Sau Khi Mất Trí Nhớ, Ta Và Kẻ Thù Yêu Nhau


Núi Vũ Di, chú tuyết mấy ngày trước tích tụ vẫn chưa hòa tan toàn bộ.
Đây là chuyện may mắn, bởi vì một khi bông tuyết thẩm thấu vào lòng đất, ngấm vào mạch nước ngầm thì cũng chính là lúc chú lực chân chính phát huy sức mạnh.

Mà uy lực giai đoạn đầu đã làm cho người ta không chịu nổi, mấy ngày nay, thường xuyên có đệ tử Võ Di lâu bị âm khí đột nhiên cường thịnh ảnh hưởng đến nỗi thần trí mơ hồ.
Thế nhưng cục diện ấy cũng không thể làm giảm sĩ khí của môn nhân Võ Di lâu được, ngược lại là ai nấy cũng bởi vì "Võ thần" sắp hoàn thành mà càng hăng hái hơn, tinh lực dồi dào tuần tra ngày đêm không ngừng nghỉ, một chút gió thổi cỏ lay cũng không bỏ qua.
Mặc dù Võ Di lâu cùng đứng hạng chót với Đoạn Đao môn trong số các đại tông môn, nhưng đại tông môn dù gì cũng là đại tông môn, nào là đại trận hộ sơn, các loại bẫy, mật đạo, nó đều không thiếu.

Bây giờ tất cả những thứ này đều đang được vận hành toàn lực, bởi vậy cho nên Vạn Tử Hoa vẫn chưa tìm được cơ hội để trốn xuống núi.
Không chỉ vậy, một khi đại trận hộ sơn phong bế, ngay cả phong tinh, thủy tinh cũng không thể nào liên lạc với bên ngoài được.
Vì thế Vạn Tử Hoa đành phải nằm vùng ở trong Võ Di lâu, chờ đợi cơ hội.
Gọi là ẩn nấp nhưng thực ra hắn vẫn khá là quang minh chính đại.

Ban ngày ban mặt, hắn hiên ngang ngồi trong một căn nhà nhỏ, vừa đùa nghịch chiếc nỏ nhỏ bị hỏng, vừa gặm hạt dưa răng rắc, thật là nhàn nhã, vui vẻ biết bao.
Lúc Tổ Thành Song đi vào viện tử của mình, y liền nhìn thấy cảnh tượng ấy.
Người đệ tử của Túc Phi này đầu tiên là trợn tròn đôi mắt, theo bản năng nín thở, quay đầu sang nhìn trước sau trái phải một chút, sau đó mới rón rén đi đóng cửa viện lại.
Sau khi xác định xung quanh không có ai, y mới chạy vọt tới trước mặt Vạn Tử Hoa, nắm lấy cổ áo hắn, gầm nhẹ: "Sao ngươi lại ở đây? !"
Vạn Tử Hoa mặt không đổi sắc, vỏ hạt dưa không cẩn thận phun lên trên mặt Tổ Thành Song.
Tổ Thành Song: "..."
Đường đường là đệ tử thân truyền của lâu chủ Võ Di lâu, làm gì đã có lúc nào y phải chịu đựng sự sỉ nhục như vậy.

Nếu như có thể, Tổ Thành Song thật sự muốn lập tức đẩy ra cỗ xe nỏ, giương một trăm mũi tên lên, bắn cho cái tên họ Vạn trước mắt thành một con nhím.
Thế nhưng y không thể, Vạn Tử Hoa nắm trong tay nhược điểm của y.

Bố cục và mục đích sử dụng của tầng một, hai, ba trong hang động đều là do y trong lúc vô tình đã tiết lộ cho Vạn Tử Hoa.
Hôm qua bị lâu chủ triệu tới, sau khi nhìn thấy một mảnh hoang tàn bên trong hang động, Tổ Thành Song vẫn luôn mãi thấp thỏm trong lòng.

Bởi vì mấy tháng trước, y không chỉ một lần đứng trước mặt Vạn Tử Hoa mà oán giận phương pháp chọn lựa lâu chủ hố chết người của Võ Di lâu, tình cờ cũng nhắc tới tầng thứ hai của hang động - nơi luyện thép, muốn khoe khoang với Vạn Tử Hoa kỹ thuật rèn đúc của Võ Di lâu bọn họ có bao nhiêu tinh diệu hơn Bạch Trạch cục.
Bây giờ nhớ tới, Tổ Thành Song thật sự hận không thể cho mình một cái bạt tai.
Tuy vậy, y cũng không thể đến nhận sai với Túc Phi được.

Quy củ của Võ Di lâu vô cùng nghiêm khắc, một khi để cho người khác biết là y làm lộ bí mật, y liền không còn đường sống.
Điều đáng mừng duy nhất chính là, Vạn Tử Hoa mặc dù có lưỡi nhưng hắn lại còn im hơi lặng tiếng hơn cả người câm, hẳn là sẽ không nói ra chuyện y đã làm cho người khác đâu nhỉ?
Nhưng nếu như Vạn Tử Hoa lấy chuyện ấy ra để uy hiếp y, vậy thì lại không có một chút đáng mừng nào cả.
Tổ Thành Song không khỏi suy nghĩ, lẽ nào quá khứ là do y coi thường cái người câm này, cho nên mới bị hắn cho vào tròng?
Không, không thể nào, người câm này một chữ bẻ đôi cũng không biết, tuyệt đối không thể thông minh như vậy được.
Nghĩ tới đây, Tổ Thành Song thoáng an tâm hơn một chút, đầu tiên là lấy đi cái nỏ nhỏ trong tay Vạn Tử Hoa, sau đó trừng mắt nhìn hắn.
"Thật không ngờ ngươi lại vẫn chưa đào tẩu", Tổ Thành Song nói: "Tự chui đầu vào lưới, đây chính là công lao mà ông trời ban cho ta."
Vạn Tử Hoa im lặng không lên tiếng lấy một cái hộp nhỏ từ trong lồng ngực ra, xoay nhẹ mấy cái.
Trong hộp truyền tới tiếng răng cưa chuyển động, cộng thêm mấy tiếng xào xạc đầy quỷ dị, ngay tại lúc Tổ Thành Song còn đang do dự không biết có nên mệnh lệnh cho Vạn Tử Hoa vứt cái hộp này đi hay không thì y đột nhiên nghe thấy trong hộp truyền tới một người tiếng nói.
"...! Ha ha, Tử Hoa, ngươi có thể bái Đại quốc sư làm sư phụ thật tốt, ta nói cho ngươi này, đi tông môn nào bái sư cũng được, tuyệt đối đừng nên đến Võ Di lâu, lại càng không được bái làm đệ tử của lâu chủ, không thì sẽ giống như ta đây này...!Qua mấy chục năm nữa, sư phụ thoái vị, không cần biết có nguyện ý hay không, ta đều phải cùng các sư huynh xuống tầng thứ ba của hang động, tranh đoạt vị trí lâu chủ..."
Tổ Thành Song mới đầu nghe còn không hiểu, nhưng nghe tới đoạn giữa, y lại cảm thấy có chút quen tai, lúc nghe đến khúc cuối thì ngay lập tức trắng bệch mặt.
Đây không phải là lời y đã nói sao?
Lẽ nào đây là giọng của y? Nhưng nghe qua thì lại thấy không giống lắm...
Bạch Trạch cục thế mà đã phát minh ra đồ vật có thể lưu giữ được âm thanh, thực sự là chưa từng nghe thấy.
Mắt Tổ Thành Song hơi chuyển động, vừa mới suy nghĩ cách đoạt cái hộp nhỏ trong tay Vạn Tử Hoa thì đột nhiên cảm thấy cả cánh tay tê rần, không khỏi buông hắn ra.
Vầng sáng màu xanh lá và màu xanh dương trôi nổi phía sau lưng Vạn Tử Hoa, Tổ Thành Song kính sợ mà nhìn chúng nó, trực giác của người tập võ nói cho y biết rằng, mấy thứ đồ vật phát sáng kia đang xem chừng y, một khi y có dị động, chúng sẽ lập tức ra tay.

Chậc, suýt chút nữa là quên mất Vạn Tử Hoa còn có chúc chú.
Tổ Thành Song không dám hành động bừa bãi nữa, y bình tĩnh lại, hỏi: "Ngươi muốn làm gì?"
Vạn Tử Hoa đẩy hộp nhỏ về phía Tổ Thành Song, sau đó mở miệng nói: "Giao dịch."
"Hả", Tổ Thành Song hỏi lại: "Ngươi muốn cái gì?"
Vạn Tử Hoa chỉ tay về phía hang động, Tổ Thành Song ngay tức khắc hiểu ra.
"Võ thần ư?" Y nói: "Ngươi muốn đi nhìn nó sao?"
Vạn Tử Hoa lắc đầu, hắn chỉ muốn Tổ Thành Song giới thiệu qua cho hắn một chút.
Điều kiện đơn giản như vậy, Tổ Thành Song không có bao nhiêu lòng trung thành với Võ Di lâu đương nhiên sẽ không chối từ, y suy nghĩ một chút, sau đó mở miệng nói: " 'Võ thần' vốn là ý tưởng mà tổ sư khai sơn Võ Di lâu để lại, trải qua sự hoàn thiện và sửa chữa của mấy đời môn nhân, cuối cùng Võ Di lâu bọn ta mới bắt tay dùng công phu hàng trăm năm chậm rãi xây dựng."
"Chủ yếu là do vật liệu tương đối khó tìm", Tổ Thành Song nói: "Người người đều cho rằng Võ Di lâu bọn ta rất tham tài, vốn dĩ đã là thiên hạ lục đại, lại mỗi ngày vì bạc mà so đến so đi, nếu không phải tông môn còn có võ đức phải tuân thủ, nói không chừng toàn bộ tông môn bọn ta đều đã chuyển thành thương nhân hết rồi.

Cho nên Võ Di lâu trong tưởng tượng của dân chúng đều là tường trát ngọc, đường trát vàng, ngay cả mái ngói cũng phải dùng lưu ly, thế nhưng bọn họ không biết rằng, tất cả tiền bạc bọn ta đều quăng hết vào vật liệu, một phân tiền cũng không để lại cho mình, người trong tông môn ai nấy đều nghèo túng vô cùng."
Nói tới đây, Tổ Thành Song lại bắt đầu tức giận bất bình.
"Nếu như không phải vậy, bằng vào gốc gác của Võ Di lâu bọn ta, tích lũy kinh nghiệm mấy trăm năm như thế, làm sao Bạch Trạch cục các ngươi chừng mười mấy năm đã sắp đuổi kịp?"
Vạn Tử Hoa dùng hộp nhỏ gõ bàn, nhắc nhở Tổ Thành Song đừng lạc đề.
"Đừng giục", Tổ Thành Song nói: "Thực ra ta cũng có thể hiểu được sự gấp gáp của sư phụ, trong số sáu ngọn núi thì chỉ có Võ Di lâu bọn ta chưa từng có đại tông sư, dù sao cơ quan này nọ cũng không phải là con đường chính thống, mà một khi đã phân tinh lực ra thì không thể nào tập trung toàn bộ cho tu luyện được...!Còn 'Võ thần', 'Võ thần' thì...!Quá mơ hồ.

Sư phụ không cho đám đệ tử như bọn ta xem bản vẽ, mấy cái vật liệu kỳ quái kia thì không nói, nhưng thứ đồ như trái tim chúc sư thì định dùng như thế nào trên cơ quan, ta thực sự là không mãi vẫn nghĩ ra."
Vạn Tử Hoa nheo mắt lại.
Hắn cũng đang suy nghĩ.
Tất cả mọi người đều cho rằng sở dĩ hắn tới núi Vũ Di là bởi vì muốn học tập cách làm bẫy của Võ Di lâu.

Nhưng trên thực tế, một cái Bạch Trạch cục thôi đã đủ cho Vạn Tử Hoa lăn lộn rồi, người không thích chạy tới chạy lui như hắn sao có thể tình nguyện đi một chỗ xa đến thế để học tập cơ chứ.

Là Đại quốc sư mượn lý do hắn yêu thích cơ quan, phái hắn đến núi Vũ Di.
Mấy năm nay sư phụ hắn hình như vẫn luôn đang điều tra cái gì đó, nhưng y giấu rất kỹ, chỉ có rất ít người biết đến.

Trong số các sư huynh đệ bọn họ, Đại sư huynh và Nhị sư huynh có vẻ là đang làm trợ thủ cho sư phụ, đặc biệt là Đại sư huynh Chương Hạc Nhã, hành tung càng ngày càng bí ẩn, nửa năm mười tháng hiếm có ai gặp được hắn.
Vạn Tử Hoa cũng không biết sư phụ hắn đang điều tra cái gì, Xa Sơn Tuyết bảo hắn đến núi Vũ Di, cũng không giao cho hắn quá nhiều, chỉ nhắc tới một từ: "Võ thần".
"Võ thần" là bí mật của Võ Di lâu, làm sao có thể dễ dàng thăm dò được.

Nếu không phải quãng thời gian trước sư phụ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, e rằng Vạn Tử Hoa vẫn không có chút tiến triển nào.
Bây giờ ngược lại là có tiến triển.
Nhưng mà tiến triển quá lớn, Vạn Tử Hoa có chút không theo kịp.
Thứ đồ "Võ thần" này đúng là rất tà tính, Vạn Tử Hoa ở phương diện cơ quan mà nói thì cũng được coi như là một đại cao thủ, đã từng thấy qua rất nhiều loại bẫy kỳ quái cũng như vô số vật liệu kỳ dị, nhưng mà trái tim máu me đầm đìa? Còn phải là của chúc sư? Của sư phụ hắn là tốt nhất? Thứ đồ này sao có thể dùng trên cơ quan được?
Ngược lại là trong chúc chú, có rất nhiều loại bí thuật cần phải dùng đến tim.

Trái tim đồng nữ, trái tim đồng nam, những loại bí thuật đã bị Đại quốc sư liệt vào cấm thuật,...!cần phải sử dụng một đống vật liệu như thế này.
Như vậy xem ra, "Võ thần" của Võ Di lâu cũng không phải là cơ quan thuần túy, mà là có sự dung hợp với Chúc Chú sao?
Bạch Trạch cục cũng từng nghiên cứu theo hướng này, nhưng cơ quan kết hợp với chúc chú có một vấn đề rất lớn.
Động lực chính của cơ quan đến từ sức nước, sức lửa, sức gió, sức người hoặc là sức vật, mà nền tảng của chúc chú thì lại là linh lực.
Linh lực bắt nguồn từ hồn người, vật chết không có hồn thì không thể có được loại sức mạnh ấy.

Đương nhiên cũng có thể sử dụng giống như bùa chú, trước tiên đưa linh lực vào tích trữ trong bùa chú, nhưng mà linh lực tích trữ thì có thể cung cấp cho cơ quan dùng được bao lâu? Cho dù là Đại Cung Phụng viện mạnh nhất trong khoản này đã dùng những vật liệu tốt nhất, viết xuống nhiều bùa chú nhất, linh lực tích trữ dùng trên một con chim báo giờ nho nhỏ cũng chỉ được một canh giờ, còn không có hiệu quả được như dây cót.
Bởi vậy, Bạch Trạch cục đành phải gác việc nghiên cứu phương diện này lại, chuyển sang nghiên cứu phương pháp kết hợp nội lực với cơ quan.
Đến nay vẫn chưa ra kết quả.
Nếu như "Võ thần" quả thật không phải là cơ quan thuần túy, vậy thì, vấn đề linh lực Võ Di lâu định giải quyết như thế nào?
Bọn họ ngay cả chúc sư cũng không có, lẽ nào có thể lợi hại hơn cả đại Cung Phụng viện trên phương diện này ư?
Vạn Tử Hoa không khỏi tò mò, đột nhiên vô cùng muốn đi xem dáng dấp của "Võ thần" một chút.
Đúng lúc đó, như chợt cảm giác được cái gì, hắn đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn về phía đại trận hộ sơn trên đỉnh đầu.

Vừa nãy có người dùng chìa khóa mở ra một lỗ hổng trong đại trận hộ sơn, hiện tại, a...!cái này, là dao động của thuật tinh linh truyền vật, đến từ phương Bắc...
Hả? Hồng Kinh?
Vào lúc này, đến từ Hồng Kinh?
Vạn Tử Hoa không chút nghĩ ngợi liền ra tay, phong, thuỷ tinh phía sau lưng lặng yên không một tiếng động lao ra, cách không đoạt lấy vật trên tay hỏa tinh.
Tổ Thành Song lại một lần nữa tiến vào hình thức oán giận vừa gặm hạt dưa vừa nói một mình, đã sớm lạc đề xa vạn dặm, y nói tới khô cả họng, đi vào phòng rót cho mình một ly trà, đến lúc quay người bước ra đã thấy Vạn Tử Hoa đặt một cái tráp gỗ mạ vàng trên bàn đá trong viện.
Tráp có khóa, nhưng đối với cơ quan sư mà nói, có khóa hay không thì đều như nhau cả mà thôi.
Vạn Tử Hoa nhanh chóng mở được khóa, hắn vừa mở nắp tráp ra, từng giọt máu đỏ thẫm liền cuồn cuộn không ngừng chảy ra, tựa như một dòng suối máu.
Máu tươi chảy xuống mặt đất dưới chân Vạn Tử Hoa, hắn giật mình buông tay ra, cúi đầu nhìn xuống.
Nếu như Vạn Tử Hoa từng học về bí thuật thiên lý nhãn có thể nhìn thấu mặt đất, nói không chừng đã có thể nhìn thấy ở tầng thứ nhất của hang động, Túc Phi vừa mở đại trận hộ sơn ra chờ đợi Ngu Thao Hành đưa trái tim tới, nhưng mãi mà không thấy đồ vật đâu cho nên sắc mặt tràn đầy lo lắng.
Phía sau Túc Phi, một con quái vật khổng lồ đang ngủ say.
Trong khoảnh khắc máu của Ngu thị rơi xuống đất, đôi mắt con quái vật khổng lồ kia bỗng chốc lóe lên, xẹt qua một vệt sáng.
***
Cùng lúc đó, ở Thuần An.
Xa Sơn Tuyết bước lên xe kéo Thiết Long đột nhiên dừng bước.
Mắt y lại nhói lên, không biết tại sao, Chúc Long chi loại đang ngoan ngoãn yên giấc ngủ ngon bỗng nhiên thức tỉnh, không ngừng lắc đầu quẫy đuôi trong mắt y, giống như lại muốn chạy ra ngoài.
Cảm giác nhói nhanh chóng biến thành đau đớn như lửa thiêu, từ khi Chúc Long chi loại lớn lên, những đau đớn do hoạt động của nó mang lại cũng trở nên kịch liệt hơn.

Xa Sơn Tuyết cúi đầu xuống, hít một hơi thật sâu, vịn chặt tay vào khung cửa bên cạnh.
Động tác của y vô cùng tùy ý, phong thái thế gia tựa như đã khắc sâu vào trong xương tủy y, trước sau có nhiều thuộc hạ tới vậy, thế mà lại không một ai nhìn ra được y đang phải chịu đựng nỗi thống khổ đến nhường nào.
Nhiều người ở đây như vậy, không thể kêu đau, không thể gục ngã, không thể biểu hiện ra...
Nhưng việc y đột nhiên dừng bước đầy dị thường vẫn là bị mọi người chú ý tới, tiểu chúc sư đang dẫn đường phía trước quay đầu lại.
Hắn không thấy biểu tình của Đại quốc sư, bởi vì Thanh Thành chưởng môn vốn dĩ đi ở phía sau đột nhiên tiến lên một bước, dùng tay áo của mình che mặt y lại.
Ngón tay Kham Nguy xoa ấn phía trên viền mắt Xa Sơn Tuyết, kiếm khí mơ hồ lộ ra làm cho Chúc Long chi loại yên tĩnh trở lại.
Một bàn tay khác của hắn nắm lấy cánh tay Xa Sơn Tuyết, đôi môi tới gần bên tai y, hơi thở nóng bỏng bốc ra làm cho Xa Sơn Tuyết không khỏi run lên.
"Cứ đi lên trước đi", Kham Nguy nói: "Ta đỡ ngươi."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận