“Không tin sao?” Bố Nguyễn biết cô cứng miệng, nên có thói quen lưu giữ nhật ký trò chuyện, lúc đó đã chụp màn hình cuộc trò chuyện: “Con đợi một chút, bố sẽ gửi bằng chứng vào điện thoại của con.”
Tiếng thông báo WeChat của điện thoại vang lên, Nguyễn Văn Văn thoát khỏi nhật ký cuộc gọi và nhấp vào WeChat, các bản ghi chép cuộc trò chuyện giữa cô và bố Nguyễn hiện ra trước mắt.
Bố Nguyễn hỏi cô ở đâu?
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô trả lời: [Ở Hokkaido. ]
Bố Nguyễn: [Con đã quên hôm nay là sinh nhật A Phong rồi à? ]
Nguyễn Văn Văn: [Là hôm nay sao? Con nhớ là tuần sau mà.]
Bố Nguyễn: [Hôm nay con có về được không? ]
Nguyễn Văn Văn: [Không về được. ]
Nguyễn Văn Văn: [Không nói nữa, chúng con đi chơi đây. ]
Nguyễn Văn Văn nhìn đến đây thì huyệt thái dương càng co giật nhanh hơn, cô do dự nói: "Bố à… "
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bố Nguyễn: "Cái gì?"
Nguyễn Văn Văn: "Ghi chép cuộc trò chuyện này không phải do bố photoshop đấy chứ?”
Bố Nguyễn trừng mắt: "Bố bị bệnh à?"
"..." Trong lòng Nguyễn Văn Văn nghĩ, lưu lại tin nhắn hai năm trước không phải bị bệnh thì là gì?
Bây giờ không phải là lúc quan tâm ai bị bệnh mà là lúc lấy lại hình tượng của mình và kéo gần khoảng cách với anh. Nguyễn Văn Văn hỏi: "Bố à, vừa rồi bố nói đã mua cho con cái gì ạ?"
Bố Nguyễn chợt nhớ ra: "Ồ, trước đây chẳng phải con đã nhìn trúng một đảo nghỉ dưỡng sao? Bố mua cho con, giờ đã tu sửa xong, con muốn đến đó bất cứ lúc nào cũng được."
Nguyễn Văn Văn : "Đảo để ngắm cực quang à?"
Bố Nguyễn:“Ngắm biển.”
Nguyễn Văn Văn hùa theo: "Ngắm biển cũng được."
Cô hỏi: "Còn tên thì sao? Lấy của con hả?"
Bố Nguyễn nói: "Tất nhiên rồi."
Nguyễn Văn Văn mở miệng nói: "Vậy thì bố đổi tên lại giúp con đi."
Bố Nguyễn ngạc nhiên hỏi: "Đổi thế nào?"
Nguyễn Văn Văn: "Đổi thành tên Lộ Phong."
“Đổi sang tên A Phong sao?” Bố Nguyễn nhắc nhở cô: “Hòn đảo này không rẻ, bố đã chi 300 triệu để mua đấy.”
Nguyễn Văn Văn lo dỗ dành người yêu của mình nên không có tâm trạng lo lắng về việc sẽ tốn bao nhiêu tiền.
"Hòn đảo này cho con đúng không?"
“Hả?”
"Con đưa nó cho anh ấy thì bố không vui sao?"
"Không phải. "
"Vậy được thôi, chỉ cần bố không phản đối thì cứ quyết định thế nhé ."
"Không hối hận à?"
"Con hối hận vì đã đưa cho anh ấy quá muộn."
“……”
Bố Nguyễn thật sự không để ý hòn đảo này dưới tên ai, dù sao cũng là của đôi vợ chồng trẻ, hơn nữa trước đây công ty ông có vấn đề về kinh tế, Lộ Phong đã giải quyết giúp.
Đó không phải là một số tiền nhỏ, hầu hết mọi người sẽ không dễ dàng bỏ tiền ra.
Ông thích đứa trẻ Lộ Phong này.
“Được, bố sẽ bảo người đi làm.” Bố Nguyễn thúc giục: “Sau này đừng có bắt nạt A Phong nữa.”
Nguyễn Văn Văn trả lời: "Bố yên tâm, sau này con nhất định sẽ yêu thương anh ấy, con không bắt nạt anh ấy đâu."
“Như vậy mới đúng chứ.” Bố Nguyễn khen ngợi vài câu rồi cúp điện thoại.
Nguyễn Văn Văn mím môi suy nghĩ một chút, vén chăn xuống giường, xỏ dép đi vào phòng tắm. Cô nhìn mình trong gương, cảm thán một cách khó hiểu, người trong gương thật xinh đẹp.
Thỉnh thoảng cô Lộ cũng có những giây phút tự luyến. Sau khi tắm rửa xong, cô bước ra khỏi phòng tắm đi vào phòng ngủ, nhìn chiếc giường trống không, không cần nghĩ cũng biết Lộ Phong lại đến công ty làm việc.
Cô dựa vào cửa nghĩ, chồng của cô thật vất vả!
Vì để khao vất vả của chồng, cô đi đến phòng để đồ thay quần áo, lấy di động ra điên cuồng selfie, rồi chọn mấy bức ảnh có góc độ chụp tốt nhất, trông đẹp nhất gửi qua.
Lúc đó, Lộ Phong đang ở phòng họp, rạng sáng hạng mục xảy ra một chút vấn đề nên sáng sớm anh đã gọi mấy giám đốc tới để bàn bạc cách xử lý.
Mỗi người phát biểu ý kiến riêng của mình, bắt đầu ầm ĩ.
Lộ Phong lạnh lùng nhìn bọn họ tranh cãi với nhau, đáy mắt hiện lên ánh sáng sắc bén, nhưng không mở miệng ngăn họ lại.
Mấy người kia thấy anh không nói lời nào, lại càng tranh cãi hăng hái, nóc nhà văn phòng sắp bị lật lên luôn rồi.
Tin nhắn WeChat của Nguyễn Văn Văn gửi đến vào ngay lúc này. Trước khi vào văn phòng Lộ Phong đã quên chỉnh về chế độ rung, lúc này chuông điện thoại vang lên vài tiếng.
Mấy người vốn đang ồn ào đến túi bụi, sau khi nghe thấy tiếng chuông điện thoại thì lập tức dừng lại, đồng loạt nhìn qua.
Lộ Phong lạnh lùng nhìn điện thoại, sau khi nhìn thấy rõ là ai gửi tin nhắn WeChat đến thì hơi nhướng đuôi lông mày lên. Đây là động tác vô thức theo thói quen của anh, có nghĩa là tâm trạng anh không tệ lắm.
Chu Hải quen thuộc với động tác này của anh nhất, hơi mím môi, khóe mắt liếc qua một cái, vừa lúc ngó thấy bức ảnh Nguyễn Văn Văn chu môi.
Anh ta không nhịn được run rẩy, cô chủ thật biết chơi.
Nguyễn Văn Văn đúng là biết chơi, còn chơi rất vui, trừ bức ảnh chu môi còn có cả bức ảnh trêu người, đầu ngón tay đặt ở trên môi, quay mặt sang một bên, ánh nắng mờ mịt rơi xuống, chiếu ra ánh sáng nhàn nhạt, mí mắt cô khẽ rũ xuống, ánh mắt mê ly trông rất quyến rũ.
Bức ảnh thứ ba là một bức ảnh chụp nửa người. Trong bức ảnh, cổ áo cô mở rộng ra, trượt xuống một bên, lộ ra xương quai xanh tinh xảo mê người, trên xương quai xanh còn có một vài vệt đỏ, là do tối qua Lộ Phong làm ra.
Bức thứ tư lại càng lộ hơn, cô mặc một một chiếc váy chiết eo, lộ ra vòng eo thon nhỏ gợi cảm, cô khẽ vặn vòng eo, mông hơi vểnh lên, tay đặt ở cổ vai.
Nơi đầu ngón tay rơi xuống vừa lúc là chỗ cao ngất trong đường sự nghiệp của cô.
Lộ Phong cứ nhìn như vậy, cằm căng ra, cô chủ Lộ lại nghịch ngợm rồi.
Nguyễn Văn Văn thấy anh không tỏ vẻ gì bèn hỏi: [ Đẹp không? ]
Lộ Phong lại xem ảnh chụp, đúng là rất đẹp, nhưng anh lại quen kín miệng, cũng không biết nói mấy câu dỗ dành người khác.
[ Ừ, không tồi. ]
Sau khi anh đánh chữ xong thì lưu từng bức ảnh về máy.
Không tồi và rất đẹp vẫn có chênh lệch, Nguyễn Văn Văn không vừa lòng cho lắm.
Nguyễn Văn Văn: [ Vậy cuối cùng là có đẹp hay không? ]
Lộ Phong cân nhắc một lát mới trả lời: [ Đẹp. ]
Nguyễn Văn Văn khen anh: [ Thật ngoan, jpg. ]
Lộ Phong mỉm cười.
Phía dưới im lặng vài giây rồi lại bắt đầu ầm ĩ.
Có người nói phải bắt đầu từ nguyên liệu đầu vào xem là ai gây ra sai lầm.
Có người đề nghị, việc trước mắt là phải nhanh chóng tìm được nhà cung cấp hàng hoá mới.
Có người lại nói, đây là trách nhiệm của bộ phận mua hàng, không liên quan đến phòng dự án bọn họ.
…
Cuộc tranh cãi càng gay gắt hơn, Lộ Phong úp di động xuống, ho nhẹ một tiếng.
Giây tiếp theo, phòng họp lập tức lặng yên như tờ.
Anh lạnh lùng nói: “Phó giám đốc Lộ, phòng dự án các anh không có trách nhiệm về việc này à?”
Tên đầy đủ của phó giám đốc Lộ là Lộ Dương, là em họ của Lộ Phong, không học vấn không nghề nghiệp. Anh ta có thể làm chức giám đốc phòng dự án này cũng là do ông cụ bày mưu tính kế.
Nhưng anh ta với Lộ Phong không hợp nhau, chỉ thiếu điều thể hiện ra mặt nữa thôi. Chuyện quan trọng như hạng mục xảy ra vấn đề như thế, anh ta làm giám đốc cũng không thể tránh tội được.
Lộ Dương cũng mặc kệ có người ngoài ở đây, cười nhạt nói: “Anh họ à, còn không phải là anh nhìn em không vừa mắt, muốn đuổi em ra khỏi công ty sao? Anh yên tâm đi, em sẽ không để anh được như ý đâu.”
Muốn đuổi anh ta đi hả? Không có cửa đâu!
Lộ Phong cũng chẳng có chút ý định nổi giận nào, chỉ nhắc nhở anh ta: “Gọi tôi là tổng giám đốc Lộ.”
Lộ Dương vừa muốn mắng chửi, lại bị người bên cạnh đá nhẹ vào chân. Khí thế kiêu ngạo của anh ta xẹp xuống không ít, sửa miệng nói: “Vâng, tổng giám đốc Lộ.”
Đầu ngón tay Lộ Phong gõ xuống mặt bàn: “Ồn ào lâu như vậy, đã có kết quả chưa?”
Phó tổng giám đốc của công ty đứng lên, người này cũng họ Lộ, là một người chú họ khác của Lộ Phong: “A Phong, việc này đúng là do A Dương sơ sót. Vậy để thằng bé lấy công chuộc tội đi, con xem thế nào?”
Lộ Dương muốn cãi lại, nhưng lại bị Lộ Viễn liếc qua trừng một cái.
Lộ Phong cười nói: “Nếu phó tổng giám đốc Lộ đã nói vậy thì cứ làm như thế đi, tan họp.”
Anh nói xong đứng dậy rời đi.
Lúc này Lộ Dương mới nhận ra Lộ Phong mặc cho bọn họ ầm ĩ nửa ngày thật ra chính là vì để anh ta chủ động gánh trách nhiệm.
Đệt!
Khốn nạn!
Lộ Phong trở về văn phòng, Chu Hải nói: “Tổng giám đốc Lộ, anh cảm thấy phó giám đốc Lộ có ổn không?”
Lộ Phong cởi cúc áo vest, khom lưng ngồi trên ghế, khóe miệng lạnh nhạt nhếch lên: “Cậu ta có được hay không thì kết quả đều giống nhau.”
Cấu kết với công ty thiết kế Lộ thị khác, chắc chắn anh sẽ không giữ người như vậy lại.
Tiếng chuông điện thoại lại vang lên.
Nguyễn Văn Văn: [ Nể mặt anh tiến bộ lớn như vậy, cho anh một phần thưởng nè. ]
Lộ Phong: [ Phần thưởng gì? ]
Cô chủ Lộ có đủ loại khen thưởng, nếu không cẩn thận chắc chắn sẽ lật xe, anh vẫn nên tự hỏi xem có nên nhận hay không.
Nguyễn Văn Văn đã gửi sang một bức ảnh hôn môi.
Ảnh chụp xuất hiện rất bất ngờ khiến anh hơi sửng sốt, nét cười trên mặt càng sâu hơn.
Chu Hải nhìn thấy vậy, lập tức hiểu rõ, xoay người đi ra ngoài, còn tận tâm đóng cửa văn phòng lại.
Tâm trạng không tốt của Lộ Phong bởi vì Nguyễn Văn Văn mà trở nên tốt hơn rất nhiều.
-
Hiệu suất làm việc của bố Nguyễn rất cao, buổi chiều đã sai người đưa giấy chứng nhận quyền sở hữu của đảo du lịch đến, Nguyễn Văn Văn chụp một bức ảnh với giấy chứng nhận quyền sở hữu tài sản rồi chia sẻ cho Trâu Mỹ.
Khả năng nịnh nọt của Trâu Mỹ cũng là hạng nhất, không nhìn kỹ đã bắt đầu khen ào ào rồi.
Z: [ Chị em à, đời trước có phải cậu cứu vớt hệ Ngân Hà không mà gặp được người đàn ông nhiều tiền lại đẹp trai như tổng giám đốc Lộ thế? ]
Z: [ Chẳng những đẹp trai nhiều tiền, mấu chốt còn chiều cậu nữa! ]
Z: [ Hòn đảo này đắt lắm nhỉ, từ từ để tớ đoán xem, ít nhất một trăm triệu. ]
R: [ Ba trăm triệu. ]
Z: [ Hu hu, tớ sai rồi, là tớ xem nhẹ địa vị của cậu ở trong lòng tổng giám đốc Lộ, ba trăm triệu, tổng giám đốc Lộ quá trâu bò. ]
Z: [ Muốn làm một phần trên người cậu. ]
Z: [ Bây giờ tớ ôm đùi cậu còn kịp không? ]
Z: [ Tớ tuyên bố, từ hôm nay trở đi tổng giám đốc Lộ chính là thần tượng tỷ phú của tớ. ]
Z: [ Làm phiền cậu giúp tớ hỏi thử xem, công ty bọn họ còn thiếu bảo vệ không. ]
Z: [ Tớ muốn chiêm ngưỡng khuôn mặt chết người của thần tượng mỗi ngày, à không, là khuôn mặt thần tiên. ]
Z: [ Còn thiếu chân đỗ xe không? Tớ có thể. ]
R: [……]
Z: [ Nếu có người tặng tớ hòn đảo ba trăm triệu, buổi tối tớ sẽ… à, không đúng, bây giờ tớ sẽ lập tức lập tức bay đến đậu lên người người ta luôn. ]
R: [……]
Không phải gấp như vậy, dù sao thì trời còn chưa tối.
Z: [ Thời không đợi tớ, xông lên. ]
Nguyễn Văn Văn chờ cô ấy nói đủ rồi, mới thong thả ung dung dùng giọng nói trả lời một câu.
R: “Có lẽ là cậu nhầm rồi nhỉ?”
Z: “Nhầm cái gì? Bây giờ ai cũng không ngăn được tớ hút tiền.”
R: “Giấy chứng nhận quyền sở hữu tài sản là thật, nhưng mà là tớ mua cho Lộ Phong.”
Z: “Ặc, là cậu mua… Hả, cậu nói cái gì?”
R: “Là tớ đưa cho Lộ Phong.”
Z: “Thì ra tỷ phú lại ở ngay bên cạnh tớ, là tớ mắt mù.”
Trước kia chỉ biết Nguyễn Văn Văn không thiếu tiền, thì ra là người ta không thiếu tiền với cách hiểu không thiếu tiền của cô ấy lại là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.
Bần cùng hạn chế tưởng tượng, là lỗi của cô ấy.
Z: “Tớ có thể làm một sợi tóc trên đầu cậu không?”
R: “Chị em à, cậu cứng rắn một chút xem.”
Z: “Cứng không nổi, lại càng thẳng không được.”
Cuối cùng nói chuyện phiếm biến thành một màn khen ngọt mới của Trâu Mỹ.
Chờ đến khi cô nhận ra đã đến mấy giờ thì một tia sáng cuối cùng đã biến mất, trời đã tối hẳn.
Dưới tầng truyền đến tiếng mở cửa, sau đó là tiếng bước chân, không bao lâu sau, cánh cửa phòng ngủ bị đẩy ra.
Nguyễn Văn Văn lập tức nhào vào trong lòng Lộ Phong, nhón chân ôm cổ anh, làm nũng nói: “Chồng ơi, hôn miếng nào!”