Sau khi mất trí nhớ, tôi kết hôn

Cô Lộ rất nhiệt tình, mi mắt của Lộ Phong co giật, vì sợ cô ngã nên vô thức đưa tay ra vòng lấy eo cô, ngay cả bản thân anh cũng không biết động tác của mình tự nhiên đến mức nào. 
 
Nguyễn Văn Văn hôn lên môi anh xong, lại hôn lên cằm anh, Lộ Phong sợ ngứa nên hơi ngẩng đầu lên.
 
Cô không với được bèn kéo cổ áo anh xuống, Lộ Phong phối hợp cúi đầu, đợi cô làm loạn xong mới đứng thẳng người dậy.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Nguyễn Văn Văn vẫn chưa thấy đủ, cảm thấy thời gian hôn quá ngắn, nếu có thể hôn mãi thì tốt rồi.
 
Cô cong môi mỉm cười, ngước mắt nhìn thẳng vào ánh mắt kì lạ của Lộ Phong, an ủi chính mình, chuyện này không thể gấp, phải từ từ.
 
Cô nắm lấy tay anh, kéo vào phòng ngủ.
 
Trên bàn trang điểm, tất cả những hộp nhỏ đều được dồn lại một chỗ, có mấy cái đang mở nắp, trang sức ngọc ngà đá quý bên trong để bừa bãi.
 
Lộ Phong nhìn một lát, ánh mắt trở nên tối tăm một cách khó hiểu, anh nhớ lại trước đây lúc tặng quà cho cô, cô cũng không để ý như vậy, không cần biết giá trị bao nhiêu vẫn bày ra một cách tùy tiện.
 
Có một đôi khuyên tai trị giá bảy chữ số, rơi ở góc tủ nửa năm chẳng ai chú ý, nếu không phải người làm quét dọn phát hiện ra, có lẽ cô cũng sẽ không bao giờ nhớ đến.
 
Chuyện như vậy xảy ra rất nhiều, Lộ Phong không nghĩ nữa, đưa tay cởi cà vạt, nhìn dáng vẻ cười nhạt của cô, buột miệng hỏi: “Làm sao?”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nguyễn Văn Văn ra hiệu cho anh nhắm mắt.
 
Lộ Phong không nhắm, sợ cô sẽ làm ra chuyện gì đó vượt quá giới hạn.
 
Lần trước cô nhân lúc anh ngủ đã vẽ con rùa lên mặt anh, lúc tỉnh dậy còn ôm bụng cười điên cuồng.
 
“Có chuyện gì thì em nói đi.” Lộ Phong nói.
 
Nguyễn Văn Văn lắc cánh tay anh làm nũng: “Này, anh mau nhắm mắt lại đi.” 
 
Cô lắc đến mức khiến anh váng đầu, anh chậm rãi nhắm mắt lại.
 
Tiếng bước chân truyền đến, Nguyễn Văn Văn đi đến trước két sắt, không bao lâu đã lấy đồ rồi trở lại.
 
“Được rồi, anh mở mắt đi.” Nguyễn Văn Văn lấy giấy chứng nhận quyền sở hữu tài sản đưa cho Lộ Phong, trong đầu vẽ ra một cảnh rất hoàn hảo.
 
Lộ Phong nhìn thấy giấy chứng nhận tài sản mấy trăm triệu, vui đến phát điên, nắm lấy eo cô hôn tới tấp.
 
Cảnh này đúng là bổ mắt, khiến cô khẽ cười thành tiếng: “Thích không?”
 
Cô Lộ mất trí nhớ thay đổi quá lớn, trước đây keo kiệt bủn xỉn vắt cổ chày ra nước không bao giờ chịu bỏ ra một xu, mà gần đây lại ra tay rất hào phóng, nói thật thì Lộ Phong không thích lắm.
 
Là doanh nhân trong ngành bất động sản, trong lòng Lộ Phong cũng biết được đại khái doanh số của đảo nghỉ dưỡng là bao nhiêu, thứ đồ giá trị mấy trăm triệu nói tặng là tặng, sao có thể không khiến người khác suy nghĩ lung tung chứ.
 
Điều đầu tiên Lộ Phong nghĩ đến là có thể cô không khoẻ.
 
Anh đặt tay lên sờ trán cô rồi lại sờ trán mình, nhiệt độ gần như nhau, có lẽ không phải sốt, anh lại kéo đầu cô nhìn thử, muốn xác định xem cô có phải bị di chứng sau tai nạn không.
 
Nguyễn Văn Văn đẩy anh ra: “Đừng phá hỏng kiểu tóc của em.”

 
Kiểu tóc hôm nay được thiết kế đặc biệt để tôn lên vẻ đẹp của cô, nếu làm rối sẽ bị hỏng.
 
Lộ Phong vẫn chưa yên tâm lắm, kéo tay cô nhìn xem, không bị thương, cũng không chảy máu, anh còn nhìn xem chân tay cô có còn phối hợp linh hoạt không.
 
“Đẹp không?” Nguyễn Văn Văn chớp mắt với anh.
 
Lộ Phong liếc nhìn cô, máy móc trả lời câu hỏi: “Đẹp.”
 
Nguyễn Văn Văn xoay một vòng, nhưng vì buổi trưa ăn ít quá nên tụt huyết áp, cô lập tức cảm thấy quay cuồng, ngã thẳng vào ngực anh.
 
Cô Lộ thường diễn kịch ăn vạ, Lộ Phong cũng chuẩn bị trước, đưa tay đỡ lấy cô: “Có phải không thoải mái không?”
 
Lần này trông không giống ăn vạ.
 
Nguyễn Văn Văn gật đầu: “Ừm.”
 
Cuối cùng Lộ Phong cũng biết lý do cô trở nên thất thường, có lẽ là do di chứng mất trí nhớ, anh vừa đỡ cô ngồi xuống vừa đặt chứng nhận quyền sở hữu tài sản xuống.
 
Nguyễn Văn Văn luôn cảm thấy có chỗ nào không đúng, nhưng nghĩ rất lâu cũng không nghĩ ra, sau khi hết choáng váng, cô mới biết chỗ nào không đúng.
 
Phản ứng của Lộ Phong không đúng, nhận được món quà lớn như vậy, sao anh không vui vẻ đến phát điên, sao lại không ôm hôn cô.
 
Hoàn toàn không phù hợp với cách thức mở đầu sự vui vẻ hạnh phúc đúng đắn.
 
“Có phải anh quên gì không?” Nguyễn Văn Văn ngẩng đầu nhìn anh, tốt bụng nhắc nhở, lông mi hơi run rẩy, trong lòng nói mau ôm em, hôn em, go.
 
Lộ Phong nhìn chứng nhận quyền sở hữu tài sản, dường như nhớ ra điều gì: “Ờ, anh quên thật rồi.”
 
Nguyễn Văn Văn: Vậy mới đúng chứ, nhanh, đến đi.
 
Cô ngẩng đầu chậm rãi nhắm mắt, yên lặng đợi nụ hôn nóng bỏng rơi xuống, sắc mặt bên ngoài nhìn có vẻ bình tĩnh nhưng thật ra con nai nhỏ trong lồng ngực đã chạy loạn lên rồi.
 
Miệng hơi khô khốc, cô chầm chậm nuốt nước bọt.
 
Lộ Phong không hiểu, cúi người sáp đến gần, dáng người anh cao lớn vừa khéo chắn ánh nắng, Nguyễn Văn Văn cảm thấy có một bóng đen phủ xuống.
 
Trái tim bất giác đập nhanh.
 
Hai tay đặt bên người vô thức nắm chặt, ngón tay bấm vào lòng bàn tay.
 
Sắp chết mất thôi!
 
Đúng là muốn lấy mạng người ta mà1
 
Cô chu môi.
 
Ánh mắt Lộ Phong nhìn từ đôi mắt đang nhắm đến đôi môi đang chu ra của cô, động tác chu môi này rõ ràng là đang muốn anh hôn, anh ngây người, vô cùng nghi ngờ.
 
Cô muốn làm gì? 
 

Nguyễn Văn Văn có thể làm gì, cô chỉ muốn một nụ hôn nồng nàn thôi mà.
 
Sợ mình chưa thể hiện rõ ràng, cô còn nhân cơ hội này kiễng chân, chủ động nghênh đón.
 
Môi hai người càng ngày càng gần.
 
Lại gần thêm chút nữa.
 
Hô hấp hòa vào nhau, hơi thở nóng bỏng tràn ngập bốn phía.
 
Nguyễn Văn Văn hơi hoang mang, dường như mỗi lần hôn anh cô đều lo lắng một cách khó hiểu, có lẽ là vì cô đã yêu thầm quá lâu chăng.
 
Lúc cô đang nghĩ lung tung, có một thứ gì đó đặt lên trán cô, mềm mại ẩm ướt, còn có hương thơm, hình như là khăn ướt cô đặt trên bàn trang điểm.
 
Cô nhăn mũi ngửi, mùi hương rất thanh mát, đúng là khăn ướt của cô.
 
Khăn ướt ư?
 
Lau ư?
 
Cô còn chưa mở mắt, đã có giọng nói truyền đến từ trên đỉnh đầu: “Được rồi.”
 
Nguyễn Văn Văn mở mắt, trên mặt treo một chuỗi dấu hỏi chấm: Cái gì được rồi? Được cái gì rồi?
 
Còn chưa hôn mà.
 
“Anh không đến sao?” Cô hỏi
 
“Hả, lau sạch rồi.” Lộ Phong lắc khăn ướt.
 
Nguyễn Văn Văn: “...”
 
Cô muốn anh hôn cô, anh lau trán cô làm gì.
 
Cô vẫn đấu tranh đến cùng: “Như vậy là xong rồi à?”
 
Lộ Phong nhìn đồng hồ: “Ừ, nên đi ăn tối thôi.”
 
“...” Sắc mặt Nguyễn Văn Văn lập tức sụp đổ, hai chân chạm đất, trưng ra vẻ mặt anh đúng là không biết lãng mạn.
 
Một giây sau, cô nhắc nhở anh: “Anh thích đảo nghỉ dưỡng không?”
 
Lộ Phong gật đầu: “Không tồi.”
 
Nguyễn Văn Văn: “...” Vậy hành động cảm ơn của anh đâu, hả?
 
Nụ hôn của cô đâu?
 

“Vậy anh còn không làm gì sao?”
 
“Phải làm chứ.” Lộ Phong nghĩ, lại gật đầu.
 
Nguyễn Văn Văn tưởng anh đã hiểu, trái tim lại nhảy nhót, thôi bỏ đi, không chấp tên trai thẳng này, dạy dỗ là được, xem đi, không phải thay đổi rồi sao.
 
Cô đang chờ đợi anh ôm eo hôn cô, trong lòng lại có thêm một bản chứng nhận quyền sở hữu tài sản.
 
“Đây là gì?” Cô nhíu mày hỏi.
 
“Cất nó đi.” Lộ Phong nói.
 
“Cái này cho anh mà.” Nguyễn Văn Văn nói.
 
Lộ Phong không nói lời nào cứ vậy đi vào phòng sách. Một lúc sau anh quay lại, trên tay cầm mấy tờ giấy chứng nhận tài sản giống như vậy.
 
Nguyễn Văn Văn trợn tròn mắt: "Đây là?"
 
Lộ Phong mím môi nói: "Cũng giống cái của em."
 
"..." Đây không phải là nói nhảm à, cô đương nhiên biết là giống nhau, cô muốn hỏi, vì sao nhiều như vậy.
 
“Tặng cho em.” Lộ Phong đặt mấy tờ giấy chứng nhận quyền sở hữu vào tay cô.
 
"..." Nguyễn Văn Văn không thở nổi, cô nghĩ mình thật trâu bò, nhưng cô không ngờ rằng anh lại là ông chủ thực sự.
 
Cô đếm, tổng cộng có năm cái, cả người cô trở nên tê rần.
 
Lộ Phong nghĩ dáng vẻ ngạc nhiên của cô nghĩa là cô rất thích, nhếch môi nói: “Trên đó đều là dưới tên của em, muốn làm gì thì làm.”
 
Nguyễn Văn Văn phải mất một lúc lâu để lấy lại giọng nói: "Đơn vị tặng quà của anh là tiền trăm triệu sao?"
 
Năm giấy chứng nhận quyền sở hữu này trị giá hơn một trăm triệu nhân dân tệ.
 
Lộ Phong một tay đút túi, rất ra vẻ ông chủ: "Không thiếu tiền."
 
Hiểu đơn giản là: Tôi có rất nhiều tiền.
 
Nguyễn Văn Văn tặng quà không thành công, ngược lại còn lấy lại năm phần quà. Tần suất tim rung động cũng không ổn nữa, lúc ăn cơm cô cảm thấy không yên lòng.
 
Lộ Phong bóc tôm cho cô, vừa định đặt vào đĩa ăn của cô, cô đã nắm lấy tay anh, mút sạch ngón tay anh.
 
Đầu lưỡi cô liếm trên đầu ngón tay anh.
 
Lộ Phong nhìn cô, hơi nheo mắt lại.
 
Nguyễn Văn Văn không biết mình đang làm cái gì, vì cô chìm đắm trong suy nghĩ vẩn vơ "Vốn định bao nuôi người đẹp không nghĩ tới cuối cùng lại bị bao nuôi ngược lại", một lúc lâu sau vẫn chưa lấy lại tinh thần.
 
Lộ Phong thấy cô không động đũa, chỉ ăn đồ anh đút thì tình nguyện làm công cụ đút ăn.
 
Thật ra anh cũng không nghĩ nhiều, chỉ coi như là do cô vừa bị tai nạn xe.
 
Mỗi lần Nguyễn Văn Văn ăn tôm, đều mút ngón tay của Lộ Phong. Hơn nữa, khi cô suy nghĩ lan man, ánh mắt trở nên mơ màng, loại ánh mắt quyến rũ trong vô thức.
 
Ánh mắt này không nhìn chỗ khác mà tập trung vào Lộ Phong, như muốn nói: Em có dễ thương không?
 
Dễ thương, thật sự rất dễ thương.
 
Lộ Phong muốn mang khẩu trang cho cô Lộ, nhưng tiếc là trong nhà không có cái nào.

 
Sau bữa tối, Nguyễn Văn Văn trở lại phòng ngủ, nói chuyện này với Trâu Mỹ: "...Cậu nói xem, sao anh ấy có thể đối xử với tớ như vậy, tớ cảm thấy thất vọng, thật đấy, tớ..."
 
Trâu Mỹ nắm rõ trọng tâm vấn đề: "Chờ đã, cậu nói anh ấy cho cậu cái gì?"
 
Nguyễn Văn Văn thở dài: "Giấy chứng nhận tài sản."
 
"Bao nhiêu?"
 
"Năm."
 
"Đều là tên của cậu à?"
 
"Ừm."
 
"Nó trị giá vài trăm triệu phải không?"
 
"Khoảng ba tỷ."
 
"**!!!"
 
"..."
 
"Mẹ ơi!"
 
"!!!"
 
Trâu Mỹ thuận miệng nịnh nọt một tràng với Lộ Phong: "Tớ cứ tưởng anh ấy giàu có, không ngờ lại là giàu có trong giàu có. Con mẹ nó không phải là người rồi."
 
Nguyễn Văn Văn ho nhẹ một tiếng: "Chú ý lời nói."
 
Trâu Mỹ cười thầm: "Quá lợi hại."
 
Ban đầu vốn định lên án Lộ Phong không biết lãng mạn, nhưng cuối cùng đã bị Trâu Mỹ kéo lệch đề tài đến một ngàn dặm, ca ngợi trong nửa tiếng đồng hồ.
 
Còn cảm động đến mức từ fan qua đường thành fan cứng.
 
Nguyễn Văn Văn xoa huyệt thái dương, "Được rồi, lui xuống đi."
 
Trâu Mỹ nói: "Vâng."
 
Nguyễn Văn Văn đã nằm la liệt trong nhà được hai ngày, cuối cùng cũng nhớ ra mình còn có việc phải làm. Cô là tổng giám đốc đại diện của tập đoàn Nguyễn thị, bố Nguyễn phụ trách việc lớn, cô phụ trách việc nhỏ .
 
Trong công ty căn bản không có việc nhỏ.
 
Cuối cùng cũng do bố Nguyễn quyết định.
 
Nguyễn Văn Văn gia nhập tập đoàn Nguyễn thị theo chỉ thị của bố Nguyễn. Sớm muộn gì công ty cũng phải giao cho cô, vậy thì cứ để cô tiếp xúc trước cũng tốt.
 
Tuy nhiên, cô chủ Nguyễn rất ham chơi, tâm trí của cô hoàn toàn không đặt trong công ty.
 
Bố Nguyễn cũng không tức giận, dù sao có Lộ Phong ở bên cạnh, sau này giao cho anh cũng như vậy.
 
Thời gian đến công ty và không đến công ty của một nhân viên rảnh rỗi như Nguyễn Văn Văn chia đôi. Trước khi đi tắm, cô gửi tin nhắn WeChat cho trợ lý, hỏi cô ấy dạo này công ty thế nào.
 
Trợ lý là một sinh viên đại học vừa mới tốt nghiệp, ngoại hình ưa nhìn, giọng nói ngọt ngào, vài giây sau liền trả lời: “Tổng giám đốc Nguyễn, mọi chuyện ở công ty vẫn bình thường."

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận