【 Làm một con người lương thiện.
】
Diệp Sanh đè nén sự hỗn loạn trong lòng, cậu đứng lại ở lối đi nhỏ một lúc, xác định bên trong toilet không có chuyện gì xảy ra mới quay người đi về phía toa xe 44.
Ninh Vi Trần nói rằng trên bụng của bé gái có một vết mổ vẫn còn chảy máu, vừa nãy Diệp Sanh chỉ chú ý đến bụng của bé gái và phát hiện vết mổ trên bụng thai nhi đã được khâu lại.
Các mũi khâu giống hệt như vết khâu của những cái xác quái vật.
Là do Tiểu Phương khâu lại.
Cho nên ngày hôm qua Tiểu Phương đem Thai Nhi đưa tới WC, chỉ vì khâu vết thương cho bé gái?
"......"
Thật sự là một Phùng Thi Tượng tốt bụng.
Diệp Sanh cần phải giữ Thai Nhi lại trước khi Cục Phi tự nhiên đến.
Nhưng Thai Nhi có thật sự thỏa mãn sau khi có được em gái mình?
Đứa em gái của cô bé.
Ở trong tử cung cô bé đã nuốt em gái vào bụng, hiện giờ lại trở thành một bộ phận không trọn vẹn của cô bé.
Diệp Sanh rũ mắt, nhét nhãn cầu đang nắm chặt trong tay vào túi, khi nãy khi quái vật xác chết bị xé toạc chia năm xẻ bảy thì nhãn cầu bên trái văng ra trúng vào người Diệp Sanh, cậu tiện tay đem theo.
Để đi đến khoang 44 cần phải đi qua chỗ ngồi ban đầu.
Ninh Vi Trần lúc này một tay chống cằm, nhìn ra ngoài cửa sổ, cau mày mím môi, lộ ra vẻ phiền muộn cùng thất vọng.
Đoàn tàu xuyên qua núi rừng sâu thẳm, ánh mặt trời loang lổ hỗn độn chiếu rọi lên khuôn mặt tuấn mỹ không chút tì vết của hắn, giống như một bức tranh nổi tiếng được chiếu sáng bằng ánh sáng dịu nhẹ.
Diệp Sanh không muốn cùng với hắn diễn kịch sau khi cậu đã nói chuyện với hắn về việc trước đó.
Nói thật, cậu không hiểu được bây giờ Ninh Vi Trần muốn làm cái gì.
Cậu là một kẻ nghèo hèn, xuống khỏi xe lửa thì bọn họ cũng là người của hai thế giới, căn bản cũng sẽ không liên hệ lại với nhau, vậy bộ dáng hiện tại của Ninh Vi Trần dùng để làm gì?
Mặc dù Ninh Vi Trần che giấu cảm xúc thờ ơ và từ chối đối với cậu, nhưng Diệp Sanh vẫn có thể cảm nhận được điều đó.
Rốt cuộc cậu lớn lên ở Âm Sơn, cậu đã từng nhận được rất nhiều ác ý, đối với loại đối xử này tập mãi cũng thành thói quen rồi, đều nhạy cảm hơn so với người khác.
Diệp Sanh đang định đi đến toa 44 lục túi của Lý Kiến Dương, để phòng ngừa vạn nhất, cậu nghiêng người lấy ra từ trong túi một chiếc bùa đỏ bảo mệnh.
Vào thời điểm cậu đứng dậy, Ninh Vi Trần lên tiếng.
"Diệp Sanh, chúng ta tâm sự đi."
Diệp Sanh cổ quái mà nhìn hắn một cái, âm thầm đem con dao nhỏ nhét vào tay áo: "Cậu muốn nói cái gì." Công bằng mà nói cậu không ghét Ninh Vi Trần, một người tốt hay xấu chủ yếu là xem xem hắn đối với bạn làm cái gì —— Ninh Vi Trần xác thật giúp cậu rất nhiều lần.
Ninh Vi Trần suy nghĩ một chút, đạm đạm cười nói: "Chúng ta tâm sự đơn giản một chút đi, giữa chúng ta có thể đã có chút hiểu lầm."
Diệp Sanh trong lòng thở dài, khuyên nhủ hắn: "Ninh Vi Trần, chúng ta mới nhận thức hai ngày, cậu không cần thiết......"
"Không, cần thiết." Ninh Vi Trần lắc đầu, ánh mắt sâu như biển: "Khi em điều trị ở nước ngoài, Andrew nói rằng nếu em muốn được sống như người bình thường, trước tiên em phải học cách đối nhân xử thế với mọi người như một người bình thường.
Anh là người đầu tiên em quan tâm sau khi trở về Trung Quốc, em biết rằng anh sẽ không liên lạc với em sau khi xuống khỏi xe.
Em chỉ cần một đáp án.
Rốt cuộc em đã làm gì sai khi ở bên anh." Hắn hạ khóe miệng xuống, thì thầm hỏi: "Được chứ?"
Diệp Sanh bắt gặp ánh mắt của hắn.
Ninh Vi Trần đối với bất kỳ người nào cũng có thể dễ dàng che giấu sự nhiệt tình trong sáng ngọt ngào, nhưng sau khi rũ bỏ hết lớp ngụy trang, đôi mắt hoa đào của hắn lại trong veo, mọi cảm xúc đều bị chôn vùi, nhìn hắn có chút thất thần và bối rối giống như một đứa trẻ vừa làm sai chuyện gì đó
Diệp Sanh ngây người.
Giờ khắc này cậu hoảng hốt không thể hiểu được.
Diệp Sanh khác thường mà nhìn đi chỗ khác, nghĩ về việc của đứa bé gái, nói: "Không có, cậu làm rất tốt."
Ninh Vi Trần nhấp môi dưới, vẫn là quyết định nói ra: "Em......!được sinh ra với chứng rối loạn nhân cách đặc biệt, trong tiềm thức bài xích mọi người.
Nếu anh đã nhận ra điểm này, xin lỗi, em đã nỗ lực khắc phục."
Diệp Sanh hơi giật mình.
Nếu là do nguyên nhân này, như vậy hết thảy liền giải thích rõ ràng.
Chính là giải thích rõ ràng thì lại có thể như thế nào nữa.
Diệp Sanh thành khẩn nói: "Thực xin lỗi, có lẽ tôi cũng bị bệnh."
Cậu đồng dạng không thể cùng người khác thành lập mối quan hệ thân mật.
Bởi vì không có tiền cho nên không đi khám qua bác sĩ tâm lý.
Chậc, ở Âm Sơn căn bản là không có khái niệm bác sĩ tâm lý, vậy nên cậu có thể tồn tại thì đã là không tồi rồi.
Rốt cuộc Diệp Sanh lập chí mong muốn trở thành một vị phục vụ vì nhân dân trong tương lai, vì vậy cậu có sự kiên nhẫn.
Cậu cúi đầu, nhẹ nhàng nói bằng một giọng điệu nhẹ nhàng không phù hợp với vẻ ngoài của mình, chậm rãi nói: "Ninh Vi Trần, cậu là một người rất tốt, về sau nhất định có thể sinh hoạt bình thường giống như bác sĩ của cậu đã nói.
Vấn đề nằm ở trên người tôi, nhưng tôi cũng không chán ghét cậu."
Bất quá chúng ta không thể là bạn bè.
"......"
Diệp Sanh tự làm mình nghẹn họng khi đem đoạn buồn nôn này nói ra.
Nhưng Ninh Vi Trần nghe xong lại như trút được gánh nặng, nở một nụ cười nhợt nhạt, đầu ngón tay vẫn luông căng thẳng lại thả lỏng.
"Anh muốn đi đâu?" Hắn chớp mắt, chú ý tới động tác của Diệp Sanh.
Diệp Sanh không muốn đem hắn liên lụy vào.
Rốt cuộc Ninh Vi Trần ở trong lòng cậu đã là một thiếu gia từ bé được nuông chiều dễ vỡ.
Cậu đưa ra lý do cho có lệ: "Tôi để quên đồ ở toa xe 44, tôi muốn đi lấy đồ."
Ninh Vi Trần nói: "Nhưng toa xe 44 hiện tại đã bị phong tỏa.
Sau khi chúng ta ra ngoài, thì không thể quay trở lại được."
Diệp Sanh: "Phong tỏa?"
Ninh Vi Trần: "Đúng vậy."
Diệp Sanh: "......"
Ninh Vi Trần nhìn sắc mặt không tốt lắm của cậu, do dự một lát nói: "Em có thể mang anh đi vào."
Diệp Sanh kinh ngạc nhìn hắn: "Cậu?"
"Ừm." Ninh Vi Trần gật đầu, tiến đến bên tai Diệp Sanh nhỏ giọng nói: "Vì cảm ơn anh vừa mới an ủi, em nói cho anh một bí mật." Hắn câu khóe môi ra một độ cong rất nhỏ, thở ra hơi thở lạnh lẽo như tuyết.
"Thật ra em đến Âm Sơn không phải để thám hiểm, mà là vì chấp hành nhiệm vụ.
Theo một ý nghĩa nào đó, em hẳn là quân dự bị của Cục Phi tự nhiên."
Diệp Sanh: "......" Cậu mặt không biểu tình nhìn chằm chằm Ninh Vi Trần: "Cậu không phải sợ quỷ sao?"
Ninh Vi Trần thoải mái hào phóng thừa nhận: "Đúng vậy, cho nên nhiệm vụ sơ cấp em đều thất bại." Hắn mất mát nói: "Em một chút đều không nghĩ tới tiếp xúc mấy thứ này, là gia đình em buộc em đến đây."
Diệp Sanh im lặng nhìn hắn bằng đôi mắt đen láy, không nói cái gì nữa.
Thật là kỳ quái, kể từ khi Ninh Vi Trần bắt chuyện với cậu trên xe, trong lòng cậu vẫn luôn có rất nhiều nghi kỵ và nghi hoặc, nhưng trong tiềm thức cậu trước nay đều chưa bao giờ đề phòng người này.
Ninh Vi Trần lập tức hỏi: "Cậu để quên cái gì?"
Diệp Sanh nhàn nhạt nói: "Một đồ vật rất quan trọng."
Khi cậu đi đến toa xe 44, quả nhiên có một biển báo cấm lưu thông và một cảnh sát đang đứng gác ở đây.
Viên cảnh sát nhíu mày nhìn bọn họ một cái.
Sau khi Ninh Vi Trần tiến lên nói gì đó, viên cảnh sát mới thu hồi tầm mắt và để bọn họ đi vào.
Diệp Sanh ý thức phát hiện ra có điểm không thích hợp: "Chẳng lẽ ban ngày nếu tôi không chủ động rời khỏi đây cũng sẽ bị đuổi khỏi toa xe 44?"
Ninh Vi Trần mỉm cười nhìn cậu một cái: "Theo lý thuyết mà nói là như thế, nhưng em có biện pháp để cho chúng ta ở lại đó.
Anh có cần em đi vào giúp anh tìm không?"
Diệp Sanh tri kỷ cự tuyệt hắn: "Không cần, đồ vật có chút đặc biệt, cậu ở bên ngoài chờ tôi đi."
Ninh Vi Trần dứt khoát lưu loát gật đầu: "Được, em chờ ở bên ngoài, nếu có chuyện gì thì gọi em."
"Ừ."
Sau khi Diệp Sanh đi vào, giả vờ ở tìm kiếm dưới gầm giường của mình, sau đó ngồi xổm trên mặt đất kiểm tra đống hàng lý đã mở của Lý Kiến Dương.
Mục tiêu của cậu rất rõ ràng, dù sao khi cậu đến trạm tàu đã ngửi thấy mùi tanh của máu.
Cậu dùng dao nhỏ "đặc sản địa phương" do Lý Kiến Dương đem theo, sau khi nắp bình làm bằng đất được mở ra, có một mùi chua nồng nặc xuất hiện, là dưa cải chua tự làm và lá củ cải xanh được xếp ngay ngắn.
Diệp Sanh cố chịu đựng sự ghê tởm, dùng dao nhỏ hướng vào bên trong bình dò xét.
Không có phản ứng, cậu thay đổi cái bình tiếp theo.
Rốt cuộc trong cái bình thứ ba, với một nhát dao đâm vào, một dòng chất lỏng màu đỏ nổi lên.
Diệp Sanh khẽ cắn môi, thò tay vào bên trong bình dưa chua, òm ọp òm ọp, cậu đưa tay chạm vào thứ gì đó mềm mềm phía dưới.
Diệp Sanh lấy nó ra, khi nhìn thấy bộ dáng của nó thiếu chút nữa nôn mửa.
Đó là một đứa bé đã chết có kích thước bằng một phần tư bàn tay.
Toàn thân có màu đỏ đen, miệng nhăn nheo như tờ giấy, tay chân ngắn ngủn, bụng trống rỗng, hoàn toàn không nhìn rõ mặt mũi.
Đây là em gái của Thai Nhi, người đã bị nuốt chửng bởi người chị em sinh đôi trước khi cô bé phát triển đầy đủ ở trong bụng mẹ, sau lại bị bác sĩ lấy ra khỏi dạ dày của chị gái.
Diệp Sanh dùng tờ giấy gói nó lại.
Nó thật sự quá nhỏ, nhỏ đến mức dễ dàng bỏ vào trong túi.
Ninh Vi Trần đang khoang chân dựa vào thành xe cúi đầu nghịch điện thoại di động, thấy cậu đi ra lập tức nở một nụ cười rạng rỡ: "Anh tìm được rồi sao?"
Diệp Sanh lấy khăn giấy ra lau tay, nói: "Không tìm thấy nó, giờ tôi cảm thấy hơi đói, trước hết đi ăn cơm đi.
Sau đó tôi có thể quay lại đây tìm không?"
Ninh Vi Trần chớp mắt: "Đương nhiên, lúc nào anh cũng có thể đến đây."
"Ừm."
Thực ra khi tiếp xúc với bào thai ký sinh này, Diệp Sanh đã cảm thấy dạ dày mình cuồn cuộn cái gì cũng không muốn ăn.
Nhưng đây là bữa ăn cuối cùng trên tàu, cậu và Ninh Vi Trần có duyên bèo nước gặp nhau trên tàu cũng đến lúc kết thúc.
Xuất phát từ lễ phép, Diệp Sanh vẫn ăn chút gì đó, đồng thời tùy tiện hỏi vài câu.
"Cậu vẫn còn đi học à?"
Đây xem như là lần đầu tiên Diệp Sanh chủ động đi tìm hiểu hắn.
Ninh Vi Trần hơi sửng sốt, sau đó lớn tiếng nói: "Không có, em đã tốt nghiệp rồi."
Diệp Sanh gật đầu, không có tiếp tục nói chuyện.
Ninh Vi Trần cố nén nụ cười, chưa từ bỏ ý định nhìn cậu: "Sau đó thì sao? Anh không hỏi nữa sao?"
Diệp Sanh trong miệng ngậm một mảnh lá cải, nghi hoặc ngẩng đầu lên.
Hỏi cái gì? Cậu vừa rồi thuần túy chỉ là không tìm ra lời nói, và cậu quá xấu hổ.
Ninh Vi Trần chớp mắt, ngoan ngoãn nói: "Không hỏi em tốt nghiệp trường nào, học chuyên ngành gì sao?"
"A." Diệp Sanh đem lời nói nghe qua tai, giọng nói thường thường có lệ nói: "Cậu tốt nghiệp trường gì, học chuyên ngành gì thế?"
Bộ dáng cậu hoàn toàn không thèm để ý cũng không muốn biết đáp án.
"......" Ninh Vi Trần bình tĩnh mà nhìn cậu một lúc, sau đó cười nhẹ một tiếng.
Hắn tao nhã dùng dao nĩa cắt rau củ trên đĩa, động tác nhẹ nhàng mà dứt khoát, ánh mắt cụp xuống nhàn nhạt nói: "Không sao, tên trường dài quá nên em cũng quên mất."
Trong lòng Diệp Sanh nghĩ đến những việc cậu sẽ làm tối nay nên cũng không để ý giọng nói của Ninh Vi Trần có chút không đúng.
Nếu Ninh Vi Trần không chủ động nói chuyện, hai người bọn họ chính là hai người câm.
Một bữa cơm ăn trầm mặc không nói.
Sau bữa tối trở lại toa xe ngồi ghế cứng, Diệp Sanh đặc biệt chú ý đến biểu cảm của những người qua đường khi đi ngang qua họ, quả nhiên không ai có thể phát hiện ra mùi lạ trên người cậu.
—— chỉ có cậu mới ngửi được mùi chua chua cùng mùi máu tươi của thai nhi ký sinh kia.
Ninh Vi Trần hỏi Diệp Sanh khi nào lại đi tìm đồ.
Diệp Sanh nói cậu có chút mệt nhọc, nên ngủ một giấc trước.
Đoàn tàu đi gần đến đô thị Hoài Thành, chỉ số trị an đã được tăng lên.
Những việc cướp bóc giết người đều đa số xảy ra ở trạm Âm Sơn, cho nên mọi người hiện tại thả lỏng, tâm tình cũng thoải mái hơn.
Ngày hôm qua Ninh Vi Trần lăn lộn một đêm, thể lực chống đỡ hết nổi, ghé vào trên bàn, không thể không ngủ thiếp đi.
Diệp Sanh lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn những ngọn núi vù vù trôi về sau, ánh sáng nhấp nhô trong đáy mắt đen tối của cậu.
Cậu vừa đi tìm hiểu chuyện của Tiểu Phương.
Thông tin về cuộc đời Tiểu Phương được đưa ra trên mạng cũng không đề cập gì đến tổ tiên của Tiểu Phương, chỉ nói rằng Tiểu Phương là một người câm, một người câm có chút tự kỷ và kiếm sống bằng nghề thêu thùa trong làng.
Khi cô mang thai được ba tháng, lần đầu tiên trong đời cô rời quê để chăm sóc chồng trong bệnh viện.
Chồng cô cũng là một công dân nhập cư lương thiện, nhưng trên đường đi đòi lương bị chủ thầu đánh thành người thực vật.
Toàn bộ bài báo chứa đầy những đau khổ trên thế giới —— khi Tiểu Phương bị bọn côn đồ tra tấn trên xe và bị sảy thai đến chết, chồng cô cũng không qua khỏi trong bệnh viện.
Số phận đối xử tàn nhẫn với cô như một lưỡi đao, cuộc sống đối với cô nguy hiểm như địa ngục.
Nhưng lúc cô còn sống lại là một thợ thêu hiền lành nhút nhát, sau khi chết cũng không trở thành lệ quỷ.
Cô ở đoàn tàu 1444 trở thành một Phùng Thi Tượng.
Phùng Thi Tượng, Phùng Thi Tượng.
Theo quan niệm của người xưa, con người đến với cuộc sống trọn vẹn thì ra đi cũng trọn vẹn.
Biểu tình Diệp Sanh trở nên cổ quái trong ánh sáng và bóng tối khó đoán của xe lửa
Buổi tối 23 giờ.
Diệp Sanh đứng dậy, rời khỏi chỗ ngồi, không có đánh thức Ninh Vi Trần.
Cậu một đường đi phía trước, một lần nữa đi vào toa tàu 44.
Cái biển cấm thông hành vẫn còn đó, nhưng Diệp Sanh đã đi vào mà không gặp trở ngại nào.
Cậu không có bật đèn mà đi thẳng đến WC.
Khi cầm tay nắm cửa của nhà vệ sinh toa 44, Diệp Sanh cố tình thở nhẹ.
Cậu bước vào, đặt nhãn cầu mà cậu đã cầm từ lâu lên bồn rửa.
Nơi này đêm qua đã trải qua một trận chém giết.
Thi thể người đàn ông đeo kính và người đàn ông vạm vỡ đã bị kéo đi và vết máu đã được dọn dẹp, nhưng vẫn để lại một mùi lạ như cũ.
Diệp Sanh nhớ lại các giọng nói khác nhau ngày hôm qua, cuối cùng tìm ra nguyên nhân và kết quả phù hợp nhất:
Đầu tiên là tiếng hét thất thanh chói tai của Tiểu Phương, sau khi Tiểu Phương bị dọa bỏ đi.
Sau đó là tiếng khóc của Thai Nhi.
Tiếng khóc của cô bé đã đánh thức lũ xác sống trốn trên tàu.
Sau đó cắn xé giết người cũng là do bọn quái vật xác chết.
Sau khi Diệp Sanh đặt nhãn cầu xong, cậu lùi về phía góc đằng sau để che giấu hơi thở của mình.
Theo thời gian chuyển động, mười phút sau, sương mù ẩm ướt lạnh lẽo đó tràn ngập khoang mũi của Diệp Sanh giống như đêm đó.
Nước bắt đầu rỉ ra từ vách tường, nhỏ giọt xuống đất, rất nhanh một bóng người to lớn đầy máu bắt đầu hình thành trên không trung.
Tiểu Phương uốn lượn cổ, trong miệng ngâm nga điều gì đó, và bước tới tìm nhãn cầu.
Cơ thể cô ấy sưng lên, và lòng trắng mắt cô tràn đầy tơ máu.
Trên áo bị nhuốm đầy máu, hai bím tóc xộc xệch và bẩn thỉu.
Vẻ ngoài của cô mang bộ dáng đáng sợ nhất nhưng lại hát bài hát ngây thơ nhất.
Động tác và thần thái khi nhặt nhãn cầu cũng giống như thiếu nữ.
Khi Tiểu Phương cất chiến lợi phẩm của mình.
Tách.
Diệp Sanh mở đèn WC lên.
Ánh sáng bất ngờ xuất hiện khiến Tiểu Phương cứng còng tại chỗ, cô đột nhiên hét lên như một con thú bị mắc bẫy.
Đồng tử của con quỷ vốn dĩ cũng chỉ có một điểm, lúc này lại càng căng chặt đến tận cùng, sau đó lui về phía sau, tràn đầy sợ hãi đối với người xa lạ.
Diệp Sanh hít sâu một hơi, và gọi tên cô.
"Tiểu Phương."
Cậu có một khả năng thu hút ma quỷ bẩm sinh.
Nhân loại xa lánh cậu, quỷ quái lại rất thân cận cậu.
Diệp Sanh đi lên phía trước, thấp giọng nói: "Cô còn nhớ tôi không? Tôi là người cô cứu tối hôm qua."
Tiểu Phương gắt gao nhìn chằm chằm thiếu niên xa lạ xuất hiện trước mắt, lập tức cũng nhận ra đây là người tối hôm qua cô đặc biệt cảm thấy hứng thú.
Nhưng cô vẫn cảm thấy kinh hoàng bất an, đem thân thể cao lớn của chính mình rúc ở trong góc, trong miệng phát ra tiếng gầm nhẹ, ý đồ dọa lui Diệp Sanh.
Hoàn toàn không giống một yêu quái cấp C.
Diệp Sanh trong lòng lạnh lùng kết thúc kiểm tra, bình tĩnh lặp lại chuyện tối hôm qua: "Đêm hôm qua hai người đàn ông kia muốn đem tôi vào nhà vệ sinh để giết chết, nhưng sự xuất hiện của cô đã cứu tôi.
Nếu không có cô bây giờ tôi chắc đã chết rồi.
Tôi rất muốn cảm ơn cô nên mới đến tìm cô."
Trên mặt Tiểu Phương sợ hãi tiêu tan vài phần, hoang mang nhìn người trước mắt.
Diệp Sanh đi về phía cô, cậu ngồi xổm xuống, ánh đèn đổ bóng nặng nề.
Diệp Sanh bộ dạng người sống chớ gần, vẻ mặt thờ ơ, tiếng nói lại là ôn hòa thanh nhuận.
"Không phải sợ."
Trên mặt Diệp Sanh lộ ra một nụ cười không quá thuần thục, dùng ánh mắt yên lặng nhìn chằm chằm cô: "Tôi cũng đã đặc biệt tìm hiểu qua chuyện của cô."
"Chuyến xe này bắt đầu từ Âm Sơn, đầy rẫy đạo tặc mỗi ngày liều mạng, mỗi ngày đều có những người vô tội bị cướp bóc và chém bỏ nội tạng.
Mắt, ngón tay, tai và bàn chân của họ đã bị bọn côn đồ xả vào nhà vệ sinh và cô đã nhặt được chúng."
"Cô thật đơn thuần, thiện lương, lại ôn nhu."
"Phùng Thi Tượng là nghề nhiệp vĩ đại và cao thượng, nó khôi phục lại sự toàn vẹn của thi thể và thể diện của người đã mất.
Cô đã thu thập những nội tạng này, lại không chờ đợi được chủ nhân của chúng liền đem chúng nó ghép nối lại với nhau tạo thành một người "hoàn chỉnh"."
Tiểu Phương nghe những gì cậu nói, đồng tử dần dần tan rã, ngơ ngác mà ngẩng đầu lên.
Diệp Sanh vừa chuyển đề tài.
"Ngày hôm qua, cô từ WC đi ra ngoài là để giúp cô bé kia khâu vết thương à?"
Tiểu Phương sụt sịt cái mũi, gật đầu.
Diệp Sanh thở dài nói: "Cô giúp cô bé, chính là cô bé lại hại cô, cô bé là một người xấu, cô bé đã phá hủy tất cả các bộ sưu tập của cô và làm những cơ quan nội tạng đó lung tung rối loạn rớt đầy đất." Diệp Sanh từ trong tay cô lấy cái nhãn cầu kia ra, chỉ vào chứng cứ nói: "Đây là do cô bé làm hỏng, cô bé không tôn trọng thi thể."
Tiểu Phương không nói lời nào, cô nhìn tròng mắt lẻ loi kia nghe được có người không tôn trọng thi thể, khuôn mặt có chút khổ sở.
Diệp Sanh đã đạt được mục đích, nói: "Không ai có thể phá hư sự hoàn chỉnh của thi thể."
Tiểu Phương trên mặt lộ ra vẻ nghi ngờ ngây thơ, nghiêng đầu nghĩ nghĩ, vẫn là nhẹ nhàng mà nghiêm túc mà gật đầu.
Diệp Sanh mặt không biểu tình, tầm mắt hạ xuống, nhìn thấy quần áo của Phùng Thi Tượng nhiễm máu biến thành màu đen, thấy được cái bụng nhiễm đầy máu.
Sự thù địch sinh ra từ việc bị đe dọa bởi Thai Nhi uy hiếp vào ban ngày liền sinh ra lệ khí ngo ngoe rục rịch, bắt đầu lan tràn thẩm thấu ở sâu trong tâm hồn dẫn đến một kế hoạch trả thù điên rồ.
"Tiểu Phương." Diệp Sanh giọng nói nhẹ nhàng chậm chạp, đi vào chủ đề chính: "Cô đã giúp rất nhiều người có thi thể gọn gàng để họ có thể hoàn chỉnh mà chết đi."
Thiếu niên ngồi xổm dưới đất, màu đen áo thun phác họa ra tấm lưng mảnh khảnh, chiếc eo thon gọn.
Mái tóc cậu hơi dài, làn da tái nhợt, trong bóng tối vẻ mặt không chân thực, giọng nói chậm rãi lại giống như mê hoặc từ xa.
"Nhưng cô không phát hiện, cô thật ra lại không hoàn chỉnh ư?"
Tiểu Phương sửng sốt, trên mặt toát ra vẻ lo âu.
Diệp Sanh ngón tay cách quần áo, nhẹ nhàng đáp xuống bụng cô, khẽ nói.
"Thời điểm cô chết, trong bụng còn thiếu một thai nhi."
Đôi mắt đen kịt của cậu giống như một cái xoáy nước, mang theo bóng tối điên cuồng nhảy múa, cậu nhẹ giọng nói.
"Cô cần phải khâu một đứa bé vào cơ thể mình mới được coi là hoàn chỉnh."
Tiểu Phương triệt để ngây ngẩn cả người.
Yết hầu Diệp Sanh giật giật, kỳ thật câu tiếp theo hẳn là: Tôi rất biết ơn cô, cho nên tôi đã đem đến cho cô một đứa bé.
Cậu định khâu em gái của Thai Nhi vào bụng của Tiểu Phương, đợi đén nửa đêm Tiểu Phương và Thai Nhi giết hại lẫn nhau.
Một người là hồn ma cấp C, một người là hồn ma cấp A chưa hoàn chỉnh, thực lực của bọn họ chưa rõ, khả năng lớn nhất có thể là đồng quy vu tận.
An ổn vượt qua đêm nay, mọi người trong đoàn tàu có thể đến nhà ga an toàn.
Chính là lời nói vừa đến bên miệng, Diệp Sanh lại trầm mặc.
......!Những thông tin trên mạng che trời lấp đất tràn ngập vào tâm trí cậu.
Cậu trầm mặc hồi lâu, rút tay về, giễu cợt nói: "Vậy chờ cô cùng tôi cùng nhau xử lý đứa bé kia.".