Sau khi mất trí nhớ, tôi kết hôn

Lúc này Chu Hải có khá nhiều suy nghĩ. 
 
Ví dụ như: Chọn đắp mộ ở đâu anh ta cũng nghĩ hết rồi. 
 
Nghe nói vùng ngoại ô Nam Thành cách năm mươi kilomet, mới xây một cái nghĩa trang, núi đồi bao quanh, cây xanh râm mát chim hót hoa nở, là một “chốn về bình yên”, điều duy nhất không hoàn hảo là, giá cả hơi đắt, không thua kém gì giá nhà, có thể là anh ta không mua nổi. 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Sau đó anh ta lại nghĩ đến, nơi cách một trăm kilomet cũng có một cái nghĩa trang khác. Điều kiện kém hơn chút, không có núi không có cây cũng chẳng có hoa, bốn phía hoang vu trơ trụi, nhưng được cái giá cả hợp lý, ở đó anh ta cũng có thể chấp nhận được. 
 
Trong lúc ngây ngẩn, đến hậu sự cũng đã sắp xếp xong xuôi. 
 
Chỉ là không biết thưởng cuối năm của năm nay liệu còn hay mất, nếu như chống đỡ được đến lúc nhận thưởng cuối năm rồi đi thì càng tốt hơn. 
 
Chu Hải chửi một câu, nghĩ cái rắm, sống được đến giây tiếp theo hay không còn chưa biết được đâu!
 
Để giữ toàn thây thì anh ta vẫn phải đấu tranh giải thích vài lời: "Tổng giám đốc Lộ, cô chủ, tôi, vừa nãy tôi gõ cửa rồi." Thật sự không cố ý xông vào đâu. 
 
“...” Lộ Phong ngước mắt nhìn anh ta, vẻ mặt hơi khó hình dung, vừa lạnh lẽo vừa u ám. 
 
Chu Hải nghĩ cũng đúng thôi, có ai đen đủi giống mình chứ, một ngày mà liên tiếp đụng trúng chuyện xấu hổ của ông chủ, xác suất còn cao hơn cả trúng xổ số. 
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ông chủ không vui cũng là có tình có lý, chỉ trách anh ta xuất hiện không đúng thời điểm. 
 
Lúc này tâm tư của Nguyễn Văn Văn đã lạc trôi vào vũ trụ rồi. Nói đến cùng thì chuyện này phải trách cô, khi nãy không nên đùa như thế, nhìn xem, giống như bị người ta làm này làm kia vậy, chẳng trách trợ lý Chu lại hiểu lầm. 
 
Con người cô thực sự không chịu được người khác hiểu lầm mình, nếu như thật sự làm đến bước đấy còn được, đằng này còn chưa làm đến mức đó mà, không thể để người ta nghĩ cô rất “vã” được. 
 
Làm như đói khát lắm vậy. 
 
Phải giải thích thôi! 
 
Nguyễn Văn Văn ho nhẹ một tiếng: “À trợ lý Chu này, lần này anh hiểu lầm thật rồi, tôi với tổng giám đốc Lộ không có gì cả, chúng tôi chỉ là đùa nhau cho vui thôi.” 
 
Chu Hải lại lén liếc nhìn Lộ Phong. Do vấn đề góc nhìn mà lúc nãy còn chưa nhìn rõ, bây giờ anh ta đứng thẳng lên, góc nhìn rõ ràng hơn hẳn. 
 
Không nhìn không biết mà nhìn cái hết cả hồn. 
 
Cô chủ đúng là bạo thật! 
 
Nhìn từng hàng dấu răng trên cằm ông chủ mà xem, như này là giữ lấy mà cắn nhỉ?
 
Chẳng lẽ lại không phải, trong đầu anh ta lóe lên một hình ảnh, trước bàn ăn cơm, khung cảnh cầm móng heo gặm, răng cắn kêu tiếng xẹt xẹt, mỡ chảy xuống, lại hút về.  
 
Hình ảnh quá mãnh liệt, Chu Hải càng thêm run, sau đó ý thức được điều gì đó, không phải, anh ta còn đứng đây làm gì chứ, mau lượn đi thôi. 
 
“Tổng giám đốc Lộ, đây là quần áo anh cần, tôi để đây cho anh nhé.” Tiện tay đặt lên trên tủ ở cửa, rồi quay người định đi luôn. 
 
Dáng vẻ đó của anh ta có cảm giác như muốn chạy trốn vậy. 
 
Nguyễn Văn Văn không thể cứ để anh ta đi như thế được, rõ ràng anh ta không tin lời cô nói. 

 
“Anh đừng đi trợ lý Chu ơi, tôi còn chưa nói xong mà.” Nguyễn Văn Văn nói với bóng lưng Chu Hải. 
 
Chu Hải càng chuồn nhanh hơn, không quay đầu lại, đáp lời: “Tôi, tôi còn tài liệu chưa sắp xếp xong, buổi chiều họp cần dùng đến, tôi phải đi sắp xếp ngay và luôn đây.” 
 
Con người lúc hoảng hốt bước chân cũng rối loạn theo. 
 
Nguyễn Văn Văn đi theo ra ngoài, muốn nhắc nhở anh ta, này, anh nhìn đường đi, chỗ đó là tường, “đừng để…” đụng. 
 
Chữ đằng sau đó còn chưa kịp nói xong, Chu Hải đã đụng vào tường rồi, còn khổ hơn hai lần trước, âm thanh lớn đến nỗi ở phía đối diện còn nghe được. 
 
Trong phòng thư ký có người đi ra nhìn, mắt chớp chớp, suy nghĩ có chuyện gì xảy ra mà tiếng động lớn thế. 
 
Không bao lâu sau, bọn họ nhìn thấy Chu Hải ôm mũi đi ra, nói chuyện cũng không lưu loát: “Giấy, giấy.” 
 
Chu Hải đụng mạnh quá, mũi không gánh nổi trọng trách nên đã chảy máu. 
 
Thật sự rất thảm. 
 
Vết bầm trên trán vẫn còn đó. 
 
Chu Hải lấy giấy bịt mũi lại, ngẩng đầu đi vào nhà vệ sinh. 
 
Phòng làm việc lại trở nên yên tĩnh, Nguyễn Văn Văn quay người lại, chỉ vào cánh cửa: “Trợ lí Chu rất hài hước, đúng không? Ha ha.” 
 
Vừa quay đầu đã nhìn thấy dáng vẻ Lộ Phong bị “ngược đãi”, cô thật sự muốn tìm một cái lỗ chui xuống đó. 
 
Xấu hổ quá đi mất! 
 
Cuối cùng cũng hiểu tại sao trợ lý Chu lại có dáng vẻ đó rồi. 
 
Bị dọa cho hết hồn. 
 
Lộ Phong không soi gương, không nhìn thấy được dáng vẻ của mình lúc này, đôi mắt hơi híp lại, từ khoảng cách vài bước chân, anh ngoắc ngón tay với cô. 
 
“Lại đây.” 
 
Nguyễn Văn Văn trước giờ không có sức kháng cự với Lộ Phong, nhìn thấy anh, hầu như lần nào cũng sẽ nhũn chân nhũn tay cả người chỗ nào cũng mềm nhũn hết ra. Xét thấy ngày hôm nay đã xảy ra mấy lần hiểu lầm rồi, để cứu vớt lại hình tượng thục nữ hiền dịu nết na của bản thân, cô nên tránh xa anh. 
 
Lặng lẽ lùi về sau một bước, tay chắp đằng sau lưng, cô nhướn mày nói: “Thôi đừng thì hơn.” Dính vào rồi lại có chuyện. 
 
“Lại đây.” Lộ Phong đưa ngón tay khớp xương rõ ràng ra, lại ngoắc cái nữa. 
 
Ngón tay anh trắng trẻo thon dài, cực kỳ giống với những ngón tay của nhà nghệ thuật, là kiểu mà Nguyễn Văn Văn thích. Anh cứ ngoắc như vậy khiến trái tim cô lại run lên nhè nhẹ, mũi chân cũng hơi hơi di chuyển chút.
 
“Làm, làm gì?” 
 
Lộ Phong nhìn áo sơ mi nhăn nhúm trên người mình, đã không thể mặc tiếp nữa rồi: “Không phải em muốn mặc giúp anh sao?” 
 
Nguyễn Văn Văn nhìn theo tầm mắt của anh, ánh mắt dừng lại ở nơi cổ áo mở rộng, nhìn lên là yết hầu gợi cảm của anh, trên đó có một vết dấu răng nhàn nhạt, là do cô cắn. 

 
Nhìn đến đây, cô âm thầm nuốt nước miếng, đúng là đòi mạng. 
 
Di chuyển ánh mắt khỏi yết hầu, lại rơi xuống cơ bụng rắn chắc. Không nhìn thì không sao, nhìn xong suýt chút nữa thì không rời mắt được. 
 
Cô đã nói mà, cô không có sức chống đỡ với anh, lại còn mặc đồ “quyến rũ” người ta như này, đúng là xấu xa. 
 
Cô Lộ đã quên mất đó là “kiệt tác” của mình, là do một tay mình tạo nên. 
 
“Không phải anh nói muốn tự thay à?” Nguyễn Văn Văn dừng bước, quyết định giữ khoảng cách, nếu không thật sự không biết sẽ xảy ra chuyện gì. 
 
“Anh hối hận rồi.” Lộ Phong nói với giọng điệu thản nhiên. 
 
“Hối hận sao?” 
 
Hối hận gì chứ? 
 
Hối gì chứ? 
 
Từ từ.
 
Anh hối hận vì đã cưới cô sao?
 
Trời ơi, không được!
 
Không thể!
 
Đừng như vậy!
 
Dung lượng não bộ của cô Lộ khiến người ta kinh ngạc, nghĩ chuyện gì cũng không giống với người khác, cảm xúc tiêu cực nói đến là đến, cô bĩu môi: "Lộ Phong, anh có ý gì?"
 
"Anh ghét bỏ em sao?"
 
"Hối hận gì? Anh cưới em rồi thì không thể hối hận được."
 
"Em mặc kệ, ông già Nguyễn không cho trả hàng đâu."
 
Ông già Nguyễn chính là bố Nguyễn.
 
Lộ Phong đưa tay xoa chỗ giữa hai lông mày, anh thật sự muốn bổ não cô ra xem, rốt cuộc cô đang nghĩ gì.
 
"Anh, anh còn nhíu mày." Nguyễn Văn Văn chỉ vào anh, nói: "Anh thay đổi rồi, anh không còn là... chồng thân yêu của em nữa."
 
"Nói đi, anh thích con hồ ly kia rồi đúng không?"
 
"Hồ ly nào?" Lộ Phong mờ mịt.
 
"Người phụ nữ kia đó." Cô đã nghe ngóng cẩn thận, người phụ nữ kia tên là Hồ Lệ.

 
Hừ!
 
Cô thấy cô ta chính là hồ ly.
 
Dứt lời, Lộ Phong mới hiểu ra, người phụ nữ kia mà cô nói là Hồ Lệ.
 
Nhóc con không có lương tâm, ánh mắt bị gì thế.
 
Lộ Phong nhướng đuôi lông mày.
 
Nguyễn Văn Văn chợt bày ra vẻ mặt bừng tỉnh ngộ, nhìn đi, nhìn đi, cô đoán đúng rồi.
 
Anh cười. 
 
Quả nhiên.
 
Đàn ông mà tuyệt tình thì chẳng khác gì cầm thú.
 
"Anh không được thích cô ta." Nguyễn Văn Văn cũng không đợi Lộ Phong ngoắc ngón tay đã gào lên, chủ động đi tới, ngửa đầu nhìn anh, ánh mắt rạng rỡ: "Em không đồng ý."
 
Lộ Phong mím môi, không nói gì.
 
Nguyễn Văn Văn càng tức hơn, vậy là có ý gì? Còn không mau tỏ thái độ đi, nói anh không hề có tình cảm gì với hồ ly, từ đầu đến cuối anh chỉ thích cô, Nguyễn Văn Văn.
 
Nói, nói mau.
 
Tín hiệu bị chặn, không nhận được kết nối, Nguyễn Văn Văn không chờ được sự cam đoan của anh.
 
Cô bĩu môi, lập tức đứng trước mặt Lộ Phong, duỗi tay chọc mạnh vào ngực anh: "Nói, nói mau."
 
Hai người cách nhau rất gần, Lộ Phong thuận thế ôm lấy eo cô.
 
Nguyễn Văn Văn chỉ lo dạy dỗ anh, không chú ý đến động tác nhỏ của anh. Đến khi cô chú ý tới thì người đã bị anh đưa vào trong phòng nghỉ.
 
Cửa phòng nghỉ đóng lại.
 
Nguyễn Văn Văn đổi từ chọc ngực anh thành véo cánh tay anh: "Đừng tưởng rằng anh không nói gì là chuyện này sẽ qua, em nói cho anh biết, anh phải cho em một câu trả lời hài lòng, nếu không em…"
 
Lộ Phong ôm người vào để không phải nghe lải nhải nữa, anh có chuyện phải làm. Châm lửa trên người anh rồi muốn chạy, nào có chuyện tốt như vậy.
 
Nắm lấy cằm của cô, anh bịt kín môi cô khiến cô không nói lên lời.
 
"Đừng đừng..." Cô còn chưa nói xong đâu, không thể để anh hôn được.
 
Nguyễn Văn Văn nghiêng đầu tránh đi, lại bị Lộ Phong nắm cằm bắt quay lại. Ngón tay lạnh lẽo của anh chuyển qua hai khóe môi của cô, dễ dàng khiến cô mở miệng.
 
Cánh môi non mềm dính vệt nước, hiện ra màu trong suốt dưới ánh sáng khiến lòng người ngứa ngáy. Trước kia cô không cho hôn thì Lộ Phong cũng tùy theo ý cô.
 
Nhưng bây giờ cô không bài xích, anh cũng không cần thiết phải giả vờ rụt rè.
 
Quan hệ hợp pháp, làm gì cũng hợp pháp.
 
Anh không chần chừ, bắt đầu đè ép, thừa cơ tiến quân thần tốc.
 
Nguyễn Văn Văn đỏ mặt, ánh sáng chiếu vào mặt khiến màu đỏ trông đậm hơn. Hàng lông mi dài cũng mơ hồ ẩn chứa một lớp ánh sáng màu vàng lấp lánh.
 
Mí mắt rũ xuống, che đi màu ánh sáng nơi đáy mắt của cô.

 
Vết đỏ ở cằm dần đậm hơn, Nguyễn Văn Văn ngoại trừ chân mềm nhũn, đầu lưỡi cũng bắt đầu tê dại, lúc cảm giác ngứa ngáy truyền đến, cô không thể không hít sâu một hơi.
 
Sắp mất mạng rồi.
 
Lộ Phong sao có thể để cô mất mạng, hôn đủ rồi thì chậm rãi ngẩng đầu lên, lùi ra. Ngón tay mân mê cánh môi của cô, có chút chưa thỏa mãn.
 
Cả người Nguyễn Văn Văn kiệt sức, chỉ có thể dựa vào người anh. Cô ngẩng đầu lên, miệng thở phì phò, không nói gì.
 
Không phải cô không muốn nói, mà là đầu lưỡi và môi đều tê dại, hít thở còn không xong, lấy đâu ra sức mà nói.
 
Lộ Phong cũng không khá hơn chút nào, vốn định trừng phạt vì vừa rồi cô "chơi đùa lung tung", để cô cũng phải nếm thử cảm giác bị "trêu chọc" để cô nhớ kỹ, lần sau không nên "chơi đùa lung tung" như vậy nữa.
 
Nhưng kết quả có hơi chệch hướng, vì nụ hôn này mà toàn thân anh cũng khô nóng.
 
Nếu cô không đẩy ra, đoán chừng anh đã...
 
Nguyễn Văn Văn vẫn chưa quên chuyện vừa rồi, kéo vạt áo của anh, ngửa đầu nhìn anh: "Nói, anh không thích hồ ly kia."
 
Di chứng sau nụ hôn, giọng nói run rẩy, một chút khí thế dạy dỗ cũng không có.
 
Lộ Phong thấy cô vẫn cố chấp với vấn đề này thì nhấc cằm của cô lên. Anh nhìn chằm chằm vào cô, nói một cách chắc nịch: "Anh không thích Hồ Lệ."
 
Nguyễn Văn Văn bổ sung: "Cũng không tán thưởng cô ta."
 
Lộ Phong phụ họa: "Không tán thưởng."
 
Nguyễn Văn Văn nói tiếp: "Ngoại trừ Hồ Lệ, cũng không được thích những người phụ nữ khác."
 
Lộ Phong thấy ánh mắt của cô dịu dàng hơn, giọng cũng vậy, rất êm tai: "Cô Lộ à, tôi rất có đạo đức đấy, trong thời kỳ hôn nhân sẽ không thích người phụ nữ nào khác, tôi thề."
 
Dứt lời, Nguyễn Văn Văn đang định gật đầu thì bỗng cảm thấy không thích hợp, chớp mắt mấy cái: "Như vậy ý anh là, sẽ có khi hôn nhân kết thúc, đúng không?"
 
Cô mất trí nhớ, không nhớ rõ rất nhiều chuyện. Nhưng Lộ Phong không mất trí nhớ, anh nhớ rất rõ ràng.
 
Điều thứ tám trong thỏa thuận trước hôn nhân của họ, sau khi kết hôn bốn năm, nếu vẫn chưa thích đối phương thì sẽ ly hôn.
 
Giấy trắng mực đen, đã ký tên và đóng dấu vân tay.
 
Tháng trước vừa là ngày kỷ niệm ba năm kết hôn của họ, nói cách khác, còn có một năm, nếu không thích đối phương, vậy phải ly hôn theo thỏa thuận.
 
Ban đầu Lộ Phong cảm thấy ly hôn không phải là chuyện xấu, nhưng bây giờ dường như... hình như có chút không phải vậy nữa.
 
Anh cúi đầu nhìn cô, cảm xúc trong đáy mắt khó có thể phân biệt được.
 
Nguyễn Văn Văn cũng nghênh đón ánh mắt của anh, nhìn chân mày của anh nhíu lại rồi lại thả lỏng ra, biểu cảm trầm tư, trong nháy mắt cô hiểu ra.
 
Chẳng lẽ anh...
 
Vẫn muốn ly hôn với cô?
 
???!!!





 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận