Mẫn Cát: "Dính, dính giày ai?"
Xa Sơn Tuyết: "Không phải ngươi thì còn ai vào đây nữa? Ngươi có thứ gì như thế không?"
Mẫn Cát vô thức đáp: "Có, nhựa cây Tuyết Liên có được không? Võ Di lâu thường dùng thứ này để dán vụn gỗ, sau khi dính hai khối gỗ vào nhau thì nhìn cứ tưởng rằng ban đầu chúng vốn là một, không tách ra nổi."
Tuy Xa Sơn Tuyết không biết thứ cậu nhắc đến là gì, nhưng vẫn làm theo kế hoạch gốc của mình, y nói: "Được, vậy giờ ngươi dùng nó để dán chân mình vào giày, sau đó trước khi thi đấu thì giả vờ chỉnh sửa trang phục, dán giày ngươi lên mặt đất..."
"Vậy không phải là ta chỉ có thể đứng yên tại chỗ để hắn đánh thôi hả?" Mẫn Cát cuống lên.
"Ta còn chưa nói xong", Xa Sơn Tuyết gõ nhẹ đầu cậu một cái: "Lát nữa ngươi cứ đứng yên tại chỗ, chờ bao giờ hắn qua thì cho hắn một kiếm là được."
"..."
Yêu cầu này chẳng hợp tình hợp lí một chút nào cả, Mẫn Cát cũng không muốn làm theo.
Nhưng cậu không có thời gian suy nghĩ, Lưu thiếu gia đã mất hết kiên nhẫn, bắt đầu buông những lời lẽ thô tục, bẩn thỉu không thể lọt tai, giục cậu nhanh chóng vào trận.
Thi đấu kiểu này không thể dùng kiếm thật, mà Lưu thiếu gia thì lại không có khả năng đem kiếm gỗ dùng để luyện tập theo ở bên người.
Thế là Mẫn Cát đành phải cố gắng tỏ vẻ bình tĩnh (tuy rằng mặt cậu đã tái mét hết cả rồi), tranh thủ lúc đi vào phòng lấy kiếm gỗ thì dùng nhựa cây Tuyết Liên dính chặt chân mình vào giày, sau đó gói một ít nhựa cây Tuyết Liên bỏ vào trong người, cầm hai thanh kiếm gỗ đi ra ngoài.
Nơi diễn ra trận đấu này là sân của Cung Phụng quan.
Lúc xây dựng chỗ này, trấn Hòa Hòa đã dùng những vật liệu tốt, ví dụ như đá xanh lát nền, cho nên sân bằng phẳng lắm.
Mẫn Cát đứng ở một đầu, liếc mắt thấy Lưu thiếu gia đang cau mày làm quen với cảm giác cầm kiếm gỗ thì run rẩy quăng nhựa cây Tuyết Liên xuống, sau đó dẫm lên trên.
Mấy giây sau, cậu phát hiện mình không nhấc chân ra được.
"Thanh kiếm gỗ này được làm từ vật liệu gì vậy, kém quá độ, thật sự là nghèo chết đi được." Lưu thiếu gia đứng ở một đầu khác, cau mày giơ kiếm.
Mặc dù đúng là Lưu thiếu gia có kiêu ngạo thật, nhưng mà nhìn tư thế thì phải công nhận là hắn cũng có trình độ.
Mẫn Cát vừa cảm thấy mình sẽ thua, vừa cảm thấy hẳn là Yêu công tử sẽ không đùa mình đâu, chân thì ngứa, lòng thì bồn chồn, lặng lẽ đưa mắt sang nhìn Xa Sơn Tuyết đang đứng ở bên cạnh một cái, thấy sắc mặt y trắng bệch dựa vào cửa, bản năng thầy thuốc lập tức trỗi dậy, thầm nghĩ một câu "có lẽ bệnh tình của y lại nặng thêm rồi", sau đó chợt nhớ ra bây giờ là lúc nào, vội vã tập trung lại.
Chủ trì tự nhiên là trấn lệnh, bà con xem náo nhiệt cũng tìm ở đâu ra một chiếc chiêng đem đến, trấn lệnh liền một tay nâng chiêng, một tay cầm dùi, hỏi: "Hai vị đã chuẩn bị xong chưa?"
Lưu thiếu gia lườm một cái, Mẫn Cát mặt cắt không một giọt máu, nhưng khi hai người liếc mắt nhìn nhau, vẫn là cùng gật đầu.
Trấn lệnh lại nói: "Trước khi bắt đầu ta phải nói, đao kiếm không có mắt, có thể sẽ có tổn thương, tiểu thương thì không sao nhưng đại thương thì trăm ngàn lần không được.
Người nào có thể đặt kiếm vào chỗ yếu hại của đối phương liền xem như thắng."
Cả hai thí sinh nhanh chóng đồng ý, trấn lệnh cảm thấy không còn bỏ sót điều gì bèn hít sâu một hơi, dùng sức đánh vào chiêng đồng.
"Loảng xoảng--!"
"Tiếp chiêu!" Lưu thiếu gia hét lớn một tiếng, lại không cầm kiếm lao ra, mà chỉ vạch mũi kiếm một cái liền xuất hiện kình khí xanh lam trước người, hình thành hải triều khí lãng .
Kiếm khí phóng ra bên ngoài!
Kiếm khách thả kiếm khí, đao khách múa đao khí, các võ giả sử dụng kỳ môn vũ khí khác nhau thì sẽ phóng ra các loại kình khí khác nhau.
Mà muốn biết một vị võ giả có xuất sắc hay không, liền nhìn xem hắn làm thế nào để đem nội lực hóa thành kình khí chém ra ngoài.
Thường thì kình khí có thể phóng xa một trượng, đã được xem như là cao thủ hạng 3, xa mấy chục trượng thì không sai biệt lắm chính là hạng nhất.
Chưa hết, trên đó còn có võ đạo tông sư, cách trăm dặm vẫn có thể chém rụng đầu người trên cổ.
Nhưng nói tới trình độ của đại tông sư...
Đêm hôm ấy, một kiếm kia của Kham Nguy, đã phóng kiếm khí xẹt qua nửa cái Đại Diễn!
Mẫn Cát tự mình tập kiếm, vẫn có thể xuất ra kiếm khí.
Chỉ có điều kiếm gỗ của cậu sao có thể so với bảo kiếm đã được tinh luyện, không thể nào theo kịp chiêu thức này của Lưu thiếu gia.
Cậu theo bản năng muốn lùi lại, nhưng cũng biết chính mình giờ khắc này không thể trốn đi đâu được nữa, thoáng nhìn thấy ba đạo ánh xanh lam đã tới trước mắt, dồn hết quyết tâm, liền giơ kiếm lên đánh lại.
Kình khí mãnh liệt như thế làm sao kiếm gỗ có thể chống lại được, Mẫn Cát cảm thấy chính mình phảng phất bị một đạo sóng lớn đổ ập tới, muốn cuốn cậu đi luôn...!Cuốn đi...!Đi...
Không, không bị cuốn đi.
Tuy rằng cậu bị ép ngửa ra sau, eo cùng lưng cơ hồ đã dán xuống mặt đất, nhưng vì hai chân bị nhựa cây Tuyết Liên dính tại chỗ cũ nên vẫn hết sức vững vàng, dẫu sao thì cậu cũng không bị một đạo kình khí này của Lưu thiếu gia đánh bay đến trên tường.
Yêu công tử chẳng lẽ đã sớm đoán được Lưu thiếu gia sẽ xài chiêu này sao? Làm thế nào y đoán được ? !
Mẫn Cát kinh ngạc, Lưu thiếu gia so với Mẫn Cát càng kinh ngạc hơn.
Bích lãng kiếm pháp chính là Thanh Thành kiếm môn chân truyền, hắn ta thật ra là học trộm, lại cũng chỉ học được một chiêu này.
Nhưng cho dù chỉ là một chiêu này, mỗi khi xuất ra, có thể nói, anh em của hắn ta trong Lưu gia đều không ai địch lại nổi.
Sư phó dạy công phu nhập môn cho hắn cũng nói, đột nhiên gặp chiêu này, nếu không phải là người bình thường đã từng khổ luyện mười lăm năm, hay là đã học qua muôn vàn loại kỳ công thì tuyệt đối không có cách nào chống đỡ được một kiếm này.
Lẽ nào ngày hôm nay hắn mắt bị mù, vừa vặn gặp phải một người từng liều mạng luyện kiếm kia?
Gay go rồi, vốn dĩ chiêu tiếp theo chính là nhân khi kẻ địch bị đánh bay ra ngoài, kình khí sẽ nâng hắn đuổi tới, mạnh mẽ chém kẻ địch một kiếm, nhưng bây giờ kẻ địch không bị bay ra ngoài, hắn sẽ...
Lưu thiếu gia nghĩ tới đây, đã không khống chế được thân người, hướng về phía Mẫn Cát đánh tới.
Mẫn Cát cũng đang ngỡ ngàng không kém, nhìn thấy Lưu thiếu gia tiến tới thì trong đầu tự động hiện ra một câu nói.
"Thấy hắn ta lại đây thì cho hắn ta một kiếm."
Cậu vốn là đang nằm trên đất, nhìn thấy Lưu thiếu gia từ phía trước bay qua, theo bản năng giơ kiếm chém, mũi kiếm trước tiên xẹt qua yết hầu Lưu thiếu gia, rồi thuận thế mà đi xuống, bị Lưu thiếu gia rốt cục phản ứng lại đỡ lấy.
Nếu như kiếm Mẫn Cát cầm trong tay là kiếm thật, Lưu thiếu gia sợ là đã bị chém ra làm hai.
Mẫn Cát trợn trừng mắt nhìn, trấn lệnh cùng bà con đang vây xem cũng nghẹn họng nhìn trân trối.
Kia là chỗ yếu hại...
Thắng?
Thắng!
Xa Sơn Tuyết đang dựa vào cửa, nghe được tiếng hoan hô thì thở dài một hơi.
"Ngài làm sao đoán được?" Chu tiểu tướng quân trong bóng tối cũng có chung thắc mắc với Mẫn Cát.
Nếu như đại quốc sư không mất trí nhớ thì việc y có thể phán đoán ra cũng không có gì đáng nói, nhưng bây giờ đại quốc sư đang mất kí ức, đôi mắt cũng không mở ra được, làm sao có thể đoán trước Lưu thiếu gia sẽ dùng bích lãng kiếm pháp.
"Nghe hô hấp sẽ biết được lục phủ ngũ tạng, nghe lời nói sẽ biết đan điền, nghe tiếng bước chân liền biết thân hình.
Tuy rằng ta không biết tên kiếm pháp này, nhưng có thể cảm thụ thân thể người dùng kiếm cũng như kiếm ý cuồn cuộn sóng."
Y dừng một chút, nhíu mày nói: "Như đại dương mênh mông sóng cao ba ngàn trượng vậy.
Muốn sử dụng loại kiếm pháp này, lực người dùng nhất định phải cực mạnh, nếu không, liền sẽ không khống chế được thân mình như thế, bị chính kình khí của bản thân kéo đi...!Chỉ là..."
Xa Sơn Tuyết cúi đầu, nghi hoặc mà xoa xoa hai bàn tay của mình.
Đôi tay này được bảo dưỡng vô cùng tốt, lòng bàn tay mềm mại, tuy cũng có vài vết chai, từ vị trí thì đoán ra được đa số đều là "phần thưởng" do viết chữ, điêu khắc, xe chỉ lưu lại, nhưng lại không có vết chai mà người luyện kiếm nên có.
"Chu tướng quân", Xa Sơn Tuyết mờ mịt hỏi: "Ta từng tập kiếm sao?"
Nếu như chưa từng tập kiếm, vì sao y đối với những kiếm chiêu này lại quen thuộc như lòng bàn tay, tùy ý suy luận cũng có thể tìm ra phương pháp khắc chế?
Trong bóng tối, Chu tiểu tướng quân trầm mặc nửa ngày, nói: "Ngài đã từng tập qua kiếm."
Rất nhiều năm về trước, tam hoàng tử Đại Diễn Xa Sơn Tuyết, cùng thủ đồ Thanh Thành Kham Nguy, một người học Tử Vi kiếm pháp của hoàng tộc, một người luyện Thanh Thành phong mười tám trúc.
Hai người thường xuyên tỷ thí, có lúc y thắng, cũng có lúc bại, kiếm đạo không phân cao thấp.
Có thể nói bọn họ chính là kình phùng địch thủ, được người đời xưng là song tuyệt.
Sau đó hoàng đế băng hà, Đại hoàng tử kế vị, ngay lập tức hạ lệnh cho Tam đệ phế võ công, tuyệt kinh mạch, đi vào Cung Phụng viện khổ tu, không được ra ngoài.
Không có tiếng tăm gì suốt sáu mươi năm, Xa Sơn Tuyết sau khi dùng danh đại quốc sư tái xuất địa vị càng cao hơn trước, mà quá khứ của y, hiện tại cũng không nhiều người nghe được.
Chu tiểu tướng quân có thể biết việc này là bởi vì phụ thân của hắn, Phi Hổ nguyên soái thỉnh thoảng lại kể chuyện phiếm.
Nếu như năm đó người kế vị là người này, thế đạo sợ sẽ có đại biến, hắn và đồng bào đại khái...
Chu tiểu tướng quân tâm tư còn đang cuồn cuộn, Xa Sơn Tuyết đã đi về phía Mẫn Cát, dìu cậu đứng dậy.
"Tiên sinh", Mẫn Cát kích động đỏ cả mặt: "Ta có thể đi Thanh Thành rồi!"
"Chúc mừng ngươi", Xa Sơn Tuyết cười híp mắt: "Vừa vặn, mang ta đi cùng chứ."
Mẫn Cát có thể đi Thanh Thành, Xa Sơn Tuyết cũng muốn đi nhờ xe lên Thanh Thành để nhìn xem Kham Nguy đến tột cùng là ai.
Bà con xóm giềng xem được một màn hay như vậy đều vô cùng phấn khởi.
Tất cả mọi người đều hài lòng, Cung Phụng quan trong ngoài nhất thời ngập trong một biển sung sướng.
Mà ở bên trong biển này, có hai người tâm tình hoàn toàn không hợp, một là trấn lệnh, một người khác đương nhiên là Lưu thiếu gia.
Lưu thiếu gia bị đánh bay đến trên tường hoàn toàn không hiểu tại sao Mẫn Cát không bị kình khí bích lãng của hắn ta cuốn đi.
May mà hắn cũng là thuở nhỏ tập võ, phản xạ có điều kiện đưa cánh tay lót ở trên đầu mình, bằng không hẳn là đã lồi lên một cục u rồi.
Hắn "bang" một tiếng ngã xuống đất, sưng hết mặt mũi, lại không hề hay biết, bò dậy chỉ vào Xa Sơn Tuyết hô to: "Là do ngươi động tay động chân có phải không?"