(*)Đông chim chàng làng, tây chim én: Ý chỉ ly biệt người thân hoặc bạn bè.
(Theo Baidu).
Kế hoạch này đã sớm được lập ra.
Tuy rằng làm con rối rất khó, lại còn phải tiêu hao vô số linh vật, linh bảo (may mà lần này có khuôn sẵn nên mới có thể hoàn thành một cái trong vòng nửa ngày), nhưng ở trong mắt Đại Quốc sư - người rất hiếm khi cảm thụ được cái gì gọi là nghèo nàn thì thứ đồ này chỉ là một vật tiêu hao.
Vật tiêu hao này còn rất yếu đuối, không thể dùng chúc chú thì không nói, nhưng chỉ cần nó bị thương một tí xíu thôi cũng đã đủ khiến cho phân thần bám vào trên đó bị thoát ly.
Xa Sơn Tuyết chưa bao giờ nghĩ tới trường hợp Ngu Thao Hành sẽ không phát hiện được những khác thường này kia.
Bởi vì giả chính là giả, nhất thời nửa khắc thì thôi, nhưng trong một khoảng thời gian dài thì sao có thể không lộ ra sơ hở được?
Đã như vậy, còn không bằng lợi dụng điểm này để đặt bẫy.
Khi Kham Nguy đang tĩnh tọa trong tĩnh thất, tuyệt đối không thể ngờ rằng Xa Sơn Tuyết đang mặt không cảm xúc gắn thêm một cái chú thuật có khả năng làm cho hai người bọn họ và nửa cái thành Thuần An về chầu trời một khi con rối bị mất kiểm soát vào phần trung tâm của nó.
Đương nhiên, sau đó Xa Sơn Tuyết vẫn tiết lộ một chút cho Kham Nguy về cái bẫy này.
Một là để đề phòng Kham Nguy sơ suất làm hỏng con rối, hai là tránh cho sau khi đối phó với Ngu Thao Hành, tư duy thẳng như kiếm của tên kia không xoay chuyển nổi, dù đã nhận được ám chỉ của Xa Sơn Tuyết mà vẫn không chịu rút lui, trái lại còn vác kiếm đuổi theo đòi chém Ngu Thao Hành, kết cục là đồng thời bị con rối nổ thành tro.
Chỉ là chưa nói uy lực lúc nổ lớn như vậy mà thôi, Xa Sơn Tuyết cảm thấy không có vấn đề gì cả.
Đáng tiếc Kham Nguy không nghĩ như vậy.
Xa Sơn Tuyết yên lặng suy tư rốt cuộc linh hồn Ngu Thao Hành đã chạy thoát như thế nào, y ngồi xếp bằng trên bồ đoàn, hơi khép hai mắt lại, trầm tư mặc tưởng.
Trong khi còn đang rối rắm thì đột nhiên nhìn thấy lư hương phía trước mặt bốc lửa, cháy hừng hực.
Một con hỏa tinh vừa hắt xì vừa lăn ra từ trong tro nếp của lư hương, run run rẩy rẩy giao một tờ giấy nhỏ cho Xa Sơn Tuyết.
Ngay khi Xa Sơn Tuyết vừa nhận lấy thì nó cũng không dám ở lại chờ xem y có hồi âm gì hay không, liên tục lăn tròn trở về trong tro nếp, giống như thể ở thêm một khắc nữa thì Xa Sơn Tuyết sẽ ăn thịt nó.
Điều này khiến cho Xa Sơn Tuyết rất ít khi bị các tinh linh sợ hãi cảm thấy kỳ quái.
Tin là Dương Đông Dung phát tới, nhưng chữ trên giấy thì không phải là chữ của hắn.
Mấy chữ này viết ngoáy đến độ có khi bản thân người viết còn đọc không ra, hắn thậm chí không thèm dùng bút mà lại dùng kiếm ý trên đầu ngón tay để viết xuống.
Nếu Xa Sơn Tuyết không cảm nhận được kiếm ý thì y sẽ chẳng nhìn thấy gì trên giấy cả.
Điều quan trọng nhất là ——
Hắn viết một câu chửi.
Cho dù viết thư để xả giận thì xả xong cũng phải nói cho người ta một chút về tình trạng của Hồng Kinh bây giờ chứ? Cứ thế mà quăng mỗi một câu chửi là có ý gì hả? Thật sự là không thể hiểu nổi tên này mà.
Xa Sơn Tuyết bình tĩnh nghĩ, định ném tờ giấy vào trong lư hương.
Nhưng lúc giơ tay ra y lại do dự chốc lát, thở dài một tiếng, sau đó cẩn thận gấp giấy lại, cất vào trong lòng.
Lần sau gặp lại Kham Nguy, lấy tờ giấy này ra cười nhạo hắn.
Xa Sơn Tuyết thầm nghĩ, búng một ngọn gió ra dập tắt lư hương, đứng dậy rời khỏi tĩnh thất.
Lý Nhạc Thành đã đưa phương án trận pháp cuối cùng lên.
Nhân lực, vật lực đều đã được chuẩn bị kỹ càng, chỉ chờ y ra lệnh một tiếng là sẽ bắt đầu bày trận.
Dù cho có còn lo lắng người ở Hồng Kinh tới đâu đi chăng nữa thì đối với Đại Kim Liên Bạch Thủy trận lần này, y tuyệt đối sẽ không cho phép xảy ra bất kì sai lầm nào.
***
Mấy ngày sau, Đào phủ, núi Vũ Di.
Trận chiến với Võ Thần đã san bằng dãy núi hùng vĩ năm xưa.
Nhìn từ xa, núi non trập trùng nay lùn còn một mẩu, chỉ có một mình Võ Thần vẫn đứng sừng sững giữa dãy núi, cao chót vót như một con thiên nga trắng giữa bầy chim cút, giống như thể nó không phải là thần linh lấy "Võ" làm danh hào, mà là một Sơn Thần.
Nói vậy hình như cũng không sai.
Bây giờ chưa tới Lập xuân, gió vẫn se lạnh, ấy thế mà cả ngọn núi Vũ Di lại tràn trề sức sống đến đáng sợ.
Tối hôm qua Xa Sơn Tuyết cùng một đoàn người bao gồm các đệ tử Võ Di lâu và thương nhân, tiểu nhị bắt tay với bọn họ bị bắt đi làm khổ dịch, đoàn xe, đội ngũ tiêu cục đi theo để hộ tống và các chúc sư, quan lại đi đầu mở đường đã tới đây.
Thế mà mới chỉ qua một đêm, mặt đất bị người, ngựa, bánh xe đè phẳng kia đã được bao phủ bởi từng lớp cỏ non lấp lánh ánh sương mai.
Khi Xa Sơn Tuyết dừng bước lại, vừa vặn nhìn thấy một đóa hoa nhài vàng đang nở rộ trên cành cây rủ xuống phía trên tường rào.
Một chú bướm phá kén sớm đang bay loạn xạ, trông đáng thương vô cùng.
Nó thực sự không nghĩ rằng thời tiết sẽ lạnh như vậy.
Căn nhà mà Xa Sơn Tuyết ở đêm hôm qua nằm dưới chân núi Vũ Di, nhưng khi y đến thì trời đã khuya rồi, vội vã lướt qua cho nên không để ý tới cảnh sắc xung quanh.
Mà bây giờ y ngẩng đầu lên nhìn, chợt nhận ra dãy núi Vũ Di ngoại trừ thấp một chút ra thì nó vẫn vậy, vẫn được che phủ bởi rừng cây rậm rạp.
Nếu không phải là người quen thuộc với nơi này thì căn bản không thể nhận ra nhiều ngày trước thiên tai đã từng ập đến đây.
Thấy Xa Sơn Tuyết trầm mặc, Vạn Tử Hoa đứng ở bên cạnh hiểu lầm là y đang tức giận bởi vì Linh Mạch Bảo Châu tùy hứng phát huy sức mạnh, liền vội vã cất cái cơ quan nhỏ vào trong tay áo, vừa phủi gỗ vụn dính trên người, vừa nói: "Sư phụ, ta đã khuyên Linh Mạch Bảo Châu tiền bối rồi, thế nhưng nó nói nó thích làm thế nào thì làm, chúng ta không được xen vào."
"Ừ", Xa Sơn Tuyết gật đầu: "Nó thích làm vậy thì cứ để nó làm đi."
Sức mạnh của Linh Mạch Bảo Châu khiến cho nơi đây tươi tốt hẳn lên.
Bây giờ nhiều người lui tới, các loại dị tượng hiện ra, tin tức Linh Bảo xuất thế cũng không thể giấu nổi.
Nhưng mà Xa Sơn Tuyết cũng chẳng lo lắng cho sự an toàn của Linh Mạch Bảo Châu, nói thật, một hạt châu lớn như vậy, lăn còn không có chỗ mà lăn, ai có thể trộm được chứ.
Linh Mạch Bảo Châu muốn làm vậy cũng tốt, y vừa vặn có thể thông qua đó để tưởng tượng tới tương lai sau khi tiêu diệt Ma Vực, hồi sinh "vùng đất chết" kia thì nó sẽ trông như thế nào.
Nhưng mà có một người lại không thể bình thản như Xa Sơn Tuyết được.
Nửa đêm hôm qua, Cung Nhu đã phải lên núi cùng Lý Nhạc Thành, bây giờ mới được xuống núi, nàng vừa đi vừa hắt xì.
Hai mắt Cung Nhu thâm quầng, nước mắt, nước mũi chảy ròng ròng do dị ứng phấn hoa, năng lượng tràn trề đi đâu cũng phải xông xáo gây họa đầu tiên năm xưa đều biến mất sạch, bước chân nàng loạng choạng, hận không thể lập tức nhào lên giường đánh một giấc no say.
Nhưng nàng không thể ngủ, Tam sư huynh đã giao cho nàng trách nhiệm quản lý công việc vặt, còn hắn thì tự mình đi bố trí Đại Kim Liên Bạch Thủy trận và 3000 Linh Nguyên trận.
Trải qua mấy ngày, khi hai sư huynh muội gặp lại nhau, thứ đập vào mắt đầu tiên chính là đôi mắt thâm quầng của đối phương.
Vì vậy Cung Nhu cũng chỉ có thể xả nỗi muộn phiền của mình lên đám hoa hoa cỏ cỏ đang tra tấn nàng.
Giọng nàng cao vút, cho dù Xa Sơn Tuyết đang đứng ở trong tiền viện, cách rất xa bên ngoài nhưng vẫn có thể nghe thấy tiếng hét đầy tức tối gọi người tới diệt tận gốc đám cỏ trên đường của nàng.
Sau khi lạm dụng chức quyền một phen, Cung Nhu vọt vào sân, lập tức nhìn thấy sư phụ đang nhìn nàng, cười mà như không cười.
"Sư, sư phụ, người đã dậy rồi ạ?" Nàng lắp bắp nói: "Đã ăn, ăn điểm tâm chưa? Cách đây mấy dặm, bên sườn núi có một nhà làm bánh bao ngon lắm, con đi mua cho người..."
Cung Nhu nói đến phần sau tự động giảm âm, một khắc sau, nàng chảy nước mắt đầm đìa, ôm đùi Xa Sơn Tuyết gào khóc.
"Sư phụ ơi! Người cho con ngủ một giấc đi mà!"
"Ngoan", Xa Sơn Tuyết xoa đầu nàng: "Hôm nay khai trận, mở mang kiến thức mới có lợi cho con."
Đây là nguyên nhân Xa Sơn Tuyết đi tới núi Vũ Di lần này.
Hôm nay là ngày khai trận Đại Kim Liên Bạch Thủy trận.
Tất cả các chúc sư của Đào phủ đã phải làm việc suốt đêm không ngừng nghỉ, phải kiểm tra vị trí mặt trời, mặt trăng, tinh tú, rồi lại còn thêm cả núi non, sông suối.
Mà Đào phủ dẫu sao cũng là một vùng đất phì nhiêu rộng lớn, muốn chọn lựa mắt trận cũng chẳng phải việc dễ dàng gì.
Hơn nữa, sau khi xác nhận phương án thì còn phải đặt linh vật lên trên mắt trận, không được để xảy ra bất kì sai sót nào.
Tuy đại trận Phong Hỏa dùng để mượn lực đã sớm được bố trí xong nhưng bọn họ vẫn phải cố gắng đẩy nhanh tiến độ, hoàn thành tất cả công việc chuẩn bị vào ngày 14 tháng Giêng.
Hôm nay là 15 tháng Giêng, tết Nguyên Tiêu, ngày tốt.
Việc phải làm tiếp theo là tỉnh trận, mặc dù cũng không dễ dàng nhưng lại không quá khổ cực như giai đoạn chuẩn bị.
Xa Sơn Tuyết đến núi Vũ Di, chính là để nhờ Linh Mạch Bảo Châu tỉnh trận.
Dậy sớm tắm rửa, thay y phục, trầm tư mặc tưởng một đêm, bây giờ tinh thần của Xa Sơn Tuyết vô cùng tốt.
Y dọa Cung Nhu một câu thế thôi, sau đó vẫn thả nàng đi nghỉ ngơi một canh giờ, không thì lát nữa lúc tỉnh trận, khai trận nàng lại ngủ thiếp đi mất.
Tiếp theo, Xa Sơn Tuyết dẫn Vạn Tử Hoa đi kiểm tra nốt mấy vị trí then chốt của đại trận mà hôm qua vẫn chưa kiểm tra xong, biểu dương tinh thần chịu thương chịu khó của mọi người gần đây, sau đó y mới lên núi.
Diêu Thiên Minh và Lý Nhạc Thành đã đứng chờ ở phía trước Võ Thần.
Võ Thần của hôm nay khác với mọi ngày, nó đứng sừng sững ở chính giữa Đại Kim Liên Bạch Thủy trận, chùm rễ linh mộc chọc ra phía mặt ngoài của Võ Thần, cắm xuống đại trận, tỏa ra vầng sáng tinh khiết như bạch ngọc dưới ánh mặt trời.
"Quốc sư", mặt Diêu Thiên Minh cứng đờ do quá mức căng thẳng, hắn nói: "Đã chuẩn bị xong hết rồi."
"Còn một nén hương nữa." Lý Nhạc Thành nói.
Nét mặt của hai người này như vậy đã được coi là biểu hiện tốt lắm rồi.
Những chúc sư khác được chọn ra để hỗ trợ quá trình tỉnh trận thoạt nhìn giống như thể quên mất ngũ quan của mình còn ở trên đó, Xa Sơn Tuyết không thể không loại bỏ một ít người quá căng thẳng, thay các chúc sư dự bị vào.
Thế nhưng, đợi đến khi bọn họ tiến vào bên trong Võ Thần, đứng ở xung quanh Linh Mạch Bảo Châu, rất nhiều người đều đã cảm thấy đầu óc trống rỗng, quên cả cách niệm chú văn.
Ví dụ như Cung Nhu.
Bọn họ không khỏi hướng tầm mắt về phía Đại Quốc sư đang đứng dưới linh mộc, ngẩng đầu nhìn lên Linh Mạch Bảo Châu.
Cho dù bây giờ trên mặt Xa Sơn Tuyết cũng chẳng có biểu cảm gì, song, thái độ bình tĩnh, tự tin, nắm chắc mọi chuyện của y vẫn ảnh hưởng tới những người này, làm cho bọn họ tỉnh táo lại.
Khi que hương cháy gần hết cũng là lúc Xa Sơn Tuyết nói chuyện với Linh Mạch Bảo Châu xong, sắc mặt có chút u ám.
Y hít sâu một hơi, xoay người nói: "Bắt đầu đi."
Từng tiếng mệnh lệnh được truyền xuống, nhóm chúc sư nhanh chóng yên tĩnh lại.
Ngay cả Linh Mạch Bảo Châu cũng giảm bớt độ sáng, giấu mình giữa những cành lá.
Bọn họ nín thở, linh giác của tất cả mọi người chồng lên nhau, cùng chờ đợi khoảnh khắc mặt trời nằm ở điểm cao nhất giữa không trung.
Đó là khoảng thời gian nhiều dương khí nhất trong ngày, chớp mắt là trôi qua ——
"Keng —— "
"Keng —— "
"Keng —— "
108 chúc sư, bao gồm cả những người đang đứng ở núi Vũ Di, những người ở thành Thuần An, những chúc sư trên các vị trí then chốt của Đại Kim Liên Bạch Thủy trận.
Vào cùng một thời khắc, bọn họ dùng cùng một tư thế để rung chuông.
108 cái chuông phát ra âm thanh gần như không phân biệt được là của ai với ai.
Linh mộc bên trong Võ Thần đong đưa cành lá, linh lực đến từ Linh Mạch Bảo Châu thắp sáng hết thảy những vị trí then chốt.
Bởi vì âm thanh chồng lên nhau nên tiếng chuông nghe có vẻ vừa trầm thấp lại vừa xa xăm hơn bình thường, vang lên ở bên tai mỗi một người dân của Đào phủ.
Có một lão nông nọ đang đào đất, chán chường phát hiện vẫn không có hạt giống nào nẩy mầm kinh ngạc ngẩng đầu lên, tìm kiếm nơi phát ra tiếng chuông.
Cháu gái nhỏ tuổi nhà lão xách giỏ mây đựng cơm trưa và nước chạy tới.
Giỏ thì to, che mất con đường phía trước mặt, nàng vấp phải cục đá, ngã lăn xuống đất.
Thế nhưng cô bé lại chẳng cảm thấy đau đớn một chút nào.
Nàng ngơ ngác bò dậy, phát hiện mình không phải ngã xuống đất mà là ngã vào trong một đóa sen vàng khổng lồ.
"Oa?" Nàng kêu lên.
"Ông ơi! Bên ngoài nở hoa rồi!"
"Hoa sen làm bằng vàng nha!"
Trong thôn xóm, người dân bắt đầu ồn ào nhốn nháo cả lên.
Mà ở ngoài ruộng, đóa sen vàng này khẽ lắc lư, đưa cô bé ra ngoài.
Cô bé không mảy may bị thương ngồi ở trên đất, ngẩng đầu nhìn xung quanh, chỉ thấy trong mảnh ruộng vừa rồi còn đang trống không đột nhiên xuất hiện vô số đóa sen vàng to to, nhỏ nhỏ không có rễ, cánh hoa sáng lấp lánh, vô số đường vân màu vàng sẫm chạy thẳng từ đỉnh nhọn của cánh đến tận sâu bên trong, diễm lệ đến nỗi không thể nào xuất hiện ở nhân gian được.
Hoa nhỏ thì chỉ lớn bằng lòng bàn tay, còn hoa to thì lớn đến nỗi đủ để chứa cả một con trâu trong nhụy sen.
Có đóa mới chỉ là nụ sen, có đóa đã bắt đầu hé nở, cũng có đóa đã bung ra tràn đầy sức sống, vừa bay lên trời, vừa nở rộ.
Trên bầu trời, vô số đóa sen vàng đã bay lên.
Cùng bay ra còn có âm khí chú lực từ trên người, trên mặt đất, trong lòng sông mà người thường không thể nhìn thấy được.
Chúng bị hoa sen vàng nở rộ hấp thu, biến thành màu vàng càng rực rỡ hơn.
Cô bé ngơ ngác nhìn hàng ngàn, hàng vạn đóa sen vàng bay xa, đột nhiên nghe thấy lão nông hét to một tiếng.
Nàng vội vã xách giỏ chạy tới, phát hiện ông mình đang quỳ trên đất, lệ rơi đầy mặt nhìn một cái hố nhỏ.
Bên trong có một hạt giống vừa nảy mầm.
Một canh giờ sau, từng lớp linh lực cuồn cuộn và linh khí hội tụ đến bao trùm khắp cả Đào phủ bắt đầu tản đi, Đại Kim Liên Bạch Thủy trận cũng tắt dần ánh sáng.
Không có gì để mà chê trách, bọn họ đã gặt hái được thành công lớn.
Nhóm chúc sư đều quên mất lễ nghi, hoan hô vừa múa vừa hát.
Khóe miệng Xa Sơn Tuyết cũng nổi lên ý cười, nhưng y sớm rời trận, một mình đi ra sau Võ Thần, nụ cười trên mặt lập tức nhạt phai.
Y cau mày nhớ lại lời Linh Mạch Bảo Châu vừa nói cho y.
Một hồi lâu sau y ngẩng đầu lên, ngẩn người nhìn vô số đóa sen vàng hội tụ thành dòng sông ở giữa không trung, sau đó dần dần hòa tan dưới ánh mặt trời, nội tâm bị một suy nghĩ đột nhiên xuất hiện đánh trúng.
Muốn...
Đi gặp Kham Nguy.
***
Tác giả có lời muốn nói:
Đại Tuyết: Hả? Gì? Ta mà lại nghĩ như thế á?