Sau Khi Mất Trí Nhớ Người Yêu Cũ Xuất Hiện

Quỷ Mẫu nhìn thấy cảnh này, sắc mặt âm trầm, ánh mắt vặn vẹo.

Đây không phải là kết quả mà cô muốn thấy —— điều cô muốn thấy là hai người quay lưng lại với nhau và giết nhau để sống sót chứ không phải thực sự biểu diễn tình thâm như biển, đến chết không phai trước mặt cô!

Diệp Sanh bị lời nói của Ninh Vi Trần: "Vì anh, em sẵn sàng chết nhiều lần." làm sửng sốt mấy giây. Trong lòng cậu có một loại cảm giác có chút kỳ quái.

Tuy nhiên, cậu là người có khả năng kiềm chế bản thân rất tốt, nhanh chóng lấy lại vẻ mặt không biểu tình và nắm lấy cổ tay Ninh Vi Trần.

Ánh mắt Diệp Sanh trong trẻo sâu thẳm giống như một con dao mỏng, cậu liếc Ninh Vi Trần một cái, lạnh lùng nói: "Đừng làm khó tôi."

Tư thế của họ ái muội rõ ràng, như thể họ đang lưu luyến từ biệt.

Ninh Vi Trần bình tĩnh nói: "Anh trai, anh diễn có lệ như vậy, em tự lừa em cũng không được, anh cho rằng Quỷ Mẫu sẽ tin sao?"

Diệp Sanh nhàn nhạt nói: "Cậu thật sự cho rằng Quỷ Mẫu tôn trọng tình yêu sao? Cô ta chỉ là một kẻ điên muốn hành hạ người khác mà thôi."

Ninh Vi Trần thở dài một tiếng, ánh mắt lo lắng: "Nhưng lỡ như cô ấy thực sự gây bất lợi cho anh thì sao?"

Đây chính là lý do tại sao Diệp Sanh luôn thích ở một mình. Cậu rất khó có thể tin tưởng bất cứ ai, không chỉ trong tiềm thức cậu sẽ nghi kỵ và hoài nghi đồng đội của mình mà còn ghét những lo lắng vớ vẩn như vậy.

Chẳng lẽ ở lại đây thì Quỷ Mẫu sẽ không gây bất lợi cho cậu?

Kể từ thời điểm họ bước vào tòa nhà phát thanh này, hoặc là bọn họ chết, hoặc là Quỷ Mẫu chết.

Nếu là đối mặt với những người khác, Diệp Sanh chắc chắn sẽ nói "Im đi" một cách lạnh nhạt phiền chán rồi bỏ đi.

Nhưng Ninh Vi Trần thực sự là khắc tinh của cậu.

Diệp Sanh hít một hơi thật sâu, chủ động đến gần, bình tĩnh giải thích bên tai Ninh Vi Trần: "Cậu còn nhớ những gì chúng ta đã phân tích trước đó không, người điều hành diễn đàn thứ bảy, dùng câu chuyện để tạo ra câu chuyện." Lông mi cậu rũ xuống, che khuất đồng tử lưu ly lạnh lẽo, nói: "Yên tâm, tôi sẽ không làm ra chuyện không có cơ hội thắng."

Dù tỷ lệ thắng rất thấp nhưng chẳng phải cuộc sống chỉ là một canh bạc với Chúa sao?

Ninh Vi Trần nhìn cậu thật sâu, sau đó trong ánh đèn xanh nhẹ nhàng nở một nụ cười.

Quỷ Mẫu đã sốt ruột chờ đợi.

Cô đứng dậy khỏi chỗ ngồi, mái tóc dài màu vàng nhạt và chiếc váy trắng phát ra ánh sáng trắng nhàn nhạt, khuôn mặt chồng chéo nhìn Diệp Sanh với ánh mắt nham hiểm, vặn vẹo cười nói: "Tại sao lại muốn đổi chỗ khác? Chẳng phải để người yêu của cậu tận mắt nhìn thấy cậu đào tim của mình ra vì hắn không tốt hơn sao?"

Diệp Sanh không có nhìn Quỷ Mẫu mà nhìn về phía Ninh Vi Trần đang ở chỗ nửa sáng nửa tối, vẻ mặt lạnh lùng nói những lời trìu mến: "Bởi vì hắn sợ ma, hơn nữa hắn cũng sợ máu."

Ninh Vi Trần không khỏi bật cười khi thấy cậu diễn giả tạo như vậy nhưng vẫn ra tay cố gắng.

Khi Quỷ Mẫu nghe thấy tiếng cười của Ninh Vi Trần, trên mặt đột nhiên hiện lên vẻ ác ý, khàn giọng hả hê nói: "Nhìn xem, người yêu của cậu nhìn thấy cậu sẵn sàng vì hắn mà chết cũng không đau lòng một chút nào."

Diệp Sanh không để bụng "Tôi đã nói với cô, hắn đối với tôi chỉ là gặp dịp thì chơi, tôi sẵn sàng vì hắn mà chết, cô có thể câm miệng được không?"

Quỷ Mẫu: "......"

Móng tay của Quỷ Mẫu thiếu chút nữa xé nát quyển 《 Chuyến Tàu Đêm 》 đang ôm chặt trong ngực.

Ninh Vi Trần đơn giản cũng liền thật sự trở thành người gặp dịp thì chơi trong miệng cậu. Ngón tay hắn ngả ngớn ái muội mà ôm lấy khuôn mặt Diệp Sanh, trong mắt tràn đầy ý cười, vừa trìu mến vừa tàn nhẫn, hắn thấp giọng nói: "Anh thật sự sẵn sàng sao?"

Diệp Sanh suy nghĩ có nên dây dưa hay không, lưu loát đứng dậy, bình tĩnh nói: "Ừ."

Ninh Vi Trần: "Thích em đến mức không cần mạng như vậy. Em có nên thưởng cho anh không, anh yêu?"

Diệp Sanh: "?"

Cậu vừa định dùng ánh mắt tra hỏi vì sao Ninh Vi Trần lại trở nên điên cuồng như vậy.

Ninh Vi Trần đột nhiên tiến lên một bước, một tay ôm lấy eo Diệp Sanh, một tay ôm đầu Diệp Sanh, cúi người hôn cậu. Khác với nụ hôn đáp lên má như đòn đánh lén trong nhà ma, lần này Ninh Vi Trần trực tiếp cắn lên môi cậu như thể đang trừng phạt, hàm răng của hắn để lại vết cắn. Sau đó, hắn đưa đầu lưỡi li3m li3m không nhẹ cũng không nặng lên vết răng đó, tựa như đang xoa dịu an ủi, bụng dạ khó lường mà trêu chọc thăm dò thăm dò khe hở giữa đôi môi khép kín của Diệp Sanh.

Mẹ kiếp.

Bởi vì hắn đột nhiên tới gần, Diệp Sanh vô thức lùi về phía sau một bước, ép eo vào tường, không thể lùi lại.

Cậu hoàn toàn nằm trong vòng tay của Ninh Vi Trần.

Diệp Sanh: "......"

Cậu ghét người khác xâm phạm lãnh thổ của mình, và Ninh Vi Trần thực chất là một người có tính xâm lược rất mạnh, nguy hiểm và không kiêng nể gì.

Kỳ thật trong tình huống bình thường, cậu hẳn là nên đẩy hắn ra.

Nhưng Diệp Sanh lại cảm thấy đầu óc mình lúc này không bình thường.

Cậu khó chịu trong lòng, điều cậu muốn làm là há miệng dùng răng cắn vào cái lưỡi phản loạn kia. Trong đầu cậu nghĩ như vậy nên thân thể cậu cũng liền làm như vậy. Mặc dù sau khi mở môi và răng ra, cậu mới nhận ra mình đã làm một điều ngu ngốc đến mức nào.

Ninh Vi Trần chú ý tới sự cho phép của cậu, bàn tay đặt trên eo cậu đột nhiên siết chặt, trong mắt hắn lóe lên một tia sáng màu tím bạc. Nụ hôn ban đầu mang sự tán tỉnh đùa bỡn trở nên vô cùng mạnh mẽ. Đầu lưỡi của hắn luồn vào trong miệng Diệp Sanh, công thành đoạt đất, quét qua hàm răng, câu lấy lưỡi cậu. Bàn tay ôm đầu Diệp Sanh hướng lên trên, ngón tay nhẹ nhàng luồn vào trong tóc.

Da thịt thân cận, hơi thở hòa vào nhau. Cơ thể của Diệp Sanh có thể cảm nhận rõ ràng hình dạng và nhiệt độ của bàn tay Ninh Vi Trần. Trong miệng có một vị ngọt lạnh không thể giải thích được, tựa hồ rất mê hoặc làm thần trí Diệp Sanh sững sờ trong chốc lát, thậm chí quên mất mục đích ban đầu của mình.

Tuy nhiên, cậu nhanh chóng tỉnh táo lại, trong đầu chửi rủa, còn chưa kịp dùng răng cắn xuống, Ninh Vi Trần đã đứng dậy mỉm cười rời đi. Đôi mắt hắn cười ngâm ngâm nhìn cậu, tất cả những h@m muốn của hắn được giấu sau khuôn mặt tản mạn hư hư thật thật. Hắn vô cùng thích thú thưởng thức đôi môi dính nước lấp lánh của Diệp Sanh.

Hắn thậm chí còn rất ân cần đưa tay ra và lau nó cho cậu.

Ninh Vi Trần nói: "Cục cưng, anh thích em như vậy, em rất vui mừng."

"Hãy coi đây là nụ hôn tạm biệt."

Diệp Sanh: "......"

Trông bộ dáng của hắn tản mạn bạc tình vô tâm đ ến mức Quỷ Mẫu không kịp phân biệt đâu là thật đâu là giả.

Bởi vì chỉ trong một khoảnh khắc nào đó, cô đột nhiên cảm nhận được một luồng hơi thở cực kỳ đáng sợ, tuy hơi thở đó chỉ thoáng qua nhưng Quỷ Mẫu vẫn cảnh giác.

Đôi mắt cô mở to và cô lo lắng nhìn xung quanh, cố gắng tìm ra nguồn gốc nỗi kinh hoàng của mình. Cô tưởng Cố Sự Đại Vương sẽ đích thân đến đây, nhưng khi cô nhìn khắp nơi, trên tường hay trên mặt đất chỉ có đứa con của cô. Toàn bộ tòa nhà phát sóng đã chật kín các con của cô và không có thứ gì có thể vào được.

Nỗi bất an trong lòng Quỷ Mẫu càng ngày càng trầm trọng.

Diệp Sanh lúc này nén lại ý muốn đánh người, quay đầu nhìn về phía Quỷ Mẫu: "Đi thôi. Đi vào phòng tắm ở bên cạnh, tôi sẽ tự mình lấy trái tim cho cô."

Kỳ thật nếu Diệp Sanh không nói ra lời này, cô cũng sẽ không muốn tiếp tục ở trong căn phòng này.

Khí tức kia đã tiêu tán, nhưng cô vẫn còn run rẩy bất an.

Quỷ Mẫu cầm 《 Chuyến Tàu Đêm 》 trong tay, không chút do dự nói: "Theo tôi."

Mặt đất được bao phủ bởi dòng nước đen chảy ra từ những đứa trẻ ma quái.

Chúng nó trèo lên thân thể của Quỷ Mẫu, chẳng bao lâu, Quỷ Mẫu biến mất ngay tại chỗ, không để lại một sợi tóc nào.

Diệp Sanh cúi đầu và bước ra ngoài.

Bên cạnh phòng phát sóng là một phòng nghỉ, trong phòng thực ra có một chiếc gương soi toàn thân, chắc là do người dẫn chương trình đặt ở đây. Diệp Sanh vừa bước vào liền bật đèn trong phòng lên, có đèn, tầm nhìn của cậu càng sáng hơn.

Cậu nhìn rõ bên ngoài tòa nhà đài phát thanh bây giờ trông như thế nào.

Màn đêm bao trùm. Những đứa trẻ ma quái dày đặc chặn mất tầm nhìn.

Đứa trẻ ma cười hi hi ha ha mà bò vào căn phòng này. Chúng nó lại một lần nữa dung hợp theo thứ tự và "sinh" ra Quỷ Mẫu. Quỷ Mẫu vẫn cầm bản sao cuốn 《 Chuyến Tàu Đêm 》trên tay. Số đầu tiên của 《 Chuyến Tàu Đêm 》có bìa hồn nhiên, ngây thơ lãng mạn như tranh thiếu nhi nhưng lại chứa đầy những câu chuyện đẫm máu.

Diệp Sanh đang nhìn vào gương khi cô ấy đến. Cậu cao hơn Quỷ Mẫu một chút, thiếu niên có dáng người cao ráo thẳng tắp, vào mùa thu đã thay một chiếc áo sơ mi dài tay. Tóc cậu cũng dài ra, che đi chiếc cổ nhợt nhạt. Trải qua bao nhiêu chuyện như vậy, cú sốc khi lần đầu tiên nhìn thấy Thai Nữ trong gương tàu hỏa giờ đã hóa thành một lớp băng mỏng trong đôi mắt hạnh của cậu.

Quỷ Mẫu rời khỏi căn phòng kia để bình tĩnh lại cảm xúc, sắc mặt từ cứng đờ trở nên thoải mái, nghĩ lại chuyện vừa xảy ra, cô mỉm cười nói: "Nào, anh bạn si tình của tôi, hãy cho tôi xem trái tim của cậu đang đập vì tình yêu."

Dù đã trở thành một kẻ dị giáo nhưng cô vẫn không bao giờ quên thân phận "con người" của mình và luôn nói về nó.

Đại khái đây là "Hera" đi, ca tụng sinh mệnh, ca tụng nhân loại, ca tụng tình yêu và công lý của con người.

Và cô đã làm tất cả những điều xấu xa tàn nhẫn và đẫm máu.

Diệp Sanh tùy ý nói: "Đưa tôi một con dao, tôi không cần con của cô hỗ trợ, trái tim tôi tôi sẽ tự mình lấy."

Quỷ Mẫu: "Đương nhiên, con người chúng ta luôn tôn trọng mong muốn của người khác."

Cô vỗ tay và ngay sau đó các con cô từ đâu đó mang theo một con dao gọt hoa quả. Chiều dài của con dao gọt hoa quả khoảng mười centimet, nhưng cũng đủ để phá vỡ lồ ng ngực và lấy trái tim ra.

Sau khi Diệp Sanh nhận lấy con dao gọt trái cây, cậu đứng trước gương, cởi cúc áo sơ mi để có thể tìm ra chính xác vị trí của trái tim mình. Lông mi của cậu ấy dài và mũi cao thẳng, có lẽ vì cậu hiếm khi thay đổi biểu cảm, dù có nói hay không thì lời nói đều mang theo vẻ lạnh lùng.

Lưỡi dao mỏng của con dao gọt trái cây phản chiếu ánh sáng, ánh sáng lạnh lẽo phản chiếu vào mắt Diệp Sanh.

Cậu dùng ngón tay cởi từng nút một.

Quỷ Mẫu ở phía sau cười quái dị, lật từng trang sách. Cô đang có tâm trạng rất tốt và câu chuyện về 《 Đô Thị Dạ Hành Giả 》sắp kết thúc.

Nhiệm vụ mà cô hứa với Cố Sự Đại Vương sắp hoàn thành.

Diệp Sanh bỗng nhiên nói: "Hera là tên cô tự đặt cho mình?"

Quỷ Mẫu bây giờ tự gọi mình là "con người", trong lòng tự nhiên tràn đầy sự ân cần và quan tâm của một "con người", cười nhẹ nói: "Đúng vậy, dù sao thì tôi cũng chết vì "sinh ra", và tôi đã sinh ra hàng nghìn tỷ sinh mạng."

Diệp Sanh cuối cùng cũng hiểu tại sao cô lại bị ám ảnh bởi thân phận "con người" của mình đến vậy.

Quỷ Mẫu phải là một con người, chỉ bằng cách này, những kẻ dị giáo nhỏ bé mà cô sinh ra mới có thể danh chính ngôn thuận trở thành sinh mệnh.

Diệp Sanh thản nhiên nói: "Lương Húc làm những việc này, hắn không sợ con gái hắn thất vọng về hắn sao?"

Quỷ Mẫu cười lớn: "Hắn chỉ là con rối của tôi, cậu muốn làm cái gì? Muốn dùng hắn để đối phó với tôi? Quả nhiên, bản chất con người là tham sống sợ chết, xảo quyệt và đa nghi. Ba năm trước, con gái của hắn đã sớm nên chết, là tôi quá nhân từ không tiếp tục lấy mạng của cô ấy, Lương Húc sao dám chống lại tôi."

Diệp Sanh nhẹ nhàng nói: "Thì ra các người bắt đầu cộng sinh từ ba năm trước."

Diệp Sanh chỉ mở hai nút áo rồi dừng lại, nghe xong những lời này, cậu chơi đùa với con dao mổ trong tay.

Lưỡi dao không nhắm vào tim cậu mà từ từ di chuyển xuống phía dưới, tùy ý làm hai động tác ngẫu nhiên trên bụng cậu.

Diệp Sanh nói: "Cô tin tưởng Lương Húc như vậy, cô có biết trong lúc cô chiếm giữ thân thể của hắn, hắn cũng đang trộm đi thân phận của cô không?"

Quỷ Mẫu: "Hả?"

Diệp Sanh nhếch khóe miệng, đứng trước gương, cầm mũi dao trong tay, cắt qua làn da mình như thể đơn giản là cắt một tờ giấy.

Cậu bắt đầu dùng thuốc từ hai tháng trước, thuốc của Andrew nhắm vào "hải yêu", nhằm mục đích loại bỏ hoàn toàn hơi thở của hải yêu ra khỏi cơ thể cậu.

Nhưng bên trong thân thể cậu là một dị giáo cấp A Thai Nữ đã sớm thành hình và sinh ra từ lâu. Mỗi một lần cậu uống thuốc, cơ thể của đứa em gái lại bị nghiền nát, nuốt chửng và sau đó lại tái tạo vì sợ hãi. Dần dần, cậu cảm thấy rằng cơ thể của đứa em gái trong cậu không còn là một trạng thái trống rỗng và vô hình nữa.

Cơ thể của em gái đã ngưng tụ thành một hạt nhỏ, cuộn tròn ở nơi nào đó trên cơ thể cậu.

Đế Quốc Dị Giáo đã giao dịch với Lý Kiến Dương là Hera, nhưng cách Hera nói chuyện trên diễn đàn giống Lương Húc hơn là Quỷ Mẫu.

Lương Húc nhờ Lý Kiến Dương vận chuyển Thai Nữ đến Hoài Thành.

Lương Húc muốn làm gì với Thai Nữ?

Trước đây Diệp Sanh vẫn luôn suy nghĩ về vấn đề này.

—— Vì sao Cố Sự Đại Vương lại tốn công sức vận chuyển Thai Nữ về Hoài Thành?

Bây giờ cậu dường như đã hiểu.

Dị năng của Quỷ Mẫu vẫn chưa được biết rõ, nhưng sức mạnh của cô đến từ hàng nghìn tỷ đứa trẻ ma.

Diệp Sanh chỉ biết về dị năng của Thai Nữ, đi vào trong gương và gọi linh, nhưng cậu lại quên mất điểm quan trọng nhất. Sự ra đời của Thai Nữ ban đầu là do sự đấu tranh chém giết trong bụng mẹ.

Cô ấy đã ăn thịt năm chị em còn lại ở trong bụng trước khi trở thành chính mình. Thai Nữ đã ăn thịt những đứa trẻ khác!

Quỷ Mẫu.

Thai Nữ.

Về mặt nào đó, hai câu chuyện này hoàn toàn tương khắc với nhau.

---Editor có lời muốn nói---

CỨU EDITOR SHIP CHO EDITOR MỘT XE CẤP CỨU CHÚA ƠI CÁC CON HÔN NHAU RỒI HUHUHUHUHUHU KHÓ THỞ QUÁ HUHUHUHU CỨUUUUUUUUUUUUUU


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui