xếp cho cậu lại như thế này.

Cái này mà bình thường chỗ nào?

Những giấc mơ trong thế giới của【Kẻ Dệt Mộng】 bao gồm tiềm thức của Turing và tiềm thức của Diệp Sanh. Cậu sống trong một tòa nhà nhỏ ba tầng kiểu phương Tây, đặc biệt giống với ngôi nhà màu trắng trên Đảo Bướm. Bên cạnh có một cây đa to lớn, đến mùa hè sẽ mọc sum suê, che đi cái nắng oi bức.

Cậu đi xuống lầu và có hai người đang ngồi ở bàn ăn. Một người là tiến sĩ Tần và người kia là Diệp Vẫn.

Tiến sĩ Tần đang đọc báo giống như trong trí nhớ, thái dương có mấy sợi tóc bạc, khí chất tao nhã ôn hòa, ngẩng đầu nhìn thấy cậu: "Tiểu Diệp, cuối cùng con cũng được nghỉ phép trong quân ngũ, sao lại dậy sớm như vậy?" Mà Diệp Vẫn thì vui vẻ giơ tay lên nói: "Anh ơi, trường cũng gửi thư mời cho em, em xin nghỉ ở phòng thí nghiệm và định đi cùng anh."

Diệp Sanh ngước mắt lên khi nghe thấy giọng nói của cô.

Trên cảng Frigga, ngay cả khi trời mưa và sương mù ướt đẫm, đôi mắt xám của người cầm quyền Đảo Bướm vẫn lạnh lùng, hư ảo như nhìn thấy hoa trong sương mù.

Trong giấc mơ do 【Kẻ Dệt Mộng】 dệt nên, đôi mắt của Diệp Vẫn sạch sẽ như được rửa sạch. Cô nhìn cậu, nhảy cẫng lên vì sung sướng với ánh mắt rất quen thuộc với Diệp Sanh.

"Anh ơi, khi nào anh đi? Em đi cùng anh."

Tiến sĩ Tần: "Tiểu Vẫn, con không tự đi được sao? Anh trai con vừa từ quân đội về, con có thể để anh ấy nghỉ ngơi một lát được không?"

Diệp Vẫn buông tay đang ôm má mình xuống: "Ồ, được thôi."

Tiến sĩ Tần trêu chọc: "Sao con lại quan tâm đ ến lễ kỷ niệm ngày thành lập trường lần này thế?"

Diệp Vẫn nói: "Bởi vì lần này Lục An cũng sẽ về nước tham gia lễ kỷ niệm ngày thành lập của trường."

Tiến sĩ Tần: "Lục An?"

Diệp Vẫn gật đầu: "Đúng vậy, không phải sau khi tốt nghiệp anh ấy và gia đình đều ra nước ngoài chữa bệnh sao? Con đã lâu không gặp anh ấy, hơn nữa gia đình anh ấy quản lý chặt chẽ đời sống xã hội của anh ấy. Con muốn gọi điện thoại cho anh ấy, người đầu tiên bắt máy đều là Lục Nguy."

"Lục Nguy thật đáng ghét."

Cô nhún vai, bắt chước giọng nói nham hiểm của Lục Nguy, ác ý nói: "Có chuyện gì gấp thế, Tiểu Vẫn, rạng sáng 1 giờ vẫn phải gọi điện cho An An. Chuyện quan trọng như vậy để anh Lục Nguy của em nghe với." Diệp Vẫn tức giận muốn hộc máu nói: "Anh ta không biết lệch múi giờ là cái gì à? Em gọi từ giữa trưa, bên đó cũng đã tối rồi."

Tiến sĩ Tần nhìn những người cùng nhau lớn lên này, vừa bất lực vừa buồn cười: "Con còn biết là chênh lệch múi giờ, con không thể chọn một thời điểm tốt hơn sao? Sức khỏe của Lục An không tốt có khi lúc đó đã đi ngủ sớm."

Diệp Vẫn sửng sốt, nghiêm túc suy nghĩ. Sau đó cô nhỏ giọng thì thầm, ah, con biết mình sai rồi.

Diệp Vẫn thực sự là một người rất biết suy nghĩ lại bản thân mình. Và cô đã thừa nhận sai lầm của mình một cách nhanh chóng và chân thành. Thậm chí cô còn gãi gãi mái tóc như rong biển của mình: "Vậy lần sau con sẽ xin lỗi An An."

Diệp Sanh nghĩ giấc mơ này thực sự vô lý. Nếu bối cảnh là sau khi tốt nghiệp đại học thì chắc chắn Diệp Vẫn đã trưởng thành rồi. Nhưng khi lớn lên cậu biết quá ít về Diệp Vẫn nên trong giấc mơ của Kẻ Dệt Mộng, Diệp Vẫn dường như vẫn còn ở thời thiếu nữ. Hoặc có thể, trong một thế giới không có dị năng, cô ấy sẽ luôn như thế này nếu không có quyền lực.


Tiến sĩ Tần: "Tôi thậm chí còn không hiểu tại sao các con cùng nhau lớn lên lại có thể có mối quan hệ tồi tệ như vậy."

Sau khi suy nghĩ sâu xa, Diệp Vẫn đưa ra đáp án: "Cái này phải hỏi Lục Nguy, lúc đầu anh ấy không thích anh trai con, sau đó anh ấy không thích con, sau đó anh ấy cũng không thích cả hai tụi con. Tuy nhiên Lục Nguy cũng không thích anh Vi Trần. Anh ta không nhìn thấy ai vừa mắt mình cả."

Tiến sĩ Tần cười mấy tiếng nói: "Các con."

Diệp Vẫn nhấp một ngụm nước, nghiêm túc nói: "Đương nhiên, con và anh trai cũng không thích anh ta. Mệt cho trước kia con còn gọi anh ta là anh Lục Nguy, kết quả anh ta lại làm ra một chuyện còn không bằng súc sinh." Diệp Vẫn tức giận đến mức run rẩy: "Anh ta còn đi tố cáo và nói với giáo viên rằng anh trai con yêu sớm. Tuy rằng anh trai con và anh Vi Trần đã có một mối quan hệ không rõ ràng từ thời học cấp hai, nhưng anh ta không thể chờ lâu hơn một chút sao? Làm cho cả hai người phải né tránh nhau suốt thời gian sau đó để khỏi bị nghi ngờ!"

Diệp Sanh: "..." 【Kẻ Dệt Mộng】 thực sự là một kẻ dị giáo thiểu năng. Tại sao trong giấc mơ không có thảm họa, từ nhỏ đến lớn cậu vẫn có mối quan hệ không rõ ràng với Ninh Vi Trần? Và để tránh bị nghi ngờ là cái gì?

Diệp Sanh không thích trốn tránh.

Nếu không có dị giáo và không có đủ loại hạn chế giữa bọn họ. Ở kiếp trước, nếu biết được tình cảm của mình, nhất định cậu sẽ trực tiếp tỏ tình với Ninh Vi Trần.

Diệp Sanh chưa bao giờ tham gia vào cuộc trò chuyện giữa tiến sĩ Tần và Diệp Vẫn, trước khi ra ngoài, tiến sĩ Tần nói với cậu rằng chiếc xe đã được gửi đi bảo dưỡng. Diệp Sanh chọn đi xe đạp.

Cậu mở khóa xe đạp và đẩy nó ra ngoài, khi ánh nắng chiếu vào quần áo cậu, ánh sáng và bóng tối nhảy múa khắp nơi, cậu cảm thấy có chút giống thế giới bình thường thực sự.

Diệp Sanh đạp xe đến trước cổng trường đại học. Cậu đáp đôi chân dài của mình xuống, đẩy chiếc xe đạp vào nhà xe và chọn đi thẳng đến tìm Turing.

Trong giấc mơ này, cậu là một người có tầm ảnh hưởng lớn, và rất nhiều người đã lén nhìn cậu khi cậu đi qua con đường lớn rợp bóng cây.

Diệp Sanh tìm thấy Turing và nói một cách vô cảm: "Đây có phải là cuộc sống đại học bình thường do anh tạo ra không?"

Turing cảm thấy chột dạ nói: "Chúng ta nhanh đi tìm 【Kẻ Dệt Mộng】 đi."

Không khó để họ tìm ra một kẻ dị giáo cấp B. Ít nhất Turing đã nhanh chóng nắm bắt được sự tồn tại của Kẻ Dệt Mộng. Giấc mơ của Kẻ Dệt Mộng trắng xóa, hòa quyện với hai giấc mơ của họ. Bản thể tồn tại ở giao điểm của ba giấc mơ.

Trong khi Turing đang tìm kiếm 【Kẻ Dệt Mộng】, anh đi xuống cầu thang của ký túc xá và nói: "Diệp Sanh, tôi thực sự khá thích cuộc sống kiểu này. Tôi chỉ muốn trở thành một người bình thường."

Diệp Sanh: "Anh nguyện ý từ bỏ dị năng của mình?"

"Tại sao lại không muốn?" Turing không nhịn được mà bật cười nói: "Hôm qua tôi ra ngoài lướt Internet cả đêm và không kịp đến buổi học lúc tám giờ sáng. Lạc Hưng Ngôn đã dùng máy ghi âm để giúp gọi tôi đi học. Trong thực tế, tôi không bao giờ có cơ hội này, tôi không muốn phí thời gian ngủ. Và quan trọng hơn, khi nhìn vào nhóm người này, tôi sẽ không tự nhủ rằng đây có thể là lần cuối cùng gặp mặt. Ngoài họ, thế giới này còn có Natalia, Trần Xuyên Huệ, Bùi Hồi và Aihara Mei, mỗi người sau khi mất đi dị năng đều có cuộc sống mới."

Diệp Sanh không nói gì.

【Kẻ Dệt Mộng】 đọc ký ức của họ và đưa mọi người họ biết vào thế giới này. Trên thế giới này, không có sự khác biệt giữa dị năng giả và người bình thường. Thậm chí Hạ Văn Thạch và Hoàng Kỳ Kỳ còn mở một ngôi nhà ma ám ở bên cạnh trường học của họ.

Turing nói: "Tôi nghĩ điều này khá tốt. Điều bất lợi duy nhất đối với tôi khi mất đi dị năng là tỷ lệ thắng trong các trò chơi sẽ giảm đi một chút."

"Đây quả là một thế giới tuyệt vời. Không có dị giáo hay hy sinh. Không có sinh ly, cũng không có tử biệt. Những người chúng ta yêu thương đều ở xung quanh chúng ta."

"Hơn nữa Diệp Sanh, cậu không thích à? Tôi thấy trong báo cáo rằng cậu có người thân, người yêu và bạn bè ở đây. Rất nhiều người ngưỡng mộ cậu và tôi cũng rất ngưỡng mộ cậu. Tiến sĩ Tần chưa chết, mối quan hệ giữa cậu và người cầm quyền cũng không có bế tắc." Turing nói đến đây, anh mỉm cười nói: "Không thể tưởng tượng được... Thì ra trước kia người cầm quyền cũng là dạng như thế này."

Giọng nói của Turing dịu dàng: "Đương nhiên, cảm ơn cậu đã cho tôi nhìn thấy một ít sự thật về thế giới này."

Khả năng nắm bắt thông tin của Turing là hàng đầu. Chắc hẳn anh đã đọc về Lục Nguy và Lục An từ thế giới tiềm thức của Diệp Sanh.

"Trước đây cậu đã nói với tôi rằng 【Đảo Lữ】 là Đảo Bướm cũ bị chìm. Tôi đã đọc rất nhiều tài liệu về điều này, nhưng không tìm thấy gì. Tôi luôn thắc mắc về cuộc đại thanh trừng và mối quan hệ giữa cậu và người cầm quyền. Tôi không không ngờ rằng tôi sẽ nhận được câu trả lời ở đây."

Turing không giống Lạc Hưng Ngôn, anh ta chắc chắn đã điều tra rõ ràng mọi chuyện trước khi nói ra những lời này. Ở thế giới này, những sự kiện trong quá khứ của Diệp Sanh, Ninh Vi Trần, Diệp Vẫn, Lục Nguy và Lục An không khó để có được. Dù sao thì anh ta cũng đã cho Diệp Sanh một thân phận cao như vậy. Những người này đều là những nhân vật có ảnh hưởng và câu chuyện của họ được nhiều người nhắc đến.

Turing nói: "Diệp Sanh, 【Hồ Điệp】 là Lục Nguy phải không?"

Trong giấc mơ này, anh nhìn thấy ảnh chụp của Lục Nguy.

Hoàn toàn giống với người điều hành thứ hai ngồi trên xe lăn ở cuối ngai vàng ở Fensalir.

Điểm khác biệt duy nhất là một nửa khuôn mặt của 【Hồ Điệp】 đã trở nên rách nát.

Diệp Sanh: "Anh có thể táo bạo hơn trong suy đoán của mình. 【Thảm Họa】 chính là Lục An."

Turing kìm nén nỗi kinh hoàng và ngừng nói.

Trên báo chí, Lục Nguy là người đàn ông được ví như "Vương".

Hắn mang trong mình một nửa dòng máu Đức nên khi không cười hắn luôn có vẻ hơi tối tăm và khó gần. "Vương" phải là một tồn tại độc đoán, uy nghiêm và tàn khốc như một con sư tử.

Ngoại hình của Lục Nguy thực sự phù hợp với những nhãn hiệu này.

Nhưng khi hiểu về quá khứ của bọn họ thì sẽ thấy rằng Lục Nguy giống một kẻ cà lơ phất phơ không tuân theo quy tắc hơn là một vị "Vương" trong ấn tượng thông thường.

Lục Nguy là một tên côn đồ luôn dẫm lên các quy tắc.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận