Sau khi mất trí nhớ, thái tử bị tôi chiếm đoạt

Hàn Tương Quân nhận trà của tỳ nữ dâng lên, nhấp một ngụm nói: "Lần này ta tới, còn có một chuyện khác muốn nói với ngươi."
 
"Chuyện gì ạ?"
 
"Về việc lương thảo của Lô Thành."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Tô Ly lập tức hứng thú, hai mắt sáng rực: "Đã thành công rồi ạ?"
 
Lúc này trong mắt Hàn Tương Quân mới tràn ra chút ý cười: "Đúng vậy, tất cả kho lương Lưu Huệ ẩn giấu đều đã bị quân ta đốt sạch, hiện tại hắn ta không thể không ứng chiến. Tiếp theo đây, Mục tướng quân sẽ mang binh đi tiêu diệt Ấp Quốc, chỉ ngày một ngày hai là sẽ xong."
 
Hắn dừng một chút, lại nói tiếp: "Kế sách của ngươi rất hay, giúp cô giải quyết được tình hình khẩn cấp, cô muốn thưởng cho ngươi, ngươi thích gì?"
 
Tô Ly đã ngồi xuống đối diện hắn: "Nào dám muốn điện hạ thưởng gì ạ, trước đó thiếp còn đưa ra một điều kiện nữa."
 
Dường như hắn rất ngạc nhiên nhìn nữ nhân nhỏ trước mặt, trước đây nếu gặp phải chuyện tốt như vậy, chắc chắn nàng sẽ được voi đòi tiên đưa ra yêu cầu, bây giờ lại trở nên khiêm tốn hơn rồi.
 
Vì thế hắn buồn cười nói: "Cô muốn cho ngươi một phần thưởng khác, ngươi thích gì?"
 
Nhìn thấy vẻ mặt hắn nghiêm túc, trái tim Tô Ly đột nhiên đập thình thịch, trong đầu nảy ra một ý nghĩ to gan.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Cái gì cũng được ạ?"
 
Hắn gật đầu.
 
Tô Ly suy nghĩ một chút rồi trịnh trọng nói: "Thiếp muốn được tôn trọng, muốn tự do, có thể chứ ạ?"
 
Trên mặt nam nhân lộ ra vẻ khó hiểu: "Tôn trọng? Tự do?"
 
"Đúng thế, từ trước tới nay thiếp luôn muốn được sống và làm người một cách đường đường chính chính, muốn sống dựa vào khả năng của bản thân. Thiếp muốn có một tòa nhà của riêng mình, xuân trồng rau hạ gieo dưa, thu qua đông đến ngồi ăn lẩu. Điện hạ cho phép thiếp làm điều này, không bắt buộc thiếp ở bên cạnh, đó cũng là tôn trọng."
 
Bất kể hôm nay hắn có đồng ý hay không thì nàng cũng phải nói lên nỗi lòng của mình, nói không chừng ngày nào đó nguyện vọng sẽ thành hiện thực.
 
"Có ý gì? Ngươi không muốn làm nữ nhân của cô?"
 
Nam nhân này thực sự rất biết nắm bắt trọng điểm, Tô Ly căng thẳng nhìn hắn: "Điện hạ đồng ý chứ?"
 
"Không làm nữ nhân của cô, vậy ngươi muốn làm gì?"
 

"Ờm... Thiếp có thể làm việc, làm rất nhiều chuyện, ví dụ như lần trước, thỉnh thoảng sẽ hiến kế gì gì đó."
 
"Ở bên cạnh cô có gì không tốt? Chờ khi về Thượng Kinh, cô còn có thể cho ngươi một danh phận, đến lúc đó ngươi muốn bao nhiêu nô bộc cũng được, ngươi muốn trồng rau trồng dưa gì cũng không ai dám ngăn cản ngươi."
 
Tô Ly thở dài: "Điện hạ, sau này ngài sẽ có rất nhiều nữ nhân, hậu trạch nào có nhiều nữ nhân thì đều sẽ có tranh chấp, lục đục với nhau. Thiếp thật sự không thích suốt ngày phải lãng phí thời gian đấu tới đấu lui với những người đó, điện hạ hãy thành toàn cho thiếp đi."
 
Hàn Tương Quân im lặng một lát rồi hỏi: "Nói thật với cô, có phải ngươi có người trong lòng ở bên ngoài đúng không?"
 
"Hả?" Tô Ly trố mắt đứng hình, hắn nghĩ đi tận đâu thế, nàng mau chóng xua tay giải thích: "Không phải ạ."
 
"Nếu cô không cho phép thì sao?"
 
"Điện hạ!" Nàng nói thành khẩn: "Ngài để thiếp yên lặng làm một thuộc hạ có được không? Thiếp nhất định sẽ chăm chỉ làm việc."
 
Sau khi nàng dứt lời, trong phòng bắt đầu trở nên yên lặng.
 
Một lát sau, Hàn Tương Quân đột nhiên hỏi: "Tô Ly? Ngươi có từng thích cô chưa?"
 
"Dạ?"
 
Ơ... Cái này, nàng phải trả lời thế nào đây?
 
Hắn nhíu mày nói: "Lẽ nào tất cả những gì trước kia ngươi nói đều là ngươi lừa gạt cô sao?"
 
"Ấy không phải không phải không phải..." Tô Ly so hai ngón tay lại, nói: "Thích một chút!" Mắt thấy hắn sắp tức giận thì lại vội vàng đặt ngón tay cái và ngón trỏ xa nhau thêm tí nữa: "Nhiều lắm! Nhiều lắm! Rất nhiều."
 
Lúc này hắn mới nhếch miệng cười: "Vậy nghĩa là, hẳn là cô càng nên đồng ý để ngươi làm nữ nhân của cô."
 
Nói xong hắn đứng lên, đi đến cửa rồi lại ngoảnh lại, ánh mắt kia sâu như hồ ước thẳm, nói: "Ngươi yên tâm, cô sẽ khiến ngươi càng ngày càng thích cô nhiều hơn."
 
"..."
 
Đợi Hàn Tương Quân rời đi, Tô Ly mau chóng đóng cửa phòng lại, tựa người vào cửa, nàng cảm thấy rất mệt mỏi, không thể nào nói chuyện suôn sẻ được với tên nam nhân này. Hơn nữa hôm nay hắn rất kỳ lạ, đang đâu lại hỏi mấy câu trẻ con ngây thơ như "Có thích không" kia, lẽ nào hắn vẫn còn quan tâm đến điều này hả?
 
Lúc này, nàng thực sự là âu sầu không thôi, cũng không biết hôm nay mình bị làm sao mà đột nhiên lại nghĩ ra ý tưởng này. Nhưng nàng cũng không hối hận lắm, thậm chí cái ý nghĩ này càng ngày càng trở lên mãnh liệt, nàng không muốn làm nữ nhân sưởi ấm giường mãi. Có thể giống như hắn nói, sau khi quay về Thượng Kinh hắn sẽ cho nàng một danh phận, nhưng nàng lại không để ý đến địa vị đó. Đầu tiên, nàng chỉ là một thứ nữ, chắc chắn địa vị sẽ không cao, bây giờ còn có thể cậy được hắn sủng ái mà sống tùy ý, nhưng sau này khi không được sủng ái nữa thì ai cũng có thể ức hiếp bắt nạt nàng. Đến lúc đó, không chỉ phải hầu hạ hắn cùng với những nữ nhân khác, mà còn bị nữ nhân của hắn bắt nạt. Ngẫm lại khoảng thời gian như thế, nàng lập tức cảm thấy run sợ.
 
Không được, vẫn là phải không ngừng đấu tranh cho một cuộc sống tự do!
 
...

 
Trong doanh trại Bắc chinh.
 
Hàn Tương Quân ngồi trước bàn làm việc, trước mặt có một tờ danh sách, trong đó có vài cái tên đã bị gạch đi, còn lại mấy cái tên quen thuộc.
 
"Bản lĩnh của Hàn Tương Trưng không nhỏ, thế mà lại đưa nhiều người nằm vùng vào trong quân đội như vậy."
 
Hạ thủ Lưu tướng quân chắp tay nói: "Điện hạ, hai tháng này, chúng ta đã điều động sáu bảy người rồi, những người còn lại có muốn tiếp tục xử lý nữa không? Thuộc hạ lo lắng, hành động quá lớn sẽ khiến phía Thánh Thượng nghi ngờ."
 
Hàn Tương Quân cười lạnh: "Có khi nào mà ông ta không nghi ngờ chứ? Từ khi cô lên làm Thái tử đến nay, chưa bao giờ được ông ta nhìn với con mắt khác. Có điều, chuyện cô muốn làm, cho dù là ai cũng không ngăn cản được. Lần Bắc phạt này chính là bước ngoặt trong quân sự và triều chính của Hàn Tương Quân ta, chỉ có thể thắng không thể bại. Nếu bị những con sâu mọt này hủy hoại việc tốt của cô, cái hại nhiều hơn cái mất. Thế nên việc này không cần nói với ta, có bằng chứng thì cứ thẳng tay xử lý, mà không có bằng chứng cũng phải tạo ra bằng chứng để xử lý."
 
"Rõ."
 
Sau đó Lưu tướng quân nghĩ đến một chuyện, nghi ngờ hỏi": "Tháng trước Tô tướng quân Tô Du đã đệ đơn xin từ chắc, chỉ chờ bàn giao chức vụ xong là có thể rời đi. Lẽ nào người này cũng cần..."
 
"Hành động của hắn ta cũng nhanh đấy, xem ra đã sớm đánh hơi được cô sẽ nhổ cỏ tận gốc. Người này thông minh đa tài, đáng tiếc lại quy phục Hàn Tương Trưng."
 
"Vậy xử lý người này thế nào ạ?"
 
Hàn Tương Quân không ngẩng đầu lên nói: "Nên làm thế nào thì làm thế ấy, một kẻ cũng không tha."
 
"Rõ."
 
Sau khi Lưu tướng quân lui ra ngoài, Hàn Tương Quân dựa người vào ghế xoa thái dương. Cười lạnh trong lòng, Hàn Tương Trưng cho rằng nắm chặt đuôi hắn trong triều là có thể gây khó khăn cho hắn sao? Đúng là ngu xuẩn, lần diệt trừ thế lực ngầm này của hắn ta, coi như là tặng hắn ta món quà mừng năm mới.
 
Sau khi nhắm mắt lại tạm nghỉ một lát, hắn nhấc chân ra khỏi cửa, đi tới ngoài lều trại của Mục Thân, nghe thấy bên trong đang tranh luận về việc chinh phạt Lô Thành, sau khi đi vào liền thấy ai nấy đều tranh cãi đến đỏ mặt tía tai.
 
"Có kết luận gì không?"
 
"Điện hạ!" Mọi người ôm quyền hành lễ.
 
Mục Thân nói: "Lần này, thuộc hạ quyết định chia quân thành hai nhóm, bao vây trước sau, chặt đứt đường chạy và viện trợ bên ngoài của Lưu Huệ, nhưng dường như Trần tướng quân không đồng ý."
 
"Hửm?"
 
Một nam nhân co lớn vạm vã khoảng bốn mươi tuổi đứng ra, người này chính là Trần tướng quân trong lời Mục Thân, hắn ta ôm quyền nói: "Điện hạ, mạt tướng cho rằng hành động này không thích hợp. Lưu Huệ quỷ quyệt gian xảo, vị thế Lô Thành dựa lưng vào núi, nếu chia quân thành hai nhóm, thứ nhất binh lực bị phân tán không tập trung, thứ hai là dễ bị trúng mai phục."
 

Nghe dường như cũng có chút có lý.
 
Nhưng trong lòng Hàn Tương Quân hiểu rõ, đây là lấy Trần tướng quân cầm đầu nhóm lão tướng sĩ không phục nhóm tướng sĩ tiền triều được là Mục Thân, bọn ho coi thường những người này từ tận xương tủy.
 
Trần tướng quân đã theo chân Hàn Tương Quân nhiều năm, chiến đấu anh dũng, thông minh dũng cảm, đúng là một người tài hiếm có. Mà Mục Thân, là chiến thần tiền triều, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, chiến lược đa dạng, mưu kế biến hóa khôn lường, cũng là người hắn rất tin tưởng. Bây giờ hai người này bất đồng, nếu không giải quyết tốt việc này thì sau này quân đội khó lòng đoàn kết.
 
Hắn gật đầu, nói: "Cô hiểu lỗi no của Trần tướng quân. Vậy thì hãy mau chóng bàn bạc lại, thời gian cho quân ta đã không còn nhiều nữa rồi."
 
Nói xong hắn đi ra ngoài, đi được mấy bước rồi mới ra lệnh cho Tần Trung: "Ngươi truyền Trần tướng quân tới, cô có chuyện tìm hắn."
 
"Rõ."
 
Trần tướng quân vào lều trại của Hàn Tương Quân, ở lại suốt một canh giờ, cũng không biết Hàn Tương Quân đã nói gì với hắn ta, nhưng sau khi ra cửa, thái độ của hắn ta chợt thay đổi, chủ động tìm Mục Thân bàn bạc về việc chinh phạt Lô Thành, cũng cố gắng ra sức ủng hộ kế hoạch của hắn.
 
Mọi người đều nhìn thấy một vài manh mối, thế nên cũng sôi nổi đồng ý.
 
Đến bây giờ, cuộc tranh luận chỉ diễn ra chưa đầy một buổi sáng, đã đạt được sự đồng thuận.
 
Sau khi Hàn Tương Quân xử lý xong công việc đơn giản, chuẩn bị quay trở lại trấn Tây Hà thì lại nhìn thấy Mục Thân đứng ở cổng quân doanh.
 
Hắn ta quỳ một chân trên đất: "Điện hạ, Mục Thân cảm tạ điện hạ đã ủng hộ!"
 
Nếu như trận chiến này thắng, Mục Thân hắn sẽ lại lần nữa nổi danh bốn phương, nêu cao tên tuổi, lại có thể tiếp tục thực hiện được ý chí hoài bão của mình.
 
Hàn Tương Quân bước đến vỗ vai hắn ta một cái nói: "Cũng không phải là cô ủng hộ ngươi, mà là bách tính thiên hạ đều ủng hộ ngươi."
 
Nói xong, hắn thúc ngựa rời khỏi quân doanh.
 
...
 
Lúc này đã gần đến buổi trưa, ngựa chiến của Hàn Tương Quân rong ruổi trên đường phố, vừa đi vừa giao nhiệm vụ cho Tần Trung.
 
"Vài ngày nữa cô sẽ quay về Thượng Kinh, ngày mai ngươi dẫn người đến tìm người ở gần Ngô Châu, nếu tìm được thì mời ông ta tới đây."
 
"Điện hạ, nếu Lục thần y không muốn thì thuộc hạ nên làm thế nào?"
 
Ánh mắt Hàn Tương Quân lạnh lẽo: "Vậy thì trói tới đây."
 
"Rõ."
 
Tần Trung tuân lệnh chuẩn bị thúc ngựa rời đi, nhưng vừa quay đầu lại đã bị ánh sáng phản chiếu từ trên nóc nhà đâm thẳng vào mắt, hắn ta mau chóng hô to một tiếng: "Điện hạ cẩn thận!"
 
Sau đó rút đao nhanh chóng chém đứt mũi tên của kẻ kia.
 
"Có thích khách, mau bảo vệ điện hạ!"
 

Vừa dứt lời, mũi tên từ trên mái nhà hai bên đường ào ào rơi xuống, đám thị vệ phi thân lên bao quanh Hàn Tương Quân, hình thành một bức tường đồng vách sắt.
 
Hàn Tương Quân bình tĩnh ngồi tren ngựa, nheo mắt tìm kiếm những tên áo đen bịt mặt xung quanh. Trên nóc nhà, trong cửa sổ, khoảng chừng hơn bốn, năm mươi người, mà lần này hắn ra ngoài chỉ mang theo hơn mười thị vệ, hiển nhiên là chênh lệch rất lớn về sức người. Cũng không biết đối phương là ai, vậy mà lại ngang nhiên phục kích hắn giữa ban ngày ban mặt.
 
Có điều, thị vệ vây quanh người hắn chỉ thủ chứ không công, tất cả rút đao chém gãy mũi tên, khoảng nửa khắc đồng hồ trôi qua vẫn không có một mũi tên nào có thể đến gần hắn. Hơn nữa, mưa tên dần dần chậm lại, dường như đã kiệt sức, có người rút đao bay từ mái hiên tới.
 
Hàn Tương Quân vươn tay, trầm giọng nói: "Mang tên tới đây!"
 
Tần Trung lập tức lấy mũi tên ở sau ngựa ra, Hàn Tương Quân kéo cung lớn bằng sắt đen tuyền, tốc độ bay nhanh tới nỗi tên bịt mặt kia còn chưa đáp xuống đấy đã lập tức bị một mũi tên bắn trúng.
 
Mắt thấy mưa tên dần thưa thớt, bọn thị vệ để lại một vài người canh giữ, những người còn lại thì bay lên mái hiên đánh nhau.
 
Nhưng chỉ trong chốc lát, những người mặc đồ đen lao từ trên mái hiên, bên hành lang, trong cửa sổ ra bên ngoài, đáp xuống đường phố, số lượng dày đặc.
 
Nhưng chỉ có một số hộ vệ của Hàn Tương Quân là bị thương nhẹ.
 
Bọn họ đã gặp phải những vụ ám sát này vô số lần, nhưng gần như không có một lần nào giải quyết ung dung giống như hôm nay, ngay cả Tần Trung cũng khó hiểu nhíu mày.
 
"Điện hạ, những người này không phải do Tứ Hoàng tử phái tới?"
 
"Hàn Tương Trưng cũng không phải người ngu xuẩn như này đến! Ngươi đi xem thử xem, những người này là ai."
 
"Rõ."
 
Không lâu sau, Tần Trung đã quay về: "Điện hạ, thuộc hạ thấy dáng vẻ và mặt mũi những kẻ này không giống tử sĩ, ngược lại giống như mấy tên sát thủ giang hồ hơn."
 
Hơn nữa còn là những tên sát thủ giang hồ lang băm vô đạo đức, đến hiến mạng uổng công vô ích.
 
"Ngoài ra, thuộc hạ còn thấy có mấy kẻ là người của Tri Quốc."
 
"Người Tri Quốc?"
 
"Vâng, thuộc hạ chắc chắn không nhìn lầm!"
 
Hàn Tương Quân đột nhiên nhếch miệng cười nhạt: "Thú vị lắm, để lại mấy người xử lý sạch sẽ nơi này, còn lại theo cô trở về."
 
Hàn Tương Quân lập tức hạ lệnh giới nghiêm toàn trấn để tìm ra con cá lọt lưới. Đồng thời sau khi trở lại phủ, lập tức sai người bao vây chính viện, giam giữ Công chúa Tri Quốc.
 
Động tĩnh này khiến cho người trong phủ đều hoảng sợ, ngay cả Tô Ly đang ngủ trưa cũng bị ồn tỉnh.
 
"Bên ngoài xảy ra chuyện gì vậy?" Nàng hỏi Thải Vân.
 
"Cô nương, nghe nói Trinh phu nhân bị điện hạ nhốt lại rồi."

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận