Sau Khi Mất Trí Nhớ Người Yêu Cũ Xuất Hiện

Đang trò chuyện đến đây, người công nhân đột nhiên hỏi.

"Các cậu nói xem hạnh phúc là cái gì?"

Ninh Vi Trần: "Hạnh phúc?"

Người công nhân gật đầu: "Ừ, cho đến bây giờ tôi chưa bao giờ trải qua cảm giác hạnh phúc."

Giọng nói kỳ lạ của gã vang lên trong mê cung dưới lòng đất tối tăm và lạnh lẽo, nhưng nội dung lại khiến người ta bất giác cảm thấy ớn lạnh.

Ninh Vi Trần suy nghĩ một chút, cười nói: "Vấn đề này tôi có thể trả lời, hiện tại tôi khá là vui vẻ."

Người công nhân không thể tin nổi: "Hiện tại cậu cảm thấy hạnh phúc à?"

Ninh Vi Trần cười gật đầu: "Ừ."

Hắn tự nhiên quay đầu lại, vòng tay qua vai Diệp Sanh một cách thân mật nhưng lại không phải là tư thế đặc biệt ái muội, cúi đầu xuống và nói với giọng điệu dịu dàng: "Mỗi giây mỗi phút ở cùng bên anh trai, em đều cảm thấy rất hạnh phúc."

Diệp Sanh: "..." Ninh Vi Trần, cậu nói chuyện không cần phải nhắc đến tôi.

Diệp Sanh nhếch khóe miệng, nhìn xuống ánh đèn pin, lạnh lùng trả lời người công nhân: "Hạnh phúc không có tiêu chuẩn. Chỉ cần tồn tại thì chính là hạnh phúc."

Trong bóng tối, vẻ mặt của người công nhân bị méo mó trong giây lát.

Người công nhân im lặng hồi lâu, cười lạnh: "Haha, xem ra các cậu đều biết hạnh phúc là cái gì."

Diệp Sanh nghĩ thầm, biết cái rắm. Thà hỏi bất hạnh là gì, cuộc đời cậu từ thuở nhỏ đến khi trưởng thành chính là câu trả lời hoàn hảo.

*

Ba người họ không phải là những vị khách không mời duy nhất trong mê cung dưới lòng đất của nhà thi đấu cũ tối nay.

"Ninh thiếu gia thích thứ gì đó thuần khiết hơn phải không?"

Sau khi Tạ Văn Từ tắm xong, hắn mặc bộ đồ ngủ vào, cố tình cởi hai cúc áo để lộ làn da trắng hồng và xương quai xanh. Hắn nhìn chằm chằm mình trong gương cong môi mỉm cười, xác nhận đôi mắt trong sáng và ngây thơ của mình, hắn xỏ dép vào và đi đến phòng nghỉ nơi Ninh Vi Trần bước vào.

Tạ Văn Từ ôm gối, giả vờ sợ hãi, do dự, nghĩ ra lời lẽ hoàn hảo nhưng vẫn chưa kịp nói gì. Tay hắn vừa chạm vào cánh cửa thì nó kêu cót két và lạch cạch mở ra, căn phòng trống rỗng, không có ai.

Tạ Văn Từ lập tức sửng sốt, không có ai ở đây?

Đêm khuya khoắt cô nam quả nam đi đâu vậy?!

Sắc mặt Tạ Văn Từ tối tăm, nặng nề ném chiếc gối xuống đất, miễn cưỡng gõ từng cái cửa một.

Cốc cốc cốc!

Lúc này mọi người đều đã ngủ say, ngoại trừ Hạ Văn Thạch và Trần Cẩn.

"Anh Hạ, em biết chiếc đồng hồ này, là của Patek Philippe. Anh họ của em cũng có một chiếc hahahaha. Vốn dĩ bố em cũng muốn mua nó cho em nhưng em thấy màu đó hơi không phù hợp với mình nên không muốn. Ha ha ha ha."

"......"

Đồng hồ của anh là Vacheron Constantin! Cậu chỉ biết một chiếc Patek Philippe à? Cậu không biết thì đừng có nói nhảm!

Hạ Văn Thạch bây giờ hối hận đến mức ruột gan đều xanh, lẽ ra anh không nên ở chung phòng với Trần Cẩn, lỗ tai bị tra tấn cả đêm.

Cho nên trong nháy mắt khi nghe được tiếng đập cửa, Hạ Văn Thạch giống như nhìn thấy vị cứu tinh, nước mắt lưng tròng mà nhảy dựng lên mở cửa.

"Tôi tới tôi tới."

Nhưng sau khi mở cửa nhìn thấy là Tạ Văn Từ, sự kích động của anh đã tuột xuống.

Hạ Văn Thạch thật sự không thích người này một chút nào: "Tạ Văn Từ, sao cậu lại gõ cửa?"

Sắc mặt Tạ Văn Từ khó coi, dùng dăm ba câu nói xong chuyện vừa rồi.

Hạ Văn Thạch lập tức trừng lớn mắt: "Cậu nói cái gì! Tiểu Diệp bọn họ mất tích?"

Tạ Văn Từ tức muốn hộc máu: "Đúng vậy." hắn biết ngay đứa con trai của kẻ thứ ba chắc chắn không hề cao lãnh như vẻ bề ngoài!

Trần Cẩn đi tới xem trò vui: "Cái gì cái gì, mất tích?!"

Cuối cùng cả ba người quyết định đi tìm người.

Hạ Văn Thạch thuần túy là vì anh không muốn ở cùng phòng với Trần Cẩn nữa, nhìn thấy Trần Cẩn phùng má giả làm người mập khiến anh càng cảm thấy xấu hổ hơn cả hắn.

Lòng Tư Mã Chiêu* của Tạ Văn Từ chỉ kém là viết lên trên mặt mà thôi.

*Lòng Tư Mã Chiêu: ý nói âm mưu hoặc dã tâm hoàn toàn lộ rõ, ai ai trong thiên hạ đều biết.

Trần Cẩn thậm chí còn nghĩ rộng hơn, theo quan điểm của hắn, vòng tròn mà hắn tiếp xúc sẽ quyết định tầm cao trong tương lai của hắn. Hắn chỉ thích chơi với người giàu, cái này không phải vì hắn chê nghèo yêu giàu mà là EQ của hắn cao, xây dựng mối quan hệ cho bản thân từ trước. Thế là Trần Cẩn vui vẻ đi theo.

Dù sao Hạ Văn Thạch cũng là streamer siêu nhiên ngoài trời, anh có thị lực rất tốt và nhanh chóng phát hiện ra phòng tiện ích mở dưới gầm cầu thang.

"Trời ạ, tôi nhớ ra trước đó cửa ở đây đã đóng rồi. Tiểu Diệp và những người khác sẽ không đi thám hiểm và bị lạc đâu phải không?"

Ba người vô tình đánh bậy đánh bạ như vậy và lạc vào "thế giới của cha" này.

Cầu thang hẹp và thấp bé.

"Sao ở đây tối thế?"

"Lạnh quá."

Hạ Văn Thạch dùng đèn pin của điện thoại di động soi sáng, bám vào tường, vừa đi xuống cầu thang, vừa đi đến không gian bỏ hoang dưới lòng đất của nhà thi đấu thể thao cũ thì nghe thấy một âm thanh vô cùng tức giận.

"Các cậu, mấy người các cậu đang làm gì vậy? Các cậu đang làm gì vậy?!"

Tạ Văn Từ sợ hãi tới mức sắc mặt tái nhợt, hắn đã quen được nuông chiều, không ai dám lớn tiếng với hắn. Hắn giương mắt nhìn lên thấy một người công nhân xây dựng bẩn thỉu đội chiếc mũ màu vàng, Tạ Văn Từ lập tức bịt mũi và lùi lại một bước với vẻ kinh tởm. Trần Cẩn cũng ngửi thấy mùi đó, hắn lui về phía sau.

Hạ Văn Thạch một mình đứng ở phía trước, kinh ngạc nói: "Anh gì ơi, khuya thế này anh còn làm việc ở đây à."

Người công nhân sắc mặt dữ tợn, trong tay cầm xẻng sắt, ống quần dính đầy bùn, không đáp lại lời Hạ Văn Thạch mà tỏ ra tức giận nói: "Chỗ thi công là nơi các bạn học sinh được phép tùy ý vào sao? Thật là quá đáng!"

Hạ Văn Thạch vội vàng giải thích nói: "Không không không, anh hiểu lầm rồi, chúng tôi đến đây để tìm bạn của mình. Bạn của tôi mất tích rồi!"

Người công nhân nói với giọng cổ quái: "Bạn của cậu?"

Hạ Văn Thạch: "Đúng vậy bạn tôi, anh trai, anh có thấy bạn của tôi không? Họ là hai anh chàng rất cao ráo đẹp trai."

Người công nhân kỳ quái mà đánh giá anh, sau đó kiên quyết nói: "Tôi không nhìn thấy, nhưng tôi có thể giúp các cậu hỏi một chút, hai đứa em trai của tôi cũng ở đây. Các cậu đi theo tôi."

Hạ Văn Thạch vui mừng khôn xiết: "Được rồi, cảm ơn anh trai."

Anh thở phào nhẹ nhõm, chủ động kéo gần quan hệ: "Anh, anh và em trai còn làm việc đến khuya như vậy sao."

Người công nhân nói: "Ừ, nơi này cần phải sửa sang lại. Thời gian eo hẹp nên chúng tôi phải làm thêm giờ vào ban đêm."

Hạ Văn Thạch: "Cảm ơn các anh đã làm việc chăm chỉ."

Trên mặt người công nhân hiện lên một tia kỳ lạ: "Làm việc vất vả thì có thể làm gì? Giếng trong thôn bị hỏng và không có nước, tôi không thể sống nổi. Ba anh em chúng tôi phải ra ngoài kiếm sống. "

Hạ Văn Thạch có thể nói gì, anh chỉ có thể ngượng ngùng cười.

Giọng điệu của người công nhân rất quái dị và trầm thấp: "Đáng tiếc ba anh em chúng tôi đều có thân hình cường tráng, nhưng vẫn chưa hình dung ra được hạnh phúc là cái gì."

Hạ Văn Thạch: "???" Anh có bỏ lỡ cái gì không? Tại sao chủ đề lại đột nhiên chuyển sang góc độ thần kỳ như vậy?

Anh trở nên mơ hồ và không hiểu chuyện gì đang xảy ra, hai mắt mờ mịt.

Hai chữ hạnh phúc này cũng quá ma huyễn đi. Anh chỉ nhìn thấy ngôn ngữ viết này trong truyện cổ tích khi còn nhỏ, chẳng hạn như "Từ đó trở đi, hoàng tử và công chúa sống chung hạnh phúc với nhau."

Vì thế Hạ Văn Thạch chỉ có thể căng da đầu nói tiếp: "Luôn hài lòng, có thể ăn uống đủ no, làm những gì mình muốn thì là hạnh phúc."

Người công nhân hung tợn nói: "Không biết nói thì im đi."

"...... Được." Hạ Văn Thạch câm miệng.

*

Trong mê cung phía dưới, Tô Uyển Lạc càng đi theo con chim càng cảm thấy kỳ quái.

Không biết có phải là do cô tưởng tượng hay không, hình như cô nghe thấy tiếng nước nhỏ giọt tí tách bên tai, như thể có chất lỏng nào đó đang bắn tung tóe từng chút một rơi xuống mặt đất.

Con chim nhỏ yêu cầu cô tắt đèn pin. Tô Uyển Lạc đè nén sợ hãi, tắt đèn pin, nương theo ánh sáng yếu ớt đi theo con chim.

Mặt đất dưới chân cô mềm mại và trũng xuống, chóp mũi cô nồng nặc mùi máu tươi.

Tô Uyển Lạc run giọng nói: "Xin lỗi, chúng ta phải đi bộ bao lâu mới có thể tìm được bạn cây của bạn."

Con chim nhỏ nói: "Sẽ đến đó sớm thôi."

Tô Uyển Lạc từ trong tay áo dài lấy ra một con dao, giữ chặt đề phòng nguy hiểm, cô hỏi: "Cây không phải nên mọc trong rừng sao? Tại sao lại xuất hiện ở chỗ này?"

Chim nhỏ nói: "Năm ngoái nó mọc trong rừng. Nhưng sau khi tôi trở về, chỗ đó chỉ còn dư lại rễ cây."

Tô Uyển Lạc: "Rễ cây?"

"Ừ." Chim nhỏ dừng lại, ngữ khí có chút quái dị, không tình nguyện nói nói: "Tôi hỏi rễ cây rằng cây đi đâu vậy, rễ cây nói người tiều phu đốn nó xuống và kéo nó vào thung lũng. Tôi lại bay đến thung lũng, trong thung lũng có một nhà máy rất lớn. Tôi hỏi cổng nhà máy, cây ở nơi nào. Cổng lớn lại nói, cây được cắt thành từng dải mỏng tại nhà máy, làm thành diêm rồi bán trong thành phố. Tôi đi một vòng rồi tới đây, tôi nhất định phải tìm được nó. "

Tô Uyển Lạc nghe xong, sắc mặt cô tái nhợt như tờ giấy.

Cô đi theo nó về phía trước.

Bên người cô được bao quanh bởi gió nhớp nháp, máu u ám và mỗi bước chân đều giẫm phải thứ gì đó mềm mại, đó hoàn toàn là một địa ngục trần gian.

Nhưng theo lời chim nhỏ nói. Mùa xuân, tiếng hát, cây năm ngoái, thung lũng. Trong nháy mắt, Tô Uyển Lạc cảm thấy như thế giới này đang bị chia cắt.

Cô không phải đang ở địa ngục, mà là đang ở trong thế giới cổ tích, được bao quanh bởi hoa cỏ và khu rừng tràn ngập mùa xuân.

Cô đang đi theo một con chim băng qua núi sông để tìm bạn của nó.

Tô Uyển Lạc: "Nó đã bị làm thành que diêm, bạn còn muốn đi tìm nó sao?"

Chim nhỏ nói: "Chắc chắn rồi, nó và tôi là bạn tốt. Tôi đã đồng ý hát cho nó nghe khi mùa đông trôi qua, nhưng tôi vẫn chưa kịp hát cho nó nghe."

"...... Ồ."

Tí tách, tí tách.

Tô Uyển Lạc đi tới rồi lại đi tới, không chỉ ngửi thấy mùi máu tanh nồng nặc kia, cô run rẩy nói: "Bạn có cảm thấy càng ngày càng lạnh hơn không?"

Trong đôi mắt màu vàng đục của chim nhỏ xẹt qua một tia đắc ý cùng ác độc nhưng trong miệng lại đồng dạng nghi hoặc nói: "Đúng vậy, sao lại thế này? Tại sao trời càng ngày càng lạnh. Không phải đã mùa xuân rồi sao, tại sao?"

Chim nhỏ nói: "Sao mùa xuân năm nay lạnh thế?"

*

Người em út trong ba anh em đi trước. Diệp Sanh đợi người công nhân rời đi, sau đó nhanh chóng nắm lấy tay Ninh Vi Trần, viết năm chữ vào lòng bàn tay hắn.

Đây là những từ khóa quan trọng mà cậu đã bắt được trong PPS.

Thế giới của cha tôi.

Khi Ninh Vi Trần bị cậu chủ động nắm lấy ngón tay, thân thể cứng đờ, nheo mắt nguy hiểm. Nhưng hắn nhanh chóng xòe ngón tay ra, để Diệp Sanh tùy ý viết chữ trong lòng bàn tay.

Chờ cậu viết xong, Ninh Vi Trần cười nhẹ giọng nói: "Yên tâm, cách xa thế này hắn không thể nghe thấy giọng nói của chúng ta."

Diệp Sanh gật đầu và nhanh chóng nói với Ninh Vi Trần phân tích của mình: "Sức mạnh đặc biệt của Tường Người là không gian, có thể tạo ra một thế giới hoàn toàn mới. Bây giờ chúng ta đang ở trong thế giới được tạo ra bởi Tường Người. Tôi đã thử, chúng ta không thể giết nhân vật trong thế giới của hắn, thế giới này có quy tắc riêng."

"Quy tắc?" Ninh Vi Trần bật cười, ánh mắt thâm trầm nói: "Anh à, một dị giáo cấp B không thể tạo ra quy tắc trong không gian được. Đó là điều tối thượng. Nó cùng lắm là chỉ có thể vây khốn chúng ta, tạo ra quái vật để đến giết chúng ta. Người duy nhất có thể tạo ra luật lệ ở đây chính là Cố Sự Đại Vương."

Diệp Sanh sửng sốt, có chút kinh ngạc trước sự hiểu biết về dị năng của Ninh Vi Trần. Nhưng cậu không phủ nhận, bởi đây quả thực là tác phẩm của Cố Sự Đại Vương.

Bây giờ đây là thế giới của cha tôi, một thế giới có quy luật "nhân vật gốc bất tử". Họ không thể gi ết chết con rối gỗ hay người công nhân, họ còn phải tránh né các cuộc tấn công của chúng.

Lối thoát duy nhất là tìm Tường Người, phá hủy nó và rời khỏi không gian này.

Diệp Sanh mím môi, phân tích nói: "Sau khi cậu rời đi, con rối gỗ đó sống dậy, nó nói với tôi một điều rất kỳ lạ. "Tiếng cười là một điều rất quan trọng. Nếu không cười được thì không thể sống hạnh phúc.""

"Trật tự từ và nội dung rất lạ. Nó giống một kịch bản hơn là một cuộc trò chuyện hàng ngày."

"Trật tự từ cùng nội dung đều rất kỳ quái, so với hằng ngày nói chuyện phiếm, càng như là một câu kịch bản." Diệp Sanh nói: "Kết hợp với câu hỏi vừa rồi của người công nhân, hắn hỏi chúng ta hạnh phúc là cái gì. Hạnh phúc là cái gì...Ninh Vi Trần, tôi nghi ngờ những người này đều từ trong sách đi ra."

Ninh Vi Trần cười nói: "Ừm, anh cũng nghĩ giống em."

Diệp Sanh giơ đèn pin lên và lạnh lùng nhìn người công nhân trước mặt.

Ninh Vi Trần đột nhiên nói: "Không phải giống như cổ tích sao?"

Diệp Sanh sửng sốt: "Cái gì?"

Ninh Vi Trần nói: "Trong tất cả các câu chuyện, chỉ có truyện cổ tích bàn luận về hạnh phúc một cách công khai và để con rối gỗ nói chuyện."

Diệp Sanh im lặng khi nghĩ đến những câu cuối cùng trong PPS.

【 Tuổi thơ là một hành trình không thể quay lại.

Lúc ban đầu ngươi đọc được thứ gì, điều đầu tiên ngươi nhìn thấy sẽ trở thành một phần trong cuộc sống tương lai của ngươi. 】

Truyện cổ tích.

Diệp Sanh rũ mắt suy nghĩ nói: "Cho dù là phần tiếp theo của Cố Sự Đại Vương, không gian được xây dựng dựa trên Tường Người, thế giới này cũng phải chứa đựng ý niệm của Tô Kiến Đức. Thế giới của cha tôi rốt cuộc là để thể hiện điều gì?"

Ninh Vi Trần: "Cục cưng, anh đang lẫn lộn đầu đuôi. Cố Sự Đại Vương tự cho rằng hắn ta đang tiếp tục viết "Thế giới của cha tôi", mục đích chủ yếu là để giết chúng ta."

Diệp Sanh: "......" Được rồi.

Người công nhân dẫn bọn họ vòng tới vòng lui, đi tới một góc chứa đầy thép phế thải. Người công nhân gãi đầu bối rối: "Không đúng, tôi nhớ rõ anh cả anh hai làm việc ở đây mà."

Diệp Sanh lấy đèn pin ngẫu nhiên chiếu vào, chiếu sáng một cái lỗ đen trong góc.

Người công nhân hoảng sợ kêu to: "A, nơi đó là cái gì? Các cậu giúp tôi đi xem được không?"

Diệp Sanh rất muốn nói: Anh có thể giả vờ hơn nữa được không, nhưng nghĩ đến kỹ năng diễn xuất của mình, cậu đem lời nói nuốt ngược trở lại.

Quên đi, cậu không có tư cách nói chuyện.

Cậu cầm đèn pin tiến lên một bước và ngửi thấy mùi máu tanh nồng nặc trên chóp mũi.

Diệp Sanh sửng sốt, trong đôi mắt hạnh có chút lạnh lùng, cậu quay đầu lại, đưa tay về phía Ninh Vi Trần nói: "Lại đây."

Ninh Vi Trần nhếch môi cười, vui vẻ nắm lấy tay cậu.

Diệp Sanh kéo Ninh Vi Trần lại gần, giơ đèn pin lên và chiếu sáng, một cái...... Giếng?!

Giếng rất lớn, trông như vừa được đào lên. Cạnh giếng có một tấm biển ngoằn ngoèo ghi "Cấm vào".

Cái giếng này sâu đến nỗi không thấy đáy. Cậu nhớ tới Hạ Văn Thạch từng nhắc đến một thứ —— Không gian phía dưới của nhà thi đấu thể thao cũ ban đầu được lên kế hoạch xây dựng hai tầng. Vì vậy bên dưới còn có một lớp không gian khác, đó là lớp âm thứ hai.

Cậu đang quan sát giếng, mà Ninh Vi Trần lại đang quan sát cậu, nụ cười trên môi dịu dàng như nước, trong đôi mắt hoa đào chứa những vụn ánh sáng giống như cả một dải ngân hà.

Ninh Vi Trần nhẹ giọng hỏi: "Vừa rồi anh phát hiện cái gì? Có phải vì bảo vệ em nên đưa tay kéo em sao?"

Diệp Sanh nói: "Dưới lòng đất vẫn còn không gian."

Ninh Vi Trần nhếch môi nói: "Anh trai, em rất vui vẻ."

Diệp Sanh cùng hắn ông nói gà bà nói vịt, nhíu mày nghiêm túc nói: "Tôi nghĩ chúng ta phải đi xuống."

Ninh Vi Trần cuối cùng cũng tỉnh lại từ việc "yêu đương mất não*" của mình, thong thả ung dung cùng Diệp Sanh mười ngón đan xen, cúi người cười nói: "Yên tâm đi cục cưng, nếu chúng ta không đi xuống, cũng sẽ có người giúp chúng ta."

*Yêu đương mất não hay còn gọi là "luyến ái não": Một từ thông dụng trên Internet của Trung Quốc, là một chế độ suy nghĩ đặt tình yêu lên hàng đầu. Những người dồn toàn bộ sức lực và suy nghĩ của mình vào tình yêu và người yêu trong khi yêu có thể được mô tả là có "bộ não tình yêu" (theo Baidu).

Diệp Sanh: "?"

Cậu còn chưa kịp phản ứng thì đã cảm nhận được một luồng áp lực thấp đang tiến đến từ phía sau. Diệp Sanh nghiêng đầu, ánh sáng còn sót lại của đèn pin chiếu sáng phía sau họ là người công nhân nở một nụ cười méo mó và nham hiểm. Gã giơ tay lên, định đẩy bọn họ xuống từ phía sau.

---Editor muốn nói---

Chương 19:

"Ninh Vi Trần nở nụ cười, khóe môi gợi lên: "Đừng lo lắng, anh, em cũng không có ý định theo đuổi anh."

Diệp Sanh cổ quái mà liếc hắn một cái.

Ninh Vi Trần nói: "Nếu là bạn trai cũ, đã nói lên tình yêu của chúng ta đã không đi đến cuối cùng." Hắn quay đầu đi, ý cười trong đôi mắt đào hoa bị bóng tối lạnh lẽo sâu thẳm che phủ, ngữ khí nghe không ra cảm xúc, nhẹ nhàng cười nói: "Chúng ta không trở thành kẻ thù đều do em quá thích anh."

"Gương vỡ không cần lành." Ninh Vi Trần mỉm cười nói: "Em chỉ là muốn đơn thuần trò chuyện cùng cố nhân.""

Đến chương 71 thì em nó bắt đầu chìm đắm rồi =)) giờ còn không cần lành nữa không bé con =)))))))))


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui