Sau khi mất trí nhớ, tôi kết hôn

Quần áo mùa hè rất mỏng, lúc này tư thế của hai người lại hơi mập mờ, cả người Lộ Phong dần dần nóng lên, nơi nào đó có dấu hiệu thức tỉnh.
 
Người bò trên người anh lại không hề thành thật, cứ cọ vào chỗ này một chút, cọ vào chỗ kia một chút khiến ngọn lửa trong cơ thể của anh dường như càng lớn hơn, trên trán anh thấm đẫm mồ hôi, đầu ngón tay nắm lấy eo của cô, khẽ ho một tiếng: "Em không định đứng lên à?"
 
Ngoài khuôn mặt, Nguyễn Văn Văn cũng thích giọng nói của anh nhất, phải biết rằng năm đó anh là chiêu bài của đài phát thanh trường đại học T, mỗi buổi trưa đều có thể nghe thấy giọng đọc diễn văn của anh.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Đó cũng là giây phút khiến cô cảm thấy vui vẻ nhất trong cuộc đời sinh viên.
 
Đã từng có lúc cô si mê đến mức ghi âm lại tất cả đoạn văn mà anh đọc, mỗi đêm trước khi đi ngủ đều phải nghe.
 
Giọng nói của anh đã cùng cô trải qua cả quãng thời gian đi học.
 
Giọng nói của anh quá quyến rũ khiến trái tim của Nguyễn Văn Văn run rẩy, lại cọ vào trước ngực anh một cái.
 
Sợi tóc của cô quẹt qua cằm của Lộ Phong, hơi ngứa, anh nghiêng đầu đi, hỏi lại lần nữa: "Em không đứng lên à?"
 
Nguyễn Văn Văn ôm lấy anh như ôm một con búp bê, gương mặt tươi cười rạng rỡ, còn chớp mắt mấy cái: "Chúng ta cứ ôm nhau như vậy đi ngủ cũng khá được đó."
 
Lộ Phong: ". . ."
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lộ Phong cũng không rảnh như cô, hơn nữa phía dưới người anh chỉ có một tấm thảm rất cứng, mới nằm được một lúc mà lưng anh đã bắt đầu đau ê ẩm rồi.
 
Hai tay anh ôm chặt, dùng sức nhấc Nguyễn Văn Văn sang một bên, sau đó không hề do dự mà lập tức đứng lên.
 
Nguyễn Văn Văn còn đang đắm chìm trong trạng thái hưng phấn "giọng nói của chồng thật dễ nghe" "Cơ ngực của chồng lớn quá" "Ôm eo của chồng thật thoải mái", đột nhiên vừa lấy lại tinh thần thì cô đã ngồi trên mặt đất.
 
Người chồng vô cùng tốt của cô thì đang đứng bên cạnh, từ trên cao nhìn xuống cô.
 
Nguyễn Văn Văn chưa thỏa mãn lắm, thật nhỏ mọn, chỉ mới cho cô ôm một chút.
 
Lộ Phong thấy cô không cử động nên giơ tay ra, ngón tay trắng trẻo, xương ngón tay vừa nhỏ vừa dài, Nguyễn Văn Văn nhìn một lúc lại nhếch môi cười.
 
Cô lại phát hiện một ưu điểm của chồng cô rồi.
 
Ôi, thật thích tay của anh! 
 
Nguyễn Văn Văn đặt tay vào trong lòng bàn tay của anh, mượn sức anh để đứng lên, cũng không biết chân cô thật sự mềm nhũn hay là cố ý, cô lảo đảo một cái nhào vào trong lòng Lộ Phong, cánh tay cũng ôm rất nhanh, lúc cơ thể vừa dán lên thì cánh tay đã thuận thế ôm lấy eo của anh.
 
Từ sau khi cô Lộ mất trí nhớ, thể lực càng “yếu” rồi.
 
"Chồng ơi, em chóng mặt quá." Nguyễn Văn Văn dịu dàng nói.
 
Lộ Phong vốn định đẩy cô ra, nhưng nghe thấy cô nói thế thì bàn tay định đẩy người ra đổi thành ôm lấy bả vai, tư thế đứng của hai người khá thân mật.
 
Nguyễn Văn Văn cười trộm, tiếp tục giả bộ “yếu đuối không xương”: "Chồng ơi, anh có thể ôm em lên trên giường được không?"
 
Yêu cầu này không hề quá đáng đối với một cặp vợ chồng bình thường, nhưng đối với cách chung sống trước đây của Nguyễn Văn Văn và Lộ Phong thì rất “quá đáng”, phải biết rằng trừ khi làm chuyện kia, bình thường cô Lộ không thích anh chạm vào cô.
 
Lộ Phong cúi đầu nhìn cô một cái, không ngờ tới mất trí nhớ còn có thể tạo ra hai tính cách khác nhau, đúng là. . . Không thể tưởng tượng nổi.

 
Nhưng mà nghi ngờ thì nghi ngờ, Lộ Phong vẫn làm theo lời cô nói.
 
Anh ôm ngang cô lên, từ từ đi tới mép giường, nhẹ nhàng đặt cô xuống.
 
Trong lòng Nguyễn Văn Văn vô cùng vui vẻ, hạnh phúc quá đi, hy vọng niềm hạnh phúc như vậy có thể kéo dài thật lâu.
 
Mỗi lần cô cười rực rỡ như vậy đều sẽ gây chuyện, Lộ Phong đã hình thành phản xạ có điều kiện, ngay khi cô muốn nói gì đó, anh sẽ xoay người đi trước một bước.
 
Nhưng mà vẫn chậm một bước rồi.
 
Nguyễn Văn Văn cầm lấy ngón tay út của anh, vừa gãi vừa mềm mại nói: "Chồng ơi ~ "
 
Lộ Phong đứng thẳng lưng, xoay người nhìn cô: "Em có chuyện gì à?"
 
Bàn chân của Nguyễn Văn Văn chui ra từ trong chăn, chạm đến chân của anh, chậm rãi tiến lên phía trên: "Em không ngủ được."
 
Đúng lúc Lộ Phong nhìn thấy quyển tạp chí để trên đầu giường, anh xoay người đến gần lấy nó đưa cho cô.
 
Nguyễn Văn Văn không nhận quyển tạp chí, bàn chân tiếp tục làm loạn: "Em không muốn đọc cái này."
 
Lộ Phong cố gắng làm lơ cảm giác tê dại truyền tới từ trên đùi, hỏi với giọng điệu trầm thấp: "Vậy em muốn làm gì?"
 
Đôi mắt của Nguyễn Văn Văn cong thành hình trăng lưỡi liềm, trong đôi mắt óng ánh sáng rực: "Em muốn nghe kể chuyện trước khi ngủ."
 
Lộ Phong: "? ? ! !"
 
Hiển nhiên Lộ Phong không ngờ cô sẽ đưa ra yêu cầu như vậy, cũng không phải là con nít nữa, nghe kể chuyện gì chứ?!
 
Nguyễn Văn Văn giả bộ không thấy sự chần chờ trong đáy mắt của anh, càng cười quyến rũ hơn: "Có được không anh? Anh kể cho em nghe đi mà."
 
Lộ Phong liếc nhìn cô, xác định cô đang nói thật, vẻ mặt của anh hơi thay đổi, sau khi do dự mấy giây thì nói: "Được."
 
Cứ như vậy, mong muốn của Nguyễn Văn Văn đã đạt được, cảnh tượng lúc sau là thế này…
 
Lộ Phong vừa nằm xuống thì Nguyễn Văn Văn đã nhích lại gần, lúc đầu giữa hai người còn có một chút khoảng cách, chưa đến một phút đã rút ngắn thành không.
 
Nguyễn Văn Văn đã dính vào trên người anh.
 
Hai người kết hôn ba năm đều ngủ riêng, đột nhiên thân mật như vậy, Lộ Phong thấy không quen lắm, anh bình tĩnh nhích ra phía ngoài một chút.
 
Trên người Nguyễn Văn Văn giống như lắp đặt ra-đa, một giây trước anh vừa nhích ra, một giây sau cô đã lấn tới, dù anh nhích thế nào cũng không tách cô ra được.
 
Lộ Phong thử mấy lần nhưng kết quả đều thất bại, lập tức không di chuyển nữa.
 
Nguyễn Văn Văn thích thú với sự kiên nhẫn của mình, cô nhân lúc không ai chú ý cong môi cười trộm, cuối cùng bé ngoan cũng phải nghe lời thôi.
 
Ôm cánh tay để nghe kể chuyện không đạt tới không khí thân mật như trong tưởng tượng của cô, thế là cô kéo cánh tay của Lộ Phong, đầu gối lên trên, tay đặt trên ngực của anh.
 
Nếu cô chỉ đặt tay lên thì cũng không sao nhưng khổ nỗi cô Lộ thích bày trò, chưa được bao lâu, ngón tay của cô bắt đầu cử động, gãi ở đây một chút, ở kia một chút.
 

Lộ Phong dừng kể chuyện, cô lại lập tức nghiêm túc, giả bộ ngáp rồi thúc giục anh: "Anh mau kể đi, mau kể đi mà."
 
Lộ Phong tiếp tục kể chuyện.
 
Nguyễn Văn Văn ngửa đầu nhìn anh, vẻ mặt đầy si mê, rất muốn nhảy múa trên đôi lông mi của anh.
 
Rất muốn đánh đu trên sống mũi của anh.
 
Rất muốn hôn anh.
 
Lúc suy nghĩ cuối cùng xuất hiện, cô chậm rãi ngẩng đầu lên, hôn trộm một cái lên cằm của anh, hôn xong thì rụt người lại.
 
Lộ Phong dừng lại nhìn cô, cô cười lấy lòng: "Hì hì, em không nhịn được."
 
Lộ Phong khẽ thở dài, mở miệng tiếp tục kể chuyện.
 
Nguyễn Văn Văn ra sức vỗ tay: "Dễ nghe, rất dễ nghe, quá dễ nghe."
 
Cô Lộ lăn lộn trong giới thượng lưu đã lâu, biết rõ quy tắc sinh tồn nên khả năng nịnh nọt của cô rất đẳng cấp.
 
Dĩ nhiên, người có thể khiến cô cam tâm tình nguyện nịnh nọt không có nhiều, Lộ Phong là một trong số đó, còn là người quan trọng nhất.
 
Cô khen ngợi anh, chỉ còn thiếu bước khen anh lên tận trời thôi.
 
"Ôi chồng ơi, giọng nói của anh thật dễ nghe."
 
"Sau này phải đi mua bảo hiểm cho giọng nói của anh, không cần nhiều quá, một tỷ là được."
 
"Mẹ ơi, em chịu không nổi, giọng nói này sắp giết chết em!"
 
"Anh không làm MC thì thật đáng tiếc!"
 
"Có thể nói cho em biết anh đã luyện giọng như thế nào không, em cũng muốn học."
 
"À em hiểu rồi, bẩm sinh sẵn có, không thể học được."
 
"Lại là một ngày hâm mộ bản thân có thể tìm được một người chồng tài giỏi như vậy, hạnh phúc quá đi!"
 
". . ."
 
Cô không hề thở dốc nói tận hai phút, sắc mặt cũng không thay đổi, giống như những lời khen của cô đều là thật lòng.
 
So với sự bình tĩnh của cô thì trên mặt Lộ Phong đã thay đổi, trong mắt anh có sự do dự, nhìn cô giống như đang nhìn người ngoài hành tinh.
 
Trong mắt viết đầy: Cô là ai? Từ đâu ra vậy?
 
Nguyễn Văn Văn thấy anh không tin, lại nịnh nọt thêm một hồi.
 

Lộ Phong sợ sẽ nôn cả bữa cơm tối ra nên giơ tay che miệng cô lại.
 
Có lẽ người khác nói thì cô sẽ không nghe, nhưng Lộ Phong thì khác, Nguyễn Văn Văn luôn ngoan ngoãn nghe lời anh.
 
Anh muốn cô im lặng, cô lập tức im.
 
Lộ Phong tiếp tục nói, Nguyễn Văn Văn lắng tai nghe.
 
Một lúc lâu Lộ Phong không nghe thấy giọng nói của cô thì bèn hỏi: "Em còn muốn nghe tiếp không?"
 
Hàng mi của Nguyễn Văn Văn run rẩy, không trả lời.
 
Lộ Phong hỏi lại : "Nghe nữa không?"
 
Nguyễn Văn Văn ấp a ấp úng. 
 
Lộ Phong: "Nói chuyện."
 
"..." Trong lòng Nguyễn Văn Văn thầm nói “Sắp nghẹn chết em rồi”, sau đó lớn tiếng nói: "Bây giờ em có thể mở miệng nói chưa?"
 
Vừa dứt lời lại gãi làn da trước ngực anh.
 
Lộ Phong gật đầu: "Nói."
 
Nguyễn Văn Văn ôm cổ anh, làm nũng: "Kể đi, kể tiếp đi, em còn chưa nghe đủ."
 
Khoảng 11 giờ buổi "kể chuyện trước khi ngủ" mệt mỏi mới kết thúc, Nguyễn Văn Văn đã ôm Lộ Phong ngủ thiếp đi.
 
Lộ Phong đặt sách xuống, kéo tay cô ra, ôm cô sang một bên rồi kéo chăn đắp cho cô, chỉnh nhiệt độ điều hòa rồi tắt đèn.
 
Trong màn đêm đen mịt, anh nhìn chằm chằm lên trần nhà nghĩ về những chuyện đã xảy ra trong hai ngày qua, nếu không phải nhìn thấy vết bớt màu đỏ to bằng ngón tay trên eo cô, anh đã nghĩ rằng cô là giả. 
 
So lúc trước như hai người khác nhau vậy.
 
Ngay khi nghĩ đến điều này, hai chân bỗng cảm thấy nặng hơn, Nguyễn Văn Văn đã nghiêng người đè anh.
 
Lộ Phong khẽ thở dài, kéo chân cô ra, một lúc sau cô lại đè lên.
 
Anh không quen ôm ngủ như vậy nên đứng dậy định sang phòng khách ngủ, vừa dậy được một chút thì lại bị cô ôm lấy cổ, hơi thở phà vào cổ hơi ngứa ngáy, anh vừa do dự một giây đã bị Nguyễn Văn Văn đè xuống .
 
Nửa người cô nằm đè lên người anh.
 
Lộ Phong không thể cử động, muốn đẩy cô ra, nhưng lại sợ làm cô tỉnh giấc nên từ từ buông bàn tay đang giơ ​​xuống.
 
Trong đêm tối, Nguyễn Văn Văn lặng lẽ mỉm cười. Chiếc gối ôm hình người thật thoải mái, cô luôn muốn ôm nó như vậy.
 
Sau đó, cô chìm vào giấc ngủ.
 
Lộ Phong giãy dụa muốn thoát ra, nhưng cuối cùng cũng ngủ thiếp đi. 
 
Thật hiếm khi không gặp ác mộng, ngủ một giấc đến sáng.
 
Hôm sau, rạng sáng, Nguyễn Văn Văn bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại di động, cô lấy điện thoại di động từ dưới gối ra, nhắm mắt nhấc máy: "Alô."
 
Bố Nguyễn gọi đến hỏi sức khoẻ của cô thế nào rồi. 
 
Nguyễn Văn Văn trả lời: "Rất tốt."
 
Bố Nguyễn: "Con có cảm thấy buồn nôn, ngủ nhiều không?"

 
Nguyễn Văn Văn mơ hồ nói: " Bố à, những triệu chứng mà bố nói đều là của phụ nữ mang thai."
 
Bố Nguyễn khẽ hừ một tiếng: "Đầu con bị thương, bác sĩ nói con cũng có thể có những triệu chứng này."
 
Nguyễn Văn Văn: "Vậy thì không có, con không sao."
 
Bố Nguyễn đã hỏi về những chuyện đã xảy ra khi còn nhỏ, Nguyễn Văn Văn  trả lời đúng từng chuyện một, bố Nguyễn xúc động nói: "Con có chắc là con thật sự mất trí nhớ không?"
 
Nguyễn Văn Văn hoàn toàn bị bố Nguyễn đánh thức, mở to mắt: "Con chỉ không nhớ những gì đã xảy ra trong ba năm qua."
 
Sau đó cô hỏi: "Đúng rồi bố à, ba năm qua con và Lộ Phong kết hôn, chúng con sống với nhau thế nào? Anh ấy có đối xử... tốt với con không?"
 
Thật ra Nguyễn Văn Văn muốn hỏi cô có đối xử tốt với anh không? Nhưng lời nói đến miệng đã thay đổi.
 
Bố Nguyễn nghe thấy vậy thì có rất nhiều điều muốn nói. Lộ Phong đối xử rất tốt với Nguyễn Văn Văn, anh không bao giờ quên ngày kỷ niệm của hai người,  thỉnh thoảng còn gửi vài món quà cho cô.
 
Những món quà đó đều rất đắt tiền.
 
Nếu cô có chuyện, anh sẽ nhanh chóng có mặt, nếu thật sự nói về khuyết điểm của anh thì chính là quá chiều chuộng cô, cô muốn thế nào, anh đều đồng ý.
 
Mặt khác bố Nguyễn cũng từng nói với Lộ Phong, bảo anh đừng nuông chiều cô như vậy.
 
Bố Nguyễn nhớ lại Lộ Phong lúc đó trả lời như thế nào.
 
Anh nói: “Cô ấy là vợ con, là người con sẽ ở bên cả đời. Tất nhiên con phải đối xử tốt với cô ấy rồi.”
 
Lòng tốt của Lộ Phong không chỉ thể hiện với Nguyễn Văn Văn mà còn đối với cả nhà cô, cho dù đó là sinh nhật của bố Nguyễn hay ông cụ Nguyễn, hay khi có chuyện gì xảy ra anh cũng sẽ có mặt ngay.
 
Bố Nguyễn rất hài lòng với Lộ Phong. 
 
“Tốt chứ, dĩ nhiên A Phong đối xử với con rất tốt.” Bố Nguyễn nói đến đây lại dừng một chút: “Nhưng mà con gái, con thì không đối xử tốt lắm với người ta.”
 
Nguyễn Văn Văn nghe vậy thì ngạc nhiên, sao có thể như vậy được chứ? Cô thích anh nhiều như vậy sao có thể nỡ lòng đối xử tệ với anh được chứ.
 
Ông đang gạt cô đúng không?
 
Cô nói: "Bố có thể nói rõ thêm được không?"
 
Bố Nguyễn thật sự nói rõ hơn: "Vào ngày kỷ niệm một năm ngày cưới, A Phong đã đặt nhà hàng từ sớm, con thì hay rồi, thẳng thừng bỏ rơi người ta mà chuồn đi mất."
 
Thái dương của Nguyễn Văn Văn đột nhiên giật vài cái, cô… khốn nạn đến vậy sao?
 
“Còn gì nữa ạ?” Cô hỏi 
 
Bố Nguyễn khẽ ho một tiếng: "A Phong đón sinh nhật, con cũng không tham gia."
 
Nguyễn Văn Văn không nhớ rõ, nhíu mày hỏi: "Con đã đi đâu và làm gì ạ?"
 
Bố Nguyễn suy nghĩ một chút: "Hình như con cùng hội chị em ra nước ngoài chơi"
 
Nguyễn Văn Văn: "..."
 
Không thể nào, làm sao cô có thể bỏ rơi Lộ Phong vì tình chị em plastic* đó chứ, là giả, tất cả đều là giả.
 
*ý nói tình cảm như bông hoa nhựa, biết là giả nhưng vẫn mãi tồn tại

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận